Dù Tiêu Tuyết Ny không nói rõ trên điện thoại, nhưng Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny gọi cho mình, lại còn gấp gáp như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện bất ngờ khiến cô ấy không kịp chuẩn bị hay xử lý được. Tô Vũ bảo Tiền Hào đưa mẹ anh đi rước bà ngoại, còn anh thì đến bệnh viện ngay.
Ở cửa phòng cấp cứu, Tô Vũ gặp Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy? Tình trạng của anh ấy có chuyển biến nguy hiểm gì sao?"
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ, cắn môi nói: "Không, sau ca phẫu thuật đầu tiên, tình trạng của anh ấy đã cải thiện rõ rệt. Và do là thương tích ngoài, các xét nghiệm toàn thân cũng không cho thấy bệnh lý nào khác."
"Vậy tình huống này là sao? Nếu tôi đoán không sai thì trong phòng cấp cứu chắc hẳn là Hà Hoành Vĩ phải không?" Tô Vũ nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu hỏi.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu: "Chuyện này rất khó hiểu, không thể giải thích được. Bởi vì Hà Hoành Vĩ đã tự tử, anh ấy dùng dao cắt hoa quả cắt đứt động mạch cổ tay, bây giờ đang cấp cứu."
"Tự tử? Cô chắc chắn là tự tử à?" Rõ ràng Tô Vũ cũng không tin lý do này, vì Hà Hoành Vĩ trông có vẻ lạc quan mà. Không thể nào làm chuyện ngu ngốc đó.
Thực ra nếu thật sự lo ngại bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, Hà Hoành Vĩ đã có thể tự kết liễu đời mình trên chiếc thuyền cũ kia rồi, chứ không thể chờ đến bây giờ.
"Có lẽ bây giờ khả năng tự tử là cao nhất. Vì lúc đó trong phòng chỉ có một mình anh ấy, không thể có khả năng bị sát hại." Điều này không cần kỹ năng điều tra hình sự, người bình thường cũng có thể phân tích ra.
Trong phòng chỉ có một mình Hà Hoành Vĩ, vì vậy chỉ có khả năng là anh ta tự cắt cổ tay mình.
Tô Vũ hít sâu một hơi hỏi: "Vợ con anh ấy đâu?"
Tiêu Tuyết Ny giải thích: "Sáng nay chị Lưu đưa con đi học rồi, có nói với điều dưỡng trước khi đi. Chính người điều dưỡng phát hiện ra tình trạng của anh Hà Hoành Vĩ đầu tiên."
"Vậy người điều dưỡng ở đâu?" Tô Vũ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản, vì anh không thể nghĩ ra lý do nào khiến Hà Hoành Vĩ tự tử.
Vì vụ việc liên quan đến thương vong, và người điều dưỡng là người đầu tiên nhìn thấy Hà Hoành Vĩ cắt cổ tay, nói cách khác bà ấy cũng có khả năng là hung thủ tiềm cẩn. Vì vậy, cho đến khi mọi chuyện được làm rõ, người điều dưỡng này vẫn chưa được thoát khỏi hiềm nghi.
Khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ tới trước một căn phòng, hai cảnh sát cũng vừa từ trong đi ra, liên tục lắc đầu có vẻ như đã không hỏi ra được gì.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có phát hiện gì không?" Tiêu Tuyết Ny chặn hai cảnh sát hỏi.
Một cảnh sát xoa mũi nói: "Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, rất có thể đây là trường hợp tự tử. Bởi vì người điều dưỡng này hoàn toàn không có động cơ gây án, và nếu thật sự là do bà ấy gây ra.
Tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ khi nạn nhân chưa chết. Vì vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng bà ấy là thủ phạm. Tôi đề nghị, sau khi bệnh nhân bình phục, các anh nên kiểm tra tâm lý tinh thần của anh ấy."
Kết luận của cảnh sát rất rõ ràng, rất có khả năng Hà Hoành Vĩ đã tự tử. Mặc dù Tô Vũ không quá tin kết quả này, nhưng sự thật hiển nhiên là vậy.
Sau khi hai cảnh sát rời đi, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đẩy cửa bước vào. Người điều dưỡng ngồi trên ghế sofa, đặt hai tay lên đùi, thấy có người vào có vẻ hơi căng thẳng, bà ấy lo sợ mình vướng vào chuyện lớn.
Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ ngồi đối diện, Tiêu Tuyết Ny mở lời: "Dì Liêu, dì là điều dưỡng lâu năm của bệnh viện chúng ta, tôi hoàn toàn tin tưởng dì, cảnh sát cũng đã nói loại trừ khả năng dì là hung thủ rồi, vì vậy dì đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống cụ thể là thế nào."
Nghe xong, dì Liêu như trút được gánh nặng, bà ấy chỉ kiếm sống bằng sức lao động, nếu bị kết tội giết người thì nửa đời còn lại sẽ ở tù khổ sở không nhìn thấy ánh sáng.
Bình tĩnh lại, dì Liêu bắt đầu kể: "Phòng chăm sóc này khá nhàn hạ, ít nhất bệnh nhân vẫn tỉnh táo, không cần phải theo dõi thường xuyên. Tôi còn trò chuyện vui vẻ với bệnh nhân, cậu ấy còn khen con trai mình thông minh lanh lợi nữa. Sáng nay, khoảng 8h hơn, tôi xuống lầu lấy cây lau nhà chuyên dùng để khử trùng của bệnh viện.
