“Kỳ ngộ trong hang, phúc trong họa
Con đường khổ luyện, trốn không xong.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi đầu tháng 9 năm 2005, Hầu Ca may mắn thoát chết trong gang tấc và lần đầu tiên thành công sử dụng sức mạnh Hỏa Hồn Hầu trong người nó. Còn cuối tháng 12 cùng năm, khi truyền tống vào Bảo Động, Hầu Ca và Mộc Nhi đã thất lạc Tuyết Nhi. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Cuối tháng 12 năm 2005.
Lúc này hai người Hầu Ca và Mộc Nhi đang men theo hành lang của hang động. Sau khi bị truyền tống vào, có vẻ đám người các phe bị truyền đến các vùng khác nhau trong động phủ. Mà mục tiêu bây giờ của từng người là tìm ra các phòng trong động có chứa bảo vật.
Tuy chuyến đi của cao tầng ba môn phái này đến di chỉ kia đều có thu hoạch nhất định, nhưng bản đồ của bảo động xem chừng tất cả các phe đều chỉ nhận được một phần. Vậy nên ngay vào lúc này, hai người Hầu Ca cũng không còn cách nào tốt hơn là đi lần mò, hy vọng hội ngộ được với Tuyết Nhi.
Đang đi thì hai người nghe thấy tiếng binh khí va chạm cùng một ít tiếng mắng chửi ở phía trước. Họ liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cùng đoán là hai phe còn lại xảy ra tranh chấp, tuy nhiên, vẫn bắt đầu chạy nhanh về phía trước.
Khoan nói liệu Tuyết Nhi có cũng xuất hiện ở đây hay không, mặc dù khả năng này không cao, nguyên bảo vật có thể khiến hai phe kia xảy ra tranh chấp, sao có thể bỏ qua? Tùy thời, nếu thuận lợi có thể, nên thu vào tay.
Phòng trước mắt vừa hiện ra, họ đã hiểu tại sao có tranh chấp. Giữa phòng động, có một gốc cây tỏa hương thanh dịu. Cây này mọc thẳng, cao chừng 1 mét, ở gần gốc có vẩy, phía tầm giữa thân có một tầng lá mọc vòng có tầm bảy cái lá. Cuống lá dài chừng 3 cm, phiến lá hình mác rộng, đầu phiến lá nhọn, mép cùng hai mặt lá mịn. Đỉnh cành mọc đơn độc một bông hoa, cuống hoa dài chừng 20 cm, lá đài cũng bảy lá, màu xanh, dài chừng 5 cm, rời từng cái một trông như lá, đến cánh tràng cũng bảy cánh.
Cây hoa này, không gì khác, chính là thất diệp nhất chi mai, cũng là một giống hoa thuốc nổi tiếng tại núi Hoàng Liên Sơn tại Địa Cầu. Thánh Liên Tông ở tại Xứ Mộng ngày trước trụ sở chính là ở Thánh Liên Sơn, vị trí tương đương với Hoàng Liên Sơn tại Địa Cầu, vậy nên động phủ của truyền nhân Thánh Liên Tông có trồng loài hoa này cũng không lạ.
Ở Địa cầu, tương truyền Thất diệp nhất chi mai này có tác dụng giải độc, trị các loại viêm tấy, thậm chí chữa ung thư. Còn ở tại nơi Xứ Mộng này, loài hoa này cũng mang tác dụng khá lớn trong các đan dược giải độc, cùng với lá và rễ còn là thành phần của nhiều đan dược có hiệu quả không nhỏ trong rèn luyện thân thể cùng tu vi.
Tuy tác dụng của loài hoa này xa xa không bằng Thánh Liên Hoa họ đang tìm kiếm, nhưng nó hiển nhiên cũng đủ độ hấp dẫn cùng công dụng khiến hai tông phái này tranh nhau.
Hầu Ca đoán chừng hai nhóm người này căn bản không có để họ vào trong mắt, hiển nhiên cũng sẽ không cẩn thận đề phòng họ, lúc này hẳn chưa phát hiện ra hai người họ, vậy nên nó kéo Mộc Nhi nép sát vào tường động, đồng thời bắt đầu suy tính cách đánh lén, đoạt bảo.
