Tuy có thể đoán được Sở Niệm nói sẽ không có tốt lành gì nhưng Thương Sùng vẫn cong khoé môi nhìn, ý bảo cô nói tiếp
Sở Niệm cắn môi, không biết vì sao nhìn dáng vẻ của Thương Sùng lúc này cô lại không nói nên lời.
Bản thân mình thực sự tức giân hắn, nhưng mà… nếu mình không cẩn thận làm hắn bị thương tâm thì sao?
Rời mắt khỏi gương mặt của Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày, thở dài một tiếng, phun ra mấy chữ “Không có gì.”
Thương Sùng nhướng mày, cô ấy vẩn để ý cảm thụ của mình.
Trong lòng đột nhiên len lỏi cảm giác hạnh phúc, Thương Sùng càng thêm nhu hoà. Hắn không nhịn được mà bước tới một bước, nhìn Sở Niệm nhẹ giọng hỏi. “Chút nữa em tính đi dạo hay là… tính quay trở về khách sạn?”
Sở Niệm nhấp môi, hơn nửa ngày sau nói: “Đi dạo.”[edit by Meo_mup]
“Vậyđi cùng nhau nhé?” Thương Sùng hơi hơi mỉm cười, dướiánh mắt nghi ngờ củaSở Niệm nói tiếp: “Dù sao hôm nay anhcũng không có kế hoạch gì, còn em thì không thông thạo ngoại ngữ gì cả mà chạy loạn ở bên ngoài, anh không thể nào không cảm thấy lo lắng hết.”
Tâm lý phòng ngự của Sở Niệm có chút tan rã, sau vài phút cân nhắc giãy dụa, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô gật đầu thoả hiệp.
Chỉ tiếc thoảhiệp này của cô chỉ duy trì được có hai tiếng, sau đó cô liền bắt đầu…hối hận.
Lầnđầu tới Paris, đi trên đường nhìn ngắm mọi thứ đều tràn ngập mới lại với Sơ Niệm.
Côvốn không tính toán đi xem tháp Eiffel hay là Nhà thờ Đức Bà, đối với một kẻ ham ăn thì những chỗ đó chỉ có thể nhìn ngắm không thể ăn vào bụng cũng không có gì hấp dẫn.
Nhưngmà kẻ đi cùng cô lại không cho là như vậy, Thương Sùng không chỉ chỉ trích đồ cô ăn không có dinh dưỡng mà còn dạy dỗ cô rằng tới Paris mà không thăm bảo tàng Louvre thật là lãng phí
[Mèocũng hoàn toàn đồng ý với Thương tiên sinh, cheng ơi, Mèo mà có xèng đi Paris thì phải thăm đủ hết, phải lăn lê ở đồi Mon Martre, thăm Khải Hoàn Môn…] Nhìn hắn vô cùng quen thuộc với Paris, Sở Niệm nhăn nhăn mặt chất vấn:” Thương Sùng, trước đây anh từng tới đây à?”
Thương Sùng lau kẹo bông gòn còn dính trên miệng cô, điểm nhẹ ngón tay: “Anh tới vài lần rồi, nhưng không lần nào so được lần này.”
Tựa hồ là nhận thấy được mình trả lời vật cũng không có làm Sở Niệm vừa lòng, Thương Sùng câu môi, nói tiếp: “Hoa Lệ trước kia học đại học ở đây nên anh tới thăm nó, chắc không có vấn đề phải không?”
Sở Niệm mím môi, bỏ qua chuyện này cho hắn.
Hai người tiếp tục một trước một sau trên đường cái, không có nắm tay, ôm nhau nhưng vẫn làm cho Thương Sùng cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.
Sợ Sở Niệm ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ khát nước, Thương Sùng vốn luôn kiêu ngạo nhẹ nhàng xuống nước hỏi cô đi mua nước cho cô uống.
Tuy rằng trưóc kia hắn vẫn như vận chăm sóc cho mình, nhưng lúc này trong lòng Sở Niệm cảm thấy ngọt ngào.
Hai người đi tới máy bán nước, vì hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ trong không khí giữa trưa cũng khá nóng. Đi dạo mấy tiếng làm Sở Niệm nhìn đồ uống lạnh có chút kích thích. Cô mím môi, vừa tính nhấn nút lấy chai Coca ướp lạnh thì giọng Thương Sừng chậm rì rì vang lên
“Hay thôi không uống lạnh, không tốt cho bụng em đâu.”
Sở Niệm bĩu môi, vẻ mặt không vui. “Em đâu có tới tháng mà cần cữ đồ lạnh.”
