Ông ta vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Lương thị trưởng, hôm nay là ngày..."
"Tôi không quan tâm hôm nay là ngày gì, dù vợ ông sinh con hay ông sinh con thì cũng phải quay lại ngay. Ông có biết cô gái đó là ai không? Thẩm Hân Duyệt, Thẩm Hân Duyệt nhà họ Thẩm, ngọc quý trên tay hội trưởng Thẩm của Hải Đông Hội đấy. Mắt chó của ông mù rồi à?"
Lương Phú nói thẳng khiến Hà Tấn như bị núi lở đè xuống người, nhất thời không biết phải nói gì.
Ông ta chỉ cảm thấy đôi chân không tự chủ được mà run rẩy.
Nhà họ Thẩm, Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng từng nghe danh, ai ở thành phố Tân Hải mà chẳng biết chứ? Một tên cục trưởng cục thuế đất như ông ta, nếu bảo biến mất ở Tân Hải thì chắc chắn sẽ không tìm thấy dấu vết.
Một lúc lâu sau, Hà Tấn mới nuốt nước bọt run run nói: "Lương thị trưởng... Lương thị trưởng, tôi quay lại ngay đây, ông... ông nhất định phải cứu tôi."
Hà Tấn cảm thấy như đại họa sắp đến. Ông ta không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được Thẩm Hân Duyệt.
Hay nói cách khác, ông ta không ngờ Thẩm Hân Duyệt lại đến nơi như thế này.
Cúp máy xong, lòng bàn tay Hà Tấn đẫm mồ hôi lạnh, nhưng Lương Phú thì rõ ràng hơn ông ta.
Trước tiên, ngay cả là ngọc quý trên tay hội trưởng Hải Đông Hội, cũng không thể giết người vô cớ chứ? Nếu thế thì đúng là quỷ dữ rồi. Lần này nhiều nhất cũng chỉ cho Hà Tấn một bài học, về sau ở bên ngoài đừng tưởng có chút quyền lực là muốn làm gì thì làm.
Thứ hai, nếu muốn giết Hà Tấn thì cần gì phải gọi điện cho Lương Phú chứ?
"Này, Cục trưởng định đi đâu thế? Lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi đấy." Thấy Hà Tấn đi ra ngoài, Tô Thiếu Uy liền hỏi.
Lúc này ánh mắt của Hà Tấn nhìn Tô Thiếu Uy đầy oán hận.
"Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cậu." Nói xong câu nói khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy mơ hồ, Hà Tấn bước nhanh ra ngoài.
Tô Thiếu Uy đứng hình, vẫn chưa hiểu tình huống, anh ta hoàn toàn không biết Hà Tấn bị cái gì mà mới chỉ quay đi nhận cú điện thoại là từ bạn biến thành thù rồi?
Ở một bên, thấy Hà Tấn mặt xám mày tro chạy ra, Thẩm Hân Duyệt đùa cợt tiến lên: "Cục trưởng Hà, sao đã đi rồi? Không ngồi lại thêm chút nữa à?”
Hà Tấn xoay người lại nhìn khuôn mặt như hoa của Thẩm Hân Duyệt, biểu cảm của ông ta còn tệ hơn cả khóc.
Bản thân ông ta thì tính là cái gì chứ? Ở trước mặt người ta thì chỉ là cái rắm thôi, có lẽ ngay cả cái rắẳm cũng không đúng, chỉ nghĩ đến việc còn cố tỏ ra oai phong trước mặt người ta, Hà Tấn thật sự muốn tìm cái hang nào chui xuống và không bao giờ trồi lên nữa.
Nhưng với cái thân hình của ông ta, chắc chắn không tìm được cái hang nào chui vừa.
"Cô Thẩm à, thực sự xin lỗi, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tôi đáng chết, cô coi tôi như cái rằm mà thả tôi đi đi." Lúc này Hà Tấn đối mặt với Thẩm Hân Duyệt là khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Tô Nhạc Luân đứng bên cạnh nghe rõ cũng phải sững sờ nửa ngày, hoàn toàn không theo kịp cốt truyện quay xe lật mặt này.
