“Em cũng biết đó, người ta khi đến tuổi sẽ có một chút tính ỳ. Con cái muốn ra ngoài sống cuộc sống mới nhưng ông bà và cha mẹ lại muốn ở lại.”
“Vì thế bất đồng ý kiến giữa hai thế hệ nảy sinh, huyện S vậy nên biến thành huyện lưu thủ lớn nhất Trung Quốc. không có lao động trẻ, cũng không có trẻ con mới sinh mang đến sinh khí, nơi này tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hoang vắng. Dân cư thưa thớt, thói đời nóng lạnh, có lẽ huyện S chính là huyện thị lớn nhất để chứng minh hiện thực này.”
Sở Niệm nhíu mày,người như cô trước giờ không sống cùng người ta thì cũng không thể hiểu được những việc này.
Cô không hiểu được vì sao những người này sẽ bỏ lại cha mẹ mình không lo, cũng không hiểu vì sao trước tiền bạc thì tình thân lại trở nên yếu ớt như vậy.
Cô hiểu rằng không ai muốn sống một cuộc sống nghèo khổ, nhưng có ai không cần làm mà một bước lên mây được. Vứt bỏ hết tình thân sẽ có thể an tâm sao?
Nhớ tới cha mẹ đã phai nhạt dần trong ký ức của mình, tim Sở Niệm bất chợt nhói đau, cô mấp máy môi, không nói gì.
Tựa hồ là đoán được điều trong lòng cô đang nghĩ, ánh mắt Thương Sùng hiện lên vẻ tan nát cõi lòng thương tiếc. “Nha đầu, em không cần nghĩ nhiều. Rất nhiều người lựa chọn cách như vậy vì không còn cách nào thôi. Bọn họ có cách sống của bọn họ, mà người ngoài như chúng ta, không có quyền chỉ trích và bình luận.”
“Em cũng không nghĩ tới việc chỉ trích ai cả, chỉ là… ban nãy nhớ tới cha mẹ em thôi.” Sở Niệm nói. “Lúc ba mẹ em chết, em còn rất nhó, ký ức còn chưa có kiện toàn, trong nhà cũng chẳng có tấm ảnh nào của ba mẹ để cho em còn hoài niệm. Cho nên thời gian qua mười mấy năm rồi, ngay cả hình dáng của họ em cũng chẳng nhớ.”
“Em suy nghĩ nếu như họ còn sống thì cuộc sống của em lúc này có thể sẽ giống với bao nhiêu gia đình kháckhông, có ba che chở, có mẹ yêu thương.”
Thương Sùng cau mày nghiêng đầu nhìn về phía Sở Niệm. “Cha mẹ em vì sao qua đời em biết không? Sao nhiều năm như vậy em còn không gặp qua bọn họ?”
Sở gia là thế gia trong làng trừ ma, cho dù mẹ Sở Niệm là người bình thường, nhưng cha cô đâu? Chẳng lẽ qua nhiều năm vậy cũng đã rời khỏi nhân thế đi đầu thai rồi?
“Em có nghe bà nói, ba mẹ em là trên đường về nhà bị xe tải chạy ngược chiều với tốc độ qua nhanh, cho nên… khi xe cứu thương tới nơi thì họ cũng đã tử vong.” Sở Niệm nhẹ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía trước. “Có lẽ truyền thừa của em thức tỉnh quá muộn, nên suốt mười mấy năm qua em chưa từng nhìn thấy bọn họ.”
“Em từng nghĩ tới tìm quỷ béo đi hỗ trợ hỏi thăm tin tức của ba mẹ một chút, nhưng mà…kết quả lần nào cũng làm người ta thất vọng.”
“Là đã luân hồi? hay là…không tìm thấy tin tức gì?”
“Tìm không thấy tin tức gì.” Sở Niệm chua xót mà cong cong khóe môi. “Anh cũng biết là quỷ hồn nếu lưu lại nhân gian quá lâu thì ký ức cũng dần biến mất. Có lẽ bọn họ còn trên thế giới này, chẳng qua em tìm không thấy bọn họ, bọn họ cũng đã đã quên em.”
Thương Sùng ý vị thâm trường mà nhìn Sở Niệm, tuy rằng không có mở miệng dò hỏi cô điều gì nữa, nhưng mà cũng không bỏ qua hoài nghi trong lòng đối với việc của cha mẹ cô.