Trong phòng lúc này cả hai nhóm người đều không đầy đủ, hiển nhiên khi truyền tống vào cũng bị chia cắt ra các nơi khác nhau. Phe Ư Việt Tông trong phòng chỉ có bốn tên tu vi chừng Đạo Nhân Bát Tinh đến cao nhất là một tên Đạo Sư Nhị Tinh. Mà phe Thái Sơn Kiếm phái ở đây lúc này cũng chỉ có bốn tên với tu vi không khác biệt là mấy, cao nhất cũng chỉ có Đạo Sư Nhị Tinh đỉnh phong.
Với khả năng của Hầu Ca, hiển nhiên là dù có đường đường chính chính đánh thì vẫn có thể thu được bảo vật vào tay. Tuy nhiên, làm như vậy thứ nhất là tốn khí lực cùng thời gian dây dưa với đám người này, không thể nhanh chóng đi tìm Tuyết Nhi, hay các bảo vật khác ở trong động, trong khi đám người còn lại của hai phe chắc hẳn đang làm điều này.
Thứ hai, thật sự lúc đang đánh nhau tùy thời hai phe bọn chúng đều có thể có cứu binh đến, đối với hai người họ tuyệt đối là bất lợi. Mà tính của Hầu Ca thì tuy thích “hành hiệp trượng nghĩa”, nhưng cũng không phải loại ưa làm những việc “tốn công vô ích”.
Đám người trong phòng lúc này đối với nó không có ân oán gì sâu xa, ở lại đánh nhau với họ không bằng trực tiếp đánh lén, cướp đồ, rồi cao chạy xa bay, vừa tiết kiệm thời gian cùng khí lực, lại vẫn đạt được hiệu quả cao nhất.
Nghĩ vậy, Hầu Ca quay sang Mộc Nhi dặn dò:
“Tớ chuẩn bị sẽ cõng cậu lên, bám cho chắc vào, và chuẩn bị nín thở!”
“Sao vậy?” Mộc Nhi không hiểu nhìn Hầu Ca.
“Đừng hỏi nhiều, cậu sẽ hiểu ngay thôi.” Hầu Ca trả lời đơn giản rồi nhanh chóng cõng xốc Mộc Nhi lên, tay trái nó thò vào đai lưng lấy ra bốn viên bi giống mấy viên nó đưa cho hai chị em Tuyết Nhi lúc trước, tay phải thò vào đai lưng lấy ra thiết bản.
Hai nhóm người trong phòng lúc này đang mải giao chiến gay cấn, đâu có tâm tư để ý xung quanh. Bọn họ đâu ngờ được mấy kẻ bọn họ không cho vào mắt hiển nhiên dám đánh lén, vậy nên đâu có phòng bị. Tám thanh kiếm từng đôi một va chạm, bỗng “ĐOÀNG!” bốn tiếng nổ, khói cay xộc ra, phun thẳng vào mắt mũi tám kẻ đang giao chiến, khiến cả đám bọn họ không kịp đề phòng cay mắt cay mũi ngã lăn cả ra.
Mà lúc này, Hầu Ca chớp lấy thời cơ, nhảy bật lên, chọc mạnh thiết bản xuống đất cạnh gốc cây, trực tiếp bẩy cả cây thất diệp nhất chi mai lên, cảnh tượng so với cảnh nó nhìn thấy trên Ti-Vi lúc Ngộ Không phá vườn Nhân Sâm không khác biệt là mấy.
Gốc cây vừa bị bẩy lên, Hầu Ca lập tức hút tất cả vào đai lưng, rồi nhanh chóng lủi vào đường hầm phía đối diện. Tất cả các hành động này chỉ diễn ra trong chưa tròn một phút thời gian, mà bom khói cay đến trên dưới năm phút mới ngừng.
