Nghe được tiếng kêu thảm thiết khi bị tan thành mây khói của Tần Tâm Nhu, đang quan sát nhau với Thương Sùng, trong mắt đứa bé lướt qua vẻ kinh ngạc. Nó lạnh lùng nhìn Thương Sùng vẫn chưa có bất kỳ động tác nào từ lúc đi lên đến bây giờ, con ngươi màu đen đầy điên cuồng.
Không phải là bàn tay và bàn chân nhỏ mềm yếu, từng sợi thịt mềm chui ra từ tứ chi của nó. Trên từng đoạn lần lượt hiện ra những cái miệng đầy răng nanh, kêu két két phóng về phía Thương Sùng.
Thương Sùng cười lạnh một tiếng, thân thể bất động đứng đó.
Đợi đến khi những sợi thịt kia quấn đầy thân thể, anh mới nâng đôi mắt chẳng biết đã biến thành đỏ rực từ lúc nào lên. Một tay xuyên qua lồng ngực của quỷ nhỏ, không để cho nó có cơ hội thét chói tai, mở to miệng, răng nanh cắn vào cổ nó.
Thân thể co rút khiến cho con quỷ nhỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, nó không có cách nào vặn vẹo cổ, chỉ có thể giãy giụa, vặn vẹo các sợi thịt khắp thân thể.
Nó không thể tin được, người đàn ông trước mắt này đang hút hồn phách của mình, nó càng thêm không thể tin được, Thương Sùng lại là thứ ấy.....
Lúc trước đứa bé còn ngủ say trong thân thể của Lưu Di Na, cho dù dung nhập oán khí của mình vào thân thể Lưu Di Na. Nhưng, còn chưa tận mắt thấy Thương Sùng đối phó với Lưu Di Na như thế nào.
Nếu sớm biết Thương Sùng là loại sinh vật này, nó sẽ không khinh địch, cứng đối cứng với anh. Anh là ma, mà nó chỉ là một oán linh mới được trăm năm mà thôi.
Đối với Thương Sùng mà nói, oán linh chỉ là thuốc bổ. Vì sao nó lại muốn phá hủy năng lực vất vả tích tụ qua ngày trong suốt trăm năm qua? Vì sao nó lại ngu ngốc như thế!
Nó chỉ muốn một người mẹ thôi mà....Vì sao cuối cùng lại rơi vào kết quả này.
Hối hận, tuyệt vọng lấp đầy con ngươi của nó, nó không giãy dụa vô ích nữa, như một khối thạch hoa quả bị hút gần cạn, trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối.
Nhìn vũng máu còn lưu lại trên đất, Thương Sùng lạnh lùng nhếch khóe môi.
Bóng tối bao phủ bóng dáng thon dài của anh, giống như một Quốc vương cao quý trong bóng đêm. Anh lấy một chiếc khăn tay trắng bằng lụa từ trong túi áo ra, tao nhã lau đi vết máu ở khóe miệng.
Răng nanh sắc bén giống như mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh đến cực điểm, nhấp
Không phải là bàn tay và bàn chân nhỏ mềm yếu, từng sợi thịt mềm chui ra từ tứ chi của nó. Trên từng đoạn lần lượt hiện ra những cái miệng đầy răng nanh, kêu két két phóng về phía Thương Sùng.
Thương Sùng cười lạnh một tiếng, thân thể bất động đứng đó.
Đợi đến khi những sợi thịt kia quấn đầy thân thể, anh mới nâng đôi mắt chẳng biết đã biến thành đỏ rực từ lúc nào lên. Một tay xuyên qua lồng ngực của quỷ nhỏ, không để cho nó có cơ hội thét chói tai, mở to miệng, răng nanh cắn vào cổ nó.
Thân thể co rút khiến cho con quỷ nhỏ hoảng sợ trợn to hai mắt, nó không có cách nào vặn vẹo cổ, chỉ có thể giãy giụa, vặn vẹo các sợi thịt khắp thân thể.
Nó không thể tin được, người đàn ông trước mắt này đang hút hồn phách của mình, nó càng thêm không thể tin được, Thương Sùng lại là thứ ấy.....
Lúc trước đứa bé còn ngủ say trong thân thể của Lưu Di Na, cho dù dung nhập oán khí của mình vào thân thể Lưu Di Na. Nhưng, còn chưa tận mắt thấy Thương Sùng đối phó với Lưu Di Na như thế nào.
Nếu sớm biết Thương Sùng là loại sinh vật này, nó sẽ không khinh địch, cứng đối cứng với anh. Anh là ma, mà nó chỉ là một oán linh mới được trăm năm mà thôi.
Đối với Thương Sùng mà nói, oán linh chỉ là thuốc bổ. Vì sao nó lại muốn phá hủy năng lực vất vả tích tụ qua ngày trong suốt trăm năm qua? Vì sao nó lại ngu ngốc như thế!
Nó chỉ muốn một người mẹ thôi mà....Vì sao cuối cùng lại rơi vào kết quả này.
Hối hận, tuyệt vọng lấp đầy con ngươi của nó, nó không giãy dụa vô ích nữa, như một khối thạch hoa quả bị hút gần cạn, trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối.
Nhìn vũng máu còn lưu lại trên đất, Thương Sùng lạnh lùng nhếch khóe môi.
Bóng tối bao phủ bóng dáng thon dài của anh, giống như một Quốc vương cao quý trong bóng đêm. Anh lấy một chiếc khăn tay trắng bằng lụa từ trong túi áo ra, tao nhã lau đi vết máu ở khóe miệng.
Răng nanh sắc bén giống như mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh đến cực điểm, nhấp
/535
|