Trong vòng vài dặm dưới chân ngọn núi, ba gã linh kiếm đang ngồi xung quanh một cái nồi bốc hơi cuồn cuộn. Chiếc nồi được đun bằng linh hỏa.
Lý Nguyên Tùng xé nát một miếng thịt rồi ném vào trong nồi, sau đó dùng một cành khô khuấy mạnh. Y ghé mũi hít thật sâu hơi nóng bốc lên. Trên khuôn mặt tỏ ra mê ly: Đúng là mùi thịt thơm ghê. May là chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bằng không lại chẳng khác mọi người, ngày ngày gặm cơm khô.
Tạ Thanh Trúc liếc y một cái: Lúc Ta mang cái nồi sắt này thì ai là người cằn nhằn nhiều nhất hả?
Lý Nguyên Tùng xấu hổ cười một tiếng, y nói lấy lòng: Ca ca là người thô hào, làm sao chu đáo như Tam muội được? Tam muội thùy mị, cẩn thận quan tâm mọi việc như thế thì sau này ai cưới được là có phúc.
Coi như ngươi khéo chống. Trong lòng Tạ Thanh Trúc dễ chịu nên chỉ mắng lại một câu.
Phía dưới cái nồi là một thanh linh kiếm màu đỏ, linh lực hành hỏa tinh thuần phóng xuất ra nhiệt rất cao. Chẳng mấy chốc nồi canh thịt liền tản mát ra mùi thơm ngào ngạt.
Đại ca, hiện giờ đã tốn mất một nửa thời gian rồi, chúng ta phải đi đến đâu? Lý Nguyên Tùng quay sang hỏi Vệ Lâm Phong đương ngồi đầu tiên.
Vệ Lâm Phong liếc vào sâu trong sơn mạch: Xử: Mê vụ trong đầm cứ ba mươi sáu năm lại mở ra một lần. Cả đời chúng ta chỉ có một cơ hội như vậy, nếu không thử vào tìm cơ duyên thì thật là đáng tiếc. Phải biết rằng những gì tốt đều ở trung tâm ngọn chủ phong.
Nghe nói là năm xưa đại chiến ở chỗ đó là thảm liệt nhất. Linh kiếm sư bị chết vô số kể. Trong vòng trăm dặm xung quanh đó đều trở thành tuyệt âm tử địa. Chỗ này so với những huyết sát kiếm phần bên ngoài còn đáng sợ hơn nhiều. Với thực lực chúng ta thì ... Lý Nguyên Tùng lắc đầu cười khổ. Đối với lần này y không coi trọng lắm.
Vệ Lâm Phong nhìn y một cái rồi an ủi: Không cần quá lo lắng, lần này là do đệ tử Tinh các thượng tông khởi xướng, chắc rằng phải hội tụ hơn phân nửa đệ tử tinh anh kiếm môn ở trong ao đầm. Chỉ cần chúng ta cẩn thận thêm nữa với lại đi phía sau bọn họ thì chắc là ổn thôi.
Lý Nguyên Tùng gật đầu: Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng chỉ sợ đám thiên kiêu kiếm môn kia sẽ không để cho những thứ tán kiếm tu chúng ta dễ dàng như ý nguyện.
Cái này cũng khó trách, trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí, muốn nhận thì nhất định phải trả giá. Hiện giờ phần lớn tài nguyên tu luyện các quốc gia đều bị các thế lực đại kiếm môn chiếm cứ cho nên không gian sinh tồn tán tu chúng ta càng ngày càng nhỏ. Muốn tiến xa trên con đường linh kiếm sư chỉ có thể xông ra khỏi hiểm nguy mà thôi. Vệ Lâm Phong thở dài, nói sao hết nỗi gian khổ của linh kiếm sư tán tu hiện giờ.
Tạ Thanh Trúc vẫn ngồi đó trầm mặc đột nhiên biến đổi thần sắc, thị ngóng về ở chỗ sâu trong mê vụ: Ai đó?
Tâm thần Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng đều chấn động. Hai người trông về phía mê vụ cách đó chừng mười trượng, trong lòng cảnh giác. Lý Nguyên Tùng cẩn thận rút linh kiếm từ đáy nồi ra nắm chặt trong tay.
