Tô Vũ nhất thời hơi bối rối cạn lời, không biết nói sao.
Lâm Quân đứng phía sau lên tiếng: "Lão Trương à, cứ vào đi, đây là cháu ngoại tôi đấy, hồi nhỏ ông còn bồng nó nữa mà."
Người đàn ông cười ngớ ngẩn, vỗ bụi trên người rồi ra hiệu cho những người phía sau, rụt rè theo Tô Vũ vào trong.
Sau khoảng hai tiếng nghỉ ngơi, Thẩm Ngạo mang thạch anh đã chuẩn bị đến. Lâm Quân ra hiệu cho mấy người kia: "Nào, bắt đầu làm việc thôi."
Mấy người đứng dậy, uống cạn hết tách trà, đó là loại trà ngon nhất mà cả đời họ chưa từng được thưởng thức.
"Anh Tô, đây là đồ ngài cần, ngài xem còn việc gì cần giúp không?" Thẩm Ngạo ôm một cái hộp gỗ, bên trong là thạch anh tự nhiên không tạp chất mà ông †a mua ở mỏ, kích thước cũng giống như Tô Vũ yêu cầu.
Cửu trúc thải dương, nếu dương khí quá mạnh có thể gây ra thảm họa cho những người trong biệt thự này. Theo lý niệm của Đông y, điều cần coi trọng là cân bằng Âm Dương.
Vì vậy, cần 13 viên thạch anh tự nhiên để nap âm, kết hợp với đỉnh đồng cha chân làm mắt trận mới có thể dựng nên "Cửu Trúc Khóa Dương Trận".
"Tạm thời không còn việc gì nữa, ông về trước đi." Tô Vũ hài lòng nhận lấy những viên thạch anh đưa cho Thẩm Ngạo nói.
Mấy hôm nay người nhà cứ lo lắng vô cớ thôi.
Mặc dù Lâm Thiến biết có thể nguyên nhân không đơn giản như vậy. Dù thời tiết nóng hay lạnh thì điều hòa cũng có thể giải quyết, đâu cần phải trồng trúc phiền phức như thế?
Nhưng Tô Vũ không nói, chắc có lý do của anh. Lâm Thiến không hỏi thêm. Từ khi theo Tô Vũ về thành phố, mọi việc anh làm đều khiến bà an tâm.
Bà cũng cảm thấy con trai đã lớn, bản thân có thể an hưởng tuổi già.
"Các anh cẩn thận khi di chuyển nhé, đây là hiện vật cấp một quốc gia đấy, làm hỏng phải bồi thường lại đấy." Bên này 9 cây trúc mới trồng xong, Từ Thiên Thành đưa một chiếc xe tải lớn chở một cái đỉnh đồng khổng lồ mượn từ bảo tàng đến.
Đỉnh đồng này rất nặng, nên phải cẩn thận khi di chuyển, không ngoa khi nói nó còn quý hơn cả mạng người.
"Anh Tô, cái đỉnh này ổn không? Tôi đã vất vả lắm mới mượn được, là loại số một trong nước đấy." Từ Thiên Thành đi đến bên Tô Vũ đắc ý nói.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Tô Vũ gật đầu, cái đỉnh trông cổ kính, như kể lại sự hưng thịnh của một triều đại cách đây hàng ngàn năm. Đặc biệt là những hoa văn, đều là tinh hoa trí tuệ của người xưa, không ngoa khi gọi nó là vật quý vô giá.
Tuy nhiên, khi đối mặt với báu vật, Tô Vũ lại có vẻ nhẹ nhàng. Thẩm Ngạo đã vất vả vì mấy thứ này rồi, không đến nỗi bắt ông ta làm công nhân ở đây nữa chứ?
Mặc dù nếu Tô Vũ nói, Thẩm Ngạo chắc chắn không từ chối, nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì uy tín của hội trưởng Hải Đông Hội sẽ ra sao?
