“Mắc gì không thực tế? Em cảm thấy đề nghị này vô cùng tốt luôn!”
“Anh không nói là không tốt, chỉ là mùa đông Mộ Thành vô cùng lạnh lẽo, gió lạnh khi đông về, anh thì không sao rồi, nhưng mà em, lỡ em sinh bệnh thì sao giờ?” Thương Sùng điểm mũi Sở Niệm, nói tiếp. “Thực ra em không thích chiếc Maserati của anh thì anh đem cho người ta là được. Chỉ cần không bắt anh chạy xe đạp, em nói anh đi xe gì anh đi xe đó.”
Sở Niệm chu môi, bán tín ban nghi nhìn Thương Sùng.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Thương Sùng ôm cô. “Thực ra em cũng chỉ là không thích để các cô gái khác nhìn ngó anh, nhưng mà em cũng thật là nghĩ nhiều quá. Các cô gái khác trong mắt anh mặc kệ là đẹp xấu ra sao đều như bộ xương khô đánh phấn thôi, bất kể là ai đều không có khả năng đánh đồng cùng em.”
Sở Niệm trong lòng ngọt ngào đến chết nhưng ngoài mặt vẫn thực lãnh đạm tự nhiên, nhưng thái độ nói chuyện rõ ràng đã mềm mỏng đi rất nhiều so với lúc nãy. Cô vô tội phồng má lên, dựa vào lòng Thương Sùng.
“Vừa rồi em nói chơi với anh thôi, nếu như anh thật sự đi xe đạp thì em cũng không thể nào bắt anh chở đi mỗi ngày được.”
Thương Sùng trong lòng thở nhẹ ra một hơi, mặt mày đầy ý cười, cũng không có trêu cho Sở Niệm xấu hổ mà ngược lại còn rất nghiêm túc gật đầu phụ họa nói: “Anh cũng biết là Niệm Niệm lúc nãy chỉ giỡn với anh thôi mà, chứ nếu không thì xuân hạ thu đông đã qua thân thể này của anh cũng ăn không tiêu mà.”
Sở Niệm gãi đầu, rời khỏi lồng ngực hắn, đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô nói.
“Ui mười giờ rồi, mình về nhà thôi.”
Thương Sùng gật đầu, đứng lên, khoác áo khoác của mình lên người Sở Niệm rồi mới nắm tay cô, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của thiên hạ mà ngồi vào trong xe nghênh ngang rời đi.
…
Hiện giờ trường học đã nghỉ đông, nhưng Baidu chính là nơi không bao giờ nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều có nhiều đổi mới, có lúc chiếu cảnh đẹp du lịch, cũng có lúc chụp ảnh này nọ. Sở Niệm nhìn theo hướng Thương Sùng rời đi rồi trở về nhà chơi máy tính.
Sau khi đọc truyện chán tới chết luôn, Sở Niệm đọc một bài trên Baidu xém sặc nước.
Chủ đề: Thầy giáo cùng học sinh yêu đương, công khai thách thức các quy tắc và quy định của các trường cả nước.
Bài viết không chỉ có lời văn châm chọc đúng như tựa đề mà còn có cả mấy tấm ảnh đính kèm. Trong giống như chụp từ xa với độ phân giải không cao, vừa nhìn đã có thể thấy là do trốn trong góc phòng chụp được.
Ảnh chụp một cặp nam nữ trên mặt đều được làm nhòe, không nhìn rõ diện mạo chân thật nhưng có thể nhìn ra từ những tấm ảnh quan hệ giữa hai người không bình thường. Nào nắm tay, ôm, thậm chí còn có cả hôn môi. Nếu không phải là trên tay cô gái đeo vòng tay bạc quá đặc biệt thì Sở Niệm nhất định cũng không nhận ra cô gái kia là chính mình!
Chẳng lẽ thời gian này vẫn luôn có người âm thầm theo dõi chụp lén cô và Thương Sùng? Vì sao mà cô không có chút cảm giác nào luôn?
Tay nắm chặt ly nước tới trắng bệch, Sở Niệm lạnh mặt kéo xuống dưới. Cô muốn xem thử coi người làm việc này muốn nói chuyện gì!
“Hôm nay gửi trước mấy tấm ảnh làm nhòe cho cả nhà, đừng ai hỏi ta là nhân vật chính là ai. Ta chỉ có thể nói là bọn họ là giáo sư và sinh viên của một trường đại học ở Mộ Thành. Đương nhiên, mai ta sẽ gửi tiếp ảnh. Ta không tin là Bộ giáo dục cho phép sinh viên và giáo sư bại hoại như vậy tiếp tục làm băng hoại không khí trường học chúng ta! Hãy tin ta, một ngày nào đó bọn chúng sẽ như lũ ăn mày bị đuổi hoàn toàn thôi!”
