Trong căn phòng nhìn ra biển yên tĩnh và ấm áp trên tầng cao nhất của khách sạn Thần Hi, Tô Vũ đặt Mã Hiểu Lộ lên giường, trên đường tới đây anh đã cẩn thận kiểm tra tình trạng thể chất của Mã Hiểu Lộ.
Do ăn uống không điều độ nên cô bị mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng. Bình thường cuộc sống quá ngột ngạt nên dẫn đến gan và lá lách không tốt, cơ thể rất yếu, hơn nữa vừa rồi cô chạy về nhà trong cơn mưa lớn và bị cảm lạnh nên bị sốt và ngất xỉu.
Tô Vũ lấy dược liệu mà anh chuẩn bị cho Tiểu Trúc Cơ Đan trong khoảng thời gian này. Tuy chẳng qua chỉ là Tiểu Trúc Cơ Đan nhưng muốn tìm đủ những dược liệu này trong Dịch Phúc Quán không phải là chuyện dễ dàng.
Cộng thêm hiện giờ năng lực của Tô Vũ có hạn, trong cơ thể không có dị hỏa để để tận dụng nên luyện một viên Tiểu Trúc Cơ Đan là một chuyện rất khó khăn.
Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ tái nhợt nằm trên giường, thầm nghĩ trong lòng: Cho em viên đan dược này trước vậy.
Có điều trước đó Tô Vũ cần phải giúp đỡ Mã Hiểu Lộ khai thông kinh mạch. Tô Vũ hít một hơi sâu, sau đó giang tay ra, một cây kim vô sắc xuất hiện trong tay anh.
Anh muốn lợi dụng “Vô sắc nghịch quang châm” vận hàng “Huyền Môn thập cửu châm”, y thuật thượng tầng của Quỷ Y Môn. Khi Tô Vũ tiếp tục châm kim vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể Mã Hiểu Lộ, khóe mắt Mã Hiểu Lộ hơi co giật trong lúc cô hôn mê.
Vô sắc nghịch quang châm thực sự rất đau đớn và khó chịu với người bình thường. Nhưng Tô Vũ không dừng tay, hơn nữa lần nào cũng có khí đen bay ra.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ châm kim, Tô Vũ đã đổ mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, với năng lực Trúc Cơ sơ kỳ hiện giờ của anh, “Lục đạo luân hồi kinh” cũng mới chỉ tu luyện một phần nhỏ. Sử dụng “Vô sắc nghịch quang châm” thực sự tiêu hao rất lớn với anh.
Sau khi thuận lợi hoàn thành, Tô Vũ xốc chăn đắp lên người cho Mã Hiểu Lộ, còn mình thì đi đến ghế sô pha ở bên cạnh, ngồi xếp bằng nhằm mắt điều chỉnh khí tức.
…
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng vượt qua mực nước biển, xuyên qua cửa sổ như bàn tay không xương của thiếu nữ, nhẹ nhàng đánh thức Mã Hiểu Lộ đang ngủ say.
Vừa mới thức dậy, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái. Đây là một sự thoải mái trước giờ chưa từng có, dường như cả linh hồn đều trống rỗng.
Có điều môi trường xa lạ xung quanh khiến Mã Hiểu Lộ cau mày: “Đây là đâu vậy?”
“Dậy rồi à?” Tô Vũ ở cách đó không xa đang khép hờ hai mắt, giọng nói truyền vào tai Mã Hiểu Lộ như có một loại sức mạnh xuyên thấu nào đó.
Mã Hiểu Lộ đột ngột quay đầu, khi nhìn thấy Tô Vũ, không hiểu tại sao cô lại buông lỏng cảnh giác.
Cô cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
“Mình nhớ hình như mình ngất xỉu? Là anh ấy đưa mình đến đây sao?”
Lúc này, Tô Vũ chậm rãi đi tới nhìn cô: “Cảm thấy thế nào?”
Sau khi nói xong, anh lấy một viên thuốc màu nâu đỏ đưa cho Mã Hiểu Lộ.
“Uống đi.”
Đây là Tiểu Trúc Cơ Đan tối hôm qua Tô Vũ lợi dụng minh hỏa để luyện chế. Tuy viên thuốc này không thể hoàn toàn phát huy tác dụng với Mã Hiểu Lộ, dù sao thì cô cũng không phải là người tu tiên nhưng vẫn có tác dụng rất lớn với việc tăng cường thể chất cho cô.
Mã Hiểu Lộ nhận lấy viên thuốc, dùng mũi ngửi, một luồng thảo dược nhàn nhạt thoang thoảng: “Đây là gì?”
“Thuốc.”
