Mạc Vấn nhìn kiếm quang trên đỉnh đầu mình, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc không thể phát hiện, tay phải khẽ run lên hút lấy một thanh kiếm khí phổ thông còn dính máu ở cách đó không xa vào tay, chém một kiếm dứt khoát từ trên xuống dưới.
Thức thứ ba của Đại Vân Vũ kiếm quyết, Dung vân hóa vũ!
Giờ phút này Mạc Vấn thi triển kiếm thức này càng thêm xuất chúng, nhẹ nhàng thoải mái, kiếm mang đen huyền to lớn như một dòng chảy màu đen quét ngang trời, kiếm mang mà hai tên linh kiếm sư cửu giai sơ kỳ phát ra trong vỡ tan trong nháy mắt, tiếp đó, kiếm mang màu đen này vẫn tiếp tục đánh lên hai người mà khí thế không hề suy giảm.
Hộ thể kiếm linh được hai tên linh kiếm sư huyễn hóa mà thành chớp tắt không ngừng, cuối cùng vỡ tan tành, bắn về phía sau như hai quả đạn pháo, mạnh mẽ đập vỡ bức tường phía sau.
Chỉ một kiếm mà đã mạnh mẽ đến vậy ư!
Toàn trường lại một lần nữa rung động, bốn tên linh kiếm sư còn lại trong đó có Dư lão bất giác lùi lại nửa bước, sâu trong mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ.
Mạc Vấn khẽ rung trường kiếm trong tay, thân kiếm thon dài bỗng chốc hóa thành từng đốm từng đốm phấn bạc rơi xuống, kiếm khí bình thường không thể nào chịu nổi kiếm khí hùng hậu đến thế truyền vào, kết cấu bên trong hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lại vẫy tay, một thanh kiếm khí phổ thông bắn lên khỏi mặt đất rơi vào trong tay rồi lạnh lùng liếc bốn người một cái.
Bốn người Dư lão kinh hãi, đồng thời xuất kiếm ngăn cản, cuối cùng phải bốn tên linh kiếm sư cấp chín hợp lực khó khăn lắm mới đỡ hết được uy lực một kiếm này của Mạc Vấn.
Các hạ! Chúng ta nguyện ý rút khỏi Chú Kiếm sơn trang! Dư lão kinh sợ hô lớn.
Mạc Vấn vứt thanh kiếm trụi lủi trong tay đi, lại hút tiếp một thanh kiếm khí bình thường vào tay nhẹ nhàng vẽ ra một chiêu Phong sinh thủy khởi, một lão giả cấp chín sơ kỳ không kịp phản ứng liền bị hơi nước vô hình từ giữa trán xé rách, thi thể đổ rầm xuống đất, lục phủ ngũ tạng tung tóe đầy đất.
Ba lão giả còn lại bỗng ngừng hô hấp, lúc này không còn chút tâm lý cầu may nào nữa, người mặt bạc ở trước mặt này có thực lực chôn vùi toàn bộ bọn họ! Rốt cuộc thực lực của hắn cao đến mức nào chứ? Chẳng lẽ là Kiếm Thánh hay sao?
Các hạ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Bọn ta nguyện ý thề trọn đời không mạo phạm Chú Kiếm sơn trang, tôn Mạc gia làm huynh!
Quả thật là Dư não cuống cả lên rồi, thực lực người mặt bạc này quỷ dị đáng sợ quá thể, hắn giết linh kiếm sư cấp chín như thể giết chó!
Kiếm thứ ba Vân sinh vụ ải của Mạc Vấn đã đánh ra, vô số Đại Vân Vũ kiếm khí sắc bén bắn tới ba người Dư lão.
Dư lão và Tốn lão hết sức ngăn cản, vất vả lắm mới chặn được tất cả kiếm khí lại, nhưng trên người vẫn bị vạch ra mấy vết thương đáng sợ, mà lão giả cấp chín còn lại thì không may mắn như vậy, hộ thể kiếm linh chỉ chống được một hơi liền ào ào sụp đổ, khắp người bị kiếm khí xuyên thủng như một cái sàng, thi thể gần như không còn hình người.
A!
Dư lão máu me đầy người hét lớn một tiếng: Đi!
Hai lão giả cấp chín trung kỳ dồn sức lao về hai phía, hoảng sợ như chó nhà có tang. Bọn họ đúng là không còn dũng khí đối mặt với người mặt bạc này nữa.