Vậy nên hiển nhiên, đến khi tám tên Đạo Nhân cùng Đạo Sư hai phe Ư Việt Tông cùng Thái Sơn Kiếm Phái thoát khốn, thì hai người Hầu Ca đã chạy thoát một quãng xa.
Hai phe người quần áo xộc xệch, hai mắt đều đỏ ngầu, nước mắt nước mũi vẫn chưa ngừng chảy, hiển nhiên là bom khói cay Hầu Ca bào chết quá sức kinh khủng. Hai tên đầu lĩnh tức tối chửi um lên, nhưng lúc này bọn họ cũng chả thể làm gì, mất bao công sức đánh nhau, đến cuối cùng bảo vật vào tay kẻ khác, mà kẻ này, họ vốn không để vào mắt, sao có thể không tức giận cho được?
Mà vào lúc đó thì ở một hốc phòng nhỏ nơi khác trong động phủ, hai đứa trẻ đang tựa lưng vào tường thở hổn hển. Sau khi đánh lén, đoạt bảo thành công, chúng một mạch chạy tới nơi này trốn. Mộc Nhi lúc này đang âm thầm đánh giá lại Hầu Ca.
Lúc trước hai chị em nàng thấy nó kiêu căng một mình đánh cả đám thổ phỉ, nàng còn ngỡ vừa rồi nó sẽ chân chân chính chính đánh người đoạt vật, nhưng thật bất ngờ, Hầu Ca không làm như vậy mà lại làm một hành động khá là tiểu nhân.
Tuy nhiên, không thể tranh cãi với kết quả mà họ đạt được. Hầu Ca sau khi lấy lại sức, bèn lấy cây thất diệp nhất chi mai từ trong đai lưng ra, đồng thời cũng từ trong đó rút ra một loạt các hộp ngọc, hộp gỗ đủ loại kích cỡ bày xung quanh.
Sau khi cảm thấy lượng hộp đã đầy đủ, nó tiếp tục rút thêm ra một con dao nhỏ từ trong đai lưng. Rồi Hầu Ca bắt đầu thao tác khai thác hoa, lá, và rễ cây cho vào các hộp. Nhìn thấy thao tác của Hầu Ca chuẩn xác, thành thạo, Mộc Nhi tò mò hỏi:
“Cậu định theo nhánh Dược Sư?”
“Đã thử qua, không có duyên.” Hầu Ca trả lời ngắn gọn. Quả thực ông nội nó đã kiểm tra qua khả năng trở thành Dược Sư của Hầu Ca và kết quả thảm hại đến đáng thương.
Mà nếu thực thà mà nói thì Hầu Ca cũng không có ý định trở thành Dược Sư, nó không quá thích thú với việc luyện chế đan dược. Chả qua Hầu Ca vẫn luôn quan niệm “tri thức là sức mạnh” nên nó vẫn tìm hiểu các kiến thức liên quan đến các loại đan dược đề cao tu vi và cách xử lý dược liệu, còn phần luyện đan thì cứ để ông nội nó lo đi. Sau khi khai thác và chia đều các loại tài liệu vào các hộp ngọc và hộp gỗ, nó chia một nửa cho Mộc Nhi, còn nửa còn lại trực tiếp cất lại vào trong đai lưng. Xong xuôi, Hầu Ca đứng lên, phủi phủi áo quần, rồi đang định kéo Mộc Nhi đi tiếp thì một biến cố bất ngờ xảy ra.
Trên tường động, ngay cạnh cửa ra, một con thằn lằn toàn thân một màu đỏ như lửa đang nghển cổ nhìn bọn họ chằm chằm.
“Thằn lằn lửa?!” Cả hai người họ kinh hô. Thằn lằn lửa là một loài ma thú nổi tiếng về tốc độ và sự nguy hiểm của nó. “Chả phải thằn lằn lửa chỉ sống ở những nơi cực nóng thôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Mộc Nhi thắc mắc.
“Tớ không nghĩ giải đáp vấn đề đó là điều quan trọng nhất bây giờ...” Hầu Ca còn đang nói chưa hết câu thì con thằn lằn lửa đã nhảy từ trên tường, lao thẳng đến phía Hầu Ca, rồi chui tọt vào trong mồm Hầu Ca, chui tiếp thẳng xuống họng.