“Đương nhiên em biết là thuốc, nói chuyện lãng phí nước miếng của anh à? Vậy thì anh đừng nói nữa.” Mã Hiểu Lộ thầm suy nghĩ trong lòng nhưng vẫn: “Ồ” một tiếng, uống viên thuốc “Tiểu Trúc Cơ Đan” mà Tô Vũ đưa cho.
“Cộc cộc cộc!”
Lúc Mã Hiểu Lộ định mở miệng nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị gõ cửa, Tô Vũ đi ra mở cửa.
Một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào và nói với Tô Vũ: “Thưa anh, đây là bữa sáng mà khách sạn chuẩn bị cho hai người, mời hai vị từ từ thưởng thức.”
Sau đó người phục vụ đó xoay người đi ra ngoài, khi nghe thấy hai chữ “bữa sáng”, bụng của Mã Hiểu Lộ bắt đầu kêu lên loạn xạ.
Tuy nhiên, Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy hơi xấu hổ, cuối cùng Tô Vũ đẩy xe thức ăn đến bên giường: “Nếu đói rồi thì ăn đi.”
Sau khi nói xong, Tô Vũ xoay người nhìn ra biển xanh ngoài cửa sổ. Nhìn mặt nước lấp lánh, dường như có thể nhìn thấy âm nhãn trong biển sâu, ẩn chứa âm khí cực lớn, nếu có thể luyện hóa âm khí trong đó, tu vi mỗi ngày của anh có thể tiến xa ngàn trượng.
Mã Hiểu Lộ lặng lẽ cầm bữa sáng phong phú trên xe thức ăn lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trước đây cô đã quen không ăn bữa sáng, hôm nay cô cũng hơi ngạc nhiên vì mình lại thèm ăn như vậy.
“Anh không ăn à?” Mã Hiểu Lộ ngậm một miếng bánh sandwich trong miệng mơ hồ nói với Tô Vũ.
Tô Vũ ngừng suy nghĩ, nhưng cũng không quay đầu lại: “Em ăn đi, anh không đói.”
“Anh ăn chút gì đi chứ, nhiều như vậy một mình em ăn không hết, vứt đi thì lãng phí.” Lúc này Mã Hiểu Lộ đã mặc quần áo ngủ ngồi ở bên mép giường.
Lúc phát hiện mình mặc đồ ngủ, Mã Hiểu Lộ đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thân thể căng thẳng co rúm lại, cau mày nói với Tô Vũ: “Tối qua anh thay quần áo cho em à?”
Tô Vũ đi tới cầm một miếng bánh ngọt lên, khẽ gật đầu. Anh không chỉ thay quần áo, mà những thứ không nên nhìn đã nhìn hết.
“Vậy anh…” Lúc này, Mã Hiểu Lộ cảm thấy hơi căng thẳng, bởi vì rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự không nhớ được chút nào.
Tô Vũ vẫn thản nhiên ăn bánh ngọt, nói: “Yên tâm đi, anh không có hứng thú với em.”
Không có hứng thú sao? Làm sao như vậy được? Trước đây Tô Vũ bỏ rất nhiều công sức vào chuyện này, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại. Hiện giờ Tô Vũ nói không có hứng thú, nhưng Mã Hiểu Lộ lại không tin anh không thừa dịp người khác gặp nguy, trừ phi người ngồi trước mặt cô không phải là Tô Vũ.
Lúc này, bầu không khí ngột ngạt khiến Mã Hiểu Lộ hốt hoảng muốn rời khỏi đây: “Trong ngôi nhà đó vẫn còn rất nhiều thứ, em phải trở về thu dọn một chút.”
“Nhà không còn nữa, thu dọn đồ đạc còn có ích gì? Cứ để những thứ đó ở lại cùng quá khứ không thể quay đầu đi. Nếu em muốn thì cứ sống ở đây, đây chính là nhà của em.” Vẻ mặt của Tô Vũ bình tĩnh không có gì thay đổi nói với Mã Hiểu Lộ.
Lời nói tràn đầy tự tin như vậy không phải lần đầu tiên Mã Hiểu Lộ nghe thấy Tô Vũ nói. Mã Hiểu Lộ thật sự muốn vươn tay sờ đầu Tô Vũ, hoặc là sờ đầu mình. Để xem rốt cuộc anh đang lên cơn sốt nói mê sảng hay là bản thân lên cơn sốt sinh ra ảo giác.
Tuy nhiên, cuối cùng Mã Hiểu Lộ vẫn bỏ qua, ấp a ấp úng nói: “Hình như anh thay đổi rồi, anh cứ cho em một cảm giác.”
“Cảm giác gì?”
“Em cứ cảm thấy anh không phải là Tô Vũ.”
“Tôi cũng chưa từng nói rằng tôi là Tô Vũ, không phải sao?” Tô Vũ quay đầu lại nhìn vào mắt của Mã Hiểu Lộ, thản nhiên nói.