Bình thường quỷ hồn đích xác không thể ở nhân gian lưu lại lâu lắm, nhưng mà Sở Niệm lại không biết, cha cô và cô đều giống nhau, cũng giống bà nội cô, đều là truyền nhân đuổi ma của nhà họ Sở.
Bà cô có thể dùng linh lực đã tích được khi sống để bảo hộ ký ức và thân thể của bà. Cho nên dù ba của Sở Niệm có vô dụng thế nào, thì ông ta cũng không thể quên đi việc mình còn một đứa con gái còn đang sống ở nhân gian.
Có tai họa bất ngờ đến thì đúng là không thể ngăn cản hoặc đoán trước được, nhưng mà…nếu như một người có kế hoạch thì sao? Kết quả sẽ thế nào?
Vì hắn muốn bảo hộ Sở Niệm nên mới kêu Cẩm Mặc biến thành như vậy. Nếu S đã có kế hoạch và mục đích từ sớm, thì việc hắn đem việc của S và cha mẹ Sở Niệm liên hệ với nhau cũng rất hợp tình hợp lý.
Người Miêu tộc? Thân phận của S?
Không nghĩ tới…… Hiện tại còn có thêm khả năng liên quan tới nguyên nhân chết của cha mẹ Sở Niệm và sự biến mất của họ.
Đưa mắt nhìn rừng cay từ màu xanh biến thành màu đen trên núi, đôi mắt đen của Thương Sùng trong nháy mắt lạnh đi.
S, nếu ta đều đoán đúng hết, vậy… ngươi thích chết theo kiểu nào đây?
…
Hai người mang theo tâm sự mà hướng tới chỗ sâu nhất trong huyện thành mà đi, mãi mới thấy một quán ăn nhỏ trên con đường nhỏ lầy lội.
Sở Niệm sáng mắt lên, nghiêng đầu liếc Thương Sùng.
Nhanh bước tới cửa dò xét. Cửa hàng có phong cách cũ kỹ từ thập niên 90 hiện ra.
Đồ ăn vặt thật ít ỏi, thậm chí là thuốc lá giá cả từ mười đồng tiền trở lên đều rất ít thấy.
Bàn gỗ cũ kỹ đã biến đen làm quầy bán hàng, một bảng cũ nát ghi rõ những món có bán trong cửa hàng.
Sở Niệm giơ tay gõ gõ cửa gỗ, đứng ở ngoài cửa nhìn trái ngó phải. “Có ai không? Bán đồ đi!”
“Từ từ nào” một âm thanh tang thương nhưng tràn đầy tự tin từ trong phòng vọng ra. Vài phút sau, một bà lão hơn 70 tuổi đầu tóc bạc trắng bước ra.
Mở to đôi mắt vẩn đục, bà lão nhìn Sở Niệm và Thương Sùng từ trên xuống dưới đánh giá. Bà lão gỡ kính viễn trên mắt xuống, cẩn thận nhìn bọn họ hỏi: “Người bên ngoài?”
Sở Niệm gật gật đầu. “Dạ, bà khỏe ạ, chúng cháu từ nơi khác tới đây du lịch.”
Bà lão nhìn chằm chằm Sở Niệm trong giây lát, hơi cau mày đầy hoài nghi hỏi: “Du lịch? Mấy đứa đi nhầm chỗ hả?”
“Bà ơi, đây không phải là huyện S sao?”
“Đúng là huyện S không sai, nhưng đây là nơi ta đã sống cả đời, đó giờ chưa từng thấy ai tới nơi thâm sơn cùng cốc này để mà du lịch.” Bà lão nhìn Thương Sùng và Sở Niệm. “Nhìn quần áo mấy đứa thì chắc là người có tiền ở thành phố lớn. Sao không ở đó mà sống cho thoải mái, chạy tới nơi này của chúng ta làm gì?”
Sở Niệm sửng sốt, không nghĩ tới bà lão này lớn tuổi vậy mà thật khó để qua mặt.
Nhìn bà dùng ánh mắt cản thận kia nhìn mình và Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày, cô chắc cũng không giống như giặc cướp chứ.
Cảm giác được ánh mắt cầu cứu của Sở Niệm, Thương Sùng câu môi, đi tới trước. KHông lạnh lùng như bình thường mà nho nhã như các thư sinh thời cổ đại.
“Lão nhân gia khỏe ạ, bọn cháu là giảng viên đại học Mộ Thành. Vì sau khi nghỉ đông bọn cháu tính cho sinh viên ra ngoài trải nghiệm nên chúng cháu trên mạng xem tới lui, quyết định tới huyện S xem thế nào ạ.”
