Nghe vậy, Tô Vũ không có phản ứng gì, còn Tiền Hào đập bàn nói: "Anh nói cái gì? Đổ là sao? Anh có biết đó là chai rượu gì không, anh xử lý việc thế nào vậy? Gọi ông chủ của anh tới đây, tôi muốn ông ấy cho tôi một lời giải thích."
Lúc này do tiếng ồn bên này đã thu hút không ít ánh mắt, còn Tô Vũ lại chú ý tới cô phục vụ đứng bên cạnh, trên người cô ta cho anh cảm giác khác thường.
Vừa nghe nói gọi ông chủ, quản lý hoảng hốt, anh ta không muốn ông chủ biết chuyện này, nếu không bản thân anh ta sẽ phải thu dọn đồ đạc ra đi mất.
Vì vậy phản ứng tự nhiên khiến anh ta bắt đầu đổ lỗi: "Hai vị, là cô ấy, cô phục vụ mới vào này, vốn việc này do bếp phụ trách, nhưng cô ấy tự ý làm nên mới dẫn đến hậu quả như thế này."
Quản lý Tiếu lấy cớ đó lại có thể khá hợp lý, Tô Vũ liếc nhìn quản lý một cái, mặc dù là nhân viên phục vụ làm vỡ, nhưng anh ta cũng có trách nhiệm không thể trống tránh.
Mà bây giờ thấy việc bất bình lại đẩy trách nhiệm lên một nhân viên phục vụ, Tô Vũ cảm thấy anh ta thật sự không phải người tốt.
Vừa nghe câu nói đó, Lưu Lâm thật sự "phịch" một tiếng quỳ xuống đất trước mặt rất nhiều người.
Bởi vì cô ta biết, thậm chí nếu bán cô ta đi cũng không bồi thường nổi chai rượu này: "Thưa ngài, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ từ từ trả tiền cho anh."
Tiền Hào còn muốn nói thêm hai câu, nhưng bị người khác cắt ngang, nhưng người này không phải Tô Vũ, mà là một người đàn ông trung niên mập mạp khác.
Chỉ thấy ông ta kéo ghế đi tới, đỡ Lưu Lâm dậy từ dưới đất, nói với Tô Vũ và Tiền Hào: "Chỉ là một chai rượu thôi mà, cô ấy đã quỳ xuống đất rồi còn lải nhải mãi. Bao nhiêu tiền, tôi thay cô ấy bồi thường."
Ông ta cũng từng nghèo khổ, nên rất ghét thấy người giàu ức hiếp người nghèo.
"Cái này... giá có thể cần phải định giá lại." Quản lý Tiếu ấp úng nói.
Bởi vì loại rượu như thế này, thực sự không có một giá thị trường chính xác. .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||
Người đàn ông kia cúi xuống nhìn kỹ, lập tức cũng giật mình, ông ta không nghĩ rằng ở nơi như thế này còn có thể thấy người uống loại rượu như vậy.
Sau đó lại quét mắt nhìn Tô Vũ và Tiền Hào.
Vốn dĩ ông ta có thể bỏ chạy khi biết giá của chai rượu đó, nhưng ông ta không làm thế, mà lấy ra một tấm danh thiếp từ trước ngực, đặt lên bàn và nói:
"Tôi nói rồi, chai rượu này tôi thay cô ấy bồi thường. Đây là danh thiếp của tôi, các anh tìm người đi định giá lại xem, phải bồi bao nhiêu tiền, tôi sẽ không thiếu các anh một xu." Nói xong, người đàn ông đó quay lại bàn của mình ăn thịt bò.
Sự xuất hiện của người này khiến Tô Vũ cảm thấy bất ngờ, người giàu cũng không nên phung phí như vậy chứ, huống hồ việc này vốn không liên quan gì tới ông ta, không cần phải làm con chim đầu đàn như vậy chứ.
Tô Vũ cầm lấy tấm danh thiếp trên bàn nhìn: Công ty trách nhiệm hữu hạn sinh vật Thiên Thuận, La Hồng.
Tô Vũ tỉnh bơ nhẹ nhàng cất chiếc danh thiếp đi rồi quay sang nhìn Lưu Lâm đang run lẩy bẩy trước mặt mình, nói: "Cô sợ cái gì? Tôi đâu có bắt cô bồi thường đâu, cái chai rượu này vốn đã cũ nát, vỡ là chuyện bình thường thôi. May mà cô khéo tay, nếu chúng tôi tự mở thì chắc cả nửa chai còn lại cũng không còn đâu.