Do ăn uống không điều độ nên cô bị mắc bệnh dạ dày nghiêm trọng. Bình thường cuộc sống quá ngột ngạt nên dẫn đến gan và lá lách không tốt, cơ thể rất yếu, hơn nữa vừa rồi cô chạy về nhà trong cơn mưa lớn và bị cảm lạnh nên bị sốt và ngất xỉu.
Tô Vũ lấy dược liệu mà anh chuẩn bị cho Tiểu Trúc Cơ Đan trong khoảng thời gian này. Tuy chẳng qua chỉ là Tiểu Trúc Cơ Đan nhưng muốn tìm đủ những dược liệu này trong Dịch Phúc Quán không phải là chuyện dễ dàng.
Cộng thêm hiện giờ năng lực của Tô Vũ có hạn, trong cơ thể không có dị hỏa để để tận dụng nên luyện một viên Tiểu Trúc Cơ Đan là một chuyện rất khó khăn.
Tô Vũ nhìn Mã Hiểu Lộ tái nhợt nằm trên giường, thầm nghĩ trong lòng: Cho em viên đan dược này trước vậy.
Có điều trước đó Tô Vũ cần phải giúp đỡ Mã Hiểu Lộ khai thông kinh mạch. Tô Vũ hít một hơi sâu, sau đó giang tay ra, một cây kim vô sắc xuất hiện trong tay anh.
Anh muốn lợi dụng “Vô sắc nghịch quang châm” vận hàng “Huyền Môn thập cửu châm”, y thuật thượng tầng của Quỷ Y Môn. Khi Tô Vũ tiếp tục châm kim vào các huyệt đạo khác nhau trên cơ thể Mã Hiểu Lộ, khóe mắt Mã Hiểu Lộ hơi co giật trong lúc cô hôn mê.
Vô sắc nghịch quang châm thực sự rất đau đớn và khó chịu với người bình thường. Nhưng Tô Vũ không dừng tay, hơn nữa lần nào cũng có khí đen bay ra.
Sau gần nửa tiếng đồng hồ châm kim, Tô Vũ đã đổ mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, với năng lực Trúc Cơ sơ kỳ hiện giờ của anh, “Lục đạo luân hồi kinh” cũng mới chỉ tu luyện một phần nhỏ. Sử dụng “Vô sắc nghịch quang châm” thực sự tiêu hao rất lớn với anh.
Sau khi thuận lợi hoàn thành, Tô Vũ xốc chăn đắp lên người cho Mã Hiểu Lộ, còn mình thì đi đến ghế sô pha ở bên cạnh, ngồi xếp bằng nhằm mắt điều chỉnh khí tức.
…
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng vượt qua mực nước biển, xuyên qua cửa sổ như bàn tay không xương của thiếu nữ, nhẹ nhàng đánh thức Mã Hiểu Lộ đang ngủ say.
Vừa mới thức dậy, cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng thoải mái. Đây là một sự thoải mái trước giờ chưa từng có, dường như cả linh hồn đều trống rỗng.
Có điều môi trường xa lạ xung quanh khiến Mã Hiểu Lộ cau mày: “Đây là đâu vậy?”
“Dậy rồi à?” Tô Vũ ở cách đó không xa đang khép hờ hai mắt, giọng nói truyền vào tai Mã Hiểu Lộ như có một loại sức mạnh xuyên thấu nào đó.
Mã Hiểu Lộ đột ngột quay đầu, khi nhìn thấy Tô Vũ, không hiểu tại sao cô lại buông lỏng cảnh giác.
Cô cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
“Mình nhớ hình như mình ngất xỉu? Là anh ấy đưa mình đến đây sao?”
Lúc này, Tô Vũ chậm rãi đi tới nhìn cô: “Cảm thấy thế nào?”
Sau khi nói xong, anh lấy một viên thuốc màu nâu đỏ đưa cho Mã Hiểu Lộ.
“Uống đi.”
Đây là Tiểu Trúc Cơ Đan tối hôm qua Tô Vũ lợi dụng minh hỏa để luyện chế. Tuy viên thuốc này không thể hoàn toàn phát huy tác dụng với Mã Hiểu Lộ, dù sao thì cô cũng không phải là người tu tiên nhưng vẫn có tác dụng rất lớn với việc tăng cường thể chất cho cô.
Mã Hiểu Lộ nhận lấy viên thuốc, dùng mũi ngửi, một luồng thảo dược nhàn nhạt thoang thoảng: “Đây là gì?”
“Thuốc.”
“Đương nhiên em biết là thuốc, nói chuyện lãng phí nước miếng của anh à? Vậy thì anh đừng nói nữa.” Mã Hiểu Lộ thầm suy nghĩ trong lòng nhưng vẫn: “Ồ” một tiếng, uống viên thuốc “Tiểu Trúc Cơ Đan” mà Tô Vũ đưa cho.
