“Nhưng mà sau khi kích thích qua đi, hai đứa trẻ không có tiền tài năng lực gì làm sao có khả năng phụ trách lẫn nhau? Thằng kia cũng là đồ cặn bã! Sau khi biết cô gái mang thai đã bỏ trốn. Cô gái cũng chỉ có thể giấu diếm sự tình cho tới tận khi đứa bé được sinh ra.”
Nói tới đây, Tô Nga tạm dừng một chút, đầy ý tứ nhìn Sở Niệm đang ngồi đối diện không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên mà bản thân cũng không biết mình có ý gì. “Bất quá đáng tiếc rằng không có bí mật nào là mãi mãi trên đời này. Đặc biệt là bụng người ta. Cô gái không dám nói với bố mẹ mà cũng không có khả năng làm gì hơn, nên tới khi sinh con xong cô đem đứa bé vứt sau núi giả trong rừng cây tại trường học.”
Vương Lượng cau mày. “Cô ta tự tiện giết hại con mình, không sợ bị ngồi tù sao?”
“Ngồi tù?” Tô Nga hừ lạnh. “Con mình còn giết hại được thì anh nghĩ còn để ý tới việc này sao? Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người, giết hại hay ngược đãi con cái không phải là tội phạm.”
“Đúng là vô tri!” Vương Lượng nổi giận đập tay xuống bàn, vẻ mặt phát hỏa cực độ.
Tô Lực cũng mấp máy môi, không nói gì, nhưng Sở Niệm cảm nhận được hắn cũng tức giận.
Đích thực là con gái bây giờ không biết yêu lấy bản thân mình. Tự để mình đắm chìm vào lời ngon tiếng ngọt của bạn trai coi đó là tình yêu, rồi khi xúc động triền miên qua rồi mọi hậu quả chỉ tự mình phải gánh lấy.
Sở Niệm tin rằng không có cô gái nào khi gặp chuyện như vậy lại không sợ hãi…Sợ hãi cùng bất lực cũng đủ làm các cô luống cuống, nếu bạn trai vứt bỏ nữa thì kết quả là…
Cô sẽ không cùng Vương Lượng đi bình luận việc người khác làm là đúng hay là sai, tâm tư của Sở Niệm chỉ đặt hết vào một câu nói lúc nãy của Tô Nga.
Rèm mi dài buông xuống, cô xoay xoay chén trà trong tay trầm mặc, lúc sau mới hỏi Tô Nga. “Tô Nga, tôi còn chưa hiểu rõ, chuyện chị kể về cô gái này và chuyện quỷ ban nãy có liên hệ thế nào.”
“Lúc mới bắt đầu, tôi cũng cảm thấy việc này nhiều lắm là có vấn đề về đạo đức mà thôi.” Tô Nga chống cằm, đầu lúc lắc. “Mọi người cũng biết, làm nghề này, chỉ cần có thể đào ra càng nhiều tin tức có giá trị, điều tra, biện pháp này nọ đều không quan trọng.”
“Tổng biên tập cho rằng tin tức này đào sâu thêm một chút, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cuốn hút người đọc, nên gã liền an bài hai nam phóng viên, 24 giờ canh giữ ở ngoài cửa trường học, tìm cơ hội tìm được những cô gái trên ảnh.”
“Làm việc kiểu này so với ngồi tòa soạn đương nhiên không thể thoải mái bằng. Nhưng cũng tuyệt đối không thể khổ như kiểu bộ đội đặc chủng. Chỉ tuần trước gặp lại, tôi thấy bộ dáng bọn họ…hoàn toàn thay đổi.”
Sở Niệm hứng thú, nhướng mày ‘ hử? ’ một tiếng, ý bảo cô tiếp tục nói.
Tô nga nhấp môi, nửa ngày sau mới cau mày nhìn Sở Niệm. “Những người đó ban đầu khá tròn trịa phúc hậu, giờ biến thành như bệnh nặng khổ sai. Sắc mặt vàng vọt, môi xanh tím. Mà đó là họ mới ở trước cửa trường chưa tới một tuần, cho dù mệt cỡ nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà thay đổi đến thế.”
