Tô Lực cười mà lòng buốt giá. Những lời Vương Lượng nói làm sao hắn không hiểu.
Nhưng mà chấp nhất căn bản là một loại tâm ma. là vô pháp khống chế, một khi đã sinh ra ở đáy lòng, chính là ăn sâu bén rễ, không có cách thanh trừ.
Không có kết quả, vậy thì cứ để cho không có kết quả đi. Mọi chuyện, là do hắn tự chọn lựa.
Rũ mắt, Tô Lực cong cong khóe môi. Cố gắng làm chính mình nhìn có vẻ bình đạm chút, bình thường chút. Hắn nói: “Anh hiểu ý của cậu. Cậu cứ yên tâm, anh còn biết mình đang làm cái gì.”
Giơ tay xem đồng hồ trên cổ tay, Tô Lực hơi hơi mỉm cười: “Sở Niệm cũng sắp tới, chúng ta… cũng nên nói chuyện khác đi.”
Vương Lượng mím môi, trầm mặc vài phút, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà gật đầu. Đang lúc hắn chuẩn bị kệ vài chuyện gần đây trong đội cho Tô Lực nghe, điện thoại Tô Lực liền vang lên.
Theo bản năng cau mày, Tô Lực lấy điện thoại ra khỏi túi. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, hắn nhìn Vương Lượng ngồi cạnh bên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Còn không có kịp mở miệng, âm thanh từ đầu dây bên kia đã vang lên.
“Tô Lực, đúng là có lòng ghê đó! Về nước, không nói trước với em một tiếng cũng bỏ qua, giờ thì sao, về tới hai ngày rồi còn không gọi em tiếng nào. Bạn bè gì, đúng là qua cầu rút ván.”
Tô Lực không nhịn được cười khẽ: “Qua cầu rút ván? Em gán cho anh cái tội danh thật lớn đó.”
“Thật sao?” Một cô gái mặc áo khoác đen, tóc ngắn, thảnh thơi dựa vào chiếc xe Cayenne nâu bên cạnh.
Vẻ xinh đẹp thanh khiết cùng nét tươi cười làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của bao người trên đường.
“Nhờ em giúp đỡ một lần, không phải lúc đó kêu là về nước mời em đi ăn sao? Giờ sao, việc xong rồi thì không nhớ tới bạn bè nữa hả?”
Tô Lực đáp: “Làm sao làm vậy chứ, không phải hôm qua anh mới hạ cánh sao, còn bao nhiêu việc phải xử lý mà. Như vậy đi, hôm nào đó anh mời em ăn cơm nha.”
“Đừng có hôm nào, nếu không thì giờ luôn đi. Bằng không em cũng không biết sau khi gọi điện cho anh xong thì tới chừng nào mới tìm lại được anh nữa.”
“Hình tượng của anh trong lòng em kém thế cơ à? Nói không giữ lời căn bản là không phải là tác phong của anh, được không?”
“Vấn đề này, chỉ có chờ đến sau khi gặp nhau, mới biết được đáp án. Anh nói đi, giờ có mời em hay là không đây?”
“Mời chứ, bất quá…… Không phải hôm nay.” Tô Lực đặt chén trà xuống. “Anh lỡ hẹn bạn mất rồi, xin lỗi nha, em chậm một bước rồi.”
“Bạn?” Cô gái tức giận phồng má lên. “Bạn anh còn ai mà em chưa gặp hả? Tô Lực à, chúng ta tốt xấu cũng làm bạn hơn hai chục năm. Hôm nay anh mà lơ em thì em chỉ có thể nói với anh là ‘ tái kiến ’.”
“Muốn hay không như vậy hở? Nửa năm không gặp, em thế mà lại học được trò uy hiếp này. Anh nói cho em biết, thói quen xấu đó, bỏ đi.”
“Đối phó người khác, thì kêu là uy hiếp. Đối phó anh, đó chính là phải nói cách khác.” Cô gái mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển. “Em giờ đang ngoài đường, anh muốn làm thế nào thì làm nha.”
Tô Lực trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ mà cười một cái. “Được rồi, anh đúng là chịu thua em. Nhưng mà anh có nói nãy rồi, anh dù sao cũng hẹn bạn trước rồi, em tới nữa thì anh phải hỏi ý bạn anh đã.”
“Không thành vấn đề, em chờ anh.” Nữ tử nhìn xuống tay. “Cho anh năm phút đồng hồ, thời gian đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi.”