Coi đi nào, lạc khoản chính nghĩa tới mức nào. Nếu đặt ở thời chiến tranh, người post bài này khẳng địn là người chuyên lo chuyện bất công bao đồng cho thiên hạ.
Đọc nội dung toàn bài viết, Sở Niệm không hề tìm thấy một điểm hận ý nào, mà chỉ thấy như một con mèo đang vờn mồi, vừa hứng thú lại vừa nắm chắc mười phần.
Chỉ tiếc là, kẻ này đã chơi lộn người rồi!
Đôi mắt đen như hồ nước hiện lên một tia lệ khí lạnh lẽo, Sở Niệm lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lượng. Thời gian này Vương Lượng cũng đã trở thành bạn tốt của cô, chưa bao giờ hắn hỏi câu nào, nhưng lúc nào cần hỗ trợ thì Vương Lượng cũng không bao giờ nói không.
Một lát sau, tiếng của Vương Lượng từ điện thoại truyền tới. Không chút khách sáo mà nói thẳng vào chủ đề chính. Vương Lượng hỏi
“Sao vậy Sở Niệm?”
“Anh có ngồi trước máy tính không?”
“Có”
“Qua QQ đi, em gửi cái này cho anh.”
Đang ngồi trong phòng trực ban, theo bản năng Vương Lượng khẽ nhíu mày; Sở Niệm dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình khẳng định là có chuyện xảy ra. Không chút o dự, Vương Lượng đăng nhập QQ.
“Anh lên rồi, em gửi qua đi.”
Sở Niệm nhấp môi, đem đường dẫn gửi qua.
Vài phút sau Vương Lượng hỏi: “Người trong ảnh, phải em và Thương Sùng không? Chẳng lẽ hai người bị chụp lén hả?”
Sở Niệm hừ lạnh. “Chắc dạo gần đây không cẩn thận.”
Vương Lượng trầm mặc, tay kéo chuột. Không những nhìn thấy câu lạc khản đầy mùi khiêu khích kia, hắn còn thấy cư dân mạng xông vào tấn công. Nào là không biết liêm sỉ, không biết lý lẽ, thậm chí còn cả loạn luân. Cả trăm bình luận không có tới một câu tốt lành.
Vương Lượng nhíu mày, buông chuột, đứng lên.
“Thương Sùng có biết chuyện này không?”
“Không biết”
Sau khi phát hiện ra bài này, Sở Niệm liên lạc ngay với Vương Lượng, cô không xác định được là Thương Sùng lúc về nhà có coi tới cái này không. Sở Niệm vôi nói:
“Vương Lượng, anh giúp em ngay đi.”
“Em nói đi, làm được anh làm ngay.”
Tính Vương Lượng thì Sở Niệm rõ, hắn là một người đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp, nếu đã coi mình và Thương Sùng là bạn tốt thì hắn sẽ không cho phép người khác khi dễ bọn họ.
Đương nhiên, cô cũng không bắt ép Vương Lượng làm gì quá đáng. Đặt ly nước trên tay xuống bàn, Sở Niệm đi về chỗ cửa sổ.
“Anh chắc biết mấy người chuyên truy IP, em muốn anh giúp em tra ra coi bài viết này xuất phát từ đâu.”
Vương Lượng trầm tư hỏi:
“Em nghĩ là tra ra xem người kia có p hải cũng ở Mộ Thành không đúng không?”
Sở Niệm gật đầu.
“Đúng, anh biết đó internet không nhất thiết phải ngồi một chỗ để đăng bài, em hiện chỉ muốn biết người này là trong trường em hay là người ở ngoài tìm thám tử tới điều tra bọn em.”
“Coi như tìm ra được nơi đăng bài th2i sao? Người này rõ ràng có kiến thức pháp luật, không để lộ mặt, chúng ta cũng không thể nào nói hắn xâm phạm danh dự và hình ảnh người khác mà kiện hắn.”
“Cái này thì đương nhiên em biết.” Sở Niệm lạnh lùng nhếch mép. “Người này làm vậy chỉ muốn khiêu khích em và Thương Sùng, người ta nếu đã nghênh diện đánh tới rồi thì em cũng sẽ không ngồi đó mà thủ thế, vậy thật quá túng thế rồi!”
