“Hạ Đài – Vượt tháp, đi tìm ‘đạo’;
Sơn – Thủy tranh phong, giải giao hữu?”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 8/2005, bọn trẻ lên kế hoạch để tiếp tục có thể đến Xứ Mộng nhưng gặp vài rắc rối cần tìm lời giải đáp. Còn bốn tháng sau đó, Lục Hồng đưa chúng về Đạo Quán với một nhiệm vụ bí ẩn tiếp theo. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 24 tháng 8 tháng 2005.
Hôm đó là một ngày thứ tư. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi bọn trẻ phát hiện ra mật thất tại ngoài sân nhà Hầu Ca và sự tồn tại của Xứ Mộng. Bọn trẻ quyết định hôm đó sẽ quay lại Xứ Mộng để hỏi xem liệu có cách nào khác để đến Xứ Mộng hay đẩy nhanh quá trình tu luyện để chúng có thể đến lui tại Xứ Mộng mà không cần phụ thuộc vào mật thất ở tại nhà Hầu Ca hay không. Vào lúc này, Hầu Ca đang ngồi tại phòng khách nhà Khuyến Nhi. Hai đứa đang bàn lại kế hoạch trong lúc chờ con Mỹ Miêu tới.
“Sao đến giờ này rồi mà con dở này vẫn chưa đến?” Hầu Ca sốt ruột liếc đồng hồ trên tường.
“Anh vội gì?” Con Khuyến Nhi hỏi, “Vẫn còn sớm mà, mới có chín rưỡi sáng, bình thường trong năm học thì giờ này còn chưa đến giờ ra chơi.” Con Khuyến Nhi rót thêm nước, uống, rồi lại nói, “Mà dù gì thì thời gian ở đó cũng trôi nhanh hơn ở đây, chúng ta có đến đó vài giờ thì cũng vẫn quay lại kịp trước giờ ăn trưa thôi mà.”
“Nhỡ bị lâu hơn thì sao?” Thằng Hầu Ca phản bác, “Chúng ta đâu có biết trước có thể sẽ xảy ra chuyện gì? Thêm nữa, tính của bà nội anh mày còn lạ gì? Xin sang đây một lúc thôi mà đã phải múa đến mỏi lưỡi rồi.”
Hầu Ca cũng uống ngụm nước, rồi lại đứng lên đi lại tới lui trong phòng, “Hay là kệ con kia, chúng mình đi luôn đi?” Hầu Ca đang định nói gì thêm thì chuông nhà con Khuyến Nhi kêu. Con Khuyến Nhi mừng rỡ, “Chắc nó đến rồi đấy, đã bảo anh bình tĩnh mà! Bây giờ em ra mở cổng, anh ra mở mật thất trước đi, rồi gặp nhau trong phòng máy.”
Thằng Hầu Ca gật gật đầu rồi chạy về phía mật thất, con Khuyến Nhi lắc lắc đầu rồi cũng đi lấy khóa cổng. Nó xung phong mở cổng chủ yếu là vì nó biết nếu ông anh họ này ra mở cổng lúc này kiểu gì cũng vác cái mặt hình sự ra xong buông mấy câu như “Sao giờ này mới đến”, “Có biết đúng giờ là gì không?” Rồi kiểu gì hai người cũng lại cãi nhau chí chóe một hồi.
Thật chẳng thể hiểu được hai người này, ngồi cùng bàn mấy năm học liền, giờ ngủ trưa thì cũng nằm cạnh nhau, xếp hàng cũng xếp cạnh nhau, mà ngoại trừ những lúc nói chuyện chính sự liên quan đến nhóm ra thì cứ hở ra là cãi nhau. Thậm chí, nhiều khi nó thắc mắc không biết con Mỹ Miêu cãi nhau với thằng Thiên Thử nhiều hơn hay với ông anh họ của nó nhiều hơn nữa.
Mà kể ra thì cũng buồn cười, nếu như hai đứa Mỹ Miêu Thiên Thử cãi nhau thì lần nào cũng là anh Hầu Ca của nó đứng ra dàn hòa, chứng tỏ anh nó cũng đâu phải loại thích tranh cãi ồn ào? Vậy tại sao còn cãi nhau với Mỹ Miêu nhiều vậy? Nhưng Khuyến Nhi cũng dẹp suy nghĩ này sang một bên, hiện tại cái này không quan trọng, cái quan trọng bây giờ là cần nhanh đến Xứ Mộng để hỏi về cách đi lại và tu luyện.