“Năm phút đồng hồ sau, nhớ rõ, gọi điện cho em.”
“Rồi.” Tô Lực cong môi cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Đoạn đối thoại vừa rồi, Vương Lượng nghe rõ toàn bộ. Qua thái độ cùng biểu tình của Tô Lực, có thể thấy người gọi tới có quan hệ rất tốt với đội trưởng.
Nhấp ngụm trà, Vương Lượng nhìn Tô Lực hỏi. “Đội trưởng, chút nữa có ai tới hả?”
“Ừ.” Tô Lực dựa vào lưng ghế. “Là bạn anh, nhưng bất quá cậu và Sở Niệm từng có chút liên quan.”
Vương Lượng sửng sốt , trầm tư một lát hỏi “Chẳng lẽ là lần trước vụ lò gạch có phóng viên đưa tin?”
“Đúng vậy, cô ấy tên Tô Nga, là bạn chơi với anh từ nhỏ tới lớn. Có lẽ nghe người nhà nói anh đã về nên đòi ăn một bữa với nhau.”
“Em không thành vấn đề a.” Vương Lượng nhún nhún bả vai. “Sự việc lò gạch chui cũng phải nhờ cô ấy ít nhiều mà, bằng không cũng không có khả năng vạch mặt nhanh như vậy.”
Vương Lượng châm thuốc, nghiêng đầu nhả ra một vòng khói.
“Bất quá cô ấy thật dũng cảm, phải biết là chuyện như lò gạch chui này các phóng viên đều trốn không kịp. Vậy mà cô ấy không sợ bị trả thù sao?”
Lò gạch chui so với xã hội đen còn lớn hơn nhiều, lão đại lưu manh bị bắt thì đám lưu manh sẽ không bỏ qua mà báo thù, huống chi liên lụy nhiều quan chức đến như vậy.
Vương Lượng là cảnh sát, chẳng qua là chuyện báo thù cũng không cách nào tránh khỏi, nhưng sự tình kia sau khi chấm dứt, hắn vẫn luôn cho rằng sẽ có người đến cục cảnh sát nhờ bảo vệ vì bị báo thù, nhưng hóa ra không có như hắn tưởng.
Tô Lực cười nhạo một tiếng. “Cũng phải coi có người có thể trả thù được cô ấy không đã!”
“Đội trưởng, em không minh bạch ý anh. Chẳng lẽ sau lưng cô ấy… bối cảnh làm những người đó đều sẽ sợ hãi?”
“Sợ hãi hay không sợ hãi, cái này anh thật đúng là không có nắm chắc. Chỉ là, chỉ là thân phận con gái của tướng quan thì người bình thường cũng căn bản không động được tới cô ấy.”
Vương Lượng ngây người, liền chớp vài cái đôi mắt mới cảm thán mà nói: “Nguyên lai cô Tô Nga này là con tướng, bối cảnh bức người vậy, trách không được không ai dám động tới!”
“Đương nhiên, nếu không phải cô ấy có được chống lưng vậy, sự tình nguy hiểm như vậy thì anh cũng không tìm cô ấy giúp.”
Vì cha hắn từng dưới quyền của cha Tô Nga nên từ bé hai gia đình đã có quan hệ thân cận. Tô Nga nhỏ hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ đã không phải là cô gái yếu mềm.
Ngay từ đầu gia đình cũng đã tính để Tô Nga theo nghiệp quân đội nhưng ai ngờ cô gái nhỏ này sau khi tốt nghiệp đại học lại đâm đầu đi làm phóng viên.
Lúc ấy Tô bá bá chính là tức điên, nổi trận lôi đình làm cho Tô Lực cảm thấy có chút sợ hãi. Bất quá Tô Nga cũng bướng bỉnh, khuyên như thế nào mắng như thế nào đều không quay đầu lại.
Tô Nga vẫn là tính cách ghét cái ác như kẻ thù, như lời cô nói, làm phóng viên chính là có thể đem hết thảy sự tình không công chính, bất bình đẳng công bố với mọi người. Cô còn nói, chỉ có cách này cô mới xứng với thân phận con nhà tướng tá của mình.
Thực chính trực, thực thẳng thắn, thậm chí còn muốn dũng cảm hơn hắn rất nhiều.
Điểm này, thật đúng là cùng Sở Niệm có điểm giống nhau.