Hầu Ca chỉ kịp nghĩ đến một cảnh tượng trên phim Thiên Long Bát Bộ khi Đoàn Dự cũng bị một con cóc độc chui thẳng vào họng trước khi cơn đau đớn như thiêu như đốt bắt đầu.
***
Tháng 9 năm 2005.
Sau khi Hầu Ca chiến thắng cả nhóm sơn tặc trở về, thì thời gian tiếp theo đó ngoại trừ những lúc tu luyện trong Đạo quán, từng bước củng cố, đề thăng tu vi ra, thì liên tục bị giao các loại nhiệm vụ khá nguy hiểm như đi đánh các loại sơn tặc, thổ phỉ, ma thú ở các vùng lân cận. Mà độ nguy hiểm của các nhiệm vụ này, theo như Hầu Ca nhận thấy, hình như có vẻ gối nhau mà tăng dần lên.
Lúc đầu, ông nội Hầu Ca và Lục Hồng luôn cho cả nhóm cùng đi. Nhưng sau vài lần Hầu Ca bộc phát sức mạnh Hỏa Hồn Hầu chậm trễ, hoặc xảy ra tình huống ngoài dự liệu, chúng bạn của Hầu Ca vẫn bị thương tích đầy mình, tốn khá nhiều đan dược đổ phục hồi, hai người họ quyết định chỉ giao các nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm cho Hầu Ca để giảm tiền và công sức tìm kiếm dược liệu. Nhưng được một dạo thời gian thì họ nhận ra cách này cũng không ổn.
Không có chúng bạn đi cùng, Hầu Ca là đến đánh nhau cũng lười. Hễ thấy có chút nguy hiểm là nhanh chóng co giò lẩn thoát. Nó thấy nó chả tội gì phải liều mình trong khi nó có thể trốn thoát hiểm cảnh một cách dễ dàng. Điều này khiến kế hoạch để Hầu Ca tập sử dụng sức mạnh Hỏa Hồn Hầu của ông nội Hầu Ca và Lục Hồng hoàn toàn thất bại. Cuối cùng, họ vẫn phải phái một đến hai ngươi đi cùng Hầu Ca mỗi nhiệm vụ, để tránh nó “lâm trận bỏ trốn”.
Mà toàn bộ những sự tình này, diễn ra trong vòng hai tháng trời. Trong hai tháng này, ông nội Hầu Ca cũng đã hiểu ra khá nhiều về sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu. Có vẻ như hôm đó ở trong Tụ Hồn Tháp, Hầu Ca có thể phát huy được sức mạnh to lớn hư vậy là nhờ ảnh hưởng của Tụ hồn tháp đến lực lượng linh hồn. Hẳn là linh hồn Hỏa Hồn Hầu bị thương nặng, vậy nên chỉ khi ở trong Tụ Hồn tháp có hiệu quả đặc biệt trong bảo vệ, nuôi dưỡng linh hồn Hầu Ca mới dễ dàng kích phát, sử dụng sức mạnh này.
Lúc ở bên ngoài tháp, sức mạnh Hỏa Hồn Hầu dường như chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, mà sau khi biến mất, thường khiến Hầu Ca rơi vào suy yếu, thoát lực. Tuy trong thời gian này, trải qua các nhiệm vụ nguy hiểm, thời gian này xem chừng đã kéo dài ra không ít, mà sự thoát lực của Hầu Ca cũng có giảm bớt dần.
