Tháng 12 năm 2005.
Hầu Ca lúc này đang rất hoang mang, nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, vì duyên cớ gì nó đủ năng lượng mà không thể tấn cấp. Ông nội Hầu Ca tất nhiên cũng nhìn ra tình trạng của Hầu Ca. Hơn nữa, với trình độ cùng kiến thức của ông, sao có thể mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra như Hầu Ca?
Ông chỉ liếc mắt là đã hiểu, năng lượng thì không thiếu, cái thiếu ở đây là cảm ngộ. Từ Đạo Nhân lên Đạo Sư, năng lượng thực ra không quan trọng bằng cảm ngộ. Đạo Nhân chỉ có thể lo cho bản thân, nhưng Đạo Sư có thể bắt đầu làm thầy thiên hạ, đủ để hiểu khác biệt là ở đâu. Muốn trở thành Đạo Sư, quan trọng nhất là phải hiểu được cách vận chuyển linh khí thiên địa giúp đỡ kẻ khác. Mà cái này thì ông rất rõ, Hầu Ca hoàn toàn hiểu, chỉ là chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt hết mà thôi.
Tại cấp độ của ông, nếu muốn cưỡng ép giúp Hầu Ca tăng mấy cấp cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng làm vậy sẽ tổn hại căn cơ cùng tu vi sau này của Hầu Ca, vậy nên tuyệt nhiên ông sẽ không làm. Ngay lúc này, nếu như là Hầu Ca không đủ năng lượng hay hoàn toàn không có chút gì cảm ngộ về Đạo Sư, ông cũng sẽ không ra tay trợ giúp. Coi như là thuận tự nhiên, số trời chưa cho phép cháu ông tấn cấp.
Nhưng hiện tại bây giờ, tình huống không phải vậy, năng lượng cũng đủ, mà cảm ngộ của Hầu Ca cũng có, chả qua là cảm ngộ của Hầu Ca còn rời rạc, chưa mang tính hệ thống. Có thể hiểu đơn giản là cảm ngộ của Hầu Ca bây giờ như một bộ đồ chơi xếp hình của trẻ con, đã có đầy đủ các mảnh ghép, nhưng Hầu Ca không có bản tranh mẫu, vậy nên không biết sắp xếp ra sao cho thành hình đúng. Một khi hiểu ra, lập tức sẽ sắp xếp được. Mà một khi kết nối được các mảnh ghép, cũng sẽ là lúc Hầu Ca tấn cấp.
Lúc này, chỉ cần một chút trợ giúp, một cái đẩy nhẹ mà thôi. Mà điều này, thì không hề gây tổn hại gì cho Hầu Ca, lại hoàn toàn nằm trong khả năng của ông. Chả lẽ ông lại không làm? Nghĩ vậy, ông nội Hầu Ca nhẹ nhàng truyền một luồng khí tức trấn an vào trong người Hầu Ca, trấn áp sự lo lắng hoang mang, đồng thời ông bắt đầu chậm rãi đọc một bộ kinh.
Bộ kinh này hoàn toàn không có gì huyền diệu, cũng không phải trợ giúp gì cho tu vi hay chiến đấu, nó đơn giản chỉ là giảng đạo lý đơn giản của việc làm thầy, làm người hướng dẫn, về đạo giúp kẻ gặp nạn. Bộ kinh này đơn giản chỉ là cảm ngộ của ông nội Hầu Ca về đạo làm người. Nhưng bộ kinh này, lại chính là điều Hầu Ca cần nhất vào lúc này.
Lại nói về tình huống trong tiềm thức Hầu Ca. Lúc này nó vốn đang hoang mang thì cảm nhận được một luồng khi tức trấn an quen thuộc cùng nghe thấy giọng nói ấm áp của ông nội. Ông nó đang đọc một cái gì đó, nghe hình như là một bộ kinh?
Nó nghe lúc đầu không hiểu lắm, nhưng nó cũng đoán được là ông nó đang trợ giúp, vậy nên cũng càng ngày càng trú tâm lắng nghe. Mà càng nghe, nó càng nhận ra những điều mà ông nó đang nói, nó đã sớm biết, chỉ là trước nay chúng như các kiến thức rời rạc, không liên hệ, còn giờ đây, chúng như các mảnh vực, mà lời của ông nội nó như là những chiếc cầu nối các mảnh vực này lại với nhau.
