Nếu nó đổ bộ lên đất liền, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Thiện lão tướng quân, tôi đề nghị ngay lập tức củng cố và nâng cao đê biển, bắt đầu sơ tán dân cư, cố gắng giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất, bởi vì sinh mạng con người mới quan trọng nhất!"
Lưu Kế Vũ nhìn Thiện Bản Thanh nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Mặc dù Lưu Kế Vũ biết, làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Sơ tán dân chúng chắc chắn sẽ gây hoảng loạn cho người dân, dẫn đến hỗn loạn lớn ở thành phố Tân Hải.
Nếu Lỗ Ni thực sự đổ bộ, thì quyết định bây giờ của ông ta chắc chắn là tiên phong và đúng đắn.
Nhưng nếu Lỗ Ni không đổ bộ thì sao? Quyết định này của ông ta sẽ khiến ông ta khó giữ được mũ quan.
Rõ ràng, chuyện này rất bất ngờ, không thể báo cáo tình huống mới nhất lên trung ương ngay được, nhiều khi chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.
Khi phát hiện ra Lỗ Ni, Lưu Kế Vũ đã đề nghị lên trung ương như vậy, nhưng phê duyệt vẫn chưa được đưa ra, cứ thế này thì không biết tình hình sẽ thế nào, ai cũng không dự đoán được.
Nếu như lúc nãy Lưu Kế Vũ còn do dự, thì giờ có Thiện Bản Thanh ở đây, ông ta có thể hành động dứt khoát.
Bởi vì nếu như sau này sơ tán dân chúng gây hoảng loạn mà Lỗ Ni không đổ bộ, thì ông ta vẫn còn Thiện Bản Thanh bênh vực cho mình, và bây giờ Thiện Bản Thanh cũng rõ tình hình.
Tin rằng với vị trí một tướng lập quốc, chỉ cần ông ấy lên tiếng bảo vệ, trung ương chắc chắn sẽ không làm gì ông ta. Dù sao đưa ra quyết định như thế này, không thể không có sự đồng ý của Thiện Bản Thanh.
Thiện Bản Thanh nghiến răng nói: "Đúng vậy, sinh mệnh mới là ưu tiên số một. Trước đây tôi chinh chiến không hề cúi đầu, bây giờ đối mặt với bão tố, tôi cũng kiên quyết không cúi đầu.
Bí thư Lưu hãy làm theo lời ông nói, tôi sẽ huy động hai sư đoàn quân đội hợp lực với ông, không chỉ ngăn bão Lỗ Ni đổ bộ mà còn nghĩ cách cứu hộ người còn sống trên biển bằng mọi giá."
Nghe Thiện Bản Thanh nói vậy, Lưu Kế Vũ như được tiêm thuốc kích thích, lập tức phấn chấn tinh thần, cúi đầu thật sâu nói:
"Cảm ơn cụ Thiện đã quan tâm đến người dân Tân Hải, thay mặt nhân dân toàn thành phố, Lưu Kế Vũ xin chân thành cảm ơn ngài!"
"Mau đi làm đi!" Thiện Bản Thanh thở dài một hơi, rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt lại.
Ngay cả Thiện Bản Thanh lúc này cũng rất bất lực, ông áy tự trách mình đã không bảo vệ tốt cháu gái yêu quý, đồng thời cũng cảm thấy vô vọng.
...
Tại sơn trang Quy Vân ở YếnKinh, một cô gái trẻ xinh đẹp khoác tay một ông lão râu tóc bạc phơ nói: "Ông nội à, nghe nói lại có người đến chỗ đó, chúng ta có nên làm gì không? Nếu thật sự họ thành công, thì không thể để họ độc chiếm lợi lộc được đâu."
Ông lão tên là Điền Quốc Hoa, 30 năm trước đã góp một phần “công lao” vào cơn bão An Ny khi đó.
"Ồ, còn có người không sợ chết nhắm đến chỗ đó à, đã điều tra chưa, có phải người nhà Tây Bắc kia không?" Điền Quốc Hoa hỏi với vẻ tò mò.
Cô gái tên Điền Tư Manh, là đứa con duy nhất thế hệ thứ 3 nhà họ Điền, cũng được công nhận là người kế vị sơn trang Quy Vân trong tương lai.
