"Mày tu luyện nghìn năm không dễ dàng gì, tao cũng không muốn phá hủy đạo cơ của mày, giữ lại mạng của mày, mau đi đi."
Đó là giọng nói của Tô Vũ, tuy nhiên Tô Vũ ngồi trong trận vẫn không cử động môi, tiếng nói này phát ra từ thần thức của anh.
Giao tu luyện cả nghìn năm, đã có linh trí của người, dù chúng không thể nói nhưng có thể hiểu ý Tô Vũ.
“Quy Khư Nhất Chỉ” mà Tô Vũ sử dụng vừa rồi không hề lệch đường ray, nếu anh muốn, ngón tay tập trung linh khí có thể xuyên thẳng vào đầu con ác giao.
Chỉ là anh không làm thế, chặt mất một sừng coi như cảnh cáo, chắc những con ác giao bên ngoài cũng phải biết đây không phải đối thủ mà chúng có thể trêu chọc.
Quả nhiên, theo động tác nâng tay nhẹ nhàng của Tô Vũ, những con ác giao hung hăng bên ngoài bỗng trở nên im lặng. Và dường như vì bản năng, chúng lùi lại một chút.
Tô Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục cảm nhận dòng linh khí không ngừng quay về cơ thể.
"Mày là ai?" Lúc này, một giọng nói hơi có cảm giác áp bách vang lên từ đáy núi vòng cung.
Giọng nói cũng thông qua thần thức vọng lại, vang như chuông lớn, khí thế uy nghiêm, khiến bất kỳ ai cũng không dám xem thường.
Tô Vũ không ngừng động tác, trả lời: "Tao là người mà mày không đủ tư cách biết, thức thời thì nên giả vờ như chẳng thấy gì."
Tô Vũ không hề nói khoác, ngay cả khi biết đối phương là rồng, anh cũng không có ý kính sợ.
Bởi vì ở Tiên Giới, rồng chỉ là một loại vật cưỡi và không có gì đáng nể cả.
"Lời lẽ quá ngạo mạn, 3000 năm rồi, mày là con người đầu tiên tao gặp còn nguyên vẹn. Tao nghĩ mày có thể đến đây, chắc hẳn cũng có điểm xuất sắc riêng.
Mày có thần thức, mày là tiên nhân sao?” Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Tô Vũ không trả lời, coi như đồng ý với tất cả điều đó.
Lại một lúc sau, núi vòng cung bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, một con rồng khổng lồ màu vàng ròng chậm rãi ngẩng đầu lên từ đáy thung lũng.
Râu dài bay phấp phới, nó men theo sườn núi vòng cung từ từ trèo lên.
Cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Vũ, đầu nó ở đỉnh núi còn đuôi vẫn còn ở sườn núi, không thể nhìn thấy dài bao nhiêu.
"Tiên nhân, tôi biết mục đích tiên nhân đến đây là gì, tôi cũng muốn cảm ơn tiên nhân, nếu không nhờ tiên nhân hấp thu âm khí to lớn từ vực sâu, tôi cũng
không có sức đứng dậy."
Con rồng vàng khổng lồ dường như bày tỏ với Tô Vũ là mình không có ý xấu, thậm chí còn tỏ vẻ cảm ơn.
Ngay khi Tô Vũ ra tay lúc nấy, nó đã hiểu người này không đơn giản.
Ngay cả lúc còn hùng mạnh nhất, bản thân nó cũng chưachắc đã là đối thủ của anh.
Sự xuất hiện của anh, giống như sắp đặt của trời, có lẽ anh sẽ có cách kiểm soát được vùng Âm Nhãn có âm khí phun trào này, và nó cũng có thể yên tâm ra đi.
Nó đã bị mắc kẹt ở đây cả 3000 năm rồi.
Đó cũng là số mệnh của long tộc, mỗi con rồng sau khi thành hình, ngoài việc tìm kiếm Điều Miện Giao tiếp theo để truyền thừa Vũ Hóa của mình.