Hai tháng trôi qua, nhóm của Hầu Ca tu vi đều đã đề thăng tới xấp xỉ Đạo Nhân Ngũ Tinh, với Mỹ Miêu trực tiếp đã tiến vào Lục Tinh, mà cũng lúc này, ông nội của Hầu Ca chuẩn bị lên đường hội họp với Trương Chân Nhân cùng Thái Thượng Lão Quân để đi tham gia Tổ Đỉnh Hội. Đăng bởi: admin
Con đường khổ luyện, trốn không xong.”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi đầu tháng 9 năm 2005, Hầu Ca may mắn thoát chết trong gang tấc và lần đầu tiên thành công sử dụng sức mạnh Hỏa Hồn Hầu trong người nó. Còn cuối tháng 12 cùng năm, khi truyền tống vào Bảo Động, Hầu Ca và Mộc Nhi đã thất lạc Tuyết Nhi. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Cuối tháng 12 năm 2005.
Lúc này hai người Hầu Ca và Mộc Nhi đang men theo hành lang của hang động. Sau khi bị truyền tống vào, có vẻ đám người các phe bị truyền đến các vùng khác nhau trong động phủ. Mà mục tiêu bây giờ của từng người là tìm ra các phòng trong động có chứa bảo vật.
Tuy chuyến đi của cao tầng ba môn phái này đến di chỉ kia đều có thu hoạch nhất định, nhưng bản đồ của bảo động xem chừng tất cả các phe đều chỉ nhận được một phần. Vậy nên ngay vào lúc này, hai người Hầu Ca cũng không còn cách nào tốt hơn là đi lần mò, hy vọng hội ngộ được với Tuyết Nhi.
Đang đi thì hai người nghe thấy tiếng binh khí va chạm cùng một ít tiếng mắng chửi ở phía trước. Họ liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên cùng đoán là hai phe còn lại xảy ra tranh chấp, tuy nhiên, vẫn bắt đầu chạy nhanh về phía trước.
Khoan nói liệu Tuyết Nhi có cũng xuất hiện ở đây hay không, mặc dù khả năng này không cao, nguyên bảo vật có thể khiến hai phe kia xảy ra tranh chấp, sao có thể bỏ qua? Tùy thời, nếu thuận lợi có thể, nên thu vào tay.
Phòng trước mắt vừa hiện ra, họ đã hiểu tại sao có tranh chấp. Giữa phòng động, có một gốc cây tỏa hương thanh dịu. Cây này mọc thẳng, cao chừng 1 mét, ở gần gốc có vẩy, phía tầm giữa thân có một tầng lá mọc vòng có tầm bảy cái lá. Cuống lá dài chừng 3 cm, phiến lá hình mác rộng, đầu phiến lá nhọn, mép cùng hai mặt lá mịn. Đỉnh cành mọc đơn độc một bông hoa, cuống hoa dài chừng 20 cm, lá đài cũng bảy lá, màu xanh, dài chừng 5 cm, rời từng cái một trông như lá, đến cánh tràng cũng bảy cánh.
Cây hoa này, không gì khác, chính là thất diệp nhất chi mai, cũng là một giống hoa thuốc nổi tiếng tại núi Hoàng Liên Sơn tại Địa Cầu. Thánh Liên Tông ở tại Xứ Mộng ngày trước trụ sở chính là ở Thánh Liên Sơn, vị trí tương đương với Hoàng Liên Sơn tại Địa Cầu, vậy nên động phủ của truyền nhân Thánh Liên Tông có trồng loài hoa này cũng không lạ.
Ở Địa cầu, tương truyền Thất diệp nhất chi mai này có tác dụng giải độc, trị các loại viêm tấy, thậm chí chữa ung thư. Còn ở tại nơi Xứ Mộng này, loài hoa này cũng mang tác dụng khá lớn trong các đan dược giải độc, cùng với lá và rễ còn là thành phần của nhiều đan dược có hiệu quả không nhỏ trong rèn luyện thân thể cùng tu vi.
Tuy tác dụng của loài hoa này xa xa không bằng Thánh Liên Hoa họ đang tìm kiếm, nhưng nó hiển nhiên cũng đủ độ hấp dẫn cùng công dụng khiến hai tông phái này tranh nhau.
Hầu Ca đoán chừng hai nhóm người này căn bản không có để họ vào trong mắt, hiển nhiên cũng sẽ không cẩn thận đề phòng họ, lúc này hẳn chưa phát hiện ra hai người họ, vậy nên nó kéo Mộc Nhi nép sát vào tường động, đồng thời bắt đầu suy tính cách đánh lén, đoạt bảo.
