Một lúc sau, nó ngửa mặt lên trời và thét một tiếng dài, khiến những mảng tuyết lớn đọn trên cây cối xung quanh rơi xuống.
“Nghiệt súc, còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi đi?” Người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngay lập tức, con nai quỳ xuống đất bằng hai chân trước, lạy ba lạy như người rồi nhảy đến bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông đó nhìn Cố Giác hỏi: “Ông tên là gì?”
Cố Giác biết người này là tiên nhân, bèn quỳ xuống mặt đất cúi đầu nói tên của mình.
Ngay sau đó, người đàn ông giơ tay lên, một cuốn da rơi xuống trước mặt Cố Giác, nói: “Ông là y môn thế gia, hôm nay ông đã cứu vật cưng của tôi, không có gì để báo đáp. Tặng cho ông “Huyền Môn Thập Cửu Châm” này. Ông cần phải nhớ thật kỹ trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày, cái này sẽ không còn tồn tại nữa.”
Nói xong, ông ấy cưỡi lên lưng con nai, rồi chậm rãi bay lên không trung, Cố Giác tay bưng cuốn da đó như bảo vật, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói: “Đa tạ tiên nhân, xin hỏi tên của tiên nhân là gì?”
Người đàn ông vung ống tay áo, biến mất khỏi bầu trời đêm với tốc độ rất nhanh, chỉ để lại một giọng nói xa xăm và trống rỗng: “Quỷ Y Môn Thần Vực Tông, Thanh Mộc.”
Kể từ đó, Cố Giác trở về nhà nghiên cứu châm pháp ngày đêm và ghi nhớ thật kỹ.
Quả nhiên bảy ngày sau, tấm da đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả thứ ông ấy chép lại cũng biến mất. Cố Giác biết rằng đó là thần vật, không nên có trên thế gian. Còn bộ châm pháp và câu chuyện này được Cố thị nhất môn truyền từ đời này đến đời khác như vậy.
Để ngăn cản người khác thèm muốn, nhiều năm sau Cố Giác đã đổi tên mộ châm pháp này thành “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, tới ngàn năm sau truyền đến tay của Cố Hồng Đào.
Cố Hồng Đào trước sau kể nhiều như vậy về câu chuyện ly kỳ liên quan đến Cố thị nhất môn, không thể nói là không khiến người ta ngạc nhiên.
Nhưng trong lúc ngạc nhiên, Tiêu Tuyết Ny lại thật sự coi thành câu chuyện xưa, ngàn năm trước Cố thị nhất môn rất có thể có một giai đoạn khiến người khác khó tưởng tượng nổi như vậy.
Tuy nhiên, tiên nhân gì đó, Tiêu Tuyết Ny càng tin rằng Cố thị nhất môn truyền từ đời này sang đời khác, trải qua sự lắng đọng của thời gian, thêm chút màu sắc thần thoại, trên thực tế hoàn toàn rất có thể không phải là như vậy.
Đối với ông cụ Thiện Bản Thanh, không nói đến việc chuyện này là thật hay giả, lời nói và hành động của Cố Hồng Đào đã thể hiện sự kính ngưỡng của ông ấy với “Quỷ Y Môn”.
Không khỏi khiến ngọn lửa hy mọng gần như đã tắt trong lòng Thiện Bản Thanh lại có khuynh hướng hồi phục lần nữa.
“Không ngờ rằng Cố thị nhất môn còn trải qua chuyện như vậy. Thật sự khiến người khác trố mắt nghẹn họng. Nếu vậy thì bác sĩ Tiêu là đồ đệ của Quỷ Y Môn, vậy chẳng phải bệnh của con bé Vũ Băng sẽ…”
Theo lý mà nói, theo lời trình bày của Cố Hồng Đào, Quỷ Y Môn hẳn là có khả năng cải tử hoàn sinh, chắc hẳn cũng sẽ có cách với bệnh của Thiện Vũ Băng.
Nhưng trước đó Tiêu Tuyết Ny đã khám rồi, lúc đó cô ấy cũng nghĩ mãi không ra.
Cố Hồng Đào vuốt râu trên cằm, nói với Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, hôm nay có tiên cô ở đây, cô Vũ Băng coi như được cứu rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Tuyết Ny liên tục xua tay, cô ấy làm gì có khả năng đó chứ, hơn nữa cho dù tên trùng khớp nhưng vẫn không thể chứng tỏ rằng Quỷ Y Môn mà Cố Hồng Đào nói chính là cái mà Tô Vũ nói.
Nếu mà là một thì chẳng phải Tô Vũ chính là thần tiên sao? Huống hồ trong nhận thức của Tiêu Tuyết Ny, chuyện này chắc chắn là không thể nào.
