Cúi đầu, Sở Niệm rất thất vọng, lần đầu tiên mình nấu cơm thành cái dạng gì, trong lòng cô đều biết rõ. Vừa rồi cô nói như vậy, chỉ vì giận dỗi với anh mà thôi.
Bây giờ nhìn đôi đũa kia vẫn đang hoạt động, trong lòng thật sự có chút không đành lòng rồi.
Dùng chiếc đũa chọc chọc hạt cơm cứng ngắc trong bát, lông mi cô vì chột dạ mà run rẩy vài cái, nói: Cái đó, nếu như thật sự không ăn được thì đừng ăn nữa.
Phía đối diện yên tĩnh, không có ai đáp lời.
Sở Niệm vò đầu, khuyên: Thương Sùng, thật sự không cần vì dỗ dành em mà miễn cường ăn đâu. Em có trình độ gì, trong lòng em biết rõ. Đừng lo em xấu hổ.....Thân thể là quan trọng nhất đó.
Thương Sùng hơi giật giật đầu mày, vẫn không để ý đến cô.
Sở Niệm không chịu nổi, rốt cục ngẩng đầu lên đối mặt với anh. Không nhìn còn đỡ vừa nhìn liền giật mình.
Trên bàn ăn, ngoại trừ còn nửa bát canh, những món khác....Vậy mà hết trơn rồi.
Đặt chén đũa lên trên bàn, Sở Niệm không dám tin nhìn anh hỏi: Anh, anh lại ăn hết những món đó hả?
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, từ trong mũi phát ra một chữ 'Ừ'.
Đau bụng không? Có muốn vô nhà vệ sinh không?
Sở Niệm gấp gáp, đứng lên liền đi vòng qua, nhìn anh, hỏi: Nhà anh có thuốc tiêu chảy không? Nếu như không có, em, em sẽ đi mua ngay.
Thương Sùng giữ chặt cánh tay cô, lắc lắc đầu, đáp: Thân thể anh thật sự không sao, em đâu có chế thuốc độc, em sợ cái gì chứ?
Đừng nói thế, chả may anh ăn rồi bị gì, vậy em phải làm sao bây giờ? Cô nhíu lông mày, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh cũng thật là, biết rõ ban nãy em đùa với anh, khó ăn như thế mà anh còn ăn hết, anh đúng là chả biết quan tâm thân thể mình chút nào cả.
Thương Sùng nở nụ cười, dang tay ôm cô vào lòng.
Lần đầu tiên xuống bếp, không biết gia vị là bình thường. Hơn nữa, coi như bữa cơm này không phải là mỹ vị, nhưng cũng không đến nỗi là khó nuốt.
Thật à? Anh không lừa em chứ?
Thật, đối với anh mà nói, thức ăn chỉ là thứ lót dạ, ấm bụng gì đó mà thôi. Em nấu chưa ngon nhưng lại tốn tâm sức vì anh. Chỉ dựa vào phần tâm ý đó, anh phải có nghĩa vụ ăn hết những món đó rồi.
Trong lòng cô tràn đầy mật ngọt, ôm cổ anh, nói: Thương Sùng, anh đối xử với em thật tốt.
... .....
Thời gian trôi rất nhanh, đã đến đêm khuya rồi, Sở Niệm và Thương Sùng nói chuyện về Cẩu Linh xong, liền định lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Niệm đương nhiên là chiếm cứ gian phòng của Thương Sùng, còn anh chỉ có thể ở tạm phòng bên cạnh thôi.
Trên chăn đệm là mùi hương bạc hà nhàn nhạt chỉ có ở trên người anh, mềm mại gợi lại những ký ức lúc sáng sớm.
Cô không khỏi nghĩ đến, nếu như buổi sáng không có Hoa Lệ và Cẩm Mặc cắt đứt chuyện của mình và Thương Sùng. Vậy có phải bọn họ sẽ.... .....hay không
Ai, rất ngượng đó..... Sở Niệm vùi mặt vào gối, giống như hờn dỗi lẩm bẩm.
Nhảy dựng lên chạy vào phòng vệ sinh, vừa định cởi quần áo tắm rửa, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng gõ nhẹ, Sở Niệm thò đầu ra, hỏi: Em muốn tắm rửa, có chuyện gì à?
Ngoài cửa yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe được giọng nói trầm thấp, từ tính kia: Anh cũng muốn tắm rửa.
Phòng anh ở cũng có phòng tắm mà, anh tự tắm rửa đi.
Nhưng lưng anh còn thương tích, bác sĩ dặn là không được đụng vào nước. Anh muốn tắm, cho nên chỉ có thể tới tìm em.