Điền Tư Manh lắc đầu nói: "Chuyện này chưa rõ, cháu cũng mới nhận được tin, việc xảy ra đột ngột nên chưa kịp điều tra. Nhưng cháu đoán chắc 90% nếu thật sự có ai đó vào được vùng biển đó, nhất định có liên quan đến Cẩm Thương Cư ở Tây Bắc."
Điền Quốc Hoa gật gù, nhưng sau đó nói: "Đó chỉ là một khả năng thôi, chưa chắc đã như vậy. Ngoài họ ra, còn một nhà nữa cũng đừng quên, hồi đó viên Thanh Nê Châu đã bị họ lấy đi mà."
Điền Tư Manh nhìn Điền Quốc Hoa với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ông nội, 30 năm trước nhà họ Điền của chúng ta thiệt hại nặng nề nhất, nhưng thứ quý giá nhất lại bị người khác lấy mất. Cháu không thể nào nuốt trôi được cục tức này thay cho ông. Lần này nếu họ không thành công thì thôi, còn nếu thành công rồi thì nhất định sẽ không thiếu một chén canh cho sơn trang Quy Vân.”
Nói xong, Điền Quốc Hoa cười ha hả, vỗ vai Điền Tư Manh và nói: "Hay lắm, con gái nhà họ Điền mà, có khí khách. Ông tin chắc chắn cháu có thể xử lý tốt việc này. Ông nhắc cháu nhớ, nơi đó rất nguy hiểm, nhất định phải giao cho người có năng lực và làm việc cẩn thận, hiểu chưa?"
Điền Tư Manh gật đầu thật mạnh, việc này không cần Điền Quốc Hoa nhắc, cô ta cũng biết phải đối mặt thật nghiêm túc.
Lúc này trong lòng Điền Tư Manh đã có một ứng cử viên phù hợp, người này có ân tình lớn lao với nhà họ Điền, và anh ta cũng đủ khả năng hoàn thành tốt việc này.
...
Đồng thời, phía bên kia, ở tận Tây Bắc xa xôi, Cẩm Thượng Cư ít khi can dự vào việc giang hồ, cũng nghe được tin đồn trên biển.
Lưu Kế Vũ nhìn Thiện Bản Thanh nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Mặc dù Lưu Kế Vũ biết, làm như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Sơ tán dân chúng chắc chắn sẽ gây hoảng loạn cho người dân, dẫn đến hỗn loạn lớn ở thành phố Tân Hải.
Nếu Lỗ Ni thực sự đổ bộ, thì quyết định bây giờ của ông ta chắc chắn là tiên phong và đúng đắn.
Nhưng nếu Lỗ Ni không đổ bộ thì sao? Quyết định này của ông ta sẽ khiến ông ta khó giữ được mũ quan.
Rõ ràng, chuyện này rất bất ngờ, không thể báo cáo tình huống mới nhất lên trung ương ngay được, nhiều khi chỉ có thể tiền trảm hậu tấu.
Khi phát hiện ra Lỗ Ni, Lưu Kế Vũ đã đề nghị lên trung ương như vậy, nhưng phê duyệt vẫn chưa được đưa ra, cứ thế này thì không biết tình hình sẽ thế nào, ai cũng không dự đoán được.
Nếu như lúc nãy Lưu Kế Vũ còn do dự, thì giờ có Thiện Bản Thanh ở đây, ông ta có thể hành động dứt khoát.
Bởi vì nếu như sau này sơ tán dân chúng gây hoảng loạn mà Lỗ Ni không đổ bộ, thì ông ta vẫn còn Thiện Bản Thanh bênh vực cho mình, và bây giờ Thiện Bản Thanh cũng rõ tình hình.
Tin rằng với vị trí một tướng lập quốc, chỉ cần ông ấy lên tiếng bảo vệ, trung ương chắc chắn sẽ không làm gì ông ta. Dù sao đưa ra quyết định như thế này, không thể không có sự đồng ý của Thiện Bản Thanh.
Thiện Bản Thanh nghiến răng nói: "Đúng vậy, sinh mệnh mới là ưu tiên số một. Trước đây tôi chinh chiến không hề cúi đầu, bây giờ đối mặt với bão tố, tôi cũng kiên quyết không cúi đầu.