Không đúng lắm, không phải phép so sánh này! Hầu Ca chợt ngộ ra, không phải ông nó đang bắc cầu, mà là đang quăng những đoạn dây gắn kết, giúp nó kéo các mảnh ghép cảm ngộ lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Đúng là như thế! Khi Hầu Ca hiểu ra, lại càng trú tâm vào nghe ông đọc kinh, cảm ngộ về đạo làm người, làm thầy, về đạo giúp đỡ kẻ khác ngày một rõ ràng.
Các mảnh ghép ngày càng được kéo xích lại gần nhau, sau một đoạn thời gian nhào nặn, cuối cùng đã hình thành một bức tranh hoàn chỉnh. Mà cũng chính vào lúc bức tranh hoàn chỉnh hiện lên, khí tức của Hầu Ca cuối cùng đột phá bình chướng, chính thức đi vào Đạo Sư Nhất Tinh!
Sau khi tiến vào Đạo Sư Nhất Tinh, Hầu Ca không có ngay lập tức mở mắt, mà vẫn đắm chìm trong tu luyện. Nhưng lúc này, nó không tập trung vào đề thăng sức mạnh, mà đang cố gắng ổn định cảnh giới.
Một mặt, nó đem linh khí ổn định an tĩnh lại trong khí hải. Cũng là vào lúc này, Hầu Ca phát hiện năng lượng của Hỏa Hồn Hầu đã được luyện chế không có hoàn toàn tản ra đi khắp cơ thể nó.
Tuy đa phần sức mạnh này đúng là đã phục vụ cho việc thăng cấp của nó, nhưng vẫn còn một phần sức mạnh này không có tản ra, mà ở trạng thái đặc quánh lơ lửng trong thức hải nó. Hầu Ca tiến lại gần, thử dò xét một chút thì thấy cảm giác khá giống với khi trước lúc nó mượn sức mạnh Hỏa Hồn Hầu trong chiến đấu, nhưng khác là phần sức mạnh này có vẻ độ thích ứng với nó cao hơn đáng kể.
Thấy vậy, Hầu Ca trực tiếp vận chuyển phần năng lượng này về gần đan điền, đồng thời tạo một lồng chứa, nhét sức mạnh này vào, để sau này lúc cần, tùy thời có thể lấy ra sử dụng.
Mặt khác, tâm trí nó đem xào lại bộ kinh ông nó vừa đọc một lần, bổ sung lại những thiếu sót trong kiến thức của bản thân, đồng thời cũng xem lại cảm ngộ của bản thân vài lần. Ông nội Hầu Ca thấy vậy thì cũng hiểu nó đang làm gì, ông lại không nhanh không chậm đọc lại bộ kinh vừa rồi, trợ giúp Hầu Ca ổn định cảnh giới cảm ngộ.
Chuyện này diễn ra trong suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, khi khí tức cùng cảm ngộ hoàn toàn ổn định, Hầu Ca mới mở mắt.
Điều đầu tiên mà nó nhìn thấy là nụ cười hiền từ của ông nội, nó vội vã đứng lên:
“Cảm ơn ông vừa rồi đã giúp đỡ!”
“Không cần cảm ơn. Cháu là cháu ta, mà hơn nữa, ta cũng chỉ là giúp cháu hệ thống lại những cảm ngộ sẵn có mà thôi. Vốn không có giúp đỡ gì nhiều.” Chợt như nghĩ ra điều gì, ông nội Hầu Ca chỉ ngọc bài đen đã rơi ở dưới đất sau khi Hầu Ca hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, hỏi: “Trấn Hỏa Ngọc này, cháu từ đâu mà có?”
Hầu Ca giật mình nhìn theo ngón tay của ông, thấy ngọc bài này thì lại tưởng ông nội đang trách phạt táy máy, lấy cái không nên lấy, bèn đáp:
“Dạ, ngọc bài này cháu thấy ở đáy hòm vũ khí, trong sân tập luyện của Đạo Quán. Cháu nghĩ là không phải vật quan trọng gì nên mới cầm. Nếu như ông không cho, vậy cháu xin trả lại.”
Ông nội Hầu Ca nghe vậy thì giật mình. Từ khi nào Trấn Hỏa Ngọc này đã ở trong hòm vũ khí của ông? Vật này khoan nói về lai lịch thật sự ít người biết tới, đến cả những kẻ không biết lai lịch này cũng đã coi nó là bảo vật, coi như là ông, nếu biết mình có, cũng tuyệt nhiên không có chuyện ném ở đáy hòm vũ khí, mà sẽ cất cẩn thận, giấu diếm thật kỹ.