... ....
Sở Niệm che mắt, sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Chính là, muốn cô giúp anh lau người thì chẳng phải là... Cái gì cũng nhìn thấy sao?
Xoay người đi tới cửa, Sở Niệm mở hé cửa nhìn anh. Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng dựa ở ngoài cửa, Thương Sùng vẫn khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh như cũ.
Giấu đi sự vui vẻ trong mắt, Thương Sùng nhìn cô, trêu: Như thế nào, còn sợ anh ăn em hay sao?
Cũng không đến mức đó, chỉ là......Kêu em tắm rửa giúp anh, không quá thích hợp đi. Sở Niệm lúng túng gãi gãi đầu, dời ánh mắt qua nơi khác.
Bọn họ chỉ là tình nhân, buổi sáng lại làm qua chuyện như vậy. Chỉ là, trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh Thương Sùng lõa thể, Sở Niệm sắp chảy máu mũi rồi. Chứ đừng nói thật sự gặp được, cô sẽ trở thành cái dạng gì.
Cô vẫn là một cô gái trinh trắng, hoàn toàn không thể coi thân thể của đàn ông là một món đồ bình thường gì. Đặc biệt đối tượng còn là Thương Sùng.
Thương Sùng như có như không cong khóe môi, anh nói: Chúng ta là nam nữ, bạn bè, giờ thân thể anh bất tiện, chỉ có thể nhờ em thôi. Em không định để cho anh cả ngày không tắm rửa, cho đến khi lành vết thương đó chứ?
Cẩm Mặc......Trở lại.....Không phải sẽ giúp anh tắm rửa sao? Trước hết nhịn một chút, nhịn một chút.
Cẩm Mặc mới vừa gọi điện thoại cho anh nói đưa Hoa Lệ đi du lịch, khoảng mười ngày, nửa tháng nữa mới quay về. Thương Sùng nhướn đôi mày đẹp.
Ý của em là cứ để anh mốc meo trong nhà, rồi chờ hai đứa nó về cười nhạo anh phải không?
Sở Niệm run rẩy khóe miệng, đáp: Anh biết là em không có ý đó....
Vậy ý của em là cái gì?
......Em thẹn thùng chứ sao! Sở Niệm nặng nề hừ một tiếng.
Anh thừa biết em vẫn là con gái mà, anh kêu em giúp anh tắm rửa. Em, làm sao em có thể đồng ý hả!
Anh chưa nói là muốn em giúp anh tắm rửa mà.
Hả.... Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều à?
Chớp mắt, Sở Niệm nhìn anh, hỏi lại: Không phải ban nãy anh nói là không tắm rửa sẽ thối hoắc sao?
Một ngày không tắm rửa đúng là sẽ hôi, nhưng anh cũng không muốn chơi trò ‘uyên ương nghịch nước’ với em.
Thương Sùng cười trêu chọc, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh chỉ muốn nhờ em lau người cho anh thôi, không ngờ suy nghĩ của em lại nằm ngoài dự đoán của anh.
... .....
Khốn kiếp!
Khuôn mặt nóng rang và lời trêu chọc của Thương Sùng làm cho cô cực kỳ khó chịu, Sở Niệm thở phì phì hai tay chống nạnh. Trong nháy mắt, liền biến thành con mèo nhỏ xù lông.
Vì sao em phải lau người giúp anh? Em cũng đâu phải là y tá!
Niềm vui trong mắt Thương Sùng càng sâu hơn, không thèm để ý vươn tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn, trơn mềm của cô, anh ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói: Bởi vì em là cô gái của anh, trừ em ra, không có bất kỳ người nào có thể lau thân thể của anh.
Sở Niệm thừa nhận, cô thật sự là một cô gái rất, rất không có cốt khí. Mọi cơn giận ban nãy vì một câu nói hiện tại của anh mà biến mất vô ảnh vô tung. Thậm chí, trong lòng còn dâng lên một gợn sóng ngọt ngào khó tả.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liền mơ màng theo anh vào gian phòng đối diện.
Đóng cửa, xoay người. Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô đã nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp kia bắt đầu cới cúc áo sơ mi.
Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tựa như đang chạm vào trong lòng cô, một nút, một nút làm cho trái tim của cô đập loạn.
Khóe môi anh lộ ra ý cười vô cùng quấn hút, đôi mắt đen láy nóng rực nhìn cô. Cho dù không có bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng Sở Niệm rõ ràng cảm thấy thân thể của mình đang nóng dần lên theo động tác của anh.
