Edit: Meo_mup
“Em nhìn thấy quỷ, chính là lần đầu tiên từ lúc sinh ra nhìn thấy thể loại này.” Sở Niệm thở dài. “Lúc đó em còn bé, gia tộc truyền thừa còn chưa thức tỉnh. Em cũng không còn nhớ được con quỷ đó trong như thế nào, chỉ nhớ rõ cảm giác lúc đó thật sợ hãi. Nêu lúc đó không có ông chú kia đi ngang qua vừa vặn cứu em, chắc em đã thành đồ ăn trong bụng quỷ.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó em chả biết sao lại ngất xỉu, đến khi tỉnh lại đã ở bên cạnh bà nội rồi. Bà không chỉ mắng em một trận, mà bà còn khóc một trận. Cũng kể từ đó trở đi, em minh bạch rằng vòng cổ này đối với em không quan trọng nhưng đối với bà nội thì khẳng định là rất quan trọng. Em đáp ứng với bà, không phải trong tình huống vạn bất đắc dĩ thì em sẽ không tháo ra, càng đừng nói tới việc đánh mất nó.”
Sở Niệm dụi dụi đầu vào vai Thương Sùng. “Hiện tại anh biết tại vì sao em để cái vòng cổ này như vậy rồi đó.”
Thương Sùng gật đầu, một lúc sao mới hỏi tiếp. “Lúc nãy em nói có ông chú đi ngang cứu em, vậy em…còn nhớ rõ bộ dáng của người đó không?”
“Không nhớ rõ, lúc đó em bị dọa choáng váng, trừ việc ông ta mặc áo khoác đen bên ngoài, em căn bản là không nhìn rõ được diện mạo của ông ta.”
Sau lần đó, lúc tỉnh lại Sở Niệm cũng nhờ bà nội tìm giúp em người đã giúp mình là ai. Nhưng mà bà nội cô đi lại ngõ nhỏ đó rồi quay trở lại nói với cô là bà cũng không nhìn thấy bất cứ người đàn ông mặc áo khoác đen nào.
Giờ cũng đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ nhớ tới cô vẫn có chút cảm giác tiếc nuối
Thương Sùng cười khẽ, hắn không phải không nhìn thấy vẻ thất vọng trong đáy mắt Sở Niệm. Hắn bản thân mình cũng không nghĩ tới là nha đầu này đem hình ảnh của hắn ghi tạc trong lòng lâu vậy.
Vốn dĩ hắn cho rằng ký ức của trẻ con thật nông cản, nên lúc trước khi cứu cô hắn nghĩ rằng thời gian không quá mười ngày nửa tháng thì Sở Niệm sẽ đem hắn đi quên sạch sẽ không còn một mảnh nào.
Nhưng mà hiện tại, xem ra là… hắn đã sai rồi.
Thực ra chính mình đã tạo thành dấu ấn trong lòng Sở Niệm rồi, hơn nữa còn tại thời điểm cô mới có bốn tuối đã tạo thành.
Sở Niệm buồn bực, “Anh đây bộ bị điểm huyệt cười à? Làm sao mà tự dưng cười không ngừng vậy?”
Thương Sùng cười thật sáng lạn, giống như một đóa đại mẫu đơn nở rộ. Liếc nhìn Sở Niệm, hắn nói.”Anh cao hứng không được sao chứ?”
“Được, đương nhiên là được rồi.”
Sở Niệm khó chịu trề môi, bò ra khỏi lòng hắn. Thoải mái dễ chịu rúc mình trong chăn làm ổ, dù sao cũng còn sớm, cô cho rằng mình cũng nên ngủ lại.
Nhưng mà, mình sắp ngủ tới nơi rồi, vì cái lý gì mà nam nhân kia cũng bò lên giường chứ? Thậm chí còn chui vào trong chăn của cô?
Sở Niệm nhíu màu, không chút khách khí hướng tới đùi Thương Sùng đạp một cái. “Anh muốn giết em hả, cái đồ lưu manh kia.”
Thương Sùng sửng sốt, sau đó cười tà. Một tay bắt lấy cẳng chân đang làm loạn của Sở Niệm, một tay tùy ý nắm lấy cằm cô. Hắn tiến tới bên cạnh tai Sở Niệm, ái muội không thôi nói “Anh chỉ lên giường thôi, sao đã thành lưu manh rồi? Em nói anh nghe coi, anh lưu manh chỗ nào? Anh đây là hôn em? Hay là… chạm vào người em?”
