Trước đó bản thân còn chắc chắn viên thịt kia chính là thịt người, nhưng bây giờ...
Ai!
Còn hai ngày nữa, không cần kết luận nhanh như vậy. Chuyện có tiến triển gì, tôi đều sẽ thông báo cho anh. Yên tâm!
Cám ơn cô.
Sở Niệm nở nụ cười, đáp: Kiểu nói đó vẫn là miễn đi, thật sự muốn cám ơn tôi thì chờ phá án xong, mời tôi ăn một bữa tiệc lớn là được.
Không thành vấn đề.
Vương Lượng cũng cười, nói giống như đang cảm thán: Giờ tôi đã hiểu vì sao đội trưởng Tô lại thích cô rồi.
Vì sao?
Trên người cô luôn luôn có một cảm giác khiến người ta an tâm, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng rất đáng để dựa vào. Nếu như không phải giờ cô đã có bạn trai, tôi nhất định sẽ cổ vũ đội trưởng Tô tiếp tục theo đuổi cô.
Sở Niệm sững sờ, vội vàng nói: Đừng đừng đừng, tuy lời anh vừa nói rất xuôi tai, nhưng anh hãy để cho đội trưởng Tô của anh yên tĩnh học tập ở nước ngoài đi. Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn rời giường rồi.
Được, chú ý an toàn, tạm biệt.
Tạm biệt.
Ngắt cuộc gọi của Vương Lượng, Sở Niệm lập tức gọi điện cho Thương Sùng. Vốn định nói cho anh biết, chính mình sẽ đến chỗ của anh. Nhưng tiếng ồn ào trong điện thoại là xảy ra chuyện gì vậy?
Chỗ của anh đã xảy ra chuyện gì sao? Sở Niệm hỏi.
Không có việc gì, Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang giận dỗi thôi.
Mắt nhìn hai kẻ đang chạy loạn khắp phòng khách, Thương Sùng có chút bất đắc dĩ thở dài. Đứng dậy lên lầu, anh ngồi trên ghế tựa trong phòng mình, hỏi: Bên Vương Lượng có tin tức rồi à?
Có, phán đoán của anh là đúng, pháp y kiểm nghiệm ra viên thịt đó đúng là thức ăn cho chó. Sở Niệm dựa vào đầu giường, bàn tay nhỏ bé như có như không kéo bức màn đằng sau.
Anh nói xem tên Tưởng Ba kia thả thức ăn cho chó vào cháo trắng để làm gì? Nếu đã không phải là thịt người, vậy thịt của mấy người chết kia đi đâu rồi?
Không phải còn hai ngày nữa sao, đừng nóng vội. Thương Sùng nghĩ đến vẻ mặt hiện tại của cô, khóe miệng liền cong thành một đường vòng cung đẹp mắt.
Một lát sau, anh hỏi: Hôm nay, ban ngày dự định làm gì?
Không biết, có thể sẽ dọn dẹp nhà cửa một tý. Còn anh?
Chờ em.
Thương Sùng trả lời làm cho trong lòng Sở Niệm ngứa ngáy một chút cô nhìn trần nhà cười ngọt ngào, nói: Em nhớ
Ai!
Còn hai ngày nữa, không cần kết luận nhanh như vậy. Chuyện có tiến triển gì, tôi đều sẽ thông báo cho anh. Yên tâm!
Cám ơn cô.
Sở Niệm nở nụ cười, đáp: Kiểu nói đó vẫn là miễn đi, thật sự muốn cám ơn tôi thì chờ phá án xong, mời tôi ăn một bữa tiệc lớn là được.
Không thành vấn đề.
Vương Lượng cũng cười, nói giống như đang cảm thán: Giờ tôi đã hiểu vì sao đội trưởng Tô lại thích cô rồi.
Vì sao?
Trên người cô luôn luôn có một cảm giác khiến người ta an tâm, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, cũng rất đáng để dựa vào. Nếu như không phải giờ cô đã có bạn trai, tôi nhất định sẽ cổ vũ đội trưởng Tô tiếp tục theo đuổi cô.
Sở Niệm sững sờ, vội vàng nói: Đừng đừng đừng, tuy lời anh vừa nói rất xuôi tai, nhưng anh hãy để cho đội trưởng Tô của anh yên tĩnh học tập ở nước ngoài đi. Không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn rời giường rồi.
Được, chú ý an toàn, tạm biệt.
Tạm biệt.
Ngắt cuộc gọi của Vương Lượng, Sở Niệm lập tức gọi điện cho Thương Sùng. Vốn định nói cho anh biết, chính mình sẽ đến chỗ của anh. Nhưng tiếng ồn ào trong điện thoại là xảy ra chuyện gì vậy?
Chỗ của anh đã xảy ra chuyện gì sao? Sở Niệm hỏi.
Không có việc gì, Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang giận dỗi thôi.
Mắt nhìn hai kẻ đang chạy loạn khắp phòng khách, Thương Sùng có chút bất đắc dĩ thở dài. Đứng dậy lên lầu, anh ngồi trên ghế tựa trong phòng mình, hỏi: Bên Vương Lượng có tin tức rồi à?
Có, phán đoán của anh là đúng, pháp y kiểm nghiệm ra viên thịt đó đúng là thức ăn cho chó. Sở Niệm dựa vào đầu giường, bàn tay nhỏ bé như có như không kéo bức màn đằng sau.
Anh nói xem tên Tưởng Ba kia thả thức ăn cho chó vào cháo trắng để làm gì? Nếu đã không phải là thịt người, vậy thịt của mấy người chết kia đi đâu rồi?
Không phải còn hai ngày nữa sao, đừng nóng vội. Thương Sùng nghĩ đến vẻ mặt hiện tại của cô, khóe miệng liền cong thành một đường vòng cung đẹp mắt.
Một lát sau, anh hỏi: Hôm nay, ban ngày dự định làm gì?
Không biết, có thể sẽ dọn dẹp nhà cửa một tý. Còn anh?
Chờ em.
Thương Sùng trả lời làm cho trong lòng Sở Niệm ngứa ngáy một chút cô nhìn trần nhà cười ngọt ngào, nói: Em nhớ
/535
|