Bây giờ nhìn đôi đũa kia vẫn đang hoạt động, trong lòng thật sự có chút không đành lòng rồi.
Dùng chiếc đũa chọc chọc hạt cơm cứng ngắc trong bát, lông mi cô vì chột dạ mà run rẩy vài cái, nói: Cái đó, nếu như thật sự không ăn được thì đừng ăn nữa.
Phía đối diện yên tĩnh, không có ai đáp lời.
Sở Niệm vò đầu, khuyên: Thương Sùng, thật sự không cần vì dỗ dành em mà miễn cường ăn đâu. Em có trình độ gì, trong lòng em biết rõ. Đừng lo em xấu hổ.....Thân thể là quan trọng nhất đó.
Thương Sùng hơi giật giật đầu mày, vẫn không để ý đến cô.
Sở Niệm không chịu nổi, rốt cục ngẩng đầu lên đối mặt với anh. Không nhìn còn đỡ vừa nhìn liền giật mình.
Trên bàn ăn, ngoại trừ còn nửa bát canh, những món khác....Vậy mà hết trơn rồi.
Đặt chén đũa lên trên bàn, Sở Niệm không dám tin nhìn anh hỏi: Anh, anh lại ăn hết những món đó hả?
Anh nhàn nhạt liếc cô một cái, từ trong mũi phát ra một chữ 'Ừ'.
Đau bụng không? Có muốn vô nhà vệ sinh không?
Sở Niệm gấp gáp, đứng lên liền đi vòng qua, nhìn anh, hỏi: Nhà anh có thuốc tiêu chảy không? Nếu như không có, em, em sẽ đi mua ngay.
Thương Sùng giữ chặt cánh tay cô, lắc lắc đầu, đáp: Thân thể anh thật sự không sao, em đâu có chế thuốc độc, em sợ cái gì chứ?
Đừng nói thế, chả may anh ăn rồi bị gì, vậy em phải làm sao bây giờ? Cô nhíu lông mày, ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh cũng thật là, biết rõ ban nãy em đùa với anh, khó ăn như thế mà anh còn ăn hết, anh đúng là chả biết quan tâm thân thể mình chút nào cả.
Thương Sùng nở nụ cười, dang tay ôm cô vào lòng.
Lần đầu tiên xuống bếp, không biết gia vị là bình thường. Hơn nữa, coi như bữa cơm này không phải là mỹ vị, nhưng cũng không đến nỗi là khó nuốt.
Thật à? Anh không lừa em chứ?
Thật, đối với anh mà nói, thức ăn chỉ là thứ lót dạ, ấm bụng gì đó mà thôi. Em nấu chưa ngon nhưng lại tốn tâm sức vì anh. Chỉ dựa vào phần tâm ý đó, anh phải có nghĩa vụ ăn hết những món đó rồi.
Trong lòng cô tràn đầy mật ngọt, ôm cổ anh, nói: Thương Sùng, anh đối xử với em thật tốt.
... .....
Thời gian trôi rất nhanh, đã đến đêm khuya rồi, Sở Niệm và Thương Sùng nói chuyện về Cẩu Linh xong, liền định lên lầu nghỉ ngơi.
Sở Niệm đương nhiên là chiếm cứ gian phòng của Thương Sùng, còn anh chỉ có thể ở tạm phòng bên cạnh thôi.
Trên chăn đệm là mùi hương bạc hà nhàn nhạt chỉ có ở trên người anh, mềm mại gợi lại những ký ức lúc sáng sớm.
Cô không khỏi nghĩ đến, nếu như buổi sáng không có Hoa Lệ và Cẩm Mặc cắt đứt chuyện của mình và Thương Sùng. Vậy có phải bọn họ sẽ.... .....hay không
Ai, rất ngượng đó..... Sở Niệm vùi mặt vào gối, giống như hờn dỗi lẩm bẩm.
Nhảy dựng lên chạy vào phòng vệ sinh, vừa định cởi quần áo tắm rửa, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng gõ nhẹ, Sở Niệm thò đầu ra, hỏi: Em muốn tắm rửa, có chuyện gì à?
Ngoài cửa yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe được giọng nói trầm thấp, từ tính kia: Anh cũng muốn tắm rửa.
Phòng anh ở cũng có phòng tắm mà, anh tự tắm rửa đi.
Nhưng lưng anh còn thương tích, bác sĩ dặn là không được đụng vào nước. Anh muốn tắm, cho nên chỉ có thể tới tìm em.
... ....
Sở Niệm che mắt, sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Chính là, muốn cô giúp anh lau người thì chẳng phải là... Cái gì cũng nhìn thấy sao?