Mạc Vấn lẳng lặng đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc lạnh lùng nhìn thân ảnh đệ tử lục đại thế gia ở khắp bốn phương tám hướng phía ngoài sơn trang đang dũng mãnh lao tới nhưng không hề ra tay ngăn cản.
Không lâu sau, có tiếng kêu hoảng sợ truyền đến: Sao ta không ra được thế này? Làm sao quay lại được chỗ cũ bây giờ?
A! Đây là nơi nào? Thất ca! Ca ở đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta không thấy gì cả?
Mơ, đây nhất định chỉ là mơ thôi!
...
Khắp cả sơn trang, mấy ngàn đệ tử lục đại gia tộc đảo tới đảo lui như ruồi mất đầu, trong mắt bọn hắn cái gọi là phương hướng lúc này căn bản không tồn tại, hai người mặt đối mặt mà như không quen biết. Cứ như thể cảnh tượng mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau vậy.
Những đệ tử Chú Kiếm sơm trang cùng hai nhà Mộ, Liễu trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng này, những địch nhân này cứ như bị trúng tà vậy, rõ ràng ngay ở trước mắt bọn hắn thôi mà bọn hắn lại không thể thấy được mà đi loạn lên như mất đầu vậy.
Đôi mắt Mạc Vấn nhìn xuống khắp sơn trang, vẻ ngoan lệ tuyệt nhiên trong mắt càng lúc càng đậm, rốt cuộc linh quang trong tay lóe lên, một trận bàn xuất hiện trong tay hắn, phía trên có khảm ba viên linh thạch thuộc tính thủy trong suốt lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm giật mình kinh dị nhìn về phía Mạc Vấn ở phía trên kiến trúc.
Hắn muốn làm gì vậy? Liễu Thanh Lâm hỏi.
Ta cảm giác có một luồng sát cơ vô cùng mãnh liệt, chắc là hắn muốn... Mộ Lôi lẩm bẩm nói.
Liễu Thanh Lâm liền biến sắc mặt: Hắn muốn giết toàn bộ những người này sao?
Phán đoán hoang đường này khiến người ta khó mà tin tưởng được, nhưng sát cơ nồng nặc trên người Mạc Vấn khiến lòng người kinh hãi tuyệt đối không giống như nói chơi!
Hành động kế tiếp của Mạc Vấn đã cho thấy mục đích của hắn. Ba viên linh thạch cấp một thuộc tính thủy trên trận bàn Tam Chuyển Thủy Vân lần lượt sáng lên, quang mang rực rỡ đến mức còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Vân sinh!
Hai tiếng nhẹ nhàng thốt lên từ miệng Mạc Vấn, khắp Chú Kiếm sơn trang bỗng dưng xuất hiện rất nhiều sương mù, sương mù bao phủ toàn bộ sơn trang có phạm vi vài dặm.
Kiếm ngưng!
Sương mù cuồn cuộn bốc lên phía trời cao bao la cách đó vài chục trượng rồi hội tụ lại, chậm rãi ngưng thành vụ kiếm, một thanh, hai thanh, ba thanh... chi chít cho đến khi cả bầu trời chỉ toàn là vụ kiếm!
Vụ kiếm kinh khủng kia tạo thành một rừng kiếm dày đặc lơ lửng trong không trung, nhưng đệ tử lục tộc bên dưới không hề phát giác, chỉ có hai tên linh kiếm sư cấp chín là Dư lão và Tôn lão cảm giác được đôi chút, chúng hoảng sợ nhìn lên không trung, mặc dù không nhìn ra rốt cuộc trên bầu trời có gì, nhưng bọn chúng nhận thấy một luồng áp lực đang hội tụ lên linh hồn bọn chúng, chỉ chờ lúc để đánh cho bọn chúng một đòn hủy diệt!
Cái này, đây là thủ đoạn gì chứ!?
Liễu Thanh Lâm trợn tròn hai mắt cũng đang sợ hãi nhìn lên bầu trời, lúc này hắn không hề nghi ngờ chút nào mà hoàn toàn có thể khẳng định rằng chỉ cần những thanh vụ kiếm này rơi xuống là sẽ không có một đệ tử lục đại gia tộc nào còn may mắn sống sót!
Bỗng Mộ Lôi nhìn chăm chú về phía Liễu Thanh Lâm, khẽ quát: Nhị đệ, rốt cục hắn là ai?
Liễu Thanh Lâm hơi ngập ngừng một chút, nói theo bản năng: Hắn là Vấn...