"Vậy thôi, tôi về trước đây, có việc gì cứ nói một tiếng nhé." Thẩm Ngạo gật đầu, cười chào Lâm Thiến và Lâm Quân rồi rời khỏi biệt thự.
"Các anh trồng 9 cây trúc theo vị trí cửu cung, cách nhà 3 trượng về phía Nam.' Tô Vũ ôm hộp gỗ, quay đầu nói với mấy người thợ.
"Được rồi, anh em bắt tay vào việc thôi." Nghe lệnh Tô Vũ, mấy gã khỏe mạnh lập tức hăng hái làm việc, không chậm chạp chút nào.
Còn những viên thạch anh này sẽ đặt ở đâu thì Tô Vũ vẫn chưa rõ, cần đợi tối xem vị trí 13 sao ở Cung Thái Thanh để quyết định.
"Tiểu Vũ à, sao con đột nhiên trồng trúc thế? Nhiều quá cũng khó quản lý đấy." Nhìn thấy mấy người thợ cứ anh trồng tôi làm bước chăm sóc để cây sống.
Lâm Thiến tò mò hỏi khi thấy thợ làm việc.
Tô Vũ ôm vai mẹ: "Mẹ à, con trồng vài cây trúc cho mát mẻ vào mùa hè thôi."
Tô Vũ sẽ không nói với mẹ về nỗi lo của mình, bởi vì sau khi bà biết thì cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng mà thôi: "Đặt chúng ở sân sau, đối xứng với 9 cây trúc kia là được."
Những người thợ thì không biết giá trị của chúng, họ chỉ làm theo lời chủ nhân. Nhưng Từ Thiên Thành ở bên cạnh thấy vậy liền kéo nhẹ tay Tô Vũ: "Anh Tô, ngài định để nó ngoài trời, mặc cho gió mưa tạt vào à?”
Nếu để ngoài trời, chỉ sợ sẽ bị ăn mòn, lúc trả lại bảo tàng sẽ giải thích thế nào đây?
Lâm Quân đứng phía sau lên tiếng: "Lão Trương à, cứ vào đi, đây là cháu ngoại tôi đấy, hồi nhỏ ông còn bồng nó nữa mà."
Người đàn ông cười ngớ ngẩn, vỗ bụi trên người rồi ra hiệu cho những người phía sau, rụt rè theo Tô Vũ vào trong.
Sau khoảng hai tiếng nghỉ ngơi, Thẩm Ngạo mang thạch anh đã chuẩn bị đến. Lâm Quân ra hiệu cho mấy người kia: "Nào, bắt đầu làm việc thôi."
Mấy người đứng dậy, uống cạn hết tách trà, đó là loại trà ngon nhất mà cả đời họ chưa từng được thưởng thức.
"Anh Tô, đây là đồ ngài cần, ngài xem còn việc gì cần giúp không?" Thẩm Ngạo ôm một cái hộp gỗ, bên trong là thạch anh tự nhiên không tạp chất mà ông †a mua ở mỏ, kích thước cũng giống như Tô Vũ yêu cầu.
Cửu trúc thải dương, nếu dương khí quá mạnh có thể gây ra thảm họa cho những người trong biệt thự này. Theo lý niệm của Đông y, điều cần coi trọng là cân bằng Âm Dương.
Vì vậy, cần 13 viên thạch anh tự nhiên để nap âm, kết hợp với đỉnh đồng cha chân làm mắt trận mới có thể dựng nên "Cửu Trúc Khóa Dương Trận".
"Tạm thời không còn việc gì nữa, ông về trước đi." Tô Vũ hài lòng nhận lấy những viên thạch anh đưa cho Thẩm Ngạo nói.
Mấy hôm nay người nhà cứ lo lắng vô cớ thôi.
Mặc dù Lâm Thiến biết có thể nguyên nhân không đơn giản như vậy. Dù thời tiết nóng hay lạnh thì điều hòa cũng có thể giải quyết, đâu cần phải trồng trúc phiền phức như thế?