Chẳng mấy chốc, từ tiếng bước chân đều đều văng vẳng lộ ra một thân ảnh ở trong mê vụ. Khi nhìn rõ người vừa tới, ba người mỉm cười, thần kinh thả lỏng. Bởi vì đối phương chỉ có một mình, lại còn trẻ tuổi chắc tầm hai mươi tuổi thôi. Cho dù người này là đệ tử thiên tài ở các đại kiếm môn đi chăng nữa thì ở cái tuổi này tu vi cũng không thể quá cao. Người này cùng lắm là kiếm mạch sơ kỳ hoặc trung kỳ. Hơn trăm năm qua họ chưa từng nghe tiếng ai ở tuổi đó đạt tu vi kiếm mạch hậu kỳ. Người như thế ở các quốc gia Tây Bắc đến giờ còn chưa xuất thế.
Mạc Vấn hơi hơi kinh dị, hắn liếc nhìn nữ linh kiếm sư. Hắn không ngờ y thị có thể phát giác sự hiện hữu của mình trong vòng trăm trượng. Theo lý thuyết thì với thể chất đặc thù của hắn, muốn phát hiện ra hắn thì ít nhất cũng phải bước ra khỏi mê vụ mới phải.
Nhưng hắn cũng chỉ có hơi kinh ngạc. Hai nam một nữ này tầm ba mươi bốn mươi tuổi. Người phụ nữ có vẻ để ý với dung mạo của mình nên chăm nom khá cẩn thận, vì vậy nhìn qua mới chỉ hai ba mươi tuổi. Lúc này đúng là lúc nữ nhân có cái mị lực thành thục lớn nhất. Ba người đều có tu vi là mạch trung kỳ. Linh tức thị có hơi kém hơn, xem ra mới vừa tiến giai không được bao lâu nên tu vi còn chưa ổn định. Thực lực như vậy đừng bảo là hiện giờ, mặc dù mới vừa tiến vào đầm lầy hắn cũng không sợ.
Chúng ta là Nam Sơn tam hữu ở nước Tấn, xin ra mắt kiếm hữu, không biết kiếm tới đây vì chuyện gì? Vệ Lâm Phong cảnh giác hỏi dò.
Đi ngang qua. Mạc Vấn thản nhiên đáp, trong biểu hiện có chút lạnh lùng. Hắn không tới gần chỗ ba người đang nghỉ ngơi mà chọn một vị trí cách đó vài chục trượng.
Vệ Lâm Phong cũng thờ ơ. Song phương vốn là người lạ gặp nhau tại đầm lầy này nên việc giữ khoảng cách là điều khó tránh khỏi. Nhưng lão tự nhiên có cảm hứng đối với tên linh kiếm sư tuổi trẻ lẻ loi này. Trên người đối phương phảng phất bao phủ một tầng sương mù, dùng vọng khí thuật cũng không thể nhìn ra hư thật của đối phương. Cho nên lão hắng giọng hỏi: Kiếm hữu đến vì tâm diễn tông chủ phong à?
Chủ phong hả? Mạc Vấn ngẩng lên nhìn lão một cái, có thể được gọi là chủ phong của tông môn thì tất nhiên là vùng đất trọng yếu nhất tông môn.
Mạc Vấn không nói gì làm Vệ Lâm Phong hiểu là đồng ý, lão cười cười: Xem ra nhất định là vậy. Bọn ta đang muốn đến ngọn chủ phong. Nếu kiếm hữu cũng đến đó không bằng kết bạn đồng hành. Hiện giờ trong đầm không yên ổn, nhiều người bằng hữu thêm nhiều phần an toàn,
Mạc Vấn nhìn thật sâu vào hai mắt đối phương thì cũng thấy sự chân thành mà không có gì khác. Hắn biết mình quá lo lắng, kể từ khi tiến vào đầm lầy toàn gặp phải mấy tên linh kiếm sư không phải giết người cướp của cũng là lòng đầy âm mưu ngụy kế bởi vậy khó tránh khỏi có thành kiến đối với linh kiếm sư trong linh kiếm sư giới. Xem ra thì linh kiếm sư giới cũng không khác gì trên giang hồ, không phải tất cả đều là tiểu nhân âm hiểm mà vẫn có người thẳng thắn vô tư.
