Lần này thì bà cụ sững sờ, xem ra bà có chút xa lạ với đứa cháu trai này, trước đây Tô Vũ có lẽ một năm còn không về được một hai lần, mỗi lần trở về căn bản đều bị Mã Hiểu Lộ lấy lí do không đưa anh tiền để ép anh về đây.
Thông thường sau khi ăn xong, anh sẽ tìm một nơi để ngủ, hoặc trực tiếp rời đi, đừng nói đến bà ngoại, ngay cả mẹ anh cũng chưa chắc chào được một tiếng.
Vì thế tiếng gọi bà ngoại này làm cho bà cụ thực sự rất ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy đây là chuyện đã lâu lắm rồi.
“Tiểu… Tiểu Vũ à?” Bà cụ nắm lấy tay Tô Vũ, cánh tay hơi run nhẹ, hiển nhiên có thể thấy được bà đang kích động.
“Là cháu ạ, bà ngoại, dạo này bà khỏe không?” Tô Vũ mỉm cười, chậm rãi đỡ bà vào trong.
“Khoẻ…khoẻ lắm. Cháu về là tốt rồi. Mẹ cháu thường nhắc cháu lắm đấy.” Trong lúc nói bà cụ vô tình bày tỏ sự quan tâm của mẹ dành cho anh.
Dù sao Lâm Thiến cũng chỉ có một đứa con, mặc dù đã lập gia đình và có nhà ở thành phố lớn, nhưng vẫn có một vấn đề ăn sâu bén rễ đó chính là Tô Vũ có một số vấn đề về tinh thần, thân là một người mẹ, làm sao bà ấy có thể không lo lắng cho được? Mã Hiểu Lộ lấy phong bì đỏ tám trăm tệ từ trong túi ra nhét vào tay bà cụ, bà cụ vừa nhìn thấy đã vội vàng từ chối, tuy rằng bà ấy biết Mã Hiểu Lộ làm việc trong thành phố và tiền lương cao hơn ở thị trấn của họ rất nhiều.
Nhưng bà cụ cũng hiểu rằng người trẻ cũng tiêu rất nhiều tiền, không những thế bọn họ chính là một người kiếm tiền hai người tiêu nên cuộc sống cũng không dễ dàng chút nào.
"Hiểu Lộ à, bà không thể nhận đâu, cháu cứ giữ lại đi, bà ngoại có tiền tiêu rồi." Bà cụ liên tục xua tay nói.
“Bà ngoại, đây là một chút tấm lòng của cháu, bà cứ cầm đi, muốn ăn gì thì cứ mua.” Mã Hiểu Lộ mỉm cười cất tiền lì xì vào túi áo của bà cụ.
"Đúng rồi, mẹ và cậu đâu ạ?" Để không cho bà cụ từ chối nữa, Mã Hiểu Lộ chuyển đề tài.
Bà cụ thở dài ngồi xuống ghế nói: "Mẹ cháu và cậu cháu đang làm việc ở công trường, chắc là cũng sắp về rồi, bà đi nấu cơm đây, hai đứa nhỏ cũng sắp tan học rồi."
Nói xong bà cụ đứng dậy muốn đi nấu cơm, lúc này Tô Vũ cảm thấy có chút khó chịu. Hôm nay là sinh nhật của mẹ mình, sao lại không có chút không khí sinh nhật nào cả, thay vào đó mẹ đang làm việc trên công trường dưới cái nắng như thiêu đốt.
Mẹ mình cũng không phải là công nhân kỹ thuật gì, ở trên công trường ngoại trừ làm tạp vụ và một số việc bẩn thỉu mệt nhọc ra thì còn có thể làm gì?
Tô Vũ đỡ bà cụ ngồi xuống, sau đó nói với Mã Hiểu Lộ: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi mua chút đồ ăn, anh nấu cơm.”
Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ mỉm cười gật đầu.
Nhìn hoa cải trên cánh đồng, ngửi mùi hôi thối bốc lên trong chợ, cùng với tiếng rì rào trong chợ pha lẫn tiếng địa phương đặc sệt.
Trong lúc nhất thời, ký ức như bị phủ bụi lại một lần nữa được mở ra, Tô Vũ nghĩ đến quá khứ đan xen giữa mình và thị trấn biên giới này.
Trước năm mười tuổi anh và mẹ, còn có ông bà ngoại sinh sống ở đây.
Cuộc sống lúc đó thậm chí còn chưa được tốt như bây giờ, những ngôi nhà tranh đổ nát, con đường nhỏ lầy lội ở nông thôn, tổ ong vò vẽ trên cây cổ thụ ở đầu thôn v.v... tất cả những thứ này đều chứng kiến tuổi thơ ngây ngốc của Tô Vũ.
Lúc đó anh vô tư đến mức có thể cùng đám hoa dại ven đường trò chuyện rất lâu.