“Vì thế bất đồng ý kiến giữa hai thế hệ nảy sinh, huyện S vậy nên biến thành huyện lưu thủ lớn nhất Trung Quốc. không có lao động trẻ, cũng không có trẻ con mới sinh mang đến sinh khí, nơi này tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hoang vắng. Dân cư thưa thớt, thói đời nóng lạnh, có lẽ huyện S chính là huyện thị lớn nhất để chứng minh hiện thực này.”
Sở Niệm nhíu mày,người như cô trước giờ không sống cùng người ta thì cũng không thể hiểu được những việc này.
Cô không hiểu được vì sao những người này sẽ bỏ lại cha mẹ mình không lo, cũng không hiểu vì sao trước tiền bạc thì tình thân lại trở nên yếu ớt như vậy.
Cô hiểu rằng không ai muốn sống một cuộc sống nghèo khổ, nhưng có ai không cần làm mà một bước lên mây được. Vứt bỏ hết tình thân sẽ có thể an tâm sao?
Nhớ tới cha mẹ đã phai nhạt dần trong ký ức của mình, tim Sở Niệm bất chợt nhói đau, cô mấp máy môi, không nói gì.
Tựa hồ là đoán được điều trong lòng cô đang nghĩ, ánh mắt Thương Sùng hiện lên vẻ tan nát cõi lòng thương tiếc. “Nha đầu, em không cần nghĩ nhiều. Rất nhiều người lựa chọn cách như vậy vì không còn cách nào thôi. Bọn họ có cách sống của bọn họ, mà người ngoài như chúng ta, không có quyền chỉ trích và bình luận.”
“Em cũng không nghĩ tới việc chỉ trích ai cả, chỉ là… ban nãy nhớ tới cha mẹ em thôi.” Sở Niệm nói. “Lúc ba mẹ em chết, em còn rất nhó, ký ức còn chưa có kiện toàn, trong nhà cũng chẳng có tấm ảnh nào của ba mẹ để cho em còn hoài niệm. Cho nên thời gian qua mười mấy năm rồi, ngay cả hình dáng của họ em cũng chẳng nhớ.”
“Em suy nghĩ nếu như họ còn sống thì cuộc sống của em lúc này có thể sẽ giống với bao nhiêu gia đình kháckhông, có ba che chở, có mẹ yêu thương.”
Thương Sùng cau mày nghiêng đầu nhìn về phía Sở Niệm. “Cha mẹ em vì sao qua đời em biết không? Sao nhiều năm như vậy em còn không gặp qua bọn họ?”
Sở gia là thế gia trong làng trừ ma, cho dù mẹ Sở Niệm là người bình thường, nhưng cha cô đâu? Chẳng lẽ qua nhiều năm vậy cũng đã rời khỏi nhân thế đi đầu thai rồi?
“Em có nghe bà nói, ba mẹ em là trên đường về nhà bị xe tải chạy ngược chiều với tốc độ qua nhanh, cho nên… khi xe cứu thương tới nơi thì họ cũng đã tử vong.” Sở Niệm nhẹ thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía trước. “Có lẽ truyền thừa của em thức tỉnh quá muộn, nên suốt mười mấy năm qua em chưa từng nhìn thấy bọn họ.”
“Em từng nghĩ tới tìm quỷ béo đi hỗ trợ hỏi thăm tin tức của ba mẹ một chút, nhưng mà…kết quả lần nào cũng làm người ta thất vọng.”
“Là đã luân hồi? hay là…không tìm thấy tin tức gì?”
“Tìm không thấy tin tức gì.” Sở Niệm chua xót mà cong cong khóe môi. “Anh cũng biết là quỷ hồn nếu lưu lại nhân gian quá lâu thì ký ức cũng dần biến mất. Có lẽ bọn họ còn trên thế giới này, chẳng qua em tìm không thấy bọn họ, bọn họ cũng đã đã quên em.”
Thương Sùng ý vị thâm trường mà nhìn Sở Niệm, tuy rằng không có mở miệng dò hỏi cô điều gì nữa, nhưng mà cũng không bỏ qua hoài nghi trong lòng đối với việc của cha mẹ cô.
Bình thường quỷ hồn đích xác không thể ở nhân gian lưu lại lâu lắm, nhưng mà Sở Niệm lại không biết, cha cô và cô đều giống nhau, cũng giống bà nội cô, đều là truyền nhân đuổi ma của nhà họ Sở.