Bí thư Lưu hãy làm theo lời ông nói, tôi sẽ huy động hai sư đoàn quân đội hợp lực với ông, không chỉ ngăn bão Lỗ Ni đổ bộ mà còn nghĩ cách cứu hộ người còn sống trên biển bằng mọi giá."
Nghe Thiện Bản Thanh nói vậy, Lưu Kế Vũ như được tiêm thuốc kích thích, lập tức phấn chấn tinh thần, cúi đầu thật sâu nói:
"Cảm ơn cụ Thiện đã quan tâm đến người dân Tân Hải, thay mặt nhân dân toàn thành phố, Lưu Kế Vũ xin chân thành cảm ơn ngài!"
"Mau đi làm đi!" Thiện Bản Thanh thở dài một hơi, rồi ngồi xuống ghế nhắm mắt lại.
Ngay cả Thiện Bản Thanh lúc này cũng rất bất lực, ông áy tự trách mình đã không bảo vệ tốt cháu gái yêu quý, đồng thời cũng cảm thấy vô vọng.
...
Tại sơn trang Quy Vân ở YếnKinh, một cô gái trẻ xinh đẹp khoác tay một ông lão râu tóc bạc phơ nói: "Ông nội à, nghe nói lại có người đến chỗ đó, chúng ta có nên làm gì không? Nếu thật sự họ thành công, thì không thể để họ độc chiếm lợi lộc được đâu."
Ông lão tên là Điền Quốc Hoa, 30 năm trước đã góp một phần “công lao” vào cơn bão An Ny khi đó.
"Ồ, còn có người không sợ chết nhắm đến chỗ đó à, đã điều tra chưa, có phải người nhà Tây Bắc kia không?" Điền Quốc Hoa hỏi với vẻ tò mò.
Cô gái tên Điền Tư Manh, là đứa con duy nhất thế hệ thứ 3 nhà họ Điền, cũng được công nhận là người kế vị sơn trang Quy Vân trong tương lai.
Điền Tư Manh lắc đầu nói: "Chuyện này chưa rõ, cháu cũng mới nhận được tin, việc xảy ra đột ngột nên chưa kịp điều tra. Nhưng cháu đoán chắc 90% nếu thật sự có ai đó vào được vùng biển đó, nhất định có liên quan đến Cẩm Thương Cư ở Tây Bắc."
Điền Quốc Hoa gật gù, nhưng sau đó nói: "Đó chỉ là một khả năng thôi, chưa chắc đã như vậy. Ngoài họ ra, còn một nhà nữa cũng đừng quên, hồi đó viên Thanh Nê Châu đã bị họ lấy đi mà."
Điền Tư Manh nhìn Điền Quốc Hoa với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ông nội, 30 năm trước nhà họ Điền của chúng ta thiệt hại nặng nề nhất, nhưng thứ quý giá nhất lại bị người khác lấy mất. Cháu không thể nào nuốt trôi được cục tức này thay cho ông. Lần này nếu họ không thành công thì thôi, còn nếu thành công rồi thì nhất định sẽ không thiếu một chén canh cho sơn trang Quy Vân.”
Nói xong, Điền Quốc Hoa cười ha hả, vỗ vai Điền Tư Manh và nói: "Hay lắm, con gái nhà họ Điền mà, có khí khách. Ông tin chắc chắn cháu có thể xử lý tốt việc này. Ông nhắc cháu nhớ, nơi đó rất nguy hiểm, nhất định phải giao cho người có năng lực và làm việc cẩn thận, hiểu chưa?"
Điền Tư Manh gật đầu thật mạnh, việc này không cần Điền Quốc Hoa nhắc, cô ta cũng biết phải đối mặt thật nghiêm túc.
Lúc này trong lòng Điền Tư Manh đã có một ứng cử viên phù hợp, người này có ân tình lớn lao với nhà họ Điền, và anh ta cũng đủ khả năng hoàn thành tốt việc này.
...
Đồng thời, phía bên kia, ở tận Tây Bắc xa xôi, Cẩm Thượng Cư ít khi can dự vào việc giang hồ, cũng nghe được tin đồn trên biển.
/314
|