Nhưng mà chấp nhất căn bản là một loại tâm ma. là vô pháp khống chế, một khi đã sinh ra ở đáy lòng, chính là ăn sâu bén rễ, không có cách thanh trừ.
Không có kết quả, vậy thì cứ để cho không có kết quả đi. Mọi chuyện, là do hắn tự chọn lựa.
Rũ mắt, Tô Lực cong cong khóe môi. Cố gắng làm chính mình nhìn có vẻ bình đạm chút, bình thường chút. Hắn nói: “Anh hiểu ý của cậu. Cậu cứ yên tâm, anh còn biết mình đang làm cái gì.”
Giơ tay xem đồng hồ trên cổ tay, Tô Lực hơi hơi mỉm cười: “Sở Niệm cũng sắp tới, chúng ta… cũng nên nói chuyện khác đi.”
Vương Lượng mím môi, trầm mặc vài phút, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp mà gật đầu. Đang lúc hắn chuẩn bị kệ vài chuyện gần đây trong đội cho Tô Lực nghe, điện thoại Tô Lực liền vang lên.
Theo bản năng cau mày, Tô Lực lấy điện thoại ra khỏi túi. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, hắn nhìn Vương Lượng ngồi cạnh bên, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Còn không có kịp mở miệng, âm thanh từ đầu dây bên kia đã vang lên.
“Tô Lực, đúng là có lòng ghê đó! Về nước, không nói trước với em một tiếng cũng bỏ qua, giờ thì sao, về tới hai ngày rồi còn không gọi em tiếng nào. Bạn bè gì, đúng là qua cầu rút ván.”
Tô Lực không nhịn được cười khẽ: “Qua cầu rút ván? Em gán cho anh cái tội danh thật lớn đó.”
“Thật sao?” Một cô gái mặc áo khoác đen, tóc ngắn, thảnh thơi dựa vào chiếc xe Cayenne nâu bên cạnh.
Vẻ xinh đẹp thanh khiết cùng nét tươi cười làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của bao người trên đường.
“Nhờ em giúp đỡ một lần, không phải lúc đó kêu là về nước mời em đi ăn sao? Giờ sao, việc xong rồi thì không nhớ tới bạn bè nữa hả?”
Tô Lực đáp: “Làm sao làm vậy chứ, không phải hôm qua anh mới hạ cánh sao, còn bao nhiêu việc phải xử lý mà. Như vậy đi, hôm nào đó anh mời em ăn cơm nha.”
“Đừng có hôm nào, nếu không thì giờ luôn đi. Bằng không em cũng không biết sau khi gọi điện cho anh xong thì tới chừng nào mới tìm lại được anh nữa.”
“Hình tượng của anh trong lòng em kém thế cơ à? Nói không giữ lời căn bản là không phải là tác phong của anh, được không?”
“Vấn đề này, chỉ có chờ đến sau khi gặp nhau, mới biết được đáp án. Anh nói đi, giờ có mời em hay là không đây?”
“Mời chứ, bất quá…… Không phải hôm nay.” Tô Lực đặt chén trà xuống. “Anh lỡ hẹn bạn mất rồi, xin lỗi nha, em chậm một bước rồi.”
“Bạn?” Cô gái tức giận phồng má lên. “Bạn anh còn ai mà em chưa gặp hả? Tô Lực à, chúng ta tốt xấu cũng làm bạn hơn hai chục năm. Hôm nay anh mà lơ em thì em chỉ có thể nói với anh là ‘ tái kiến ’.”
“Muốn hay không như vậy hở? Nửa năm không gặp, em thế mà lại học được trò uy hiếp này. Anh nói cho em biết, thói quen xấu đó, bỏ đi.”
“Đối phó người khác, thì kêu là uy hiếp. Đối phó anh, đó chính là phải nói cách khác.” Cô gái mở cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển. “Em giờ đang ngoài đường, anh muốn làm thế nào thì làm nha.”
Tô Lực trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ mà cười một cái. “Được rồi, anh đúng là chịu thua em. Nhưng mà anh có nói nãy rồi, anh dù sao cũng hẹn bạn trước rồi, em tới nữa thì anh phải hỏi ý bạn anh đã.”
“Không thành vấn đề, em chờ anh.” Nữ tử nhìn xuống tay. “Cho anh năm phút đồng hồ, thời gian đủ rồi chứ?”
“Đủ rồi.”