“Em nhìn thấy quỷ, chính là lần đầu tiên từ lúc sinh ra nhìn thấy thể loại này.” Sở Niệm thở dài. “Lúc đó em còn bé, gia tộc truyền thừa còn chưa thức tỉnh. Em cũng không còn nhớ được con quỷ đó trong như thế nào, chỉ nhớ rõ cảm giác lúc đó thật sợ hãi. Nêu lúc đó không có ông chú kia đi ngang qua vừa vặn cứu em, chắc em đã thành đồ ăn trong bụng quỷ.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó em chả biết sao lại ngất xỉu, đến khi tỉnh lại đã ở bên cạnh bà nội rồi. Bà không chỉ mắng em một trận, mà bà còn khóc một trận. Cũng kể từ đó trở đi, em minh bạch rằng vòng cổ này đối với em không quan trọng nhưng đối với bà nội thì khẳng định là rất quan trọng. Em đáp ứng với bà, không phải trong tình huống vạn bất đắc dĩ thì em sẽ không tháo ra, càng đừng nói tới việc đánh mất nó.”
Sở Niệm dụi dụi đầu vào vai Thương Sùng. “Hiện tại anh biết tại vì sao em để cái vòng cổ này như vậy rồi đó.”
Thương Sùng gật đầu, một lúc sao mới hỏi tiếp. “Lúc nãy em nói có ông chú đi ngang cứu em, vậy em…còn nhớ rõ bộ dáng của người đó không?”
“Không nhớ rõ, lúc đó em bị dọa choáng váng, trừ việc ông ta mặc áo khoác đen bên ngoài, em căn bản là không nhìn rõ được diện mạo của ông ta.”
Sau lần đó, lúc tỉnh lại Sở Niệm cũng nhờ bà nội tìm giúp em người đã giúp mình là ai. Nhưng mà bà nội cô đi lại ngõ nhỏ đó rồi quay trở lại nói với cô là bà cũng không nhìn thấy bất cứ người đàn ông mặc áo khoác đen nào.
Giờ cũng đã mười mấy năm trôi qua, bây giờ nhớ tới cô vẫn có chút cảm giác tiếc nuối
Thương Sùng cười khẽ, hắn không phải không nhìn thấy vẻ thất vọng trong đáy mắt Sở Niệm. Hắn bản thân mình cũng không nghĩ tới là nha đầu này đem hình ảnh của hắn ghi tạc trong lòng lâu vậy.
Vốn dĩ hắn cho rằng ký ức của trẻ con thật nông cản, nên lúc trước khi cứu cô hắn nghĩ rằng thời gian không quá mười ngày nửa tháng thì Sở Niệm sẽ đem hắn đi quên sạch sẽ không còn một mảnh nào.
Nhưng mà hiện tại, xem ra là… hắn đã sai rồi.
Thực ra chính mình đã tạo thành dấu ấn trong lòng Sở Niệm rồi, hơn nữa còn tại thời điểm cô mới có bốn tuối đã tạo thành.
Sở Niệm buồn bực, “Anh đây bộ bị điểm huyệt cười à? Làm sao mà tự dưng cười không ngừng vậy?”
Thương Sùng cười thật sáng lạn, giống như một đóa đại mẫu đơn nở rộ. Liếc nhìn Sở Niệm, hắn nói.”Anh cao hứng không được sao chứ?”
“Được, đương nhiên là được rồi.”
Sở Niệm khó chịu trề môi, bò ra khỏi lòng hắn. Thoải mái dễ chịu rúc mình trong chăn làm ổ, dù sao cũng còn sớm, cô cho rằng mình cũng nên ngủ lại.
Nhưng mà, mình sắp ngủ tới nơi rồi, vì cái lý gì mà nam nhân kia cũng bò lên giường chứ? Thậm chí còn chui vào trong chăn của cô?
Sở Niệm nhíu màu, không chút khách khí hướng tới đùi Thương Sùng đạp một cái. “Anh muốn giết em hả, cái đồ lưu manh kia.”
Thương Sùng sửng sốt, sau đó cười tà. Một tay bắt lấy cẳng chân đang làm loạn của Sở Niệm, một tay tùy ý nắm lấy cằm cô. Hắn tiến tới bên cạnh tai Sở Niệm, ái muội không thôi nói “Anh chỉ lên giường thôi, sao đã thành lưu manh rồi? Em nói anh nghe coi, anh lưu manh chỗ nào? Anh đây là hôn em? Hay là… chạm vào người em?”
/535
|