Tầm mười phút sau bọn trẻ đã đầu tập trung tại năm cái ghế giữa mật thất. Chúng nhanh chóng trèo lên ba cái ghế và chụp mũ xuống, tiến vào Xứ Mộng. Lần này đến Xứ Mộng, chúng đã nhớ được chút ít đường, lại gặp Lục Hồng trên đường đi tìm ông nội Hầu Ca, nên nhanh chóng đã đến khu vườn hôm trước.
Hôm nay không có Trương Chân Nhân cùng đánh cờ, ông nội Hầu Ca đang tưới cây trong vườn. Nhìn cảnh này mà Hầu Ca và Khuyến Nhi thấy quen thuộc vô cùng, ở tại Địa Cầu, đã không biết bao nhiêu lần chúng nhìn thấy ông nội Hầu Ca chăm sóc cho khu vườn ở nhà chúng. Thấy bọn trẻ đến, ông nội Hầu Ca đặt bình tưới xuống, ra hiệu cho chúng đến chỗ bàn ghế trong đình viện ngồi, rót trà đưa chúng, rồi hỏi:
“Đã quay lại rồi sao? Sao lần này chỉ có ba đứa?”
Ba đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, rồi Hầu Ca mở lời, “Ông, lần này chúng cháu đến chính là muốn hỏi xin giúp đỡ.”
“Ồ?” Ông nội Hầu Ca nhướn mày.
“Nhà của Thiên Thử và Lê Vị ở khá xa, đi lại đến nhà mình không tiện. Nếu mổi lần đến đây lại cần phải kiếm lý do để bố mẹ hai bên đồng ý thì hơi khó khăn. Chúng cháu là muốn hỏi, ngoài cách sử dụng máy tính trong mật thất, còn cách nào khác không?”
Ông nội Hầu Ca trầm ngâm, “Cách thì tất nhiên là có. Suốt bề dài lịch sử, từ trước khi có công nghệ như bây giờ thì Nhị giới nhân đã tồn tại. Các cháu nghĩ, hồi đó chúng ta đi lại giữa hai thế giới như thế nào?”
Bọn trẻ nghe vậy thì mừng rỡ, “Vậy phải làm sao?” Hầu Ca hỏi.
“Cứ từ từ bình tĩnh đã.” Ông nội Hầu Ca chậm rãi nói, “Cách thì có, thậm chí khá đơn giản. Nhưng đơn giản không có nghĩa là dễ dàng. Ít nhất là đối với thực lực của các cháu lúc này, thật sự muốn làm vẫn còn hơi miễn cưỡng. Thậm chí có chút thử thách cùng nguy hiểm.”
Nghe câu này lòng bọn trẻ vừa phơi phới giờ lại trầm xuống. “Thử thách? Nguy hiểm? Vậy nghĩa là sao? Rốt cục cách này là gì vậy ạ?” con Mỹ Miêu hỏi.
“Đến thời của ta, vốn muốn để lại cho các cháu cái mật thất này là để tránh cho các cháu chút thử thách này. Nhưng xem ra trời không chiều lòng người rồi. Vậy thì chỉ còn có thể để các cháu theo cách truyền thống để mở ra ‘đạo’ thôi.” Ông nội Hầu Ca nói. “Đã vậy thì đi theo ta, đến một nơi, đến đó ta sẽ giải thích các cháu phải làm gì. Còn lúc có làm được hay không còn tùy ở may mắn và bổn sự của các cháu.”
Nói rồi, ông nội Hầu Ca tiến lên trước, dẫn đường, bọn trẻ nhanh chóng theo sau. Vòng vèo một lúc, đoàn người đã đến phía sau núi. Tại đây có một tòa tháp lớn mảu đỏ sậm cao ngút trời. Ông nội Hầu Ca quay lại phía bọn trẻ chỏ tay vào tòa tháp, đoạn mở miệng:
“Phàm nhân và Nhị giới nhân mỗi khi ngủ hay chết đi đều tiến vào Xứ Mộng này. Nhưng phàm nhân thì khi tỉnh giấc không nhớ được chuyện xảy ra với họ tại Xứ Mộng, còn Nhị giới nhân lại biết rõ, lý do chính có liên quan đến tòa tháp kia. Tháp này tên gọi Tụ hồn tháp. Khắp Xứ Mộng có rất nhiều tòa.
