“Hoa Lệ, cô đây là muốn làm gì?!” Nhìn Hoa Lệ khóc đến thương tâm trước mặt, Thương Sùng đưa tay kéo cô nàng vào nhà.
“Chủ nhân, Cẩm Mặc hắn là làm sao vậy? Vì sao mà từ nãy tới giờ dù Hoa Lệ gọi hắn thế nào hắn cũng không phản ứng?” Lúc này Hoa Lệ không còn quan tâm tới tôn ti trật tự gì, mà chỉ muốn Thương Sùng nói cho mình biết Cẩm Mặc hắn rốt cuộc là làm sao!
“Ta biết ngươi lo lắng cho Cẩm Mặc, nhưng mà Hoa Lệ, khóc có thể giải quyết sự tình sao?” Thương Sùng nhíu mày, lôi Hoa Lệ ngồi xuống sô pha. “Cẩm Mặc hiện đúng là xảy ra chuyện, bất quá hắn hiện tại ngủ say có lẽ là bởi vì mệt mỏi quá độ. Nếu hắn biết ngươi hiện tại khóc thành như vậy, ngươi cảm thấy Cẩm Mặc sẽ không khổ sở sao?”
“Nhưng mà Hoa Lệ thực lo lắng cho Cẩm Mặc.” Hoa Lệ hít mũi, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Thương Sùng nói: “Chủ nhân, ngươi cũng không biết vừa rồi Hoa Lệ kêu lên Cẩm Mặc nhiều lần lắm, Hoa Lệ nhìn hắn hiện tại như thế này, trong lòng khó chịu lắm.”
Thương Sùng thở dài, duỗi tay kéo cô nàng dựa vào vai mình. “Ta biết, nhìn Cẩm Mặc như hiện tại lòng ta cũng không chịu nổi.”
“Chủ nhân, Hoa Lệ sợ Cẩm Mặc cứ như vậy ngủ mãi không tỉnh lại…… Nếu hắn có chuyện gì ngoài ý muốn, Hoa Lệ cũng sẽ tuyệt đối không sống một mình ở trên đời này.”
Tình cảm Hoa Lệ đối với Cẩm Mặc tựa như Thương Sùng đối Sở Niệm như vậy, sâu đến căn bản không có khả năng tự kềm chế.
Nếu sự việc đúng như vậy, cô nàng sẽ không chỉ nói thế thôi đâu…
Thương Sùng cầm khăn giấy giúp Hoa Lệ lau nước mắt. “Nha đầu ngốc, ngươi như thế nào lại già cả tới mức đó? Chẳng lẽ chủ nhân ở trong mắt ngươi, vô dụng tới mức đó sao?”
“Hoa Lệ, Hoa Lệ không phải ý tứ này.”
“Ta biết.” Thương Sùng an ủi Hoa Lệ: “Ngươi yên tâm, nếu ta có thể đem Cẩm Mặc từ tay kẻ kia về thì nhất định cũng không để cho hắn xảy ra chuyện. Sở Niệm đang tìmbiện pháp, cho nên việc của Hoa Lệ ngươi hiện tại chỉ là hảo hảo chiếu cố cho Cẩm Mặc.”
“Trước không nói Cẩm Mặc như bây giờ liệu nguy hiểm thế nào, Hoa Lệ, ngươi cũng không muốn lúc Cẩm Mặc tỉnh lại thì không thấy ngươi chứ hả?”
“Hoa Lệ minh bạch ý tứ chủ nhân.”
Dùng tay lau nước mắt trên mặt, dùng đôi mắt vẫn sưng đỏ Hoa Lệ nhìn về phía Thương Sùng. “Chủ nhân, Hoa Lệ muốn biết rốt cuộc là ai làm Cẩm Mặc biến thành cái dạng này.”
“Điều này ngươi không cần hỏi đến.” Thương Sùng nói: “Bất quá Hoa Lệ ngươi yên tâm, hôm nay Cẩm Mặc cùng ngươi phải chịu thống khổ, ta Thương Sùng, nhất đòi lại ở hắn trăm lần hơn.”
Trên đường về nhà, Thương Sùng đã nhận được điện thoại của Sở Niệm. Tuy rằng kết quả tạm thời không quá lạc quan, nhưng là……
Hoán gọi cổ chú phải không? S, ngươi quả nhiên là sống không kiên nhẫn.
Giống như nghe được điều gì, Thương Sùng đang an ủi Hoa Lệ, Thương Sùng đột nhiên nhìn về phía cửa sổ của phòng khách.
Đứng lên chỉnh lại bộ tây trang màu đen, Thương Sùng nói với Hoa Lệ.
“Hoa Lệ, ngươi lên lầu lo cho Cẩm Mặc. Nhớ rõ, dù có động tĩnh gì cũng không được phép bước ra khỏi phòng một bước.”
“..Dạ, chủ nhân.”
……
Nếu không phải bởi vì cháu gái mình, bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày tự mình đi tìm nam nhân này.
Nhìn hắn tháo gỡ kết giới cho mình, bà nắm chặt nắm đấm, cắn răng đi xuyên qua vách vào trong phòng.
Phòng khách rộng rãi ngoài tưởng tượng, bà đánh giá người đàn ông đang mặc bộ đồ tây màu đen, sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Thương tướng quân, đã lâu không gặp.”
