Nhìn anh thuần thục bôi thuốc lên khóe môi mình, trong lòng Sở Niệm liền hạnh phúc khó tả. Hai mắt to tràn đầy mê luyến, giống như muốn khắc sâu dáng vẻ này của anh vào trong lòng mình. Chỉ là, lúc ánh mắt cô chuyển qua mi tâm anh, cô liền nâng tay phải lên.
Ngón tay truyền đến cảm giác lạnh như băng thuộc về Thương Sùng, Sở Niệm vuốt nhẹ mi tâm nhăn nhó của anh, nói: Còn nhíu nữa sẽ có nếp nhăn đấy.
Thương Sùng không nói, bày ra dáng vẻ: 'Anh đang tức giận, đừng để ý tới anh!'.
Anh xem không phải em vẫn bình an sao? Anh biết thân thủ của em mà, một người bình thường có thể đối phó với em à?
Nhưng gã ta không phải là người bình thường. Nếu như không phải có người cố ý quấn lấy anh, sao anh có thể mất hơn một tiếng mới tìm được cô!
Sở Niệm là người trừ ma, nhưng cô vẫn là con gái. Đối với một sát thủ, còn là một người, cô thật sự là chẳng hề sợ chết chút nào!
Sở Niệm gãi gãi đầu, bất mãn chu cái miệng nhỏ.
Gã là sát thủ, nhưng em cũng không phải là rau cải trắng (ý chỉ dễ bắt nạt). Anh thật sự nghĩ là mười mấy năm công phu, quyền cước của em chỉ để trưng bày thôi à? Đối phó với Lưu Di Na lợi hại như vậy, em còn chẳng chớp mắt, mà để một người bình thường vào mắt à?
Đúng là không để vào mắt. Thương Sùng hừ một tiếng.
Dù sao đối với em mà nói, bả vai bị người ta đâm một cái lỗ và trên mặt bị đánh một quyền, đều đau đớn giống nhau thôi.
Anh không thấy gã ta còn bị thương nặng hơn em à, hơn nữa, anh còn không cho phép em nhất thời thất thủ, mặt vẫn nguyên vẹn sao?
Vẫn là không cho phép.
Thương Sùng thở dài một tiếng, đặt bông băng lên bàn trà. Anh nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: Anh không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương em, càng thêm không cho phép em luôn đặt mình vào trong nguy hiểm. Anh hiểu rõ em còn có sứ mạng của mình, có kiêu ngạo của em. Anh cũng biết em giỏi, lá gan lớn nhưng anh vẫn là không cho phép.
Anh ôm cô vào lòng, ngừng một lát, nói: ĐỪng trách anh bá đạo, anh biết rõ em không thể biết mình sẽ bị thương. Nhưng, mỗi lần trông thấy em không biết quý trọng bản thân, lòng anh sẽ rất đau. Em là người anh yêu, sao anh có thể cam lòng nhìn em như vậy? Trước kia như thế, về sau cũng vậy.
Nếu như có thể, Thương Sùng thật sự muốn trói cô chặt vào mình, để cô
Ngón tay truyền đến cảm giác lạnh như băng thuộc về Thương Sùng, Sở Niệm vuốt nhẹ mi tâm nhăn nhó của anh, nói: Còn nhíu nữa sẽ có nếp nhăn đấy.
Thương Sùng không nói, bày ra dáng vẻ: 'Anh đang tức giận, đừng để ý tới anh!'.
Anh xem không phải em vẫn bình an sao? Anh biết thân thủ của em mà, một người bình thường có thể đối phó với em à?
Nhưng gã ta không phải là người bình thường. Nếu như không phải có người cố ý quấn lấy anh, sao anh có thể mất hơn một tiếng mới tìm được cô!
Sở Niệm là người trừ ma, nhưng cô vẫn là con gái. Đối với một sát thủ, còn là một người, cô thật sự là chẳng hề sợ chết chút nào!
Sở Niệm gãi gãi đầu, bất mãn chu cái miệng nhỏ.
Gã là sát thủ, nhưng em cũng không phải là rau cải trắng (ý chỉ dễ bắt nạt). Anh thật sự nghĩ là mười mấy năm công phu, quyền cước của em chỉ để trưng bày thôi à? Đối phó với Lưu Di Na lợi hại như vậy, em còn chẳng chớp mắt, mà để một người bình thường vào mắt à?
Đúng là không để vào mắt. Thương Sùng hừ một tiếng.
Dù sao đối với em mà nói, bả vai bị người ta đâm một cái lỗ và trên mặt bị đánh một quyền, đều đau đớn giống nhau thôi.
Anh không thấy gã ta còn bị thương nặng hơn em à, hơn nữa, anh còn không cho phép em nhất thời thất thủ, mặt vẫn nguyên vẹn sao?
Vẫn là không cho phép.
Thương Sùng thở dài một tiếng, đặt bông băng lên bàn trà. Anh nhìn cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: Anh không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương em, càng thêm không cho phép em luôn đặt mình vào trong nguy hiểm. Anh hiểu rõ em còn có sứ mạng của mình, có kiêu ngạo của em. Anh cũng biết em giỏi, lá gan lớn nhưng anh vẫn là không cho phép.
Anh ôm cô vào lòng, ngừng một lát, nói: ĐỪng trách anh bá đạo, anh biết rõ em không thể biết mình sẽ bị thương. Nhưng, mỗi lần trông thấy em không biết quý trọng bản thân, lòng anh sẽ rất đau. Em là người anh yêu, sao anh có thể cam lòng nhìn em như vậy? Trước kia như thế, về sau cũng vậy.
Nếu như có thể, Thương Sùng thật sự muốn trói cô chặt vào mình, để cô
/535
|