Vệ Lâm Phong thành khẩn thỉnh cầu nên Mạc Vấn không cự tuyệt nữa, hơn nữa hắn cũng tò mò về tâm diễn tông chủ phong nên gật đầu đồng ý.
Ha hả, kiếm hữu còn chưa ăn cơm trưa sao? Cùng dùng bữa đi, ăn no còn có sức mà đi. Từ đây đến ngọn chủ phong còn một ngày đường nữa. Không cần quá gấp gáp. Lập tức Vệ Lâm Phong vừa cười vừa mời mọc.
Mạc Vấn theo lời mời mà gia nhập đội ngũ ba người, Tạ Thanh Trúc cũng rất tò mò về Mạc Vấn nên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá rồi thị múc thêm một bát canh thịt.
Tiểu huynh đệ, mời dùng.
Mạc Vấn nhận lấy. Mùi canh thịt lập tức kích thích cảm giác thèm ăn. Mấy ngày này hắn đều gặm lương khô uống chút nước ngọt nên vị giác đã cảm thấy nhạt nhẽo lắm rồi. Hiện giờ một chén canh thịt nhưng chẳng khác gì mỹ vị. Thể chất của hắn không sợ độc, bởi vậy lập tức há mồm uống ực một ngụm thật lớn.
Vẫn chưa giới thiệu chính thức, chúng ta là tán tu nước Tấn. Sư thừa là Nam Sơn Tam lão cho nên mặc dù không phải là sư huynh muội nhưng tình chẳng khác gì huynh muội. Tại hạ Vệ Lâm Phong, vị này là nhị đệ Lý Nguyên Tùng và tam muội Tạ Thanh Trúc.
Văn Mặc, tán tu nước Triệu. Mạc Vấn trả lời rất đơn giản.
Vệ Lâm Phong cảm giác thấy Mạc Vấn lảng tránh chuyện lai lịch nên chủ động nói sang chuyện khác: Văn huynh đệ có thể một thân một mình xâm nhập tới đây quả thật là thiếu niên anh tài, bọn đệ tử tinh anh các đại kiếm môn so cũng không kịp làm cho tại hạ bội phục.
Mạc Vấn khẽ vuốt cằm, hắn im lặng một chốc rồi hỏi: Vệ đại ca có biết chuyện gì đã xảy ra ở tâm diễn tông chủ phong trước kia không?
Ba người bọn Vệ Lâm Phong kinh ngạc nhìn nhau rồi cười khổ bảo: Thì ra Văn huynh đệ không biết? Văn huynh đệ vẫn chưa nhận được tin tức, chuyện là như vậy.
Lần này mê vụ trong đầm lầy mở ra, những người có thân phận đặc thù là đệ tử kiếm mộn ở bốn nước Yên, Triệu, Tấn, Vệ đồng thời đi vào. Mấy ngày trước người nọ bắn tiếng phải thăm dò phạm vi chủ phong bởi vậy triệu tập tất cả tiến vào đầm lầy. Linh kiếm sư các phái trước tiên đến chủ phong hội hợp. Nguyên bản chuyện này có thể không rãnh mà để ý, nhưng người này đến từ Tinh các thượng tông vô vi tông lại là cháu yêu của vô vi tông chủ nên tấm lòng cũng có chút thiếu sót. Chúng ta chưa nhận được tin tức thì thôi nhưng nếu đã nhận được tin tức thì không thể không để ý tới. Nếu không vạn nhất truyền tới tai người này thì đối phương chỉ một câu nói bọn ta có thể vạn kiếp bất phục. Ai cũng tại ta lắm miệng, nếu không Văn huynh đệ cũng không phải nặng gánh làm gì.
Khuôn mặt Vệ Lâm Phong hiện lên vẻ áy náy, thật sự hối hận mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng, chẳng khác nào quấn đối phương vào trong vòng thị phi này.
Hai mắt Mạc Vấn híp lại: Vô vi tông? Chính là tên Chu Khánh Thư sao?