Nhưng chợt ông nghĩ tới một cái khả năng. Liền quét mắt qua Trấn Hỏa Ngọc một lần, tìm thấy một tia khí tức quen thuộc. “Ồ, thì ra là thế. Hóa ra hắn đã tìm ra thứ này, chả trách năm đó...” Nghĩ đoạn, ông cúi mình, nhặt Trấn Hỏa Ngọc lên đưa cho Hầu Ca:
“Lúc trước khi cháu luyện hóa sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, công không nhỏ là nhờ Trấn Hỏa Ngọc này.” Nghe nói vậy, Hầu Ca giật mình, nhớ lại đúng là khi nó rất thống khổ đã có một luồng sức mạnh êm dịu tràn ra khắp cơ thể nó, trấn áp sức thiêu đốt của sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Lúc đó nó chỉ mừng rỡ mà không nghĩ đến, chính là thứ này đã cứu nó một mạng. “Vật này cháu đã lấy được thì coi như là hữu duyên đi. Nhưng ta dặn này, tuyệt đối giấu kỹ, không được cho bất kỳ một ai biết cháu có vật này, nếu không có thể gặp họa sát thân.”
“Họa sát thân?” Hầu Ca giật mình. Đùa à? Một cái mảnh ngọc đen đúa, nhìn chả có cái vẹo gì mà có thể mang đến họa sát thân, sao số của bản thiếu gia đen như mực vậy? Hầu Ca chửi thầm trong bụng, cũng quên luôn việc nếu không có miếng ngọc này thì vừa nãy sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu đã đốt nó ra thành tro bụi, thi cốt vô tồn. “Hay là thôi, ông ạ. Cháu tặng ông miếng ngọc này, cháu thực không có tham phú quý, thật sự cái mạng vẫn quý hơn!”
Thực ra lúc nói câu này Hầu Ca chỉ nghĩ đơn giản, ông nội nó tu vi thì cao, hơn nữa đa phần thời gian chỉ ru rú ở trong Đạo Quán, cầm vật này hẳn là an toàn hơn nó, suốt ngày bị điều động ra ngoài, nhỡ không cẩn thận đánh rơi ngọc bài này hay bị ai phát hiện, chả phải nó toi sao?
Ông nội Hầu Ca liếc mắt nhìn Hầu Ca khinh thường, “Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm đi, đừng nhiều lời. Nếu ta không nhầm, ngọc này vốn là kẻ kiếp trước của cháu đạt được. Nay đưa cháu cầm cũng chả qua là vật hoàn chủ cũ.” Ông trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp, “Được rồi, bây giờ cháu đã lên Đạo Sư, tương lai gần cũng không nên vội vã tăng thực lực được mà cần một đoạn thời gian củng cố căn cơ. Vậy nên hẳn là nên về Địa Cầu một quãng thời gian. Bố mẹ và bà hẳn là đang rất lo lắng!”
Nghe ông nội nhắc, Hầu Ca mới chợt nhớ ra, thực đúng là nó đã vừa tu luyện liền một mạch mấy tuần, với tính tình “chuyện bé xé ra to” của bà nội nó, chuyện nó ngất lịm đi tại Địa Cầu cả tuần là chuyện to sẵn như vậy, không làm ầm lên mới là chuyện lạ...
Muốn biết lần thứ hai nhóm Hầu Ca hạ Đài – vượt tháp diễn biến ra sao, cũng như hậu quả của việc Hầu Ca ngất đi hơn một tuần tại Địa Cầu là gì, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Lời bình thêm của tác giả: Hai chương vừa rồi (4 chương, nếu tính theo chương đã cắt) nếu bác nào thấy hơi deep quá thì tự hiểu là chúng nó là Nhị giới nhân, linh hồn chuyển kiếp nên có quyền thỉnh thoảng được “già trước tuổi“. Còn nếu bác nào thấy chưa đủ deep thì nhớ hộ cho là các em main vẫn còn là trẻ em cấp hai, nếu deep quá thì k tính là trẻ con đc nữa rồi. Vậy nên ta đành chỉ viết deep nửa vời nthế đc thôi...:v Đăng bởi: admin
Hầu Ca lúc này đang rất hoang mang, nó vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, vì duyên cớ gì nó đủ năng lượng mà không thể tấn cấp. Ông nội Hầu Ca tất nhiên cũng nhìn ra tình trạng của Hầu Ca. Hơn nữa, với trình độ cùng kiến thức của ông, sao có thể mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra như Hầu Ca?
