Editor: Lép
Phong Tĩnh Đằng nghe hai chữ "Ly hôn", bỗng chốc nheo hai mắt lại, đáy mắt hiện lên tia sáng nguy hiểm.
Mai Truyền Kỳ thấy y không lên tiếng, thúc giục nói: "Anh hiện tại hẳn là biết tôi không phải là đối tượng kết hôn của anh?"
Vương Chí Nghiệp nhịn không được lạnh giọng xen mồm: "Cho dù có nhầm đối tượng kết hôn, cũng không thể ly hôn."
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: "Vì cái gì?"
"Luật hôn nhân có quy định, phu phu khi kết hôn chưa được một năm, không được ly hôn."
Người này thật không biết tốt xấu, cũng không nghĩ thượng tá lại coi trọng đào binh hắn, còn nguyện ý cùng hắn kết hôn, đó chính là vinh hạnh của hắn, thế nhưng còn nghĩ ly hôn.
Mai Truyền Kỳ nhớ tới luật hôn nhân xác thật là có quy định này, buồn bực gãi gãi tóc giả trên đầu: "Vậy được rồi, tôi một năm sau lại qua đây ly hôn, bất quá, lại ủy khuất thượng tá, tương lai phải cùng ngài làm bạn lữ một năm."
Dù sao một năm cũng qua mau, chỉ cần hắn không nói, thì cũng không ai biết hắn với Quân Thanh ly hôn, lại còn lập tức cùng một nam nhân kết hôn.
Mai Truyền Kỳ liếc mắt nhìn quang não đã là 17:25 phút, đã sớm qua thời gian tan học của đứa con bảo bối hắn, nghĩ sau khi về nhà liền có thể nhìn thấy Nguy Nguy.
Hắn lại phải trì hoãn, đem kính râm cùng khẩu trang mang lên mặt, vội vàng xoay người rời đi.
Vương Chí Nghiệp nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng: "Thượng tá, ngài không tính đuổi theo hắn sao?"
Phong Tĩnh Đằng mang lại kính râm, thâm ý câu môi: "Hắn chạy không thoát."
――
Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù của Giản Dực, liếc mắt thấy Giản Dực nhìn quang não cười không ngừng.
Giản Dực duỗi tay vỗ trên vai hắn một phát, nhịn cười nói: "Tiểu tử cậu, thật xấu xa."
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Chính cậu xem." Giản Dực đem quang não phóng tới trước mặt hắn.
Trên quang não, tất cả đều là Văn Khải Khang diễm chiếu (hình ảnh khiêu gợi), hơn nữa, không đến nữa giờ, lượng truy cập đã qua ngàn vạn, truyền bá tốc độ phi thường mạnh mẽ.
Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: "Ai biểu hắn kêu em hắn tìm Nguy Nguy gây phiền toái, hiện tại chỉ chụp diễm chiếu, cũng quá tiện nghi hắn, bất quá, cậu như thế nào biết là tôi làm."
"Đương nhiên là Quân Thanh nói, lúc này đây, Văn gia và Phong gia chắc rất mất mặt."
"Chuyện này quan hệ gì với Phong gia?"
Giản Dực không đáp hỏi lại: "Cậu cảm thấy Văn Khải Khang sẽ vì chuyện gì mà tới toà dân chính?"
Mai Truyền Kỳ đầu óc xoay chuyển phi thường mau: "Cậu là nói Văn gia và Phong gia liên hôn?"
Nói đến Phong gia, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Không tồi, hôm nay Văn Khải Khang tới toà dân chính, là vì cùng với người mới về Phong gia nhận tổ quy tông Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn."
Mai Truyền Kỳ nghe thấy Phong Tĩnh Đằng, lập tức nghĩ đến cái trên ở trên cái mục kia, không khỏi đỡ trán, vô lực nói: "Sí Bàng, cậu thế nào lại đem chân tướng tàn nhẫn như vậy nói ra."
Nguyên lai từ đầu đến cuối đầu sỏ gây tội là chính mình.