Đúng là người này, Văn huynh đệ quen biết hắn sao? Vệ Lâm Phong ngạc nhiên.
Mạc Vấn ẩn sát khí vào trong lòng, hàm hồ nói cho qua chuyện: Đã gặp một lần.
Nói xong hắn bèn hỏi sang chuyện khác ngay: Vệ đại ca có thể nói qua về chuyện trên tâm diễn tông chủ phong không? Đến lúc đó tại hạ cũng có chuẩn bị trước.
Văn huynh đệ không biết chuyện trên chủ phong sao? Để ta kể ngắn gọn vậy. Vệ Lâm Phong nghĩ một lúc để sắp xếp lại câu chuyện rồi kể: Mê vụ ở đầm lầy này vốn là tổng đàn cổ kiếm tông một chi nhánh của tâm diễn tông. Ở trung tâm của ngọn chủ phong là vùng trọng địa, có chư điện chứa tàng thư truyền pháp của phân tông. Năm xưa đây là chiến trường thảm liệt nhất, mai táng đến mấy ngàn linh kiếm sư, hơn nữa cấp thấp nhất cũng là kiếm Mạch Kỳ, cảnh giới kiếm cương kiếm cương thậm chí kiếm nguyên cũng có không ít bởi vậy nơi đây trở thanh một nơi tử địa tuyệt sát. Ở đó tồn tại nhiều nguyên linh oán niệm của linh kiếm sư không tan được, theo thời gian hấp thu sát lực tử khí hóa thân tử linh quỷ vật. Chúng kinh khủng hơn nhiều những sát linh trong kiếm phần ở bên ngoài. Nhưng bởi vì đây là một nơi tuyệt địa cho nên có giá trị khảo sát, thăm dò lớn.
Ở đó phải cẩn thận hai dạng đồ vật, một là cấm chế, hai là lũ tử linh. Về cấm chế thì không cần nhiều lời nữa mà chỉ nói về lũ tử linh. Chúng chính là nguyên linh tàn niệm của linh kiếm biến thành sau khi chết nên có trí khôn không khác gì loài người. Bởi vậy so với tàn linh kiếm linh biến thành sát linh còn khó chơi hơn nhiều. Chúng nó có thể nhớ một ít chiêu thức kiếm quyết khi còn sống, lại còn có chứa đặc thù âm sát kiếm khí mang tử khí sát lực rất mạnh có thể ăn mòn kiếm khí và nguyên linh của linh kiếm. Nếu đồng giai thì linh kiếm sư loài người không thể đối kháng được. Cho nên nhìn thấy loại vật này thì tốt nhất nên đi vòng qua.
Vệ Lâm Phong rất chân thành khuyên bảo. Mạc Vấn lẳng lặng lắng nghe. Hắn rất tò mò với loại tử linh kia. Loại vật này có lẽ là Quỷ Hồn mà thế tục đồn đãi, truyền thuyết cho rằng con người sau khi chết, linh hồn đọa vào luân hồi rồi một lần nữa chuyển thế đầu thai. Nếu linh hồn lưu lại trên thế gian liền biến thành Quỷ Hồn. Thực ra, linh hồn của con người bình thường căn bản không thể tồn tại được thế mà chỉ có linh kiếm sư tu luyện ra nguyên linh trong một tình cảnh đặc biệt mới có thể lưu lại, còn kiếm linh sẽ hóa thành sát linh. Không biết tử linh sẽ là cái dạng gì đây?
Mấy người ăn xong bữa trưa bèn lập tức lên đường. Trên đường đi Vệ Lâm Phong lại nói cho Mạc Vấn về ngọn nguồn mê vụ trong đầm lầy và lịch sử mảnh đất này xưa kia.
Phiến sơn mạch này từng có tên là Vân hà sơn, bên dưới có một linh mạch thủy thuộc tính thuộc loại thượng phẩm tam giai nhưng tâm diễn tông dùng bí pháp bố trí làm tâm trận hộ sơn đại trận, dùng linh mạch làm tăng cường uy lực đại trận vì thế nó mới thành tử trận, chỉ cần một ngày linh khí linh mạch chưa hết thì đại trận có thể hoạt động quanh năm.
