Cứ yên lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc Sở Niệm tưởng là anh thật sự giận mình, người đàn ông kia lại nở nụ cười.
Đúng, Thương Sùng cười rồi!
Khác với vẻ dịu dàng, cưng chiều lúc trước, lúc này ngay cả đường cong kiên nghị trên mặt anh cũng mềm mại hơn. Anh không tháo chiếc mũ ở trên đầu xuống, tiếng cười trầm thấp mê người giống như đang biểu đạt một chút ý nghĩa mà Sở Niệm không hiểu được.
Một lát sau, Thương Sùng dang tay ôm cô vào lòng. Hai tay siết chặt eo cô, tựa đầu vào vai cô, tóc dài màu đen che khuất ánh mắt lấp lánh của anh.
Thương Sùng nói: Cám ơn quà giáng sinh của em, anh rất thích.
Sở Niệm sửng sốt, nâng tay lên ôm eo anh, đáp: Vừa rồi em đùa với anh thôi, cho dù anh không thích cái mũ này, em cũng không tức giận. Anh, anh đừng coi là thật...
Không, anh rất thích.
Thương Sùng cắt đứt lời sau của cô, vươn tay bóp bóp cục lông mềm, nói: Đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh, mặc kệ là cái gì, anh đều thích.
Nhưng đó không phải là quà giáng sinh thật sự đâu, ban nãy em đùa với anh thôi.
Đùa giỡn anh cũng vẫn thích, chỉ cần là em tặng, anh đều thích!
Một câu nói vô cùng đơn giản lại chứa đựng tất cả tâm tư trong lòng Thương Sùng, anh sợ cô sẽ quên mình, sợ cô sẽ yêu người khác.
Nhưng anh đã quên mất, thật ra đối với cô mà nói, những ký ức của ngàn năm trước vẫn luôn ở trong lòng cô, ở một góc mà chưa bị cô phát hiện ra mà thôi.
Cô thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng đổi thay.
... .....
Ba ngày sau, bão tuyết bay đầy trời ở Mộ Thành. Bông tuyết trắng xóa bay xuống khắp phố lớn ngõ nhỏ, ca khúc giáng sinh, hình ông già Nô-en đáng yêu, tất cả đều đẹp đẽ khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Sở Niệm kéo Thương Sùng đi ở trên đường cái, lần đầu tiên phát hiện lễ giáng sinh lại thú vị đến thế. Cao hứng bừng bừng chạy đến quán ven đường mua hai chiếc mũ noel đỏ rực, cô đội một cái, đưa cho Thương Sùng một cái.
Thương Sùng nhướng mày nhìn cô, hỏi: Đội ở đây sao?
Đương nhiên, hôm nay phải đội. Sở Niệm bĩu môi, cầm lấy chiếc mũ trong tay anh, nhón chân lên, đội trên
Đúng, Thương Sùng cười rồi!
Khác với vẻ dịu dàng, cưng chiều lúc trước, lúc này ngay cả đường cong kiên nghị trên mặt anh cũng mềm mại hơn. Anh không tháo chiếc mũ ở trên đầu xuống, tiếng cười trầm thấp mê người giống như đang biểu đạt một chút ý nghĩa mà Sở Niệm không hiểu được.
Một lát sau, Thương Sùng dang tay ôm cô vào lòng. Hai tay siết chặt eo cô, tựa đầu vào vai cô, tóc dài màu đen che khuất ánh mắt lấp lánh của anh.
Thương Sùng nói: Cám ơn quà giáng sinh của em, anh rất thích.
Sở Niệm sửng sốt, nâng tay lên ôm eo anh, đáp: Vừa rồi em đùa với anh thôi, cho dù anh không thích cái mũ này, em cũng không tức giận. Anh, anh đừng coi là thật...
Không, anh rất thích.
Thương Sùng cắt đứt lời sau của cô, vươn tay bóp bóp cục lông mềm, nói: Đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh, mặc kệ là cái gì, anh đều thích.
Nhưng đó không phải là quà giáng sinh thật sự đâu, ban nãy em đùa với anh thôi.
Đùa giỡn anh cũng vẫn thích, chỉ cần là em tặng, anh đều thích!
Một câu nói vô cùng đơn giản lại chứa đựng tất cả tâm tư trong lòng Thương Sùng, anh sợ cô sẽ quên mình, sợ cô sẽ yêu người khác.
Nhưng anh đã quên mất, thật ra đối với cô mà nói, những ký ức của ngàn năm trước vẫn luôn ở trong lòng cô, ở một góc mà chưa bị cô phát hiện ra mà thôi.
Cô thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng đổi thay.
... .....
Ba ngày sau, bão tuyết bay đầy trời ở Mộ Thành. Bông tuyết trắng xóa bay xuống khắp phố lớn ngõ nhỏ, ca khúc giáng sinh, hình ông già Nô-en đáng yêu, tất cả đều đẹp đẽ khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Sở Niệm kéo Thương Sùng đi ở trên đường cái, lần đầu tiên phát hiện lễ giáng sinh lại thú vị đến thế. Cao hứng bừng bừng chạy đến quán ven đường mua hai chiếc mũ noel đỏ rực, cô đội một cái, đưa cho Thương Sùng một cái.
Thương Sùng nhướng mày nhìn cô, hỏi: Đội ở đây sao?
Đương nhiên, hôm nay phải đội. Sở Niệm bĩu môi, cầm lấy chiếc mũ trong tay anh, nhón chân lên, đội trên
/535
|