Nhưng đột nhiên hắn bừng tỉnh ngộ, vội vàng đổi cách nói: Hỏi ta, ta biết hỏi ai?
(Ở đây khó truyền đạt hết ý được nên đành chú thích bên ngoài, dù chỉ là chi tiết nhỏ thôi. Ban đầu Liễu Thanh Lâm định nói là 'Vấn (nhi)', nhưng chợt nhận ra không nên tiết lộ điều này, vì vậy đổi thành 'Vấn ngã, ngã vấn thùy' (hỏi ta, ta biết hỏi ai?), chữ vấn (có nghĩa là 'hỏi'), nhưng đã lái câu nói trước sang một hướng khác, hay còn gọi là đánh trống lảng, cùng một chữ 'vấn' nên chưa tiết lộ tung tích của Mạc Vấn)
Mộ Lôi nhìn chằm chằm Liễu Thanh Lâm như thể muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, Liễu Thanh Lâm chột dạ liền ngó lơ sang hết chỗ này tới chỗ khác.
Thôi bỏ đi, kết cục của những tên này đã định, chúng ta đi xem Tam đệ ra sao rồi. Mộ Lôi thở dài rồi đứng dậy.
Liễu Thanh Lâm gật đầu, dìu Mộ Lôi đi tới nơi Mạc Thiên ngã xuống.
Trên bầu trời, sau khi tất cả vụ kiếm hoàn tất lần ngưng tụ cuối cùng, linh khí hành thủy kinh khủng như một con sóng mênh mông bắt đầu cuộn trào trên đỉnh Chú Kiếm sơn trang, uy thế đáng sợ như muốn đánh sập cả bầu trời.
Mạc Vấn nắm chặt tay lại, phun ra một từ lạnh lẽo: Giết!
Mấy nghìn thanh vụ kiếm vô thanh vô tức lao xuống dưới như mưa, trong chớp mắt biến mất vào trong sơn trang.
Trong khoảnh khắc, tiếng thét thê lương thảm thiết vang dội khắp sơn trang, mấy nghìn người đồng thời bị vụ kiếm xuyên thủng thân thể, cướp đi sinh cơ, cùng lúc đó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cảnh tượng đáng sợ như vậy chẳng khác nào luyện ngục chốn nhân gian!
Tiếng kêu thảm thiết xuất hiện nhanh chóng, biến mất cũng nhanh chóng như thể bị người ta mạnh mẽ cắt đứt, khoảng bốn, năm ngàn người cùng lúc đó bị mất mạng ngay tại trận, máu tươi gần như nhuộm đỏ từng góc sơn trang. Trong số này có linh kiếm sư cấp trung, cấp thấp, cũng có linh kiếm sư cấp bảy, tám, thậm chí là hai tên linh kiếm sư cấp chín!
Một trận ở Chú Kiếm sơn trang này khiến cho bốn châu phương Nam của nước Triệu ngay lập tức mất đi năm thành số lượng linh kiếm sư cấp trung, cấp cao! Đó là bởi không chỉ có các đệ tử tinh nhuệ của lục đại thế gia Chính đạo mà còn có mấy ngàn linh kiếm sư tinh nhuệ của Tà đạo Tam Vương, đám người này gần như đã chiếm năm thành của cả bốn châu phương Nam rồi!
Những người thuộc Chú Kiếm sơn trang còn may mắn sống sót cùng với đệ tử hai nhà Mộ, Liễu vô cùng kinh hãi nhìn cảnh tượng như luyện ngục chốn nhân gian này, có một số tâm lý tố chất hơi kém liền nôn mửa ngay tại trận. Chú Kiếm sơn trang bị vây những nửa tháng, tổng số người chết cộng lại cũng không nhiều bằng vừa rồi, thật sự là quá ác liệt!
Mọi người nhìn về phía bóng người đơn độc trên kiến trúc nọ, ánh mắt hoàn toàn đổi sang kính sợ và ngưỡng mộ như thể thần tiên, chỉ còn thiếu nước quỳ bái nữa thôi.
Tam đệ! Có nặng lắm không?
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm đỡ Mạc Thiên đứng dậy, hơi thở trên người Mạc Thiên yếu ớt, hắn miễn cưỡng tìm hiểu bí thuật Phần tâm để tăng mạnh cảnh giới tu vi vốn dĩ là đánh đổi bằng mệnh nguyên, vừa rồi lại liên tiếp miễn cưỡng thúc dục Phần tâm , mệnh nguyên đã sắp sửa khô kiệt.