Nói một cách đơn giản, mỗi khi con người ở Địa cầu ngủ, linh hồn đều tiến vào Xứ Mộng, nhưng thường chia làm hai phần, một phần tiến vào trong tòa tháp đó, một phần còn lại ở phía bên ngoài, tỉnh lại trong thân thể tại Xứ Mộng. Mỗi khi con người ở tại Xứ Mộng quyết định đi ngủ, thì hai phần linh hồn lại hòa lại làm một, và trở về với thân thể tại Địa cầu. Người ta tỉnh lại ở Địa cầu, và phần linh hồn ở lại trong tháp đảm bảo các bí ẩn của Xứ Mộng không bị lộ ra, phàm nhân sẽ chỉ coi rằng họ nằm mơ mà không hay biết gì những chuyện trong mơ của họ đều thật sự đã diễn ra.”
Ông nội Hầu Ca nhìn qua bọn trẻ một lượt rồi tiếp tục nói, “Nhị giới nhân, khác với phàm nhân chính là ở chỗ, họ có thể gọi nốt phần linh hồn vốn phải ở trong những tòa Tụ hồn tháp này ra ngoài, tức là linh hồn họ luôn là một thể tại Xứ Mộng, không có sự chia cắt.
Vậy nên, nhiệm vụ của các ngươi vô cùng đơn giản, khi Thiên Thử và Lê Vị đang ngủ tại Địa Cầu, các ngươi chia nhau ra, một người cần leo lên đỉnh Tụ hồn tháp, tại nơi đó có Mộng Đài. Tại Mộng Đài cần tìm hai phần linh hồn của bọn chúng, giúp phần linh hồn trong Tụ hồn tháp ra ngoài. Hai người còn lại chia nhau tìm nốt hai phần linh hồn còn lại của chúng tại Xứ Mộng. Khi hai phần linh hồn hòa hợp tại bên ngoài, cũng tức là lúc hai đứa chúng ngộ ra ‘đạo’ để đi lại tự do giữa hai thế giới”
“Vậy chả phải nói, nếu như linh hồn phàm nhân trong tháp nếu cũng ra ngoài được và hòa hợp với linh hồn của họ bên ngoài thì họ cũng thành Nhị giới nhân sao?” Hầu Ca hỏi.
Ông nội Hầu Ca trợn mắt, khóe miệng giật giật, quát: “Nào có dễ như vậy?! Cháu tưởng tòa tháp này sinh ra để đàn áp các linh hồn chắc?” Ông nội Hầu Ca thở dài một hơi, cho bình tĩnh lại, rồi nói tiếp:
“Tác dụng thứ hai của Tụ hồn tháp, chính là bảo vệ linh hồn cũng như tính mạng của phàm nhân khi họ ở tại Xứ Mộng. Các cháu có bao giờ thắc mắc tại sao khi mơ gặp ác mộng luôn đến đoạn bị chết thì đều tỉnh lại không?”
Bọn trẻ nghi hoặc, “Chả lẽ là nhờ Tụ hồn tháp này?” Khuyến Nhi hỏi.
“Không sai. Chưa kể đến chuyện linh hồn của phàm nhân, ít nhất là phần linh hồn ở trong tháp, không cường đại như của Nhị giới nhân, nếu kéo chúng ra khỏi tháp có thể khiến những linh hồn đó tổn thương, nhẹ thì những người này khi tỉnh lại tại Địa Cầu tâm thần sẽ bất ổn định, nặng thì có thể hóa điên hay thậm chí tử vong;
Phần linh hồn lưu lại trong tháp cũng chính là bảo hiểm, mỗi khi tính mạng của phàm nhân tại Xứ Mộng bị đe dọa, linh hồn ở tại đây của họ sẽ đều nương theo phương vị của phần linh hồn trong Tụ hồn tháp mà trốn thoát, trở lại Địa Cầu. Còn thân thể ở tại đây của họ lúc đó sẽ lâm vào suy nhược, nhưng trạng thái suy nhược này các Thủ hộ giả cùng Dược sư tại Xứ Mộng sẽ ra tay cứu chữa.”
