Sở Niệm nhíu mày, mặc dù chần chờ một tý, nhưng vẫn thuận theo đáp ứng Thương Sùng.
Dù sao, bây giờ tất cả đều là giả thiết của mình, nhưng nếu quả thật đi tới một bước kia, cô chỉ có thể làm như vậy thôi.
Cuối cùng đám người Lý Cường cũng thuyết phục Chu Vũ Hạo thành công, sau đó theo thứ tự ngồi trên sofa, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Mười hai giờ, tất cả đèn đóm trong biệt thự đều tắt ngúm, gian phòng đen như mực, chỉ còn lại cảm giác u ám.
Đột nhiên, một giọng nữ thê lương từ ngoài cửa truyền đến: Chết......Các người......Đều phải chết...
Ngồi trên sofa, lúc đám người Lý Cường nghe được tiếng đó, thân thể hơi giật nảy. Sau đó tựa như nút chai bị bật mở, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Mặc dù Chu Vũ Hạo cũng bị hù không nhẹ, nhưng ngại mất thể diện, gã nắm chặt bùa chú trong tay, nâng cao sống lưng cứng ngắc hô to về phía cửa: Chết cái con khỉ! Có bản lĩnh thì tiến vào cho ông!
Đần độn!
Núp trong bóng tối từ trước, Sở Niệm bị hành động ngu ngốc của Chu Vũ Hạo chọc cho đầu bốc khói, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy ai hay mất kiên nhẫn như thế!
Tên ngốc kia nghĩ lệ quỷ là lưu manh à, rảnh quá liền đấu sức với gã sao? Lớn lên tuấn tú nhưng sao xử sự lại như một đứa trẻ đần độn vậy chứ?!
Lần đầu tiên Thương Sùng nghe thấy cô mắng thô tục,--,,..ll,,ê,quy,,,donn,,,---trong kinh ngạc còn pha chút buồn cười. Anh ngồi xổm bên cạnh cô, quay đầu không nhịn được bắt đầu cười khẽ.
Sở Niệm đen mặt, bây giờ bọn họ đang bắt quỷ đó! Chuyện nghiêm túc như vậy, sao có thể vì một câu thô tục của cô mà bật cười chứ!
Cô không hề mắng sai, thật sự không mắng sai!
Không chút khách khí dùng cùi chỏ đụng đụng Thương Sùng vẫn còn đang cười khẽ, lông mày Sở Niệm sắp nhăn thành một dúm.
Ngoài cửa, Tần Tâm Nhu cũng vì câu nói ngu ngốc đó của Chu Vũ Hạo mà nở nụ cười, tiếng cười u ám giống như tiếng móng tay cào vào cửa kính, làm cho lòng người đều sợ hãi.
Cô ta vung tay, dùng gió lạnh mở cửa ra. Một cái đầu tóc đen lòa xòa khẽ nhô lên, đôi mắt trắng dã không có đồng tử nhìn bốn người đàn ông ngồi trên sofa.
Nửa cái lưỡi dính bên ngoài miệng kết hợp với bộ váy đỏ rực, xinh đẹp đến quỷ dị.
Cô ta nói: Nếu đã muốn chết như thế, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!
Chu Vũ Hạo thấy cảnh tượng đó, theo bản năng muốn đứng lên chạy trốn. Lại bất đắc dĩ chính là, bây giờ chân của gã đã không nghe theo ý gã.
Mắt thấy tay của cô ta đã sắp bóp cổ mình, Chu Vũ Hạo sợ đến mặt mày xanh mét. Mạnh mẽ xoay đầu, gào về phía Sở Niệm: Cứu mạng đi!
Còn có người
Dù sao, bây giờ tất cả đều là giả thiết của mình, nhưng nếu quả thật đi tới một bước kia, cô chỉ có thể làm như vậy thôi.
Cuối cùng đám người Lý Cường cũng thuyết phục Chu Vũ Hạo thành công, sau đó theo thứ tự ngồi trên sofa, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Mười hai giờ, tất cả đèn đóm trong biệt thự đều tắt ngúm, gian phòng đen như mực, chỉ còn lại cảm giác u ám.
Đột nhiên, một giọng nữ thê lương từ ngoài cửa truyền đến: Chết......Các người......Đều phải chết...
Ngồi trên sofa, lúc đám người Lý Cường nghe được tiếng đó, thân thể hơi giật nảy. Sau đó tựa như nút chai bị bật mở, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Mặc dù Chu Vũ Hạo cũng bị hù không nhẹ, nhưng ngại mất thể diện, gã nắm chặt bùa chú trong tay, nâng cao sống lưng cứng ngắc hô to về phía cửa: Chết cái con khỉ! Có bản lĩnh thì tiến vào cho ông!
Đần độn!
Núp trong bóng tối từ trước, Sở Niệm bị hành động ngu ngốc của Chu Vũ Hạo chọc cho đầu bốc khói, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thấy ai hay mất kiên nhẫn như thế!
Tên ngốc kia nghĩ lệ quỷ là lưu manh à, rảnh quá liền đấu sức với gã sao? Lớn lên tuấn tú nhưng sao xử sự lại như một đứa trẻ đần độn vậy chứ?!
Lần đầu tiên Thương Sùng nghe thấy cô mắng thô tục,--,,..ll,,ê,quy,,,donn,,,---trong kinh ngạc còn pha chút buồn cười. Anh ngồi xổm bên cạnh cô, quay đầu không nhịn được bắt đầu cười khẽ.
Sở Niệm đen mặt, bây giờ bọn họ đang bắt quỷ đó! Chuyện nghiêm túc như vậy, sao có thể vì một câu thô tục của cô mà bật cười chứ!
Cô không hề mắng sai, thật sự không mắng sai!
Không chút khách khí dùng cùi chỏ đụng đụng Thương Sùng vẫn còn đang cười khẽ, lông mày Sở Niệm sắp nhăn thành một dúm.
Ngoài cửa, Tần Tâm Nhu cũng vì câu nói ngu ngốc đó của Chu Vũ Hạo mà nở nụ cười, tiếng cười u ám giống như tiếng móng tay cào vào cửa kính, làm cho lòng người đều sợ hãi.
Cô ta vung tay, dùng gió lạnh mở cửa ra. Một cái đầu tóc đen lòa xòa khẽ nhô lên, đôi mắt trắng dã không có đồng tử nhìn bốn người đàn ông ngồi trên sofa.
Nửa cái lưỡi dính bên ngoài miệng kết hợp với bộ váy đỏ rực, xinh đẹp đến quỷ dị.
Cô ta nói: Nếu đã muốn chết như thế, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh!
Chu Vũ Hạo thấy cảnh tượng đó, theo bản năng muốn đứng lên chạy trốn. Lại bất đắc dĩ chính là, bây giờ chân của gã đã không nghe theo ý gã.
Mắt thấy tay của cô ta đã sắp bóp cổ mình, Chu Vũ Hạo sợ đến mặt mày xanh mét. Mạnh mẽ xoay đầu, gào về phía Sở Niệm: Cứu mạng đi!
Còn có người
/535
|