“Ông Cố, ông thật sự nhận nhầm người rồi. Thật sự không dám giấu, tôi chẳng qua chỉ mới bái nhập Quỷ Y Môn vài ngày, vẫn chưa hiểu gì hết, nhưng sư phụ của tôi có lẽ sẽ có cách.” Tiêu Tuyết Ny chủ động tiến cử Tô Vũ với Thiện Bản Thanh.
Tuy Tiêu Tuyết Ny biết Tô Vũ không có y thuật cao siêu của Thanh Mộc gì đó mà Cố Hồng Đào nói, nhưng bệnh cúm mới và bệnh của Tô Thiếu Uy lúc trước, còn có bệnh phổi của Vương Tố. Căn bệnh nào cũng thuộc trường hợp khó khăn phức tạp nhưng cái nào cũng được thuốc vào bệnh khỏi.
Cộng với việc sự tự tin của Tô Vũ khi nhìn thấy Cố Hồng Đào ở bên ngoài vừa nãy, là dấu hiệu khẳng định cực độ về năng lực của bản thân, vì vậy Tiêu Tuyết Ny thật sự rất có lòng tin với Tô Vũ.
“Sư phụ của cô sao?” Thiện Bản Thanh cau mày suy nghĩ.
Mấy ngày trước khi lần đầu tiên đến đây, Tiêu Tuyết Ny đã tiến cử Tô Vũ với Thiện Bản Thanh. Có điều lúc đó ông ấy nhìn thấy cô ấy không làm gì được nên cũng hoàn toàn không để ý đến Tô Vũ.
Chẳng qua là hôm nay nghe Cố Hồng Đào nói, hóa ra trên thế gian này còn có Quỷ Y Môn. Hơn nữa Tiêu Tuyết Ny chỉ mới bái sư môn được vài ngày mà đã trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc, vậy chẳng phải sư phụ của cô ấy thật sự có bản lĩnh cao cường sao?
“Xin hỏi sư phụ của cô đang ở đâu?” Thiện Bản Thanh vội vã hỏi.
Tiêu Tuyết Ny đứng dậy khỏi ghế, nói: “Sư phụ của tôi ở ngay bên ngoài, vừa nãy vốn định đi vào cùng nhưng đã bị cảnh vệ ngăn cản.”
Thiện Bản Thanh võ mạnh vào đùi, tại ông ấy quá cẩn thận mà.
“Bác sĩ Tiêu, có thể dẫn tôi đi gặp gia sư để chẩn đoán mạch cho Vũ Băng không?”
“Nghiệt súc, còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng của ngươi đi?” Người đàn ông nghiêm giọng nói.
Ngay lập tức, con nai quỳ xuống đất bằng hai chân trước, lạy ba lạy như người rồi nhảy đến bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông đó nhìn Cố Giác hỏi: “Ông tên là gì?”
Cố Giác biết người này là tiên nhân, bèn quỳ xuống mặt đất cúi đầu nói tên của mình.
Ngay sau đó, người đàn ông giơ tay lên, một cuốn da rơi xuống trước mặt Cố Giác, nói: “Ông là y môn thế gia, hôm nay ông đã cứu vật cưng của tôi, không có gì để báo đáp. Tặng cho ông “Huyền Môn Thập Cửu Châm” này. Ông cần phải nhớ thật kỹ trong vòng bảy ngày, sau bảy ngày, cái này sẽ không còn tồn tại nữa.”
Nói xong, ông ấy cưỡi lên lưng con nai, rồi chậm rãi bay lên không trung, Cố Giác tay bưng cuốn da đó như bảo vật, ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói: “Đa tạ tiên nhân, xin hỏi tên của tiên nhân là gì?”
Người đàn ông vung ống tay áo, biến mất khỏi bầu trời đêm với tốc độ rất nhanh, chỉ để lại một giọng nói xa xăm và trống rỗng: “Quỷ Y Môn Thần Vực Tông, Thanh Mộc.”
Kể từ đó, Cố Giác trở về nhà nghiên cứu châm pháp ngày đêm và ghi nhớ thật kỹ.
Quả nhiên bảy ngày sau, tấm da đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả thứ ông ấy chép lại cũng biến mất. Cố Giác biết rằng đó là thần vật, không nên có trên thế gian. Còn bộ châm pháp và câu chuyện này được Cố thị nhất môn truyền từ đời này đến đời khác như vậy.
Để ngăn cản người khác thèm muốn, nhiều năm sau Cố Giác đã đổi tên mộ châm pháp này thành “Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp”, tới ngàn năm sau truyền đến tay của Cố Hồng Đào.
Cố Hồng Đào trước sau kể nhiều như vậy về câu chuyện ly kỳ liên quan đến Cố thị nhất môn, không thể nói là không khiến người ta ngạc nhiên.
Nhưng trong lúc ngạc nhiên, Tiêu Tuyết Ny lại thật sự coi thành câu chuyện xưa, ngàn năm trước Cố thị nhất môn rất có thể có một giai đoạn khiến người khác khó tưởng tượng nổi như vậy.