“Khoan đã!” Hầu Ca hoảng hốt, “Nói như vậy, Nhị giới nhân như chúng ta, hai phần linh hồn hòa làm một, vậy chả phải nói nếu bị chết ở đây sẽ ngỏm củ tỏi luôn ở Địa Cầu sao?” Đăng bởi: admin
Sơn – Thủy tranh phong, giải giao hữu?”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 8/2005, bọn trẻ lên kế hoạch để tiếp tục có thể đến Xứ Mộng nhưng gặp vài rắc rối cần tìm lời giải đáp. Còn bốn tháng sau đó, Lục Hồng đưa chúng về Đạo Quán với một nhiệm vụ bí ẩn tiếp theo. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Ngày 24 tháng 8 tháng 2005.
Hôm đó là một ngày thứ tư. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi bọn trẻ phát hiện ra mật thất tại ngoài sân nhà Hầu Ca và sự tồn tại của Xứ Mộng. Bọn trẻ quyết định hôm đó sẽ quay lại Xứ Mộng để hỏi xem liệu có cách nào khác để đến Xứ Mộng hay đẩy nhanh quá trình tu luyện để chúng có thể đến lui tại Xứ Mộng mà không cần phụ thuộc vào mật thất ở tại nhà Hầu Ca hay không. Vào lúc này, Hầu Ca đang ngồi tại phòng khách nhà Khuyến Nhi. Hai đứa đang bàn lại kế hoạch trong lúc chờ con Mỹ Miêu tới.
“Sao đến giờ này rồi mà con dở này vẫn chưa đến?” Hầu Ca sốt ruột liếc đồng hồ trên tường.
“Anh vội gì?” Con Khuyến Nhi hỏi, “Vẫn còn sớm mà, mới có chín rưỡi sáng, bình thường trong năm học thì giờ này còn chưa đến giờ ra chơi.” Con Khuyến Nhi rót thêm nước, uống, rồi lại nói, “Mà dù gì thì thời gian ở đó cũng trôi nhanh hơn ở đây, chúng ta có đến đó vài giờ thì cũng vẫn quay lại kịp trước giờ ăn trưa thôi mà.”
“Nhỡ bị lâu hơn thì sao?” Thằng Hầu Ca phản bác, “Chúng ta đâu có biết trước có thể sẽ xảy ra chuyện gì? Thêm nữa, tính của bà nội anh mày còn lạ gì? Xin sang đây một lúc thôi mà đã phải múa đến mỏi lưỡi rồi.”
Hầu Ca cũng uống ngụm nước, rồi lại đứng lên đi lại tới lui trong phòng, “Hay là kệ con kia, chúng mình đi luôn đi?” Hầu Ca đang định nói gì thêm thì chuông nhà con Khuyến Nhi kêu. Con Khuyến Nhi mừng rỡ, “Chắc nó đến rồi đấy, đã bảo anh bình tĩnh mà! Bây giờ em ra mở cổng, anh ra mở mật thất trước đi, rồi gặp nhau trong phòng máy.”
Thằng Hầu Ca gật gật đầu rồi chạy về phía mật thất, con Khuyến Nhi lắc lắc đầu rồi cũng đi lấy khóa cổng. Nó xung phong mở cổng chủ yếu là vì nó biết nếu ông anh họ này ra mở cổng lúc này kiểu gì cũng vác cái mặt hình sự ra xong buông mấy câu như “Sao giờ này mới đến”, “Có biết đúng giờ là gì không?” Rồi kiểu gì hai người cũng lại cãi nhau chí chóe một hồi.
Thật chẳng thể hiểu được hai người này, ngồi cùng bàn mấy năm học liền, giờ ngủ trưa thì cũng nằm cạnh nhau, xếp hàng cũng xếp cạnh nhau, mà ngoại trừ những lúc nói chuyện chính sự liên quan đến nhóm ra thì cứ hở ra là cãi nhau. Thậm chí, nhiều khi nó thắc mắc không biết con Mỹ Miêu cãi nhau với thằng Thiên Thử nhiều hơn hay với ông anh họ của nó nhiều hơn nữa.
Mà kể ra thì cũng buồn cười, nếu như hai đứa Mỹ Miêu Thiên Thử cãi nhau thì lần nào cũng là anh Hầu Ca của nó đứng ra dàn hòa, chứng tỏ anh nó cũng đâu phải loại thích tranh cãi ồn ào? Vậy tại sao còn cãi nhau với Mỹ Miêu nhiều vậy? Nhưng Khuyến Nhi cũng dẹp suy nghĩ này sang một bên, hiện tại cái này không quan trọng, cái quan trọng bây giờ là cần nhanh đến Xứ Mộng để hỏi về cách đi lại và tu luyện.
