Tưởng Ba. Gã than nhẹ trong chốc lát, rốt cục mở miệng nói ra.
Quả nhiên là tên rất hay.
Cô dùng tay nâng cằm lên, háo sắc cười hắc hắc, hỏi: Ông chủ Tưởng kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?
Tưởng Ba sững sờ, đôi mắt ẩn chứa nghi vấn nhìn nhìn Sở Niệm rồi lại nhìn qua Thương Sùng.
Thương Sùng nói: Ông chủ Tưởng đừng để ý, bạn gái tôi vừa thấy trai đẹp là như vậy đó. Mặc dù hơi ngốc nhưng tâm tư vẫn rất lương thiện.
Tưởng Ba nhàn nhạt nhếch môi, lần nữa dời mắt lên người Sở Niệm. Hàm xúc nhưng chứa thâm ý nói: ĐÚng là một cô gái thiện lương.
Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, gã nói: Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, cháo sắp sôi rồi.
Vậy thì cám ơn ông chủ rồi.
Không có gì.
Nhìn Tưởng Ba vào phòng bếp, Sở Niệm quay đầu lại, vừa muốn mở miệng đã bị Thương Sùng ngăn lại.
Thấy anh lấy di động ra đặt lên bàn, cô lập tức hiểu ý tứ của anh. Cô cúi đầu, gõ tin nhắn trên điện thoại rồi gửi qua.
'Ông chủ đó đúng là rất kỳ quái.'
Thương Sùng nhắn lại: 'Vừa rồi có phát hiện gì không?'
'Không có, quán ăn này rất sạch sẽ, không có quỷ hồn, thậm chí trên thân thể người đàn ông kia cũng không hề có chút âm khí nào.'
'Vậy thì chờ một chút.'
Sở Niệm nở nụ cười, gửi một khuôn mặt ‘Ok’ cho Thương Sùng.
Để điện thoại xuống thì vừa lúc Tưởng Ba bưng hai bát cháo trắng nóng hổi từ phòng bếp ra. Trong quán ăn lập tức tràn ngập mùi thơm khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng, cô nhìn chằm chằm bát cháo đặt ở trước mặt, dáng vẻ cô giống hệt như con mèo nhỏ tham ăn.
Cám ơn. Thương Sùng liếc nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Sở Niệm, nở nụ cười với Tưởng Ba.
Tưởng Ba nhàn nhạt gật đầu, cũng không thu dọn gì nữa, xoay người ra khỏi quán cháo, ở ngoài cửa tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Thương Sùng quay đầu lại nhìn bóng lưng gã ta một lúc, một lần nữa lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
'Miệng đói rồi hả?'
'... Không có, chỉ là cảm thấy thật sự rất thơm.' Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ, dùng thìa khuấy cháo trắng trong bát.
Thương Sùng nở nụ cười, lại gửi một
Quả nhiên là tên rất hay.
Cô dùng tay nâng cằm lên, háo sắc cười hắc hắc, hỏi: Ông chủ Tưởng kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?
Tưởng Ba sững sờ, đôi mắt ẩn chứa nghi vấn nhìn nhìn Sở Niệm rồi lại nhìn qua Thương Sùng.
Thương Sùng nói: Ông chủ Tưởng đừng để ý, bạn gái tôi vừa thấy trai đẹp là như vậy đó. Mặc dù hơi ngốc nhưng tâm tư vẫn rất lương thiện.
Tưởng Ba nhàn nhạt nhếch môi, lần nữa dời mắt lên người Sở Niệm. Hàm xúc nhưng chứa thâm ý nói: ĐÚng là một cô gái thiện lương.
Ngẩng đầu nhìn phòng bếp, gã nói: Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, cháo sắp sôi rồi.
Vậy thì cám ơn ông chủ rồi.
Không có gì.
Nhìn Tưởng Ba vào phòng bếp, Sở Niệm quay đầu lại, vừa muốn mở miệng đã bị Thương Sùng ngăn lại.
Thấy anh lấy di động ra đặt lên bàn, cô lập tức hiểu ý tứ của anh. Cô cúi đầu, gõ tin nhắn trên điện thoại rồi gửi qua.
'Ông chủ đó đúng là rất kỳ quái.'
Thương Sùng nhắn lại: 'Vừa rồi có phát hiện gì không?'
'Không có, quán ăn này rất sạch sẽ, không có quỷ hồn, thậm chí trên thân thể người đàn ông kia cũng không hề có chút âm khí nào.'
'Vậy thì chờ một chút.'
Sở Niệm nở nụ cười, gửi một khuôn mặt ‘Ok’ cho Thương Sùng.
Để điện thoại xuống thì vừa lúc Tưởng Ba bưng hai bát cháo trắng nóng hổi từ phòng bếp ra. Trong quán ăn lập tức tràn ngập mùi thơm khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng, cô nhìn chằm chằm bát cháo đặt ở trước mặt, dáng vẻ cô giống hệt như con mèo nhỏ tham ăn.
Cám ơn. Thương Sùng liếc nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Sở Niệm, nở nụ cười với Tưởng Ba.
Tưởng Ba nhàn nhạt gật đầu, cũng không thu dọn gì nữa, xoay người ra khỏi quán cháo, ở ngoài cửa tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống.
Thương Sùng quay đầu lại nhìn bóng lưng gã ta một lúc, một lần nữa lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
'Miệng đói rồi hả?'
'... Không có, chỉ là cảm thấy thật sự rất thơm.' Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ, dùng thìa khuấy cháo trắng trong bát.
Thương Sùng nở nụ cười, lại gửi một
/535
|