"Cục trưởng Hà..." Tô Nhạc Luân mới nói được một nửa. Thẩm Hân Duyệt đã cười nói: "Tôi thấy Cục trưởng có vẻ rất bận nhỉ?"
Bây giờ nếu không có lời nói của Thẩm Hân Duyệt, Hà Tấn không dám bỏ đi, nếu cô ta đã không so đo và cho ông ta cơ hội trốn chạy, thì ông ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội mà chuồn ngay.
“À à, đúng đúng đúng, tôi vừa nhớ ra còn có việc rất quan trọng, tôi phải đi trước đây.”
"Nhưng cái này..." Tô Nhạc Luân định nói, đây là lễ khai trương, còn chưa bắt đầu mà người đã đi mất thì còn sao được chứ.
Không đợi Tô Nhạc Luân nói hết câu, Hà Tấn vội vã cúi đầu chạy đi, nhanh chóng biến mất trong tâm mắt.
Lúc này Tô Thiếu Uy cũng đi ra từ bên trong, Tô Nhạc Luân lập tức thay đổi sắc mặt, chất vấn: "Con vừa làm gì vậy? Sao cục trưởng Hà đột nhiên bỏ đi thế?"
Đối với cả Tô Nhạc Luân lẫn Tô Thiếu Uy mà nói, Hà Tấn tuyệt đối có thể coi là một nhân vật quan trọng, người như thế mà đến được thì quả thực là biểu thị sức mạnh tuyệt đối của một công ty, giờ đi mất thì chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cục trưởng Hà vậy?" Dù Tô Thiếu Uy có đần độn đến mấy, thì cũng phải nhận ra được, chắc chắn việc rời đi của Hà Tấn có liên quan không thể tách rời với Thẩm Hân Duyệt đang đứng trước mặt.
"Tôi không quan tâm hôm nay là ngày gì, dù vợ ông sinh con hay ông sinh con thì cũng phải quay lại ngay. Ông có biết cô gái đó là ai không? Thẩm Hân Duyệt, Thẩm Hân Duyệt nhà họ Thẩm, ngọc quý trên tay hội trưởng Thẩm của Hải Đông Hội đấy. Mắt chó của ông mù rồi à?"
Lương Phú nói thẳng khiến Hà Tấn như bị núi lở đè xuống người, nhất thời không biết phải nói gì.
Ông ta chỉ cảm thấy đôi chân không tự chủ được mà run rẩy.
Nhà họ Thẩm, Hải Đông Hội, Thẩm Hân Duyệt. Dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng từng nghe danh, ai ở thành phố Tân Hải mà chẳng biết chứ? Một tên cục trưởng cục thuế đất như ông ta, nếu bảo biến mất ở Tân Hải thì chắc chắn sẽ không tìm thấy dấu vết.
Một lúc lâu sau, Hà Tấn mới nuốt nước bọt run run nói: "Lương thị trưởng... Lương thị trưởng, tôi quay lại ngay đây, ông... ông nhất định phải cứu tôi."
Hà Tấn cảm thấy như đại họa sắp đến. Ông ta không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được Thẩm Hân Duyệt.
Hay nói cách khác, ông ta không ngờ Thẩm Hân Duyệt lại đến nơi như thế này.
Cúp máy xong, lòng bàn tay Hà Tấn đẫm mồ hôi lạnh, nhưng Lương Phú thì rõ ràng hơn ông ta.
Trước tiên, ngay cả là ngọc quý trên tay hội trưởng Hải Đông Hội, cũng không thể giết người vô cớ chứ? Nếu thế thì đúng là quỷ dữ rồi. Lần này nhiều nhất cũng chỉ cho Hà Tấn một bài học, về sau ở bên ngoài đừng tưởng có chút quyền lực là muốn làm gì thì làm.
Thứ hai, nếu muốn giết Hà Tấn thì cần gì phải gọi điện cho Lương Phú chứ?