“Lúc ấy tôi liền cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là càng kỳ quái hơn là tôi sờ sờ ra trước mặt họ, mà họ hoàn toàn dường như không thấy, một chút phản ứng đều không có.”
“Con người của tôi lòng hiếu kỳ cũng lớn, cho sau khi hiện hoài nghi, liền bắt đầu theo dõi bọn họ, hơn nữa xuống tay điều tra bối cảnh trường học kia.”
Tô Nga cười khổ một chút, đáy mắt thoáng xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Vừa mới bắt đầu điều tra kết quả đều thực bình thường, đồng sự kia trước sau cũng không có rời khỏi phụ cận trường học. Nhưng mà khi có được một phần tư liệu khác thì toàn bộ quan niệm trước đây bị sụp đổ.”
“Tư liệu cho thấy hiệu trưởng trường đã dùng một khoản tiền rất lớn để bịt kín nhiều tin tức chính là trong trường học mỗi tháng đều có một cái chết hết sức kỳ dị. Mọi người cũng biết, trong trường học nếu có một học sinh chết thì thanh danh của trường sẽ có tổn thất rất lớn, huống chi ngôi trường kia đã xảy ra liên tiếp ba cái chết, hiệu trưởng khẳng định sẽ dùng hết biện pháp có được để giữ được vị trí của hắn.”
Sở Niệm suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chị biết bắt đầu có người chết từ lúc nào không?”
Tô Nga gật gật đầu: “Biết, chính là từ ngày 22 tháng 11.”
“22 tháng 11?” Sở Niệm nhíu mày tính toán ngày giờ, dường như nghĩ ra gì, trong nháy mắt cô căng thẳng lên “Chẳng lẽ là ngày một tháng mười âm lịch?”
“Ừ, người chết đầu tiên chính là vào ngày quỷ tiết truyền thống của Trung Quốc.”
Vương Lượng đã gặp qua quỷ mập nên lúc điều tra vụ lò gạch chui hắn đã tin trên thế giới này thật là có quỷ hồn tồn tại. Dù lúc đầu hắn thực nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình đạm chút, chính là thời điểm nghe xong những lời này của Tô Nga, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Tô Lực nghi hoặc ngó Sở Niệm và Vương Lượng, biểu tình cũng không xuất hiện bất cứ biến hóa gì.
Phòng bao im lặng, một loại cảm giác rất là quỷ dị chậm rãi xuất hiện quanh bọn họ bốn người.
Sở Niệm nghiêng mắt nhìn Vương Lượng bị dọa, sau đó dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, trầm tư vài phút.
Một lần nữa dựa người vào ghế, Sở Niệm đem tầm mắt chuyển qua Tô Nga. “Tôi có thể hay không hỏi một chút, chị có tra được nguyên nhân chết của ba học sinh sao?”
Tô Nga ngay lập tức lắc đầu, nhưng nhanh chóng giải thích nói: “Tôi lắc đầu là bởi vì tôi tra không được nguyên nhân bọn họ chết, nhưng là tôi cũng đã nhờ bác sỹ đi cùng kiểm tra ba thi thể đó.”
“Thân thể bọn họ dẹp lép, khô quắt như người già hơn tám mươi tuổi. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng bọn họ là bị người ta rút máu thành cái dáng vẻ này nhưng bạn của tôi lại nói bọn họ dù là máu hay là cơ thể hoàn toàn không bị tổn hao gì.”
“Hắn nói ba người này nguyên nhân chết đều tương đồng, chính là mệt nhọc quá độ, trái tim suy kiệt đến chết. Tuy rằng xã hội này hiện tại áp lực rất lớn, nhưng ngẫm lại, bọn họ đều là học sinh, áp lực lớn tới đâu, cũng không có khả năng sẽ đột nhiên làm cho như vậy đi.”
“Học sinh đầu tiên là qua đời vào quỷ tiết, người thứ hai qua đời còn lại cách sau đó đúng một tháng, người thứ ba cũng là sau một tháng. Thế giới này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Liên tục chết không sớm không muộn cách nhau đúng một tháng.”