Khi đó Tô Nhạc Luân đang trong thời kỳ phấn đấu vì sự nghiệp, mẹ của Tô Vũ cũng giúp đỡ rất nhiều.
Mãi cho đến khi có Tô Vũ, Tô Nhạc Luân mới nói cho Lâm Thiến là thật ra ông ta đã có gia đình, cũng không thể cho bà ấy danh phận. Trong cơn tức giận, Lâm Thiến vác cái bụng càng ngày càng lớn về nông thôn.
Sau khi sinh Tô Vũ ra, trong thôn cũng thường có lời đồn nhảm, nhưng mẹ anh chỉ có thể lặng lẽ khóc sau lưng người khác.
Tô Nhạc Luân cũng tìm được Lâm Thiến và chân thành xin lỗi, nhưng Lâm Thiến vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật Tô Nhạc Luân đã có gia đình.
Bà ấy cho rằng mình đã phá hoại gia đình người khác, cho nên tự mình chủ động rút lui. Từ đó về sau, mỗi tháng Tô Nhạc Luân đều cho hai mẹ con sinh hoạt phí.
Nhưng từ nhỏ Tô Vũ đã có một số vấn đề về tinh thần, anh luôn bị những người khác trong trường tiểu học trong thôn coi thường, thậm chí có nhiều đứa trẻ bắt nạt anh, Lâm Thiến nhìn thấy thì rất đau lòng.
Nhưng bà ấy có thể làm gì đây? Bà ấy không thể cho Tô Vũ một cuộc sống tốt hơn.
Sau này việc làm ăn của Tô Nhạc Luân dần khởi sắc, dưới đề nghị của Tô Nhạc Luân, Lâm Thiến đồng ý để ông ta mang Tô Vũ đi, dù sao ở thành phố lớn bất kể là điều kiện chữa bệnh hay là điều kiện học tập, chắc chắn cũng đều tốt hơn nhiều so với vùng nông thôn xa xôi này.
Từ đó trở đi, khi Tô Vũ mười tuổi thì có một mẹ kế, cũng chính là mẹ của Tô Thiếu Uy là Lý Nguyệt Hoa, ở trước mặt Tô Nhạc Luân, Lý Nguyệt Hoa rất quan tâm Tô Vũ, thậm chí còn tốt hơn cả con ruột của mình.
Mà Tô Nhạc Luân cũng lo lắng đến chuyện tinh thần Tô Vũ có chút vấn đề, dù thế nào đi nữa ông ta cũng nợ Lâm Thiến, nên rất cưng chiều Tô Vũ.
Thông thường sau khi ăn xong, anh sẽ tìm một nơi để ngủ, hoặc trực tiếp rời đi, đừng nói đến bà ngoại, ngay cả mẹ anh cũng chưa chắc chào được một tiếng.
Vì thế tiếng gọi bà ngoại này làm cho bà cụ thực sự rất ngạc nhiên, đồng thời cảm thấy đây là chuyện đã lâu lắm rồi.
“Tiểu… Tiểu Vũ à?” Bà cụ nắm lấy tay Tô Vũ, cánh tay hơi run nhẹ, hiển nhiên có thể thấy được bà đang kích động.
“Là cháu ạ, bà ngoại, dạo này bà khỏe không?” Tô Vũ mỉm cười, chậm rãi đỡ bà vào trong.
“Khoẻ…khoẻ lắm. Cháu về là tốt rồi. Mẹ cháu thường nhắc cháu lắm đấy.” Trong lúc nói bà cụ vô tình bày tỏ sự quan tâm của mẹ dành cho anh.
Dù sao Lâm Thiến cũng chỉ có một đứa con, mặc dù đã lập gia đình và có nhà ở thành phố lớn, nhưng vẫn có một vấn đề ăn sâu bén rễ đó chính là Tô Vũ có một số vấn đề về tinh thần, thân là một người mẹ, làm sao bà ấy có thể không lo lắng cho được? Mã Hiểu Lộ lấy phong bì đỏ tám trăm tệ từ trong túi ra nhét vào tay bà cụ, bà cụ vừa nhìn thấy đã vội vàng từ chối, tuy rằng bà ấy biết Mã Hiểu Lộ làm việc trong thành phố và tiền lương cao hơn ở thị trấn của họ rất nhiều.
Nhưng bà cụ cũng hiểu rằng người trẻ cũng tiêu rất nhiều tiền, không những thế bọn họ chính là một người kiếm tiền hai người tiêu nên cuộc sống cũng không dễ dàng chút nào.
"Hiểu Lộ à, bà không thể nhận đâu, cháu cứ giữ lại đi, bà ngoại có tiền tiêu rồi." Bà cụ liên tục xua tay nói.
“Bà ngoại, đây là một chút tấm lòng của cháu, bà cứ cầm đi, muốn ăn gì thì cứ mua.” Mã Hiểu Lộ mỉm cười cất tiền lì xì vào túi áo của bà cụ.