"Này, Cục trưởng định đi đâu thế? Lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi đấy." Thấy Hà Tấn đi ra ngoài, Tô Thiếu Uy liền hỏi.
Lúc này ánh mắt của Hà Tấn nhìn Tô Thiếu Uy đầy oán hận.
"Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cậu." Nói xong câu nói khiến Tô Thiếu Uy cảm thấy mơ hồ, Hà Tấn bước nhanh ra ngoài.
Tô Thiếu Uy đứng hình, vẫn chưa hiểu tình huống, anh ta hoàn toàn không biết Hà Tấn bị cái gì mà mới chỉ quay đi nhận cú điện thoại là từ bạn biến thành thù rồi?
Ở một bên, thấy Hà Tấn mặt xám mày tro chạy ra, Thẩm Hân Duyệt đùa cợt tiến lên: "Cục trưởng Hà, sao đã đi rồi? Không ngồi lại thêm chút nữa à?”
Hà Tấn xoay người lại nhìn khuôn mặt như hoa của Thẩm Hân Duyệt, biểu cảm của ông ta còn tệ hơn cả khóc.
Bản thân ông ta thì tính là cái gì chứ? Ở trước mặt người ta thì chỉ là cái rắm thôi, có lẽ ngay cả cái rắẳm cũng không đúng, chỉ nghĩ đến việc còn cố tỏ ra oai phong trước mặt người ta, Hà Tấn thật sự muốn tìm cái hang nào chui xuống và không bao giờ trồi lên nữa.
Nhưng với cái thân hình của ông ta, chắc chắn không tìm được cái hang nào chui vừa.
"Cô Thẩm à, thực sự xin lỗi, tôi mắt mù không thấy Thái Sơn, tôi đáng chết, cô coi tôi như cái rằm mà thả tôi đi đi." Lúc này Hà Tấn đối mặt với Thẩm Hân Duyệt là khóc không ra nước mắt.
Những lời này khiến Tô Nhạc Luân đứng bên cạnh nghe rõ cũng phải sững sờ nửa ngày, hoàn toàn không theo kịp cốt truyện quay xe lật mặt này.
"Cục trưởng Hà..." Tô Nhạc Luân mới nói được một nửa. Thẩm Hân Duyệt đã cười nói: "Tôi thấy Cục trưởng có vẻ rất bận nhỉ?"
Bây giờ nếu không có lời nói của Thẩm Hân Duyệt, Hà Tấn không dám bỏ đi, nếu cô ta đã không so đo và cho ông ta cơ hội trốn chạy, thì ông ta tất nhiên phải nắm lấy cơ hội mà chuồn ngay.
“À à, đúng đúng đúng, tôi vừa nhớ ra còn có việc rất quan trọng, tôi phải đi trước đây.”
"Nhưng cái này..." Tô Nhạc Luân định nói, đây là lễ khai trương, còn chưa bắt đầu mà người đã đi mất thì còn sao được chứ.
Không đợi Tô Nhạc Luân nói hết câu, Hà Tấn vội vã cúi đầu chạy đi, nhanh chóng biến mất trong tâm mắt.
Lúc này Tô Thiếu Uy cũng đi ra từ bên trong, Tô Nhạc Luân lập tức thay đổi sắc mặt, chất vấn: "Con vừa làm gì vậy? Sao cục trưởng Hà đột nhiên bỏ đi thế?"
Đối với cả Tô Nhạc Luân lẫn Tô Thiếu Uy mà nói, Hà Tấn tuyệt đối có thể coi là một nhân vật quan trọng, người như thế mà đến được thì quả thực là biểu thị sức mạnh tuyệt đối của một công ty, giờ đi mất thì chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cục trưởng Hà vậy?" Dù Tô Thiếu Uy có đần độn đến mấy, thì cũng phải nhận ra được, chắc chắn việc rời đi của Hà Tấn có liên quan không thể tách rời với Thẩm Hân Duyệt đang đứng trước mặt.
/314
|