Trong phòng lúc này cả hai nhóm người đều không đầy đủ, hiển nhiên khi truyền tống vào cũng bị chia cắt ra các nơi khác nhau. Phe Ư Việt Tông trong phòng chỉ có bốn tên tu vi chừng Đạo Nhân Bát Tinh đến cao nhất là một tên Đạo Sư Nhị Tinh. Mà phe Thái Sơn Kiếm phái ở đây lúc này cũng chỉ có bốn tên với tu vi không khác biệt là mấy, cao nhất cũng chỉ có Đạo Sư Nhị Tinh đỉnh phong.
Với khả năng của Hầu Ca, hiển nhiên là dù có đường đường chính chính đánh thì vẫn có thể thu được bảo vật vào tay. Tuy nhiên, làm như vậy thứ nhất là tốn khí lực cùng thời gian dây dưa với đám người này, không thể nhanh chóng đi tìm Tuyết Nhi, hay các bảo vật khác ở trong động, trong khi đám người còn lại của hai phe chắc hẳn đang làm điều này.
Thứ hai, thật sự lúc đang đánh nhau tùy thời hai phe bọn chúng đều có thể có cứu binh đến, đối với hai người họ tuyệt đối là bất lợi. Mà tính của Hầu Ca thì tuy thích “hành hiệp trượng nghĩa”, nhưng cũng không phải loại ưa làm những việc “tốn công vô ích”.
Đám người trong phòng lúc này đối với nó không có ân oán gì sâu xa, ở lại đánh nhau với họ không bằng trực tiếp đánh lén, cướp đồ, rồi cao chạy xa bay, vừa tiết kiệm thời gian cùng khí lực, lại vẫn đạt được hiệu quả cao nhất.
Nghĩ vậy, Hầu Ca quay sang Mộc Nhi dặn dò:
“Tớ chuẩn bị sẽ cõng cậu lên, bám cho chắc vào, và chuẩn bị nín thở!”
“Sao vậy?” Mộc Nhi không hiểu nhìn Hầu Ca.
“Đừng hỏi nhiều, cậu sẽ hiểu ngay thôi.” Hầu Ca trả lời đơn giản rồi nhanh chóng cõng xốc Mộc Nhi lên, tay trái nó thò vào đai lưng lấy ra bốn viên bi giống mấy viên nó đưa cho hai chị em Tuyết Nhi lúc trước, tay phải thò vào đai lưng lấy ra thiết bản.
Hai nhóm người trong phòng lúc này đang mải giao chiến gay cấn, đâu có tâm tư để ý xung quanh. Bọn họ đâu ngờ được mấy kẻ bọn họ không cho vào mắt hiển nhiên dám đánh lén, vậy nên đâu có phòng bị. Tám thanh kiếm từng đôi một va chạm, bỗng “ĐOÀNG!” bốn tiếng nổ, khói cay xộc ra, phun thẳng vào mắt mũi tám kẻ đang giao chiến, khiến cả đám bọn họ không kịp đề phòng cay mắt cay mũi ngã lăn cả ra.
Mà lúc này, Hầu Ca chớp lấy thời cơ, nhảy bật lên, chọc mạnh thiết bản xuống đất cạnh gốc cây, trực tiếp bẩy cả cây thất diệp nhất chi mai lên, cảnh tượng so với cảnh nó nhìn thấy trên Ti-Vi lúc Ngộ Không phá vườn Nhân Sâm không khác biệt là mấy.
Gốc cây vừa bị bẩy lên, Hầu Ca lập tức hút tất cả vào đai lưng, rồi nhanh chóng lủi vào đường hầm phía đối diện. Tất cả các hành động này chỉ diễn ra trong chưa tròn một phút thời gian, mà bom khói cay đến trên dưới năm phút mới ngừng.