Hắn nếu như không đem Văn Khải Khang đánh gục ở trong WC, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện cùng với Phong Tĩnh Đằng kết hôn.
Giản Dực kỳ quái mà liếc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"
Mai Truyền Kỳ không nghĩ đem chuyện mất mặt như vậy ra nói, tùy ý tìm cái cớ nói: "Tôi chỉ là suy nghĩ, không biết khi nào, mới có người phát hiện Văn Khải Khang bị đánh gục ở trong WC."
Giản Dực nghĩ đến bộ dạng chật vật của Văn Khải Khang, không khỏi cười ra tiếng: "Hắn bị cậu chỉnh thành như vậy, Phong gia chỉ sợ cũng sẽ không muốn hắn."
Mai Truyền Kỳ chửi thầm: Cho dù Phong gia muốn Văn Khải Khang, cũng phải chờ một năm sau.
――
Lúc này, toà dân chính lầu thứ mười, trong phòng vệ sinh, không ngừng truyền ra tiếng va chạm vào cửa "Bang bang" và tiếng "Ân....ân".
Mới vừa tiến nhà vệ sinh, hai gã nhân viên công tác, nghe được phòng WC phát ra tiếng va chạm, mặt hơi hơi nóng lên, xấu hổ liếc nhau, liền lén lút rời khỏi nhà vệ sinh.
Trong đó một người làm nhân viên cảm khái nói: "Hiện tại người trẻ tuổi càng ngày càng phóng túng."
Một người làm nhân viên khác cười trộm nói: "Nghe thấy tiếng, liền biết bên trong làm bao nhiêu kịch liệt."
Trong WC Văn Khải Khang, nghe được nhân viên công tác đối thoại, tức giận đến thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa, hảo tâm nhân viên công tác rời đi trước, đem tấm biển "Nhà vệ sinh tạm thời không thể sử dụng" ở trước cửa nhà vệ sinh.
Hai người ái muội cười, trở lại trong văn phòng, thu thập văn kiện tan tầm.
..........
Phong Tĩnh Đằng nghe hai chữ "Ly hôn", bỗng chốc nheo hai mắt lại, đáy mắt hiện lên tia sáng nguy hiểm.
Mai Truyền Kỳ thấy y không lên tiếng, thúc giục nói: "Anh hiện tại hẳn là biết tôi không phải là đối tượng kết hôn của anh?"
Vương Chí Nghiệp nhịn không được lạnh giọng xen mồm: "Cho dù có nhầm đối tượng kết hôn, cũng không thể ly hôn."
Mai Truyền Kỳ nhíu mày: "Vì cái gì?"
"Luật hôn nhân có quy định, phu phu khi kết hôn chưa được một năm, không được ly hôn."
Người này thật không biết tốt xấu, cũng không nghĩ thượng tá lại coi trọng đào binh hắn, còn nguyện ý cùng hắn kết hôn, đó chính là vinh hạnh của hắn, thế nhưng còn nghĩ ly hôn.
Mai Truyền Kỳ nhớ tới luật hôn nhân xác thật là có quy định này, buồn bực gãi gãi tóc giả trên đầu: "Vậy được rồi, tôi một năm sau lại qua đây ly hôn, bất quá, lại ủy khuất thượng tá, tương lai phải cùng ngài làm bạn lữ một năm."
Dù sao một năm cũng qua mau, chỉ cần hắn không nói, thì cũng không ai biết hắn với Quân Thanh ly hôn, lại còn lập tức cùng một nam nhân kết hôn.
Mai Truyền Kỳ liếc mắt nhìn quang não đã là 17:25 phút, đã sớm qua thời gian tan học của đứa con bảo bối hắn, nghĩ sau khi về nhà liền có thể nhìn thấy Nguy Nguy.
Hắn lại phải trì hoãn, đem kính râm cùng khẩu trang mang lên mặt, vội vàng xoay người rời đi.
Vương Chí Nghiệp nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng: "Thượng tá, ngài không tính đuổi theo hắn sao?"
Phong Tĩnh Đằng mang lại kính râm, thâm ý câu môi: "Hắn chạy không thoát."