Để cảm ơn cô, tôi mời cô uống một ly nhé."
Nói rồi, Tô Vũ rót một ít rượu đỏ vào một chiếc ly cao, lắc lắc rồi mỉm cười đưa cho Lưu Lâm.
Cô gái hoảng sợ không thể tả. Cô ta nghe nói người càng giàu có thì càng khó đoán biết cảm xúc thực sự.
Giờ rõ ràng cô ta vừa làm vỡ chai rượu của họ, thế mà họ không trách cứ gì cả, còn mời cô ta uống rượu. Dĩ nhiên trong lòng Lưu Lâm sẽ có chút lo lắng bất an.
"Sao thế, khinh tôi à?" Tô Vũ cười đùa.
Bên cạnh, quản lý Tiếu khẽ đẩy Lưu Lâm một cái và nói: "Cảm ơn ngài ấy đi."
Lưu Lâm run run đưa hai bàn tay ra nhận lấy ly rượu từ tay Tô Vũ, rồi nhìn anh chăm chú, một hơi uống cạn ly rượu đỏ.
Uống xong, cô ta lùi lại hai bước, có lẽ uống nhanh quá nên bị sặc, ho liên tục.
Tô Vũ gật đầu nói với quản lý Tiếu: "Thôi được rồi, chuyện nhỏ thế thôi, chúng tôi đến đây là để ăn chứ không phải để cho mọi người nhòm ngó đâu."
Ý Tô Vũ là coi như chuyện này đã qua, không đáng để ý tới nữa.
"Người này là ai vậy nhỉ?" Mọi người bắt đầu bàn tán.
"Không biết, chưa từng thấy bao giờ, chắc là thiếu gia nhà giàu nào đó, nhưng tôi khá nể anh ta đấy."
"Đúng đúng, tôi cũng rất nể anh ấy, không lạm dụng quyền lực để ức hiếp người khác."
Người trong đám đông cứ bàn tán không ngừng, nếu đây là con nhà giàu nào đó, đập vỡ rượu của họ thì họ nhất định phải phá hủy cả nhà hàng.
Nhưng Tô Vũ không những tha thứ cho đối phương, còn mời người ta uống một ly rượu.
Lúc này do tiếng ồn bên này đã thu hút không ít ánh mắt, còn Tô Vũ lại chú ý tới cô phục vụ đứng bên cạnh, trên người cô ta cho anh cảm giác khác thường.
Vừa nghe nói gọi ông chủ, quản lý hoảng hốt, anh ta không muốn ông chủ biết chuyện này, nếu không bản thân anh ta sẽ phải thu dọn đồ đạc ra đi mất.
Vì vậy phản ứng tự nhiên khiến anh ta bắt đầu đổ lỗi: "Hai vị, là cô ấy, cô phục vụ mới vào này, vốn việc này do bếp phụ trách, nhưng cô ấy tự ý làm nên mới dẫn đến hậu quả như thế này."
Quản lý Tiếu lấy cớ đó lại có thể khá hợp lý, Tô Vũ liếc nhìn quản lý một cái, mặc dù là nhân viên phục vụ làm vỡ, nhưng anh ta cũng có trách nhiệm không thể trống tránh.
Mà bây giờ thấy việc bất bình lại đẩy trách nhiệm lên một nhân viên phục vụ, Tô Vũ cảm thấy anh ta thật sự không phải người tốt.
Vừa nghe câu nói đó, Lưu Lâm thật sự "phịch" một tiếng quỳ xuống đất trước mặt rất nhiều người.
Bởi vì cô ta biết, thậm chí nếu bán cô ta đi cũng không bồi thường nổi chai rượu này: "Thưa ngài, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi nhất định sẽ từ từ trả tiền cho anh."
Tiền Hào còn muốn nói thêm hai câu, nhưng bị người khác cắt ngang, nhưng người này không phải Tô Vũ, mà là một người đàn ông trung niên mập mạp khác.
Chỉ thấy ông ta kéo ghế đi tới, đỡ Lưu Lâm dậy từ dưới đất, nói với Tô Vũ và Tiền Hào: "Chỉ là một chai rượu thôi mà, cô ấy đã quỳ xuống đất rồi còn lải nhải mãi. Bao nhiêu tiền, tôi thay cô ấy bồi thường."