Nhiệm vụ lớn nhất của chúng là áp chế lỗ hổng từ thời cổ đại tại vực sâu này.
Lỗ hổng này liên tục phun ra âm khí, nếu không kiểm soát thì cả thế giới sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Vì vậy long tộc mới phải bảo vệ nơi này qua nhiều thế hệ, không cho bất cứ thứ gì ra vào, duy trì sự cân bằng là trách nhiệm của chúng.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại cảm thấy rất tò mò về điều này.
Sinh vật rồng có ý thức lãnh thổ cực mạnh, bất kỳ ai hay bất kỳ sinh vật nào. cũng không thể xâm phạm lãnh thổ của chúng.
Rõ ràng với tình huống hiện tại, vùng Biển Đen này chính là lãnh thổ của nó, còn ngọn núi vòng cung là tẩm cung.
Giờ Tô Vũ đã xâm nhập vào, nhưng nó không hề tức giận, thậm chí còn nói lời nịnh bợ.
€ó thể có hai nguyên nhân:
Thứ nhất, lúc nấy nó không đủ sức đứng dậy, nên mới rống lên để triệu hồi 9 con giao long đã bị thu hút ra ngoài.
Thứ hai, nó biết Tô Vũ không phải kẻ tầm thường, có ý đồ cầu cạnh Tô Vũ.
Bởi vì Tô Vũ có thể cảm nhận rõ ràng, con rồng này đã rất già yếu, ở lâu dưới đáy biển đây âm khí khiến nó kiệt sức. Nhìn sơ qua, nó còn sống được tối đa 100 năm nữa.
Thân nó mang nhiều vết thương nghiêm trọng, đó là nguyên nhân khiến nó yếu ớt như vậy.
"Tao vô tình xâm nhập lãnh thổ của mày, lấy mất vật của mày, nếu có yêu cầu gì cứ nói ra." Tô Vũ với thái độ cao ngạo nói với con rồng vàng khổng lồ mà bao người tôn sùng kính sợ này.
Đó là giọng nói của Tô Vũ, tuy nhiên Tô Vũ ngồi trong trận vẫn không cử động môi, tiếng nói này phát ra từ thần thức của anh.
Giao tu luyện cả nghìn năm, đã có linh trí của người, dù chúng không thể nói nhưng có thể hiểu ý Tô Vũ.
“Quy Khư Nhất Chỉ” mà Tô Vũ sử dụng vừa rồi không hề lệch đường ray, nếu anh muốn, ngón tay tập trung linh khí có thể xuyên thẳng vào đầu con ác giao.
Chỉ là anh không làm thế, chặt mất một sừng coi như cảnh cáo, chắc những con ác giao bên ngoài cũng phải biết đây không phải đối thủ mà chúng có thể trêu chọc.
Quả nhiên, theo động tác nâng tay nhẹ nhàng của Tô Vũ, những con ác giao hung hăng bên ngoài bỗng trở nên im lặng. Và dường như vì bản năng, chúng lùi lại một chút.
Tô Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục cảm nhận dòng linh khí không ngừng quay về cơ thể.
"Mày là ai?" Lúc này, một giọng nói hơi có cảm giác áp bách vang lên từ đáy núi vòng cung.
Giọng nói cũng thông qua thần thức vọng lại, vang như chuông lớn, khí thế uy nghiêm, khiến bất kỳ ai cũng không dám xem thường.
Tô Vũ không ngừng động tác, trả lời: "Tao là người mà mày không đủ tư cách biết, thức thời thì nên giả vờ như chẳng thấy gì."
Tô Vũ không hề nói khoác, ngay cả khi biết đối phương là rồng, anh cũng không có ý kính sợ.
Bởi vì ở Tiên Giới, rồng chỉ là một loại vật cưỡi và không có gì đáng nể cả.
"Lời lẽ quá ngạo mạn, 3000 năm rồi, mày là con người đầu tiên tao gặp còn nguyên vẹn. Tao nghĩ mày có thể đến đây, chắc hẳn cũng có điểm xuất sắc riêng.