Bà cô có thể dùng linh lực đã tích được khi sống để bảo hộ ký ức và thân thể của bà. Cho nên dù ba của Sở Niệm có vô dụng thế nào, thì ông ta cũng không thể quên đi việc mình còn một đứa con gái còn đang sống ở nhân gian.
Có tai họa bất ngờ đến thì đúng là không thể ngăn cản hoặc đoán trước được, nhưng mà…nếu như một người có kế hoạch thì sao? Kết quả sẽ thế nào?
Vì hắn muốn bảo hộ Sở Niệm nên mới kêu Cẩm Mặc biến thành như vậy. Nếu S đã có kế hoạch và mục đích từ sớm, thì việc hắn đem việc của S và cha mẹ Sở Niệm liên hệ với nhau cũng rất hợp tình hợp lý.
Người Miêu tộc? Thân phận của S?
Không nghĩ tới…… Hiện tại còn có thêm khả năng liên quan tới nguyên nhân chết của cha mẹ Sở Niệm và sự biến mất của họ.
Đưa mắt nhìn rừng cay từ màu xanh biến thành màu đen trên núi, đôi mắt đen của Thương Sùng trong nháy mắt lạnh đi.
S, nếu ta đều đoán đúng hết, vậy… ngươi thích chết theo kiểu nào đây?
…
Hai người mang theo tâm sự mà hướng tới chỗ sâu nhất trong huyện thành mà đi, mãi mới thấy một quán ăn nhỏ trên con đường nhỏ lầy lội.
Sở Niệm sáng mắt lên, nghiêng đầu liếc Thương Sùng.
Nhanh bước tới cửa dò xét. Cửa hàng có phong cách cũ kỹ từ thập niên 90 hiện ra.
Đồ ăn vặt thật ít ỏi, thậm chí là thuốc lá giá cả từ mười đồng tiền trở lên đều rất ít thấy.
Bàn gỗ cũ kỹ đã biến đen làm quầy bán hàng, một bảng cũ nát ghi rõ những món có bán trong cửa hàng.
Sở Niệm giơ tay gõ gõ cửa gỗ, đứng ở ngoài cửa nhìn trái ngó phải. “Có ai không? Bán đồ đi!”
“Từ từ nào” một âm thanh tang thương nhưng tràn đầy tự tin từ trong phòng vọng ra. Vài phút sau, một bà lão hơn 70 tuổi đầu tóc bạc trắng bước ra.
Mở to đôi mắt vẩn đục, bà lão nhìn Sở Niệm và Thương Sùng từ trên xuống dưới đánh giá. Bà lão gỡ kính viễn trên mắt xuống, cẩn thận nhìn bọn họ hỏi: “Người bên ngoài?”
Sở Niệm gật gật đầu. “Dạ, bà khỏe ạ, chúng cháu từ nơi khác tới đây du lịch.”
Bà lão nhìn chằm chằm Sở Niệm trong giây lát, hơi cau mày đầy hoài nghi hỏi: “Du lịch? Mấy đứa đi nhầm chỗ hả?”
“Bà ơi, đây không phải là huyện S sao?”
“Đúng là huyện S không sai, nhưng đây là nơi ta đã sống cả đời, đó giờ chưa từng thấy ai tới nơi thâm sơn cùng cốc này để mà du lịch.” Bà lão nhìn Thương Sùng và Sở Niệm. “Nhìn quần áo mấy đứa thì chắc là người có tiền ở thành phố lớn. Sao không ở đó mà sống cho thoải mái, chạy tới nơi này của chúng ta làm gì?”
Sở Niệm sửng sốt, không nghĩ tới bà lão này lớn tuổi vậy mà thật khó để qua mặt.
Nhìn bà dùng ánh mắt cản thận kia nhìn mình và Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày, cô chắc cũng không giống như giặc cướp chứ.
Cảm giác được ánh mắt cầu cứu của Sở Niệm, Thương Sùng câu môi, đi tới trước. KHông lạnh lùng như bình thường mà nho nhã như các thư sinh thời cổ đại.
“Lão nhân gia khỏe ạ, bọn cháu là giảng viên đại học Mộ Thành. Vì sau khi nghỉ đông bọn cháu tính cho sinh viên ra ngoài trải nghiệm nên chúng cháu trên mạng xem tới lui, quyết định tới huyện S xem thế nào ạ.”
/535
|