Nhìn hai người lên xe xong, Thẩm Ngạo ngồi vào ghế phó lái, nói với Từ Thiên Thành: "Ông chủ Từ cũng thấy đấy, xe này chật quá, hay là ông gọi thêm xe đi theo phía sau?"
Vừa nghe thế, Từ Thiên Thành đã không vui: "Tôi nói này, mặc dù sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là một nhà thôi, nhưng ông cũng đừng quá vô lễ chứ? Để tôi lái xe được rồi chứ gì?"
Nói rồi Từ Thiên Thành kéo tài xế ra khỏi ghế lái, tự mình lái theo hướng dẫn của Thẩm Ngạo đến bệnh viện.
Cũng không phải Từ Thiên Thành muốn dính như sam với Thẩm Ngạo, mà ông ta có chuyện cần nói với Tô Vũ, mà những chuyện đó không thể nói rõ ràng qua điện thoại, nên nhất định phải gặp mặt.
Chẳng mấy chốc, hai nhân vật lớn nhất ở Thượng Nhiêu và Tân Hải là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đã đưa hai mẹ con Lưu Lâm vào bệnh viện.
"Anh bị làm sao vậy?" Vừa bước vào phòng, Lưu Lâm đã thấy Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh, có vẻ hấp hối.
"Không sao, chỉ bị thương tí thôi." Hà Hoành Vĩ không muốn Lưu Lâm lo lắng nên nói dối.
Tô Vũ bước tới, vỗ vỗ đầu Mông Mông, nói với Hà Hoành Vĩ: "Bây giờ hội trưởng Thẩm đã đến rồi, anh có nên kể những chuyện anh biết rồi không?"
Đương nhiên Tô Vũ ám chỉ lý do tại sao họ lại muốn hãm hại anh ta. Trước đó Hà Hoành Vĩ không chịu nói vì muốn bảo vệ vợ con, nhưng giờ có Thẩm Ngạo ở đây, anh ta không còn phải lo nữa.
Hà Hoành Vĩ ra hiệu cho Lưu Lâm: "Lâm Lâm à, em đưa con ra ngoài chút đi, mua ít cháo về cho anh, anh hơi đói rồi."
Lưu Lâm cũng không ngốc, cô ta hiểu chồng có chuyện muốn nói, không muốn cô ta nghe, nên mỉm cười.
Quay đầu nói với con trai: "Mông Mông, chúng ta ra ngoài chút nhé."
Đứa trẻ gật đầu, Lưu Lâm chào mọi người rồi cùng con đi ra ngoài.
Thấy hai mẹ con đi ra, Tô Vũ vỗ tay nói: "Được rồi, bây giờ hội trưởng Thẩm đã tới, có gì cứ nói đi."
Hà Hoành Vĩ nhìn hai người đứng trong phòng bệnh, anh ta cũng không biết ai mới là Thẩm Ngạo, mặc dù anh ta là người của Hải Đông Hội, nhưng với những người ở cấp dưới như anh ta, bình thường làm sao gặp được Thẩm Ngạo chứ.
"Xin hỏi, vị nào là hội trưởng Thẩm ạ?" Hà Hoành Vĩ hơi ngượng ngùng hỏi.
Câu hỏi khiến Từ Thiên Thành phì cười, vỗ vai Thẩm Ngạo: "Tôi nói này hội trưởng Thẩm, rảnh rỗi thì ông đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo nhiều vào, người ta không nhận ra ông rồi đấy."
"Cút qua một bên đi." Sau khi đuổi Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bước đến bên giường bệnh của Hà Hoành Vĩ và nói: "Tôi chính là Thẩm Ngạo, cậu cứ nói những gì muốn nói, tại sao Hình Lỗi lại muốn giết cậu đến thế, cuối cùng cậu biết những gì?"
Rõ ràng Hà Hoành Vĩ vẫn chưa quá tin người đàn ông trước mặt thực sự là Thẩm Ngạo, nhưng sự thật chứng minh chính người này vừa cứu vợ con mình thoát khỏi tay Hình Lỗi, chắc cũng không phải là người xấu.