Lý Nguyên Tùng xé nát một miếng thịt rồi ném vào trong nồi, sau đó dùng một cành khô khuấy mạnh. Y ghé mũi hít thật sâu hơi nóng bốc lên. Trên khuôn mặt tỏ ra mê ly: Đúng là mùi thịt thơm ghê. May là chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bằng không lại chẳng khác mọi người, ngày ngày gặm cơm khô.
Tạ Thanh Trúc liếc y một cái: Lúc Ta mang cái nồi sắt này thì ai là người cằn nhằn nhiều nhất hả?
Lý Nguyên Tùng xấu hổ cười một tiếng, y nói lấy lòng: Ca ca là người thô hào, làm sao chu đáo như Tam muội được? Tam muội thùy mị, cẩn thận quan tâm mọi việc như thế thì sau này ai cưới được là có phúc.
Coi như ngươi khéo chống. Trong lòng Tạ Thanh Trúc dễ chịu nên chỉ mắng lại một câu.
Phía dưới cái nồi là một thanh linh kiếm màu đỏ, linh lực hành hỏa tinh thuần phóng xuất ra nhiệt rất cao. Chẳng mấy chốc nồi canh thịt liền tản mát ra mùi thơm ngào ngạt.
Đại ca, hiện giờ đã tốn mất một nửa thời gian rồi, chúng ta phải đi đến đâu? Lý Nguyên Tùng quay sang hỏi Vệ Lâm Phong đương ngồi đầu tiên.
Vệ Lâm Phong liếc vào sâu trong sơn mạch: Xử: Mê vụ trong đầm cứ ba mươi sáu năm lại mở ra một lần. Cả đời chúng ta chỉ có một cơ hội như vậy, nếu không thử vào tìm cơ duyên thì thật là đáng tiếc. Phải biết rằng những gì tốt đều ở trung tâm ngọn chủ phong.
Nghe nói là năm xưa đại chiến ở chỗ đó là thảm liệt nhất. Linh kiếm sư bị chết vô số kể. Trong vòng trăm dặm xung quanh đó đều trở thành tuyệt âm tử địa. Chỗ này so với những huyết sát kiếm phần bên ngoài còn đáng sợ hơn nhiều. Với thực lực chúng ta thì ... Lý Nguyên Tùng lắc đầu cười khổ. Đối với lần này y không coi trọng lắm.
Vệ Lâm Phong nhìn y một cái rồi an ủi: Không cần quá lo lắng, lần này là do đệ tử Tinh các thượng tông khởi xướng, chắc rằng phải hội tụ hơn phân nửa đệ tử tinh anh kiếm môn ở trong ao đầm. Chỉ cần chúng ta cẩn thận thêm nữa với lại đi phía sau bọn họ thì chắc là ổn thôi.
Lý Nguyên Tùng gật đầu: Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng chỉ sợ đám thiên kiêu kiếm môn kia sẽ không để cho những thứ tán kiếm tu chúng ta dễ dàng như ý nguyện.
Cái này cũng khó trách, trên đời làm gì có bữa trưa miễn phí, muốn nhận thì nhất định phải trả giá. Hiện giờ phần lớn tài nguyên tu luyện các quốc gia đều bị các thế lực đại kiếm môn chiếm cứ cho nên không gian sinh tồn tán tu chúng ta càng ngày càng nhỏ. Muốn tiến xa trên con đường linh kiếm sư chỉ có thể xông ra khỏi hiểm nguy mà thôi. Vệ Lâm Phong thở dài, nói sao hết nỗi gian khổ của linh kiếm sư tán tu hiện giờ.
Tạ Thanh Trúc vẫn ngồi đó trầm mặc đột nhiên biến đổi thần sắc, thị ngóng về ở chỗ sâu trong mê vụ: Ai đó?
Tâm thần Vệ Lâm Phong và Lý Nguyên Tùng đều chấn động. Hai người trông về phía mê vụ cách đó chừng mười trượng, trong lòng cảnh giác. Lý Nguyên Tùng cẩn thận rút linh kiếm từ đáy nồi ra nắm chặt trong tay.