“Anh không nói là không tốt, chỉ là mùa đông Mộ Thành vô cùng lạnh lẽo, gió lạnh khi đông về, anh thì không sao rồi, nhưng mà em, lỡ em sinh bệnh thì sao giờ?” Thương Sùng điểm mũi Sở Niệm, nói tiếp. “Thực ra em không thích chiếc Maserati của anh thì anh đem cho người ta là được. Chỉ cần không bắt anh chạy xe đạp, em nói anh đi xe gì anh đi xe đó.”
Sở Niệm chu môi, bán tín ban nghi nhìn Thương Sùng.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Thương Sùng ôm cô. “Thực ra em cũng chỉ là không thích để các cô gái khác nhìn ngó anh, nhưng mà em cũng thật là nghĩ nhiều quá. Các cô gái khác trong mắt anh mặc kệ là đẹp xấu ra sao đều như bộ xương khô đánh phấn thôi, bất kể là ai đều không có khả năng đánh đồng cùng em.”
Sở Niệm trong lòng ngọt ngào đến chết nhưng ngoài mặt vẫn thực lãnh đạm tự nhiên, nhưng thái độ nói chuyện rõ ràng đã mềm mỏng đi rất nhiều so với lúc nãy. Cô vô tội phồng má lên, dựa vào lòng Thương Sùng.
“Vừa rồi em nói chơi với anh thôi, nếu như anh thật sự đi xe đạp thì em cũng không thể nào bắt anh chở đi mỗi ngày được.”
Thương Sùng trong lòng thở nhẹ ra một hơi, mặt mày đầy ý cười, cũng không có trêu cho Sở Niệm xấu hổ mà ngược lại còn rất nghiêm túc gật đầu phụ họa nói: “Anh cũng biết là Niệm Niệm lúc nãy chỉ giỡn với anh thôi mà, chứ nếu không thì xuân hạ thu đông đã qua thân thể này của anh cũng ăn không tiêu mà.”
Sở Niệm gãi đầu, rời khỏi lồng ngực hắn, đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô nói.
“Ui mười giờ rồi, mình về nhà thôi.”
Thương Sùng gật đầu, đứng lên, khoác áo khoác của mình lên người Sở Niệm rồi mới nắm tay cô, dưới ánh mắt chăm chú nhìn của thiên hạ mà ngồi vào trong xe nghênh ngang rời đi.
…
Hiện giờ trường học đã nghỉ đông, nhưng Baidu chính là nơi không bao giờ nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều có nhiều đổi mới, có lúc chiếu cảnh đẹp du lịch, cũng có lúc chụp ảnh này nọ. Sở Niệm nhìn theo hướng Thương Sùng rời đi rồi trở về nhà chơi máy tính.
Sau khi đọc truyện chán tới chết luôn, Sở Niệm đọc một bài trên Baidu xém sặc nước.
Chủ đề: Thầy giáo cùng học sinh yêu đương, công khai thách thức các quy tắc và quy định của các trường cả nước.
Bài viết không chỉ có lời văn châm chọc đúng như tựa đề mà còn có cả mấy tấm ảnh đính kèm. Trong giống như chụp từ xa với độ phân giải không cao, vừa nhìn đã có thể thấy là do trốn trong góc phòng chụp được.
Ảnh chụp một cặp nam nữ trên mặt đều được làm nhòe, không nhìn rõ diện mạo chân thật nhưng có thể nhìn ra từ những tấm ảnh quan hệ giữa hai người không bình thường. Nào nắm tay, ôm, thậm chí còn có cả hôn môi. Nếu không phải là trên tay cô gái đeo vòng tay bạc quá đặc biệt thì Sở Niệm nhất định cũng không nhận ra cô gái kia là chính mình!
Chẳng lẽ thời gian này vẫn luôn có người âm thầm theo dõi chụp lén cô và Thương Sùng? Vì sao mà cô không có chút cảm giác nào luôn?
Tay nắm chặt ly nước tới trắng bệch, Sở Niệm lạnh mặt kéo xuống dưới. Cô muốn xem thử coi người làm việc này muốn nói chuyện gì!
“Hôm nay gửi trước mấy tấm ảnh làm nhòe cho cả nhà, đừng ai hỏi ta là nhân vật chính là ai. Ta chỉ có thể nói là bọn họ là giáo sư và sinh viên của một trường đại học ở Mộ Thành. Đương nhiên, mai ta sẽ gửi tiếp ảnh. Ta không tin là Bộ giáo dục cho phép sinh viên và giáo sư bại hoại như vậy tiếp tục làm băng hoại không khí trường học chúng ta! Hãy tin ta, một ngày nào đó bọn chúng sẽ như lũ ăn mày bị đuổi hoàn toàn thôi!”