Ông chỉ liếc mắt là đã hiểu, năng lượng thì không thiếu, cái thiếu ở đây là cảm ngộ. Từ Đạo Nhân lên Đạo Sư, năng lượng thực ra không quan trọng bằng cảm ngộ. Đạo Nhân chỉ có thể lo cho bản thân, nhưng Đạo Sư có thể bắt đầu làm thầy thiên hạ, đủ để hiểu khác biệt là ở đâu. Muốn trở thành Đạo Sư, quan trọng nhất là phải hiểu được cách vận chuyển linh khí thiên địa giúp đỡ kẻ khác. Mà cái này thì ông rất rõ, Hầu Ca hoàn toàn hiểu, chỉ là chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt hết mà thôi.
Tại cấp độ của ông, nếu muốn cưỡng ép giúp Hầu Ca tăng mấy cấp cũng không phải chuyện khó khăn gì. Nhưng làm vậy sẽ tổn hại căn cơ cùng tu vi sau này của Hầu Ca, vậy nên tuyệt nhiên ông sẽ không làm. Ngay lúc này, nếu như là Hầu Ca không đủ năng lượng hay hoàn toàn không có chút gì cảm ngộ về Đạo Sư, ông cũng sẽ không ra tay trợ giúp. Coi như là thuận tự nhiên, số trời chưa cho phép cháu ông tấn cấp.
Nhưng hiện tại bây giờ, tình huống không phải vậy, năng lượng cũng đủ, mà cảm ngộ của Hầu Ca cũng có, chả qua là cảm ngộ của Hầu Ca còn rời rạc, chưa mang tính hệ thống. Có thể hiểu đơn giản là cảm ngộ của Hầu Ca bây giờ như một bộ đồ chơi xếp hình của trẻ con, đã có đầy đủ các mảnh ghép, nhưng Hầu Ca không có bản tranh mẫu, vậy nên không biết sắp xếp ra sao cho thành hình đúng. Một khi hiểu ra, lập tức sẽ sắp xếp được. Mà một khi kết nối được các mảnh ghép, cũng sẽ là lúc Hầu Ca tấn cấp.
Lúc này, chỉ cần một chút trợ giúp, một cái đẩy nhẹ mà thôi. Mà điều này, thì không hề gây tổn hại gì cho Hầu Ca, lại hoàn toàn nằm trong khả năng của ông. Chả lẽ ông lại không làm? Nghĩ vậy, ông nội Hầu Ca nhẹ nhàng truyền một luồng khí tức trấn an vào trong người Hầu Ca, trấn áp sự lo lắng hoang mang, đồng thời ông bắt đầu chậm rãi đọc một bộ kinh.
Bộ kinh này hoàn toàn không có gì huyền diệu, cũng không phải trợ giúp gì cho tu vi hay chiến đấu, nó đơn giản chỉ là giảng đạo lý đơn giản của việc làm thầy, làm người hướng dẫn, về đạo giúp kẻ gặp nạn. Bộ kinh này đơn giản chỉ là cảm ngộ của ông nội Hầu Ca về đạo làm người. Nhưng bộ kinh này, lại chính là điều Hầu Ca cần nhất vào lúc này.
Lại nói về tình huống trong tiềm thức Hầu Ca. Lúc này nó vốn đang hoang mang thì cảm nhận được một luồng khi tức trấn an quen thuộc cùng nghe thấy giọng nói ấm áp của ông nội. Ông nó đang đọc một cái gì đó, nghe hình như là một bộ kinh?
Nó nghe lúc đầu không hiểu lắm, nhưng nó cũng đoán được là ông nó đang trợ giúp, vậy nên cũng càng ngày càng trú tâm lắng nghe. Mà càng nghe, nó càng nhận ra những điều mà ông nó đang nói, nó đã sớm biết, chỉ là trước nay chúng như các kiến thức rời rạc, không liên hệ, còn giờ đây, chúng như các mảnh vực, mà lời của ông nội nó như là những chiếc cầu nối các mảnh vực này lại với nhau.