Tuy nhiên, tiên nhân gì đó, Tiêu Tuyết Ny càng tin rằng Cố thị nhất môn truyền từ đời này sang đời khác, trải qua sự lắng đọng của thời gian, thêm chút màu sắc thần thoại, trên thực tế hoàn toàn rất có thể không phải là như vậy.
Đối với ông cụ Thiện Bản Thanh, không nói đến việc chuyện này là thật hay giả, lời nói và hành động của Cố Hồng Đào đã thể hiện sự kính ngưỡng của ông ấy với “Quỷ Y Môn”.
Không khỏi khiến ngọn lửa hy mọng gần như đã tắt trong lòng Thiện Bản Thanh lại có khuynh hướng hồi phục lần nữa.
“Không ngờ rằng Cố thị nhất môn còn trải qua chuyện như vậy. Thật sự khiến người khác trố mắt nghẹn họng. Nếu vậy thì bác sĩ Tiêu là đồ đệ của Quỷ Y Môn, vậy chẳng phải bệnh của con bé Vũ Băng sẽ…”
Theo lý mà nói, theo lời trình bày của Cố Hồng Đào, Quỷ Y Môn hẳn là có khả năng cải tử hoàn sinh, chắc hẳn cũng sẽ có cách với bệnh của Thiện Vũ Băng.
Nhưng trước đó Tiêu Tuyết Ny đã khám rồi, lúc đó cô ấy cũng nghĩ mãi không ra.
Cố Hồng Đào vuốt râu trên cằm, nói với Thiện Bản Thanh: “Thiện lão tướng quân, hôm nay có tiên cô ở đây, cô Vũ Băng coi như được cứu rồi.”
Nghe vậy, Tiêu Tuyết Ny liên tục xua tay, cô ấy làm gì có khả năng đó chứ, hơn nữa cho dù tên trùng khớp nhưng vẫn không thể chứng tỏ rằng Quỷ Y Môn mà Cố Hồng Đào nói chính là cái mà Tô Vũ nói.
Nếu mà là một thì chẳng phải Tô Vũ chính là thần tiên sao? Huống hồ trong nhận thức của Tiêu Tuyết Ny, chuyện này chắc chắn là không thể nào.
“Ông Cố, ông thật sự nhận nhầm người rồi. Thật sự không dám giấu, tôi chẳng qua chỉ mới bái nhập Quỷ Y Môn vài ngày, vẫn chưa hiểu gì hết, nhưng sư phụ của tôi có lẽ sẽ có cách.” Tiêu Tuyết Ny chủ động tiến cử Tô Vũ với Thiện Bản Thanh.
Tuy Tiêu Tuyết Ny biết Tô Vũ không có y thuật cao siêu của Thanh Mộc gì đó mà Cố Hồng Đào nói, nhưng bệnh cúm mới và bệnh của Tô Thiếu Uy lúc trước, còn có bệnh phổi của Vương Tố. Căn bệnh nào cũng thuộc trường hợp khó khăn phức tạp nhưng cái nào cũng được thuốc vào bệnh khỏi.
Cộng với việc sự tự tin của Tô Vũ khi nhìn thấy Cố Hồng Đào ở bên ngoài vừa nãy, là dấu hiệu khẳng định cực độ về năng lực của bản thân, vì vậy Tiêu Tuyết Ny thật sự rất có lòng tin với Tô Vũ.
“Sư phụ của cô sao?” Thiện Bản Thanh cau mày suy nghĩ.
Mấy ngày trước khi lần đầu tiên đến đây, Tiêu Tuyết Ny đã tiến cử Tô Vũ với Thiện Bản Thanh. Có điều lúc đó ông ấy nhìn thấy cô ấy không làm gì được nên cũng hoàn toàn không để ý đến Tô Vũ.
Chẳng qua là hôm nay nghe Cố Hồng Đào nói, hóa ra trên thế gian này còn có Quỷ Y Môn. Hơn nữa Tiêu Tuyết Ny chỉ mới bái sư môn được vài ngày mà đã trở nên nổi tiếng ở Trung Quốc, vậy chẳng phải sư phụ của cô ấy thật sự có bản lĩnh cao cường sao?
“Xin hỏi sư phụ của cô đang ở đâu?” Thiện Bản Thanh vội vã hỏi.
Tiêu Tuyết Ny đứng dậy khỏi ghế, nói: “Sư phụ của tôi ở ngay bên ngoài, vừa nãy vốn định đi vào cùng nhưng đã bị cảnh vệ ngăn cản.”
Thiện Bản Thanh võ mạnh vào đùi, tại ông ấy quá cẩn thận mà.
“Bác sĩ Tiêu, có thể dẫn tôi đi gặp gia sư để chẩn đoán mạch cho Vũ Băng không?”
/314
|