Thương Sùng nói: “đồ lạnh dù tới tháng hay không thì cũng đều không tốt cho con gái. Em uống gì cũng được, không lạnh là được rồi.”
“Không cần.” Sở Niệm kháng nghị, nổi tính trẻ con, chống nạnh “Em muốn uống lạnh.”
“Không được, sẽ tiêu chảy.” Thương Sùng nhướng mày, một bước cũng không nhường.
Em mặc kệ, em chính là muốn uống lạnh!” Sở Niệm uy hiếp hắn. “Nếu anh dám cản em thì ngay bây giờ về khách sạn, em không quan tâm anh nữa.”
Thương Sùng bị cô làm cho tức cười, theo bản năng mà đem đầu tới gần bên tai Sở Niệm. Hắn dùng giọng điệu trước kia, không nhanh không chậm mà nói: “Ý của em là nói, nếu anh để em uống đồ lạnh thì em sẽ khong giận anh nữa?” [edit by Meo_mup]
“Đừng có mơ!” Sở Niệm liếc Thương Sùng một cái, ấn lên nút chọn chai Coca lạnh. “Thương Sùng, anh đừng có hy vọng em tha thứ cho anh.”
Thương Sùng nhún vai, ra vẻ đáng tiếc. “Rồi rồi rồi, em nói sao thì là vậy đi.”
Dù sao nha đầu này đã chịu nói chuyện với mình, còn dỗ được chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thương Sùng không vội, rốt cuộc đối với hắn mà nói, trừ bỏ tiền nhiều, hắn có nhiều nhất là thời gian.
Hai người dạo xong phố, ăn xong cơm chiều trở lại khách sạn lúc trời đã tối.
Sở Niệm nhìn Thương Sùng vẫn đứng yên không nhúc nhích cạnh mình, xoay người dùng thân mình chặn cửa phòng.
Hôm nay cô cùng hắn trải qua một ngày, hạnh phúc sao? Hạnh phúc. Vui vẻ sao? Đương nhiên cũng là vui vẻ.
Chẳng qua muốn cô tha thứ hắn, kia cũng là tạm thời không có khả năng.
Giơ tay cửa phòng đối diện, Sở Niệm nói: “Cảm ơn anhhôm nay làm bạn, nhưng là, anh cần phải trở về.”
Thương Sùng nhướng mày, đây là dùng xong hắn, liền đuổi hắn đi sao?
Nha đầu, em đúng là không có lưong tâm..
Sở Niệm bị Thương Sùng đột nhiên cười khẽ làm cho bị doạ, cau mày, dùng bàn tay ở trước mặt hắn quơ quơ. “Thương Sùng, anh đây là mệt choáng váng sao?”
Lấy lại tinh thần Thương Sùng lắc đầu, sau đó không cho Sở Niệm một câu trả lời, xoay người đi đến cửa phòng đối diện, mở cửa đi vào.
“Không thể hiểu được!” Sở Niệm vò đầu nói thầm một tiếng.
Có lẽ là từ trước Thương Sùng trước nay đều không có như vậy đối đãi với mình, cho nên giờ phút này cô mới có thể cảm thấy trong lòng có một tí xíu mất mát.
Cuối cùng cô buông cửa, dùng sức đóng lại.
Ngoài cửa sổ cảnh đêm thật sự thật đẹp, trên trời trăng vàng và những ngôi sao như được đính lên trên bầu trời lam thẫm. Trên đường vẫn tấp nập người xe, đèn đuốc sáng loáng làm cả thành phố như một cái bẫy đang buông.
Tắm rửa xong Sở Niệm vẫn còn hờn dỗi, quấn áo choàng tắm, không để ý hình tượng mà nằm ở trên giường lớn.
Trong TV chiếu diễn viên tuơi cười nhưng trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của Thương Sùng.[edit by Meo_mup]
Cũng không biết hắn hiện tại đang làm cái gì, cũng không biết hắn có phải hay không cũng giống mình, nhớ lại cảnh bên nhau lúc ban ngày
Quả nhiên, mình vẫn là cái đồ không có chút lập trường, đồ ngốc!
Một loại cảm xúc rối rắm tức giận nháy mắt lan tràn trong đầu Sở Niệm, cô ngồi dậy. Vớ lấy cái gối trắng trước mặt đánh bộp bộp, còn độc thoại.
“Anh đó Thương Sùng, không chịu thẳng thắn với em thì tới tìm em làm gì?!”
“Hơn nữa tới tìm em, vậy mà ban nãy tới một câu ‘ngủ ngon’ còn không nói với em!”