Chẳng mấy chốc, từ tiếng bước chân đều đều văng vẳng lộ ra một thân ảnh ở trong mê vụ. Khi nhìn rõ người vừa tới, ba người mỉm cười, thần kinh thả lỏng. Bởi vì đối phương chỉ có một mình, lại còn trẻ tuổi chắc tầm hai mươi tuổi thôi. Cho dù người này là đệ tử thiên tài ở các đại kiếm môn đi chăng nữa thì ở cái tuổi này tu vi cũng không thể quá cao. Người này cùng lắm là kiếm mạch sơ kỳ hoặc trung kỳ. Hơn trăm năm qua họ chưa từng nghe tiếng ai ở tuổi đó đạt tu vi kiếm mạch hậu kỳ. Người như thế ở các quốc gia Tây Bắc đến giờ còn chưa xuất thế.
Mạc Vấn hơi hơi kinh dị, hắn liếc nhìn nữ linh kiếm sư. Hắn không ngờ y thị có thể phát giác sự hiện hữu của mình trong vòng trăm trượng. Theo lý thuyết thì với thể chất đặc thù của hắn, muốn phát hiện ra hắn thì ít nhất cũng phải bước ra khỏi mê vụ mới phải.
Nhưng hắn cũng chỉ có hơi kinh ngạc. Hai nam một nữ này tầm ba mươi bốn mươi tuổi. Người phụ nữ có vẻ để ý với dung mạo của mình nên chăm nom khá cẩn thận, vì vậy nhìn qua mới chỉ hai ba mươi tuổi. Lúc này đúng là lúc nữ nhân có cái mị lực thành thục lớn nhất. Ba người đều có tu vi là mạch trung kỳ. Linh tức thị có hơi kém hơn, xem ra mới vừa tiến giai không được bao lâu nên tu vi còn chưa ổn định. Thực lực như vậy đừng bảo là hiện giờ, mặc dù mới vừa tiến vào đầm lầy hắn cũng không sợ.
Chúng ta là Nam Sơn tam hữu ở nước Tấn, xin ra mắt kiếm hữu, không biết kiếm tới đây vì chuyện gì? Vệ Lâm Phong cảnh giác hỏi dò.
Đi ngang qua. Mạc Vấn thản nhiên đáp, trong biểu hiện có chút lạnh lùng. Hắn không tới gần chỗ ba người đang nghỉ ngơi mà chọn một vị trí cách đó vài chục trượng.
Vệ Lâm Phong cũng thờ ơ. Song phương vốn là người lạ gặp nhau tại đầm lầy này nên việc giữ khoảng cách là điều khó tránh khỏi. Nhưng lão tự nhiên có cảm hứng đối với tên linh kiếm sư tuổi trẻ lẻ loi này. Trên người đối phương phảng phất bao phủ một tầng sương mù, dùng vọng khí thuật cũng không thể nhìn ra hư thật của đối phương. Cho nên lão hắng giọng hỏi: Kiếm hữu đến vì tâm diễn tông chủ phong à?
Chủ phong hả? Mạc Vấn ngẩng lên nhìn lão một cái, có thể được gọi là chủ phong của tông môn thì tất nhiên là vùng đất trọng yếu nhất tông môn.
Mạc Vấn không nói gì làm Vệ Lâm Phong hiểu là đồng ý, lão cười cười: Xem ra nhất định là vậy. Bọn ta đang muốn đến ngọn chủ phong. Nếu kiếm hữu cũng đến đó không bằng kết bạn đồng hành. Hiện giờ trong đầm không yên ổn, nhiều người bằng hữu thêm nhiều phần an toàn,
Mạc Vấn nhìn thật sâu vào hai mắt đối phương thì cũng thấy sự chân thành mà không có gì khác. Hắn biết mình quá lo lắng, kể từ khi tiến vào đầm lầy toàn gặp phải mấy tên linh kiếm sư không phải giết người cướp của cũng là lòng đầy âm mưu ngụy kế bởi vậy khó tránh khỏi có thành kiến đối với linh kiếm sư trong linh kiếm sư giới. Xem ra thì linh kiếm sư giới cũng không khác gì trên giang hồ, không phải tất cả đều là tiểu nhân âm hiểm mà vẫn có người thẳng thắn vô tư.