――
Mai Truyền Kỳ ngồi trên xe huyền phù của Giản Dực, liếc mắt thấy Giản Dực nhìn quang não cười không ngừng.
Giản Dực duỗi tay vỗ trên vai hắn một phát, nhịn cười nói: "Tiểu tử cậu, thật xấu xa."
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Chính cậu xem." Giản Dực đem quang não phóng tới trước mặt hắn.
Trên quang não, tất cả đều là Văn Khải Khang diễm chiếu (hình ảnh khiêu gợi), hơn nữa, không đến nữa giờ, lượng truy cập đã qua ngàn vạn, truyền bá tốc độ phi thường mạnh mẽ.
Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: "Ai biểu hắn kêu em hắn tìm Nguy Nguy gây phiền toái, hiện tại chỉ chụp diễm chiếu, cũng quá tiện nghi hắn, bất quá, cậu như thế nào biết là tôi làm."
"Đương nhiên là Quân Thanh nói, lúc này đây, Văn gia và Phong gia chắc rất mất mặt."
"Chuyện này quan hệ gì với Phong gia?"
Giản Dực không đáp hỏi lại: "Cậu cảm thấy Văn Khải Khang sẽ vì chuyện gì mà tới toà dân chính?"
Mai Truyền Kỳ đầu óc xoay chuyển phi thường mau: "Cậu là nói Văn gia và Phong gia liên hôn?"
Nói đến Phong gia, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Không tồi, hôm nay Văn Khải Khang tới toà dân chính, là vì cùng với người mới về Phong gia nhận tổ quy tông Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn."
Mai Truyền Kỳ nghe thấy Phong Tĩnh Đằng, lập tức nghĩ đến cái trên ở trên cái mục kia, không khỏi đỡ trán, vô lực nói: "Sí Bàng, cậu thế nào lại đem chân tướng tàn nhẫn như vậy nói ra."
Nguyên lai từ đầu đến cuối đầu sỏ gây tội là chính mình.
Hắn nếu như không đem Văn Khải Khang đánh gục ở trong WC, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện cùng với Phong Tĩnh Đằng kết hôn.
Giản Dực kỳ quái mà liếc nhìn hắn một cái: "Làm sao vậy?"
Mai Truyền Kỳ không nghĩ đem chuyện mất mặt như vậy ra nói, tùy ý tìm cái cớ nói: "Tôi chỉ là suy nghĩ, không biết khi nào, mới có người phát hiện Văn Khải Khang bị đánh gục ở trong WC."
Giản Dực nghĩ đến bộ dạng chật vật của Văn Khải Khang, không khỏi cười ra tiếng: "Hắn bị cậu chỉnh thành như vậy, Phong gia chỉ sợ cũng sẽ không muốn hắn."
Mai Truyền Kỳ chửi thầm: Cho dù Phong gia muốn Văn Khải Khang, cũng phải chờ một năm sau.
――
Lúc này, toà dân chính lầu thứ mười, trong phòng vệ sinh, không ngừng truyền ra tiếng va chạm vào cửa "Bang bang" và tiếng "Ân....ân".
Mới vừa tiến nhà vệ sinh, hai gã nhân viên công tác, nghe được phòng WC phát ra tiếng va chạm, mặt hơi hơi nóng lên, xấu hổ liếc nhau, liền lén lút rời khỏi nhà vệ sinh.
Trong đó một người làm nhân viên cảm khái nói: "Hiện tại người trẻ tuổi càng ngày càng phóng túng."
Một người làm nhân viên khác cười trộm nói: "Nghe thấy tiếng, liền biết bên trong làm bao nhiêu kịch liệt."
Trong WC Văn Khải Khang, nghe được nhân viên công tác đối thoại, tức giận đến thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa, hảo tâm nhân viên công tác rời đi trước, đem tấm biển "Nhà vệ sinh tạm thời không thể sử dụng" ở trước cửa nhà vệ sinh.
Hai người ái muội cười, trở lại trong văn phòng, thu thập văn kiện tan tầm.
..........
/221
|