Sở Niệm cắn môi, không biết vì sao nhìn dáng vẻ của Thương Sùng lúc này cô lại không nói nên lời.
Bản thân mình thực sự tức giân hắn, nhưng mà… nếu mình không cẩn thận làm hắn bị thương tâm thì sao?
Rời mắt khỏi gương mặt của Thương Sùng, Sở Niệm nhíu mày, thở dài một tiếng, phun ra mấy chữ “Không có gì.”
Thương Sùng nhướng mày, cô ấy vẩn để ý cảm thụ của mình.
Trong lòng đột nhiên len lỏi cảm giác hạnh phúc, Thương Sùng càng thêm nhu hoà. Hắn không nhịn được mà bước tới một bước, nhìn Sở Niệm nhẹ giọng hỏi. “Chút nữa em tính đi dạo hay là… tính quay trở về khách sạn?”
Sở Niệm nhấp môi, hơn nửa ngày sau nói: “Đi dạo.”[edit by Meo_mup]
“Vậyđi cùng nhau nhé?” Thương Sùng hơi hơi mỉm cười, dướiánh mắt nghi ngờ củaSở Niệm nói tiếp: “Dù sao hôm nay anhcũng không có kế hoạch gì, còn em thì không thông thạo ngoại ngữ gì cả mà chạy loạn ở bên ngoài, anh không thể nào không cảm thấy lo lắng hết.”
Tâm lý phòng ngự của Sở Niệm có chút tan rã, sau vài phút cân nhắc giãy dụa, dưới ánh nhìn chăm chú của Thương Sùng, cô gật đầu thoả hiệp.
Chỉ tiếc thoảhiệp này của cô chỉ duy trì được có hai tiếng, sau đó cô liền bắt đầu…hối hận.
Lầnđầu tới Paris, đi trên đường nhìn ngắm mọi thứ đều tràn ngập mới lại với Sơ Niệm.
Côvốn không tính toán đi xem tháp Eiffel hay là Nhà thờ Đức Bà, đối với một kẻ ham ăn thì những chỗ đó chỉ có thể nhìn ngắm không thể ăn vào bụng cũng không có gì hấp dẫn.
Nhưngmà kẻ đi cùng cô lại không cho là như vậy, Thương Sùng không chỉ chỉ trích đồ cô ăn không có dinh dưỡng mà còn dạy dỗ cô rằng tới Paris mà không thăm bảo tàng Louvre thật là lãng phí
[Mèocũng hoàn toàn đồng ý với Thương tiên sinh, cheng ơi, Mèo mà có xèng đi Paris thì phải thăm đủ hết, phải lăn lê ở đồi Mon Martre, thăm Khải Hoàn Môn…] Nhìn hắn vô cùng quen thuộc với Paris, Sở Niệm nhăn nhăn mặt chất vấn:” Thương Sùng, trước đây anh từng tới đây à?”
Thương Sùng lau kẹo bông gòn còn dính trên miệng cô, điểm nhẹ ngón tay: “Anh tới vài lần rồi, nhưng không lần nào so được lần này.”
Tựa hồ là nhận thấy được mình trả lời vật cũng không có làm Sở Niệm vừa lòng, Thương Sùng câu môi, nói tiếp: “Hoa Lệ trước kia học đại học ở đây nên anh tới thăm nó, chắc không có vấn đề phải không?”
Sở Niệm mím môi, bỏ qua chuyện này cho hắn.
Hai người tiếp tục một trước một sau trên đường cái, không có nắm tay, ôm nhau nhưng vẫn làm cho Thương Sùng cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.
Sợ Sở Niệm ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ khát nước, Thương Sùng vốn luôn kiêu ngạo nhẹ nhàng xuống nước hỏi cô đi mua nước cho cô uống.
Tuy rằng trưóc kia hắn vẫn như vận chăm sóc cho mình, nhưng lúc này trong lòng Sở Niệm cảm thấy ngọt ngào.
Hai người đi tới máy bán nước, vì hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ trong không khí giữa trưa cũng khá nóng. Đi dạo mấy tiếng làm Sở Niệm nhìn đồ uống lạnh có chút kích thích. Cô mím môi, vừa tính nhấn nút lấy chai Coca ướp lạnh thì giọng Thương Sừng chậm rì rì vang lên
“Hay thôi không uống lạnh, không tốt cho bụng em đâu.”
Sở Niệm bĩu môi, vẻ mặt không vui. “Em đâu có tới tháng mà cần cữ đồ lạnh.”