Nói tới đây, Tô Nga tạm dừng một chút, đầy ý tứ nhìn Sở Niệm đang ngồi đối diện không nói lời nào, khóe miệng nhếch lên mà bản thân cũng không biết mình có ý gì. “Bất quá đáng tiếc rằng không có bí mật nào là mãi mãi trên đời này. Đặc biệt là bụng người ta. Cô gái không dám nói với bố mẹ mà cũng không có khả năng làm gì hơn, nên tới khi sinh con xong cô đem đứa bé vứt sau núi giả trong rừng cây tại trường học.”
Vương Lượng cau mày. “Cô ta tự tiện giết hại con mình, không sợ bị ngồi tù sao?”
“Ngồi tù?” Tô Nga hừ lạnh. “Con mình còn giết hại được thì anh nghĩ còn để ý tới việc này sao? Hơn nữa trong mắt của rất nhiều người, giết hại hay ngược đãi con cái không phải là tội phạm.”
“Đúng là vô tri!” Vương Lượng nổi giận đập tay xuống bàn, vẻ mặt phát hỏa cực độ.
Tô Lực cũng mấp máy môi, không nói gì, nhưng Sở Niệm cảm nhận được hắn cũng tức giận.
Đích thực là con gái bây giờ không biết yêu lấy bản thân mình. Tự để mình đắm chìm vào lời ngon tiếng ngọt của bạn trai coi đó là tình yêu, rồi khi xúc động triền miên qua rồi mọi hậu quả chỉ tự mình phải gánh lấy.
Sở Niệm tin rằng không có cô gái nào khi gặp chuyện như vậy lại không sợ hãi…Sợ hãi cùng bất lực cũng đủ làm các cô luống cuống, nếu bạn trai vứt bỏ nữa thì kết quả là…
Cô sẽ không cùng Vương Lượng đi bình luận việc người khác làm là đúng hay là sai, tâm tư của Sở Niệm chỉ đặt hết vào một câu nói lúc nãy của Tô Nga.
Rèm mi dài buông xuống, cô xoay xoay chén trà trong tay trầm mặc, lúc sau mới hỏi Tô Nga. “Tô Nga, tôi còn chưa hiểu rõ, chuyện chị kể về cô gái này và chuyện quỷ ban nãy có liên hệ thế nào.”
“Lúc mới bắt đầu, tôi cũng cảm thấy việc này nhiều lắm là có vấn đề về đạo đức mà thôi.” Tô Nga chống cằm, đầu lúc lắc. “Mọi người cũng biết, làm nghề này, chỉ cần có thể đào ra càng nhiều tin tức có giá trị, điều tra, biện pháp này nọ đều không quan trọng.”
“Tổng biên tập cho rằng tin tức này đào sâu thêm một chút, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ cuốn hút người đọc, nên gã liền an bài hai nam phóng viên, 24 giờ canh giữ ở ngoài cửa trường học, tìm cơ hội tìm được những cô gái trên ảnh.”
“Làm việc kiểu này so với ngồi tòa soạn đương nhiên không thể thoải mái bằng. Nhưng cũng tuyệt đối không thể khổ như kiểu bộ đội đặc chủng. Chỉ tuần trước gặp lại, tôi thấy bộ dáng bọn họ…hoàn toàn thay đổi.”
Sở Niệm hứng thú, nhướng mày ‘ hử? ’ một tiếng, ý bảo cô tiếp tục nói.
Tô nga nhấp môi, nửa ngày sau mới cau mày nhìn Sở Niệm. “Những người đó ban đầu khá tròn trịa phúc hậu, giờ biến thành như bệnh nặng khổ sai. Sắc mặt vàng vọt, môi xanh tím. Mà đó là họ mới ở trước cửa trường chưa tới một tuần, cho dù mệt cỡ nào cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy mà thay đổi đến thế.”