Ông ta cũng từng nghèo khổ, nên rất ghét thấy người giàu ức hiếp người nghèo.
"Cái này... giá có thể cần phải định giá lại." Quản lý Tiếu ấp úng nói.
Bởi vì loại rượu như thế này, thực sự không có một giá thị trường chính xác. .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi |||||
Người đàn ông kia cúi xuống nhìn kỹ, lập tức cũng giật mình, ông ta không nghĩ rằng ở nơi như thế này còn có thể thấy người uống loại rượu như vậy.
Sau đó lại quét mắt nhìn Tô Vũ và Tiền Hào.
Vốn dĩ ông ta có thể bỏ chạy khi biết giá của chai rượu đó, nhưng ông ta không làm thế, mà lấy ra một tấm danh thiếp từ trước ngực, đặt lên bàn và nói:
"Tôi nói rồi, chai rượu này tôi thay cô ấy bồi thường. Đây là danh thiếp của tôi, các anh tìm người đi định giá lại xem, phải bồi bao nhiêu tiền, tôi sẽ không thiếu các anh một xu." Nói xong, người đàn ông đó quay lại bàn của mình ăn thịt bò.
Sự xuất hiện của người này khiến Tô Vũ cảm thấy bất ngờ, người giàu cũng không nên phung phí như vậy chứ, huống hồ việc này vốn không liên quan gì tới ông ta, không cần phải làm con chim đầu đàn như vậy chứ.
Tô Vũ cầm lấy tấm danh thiếp trên bàn nhìn: Công ty trách nhiệm hữu hạn sinh vật Thiên Thuận, La Hồng.
Tô Vũ tỉnh bơ nhẹ nhàng cất chiếc danh thiếp đi rồi quay sang nhìn Lưu Lâm đang run lẩy bẩy trước mặt mình, nói: "Cô sợ cái gì? Tôi đâu có bắt cô bồi thường đâu, cái chai rượu này vốn đã cũ nát, vỡ là chuyện bình thường thôi. May mà cô khéo tay, nếu chúng tôi tự mở thì chắc cả nửa chai còn lại cũng không còn đâu.
Để cảm ơn cô, tôi mời cô uống một ly nhé."
Nói rồi, Tô Vũ rót một ít rượu đỏ vào một chiếc ly cao, lắc lắc rồi mỉm cười đưa cho Lưu Lâm.
Cô gái hoảng sợ không thể tả. Cô ta nghe nói người càng giàu có thì càng khó đoán biết cảm xúc thực sự.
Giờ rõ ràng cô ta vừa làm vỡ chai rượu của họ, thế mà họ không trách cứ gì cả, còn mời cô ta uống rượu. Dĩ nhiên trong lòng Lưu Lâm sẽ có chút lo lắng bất an.
"Sao thế, khinh tôi à?" Tô Vũ cười đùa.
Bên cạnh, quản lý Tiếu khẽ đẩy Lưu Lâm một cái và nói: "Cảm ơn ngài ấy đi."
Lưu Lâm run run đưa hai bàn tay ra nhận lấy ly rượu từ tay Tô Vũ, rồi nhìn anh chăm chú, một hơi uống cạn ly rượu đỏ.
Uống xong, cô ta lùi lại hai bước, có lẽ uống nhanh quá nên bị sặc, ho liên tục.
Tô Vũ gật đầu nói với quản lý Tiếu: "Thôi được rồi, chuyện nhỏ thế thôi, chúng tôi đến đây là để ăn chứ không phải để cho mọi người nhòm ngó đâu."
Ý Tô Vũ là coi như chuyện này đã qua, không đáng để ý tới nữa.
"Người này là ai vậy nhỉ?" Mọi người bắt đầu bàn tán.
"Không biết, chưa từng thấy bao giờ, chắc là thiếu gia nhà giàu nào đó, nhưng tôi khá nể anh ta đấy."
"Đúng đúng, tôi cũng rất nể anh ấy, không lạm dụng quyền lực để ức hiếp người khác."
Người trong đám đông cứ bàn tán không ngừng, nếu đây là con nhà giàu nào đó, đập vỡ rượu của họ thì họ nhất định phải phá hủy cả nhà hàng.
Nhưng Tô Vũ không những tha thứ cho đối phương, còn mời người ta uống một ly rượu.
/314
|