Tầm mười phút sau bọn trẻ đã đầu tập trung tại năm cái ghế giữa mật thất. Chúng nhanh chóng trèo lên ba cái ghế và chụp mũ xuống, tiến vào Xứ Mộng. Lần này đến Xứ Mộng, chúng đã nhớ được chút ít đường, lại gặp Lục Hồng trên đường đi tìm ông nội Hầu Ca, nên nhanh chóng đã đến khu vườn hôm trước.
Hôm nay không có Trương Chân Nhân cùng đánh cờ, ông nội Hầu Ca đang tưới cây trong vườn. Nhìn cảnh này mà Hầu Ca và Khuyến Nhi thấy quen thuộc vô cùng, ở tại Địa Cầu, đã không biết bao nhiêu lần chúng nhìn thấy ông nội Hầu Ca chăm sóc cho khu vườn ở nhà chúng. Thấy bọn trẻ đến, ông nội Hầu Ca đặt bình tưới xuống, ra hiệu cho chúng đến chỗ bàn ghế trong đình viện ngồi, rót trà đưa chúng, rồi hỏi:
“Đã quay lại rồi sao? Sao lần này chỉ có ba đứa?”
Ba đứa trẻ liếc mắt nhìn nhau, rồi Hầu Ca mở lời, “Ông, lần này chúng cháu đến chính là muốn hỏi xin giúp đỡ.”
“Ồ?” Ông nội Hầu Ca nhướn mày.
“Nhà của Thiên Thử và Lê Vị ở khá xa, đi lại đến nhà mình không tiện. Nếu mổi lần đến đây lại cần phải kiếm lý do để bố mẹ hai bên đồng ý thì hơi khó khăn. Chúng cháu là muốn hỏi, ngoài cách sử dụng máy tính trong mật thất, còn cách nào khác không?”
Ông nội Hầu Ca trầm ngâm, “Cách thì tất nhiên là có. Suốt bề dài lịch sử, từ trước khi có công nghệ như bây giờ thì Nhị giới nhân đã tồn tại. Các cháu nghĩ, hồi đó chúng ta đi lại giữa hai thế giới như thế nào?”
Bọn trẻ nghe vậy thì mừng rỡ, “Vậy phải làm sao?” Hầu Ca hỏi.
“Cứ từ từ bình tĩnh đã.” Ông nội Hầu Ca chậm rãi nói, “Cách thì có, thậm chí khá đơn giản. Nhưng đơn giản không có nghĩa là dễ dàng. Ít nhất là đối với thực lực của các cháu lúc này, thật sự muốn làm vẫn còn hơi miễn cưỡng. Thậm chí có chút thử thách cùng nguy hiểm.”
Nghe câu này lòng bọn trẻ vừa phơi phới giờ lại trầm xuống. “Thử thách? Nguy hiểm? Vậy nghĩa là sao? Rốt cục cách này là gì vậy ạ?” con Mỹ Miêu hỏi.
“Đến thời của ta, vốn muốn để lại cho các cháu cái mật thất này là để tránh cho các cháu chút thử thách này. Nhưng xem ra trời không chiều lòng người rồi. Vậy thì chỉ còn có thể để các cháu theo cách truyền thống để mở ra ‘đạo’ thôi.” Ông nội Hầu Ca nói. “Đã vậy thì đi theo ta, đến một nơi, đến đó ta sẽ giải thích các cháu phải làm gì. Còn lúc có làm được hay không còn tùy ở may mắn và bổn sự của các cháu.”
Nói rồi, ông nội Hầu Ca tiến lên trước, dẫn đường, bọn trẻ nhanh chóng theo sau. Vòng vèo một lúc, đoàn người đã đến phía sau núi. Tại đây có một tòa tháp lớn mảu đỏ sậm cao ngút trời. Ông nội Hầu Ca quay lại phía bọn trẻ chỏ tay vào tòa tháp, đoạn mở miệng:
“Phàm nhân và Nhị giới nhân mỗi khi ngủ hay chết đi đều tiến vào Xứ Mộng này. Nhưng phàm nhân thì khi tỉnh giấc không nhớ được chuyện xảy ra với họ tại Xứ Mộng, còn Nhị giới nhân lại biết rõ, lý do chính có liên quan đến tòa tháp kia. Tháp này tên gọi Tụ hồn tháp. Khắp Xứ Mộng có rất nhiều tòa.