“Năm phút đồng hồ sau, nhớ rõ, gọi điện cho em.”
“Rồi.” Tô Lực cong môi cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Đoạn đối thoại vừa rồi, Vương Lượng nghe rõ toàn bộ. Qua thái độ cùng biểu tình của Tô Lực, có thể thấy người gọi tới có quan hệ rất tốt với đội trưởng.
Nhấp ngụm trà, Vương Lượng nhìn Tô Lực hỏi. “Đội trưởng, chút nữa có ai tới hả?”
“Ừ.” Tô Lực dựa vào lưng ghế. “Là bạn anh, nhưng bất quá cậu và Sở Niệm từng có chút liên quan.”
Vương Lượng sửng sốt , trầm tư một lát hỏi “Chẳng lẽ là lần trước vụ lò gạch có phóng viên đưa tin?”
“Đúng vậy, cô ấy tên Tô Nga, là bạn chơi với anh từ nhỏ tới lớn. Có lẽ nghe người nhà nói anh đã về nên đòi ăn một bữa với nhau.”
“Em không thành vấn đề a.” Vương Lượng nhún nhún bả vai. “Sự việc lò gạch chui cũng phải nhờ cô ấy ít nhiều mà, bằng không cũng không có khả năng vạch mặt nhanh như vậy.”
Vương Lượng châm thuốc, nghiêng đầu nhả ra một vòng khói.
“Bất quá cô ấy thật dũng cảm, phải biết là chuyện như lò gạch chui này các phóng viên đều trốn không kịp. Vậy mà cô ấy không sợ bị trả thù sao?”
Lò gạch chui so với xã hội đen còn lớn hơn nhiều, lão đại lưu manh bị bắt thì đám lưu manh sẽ không bỏ qua mà báo thù, huống chi liên lụy nhiều quan chức đến như vậy.
Vương Lượng là cảnh sát, chẳng qua là chuyện báo thù cũng không cách nào tránh khỏi, nhưng sự tình kia sau khi chấm dứt, hắn vẫn luôn cho rằng sẽ có người đến cục cảnh sát nhờ bảo vệ vì bị báo thù, nhưng hóa ra không có như hắn tưởng.
Tô Lực cười nhạo một tiếng. “Cũng phải coi có người có thể trả thù được cô ấy không đã!”
“Đội trưởng, em không minh bạch ý anh. Chẳng lẽ sau lưng cô ấy… bối cảnh làm những người đó đều sẽ sợ hãi?”
“Sợ hãi hay không sợ hãi, cái này anh thật đúng là không có nắm chắc. Chỉ là, chỉ là thân phận con gái của tướng quan thì người bình thường cũng căn bản không động được tới cô ấy.”
Vương Lượng ngây người, liền chớp vài cái đôi mắt mới cảm thán mà nói: “Nguyên lai cô Tô Nga này là con tướng, bối cảnh bức người vậy, trách không được không ai dám động tới!”
“Đương nhiên, nếu không phải cô ấy có được chống lưng vậy, sự tình nguy hiểm như vậy thì anh cũng không tìm cô ấy giúp.”
Vì cha hắn từng dưới quyền của cha Tô Nga nên từ bé hai gia đình đã có quan hệ thân cận. Tô Nga nhỏ hơn hắn bốn tuổi, từ nhỏ đã không phải là cô gái yếu mềm.
Ngay từ đầu gia đình cũng đã tính để Tô Nga theo nghiệp quân đội nhưng ai ngờ cô gái nhỏ này sau khi tốt nghiệp đại học lại đâm đầu đi làm phóng viên.
Lúc ấy Tô bá bá chính là tức điên, nổi trận lôi đình làm cho Tô Lực cảm thấy có chút sợ hãi. Bất quá Tô Nga cũng bướng bỉnh, khuyên như thế nào mắng như thế nào đều không quay đầu lại.
Tô Nga vẫn là tính cách ghét cái ác như kẻ thù, như lời cô nói, làm phóng viên chính là có thể đem hết thảy sự tình không công chính, bất bình đẳng công bố với mọi người. Cô còn nói, chỉ có cách này cô mới xứng với thân phận con nhà tướng tá của mình.
Thực chính trực, thực thẳng thắn, thậm chí còn muốn dũng cảm hơn hắn rất nhiều.
Điểm này, thật đúng là cùng Sở Niệm có điểm giống nhau.
/535
|