Vâng, nhưng đã xử lý xong rồi. Sở Niệm để ba lô xuống, ngồi đối diện với bà nội.
Bà nội, trong khoảng thời gian này, bà đã làm gì thế, cứ trốn mãi ở trong lư hương, không thấy mặt đâu, bà không sợ cháu gái mình mất tích à?
Vậy bà phải đi dán tờ rơi, nói con chó nhỏ của nhà chúng ta bị lạc đường rồi. Tính khí của bà nội vẫn giống trước kia, dáng vẻ không chọc Sở Niệm tức chết thì không bỏ qua.
Chớp đôi mắt to giống như Sở Niệm, cao thấp đánh giá cô cháu gái ngồi ở đối diện, bà nội cười tà, nói: Gần đây xem ra là sống ổn rồi, mập lên kìa.
... Bà nội! Sở Niệm tức giận chu môi.
Vừa rồi Thương Sùng mới nói mình sẽ béo phì, giờ bà nội lại nói mình béo lên. Bọn họ không biết con gái ghét nhất người khác nói từ ấy sao? Tuy cô vẫn còn là một cô nhóc!
Bà nội nhìn cháu gái bắt đầu xù lông, giống như trấn an thú cưng, nói: Thôi, coi như bà nội nói giỡn đi.
... Đoạn sau đâu? Không phải an ủi người ta nên nói hết một lần hay sao? Một câu 'Nói giỡn' ... Là xong rồi hả?
Không có đoạn sau. Bà nội liếc cô một cái, hời hợt nhếch môi.
... Được rồi. Sở Niệm cúi đầu, lập tức như quả cầu xì hơi.
Bà nội bay đến bên cạnh cô, hỏi: Niệm Niệm, vừa rồi là ai đưa con về?
Bạn con ạ.
Bạn bình thường hay là bạn trai?
Sở Niệm đỏ mặt, chẳng lẽ bà nội nhìn thấy hành động ở trong xe của bọn họ rồi à? Cô cúi gằm mặt, bắt đầu nói lắp: Trai...... Bạn trai.
Bà nội ngẩn ra, trong nháy mắt lại hồi phục vẻ tươi cười như cũ. Bà bay thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Niệm từ phía dưới.
Sở Niệm hút khí, nói: Bà nội, may mà cháu bà to gan, bằng không trông thấy bà như vậy, đúng là sẽ bị hù chết.
Bà nội liếc cô một cái, nói: Nhìn cháu kinh hãi thế, chẳng phải chỉ là có bạn trai thôi sao?
......Bà thắng rồi!
Sở Niệm cạn lời, oán giận trong lòng: Bà nội ngài có cần vừa mở miệng đã lập tức giết chết cháu gái ruột của mình như thế không!
Thật ra con yêu đương, bà cũng không có ý kiến gì. Chỉ là.......Cậu ta biết rõ thân phận của con sao?
Biết rõ ạ, anh ấy cũng là người trừ
Bà nội, trong khoảng thời gian này, bà đã làm gì thế, cứ trốn mãi ở trong lư hương, không thấy mặt đâu, bà không sợ cháu gái mình mất tích à?
Vậy bà phải đi dán tờ rơi, nói con chó nhỏ của nhà chúng ta bị lạc đường rồi. Tính khí của bà nội vẫn giống trước kia, dáng vẻ không chọc Sở Niệm tức chết thì không bỏ qua.
Chớp đôi mắt to giống như Sở Niệm, cao thấp đánh giá cô cháu gái ngồi ở đối diện, bà nội cười tà, nói: Gần đây xem ra là sống ổn rồi, mập lên kìa.
... Bà nội! Sở Niệm tức giận chu môi.
Vừa rồi Thương Sùng mới nói mình sẽ béo phì, giờ bà nội lại nói mình béo lên. Bọn họ không biết con gái ghét nhất người khác nói từ ấy sao? Tuy cô vẫn còn là một cô nhóc!
Bà nội nhìn cháu gái bắt đầu xù lông, giống như trấn an thú cưng, nói: Thôi, coi như bà nội nói giỡn đi.
... Đoạn sau đâu? Không phải an ủi người ta nên nói hết một lần hay sao? Một câu 'Nói giỡn' ... Là xong rồi hả?
Không có đoạn sau. Bà nội liếc cô một cái, hời hợt nhếch môi.
... Được rồi. Sở Niệm cúi đầu, lập tức như quả cầu xì hơi.
Bà nội bay đến bên cạnh cô, hỏi: Niệm Niệm, vừa rồi là ai đưa con về?
Bạn con ạ.
Bạn bình thường hay là bạn trai?
Sở Niệm đỏ mặt, chẳng lẽ bà nội nhìn thấy hành động ở trong xe của bọn họ rồi à? Cô cúi gằm mặt, bắt đầu nói lắp: Trai...... Bạn trai.
Bà nội ngẩn ra, trong nháy mắt lại hồi phục vẻ tươi cười như cũ. Bà bay thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Niệm từ phía dưới.
Sở Niệm hút khí, nói: Bà nội, may mà cháu bà to gan, bằng không trông thấy bà như vậy, đúng là sẽ bị hù chết.
Bà nội liếc cô một cái, nói: Nhìn cháu kinh hãi thế, chẳng phải chỉ là có bạn trai thôi sao?
......Bà thắng rồi!
Sở Niệm cạn lời, oán giận trong lòng: Bà nội ngài có cần vừa mở miệng đã lập tức giết chết cháu gái ruột của mình như thế không!
Thật ra con yêu đương, bà cũng không có ý kiến gì. Chỉ là.......Cậu ta biết rõ thân phận của con sao?
Biết rõ ạ, anh ấy cũng là người trừ
/535
|