Phục vụ sững sờ, đáp: Quán chúng tôi là quán thịt chó, đương nhiên món ăn cũng phải liên quan đến thịt chó rồi.
Có đồ ăn khác không? Thương Sùng hỏi.
... ....
Tùy ý mang hai món lên là được, những thứ khác, chờ nghĩ ra sẽ gọi cậu. Giọng nói của Thương Sùng rất thong thả, rất hờ hững. Nhưng hành động bình thường này lại khiến cho nhân viên đứng bên cạnh đột nhiên sợ run cả người.
Ôm quyển thực đơn để ở trên bàn vào lòng, cậu nhân viên liền phẫn nộ rời đi.
Sở Niệm hướng về phía bóng lưng cậu ta làm mặt quỷ, vẻ chán ghét trên mặt đã nói rõ tâm tình cô lúc này.
Mùi vị ở đây thật sự khiến người ta khó chịu.
Thật ra không chỉ có mùi mà đến cả từng hồi tiếng kêu nức nở truyền ra từ phòng bếp cũng khiến lòng cô khó chịu.
Thương Sùng hạ mí mắt, bên môi thoáng qua chút ý tứ như có như không, hỏi: Muốn đi xem à?
Sở Niệm gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hai chữ ‘Phòng bếp’ trên cánh cửa kia. Chỗ đó truyền đến tiếng khóc mà chỉ động vật mới có thể phát ra, bị nhốt ở đó chắc chắn là đám chó nhỏ bị bọn buôn chó tìm mọi cách bắt được rồi bán đến đây.
Mặc dù bản thân không biến thái đến mức muốn đi xem những đầu bếp kia giết chó như thế nào, thế nhưng.....Bảo cô cứ để mặc như thế, cô thật sự là không làm được.
Nếu như động tĩnh quá lớn, em không sợ sẽ đánh rắn động cỏ sao?
Lời anh nói làm cho cô trầm tư, sau một hồi giống như là châm chước, cô ngẩng đầu lên. Lông mi cong dài như cánh bướm dập dờn trên đôi mắt cô, chớp chớp theo ánh nhìn của cô, một lần nữa quan sát hoàn cảnh trong tiệm.
Một lát sau, cô mở miệng: Anh thấy em mua lại quán này xong, nên để cho người khác thuê hay là làm chút buôn bán nhỏ nhỉ?
Thương Sùng nở nụ cười, anh nâng tay thân mật véo nhẹ chóp mũi cô, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ dịu dàng sâu đậm đến khắc cốt.
Em đấy, cứ để cho người khác thuê đi, để cho em buôn bán, quán này......Chắc sẽ bị em chơi đến phá hủy mất.
Sở Niệm tinh nghịch cười một tiếng, tay nhỏ chống cằm, trong mắt lóe lên ánh lửa hạnh phúc, giọng nói cũng bị hành động vừa rồi của anh chọc cho mềm nhũn.
Có phải em chỉ chớp mắt một cái thì anh cũng đoán ra được suy nghĩ trong lòng em hay không? Thương Sùng ơi Thương Sùng, anh có biết anh hành động như vậy làm cho người ta vừa vui lại vừa buồn hay không?
Xin chỉ giáo? Thương Sùng hứng thú, tà tà nhướng mày, liếc cô.
Vui là vì anh hành động như vậy
Có đồ ăn khác không? Thương Sùng hỏi.
... ....
Tùy ý mang hai món lên là được, những thứ khác, chờ nghĩ ra sẽ gọi cậu. Giọng nói của Thương Sùng rất thong thả, rất hờ hững. Nhưng hành động bình thường này lại khiến cho nhân viên đứng bên cạnh đột nhiên sợ run cả người.
Ôm quyển thực đơn để ở trên bàn vào lòng, cậu nhân viên liền phẫn nộ rời đi.
Sở Niệm hướng về phía bóng lưng cậu ta làm mặt quỷ, vẻ chán ghét trên mặt đã nói rõ tâm tình cô lúc này.
Mùi vị ở đây thật sự khiến người ta khó chịu.
Thật ra không chỉ có mùi mà đến cả từng hồi tiếng kêu nức nở truyền ra từ phòng bếp cũng khiến lòng cô khó chịu.
Thương Sùng hạ mí mắt, bên môi thoáng qua chút ý tứ như có như không, hỏi: Muốn đi xem à?
Sở Niệm gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hai chữ ‘Phòng bếp’ trên cánh cửa kia. Chỗ đó truyền đến tiếng khóc mà chỉ động vật mới có thể phát ra, bị nhốt ở đó chắc chắn là đám chó nhỏ bị bọn buôn chó tìm mọi cách bắt được rồi bán đến đây.
Mặc dù bản thân không biến thái đến mức muốn đi xem những đầu bếp kia giết chó như thế nào, thế nhưng.....Bảo cô cứ để mặc như thế, cô thật sự là không làm được.
Nếu như động tĩnh quá lớn, em không sợ sẽ đánh rắn động cỏ sao?
Lời anh nói làm cho cô trầm tư, sau một hồi giống như là châm chước, cô ngẩng đầu lên. Lông mi cong dài như cánh bướm dập dờn trên đôi mắt cô, chớp chớp theo ánh nhìn của cô, một lần nữa quan sát hoàn cảnh trong tiệm.
Một lát sau, cô mở miệng: Anh thấy em mua lại quán này xong, nên để cho người khác thuê hay là làm chút buôn bán nhỏ nhỉ?
Thương Sùng nở nụ cười, anh nâng tay thân mật véo nhẹ chóp mũi cô, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ dịu dàng sâu đậm đến khắc cốt.
Em đấy, cứ để cho người khác thuê đi, để cho em buôn bán, quán này......Chắc sẽ bị em chơi đến phá hủy mất.
Sở Niệm tinh nghịch cười một tiếng, tay nhỏ chống cằm, trong mắt lóe lên ánh lửa hạnh phúc, giọng nói cũng bị hành động vừa rồi của anh chọc cho mềm nhũn.
Có phải em chỉ chớp mắt một cái thì anh cũng đoán ra được suy nghĩ trong lòng em hay không? Thương Sùng ơi Thương Sùng, anh có biết anh hành động như vậy làm cho người ta vừa vui lại vừa buồn hay không?
Xin chỉ giáo? Thương Sùng hứng thú, tà tà nhướng mày, liếc cô.
Vui là vì anh hành động như vậy
/535
|