Không đúng lắm, không phải phép so sánh này! Hầu Ca chợt ngộ ra, không phải ông nó đang bắc cầu, mà là đang quăng những đoạn dây gắn kết, giúp nó kéo các mảnh ghép cảm ngộ lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. Đúng là như thế! Khi Hầu Ca hiểu ra, lại càng trú tâm vào nghe ông đọc kinh, cảm ngộ về đạo làm người, làm thầy, về đạo giúp đỡ kẻ khác ngày một rõ ràng.
Các mảnh ghép ngày càng được kéo xích lại gần nhau, sau một đoạn thời gian nhào nặn, cuối cùng đã hình thành một bức tranh hoàn chỉnh. Mà cũng chính vào lúc bức tranh hoàn chỉnh hiện lên, khí tức của Hầu Ca cuối cùng đột phá bình chướng, chính thức đi vào Đạo Sư Nhất Tinh!
Sau khi tiến vào Đạo Sư Nhất Tinh, Hầu Ca không có ngay lập tức mở mắt, mà vẫn đắm chìm trong tu luyện. Nhưng lúc này, nó không tập trung vào đề thăng sức mạnh, mà đang cố gắng ổn định cảnh giới.
Một mặt, nó đem linh khí ổn định an tĩnh lại trong khí hải. Cũng là vào lúc này, Hầu Ca phát hiện năng lượng của Hỏa Hồn Hầu đã được luyện chế không có hoàn toàn tản ra đi khắp cơ thể nó.
Tuy đa phần sức mạnh này đúng là đã phục vụ cho việc thăng cấp của nó, nhưng vẫn còn một phần sức mạnh này không có tản ra, mà ở trạng thái đặc quánh lơ lửng trong thức hải nó. Hầu Ca tiến lại gần, thử dò xét một chút thì thấy cảm giác khá giống với khi trước lúc nó mượn sức mạnh Hỏa Hồn Hầu trong chiến đấu, nhưng khác là phần sức mạnh này có vẻ độ thích ứng với nó cao hơn đáng kể.
Thấy vậy, Hầu Ca trực tiếp vận chuyển phần năng lượng này về gần đan điền, đồng thời tạo một lồng chứa, nhét sức mạnh này vào, để sau này lúc cần, tùy thời có thể lấy ra sử dụng.
Mặt khác, tâm trí nó đem xào lại bộ kinh ông nó vừa đọc một lần, bổ sung lại những thiếu sót trong kiến thức của bản thân, đồng thời cũng xem lại cảm ngộ của bản thân vài lần. Ông nội Hầu Ca thấy vậy thì cũng hiểu nó đang làm gì, ông lại không nhanh không chậm đọc lại bộ kinh vừa rồi, trợ giúp Hầu Ca ổn định cảnh giới cảm ngộ.
Chuyện này diễn ra trong suốt một ngày một đêm. Cuối cùng, khi khí tức cùng cảm ngộ hoàn toàn ổn định, Hầu Ca mới mở mắt.
Điều đầu tiên mà nó nhìn thấy là nụ cười hiền từ của ông nội, nó vội vã đứng lên:
“Cảm ơn ông vừa rồi đã giúp đỡ!”
“Không cần cảm ơn. Cháu là cháu ta, mà hơn nữa, ta cũng chỉ là giúp cháu hệ thống lại những cảm ngộ sẵn có mà thôi. Vốn không có giúp đỡ gì nhiều.” Chợt như nghĩ ra điều gì, ông nội Hầu Ca chỉ ngọc bài đen đã rơi ở dưới đất sau khi Hầu Ca hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, hỏi: “Trấn Hỏa Ngọc này, cháu từ đâu mà có?”
Hầu Ca giật mình nhìn theo ngón tay của ông, thấy ngọc bài này thì lại tưởng ông nội đang trách phạt táy máy, lấy cái không nên lấy, bèn đáp:
“Dạ, ngọc bài này cháu thấy ở đáy hòm vũ khí, trong sân tập luyện của Đạo Quán. Cháu nghĩ là không phải vật quan trọng gì nên mới cầm. Nếu như ông không cho, vậy cháu xin trả lại.”
Ông nội Hầu Ca nghe vậy thì giật mình. Từ khi nào Trấn Hỏa Ngọc này đã ở trong hòm vũ khí của ông? Vật này khoan nói về lai lịch thật sự ít người biết tới, đến cả những kẻ không biết lai lịch này cũng đã coi nó là bảo vật, coi như là ông, nếu biết mình có, cũng tuyệt nhiên không có chuyện ném ở đáy hòm vũ khí, mà sẽ cất cẩn thận, giấu diếm thật kỹ.