Mày có thần thức, mày là tiên nhân sao?” Giọng nói đó tiếp tục vang lên. Tô Vũ không trả lời, coi như đồng ý với tất cả điều đó.
Lại một lúc sau, núi vòng cung bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ, một con rồng khổng lồ màu vàng ròng chậm rãi ngẩng đầu lên từ đáy thung lũng.
Râu dài bay phấp phới, nó men theo sườn núi vòng cung từ từ trèo lên.
Cuối cùng dừng lại trước mặt Tô Vũ, đầu nó ở đỉnh núi còn đuôi vẫn còn ở sườn núi, không thể nhìn thấy dài bao nhiêu.
"Tiên nhân, tôi biết mục đích tiên nhân đến đây là gì, tôi cũng muốn cảm ơn tiên nhân, nếu không nhờ tiên nhân hấp thu âm khí to lớn từ vực sâu, tôi cũng
không có sức đứng dậy."
Con rồng vàng khổng lồ dường như bày tỏ với Tô Vũ là mình không có ý xấu, thậm chí còn tỏ vẻ cảm ơn.
Ngay khi Tô Vũ ra tay lúc nấy, nó đã hiểu người này không đơn giản.
Ngay cả lúc còn hùng mạnh nhất, bản thân nó cũng chưachắc đã là đối thủ của anh.
Sự xuất hiện của anh, giống như sắp đặt của trời, có lẽ anh sẽ có cách kiểm soát được vùng Âm Nhãn có âm khí phun trào này, và nó cũng có thể yên tâm ra đi.
Nó đã bị mắc kẹt ở đây cả 3000 năm rồi.
Đó cũng là số mệnh của long tộc, mỗi con rồng sau khi thành hình, ngoài việc tìm kiếm Điều Miện Giao tiếp theo để truyền thừa Vũ Hóa của mình.
Nhiệm vụ lớn nhất của chúng là áp chế lỗ hổng từ thời cổ đại tại vực sâu này.
Lỗ hổng này liên tục phun ra âm khí, nếu không kiểm soát thì cả thế giới sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Vì vậy long tộc mới phải bảo vệ nơi này qua nhiều thế hệ, không cho bất cứ thứ gì ra vào, duy trì sự cân bằng là trách nhiệm của chúng.
Tuy nhiên, Tô Vũ lại cảm thấy rất tò mò về điều này.
Sinh vật rồng có ý thức lãnh thổ cực mạnh, bất kỳ ai hay bất kỳ sinh vật nào. cũng không thể xâm phạm lãnh thổ của chúng.
Rõ ràng với tình huống hiện tại, vùng Biển Đen này chính là lãnh thổ của nó, còn ngọn núi vòng cung là tẩm cung.
Giờ Tô Vũ đã xâm nhập vào, nhưng nó không hề tức giận, thậm chí còn nói lời nịnh bợ.
€ó thể có hai nguyên nhân:
Thứ nhất, lúc nấy nó không đủ sức đứng dậy, nên mới rống lên để triệu hồi 9 con giao long đã bị thu hút ra ngoài.
Thứ hai, nó biết Tô Vũ không phải kẻ tầm thường, có ý đồ cầu cạnh Tô Vũ.
Bởi vì Tô Vũ có thể cảm nhận rõ ràng, con rồng này đã rất già yếu, ở lâu dưới đáy biển đây âm khí khiến nó kiệt sức. Nhìn sơ qua, nó còn sống được tối đa 100 năm nữa.
Thân nó mang nhiều vết thương nghiêm trọng, đó là nguyên nhân khiến nó yếu ớt như vậy.
"Tao vô tình xâm nhập lãnh thổ của mày, lấy mất vật của mày, nếu có yêu cầu gì cứ nói ra." Tô Vũ với thái độ cao ngạo nói với con rồng vàng khổng lồ mà bao người tôn sùng kính sợ này.
/314
|