“Cộc cộc cộc!”
Lúc Mã Hiểu Lộ định mở miệng nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị gõ cửa, Tô Vũ đi ra mở cửa.
Một người phục vụ đẩy xe thức ăn đi vào và nói với Tô Vũ: “Thưa anh, đây là bữa sáng mà khách sạn chuẩn bị cho hai người, mời hai vị từ từ thưởng thức.”
Sau đó người phục vụ đó xoay người đi ra ngoài, khi nghe thấy hai chữ “bữa sáng”, bụng của Mã Hiểu Lộ bắt đầu kêu lên loạn xạ.
Tuy nhiên, Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy hơi xấu hổ, cuối cùng Tô Vũ đẩy xe thức ăn đến bên giường: “Nếu đói rồi thì ăn đi.”
Sau khi nói xong, Tô Vũ xoay người nhìn ra biển xanh ngoài cửa sổ. Nhìn mặt nước lấp lánh, dường như có thể nhìn thấy âm nhãn trong biển sâu, ẩn chứa âm khí cực lớn, nếu có thể luyện hóa âm khí trong đó, tu vi mỗi ngày của anh có thể tiến xa ngàn trượng.
Mã Hiểu Lộ lặng lẽ cầm bữa sáng phong phú trên xe thức ăn lên, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Trước đây cô đã quen không ăn bữa sáng, hôm nay cô cũng hơi ngạc nhiên vì mình lại thèm ăn như vậy.
“Anh không ăn à?” Mã Hiểu Lộ ngậm một miếng bánh sandwich trong miệng mơ hồ nói với Tô Vũ.
Tô Vũ ngừng suy nghĩ, nhưng cũng không quay đầu lại: “Em ăn đi, anh không đói.”
“Anh ăn chút gì đi chứ, nhiều như vậy một mình em ăn không hết, vứt đi thì lãng phí.” Lúc này Mã Hiểu Lộ đã mặc quần áo ngủ ngồi ở bên mép giường.
Lúc phát hiện mình mặc đồ ngủ, Mã Hiểu Lộ đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, thân thể căng thẳng co rúm lại, cau mày nói với Tô Vũ: “Tối qua anh thay quần áo cho em à?”
Tô Vũ đi tới cầm một miếng bánh ngọt lên, khẽ gật đầu. Anh không chỉ thay quần áo, mà những thứ không nên nhìn đã nhìn hết.
“Vậy anh…” Lúc này, Mã Hiểu Lộ cảm thấy hơi căng thẳng, bởi vì rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự không nhớ được chút nào.
Tô Vũ vẫn thản nhiên ăn bánh ngọt, nói: “Yên tâm đi, anh không có hứng thú với em.”
Không có hứng thú sao? Làm sao như vậy được? Trước đây Tô Vũ bỏ rất nhiều công sức vào chuyện này, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại. Hiện giờ Tô Vũ nói không có hứng thú, nhưng Mã Hiểu Lộ lại không tin anh không thừa dịp người khác gặp nguy, trừ phi người ngồi trước mặt cô không phải là Tô Vũ.
Lúc này, bầu không khí ngột ngạt khiến Mã Hiểu Lộ hốt hoảng muốn rời khỏi đây: “Trong ngôi nhà đó vẫn còn rất nhiều thứ, em phải trở về thu dọn một chút.”
“Nhà không còn nữa, thu dọn đồ đạc còn có ích gì? Cứ để những thứ đó ở lại cùng quá khứ không thể quay đầu đi. Nếu em muốn thì cứ sống ở đây, đây chính là nhà của em.” Vẻ mặt của Tô Vũ bình tĩnh không có gì thay đổi nói với Mã Hiểu Lộ.
Lời nói tràn đầy tự tin như vậy không phải lần đầu tiên Mã Hiểu Lộ nghe thấy Tô Vũ nói. Mã Hiểu Lộ thật sự muốn vươn tay sờ đầu Tô Vũ, hoặc là sờ đầu mình. Để xem rốt cuộc anh đang lên cơn sốt nói mê sảng hay là bản thân lên cơn sốt sinh ra ảo giác.
Tuy nhiên, cuối cùng Mã Hiểu Lộ vẫn bỏ qua, ấp a ấp úng nói: “Hình như anh thay đổi rồi, anh cứ cho em một cảm giác.”
“Cảm giác gì?”
“Em cứ cảm thấy anh không phải là Tô Vũ.”
“Tôi cũng chưa từng nói rằng tôi là Tô Vũ, không phải sao?” Tô Vũ quay đầu lại nhìn vào mắt của Mã Hiểu Lộ, thản nhiên nói.
/314
|