Nhưng chợt ông nghĩ tới một cái khả năng. Liền quét mắt qua Trấn Hỏa Ngọc một lần, tìm thấy một tia khí tức quen thuộc. “Ồ, thì ra là thế. Hóa ra hắn đã tìm ra thứ này, chả trách năm đó...” Nghĩ đoạn, ông cúi mình, nhặt Trấn Hỏa Ngọc lên đưa cho Hầu Ca:
“Lúc trước khi cháu luyện hóa sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu, công không nhỏ là nhờ Trấn Hỏa Ngọc này.” Nghe nói vậy, Hầu Ca giật mình, nhớ lại đúng là khi nó rất thống khổ đã có một luồng sức mạnh êm dịu tràn ra khắp cơ thể nó, trấn áp sức thiêu đốt của sức mạnh Hỏa Hồn Hầu. Lúc đó nó chỉ mừng rỡ mà không nghĩ đến, chính là thứ này đã cứu nó một mạng. “Vật này cháu đã lấy được thì coi như là hữu duyên đi. Nhưng ta dặn này, tuyệt đối giấu kỹ, không được cho bất kỳ một ai biết cháu có vật này, nếu không có thể gặp họa sát thân.”
“Họa sát thân?” Hầu Ca giật mình. Đùa à? Một cái mảnh ngọc đen đúa, nhìn chả có cái vẹo gì mà có thể mang đến họa sát thân, sao số của bản thiếu gia đen như mực vậy? Hầu Ca chửi thầm trong bụng, cũng quên luôn việc nếu không có miếng ngọc này thì vừa nãy sức mạnh của Hỏa Hồn Hầu đã đốt nó ra thành tro bụi, thi cốt vô tồn. “Hay là thôi, ông ạ. Cháu tặng ông miếng ngọc này, cháu thực không có tham phú quý, thật sự cái mạng vẫn quý hơn!”
Thực ra lúc nói câu này Hầu Ca chỉ nghĩ đơn giản, ông nội nó tu vi thì cao, hơn nữa đa phần thời gian chỉ ru rú ở trong Đạo Quán, cầm vật này hẳn là an toàn hơn nó, suốt ngày bị điều động ra ngoài, nhỡ không cẩn thận đánh rơi ngọc bài này hay bị ai phát hiện, chả phải nó toi sao?
Ông nội Hầu Ca liếc mắt nhìn Hầu Ca khinh thường, “Bảo cháu cầm thì cháu cứ cầm đi, đừng nhiều lời. Nếu ta không nhầm, ngọc này vốn là kẻ kiếp trước của cháu đạt được. Nay đưa cháu cầm cũng chả qua là vật hoàn chủ cũ.” Ông trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp, “Được rồi, bây giờ cháu đã lên Đạo Sư, tương lai gần cũng không nên vội vã tăng thực lực được mà cần một đoạn thời gian củng cố căn cơ. Vậy nên hẳn là nên về Địa Cầu một quãng thời gian. Bố mẹ và bà hẳn là đang rất lo lắng!”
Nghe ông nội nhắc, Hầu Ca mới chợt nhớ ra, thực đúng là nó đã vừa tu luyện liền một mạch mấy tuần, với tính tình “chuyện bé xé ra to” của bà nội nó, chuyện nó ngất lịm đi tại Địa Cầu cả tuần là chuyện to sẵn như vậy, không làm ầm lên mới là chuyện lạ...
Muốn biết lần thứ hai nhóm Hầu Ca hạ Đài – vượt tháp diễn biến ra sao, cũng như hậu quả của việc Hầu Ca ngất đi hơn một tuần tại Địa Cầu là gì, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Lời bình thêm của tác giả: Hai chương vừa rồi (4 chương, nếu tính theo chương đã cắt) nếu bác nào thấy hơi deep quá thì tự hiểu là chúng nó là Nhị giới nhân, linh hồn chuyển kiếp nên có quyền thỉnh thoảng được “già trước tuổi“. Còn nếu bác nào thấy chưa đủ deep thì nhớ hộ cho là các em main vẫn còn là trẻ em cấp hai, nếu deep quá thì k tính là trẻ con đc nữa rồi. Vậy nên ta đành chỉ viết deep nửa vời nthế đc thôi...:v Đăng bởi: admin
/106
|