Tam đệ, tội tình gì ngươi phải làm thế? Dù ngươi không nghĩ cho đệ muội thì cũng phải suy nghĩ cho Mạc gia chứ? Ngươi làm vậy...
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm xót xa trong lòng, bọn họ đương nhiên có thể cảm ứng được Mạc Thiên giờ như đèn đã cạn dầu.
Mạc gia ta còn có tương lai sao?
Mạc Thiên cười nhạt, đẩy tay Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm ra, run run đứng thẳng người dậy, chắp hai tay lạy về phía người mặc bạc trên kiến trúc nọ.
Mạc Thiên thay mặt cho hơn ngàn đệ tử Chú Kiếm sơn trang bái tạ ơn cứu mạng của ân nhân.
Nhưng bóng người trên kiến trúc đột nhiên lóe lên rồi hạ xuống nóc một căn nhà cách đó vài chục trượng, né tránh lạy này của Mạc Thiên.
Tam đệ! Không được!
Liễu Thanh Lâm ở bên cạnh cuống lên, cha lạy con, đây chẳng khác nào muốn bị thiên lôi đánh chết!
Mạc Thiên khẽ cau mày: Nhị ca? Sao lại không được?
Liễu Thanh Lâm cứng họng, quanh co một hồi vẫn không thể nói được một lý do ra hồn.
Mạc Thiên lại nhìn về phía người mặt bạc: Vì sao ân công không nhận một lạy của Mạc Thiên? Hay ân công cảm thấy lễ này của Mạc Thiên quá sơ sài?
Nói đoạn lại hất vạt áo quỳ xuống.
Liễu Thanh Lâm cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hắn nổi khùng lên, đẩy mạnh từ phía sau lưng Mạc Thiên khiến hắn đang từ tư thế quỳ lạy bổ nhào về phía trước, cái quỳ này tự nhiên cũng không thành rồi.
Lão nhị! Ngươi làm gì thế? Mộ Lôi phẫn nộ quát.
Liễu Thanh Lâm gào lên một tiếng, chỉ vào Mạc Vấn lớn tiếng nói: Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn hắn phải quỳ xuống trước mặt ngươi ngươi mới hài lòng hay sao?
Hai nắm tay Mạc Vấn nắm chặt, thân mình run rẩy, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: Ngươi không cần lạy ta, ta không nhận nổi một lạy của ngươi, Chú Kiếm sơn trang và Mạc gia không nợ gì ta cả, mà từ giờ ta cũng không thiếu nợ các ngươi.
Thanh quang dưới chân lóe sáng, thân mình hắn lao vút ra ngoài sơn trang.
Ngươi đứng lại! Liễu Thanh Lâm tựa như mãnh hổ bị chọc giận, gầm lớn về phía bóng lưng Mạc Vấn: Ngươi nói ngươi không nợ ai? Cái mạng của ngươi là ai cho ngươi mà có? Nếu quả thật ngươi muốn phủi mông cắt đứt quan hệ thì trước hết hãy trả mạng lại đây đã!
Thân hình Mạc Vấn ngưng lại một chút, vẫn quay lưng về phía đó thản nhiên nói: Cái mạng ta khi trước đã sớm trả lại cho hắn, mạng ta hiện giờ không hề có một chút quan hệ nào với hắn cả.
Thối lắm! Ai bảo ngươi là một chút quan hệ cũng không có? Vì ngươi mà hắn đã phải chịu bao nhiêu áp lực? Giờ ngươi xem xem hắn đã thành ra thế này là bởi vì ai? Ngươi thử hỏi lương tâm ngươi xem ngươi đang làm vậy với ai chứ? Ngươi đã làm được gì cho hắn chứ? Chẳng lẽ chỉ bằng ân huệ chó má lần này đã muốn vứt bỏ quan hệ sao? Có phải ngươi cũng không thiết cả mẹ ngươi nữa đúng không?
Tiếng gầm của Liễu Thanh Lâm khiến cho tất cả mọi người chấn động trong lòng, chỉ đôi câu vài lời như vậy đã đủ để bọn họ đoán được vài điều. Đặc biệt là Mạc Thiên và Mộ Lôi, hai người nhìn chằm chằm bóng người mặt bạc, mà con ngươi Mạc Hư lại càng co rút mãnh liệt, khuôn mặt hắn cũng tỏ vẻ hoảng sợ không thể tin nổi.