Coi đi nào, lạc khoản chính nghĩa tới mức nào. Nếu đặt ở thời chiến tranh, người post bài này khẳng địn là người chuyên lo chuyện bất công bao đồng cho thiên hạ.
Đọc nội dung toàn bài viết, Sở Niệm không hề tìm thấy một điểm hận ý nào, mà chỉ thấy như một con mèo đang vờn mồi, vừa hứng thú lại vừa nắm chắc mười phần.
Chỉ tiếc là, kẻ này đã chơi lộn người rồi!
Đôi mắt đen như hồ nước hiện lên một tia lệ khí lạnh lẽo, Sở Niệm lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lượng. Thời gian này Vương Lượng cũng đã trở thành bạn tốt của cô, chưa bao giờ hắn hỏi câu nào, nhưng lúc nào cần hỗ trợ thì Vương Lượng cũng không bao giờ nói không.
Một lát sau, tiếng của Vương Lượng từ điện thoại truyền tới. Không chút khách sáo mà nói thẳng vào chủ đề chính. Vương Lượng hỏi
“Sao vậy Sở Niệm?”
“Anh có ngồi trước máy tính không?”
“Có”
“Qua QQ đi, em gửi cái này cho anh.”
Đang ngồi trong phòng trực ban, theo bản năng Vương Lượng khẽ nhíu mày; Sở Niệm dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với mình khẳng định là có chuyện xảy ra. Không chút o dự, Vương Lượng đăng nhập QQ.
“Anh lên rồi, em gửi qua đi.”
Sở Niệm nhấp môi, đem đường dẫn gửi qua.
Vài phút sau Vương Lượng hỏi: “Người trong ảnh, phải em và Thương Sùng không? Chẳng lẽ hai người bị chụp lén hả?”
Sở Niệm hừ lạnh. “Chắc dạo gần đây không cẩn thận.”
Vương Lượng trầm mặc, tay kéo chuột. Không những nhìn thấy câu lạc khản đầy mùi khiêu khích kia, hắn còn thấy cư dân mạng xông vào tấn công. Nào là không biết liêm sỉ, không biết lý lẽ, thậm chí còn cả loạn luân. Cả trăm bình luận không có tới một câu tốt lành.
Vương Lượng nhíu mày, buông chuột, đứng lên.
“Thương Sùng có biết chuyện này không?”
“Không biết”
Sau khi phát hiện ra bài này, Sở Niệm liên lạc ngay với Vương Lượng, cô không xác định được là Thương Sùng lúc về nhà có coi tới cái này không. Sở Niệm vôi nói:
“Vương Lượng, anh giúp em ngay đi.”
“Em nói đi, làm được anh làm ngay.”
Tính Vương Lượng thì Sở Niệm rõ, hắn là một người đơn thuần nhưng cũng rất cố chấp, nếu đã coi mình và Thương Sùng là bạn tốt thì hắn sẽ không cho phép người khác khi dễ bọn họ.
Đương nhiên, cô cũng không bắt ép Vương Lượng làm gì quá đáng. Đặt ly nước trên tay xuống bàn, Sở Niệm đi về chỗ cửa sổ.
“Anh chắc biết mấy người chuyên truy IP, em muốn anh giúp em tra ra coi bài viết này xuất phát từ đâu.”
Vương Lượng trầm tư hỏi:
“Em nghĩ là tra ra xem người kia có p hải cũng ở Mộ Thành không đúng không?”
Sở Niệm gật đầu.
“Đúng, anh biết đó internet không nhất thiết phải ngồi một chỗ để đăng bài, em hiện chỉ muốn biết người này là trong trường em hay là người ở ngoài tìm thám tử tới điều tra bọn em.”
“Coi như tìm ra được nơi đăng bài th2i sao? Người này rõ ràng có kiến thức pháp luật, không để lộ mặt, chúng ta cũng không thể nào nói hắn xâm phạm danh dự và hình ảnh người khác mà kiện hắn.”
“Cái này thì đương nhiên em biết.” Sở Niệm lạnh lùng nhếch mép. “Người này làm vậy chỉ muốn khiêu khích em và Thương Sùng, người ta nếu đã nghênh diện đánh tới rồi thì em cũng sẽ không ngồi đó mà thủ thế, vậy thật quá túng thế rồi!”
/535
|