Ở cửa phòng cấp cứu, Tô Vũ gặp Tiêu Tuyết Ny: "Chuyện gì vậy? Tình trạng của anh ấy có chuyển biến nguy hiểm gì sao?"
Sau khi Tiêu Tuyết Ny nhìn Tô Vũ, cắn môi nói: "Không, sau ca phẫu thuật đầu tiên, tình trạng của anh ấy đã cải thiện rõ rệt. Và do là thương tích ngoài, các xét nghiệm toàn thân cũng không cho thấy bệnh lý nào khác."
"Vậy tình huống này là sao? Nếu tôi đoán không sai thì trong phòng cấp cứu chắc hẳn là Hà Hoành Vĩ phải không?" Tô Vũ nhìn ánh đèn bên trong phòng cấp cứu hỏi.
Tiêu Tuyết Ny gật đầu: "Chuyện này rất khó hiểu, không thể giải thích được. Bởi vì Hà Hoành Vĩ đã tự tử, anh ấy dùng dao cắt hoa quả cắt đứt động mạch cổ tay, bây giờ đang cấp cứu."
"Tự tử? Cô chắc chắn là tự tử à?" Rõ ràng Tô Vũ cũng không tin lý do này, vì Hà Hoành Vĩ trông có vẻ lạc quan mà. Không thể nào làm chuyện ngu ngốc đó.
Thực ra nếu thật sự lo ngại bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, Hà Hoành Vĩ đã có thể tự kết liễu đời mình trên chiếc thuyền cũ kia rồi, chứ không thể chờ đến bây giờ.
"Có lẽ bây giờ khả năng tự tử là cao nhất. Vì lúc đó trong phòng chỉ có một mình anh ấy, không thể có khả năng bị sát hại." Điều này không cần kỹ năng điều tra hình sự, người bình thường cũng có thể phân tích ra.
Trong phòng chỉ có một mình Hà Hoành Vĩ, vì vậy chỉ có khả năng là anh ta tự cắt cổ tay mình.
Tô Vũ hít sâu một hơi hỏi: "Vợ con anh ấy đâu?"
Tiêu Tuyết Ny giải thích: "Sáng nay chị Lưu đưa con đi học rồi, có nói với điều dưỡng trước khi đi. Chính người điều dưỡng phát hiện ra tình trạng của anh Hà Hoành Vĩ đầu tiên."
"Vậy người điều dưỡng ở đâu?" Tô Vũ cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản, vì anh không thể nghĩ ra lý do nào khiến Hà Hoành Vĩ tự tử.
Vì vụ việc liên quan đến thương vong, và người điều dưỡng là người đầu tiên nhìn thấy Hà Hoành Vĩ cắt cổ tay, nói cách khác bà ấy cũng có khả năng là hung thủ tiềm cẩn. Vì vậy, cho đến khi mọi chuyện được làm rõ, người điều dưỡng này vẫn chưa được thoát khỏi hiềm nghi.
Khi Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ tới trước một căn phòng, hai cảnh sát cũng vừa từ trong đi ra, liên tục lắc đầu có vẻ như đã không hỏi ra được gì.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có phát hiện gì không?" Tiêu Tuyết Ny chặn hai cảnh sát hỏi.
Một cảnh sát xoa mũi nói: "Theo kinh nghiệm điều tra của chúng tôi, rất có thể đây là trường hợp tự tử. Bởi vì người điều dưỡng này hoàn toàn không có động cơ gây án, và nếu thật sự là do bà ấy gây ra.
Tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ khi nạn nhân chưa chết. Vì vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng bà ấy là thủ phạm. Tôi đề nghị, sau khi bệnh nhân bình phục, các anh nên kiểm tra tâm lý tinh thần của anh ấy."
Kết luận của cảnh sát rất rõ ràng, rất có khả năng Hà Hoành Vĩ đã tự tử. Mặc dù Tô Vũ không quá tin kết quả này, nhưng sự thật hiển nhiên là vậy.
Sau khi hai cảnh sát rời đi, Tô Vũ và Tiêu Tuyết Ny đẩy cửa bước vào. Người điều dưỡng ngồi trên ghế sofa, đặt hai tay lên đùi, thấy có người vào có vẻ hơi căng thẳng, bà ấy lo sợ mình vướng vào chuyện lớn.
Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ ngồi đối diện, Tiêu Tuyết Ny mở lời: "Dì Liêu, dì là điều dưỡng lâu năm của bệnh viện chúng ta, tôi hoàn toàn tin tưởng dì, cảnh sát cũng đã nói loại trừ khả năng dì là hung thủ rồi, vì vậy dì đừng lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống cụ thể là thế nào."
Nghe xong, dì Liêu như trút được gánh nặng, bà ấy chỉ kiếm sống bằng sức lao động, nếu bị kết tội giết người thì nửa đời còn lại sẽ ở tù khổ sở không nhìn thấy ánh sáng.
Bình tĩnh lại, dì Liêu bắt đầu kể: "Phòng chăm sóc này khá nhàn hạ, ít nhất bệnh nhân vẫn tỉnh táo, không cần phải theo dõi thường xuyên. Tôi còn trò chuyện vui vẻ với bệnh nhân, cậu ấy còn khen con trai mình thông minh lanh lợi nữa. Sáng nay, khoảng 8h hơn, tôi xuống lầu lấy cây lau nhà chuyên dùng để khử trùng của bệnh viện.
/314
|