"Đúng rồi, mẹ và cậu đâu ạ?" Để không cho bà cụ từ chối nữa, Mã Hiểu Lộ chuyển đề tài.
Bà cụ thở dài ngồi xuống ghế nói: "Mẹ cháu và cậu cháu đang làm việc ở công trường, chắc là cũng sắp về rồi, bà đi nấu cơm đây, hai đứa nhỏ cũng sắp tan học rồi."
Nói xong bà cụ đứng dậy muốn đi nấu cơm, lúc này Tô Vũ cảm thấy có chút khó chịu. Hôm nay là sinh nhật của mẹ mình, sao lại không có chút không khí sinh nhật nào cả, thay vào đó mẹ đang làm việc trên công trường dưới cái nắng như thiêu đốt.
Mẹ mình cũng không phải là công nhân kỹ thuật gì, ở trên công trường ngoại trừ làm tạp vụ và một số việc bẩn thỉu mệt nhọc ra thì còn có thể làm gì?
Tô Vũ đỡ bà cụ ngồi xuống, sau đó nói với Mã Hiểu Lộ: "Vẫn còn sớm, chúng ta đi mua chút đồ ăn, anh nấu cơm.”
Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ mỉm cười gật đầu.
Nhìn hoa cải trên cánh đồng, ngửi mùi hôi thối bốc lên trong chợ, cùng với tiếng rì rào trong chợ pha lẫn tiếng địa phương đặc sệt.
Trong lúc nhất thời, ký ức như bị phủ bụi lại một lần nữa được mở ra, Tô Vũ nghĩ đến quá khứ đan xen giữa mình và thị trấn biên giới này.
Trước năm mười tuổi anh và mẹ, còn có ông bà ngoại sinh sống ở đây.
Cuộc sống lúc đó thậm chí còn chưa được tốt như bây giờ, những ngôi nhà tranh đổ nát, con đường nhỏ lầy lội ở nông thôn, tổ ong vò vẽ trên cây cổ thụ ở đầu thôn v.v... tất cả những thứ này đều chứng kiến tuổi thơ ngây ngốc của Tô Vũ.
Lúc đó anh vô tư đến mức có thể cùng đám hoa dại ven đường trò chuyện rất lâu.
Khi đó Tô Nhạc Luân đang trong thời kỳ phấn đấu vì sự nghiệp, mẹ của Tô Vũ cũng giúp đỡ rất nhiều.
Mãi cho đến khi có Tô Vũ, Tô Nhạc Luân mới nói cho Lâm Thiến là thật ra ông ta đã có gia đình, cũng không thể cho bà ấy danh phận. Trong cơn tức giận, Lâm Thiến vác cái bụng càng ngày càng lớn về nông thôn.
Sau khi sinh Tô Vũ ra, trong thôn cũng thường có lời đồn nhảm, nhưng mẹ anh chỉ có thể lặng lẽ khóc sau lưng người khác.
Tô Nhạc Luân cũng tìm được Lâm Thiến và chân thành xin lỗi, nhưng Lâm Thiến vẫn không có cách nào chấp nhận được sự thật Tô Nhạc Luân đã có gia đình.
Bà ấy cho rằng mình đã phá hoại gia đình người khác, cho nên tự mình chủ động rút lui. Từ đó về sau, mỗi tháng Tô Nhạc Luân đều cho hai mẹ con sinh hoạt phí.
Nhưng từ nhỏ Tô Vũ đã có một số vấn đề về tinh thần, anh luôn bị những người khác trong trường tiểu học trong thôn coi thường, thậm chí có nhiều đứa trẻ bắt nạt anh, Lâm Thiến nhìn thấy thì rất đau lòng.
Nhưng bà ấy có thể làm gì đây? Bà ấy không thể cho Tô Vũ một cuộc sống tốt hơn.
Sau này việc làm ăn của Tô Nhạc Luân dần khởi sắc, dưới đề nghị của Tô Nhạc Luân, Lâm Thiến đồng ý để ông ta mang Tô Vũ đi, dù sao ở thành phố lớn bất kể là điều kiện chữa bệnh hay là điều kiện học tập, chắc chắn cũng đều tốt hơn nhiều so với vùng nông thôn xa xôi này.
Từ đó trở đi, khi Tô Vũ mười tuổi thì có một mẹ kế, cũng chính là mẹ của Tô Thiếu Uy là Lý Nguyệt Hoa, ở trước mặt Tô Nhạc Luân, Lý Nguyệt Hoa rất quan tâm Tô Vũ, thậm chí còn tốt hơn cả con ruột của mình.
Mà Tô Nhạc Luân cũng lo lắng đến chuyện tinh thần Tô Vũ có chút vấn đề, dù thế nào đi nữa ông ta cũng nợ Lâm Thiến, nên rất cưng chiều Tô Vũ.
/314
|