“Lúc ấy tôi liền cảm thấy rất kỳ quái, nhưng là càng kỳ quái hơn là tôi sờ sờ ra trước mặt họ, mà họ hoàn toàn dường như không thấy, một chút phản ứng đều không có.”
“Con người của tôi lòng hiếu kỳ cũng lớn, cho sau khi hiện hoài nghi, liền bắt đầu theo dõi bọn họ, hơn nữa xuống tay điều tra bối cảnh trường học kia.”
Tô Nga cười khổ một chút, đáy mắt thoáng xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Vừa mới bắt đầu điều tra kết quả đều thực bình thường, đồng sự kia trước sau cũng không có rời khỏi phụ cận trường học. Nhưng mà khi có được một phần tư liệu khác thì toàn bộ quan niệm trước đây bị sụp đổ.”
“Tư liệu cho thấy hiệu trưởng trường đã dùng một khoản tiền rất lớn để bịt kín nhiều tin tức chính là trong trường học mỗi tháng đều có một cái chết hết sức kỳ dị. Mọi người cũng biết, trong trường học nếu có một học sinh chết thì thanh danh của trường sẽ có tổn thất rất lớn, huống chi ngôi trường kia đã xảy ra liên tiếp ba cái chết, hiệu trưởng khẳng định sẽ dùng hết biện pháp có được để giữ được vị trí của hắn.”
Sở Niệm suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chị biết bắt đầu có người chết từ lúc nào không?”
Tô Nga gật gật đầu: “Biết, chính là từ ngày 22 tháng 11.”
“22 tháng 11?” Sở Niệm nhíu mày tính toán ngày giờ, dường như nghĩ ra gì, trong nháy mắt cô căng thẳng lên “Chẳng lẽ là ngày một tháng mười âm lịch?”
“Ừ, người chết đầu tiên chính là vào ngày quỷ tiết truyền thống của Trung Quốc.”
Vương Lượng đã gặp qua quỷ mập nên lúc điều tra vụ lò gạch chui hắn đã tin trên thế giới này thật là có quỷ hồn tồn tại. Dù lúc đầu hắn thực nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình đạm chút, chính là thời điểm nghe xong những lời này của Tô Nga, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.
Tô Lực nghi hoặc ngó Sở Niệm và Vương Lượng, biểu tình cũng không xuất hiện bất cứ biến hóa gì.
Phòng bao im lặng, một loại cảm giác rất là quỷ dị chậm rãi xuất hiện quanh bọn họ bốn người.
Sở Niệm nghiêng mắt nhìn Vương Lượng bị dọa, sau đó dùng ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, trầm tư vài phút.
Một lần nữa dựa người vào ghế, Sở Niệm đem tầm mắt chuyển qua Tô Nga. “Tôi có thể hay không hỏi một chút, chị có tra được nguyên nhân chết của ba học sinh sao?”
Tô Nga ngay lập tức lắc đầu, nhưng nhanh chóng giải thích nói: “Tôi lắc đầu là bởi vì tôi tra không được nguyên nhân bọn họ chết, nhưng là tôi cũng đã nhờ bác sỹ đi cùng kiểm tra ba thi thể đó.”
“Thân thể bọn họ dẹp lép, khô quắt như người già hơn tám mươi tuổi. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng bọn họ là bị người ta rút máu thành cái dáng vẻ này nhưng bạn của tôi lại nói bọn họ dù là máu hay là cơ thể hoàn toàn không bị tổn hao gì.”
“Hắn nói ba người này nguyên nhân chết đều tương đồng, chính là mệt nhọc quá độ, trái tim suy kiệt đến chết. Tuy rằng xã hội này hiện tại áp lực rất lớn, nhưng ngẫm lại, bọn họ đều là học sinh, áp lực lớn tới đâu, cũng không có khả năng sẽ đột nhiên làm cho như vậy đi.”
“Học sinh đầu tiên là qua đời vào quỷ tiết, người thứ hai qua đời còn lại cách sau đó đúng một tháng, người thứ ba cũng là sau một tháng. Thế giới này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Liên tục chết không sớm không muộn cách nhau đúng một tháng.”
/535
|