Nói một cách đơn giản, mỗi khi con người ở Địa cầu ngủ, linh hồn đều tiến vào Xứ Mộng, nhưng thường chia làm hai phần, một phần tiến vào trong tòa tháp đó, một phần còn lại ở phía bên ngoài, tỉnh lại trong thân thể tại Xứ Mộng. Mỗi khi con người ở tại Xứ Mộng quyết định đi ngủ, thì hai phần linh hồn lại hòa lại làm một, và trở về với thân thể tại Địa cầu. Người ta tỉnh lại ở Địa cầu, và phần linh hồn ở lại trong tháp đảm bảo các bí ẩn của Xứ Mộng không bị lộ ra, phàm nhân sẽ chỉ coi rằng họ nằm mơ mà không hay biết gì những chuyện trong mơ của họ đều thật sự đã diễn ra.”
Ông nội Hầu Ca nhìn qua bọn trẻ một lượt rồi tiếp tục nói, “Nhị giới nhân, khác với phàm nhân chính là ở chỗ, họ có thể gọi nốt phần linh hồn vốn phải ở trong những tòa Tụ hồn tháp này ra ngoài, tức là linh hồn họ luôn là một thể tại Xứ Mộng, không có sự chia cắt.
Vậy nên, nhiệm vụ của các ngươi vô cùng đơn giản, khi Thiên Thử và Lê Vị đang ngủ tại Địa Cầu, các ngươi chia nhau ra, một người cần leo lên đỉnh Tụ hồn tháp, tại nơi đó có Mộng Đài. Tại Mộng Đài cần tìm hai phần linh hồn của bọn chúng, giúp phần linh hồn trong Tụ hồn tháp ra ngoài. Hai người còn lại chia nhau tìm nốt hai phần linh hồn còn lại của chúng tại Xứ Mộng. Khi hai phần linh hồn hòa hợp tại bên ngoài, cũng tức là lúc hai đứa chúng ngộ ra ‘đạo’ để đi lại tự do giữa hai thế giới”
“Vậy chả phải nói, nếu như linh hồn phàm nhân trong tháp nếu cũng ra ngoài được và hòa hợp với linh hồn của họ bên ngoài thì họ cũng thành Nhị giới nhân sao?” Hầu Ca hỏi.
Ông nội Hầu Ca trợn mắt, khóe miệng giật giật, quát: “Nào có dễ như vậy?! Cháu tưởng tòa tháp này sinh ra để đàn áp các linh hồn chắc?” Ông nội Hầu Ca thở dài một hơi, cho bình tĩnh lại, rồi nói tiếp:
“Tác dụng thứ hai của Tụ hồn tháp, chính là bảo vệ linh hồn cũng như tính mạng của phàm nhân khi họ ở tại Xứ Mộng. Các cháu có bao giờ thắc mắc tại sao khi mơ gặp ác mộng luôn đến đoạn bị chết thì đều tỉnh lại không?”
Bọn trẻ nghi hoặc, “Chả lẽ là nhờ Tụ hồn tháp này?” Khuyến Nhi hỏi.
“Không sai. Chưa kể đến chuyện linh hồn của phàm nhân, ít nhất là phần linh hồn ở trong tháp, không cường đại như của Nhị giới nhân, nếu kéo chúng ra khỏi tháp có thể khiến những linh hồn đó tổn thương, nhẹ thì những người này khi tỉnh lại tại Địa Cầu tâm thần sẽ bất ổn định, nặng thì có thể hóa điên hay thậm chí tử vong;
Phần linh hồn lưu lại trong tháp cũng chính là bảo hiểm, mỗi khi tính mạng của phàm nhân tại Xứ Mộng bị đe dọa, linh hồn ở tại đây của họ sẽ đều nương theo phương vị của phần linh hồn trong Tụ hồn tháp mà trốn thoát, trở lại Địa Cầu. Còn thân thể ở tại đây của họ lúc đó sẽ lâm vào suy nhược, nhưng trạng thái suy nhược này các Thủ hộ giả cùng Dược sư tại Xứ Mộng sẽ ra tay cứu chữa.”
“Khoan đã!” Hầu Ca hoảng hốt, “Nói như vậy, Nhị giới nhân như chúng ta, hai phần linh hồn hòa làm một, vậy chả phải nói nếu bị chết ở đây sẽ ngỏm củ tỏi luôn ở Địa Cầu sao?” Đăng bởi: admin
/106
|