Vệ Lâm Phong thành khẩn thỉnh cầu nên Mạc Vấn không cự tuyệt nữa, hơn nữa hắn cũng tò mò về tâm diễn tông chủ phong nên gật đầu đồng ý.
Ha hả, kiếm hữu còn chưa ăn cơm trưa sao? Cùng dùng bữa đi, ăn no còn có sức mà đi. Từ đây đến ngọn chủ phong còn một ngày đường nữa. Không cần quá gấp gáp. Lập tức Vệ Lâm Phong vừa cười vừa mời mọc.
Mạc Vấn theo lời mời mà gia nhập đội ngũ ba người, Tạ Thanh Trúc cũng rất tò mò về Mạc Vấn nên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá rồi thị múc thêm một bát canh thịt.
Tiểu huynh đệ, mời dùng.
Mạc Vấn nhận lấy. Mùi canh thịt lập tức kích thích cảm giác thèm ăn. Mấy ngày này hắn đều gặm lương khô uống chút nước ngọt nên vị giác đã cảm thấy nhạt nhẽo lắm rồi. Hiện giờ một chén canh thịt nhưng chẳng khác gì mỹ vị. Thể chất của hắn không sợ độc, bởi vậy lập tức há mồm uống ực một ngụm thật lớn.
Vẫn chưa giới thiệu chính thức, chúng ta là tán tu nước Tấn. Sư thừa là Nam Sơn Tam lão cho nên mặc dù không phải là sư huynh muội nhưng tình chẳng khác gì huynh muội. Tại hạ Vệ Lâm Phong, vị này là nhị đệ Lý Nguyên Tùng và tam muội Tạ Thanh Trúc.
Văn Mặc, tán tu nước Triệu. Mạc Vấn trả lời rất đơn giản.
Vệ Lâm Phong cảm giác thấy Mạc Vấn lảng tránh chuyện lai lịch nên chủ động nói sang chuyện khác: Văn huynh đệ có thể một thân một mình xâm nhập tới đây quả thật là thiếu niên anh tài, bọn đệ tử tinh anh các đại kiếm môn so cũng không kịp làm cho tại hạ bội phục.
Mạc Vấn khẽ vuốt cằm, hắn im lặng một chốc rồi hỏi: Vệ đại ca có biết chuyện gì đã xảy ra ở tâm diễn tông chủ phong trước kia không?
Ba người bọn Vệ Lâm Phong kinh ngạc nhìn nhau rồi cười khổ bảo: Thì ra Văn huynh đệ không biết? Văn huynh đệ vẫn chưa nhận được tin tức, chuyện là như vậy.
Lần này mê vụ trong đầm lầy mở ra, những người có thân phận đặc thù là đệ tử kiếm mộn ở bốn nước Yên, Triệu, Tấn, Vệ đồng thời đi vào. Mấy ngày trước người nọ bắn tiếng phải thăm dò phạm vi chủ phong bởi vậy triệu tập tất cả tiến vào đầm lầy. Linh kiếm sư các phái trước tiên đến chủ phong hội hợp. Nguyên bản chuyện này có thể không rãnh mà để ý, nhưng người này đến từ Tinh các thượng tông vô vi tông lại là cháu yêu của vô vi tông chủ nên tấm lòng cũng có chút thiếu sót. Chúng ta chưa nhận được tin tức thì thôi nhưng nếu đã nhận được tin tức thì không thể không để ý tới. Nếu không vạn nhất truyền tới tai người này thì đối phương chỉ một câu nói bọn ta có thể vạn kiếp bất phục. Ai cũng tại ta lắm miệng, nếu không Văn huynh đệ cũng không phải nặng gánh làm gì.
Khuôn mặt Vệ Lâm Phong hiện lên vẻ áy náy, thật sự hối hận mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng, chẳng khác nào quấn đối phương vào trong vòng thị phi này.
Hai mắt Mạc Vấn híp lại: Vô vi tông? Chính là tên Chu Khánh Thư sao?