Lão nhị! Rốt cuộc hắn là ai? Mộ Lôi hung hăng trừng mắt với Liễu Thanh Lâm.
Mắt Mạc Thiên như nhòa đi, khó khăn lắm hắn mới run rẩy cất lên được vài lời: Nhị ca, hắn là ai vậy?
Ôi! Liễu Thanh Lâm thở dài: Chuyện đã tới nước này cũng không cần phải giấu giếm nữa, hắn chính là...
Phụ thân! Một thanh niên tướng mạo có vài phần tương tự Mộ Lôi đột nhiên lao đến, hoảng loạn nói: Tiểu muội mất tích rồi! Ta đã tìm khắp sơn trang cũng không thấy nó!
Sắc mặt trắng bệch của Mộ Lôi càng thêm tái nhợt: Ngươi nói cái gì? Thanh nhi nó...
Thanh niên vội vàng nói: Tiểu muội không chết, ở nơi này cũng không có thi thể của nó.
Ta biết nàng ở đâu.
Mạc Vũ bị băng kín khắp người, được hai tên đệ tử của sơn trang dìu tới, trước hết hắn nhìn người mặt bạc trên nóc nhà, sau đó chậm rãi nói: Chắc là nàng bị Phong Ma của Phong Ma bảo bắt đi, lần cuối ta nhìn thấy nàng rơi vào tay Phong Ma.
Phong Ma hả? Sắc mặt thanh niên cũng trở nên trắng bệch: Không thể nào! Linh kiếm sư của Tà đạo ngay từ lúc bị lục tộc trở mặt thì đã bị giết sạch, sao hắn lại bắt Thanh nhi đi được?
Mạc Vũ lắc đầu: Vừa rồi ta đã cho người xem xét, ở nơi này không có thi thể của Phong Ma.
Thanh nhi... Mộ Lôi chấn động toàn thân, tức giận công tâm dẫn phát thương thế toàn thân liền phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.
Phụ thân!
Thanh niên hét lớn, Liễu Thanh Lâm và Mạc Thiên cũng lao tới, nhất thời không ai để ý tới bóng người mặt bạc kia đã mất đi tăm tích.
...
Phong Ma bảo thuộc địa phận Giang Châu, chiếm một góc có địa thế hiểm ác ở phía Tây Nam, cách Chú Kiếm sơn trang hơn tám trăm dặm. Mạc Vấn cưỡi Yến vân bảo mã đi suốt đêm không ngủ, trước giờ Mão rạng sáng ngày thứ hai đã chạy tới dưới chân núi Phong Ma.
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông thẳng luôn vào Phong Ma bảo.
Ai đó?
Vài tên đệ tử Phong Ma bảo phát hiện ra vị khách không mời mà đến Mạc Vấn này trước tiên.
Mạc Vấn lấy tay thay kiếm, một đạo kiếm khí quét ra, những tên đệ tử Phong Ma bảo xông đến ngăn cản ngoại trừ một tên đứng nguyên tại chỗ, còn lại đều bị kiếm khí sắc bén chém đứt ngang lưng.
Mạc Vấn đưa tay túm lấy tên đệ tử Phong Ma bảo kia hỏi: Phong Ma giờ ở đâu?
Tên đệ tử kia bị một đòn vừa rồi của Mạc Vấn sợ ngây người, nghe Mạc Vấn hỏi vậy hơi sững người lại, nhưng một khắc sau đó Mạc Vấn đã bóp nát cổ hắn.
Vứt thi thể tên đệ tử này qua một bên, Mạc Vấn tiếp tục xông vào sâu trong Phong Ma bảo, hễ nhìn thấy nhóm người nào là giết sạch đám người đó, chỉ lưu lại một người sống, sau đó truy hỏi tung tích của Phong Ma.
Đến tốp thứ năm, sáu gì đó, một tên linh kiếm sư cấp sáu mới run rẩy chỉ vào một đại điện ở sâu trong Phong Ma bảo.
Trong đại sảnh rộng thênh thang chỉ có duy nhất một cái giường khổng lồ buông màn mỏng tang, mấy chục thân thể trắng nõn như ẩn như hiện sau màn, những tiếng rên rỉ vang lên không dứt.
Ầm!
Cửa điện bằng đồng dày tới vài đốt ngón tay bỗng bị một luồng sức mạnh lớn lao đánh vỡ tan biến thành mấy chục miếng đồng nát rơi trên bề mặt đại sảnh.