Dù người này có phải Thẩm Ngạo hay không, anh ta chỉ cần thử hỏi một câu là biết: "Hội trưởng Thẩm, ông còn nhớ Tiền Văn Bân không?"
Vừa nghe đến cái tên này, Tô Vũ nhíu mày, cái tên này dường như anh đã từng nghe ở đâu đó, nhưng giờ không nhớ ra được.
Thẩm Ngạo nhìn Hà Hoành Vĩ và nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nói, cậu biết ai đã giết Tiền Văn Bân, người đó chính là Hình Lỗi, nên Hình Lỗi mới muốn giết cậu để bịt miệng phải không?"
Chỉ nói một lần mà Thẩm Ngạo có thể phân tích được đến mức này, Hà Hoành Vĩ hoàn toàn tin người này chính là hội trưởng Thẩm, không ngờ lại có thể gặp được vị Thẩm Ngạo cao cao tại thượng ngay trong bệnh viện, anh ta cảm thấy rất vinh dự.
Hà Hoành Vĩ gật đầu và nói: "Tôi là một thủy thủ dưới trướng Tiền lão đại, tối hôm đó tôi vừa quay về từ Nam Dương, Tiền lão đại nhờ tôi mang về hai chai rượu khỉ do bên đó đặc biệt ủ, tôi đi giao rượu cho ông ấy. Kết quả, khi tới ngay trước nhà Tiền lão đại, tôi thấy Hình lão đại cùng hai thuộc hạ, đang khiêng xác Tiền lão đại ra ngoài, chuẩn bị đưa vào cốp xe.
Lúc đó tôi cũng đơ người, kêu lên một tiếng, ai ngờ hai tên kia cầm dao lao tới chém tôi, chân tôi bị chém một nhát, rồi té xuống biển. Chắc họ tưởng tôi chết rồi nên mới không hạ thủ với vợ con tôi, giờ thấy tôi còn sống nên chắc chắn muốn bịt miệng."
Nghe đến đây, Thẩm Ngạo nắm chặt nắm đấm, bản thân vì lợi ích mà còn có thể giao chiến với Từ Thiên Thành, huống hồ là những kẻ tham lam vô độ dưới trướng mình.
Vừa nghe thế, Từ Thiên Thành đã không vui: "Tôi nói này, mặc dù sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ là một nhà thôi, nhưng ông cũng đừng quá vô lễ chứ? Để tôi lái xe được rồi chứ gì?"
Nói rồi Từ Thiên Thành kéo tài xế ra khỏi ghế lái, tự mình lái theo hướng dẫn của Thẩm Ngạo đến bệnh viện.
Cũng không phải Từ Thiên Thành muốn dính như sam với Thẩm Ngạo, mà ông ta có chuyện cần nói với Tô Vũ, mà những chuyện đó không thể nói rõ ràng qua điện thoại, nên nhất định phải gặp mặt.
Chẳng mấy chốc, hai nhân vật lớn nhất ở Thượng Nhiêu và Tân Hải là Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành đã đưa hai mẹ con Lưu Lâm vào bệnh viện.
"Anh bị làm sao vậy?" Vừa bước vào phòng, Lưu Lâm đã thấy Hà Hoành Vĩ nằm trên giường bệnh, có vẻ hấp hối.
"Không sao, chỉ bị thương tí thôi." Hà Hoành Vĩ không muốn Lưu Lâm lo lắng nên nói dối.
Tô Vũ bước tới, vỗ vỗ đầu Mông Mông, nói với Hà Hoành Vĩ: "Bây giờ hội trưởng Thẩm đã đến rồi, anh có nên kể những chuyện anh biết rồi không?"
Đương nhiên Tô Vũ ám chỉ lý do tại sao họ lại muốn hãm hại anh ta. Trước đó Hà Hoành Vĩ không chịu nói vì muốn bảo vệ vợ con, nhưng giờ có Thẩm Ngạo ở đây, anh ta không còn phải lo nữa.
Hà Hoành Vĩ ra hiệu cho Lưu Lâm: "Lâm Lâm à, em đưa con ra ngoài chút đi, mua ít cháo về cho anh, anh hơi đói rồi."