Đúng là người này, Văn huynh đệ quen biết hắn sao? Vệ Lâm Phong ngạc nhiên.
Mạc Vấn ẩn sát khí vào trong lòng, hàm hồ nói cho qua chuyện: Đã gặp một lần.
Nói xong hắn bèn hỏi sang chuyện khác ngay: Vệ đại ca có thể nói qua về chuyện trên tâm diễn tông chủ phong không? Đến lúc đó tại hạ cũng có chuẩn bị trước.
Văn huynh đệ không biết chuyện trên chủ phong sao? Để ta kể ngắn gọn vậy. Vệ Lâm Phong nghĩ một lúc để sắp xếp lại câu chuyện rồi kể: Mê vụ ở đầm lầy này vốn là tổng đàn cổ kiếm tông một chi nhánh của tâm diễn tông. Ở trung tâm của ngọn chủ phong là vùng trọng địa, có chư điện chứa tàng thư truyền pháp của phân tông. Năm xưa đây là chiến trường thảm liệt nhất, mai táng đến mấy ngàn linh kiếm sư, hơn nữa cấp thấp nhất cũng là kiếm Mạch Kỳ, cảnh giới kiếm cương kiếm cương thậm chí kiếm nguyên cũng có không ít bởi vậy nơi đây trở thanh một nơi tử địa tuyệt sát. Ở đó tồn tại nhiều nguyên linh oán niệm của linh kiếm sư không tan được, theo thời gian hấp thu sát lực tử khí hóa thân tử linh quỷ vật. Chúng kinh khủng hơn nhiều những sát linh trong kiếm phần ở bên ngoài. Nhưng bởi vì đây là một nơi tuyệt địa cho nên có giá trị khảo sát, thăm dò lớn.
Ở đó phải cẩn thận hai dạng đồ vật, một là cấm chế, hai là lũ tử linh. Về cấm chế thì không cần nhiều lời nữa mà chỉ nói về lũ tử linh. Chúng chính là nguyên linh tàn niệm của linh kiếm biến thành sau khi chết nên có trí khôn không khác gì loài người. Bởi vậy so với tàn linh kiếm linh biến thành sát linh còn khó chơi hơn nhiều. Chúng nó có thể nhớ một ít chiêu thức kiếm quyết khi còn sống, lại còn có chứa đặc thù âm sát kiếm khí mang tử khí sát lực rất mạnh có thể ăn mòn kiếm khí và nguyên linh của linh kiếm. Nếu đồng giai thì linh kiếm sư loài người không thể đối kháng được. Cho nên nhìn thấy loại vật này thì tốt nhất nên đi vòng qua.
Vệ Lâm Phong rất chân thành khuyên bảo. Mạc Vấn lẳng lặng lắng nghe. Hắn rất tò mò với loại tử linh kia. Loại vật này có lẽ là Quỷ Hồn mà thế tục đồn đãi, truyền thuyết cho rằng con người sau khi chết, linh hồn đọa vào luân hồi rồi một lần nữa chuyển thế đầu thai. Nếu linh hồn lưu lại trên thế gian liền biến thành Quỷ Hồn. Thực ra, linh hồn của con người bình thường căn bản không thể tồn tại được thế mà chỉ có linh kiếm sư tu luyện ra nguyên linh trong một tình cảnh đặc biệt mới có thể lưu lại, còn kiếm linh sẽ hóa thành sát linh. Không biết tử linh sẽ là cái dạng gì đây?
Mấy người ăn xong bữa trưa bèn lập tức lên đường. Trên đường đi Vệ Lâm Phong lại nói cho Mạc Vấn về ngọn nguồn mê vụ trong đầm lầy và lịch sử mảnh đất này xưa kia.
Phiến sơn mạch này từng có tên là Vân hà sơn, bên dưới có một linh mạch thủy thuộc tính thuộc loại thượng phẩm tam giai nhưng tâm diễn tông dùng bí pháp bố trí làm tâm trận hộ sơn đại trận, dùng linh mạch làm tăng cường uy lực đại trận vì thế nó mới thành tử trận, chỉ cần một ngày linh khí linh mạch chưa hết thì đại trận có thể hoạt động quanh năm.
/375
|