Vậy nên hiển nhiên, đến khi tám tên Đạo Nhân cùng Đạo Sư hai phe Ư Việt Tông cùng Thái Sơn Kiếm Phái thoát khốn, thì hai người Hầu Ca đã chạy thoát một quãng xa.
Hai phe người quần áo xộc xệch, hai mắt đều đỏ ngầu, nước mắt nước mũi vẫn chưa ngừng chảy, hiển nhiên là bom khói cay Hầu Ca bào chết quá sức kinh khủng. Hai tên đầu lĩnh tức tối chửi um lên, nhưng lúc này bọn họ cũng chả thể làm gì, mất bao công sức đánh nhau, đến cuối cùng bảo vật vào tay kẻ khác, mà kẻ này, họ vốn không để vào mắt, sao có thể không tức giận cho được?
Mà vào lúc đó thì ở một hốc phòng nhỏ nơi khác trong động phủ, hai đứa trẻ đang tựa lưng vào tường thở hổn hển. Sau khi đánh lén, đoạt bảo thành công, chúng một mạch chạy tới nơi này trốn. Mộc Nhi lúc này đang âm thầm đánh giá lại Hầu Ca.
Lúc trước hai chị em nàng thấy nó kiêu căng một mình đánh cả đám thổ phỉ, nàng còn ngỡ vừa rồi nó sẽ chân chân chính chính đánh người đoạt vật, nhưng thật bất ngờ, Hầu Ca không làm như vậy mà lại làm một hành động khá là tiểu nhân.
Tuy nhiên, không thể tranh cãi với kết quả mà họ đạt được. Hầu Ca sau khi lấy lại sức, bèn lấy cây thất diệp nhất chi mai từ trong đai lưng ra, đồng thời cũng từ trong đó rút ra một loạt các hộp ngọc, hộp gỗ đủ loại kích cỡ bày xung quanh.
Sau khi cảm thấy lượng hộp đã đầy đủ, nó tiếp tục rút thêm ra một con dao nhỏ từ trong đai lưng. Rồi Hầu Ca bắt đầu thao tác khai thác hoa, lá, và rễ cây cho vào các hộp. Nhìn thấy thao tác của Hầu Ca chuẩn xác, thành thạo, Mộc Nhi tò mò hỏi:
“Cậu định theo nhánh Dược Sư?”
“Đã thử qua, không có duyên.” Hầu Ca trả lời ngắn gọn. Quả thực ông nội nó đã kiểm tra qua khả năng trở thành Dược Sư của Hầu Ca và kết quả thảm hại đến đáng thương.
Mà nếu thực thà mà nói thì Hầu Ca cũng không có ý định trở thành Dược Sư, nó không quá thích thú với việc luyện chế đan dược. Chả qua Hầu Ca vẫn luôn quan niệm “tri thức là sức mạnh” nên nó vẫn tìm hiểu các kiến thức liên quan đến các loại đan dược đề cao tu vi và cách xử lý dược liệu, còn phần luyện đan thì cứ để ông nội nó lo đi. Sau khi khai thác và chia đều các loại tài liệu vào các hộp ngọc và hộp gỗ, nó chia một nửa cho Mộc Nhi, còn nửa còn lại trực tiếp cất lại vào trong đai lưng. Xong xuôi, Hầu Ca đứng lên, phủi phủi áo quần, rồi đang định kéo Mộc Nhi đi tiếp thì một biến cố bất ngờ xảy ra.
Trên tường động, ngay cạnh cửa ra, một con thằn lằn toàn thân một màu đỏ như lửa đang nghển cổ nhìn bọn họ chằm chằm.
“Thằn lằn lửa?!” Cả hai người họ kinh hô. Thằn lằn lửa là một loài ma thú nổi tiếng về tốc độ và sự nguy hiểm của nó. “Chả phải thằn lằn lửa chỉ sống ở những nơi cực nóng thôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Mộc Nhi thắc mắc.
“Tớ không nghĩ giải đáp vấn đề đó là điều quan trọng nhất bây giờ...” Hầu Ca còn đang nói chưa hết câu thì con thằn lằn lửa đã nhảy từ trên tường, lao thẳng đến phía Hầu Ca, rồi chui tọt vào trong mồm Hầu Ca, chui tiếp thẳng xuống họng.