Thương Sùng nói: “đồ lạnh dù tới tháng hay không thì cũng đều không tốt cho con gái. Em uống gì cũng được, không lạnh là được rồi.”
“Không cần.” Sở Niệm kháng nghị, nổi tính trẻ con, chống nạnh “Em muốn uống lạnh.”
“Không được, sẽ tiêu chảy.” Thương Sùng nhướng mày, một bước cũng không nhường.
Em mặc kệ, em chính là muốn uống lạnh!” Sở Niệm uy hiếp hắn. “Nếu anh dám cản em thì ngay bây giờ về khách sạn, em không quan tâm anh nữa.”
Thương Sùng bị cô làm cho tức cười, theo bản năng mà đem đầu tới gần bên tai Sở Niệm. Hắn dùng giọng điệu trước kia, không nhanh không chậm mà nói: “Ý của em là nói, nếu anh để em uống đồ lạnh thì em sẽ khong giận anh nữa?” [edit by Meo_mup]
“Đừng có mơ!” Sở Niệm liếc Thương Sùng một cái, ấn lên nút chọn chai Coca lạnh. “Thương Sùng, anh đừng có hy vọng em tha thứ cho anh.”
Thương Sùng nhún vai, ra vẻ đáng tiếc. “Rồi rồi rồi, em nói sao thì là vậy đi.”
Dù sao nha đầu này đã chịu nói chuyện với mình, còn dỗ được chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thương Sùng không vội, rốt cuộc đối với hắn mà nói, trừ bỏ tiền nhiều, hắn có nhiều nhất là thời gian.
Hai người dạo xong phố, ăn xong cơm chiều trở lại khách sạn lúc trời đã tối.
Sở Niệm nhìn Thương Sùng vẫn đứng yên không nhúc nhích cạnh mình, xoay người dùng thân mình chặn cửa phòng.
Hôm nay cô cùng hắn trải qua một ngày, hạnh phúc sao? Hạnh phúc. Vui vẻ sao? Đương nhiên cũng là vui vẻ.
Chẳng qua muốn cô tha thứ hắn, kia cũng là tạm thời không có khả năng.
Giơ tay cửa phòng đối diện, Sở Niệm nói: “Cảm ơn anhhôm nay làm bạn, nhưng là, anh cần phải trở về.”
Thương Sùng nhướng mày, đây là dùng xong hắn, liền đuổi hắn đi sao?
Nha đầu, em đúng là không có lưong tâm..
Sở Niệm bị Thương Sùng đột nhiên cười khẽ làm cho bị doạ, cau mày, dùng bàn tay ở trước mặt hắn quơ quơ. “Thương Sùng, anh đây là mệt choáng váng sao?”
Lấy lại tinh thần Thương Sùng lắc đầu, sau đó không cho Sở Niệm một câu trả lời, xoay người đi đến cửa phòng đối diện, mở cửa đi vào.
“Không thể hiểu được!” Sở Niệm vò đầu nói thầm một tiếng.
Có lẽ là từ trước Thương Sùng trước nay đều không có như vậy đối đãi với mình, cho nên giờ phút này cô mới có thể cảm thấy trong lòng có một tí xíu mất mát.
Cuối cùng cô buông cửa, dùng sức đóng lại.
Ngoài cửa sổ cảnh đêm thật sự thật đẹp, trên trời trăng vàng và những ngôi sao như được đính lên trên bầu trời lam thẫm. Trên đường vẫn tấp nập người xe, đèn đuốc sáng loáng làm cả thành phố như một cái bẫy đang buông.
Tắm rửa xong Sở Niệm vẫn còn hờn dỗi, quấn áo choàng tắm, không để ý hình tượng mà nằm ở trên giường lớn.
Trong TV chiếu diễn viên tuơi cười nhưng trong đầu cô chỉ toàn hình bóng của Thương Sùng.[edit by Meo_mup]
Cũng không biết hắn hiện tại đang làm cái gì, cũng không biết hắn có phải hay không cũng giống mình, nhớ lại cảnh bên nhau lúc ban ngày
Quả nhiên, mình vẫn là cái đồ không có chút lập trường, đồ ngốc!
Một loại cảm xúc rối rắm tức giận nháy mắt lan tràn trong đầu Sở Niệm, cô ngồi dậy. Vớ lấy cái gối trắng trước mặt đánh bộp bộp, còn độc thoại.
“Anh đó Thương Sùng, không chịu thẳng thắn với em thì tới tìm em làm gì?!”
“Hơn nữa tới tìm em, vậy mà ban nãy tới một câu ‘ngủ ngon’ còn không nói với em!”
/535
|