Nhưng Tô Vũ không nói, chắc có lý do của anh. Lâm Thiến không hỏi thêm. Từ khi theo Tô Vũ về thành phố, mọi việc anh làm đều khiến bà an tâm.
Bà cũng cảm thấy con trai đã lớn, bản thân có thể an hưởng tuổi già.
"Các anh cẩn thận khi di chuyển nhé, đây là hiện vật cấp một quốc gia đấy, làm hỏng phải bồi thường lại đấy." Bên này 9 cây trúc mới trồng xong, Từ Thiên Thành đưa một chiếc xe tải lớn chở một cái đỉnh đồng khổng lồ mượn từ bảo tàng đến.
Đỉnh đồng này rất nặng, nên phải cẩn thận khi di chuyển, không ngoa khi nói nó còn quý hơn cả mạng người.
"Anh Tô, cái đỉnh này ổn không? Tôi đã vất vả lắm mới mượn được, là loại số một trong nước đấy." Từ Thiên Thành đi đến bên Tô Vũ đắc ý nói.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
Tô Vũ gật đầu, cái đỉnh trông cổ kính, như kể lại sự hưng thịnh của một triều đại cách đây hàng ngàn năm. Đặc biệt là những hoa văn, đều là tinh hoa trí tuệ của người xưa, không ngoa khi gọi nó là vật quý vô giá.
Tuy nhiên, khi đối mặt với báu vật, Tô Vũ lại có vẻ nhẹ nhàng. Thẩm Ngạo đã vất vả vì mấy thứ này rồi, không đến nỗi bắt ông ta làm công nhân ở đây nữa chứ?
Mặc dù nếu Tô Vũ nói, Thẩm Ngạo chắc chắn không từ chối, nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì uy tín của hội trưởng Hải Đông Hội sẽ ra sao?
"Vậy thôi, tôi về trước đây, có việc gì cứ nói một tiếng nhé." Thẩm Ngạo gật đầu, cười chào Lâm Thiến và Lâm Quân rồi rời khỏi biệt thự.
"Các anh trồng 9 cây trúc theo vị trí cửu cung, cách nhà 3 trượng về phía Nam.' Tô Vũ ôm hộp gỗ, quay đầu nói với mấy người thợ.
"Được rồi, anh em bắt tay vào việc thôi." Nghe lệnh Tô Vũ, mấy gã khỏe mạnh lập tức hăng hái làm việc, không chậm chạp chút nào.
Còn những viên thạch anh này sẽ đặt ở đâu thì Tô Vũ vẫn chưa rõ, cần đợi tối xem vị trí 13 sao ở Cung Thái Thanh để quyết định.
"Tiểu Vũ à, sao con đột nhiên trồng trúc thế? Nhiều quá cũng khó quản lý đấy." Nhìn thấy mấy người thợ cứ anh trồng tôi làm bước chăm sóc để cây sống.
Lâm Thiến tò mò hỏi khi thấy thợ làm việc.
Tô Vũ ôm vai mẹ: "Mẹ à, con trồng vài cây trúc cho mát mẻ vào mùa hè thôi."
Tô Vũ sẽ không nói với mẹ về nỗi lo của mình, bởi vì sau khi bà biết thì cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng mà thôi: "Đặt chúng ở sân sau, đối xứng với 9 cây trúc kia là được."
Những người thợ thì không biết giá trị của chúng, họ chỉ làm theo lời chủ nhân. Nhưng Từ Thiên Thành ở bên cạnh thấy vậy liền kéo nhẹ tay Tô Vũ: "Anh Tô, ngài định để nó ngoài trời, mặc cho gió mưa tạt vào à?”
Nếu để ngoài trời, chỉ sợ sẽ bị ăn mòn, lúc trả lại bảo tàng sẽ giải thích thế nào đây?
/314
|