Hầu Ca chỉ kịp nghĩ đến một cảnh tượng trên phim Thiên Long Bát Bộ khi Đoàn Dự cũng bị một con cóc độc chui thẳng vào họng trước khi cơn đau đớn như thiêu như đốt bắt đầu.
***
Tháng 9 năm 2005.
Sau khi Hầu Ca chiến thắng cả nhóm sơn tặc trở về, thì thời gian tiếp theo đó ngoại trừ những lúc tu luyện trong Đạo quán, từng bước củng cố, đề thăng tu vi ra, thì liên tục bị giao các loại nhiệm vụ khá nguy hiểm như đi đánh các loại sơn tặc, thổ phỉ, ma thú ở các vùng lân cận. Mà độ nguy hiểm của các nhiệm vụ này, theo như Hầu Ca nhận thấy, hình như có vẻ gối nhau mà tăng dần lên.
Lúc đầu, ông nội Hầu Ca và Lục Hồng luôn cho cả nhóm cùng đi. Nhưng sau vài lần Hầu Ca bộc phát sức mạnh Hỏa Hồn Hầu chậm trễ, hoặc xảy ra tình huống ngoài dự liệu, chúng bạn của Hầu Ca vẫn bị thương tích đầy mình, tốn khá nhiều đan dược đổ phục hồi, hai người họ quyết định chỉ giao các nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm cho Hầu Ca để giảm tiền và công sức tìm kiếm dược liệu. Nhưng được một dạo thời gian thì họ nhận ra cách này cũng không ổn.
Không có chúng bạn đi cùng, Hầu Ca là đến đánh nhau cũng lười. Hễ thấy có chút nguy hiểm là nhanh chóng co giò lẩn thoát. Nó thấy nó chả tội gì phải liều mình trong khi nó có thể trốn thoát hiểm cảnh một cách dễ dàng. Điều này khiến kế hoạch để Hầu Ca tập sử dụng sức mạnh Hỏa Hồn Hầu của ông nội Hầu Ca và Lục Hồng hoàn toàn thất bại. Cuối cùng, họ vẫn phải phái một đến hai ngươi đi cùng Hầu Ca mỗi nhiệm vụ, để tránh nó “lâm trận bỏ trốn”.
Mà toàn bộ những sự tình này, diễn ra trong vòng hai tháng trời. Trong hai tháng này, ông nội Hầu Ca cũng đã hiểu ra khá nhiều về sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu. Có vẻ như hôm đó ở trong Tụ Hồn Tháp, Hầu Ca có thể phát huy được sức mạnh to lớn hư vậy là nhờ ảnh hưởng của Tụ hồn tháp đến lực lượng linh hồn. Hẳn là linh hồn Hỏa Hồn Hầu bị thương nặng, vậy nên chỉ khi ở trong Tụ Hồn tháp có hiệu quả đặc biệt trong bảo vệ, nuôi dưỡng linh hồn Hầu Ca mới dễ dàng kích phát, sử dụng sức mạnh này.
Lúc ở bên ngoài tháp, sức mạnh Hỏa Hồn Hầu dường như chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, mà sau khi biến mất, thường khiến Hầu Ca rơi vào suy yếu, thoát lực. Tuy trong thời gian này, trải qua các nhiệm vụ nguy hiểm, thời gian này xem chừng đã kéo dài ra không ít, mà sự thoát lực của Hầu Ca cũng có giảm bớt dần.
Hai tháng trôi qua, nhóm của Hầu Ca tu vi đều đã đề thăng tới xấp xỉ Đạo Nhân Ngũ Tinh, với Mỹ Miêu trực tiếp đã tiến vào Lục Tinh, mà cũng lúc này, ông nội của Hầu Ca chuẩn bị lên đường hội họp với Trương Chân Nhân cùng Thái Thượng Lão Quân để đi tham gia Tổ Đỉnh Hội. Đăng bởi: admin
/106
|