“Chủ nhân, Cẩm Mặc hắn là làm sao vậy? Vì sao mà từ nãy tới giờ dù Hoa Lệ gọi hắn thế nào hắn cũng không phản ứng?” Lúc này Hoa Lệ không còn quan tâm tới tôn ti trật tự gì, mà chỉ muốn Thương Sùng nói cho mình biết Cẩm Mặc hắn rốt cuộc là làm sao!
“Ta biết ngươi lo lắng cho Cẩm Mặc, nhưng mà Hoa Lệ, khóc có thể giải quyết sự tình sao?” Thương Sùng nhíu mày, lôi Hoa Lệ ngồi xuống sô pha. “Cẩm Mặc hiện đúng là xảy ra chuyện, bất quá hắn hiện tại ngủ say có lẽ là bởi vì mệt mỏi quá độ. Nếu hắn biết ngươi hiện tại khóc thành như vậy, ngươi cảm thấy Cẩm Mặc sẽ không khổ sở sao?”
“Nhưng mà Hoa Lệ thực lo lắng cho Cẩm Mặc.” Hoa Lệ hít mũi, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Thương Sùng nói: “Chủ nhân, ngươi cũng không biết vừa rồi Hoa Lệ kêu lên Cẩm Mặc nhiều lần lắm, Hoa Lệ nhìn hắn hiện tại như thế này, trong lòng khó chịu lắm.”
Thương Sùng thở dài, duỗi tay kéo cô nàng dựa vào vai mình. “Ta biết, nhìn Cẩm Mặc như hiện tại lòng ta cũng không chịu nổi.”
“Chủ nhân, Hoa Lệ sợ Cẩm Mặc cứ như vậy ngủ mãi không tỉnh lại…… Nếu hắn có chuyện gì ngoài ý muốn, Hoa Lệ cũng sẽ tuyệt đối không sống một mình ở trên đời này.”
Tình cảm Hoa Lệ đối với Cẩm Mặc tựa như Thương Sùng đối Sở Niệm như vậy, sâu đến căn bản không có khả năng tự kềm chế.
Nếu sự việc đúng như vậy, cô nàng sẽ không chỉ nói thế thôi đâu…
Thương Sùng cầm khăn giấy giúp Hoa Lệ lau nước mắt. “Nha đầu ngốc, ngươi như thế nào lại già cả tới mức đó? Chẳng lẽ chủ nhân ở trong mắt ngươi, vô dụng tới mức đó sao?”
“Hoa Lệ, Hoa Lệ không phải ý tứ này.”
“Ta biết.” Thương Sùng an ủi Hoa Lệ: “Ngươi yên tâm, nếu ta có thể đem Cẩm Mặc từ tay kẻ kia về thì nhất định cũng không để cho hắn xảy ra chuyện. Sở Niệm đang tìmbiện pháp, cho nên việc của Hoa Lệ ngươi hiện tại chỉ là hảo hảo chiếu cố cho Cẩm Mặc.”
“Trước không nói Cẩm Mặc như bây giờ liệu nguy hiểm thế nào, Hoa Lệ, ngươi cũng không muốn lúc Cẩm Mặc tỉnh lại thì không thấy ngươi chứ hả?”
“Hoa Lệ minh bạch ý tứ chủ nhân.”
Dùng tay lau nước mắt trên mặt, dùng đôi mắt vẫn sưng đỏ Hoa Lệ nhìn về phía Thương Sùng. “Chủ nhân, Hoa Lệ muốn biết rốt cuộc là ai làm Cẩm Mặc biến thành cái dạng này.”
“Điều này ngươi không cần hỏi đến.” Thương Sùng nói: “Bất quá Hoa Lệ ngươi yên tâm, hôm nay Cẩm Mặc cùng ngươi phải chịu thống khổ, ta Thương Sùng, nhất đòi lại ở hắn trăm lần hơn.”
Trên đường về nhà, Thương Sùng đã nhận được điện thoại của Sở Niệm. Tuy rằng kết quả tạm thời không quá lạc quan, nhưng là……
Hoán gọi cổ chú phải không? S, ngươi quả nhiên là sống không kiên nhẫn.
Giống như nghe được điều gì, Thương Sùng đang an ủi Hoa Lệ, Thương Sùng đột nhiên nhìn về phía cửa sổ của phòng khách.
Đứng lên chỉnh lại bộ tây trang màu đen, Thương Sùng nói với Hoa Lệ.
“Hoa Lệ, ngươi lên lầu lo cho Cẩm Mặc. Nhớ rõ, dù có động tĩnh gì cũng không được phép bước ra khỏi phòng một bước.”
“..Dạ, chủ nhân.”
……
Nếu không phải bởi vì cháu gái mình, bà chưa từng nghĩ sẽ có ngày tự mình đi tìm nam nhân này.
Nhìn hắn tháo gỡ kết giới cho mình, bà nắm chặt nắm đấm, cắn răng đi xuyên qua vách vào trong phòng.
Phòng khách rộng rãi ngoài tưởng tượng, bà đánh giá người đàn ông đang mặc bộ đồ tây màu đen, sắc mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Thương tướng quân, đã lâu không gặp.”
/535
|