Xoay người đi tới cửa, Sở Niệm mở hé cửa nhìn anh. Tuy trong phòng không bật đèn, nhưng dựa ở ngoài cửa, Thương Sùng vẫn khiến cô đỏ mặt tim đập nhanh như cũ.
Giấu đi sự vui vẻ trong mắt, Thương Sùng nhìn cô, trêu: Như thế nào, còn sợ anh ăn em hay sao?
Cũng không đến mức đó, chỉ là......Kêu em tắm rửa giúp anh, không quá thích hợp đi. Sở Niệm lúng túng gãi gãi đầu, dời ánh mắt qua nơi khác.
Bọn họ chỉ là tình nhân, buổi sáng lại làm qua chuyện như vậy. Chỉ là, trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh Thương Sùng lõa thể, Sở Niệm sắp chảy máu mũi rồi. Chứ đừng nói thật sự gặp được, cô sẽ trở thành cái dạng gì.
Cô vẫn là một cô gái trinh trắng, hoàn toàn không thể coi thân thể của đàn ông là một món đồ bình thường gì. Đặc biệt đối tượng còn là Thương Sùng.
Thương Sùng như có như không cong khóe môi, anh nói: Chúng ta là nam nữ, bạn bè, giờ thân thể anh bất tiện, chỉ có thể nhờ em thôi. Em không định để cho anh cả ngày không tắm rửa, cho đến khi lành vết thương đó chứ?
Cẩm Mặc......Trở lại.....Không phải sẽ giúp anh tắm rửa sao? Trước hết nhịn một chút, nhịn một chút.
Cẩm Mặc mới vừa gọi điện thoại cho anh nói đưa Hoa Lệ đi du lịch, khoảng mười ngày, nửa tháng nữa mới quay về. Thương Sùng nhướn đôi mày đẹp.
Ý của em là cứ để anh mốc meo trong nhà, rồi chờ hai đứa nó về cười nhạo anh phải không?
Sở Niệm run rẩy khóe miệng, đáp: Anh biết là em không có ý đó....
Vậy ý của em là cái gì?
......Em thẹn thùng chứ sao! Sở Niệm nặng nề hừ một tiếng.
Anh thừa biết em vẫn là con gái mà, anh kêu em giúp anh tắm rửa. Em, làm sao em có thể đồng ý hả!
Anh chưa nói là muốn em giúp anh tắm rửa mà.
Hả.... Chẳng lẽ là do mình suy nghĩ nhiều à?
Chớp mắt, Sở Niệm nhìn anh, hỏi lại: Không phải ban nãy anh nói là không tắm rửa sẽ thối hoắc sao?
Một ngày không tắm rửa đúng là sẽ hôi, nhưng anh cũng không muốn chơi trò ‘uyên ương nghịch nước’ với em.
Thương Sùng cười trêu chọc, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh chỉ muốn nhờ em lau người cho anh thôi, không ngờ suy nghĩ của em lại nằm ngoài dự đoán của anh.
... .....
Khốn kiếp!
Khuôn mặt nóng rang và lời trêu chọc của Thương Sùng làm cho cô cực kỳ khó chịu, Sở Niệm thở phì phì hai tay chống nạnh. Trong nháy mắt, liền biến thành con mèo nhỏ xù lông.
Vì sao em phải lau người giúp anh? Em cũng đâu phải là y tá!
Niềm vui trong mắt Thương Sùng càng sâu hơn, không thèm để ý vươn tay véo nhẹ khuôn mặt trắng nõn, trơn mềm của cô, anh ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói: Bởi vì em là cô gái của anh, trừ em ra, không có bất kỳ người nào có thể lau thân thể của anh.
Sở Niệm thừa nhận, cô thật sự là một cô gái rất, rất không có cốt khí. Mọi cơn giận ban nãy vì một câu nói hiện tại của anh mà biến mất vô ảnh vô tung. Thậm chí, trong lòng còn dâng lên một gợn sóng ngọt ngào khó tả.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liền mơ màng theo anh vào gian phòng đối diện.
Đóng cửa, xoay người. Còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô đã nhìn thấy người đàn ông xinh đẹp kia bắt đầu cới cúc áo sơ mi.
Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng tựa như đang chạm vào trong lòng cô, một nút, một nút làm cho trái tim của cô đập loạn.
Khóe môi anh lộ ra ý cười vô cùng quấn hút, đôi mắt đen láy nóng rực nhìn cô. Cho dù không có bất kỳ ngôn ngữ nào, nhưng Sở Niệm rõ ràng cảm thấy thân thể của mình đang nóng dần lên theo động tác của anh.
/535
|