Lưu Lâm cũng không ngốc, cô ta hiểu chồng có chuyện muốn nói, không muốn cô ta nghe, nên mỉm cười.
Quay đầu nói với con trai: "Mông Mông, chúng ta ra ngoài chút nhé."
Đứa trẻ gật đầu, Lưu Lâm chào mọi người rồi cùng con đi ra ngoài.
Thấy hai mẹ con đi ra, Tô Vũ vỗ tay nói: "Được rồi, bây giờ hội trưởng Thẩm đã tới, có gì cứ nói đi."
Hà Hoành Vĩ nhìn hai người đứng trong phòng bệnh, anh ta cũng không biết ai mới là Thẩm Ngạo, mặc dù anh ta là người của Hải Đông Hội, nhưng với những người ở cấp dưới như anh ta, bình thường làm sao gặp được Thẩm Ngạo chứ.
"Xin hỏi, vị nào là hội trưởng Thẩm ạ?" Hà Hoành Vĩ hơi ngượng ngùng hỏi.
Câu hỏi khiến Từ Thiên Thành phì cười, vỗ vai Thẩm Ngạo: "Tôi nói này hội trưởng Thẩm, rảnh rỗi thì ông đừng ở nhà, ra ngoài đi dạo nhiều vào, người ta không nhận ra ông rồi đấy."
"Cút qua một bên đi." Sau khi đuổi Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo bước đến bên giường bệnh của Hà Hoành Vĩ và nói: "Tôi chính là Thẩm Ngạo, cậu cứ nói những gì muốn nói, tại sao Hình Lỗi lại muốn giết cậu đến thế, cuối cùng cậu biết những gì?"
Rõ ràng Hà Hoành Vĩ vẫn chưa quá tin người đàn ông trước mặt thực sự là Thẩm Ngạo, nhưng sự thật chứng minh chính người này vừa cứu vợ con mình thoát khỏi tay Hình Lỗi, chắc cũng không phải là người xấu.
Dù người này có phải Thẩm Ngạo hay không, anh ta chỉ cần thử hỏi một câu là biết: "Hội trưởng Thẩm, ông còn nhớ Tiền Văn Bân không?"
Vừa nghe đến cái tên này, Tô Vũ nhíu mày, cái tên này dường như anh đã từng nghe ở đâu đó, nhưng giờ không nhớ ra được.
Thẩm Ngạo nhìn Hà Hoành Vĩ và nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn nói, cậu biết ai đã giết Tiền Văn Bân, người đó chính là Hình Lỗi, nên Hình Lỗi mới muốn giết cậu để bịt miệng phải không?"
Chỉ nói một lần mà Thẩm Ngạo có thể phân tích được đến mức này, Hà Hoành Vĩ hoàn toàn tin người này chính là hội trưởng Thẩm, không ngờ lại có thể gặp được vị Thẩm Ngạo cao cao tại thượng ngay trong bệnh viện, anh ta cảm thấy rất vinh dự.
Hà Hoành Vĩ gật đầu và nói: "Tôi là một thủy thủ dưới trướng Tiền lão đại, tối hôm đó tôi vừa quay về từ Nam Dương, Tiền lão đại nhờ tôi mang về hai chai rượu khỉ do bên đó đặc biệt ủ, tôi đi giao rượu cho ông ấy. Kết quả, khi tới ngay trước nhà Tiền lão đại, tôi thấy Hình lão đại cùng hai thuộc hạ, đang khiêng xác Tiền lão đại ra ngoài, chuẩn bị đưa vào cốp xe.
Lúc đó tôi cũng đơ người, kêu lên một tiếng, ai ngờ hai tên kia cầm dao lao tới chém tôi, chân tôi bị chém một nhát, rồi té xuống biển. Chắc họ tưởng tôi chết rồi nên mới không hạ thủ với vợ con tôi, giờ thấy tôi còn sống nên chắc chắn muốn bịt miệng."
Nghe đến đây, Thẩm Ngạo nắm chặt nắm đấm, bản thân vì lợi ích mà còn có thể giao chiến với Từ Thiên Thành, huống hồ là những kẻ tham lam vô độ dưới trướng mình.
/314
|