Sau màn che, mấy chục thân thể đang quấn quýt lại với nhau lập tức nổ tung, tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên, vài thân thể trắng như tuyết lăn từ trên giường xuống, mạch không còn đập nữa.
Khốn kiếp! Kẻ nào dám quấy rầy khi bổn tọa đang cao hứng thế?
Chợt một tiếng quát truyền ra từ trên giường, tấm màn khổng lồ như bị một luồng lực lượng vô hình xé tan thành mảnh nhỏ, tình cảnh trên giường cũng hiện ra lồ lộ.
Chỉ thấy một lão giả năm, sáu chục tuổi đang nằm vắt ngang giường, thân thể trần truồng, cái của quý xấu xí dựng thẳng. Hai ả thiếu nữ mỹ lệ, môi đôi anh đào chìa ra, cái lưỡi thơm tho liếm láp bên phải bên trái, mặc kệ bên ngoài xảy chuyện vẫn làm mặc kệ.
Mạc Vấn nhìn lướt qua đại điện, trong linh giác cũng không hề có khí tức quen thuộc, có điều sát cơ vẫn mênh mông mãnh liệt, dưới chân khẽ động, thân thể đã vọt lên trên giường, những nữ tử kia đều bị hắn nhẹ nhàng đánh bay ra, một chân đạp lên của quý lão giả.
Có thể thấy rõ cái của quý giương cao bị hắn dẫm gãy, sau đó thành thịt nhão.
Lão giả gào thét khản giọng, tiếng rú thảm thiết khiến cho da đầu người nghe phải tê dại. Đối mặt với Mạc Vấn, một linh kiếm sư cấp tám như hắn không hề có chút sức lực nào để chống cự.
Mộ Thanh Thanh ở đâu?
Trong mắt Mạc Vấn không hề có một chút thương hại nào, một cước này không chỉ đạp nát của quý của lão giả mà cũng làm đan điền lão vỡ nát, cả tu vi đều trôi theo dòng nước.
Phong Ma gần như đau muốn ngất đi, nhưng lúc nào cũng có một luồng lực lượng kích thích tinh thần hắn khiến hắn luôn tỉnh táo không thể hôn mê được. Hắn run rẩy đôi môi khó nhọc nói: Cái gì, Mộ gì cơ, Thanh Thanh á?
Mạc Vấn di chân xuống phía dưới đạp lên đùi Phong Ma, rắc, tiếng xương vỡ nghe rõ mồn một khiến người nghe phải răng va lập cập, một chân trái của Phong Ma từ [...] bị đạp gãy!
A!
Phong Ma trợn tròn hai mắt, cái miệng như cá lúc mở lúc đóng. Rú lên như tê tâm liệt phế: Ta không biết mà!
Mạc Vấn không chút chần chừ lại đạp lên một chân khác.
Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, cô gái bị ngươi cướp về giờ ở đâu?
Đôi môi Phong Ma run rẩy, nói đứt đoạn: Trên, trên đường ta bắt nàng trở về thì, nửa đường, nửa đường bị người khác cướp đi...
Là ai? Mạc Vấn đặt chân lên trên một cánh tay của lão giả.
Phong Ma gần như muốn phát rồ lên đến nơi, lớn tiếng gào thét: Ta không biết, quả thật là ta không biết, đó là một lão phụ nhân! Bà ta rất mạnh, chỉ một ánh mắt của bà ta đã khiến ta mất năng lực hành động, là bà ta đã bắt cô gái đó đi, nói muốn thu nàng làm đồ đệ!
Ánh mắt Mạc Vấn âm tình bất định, bên chân đang giơ lên rốt cuộc rút ra khỏi cánh tay Phong Ma, lóe một cái thân thể đã xuất hiện ở cửa đại điện, có điều trong khoảnh khắc hắn biến mất, một đạo kiếm khí phá không bay tới chém đứt lìa cổ Phong Ma.
Mạc Vấn lại lần tìm từng góc một khắp cả Phong Ma bảo nhưng cũng không phát hiện bóng dáng Mộ Thanh Thanh, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cho một mồi lửa đốt trụi Phong Ma bảo.
Khi đang cưỡi trên Yến vân bảo mã, Mạc Vấn lâm vào trầm tư, lão phụ nhân, mạnh đến mức chỉ cần một ánh mắt đã đủ khiến cho linh kiếm sư cấp tám mất đi năng lực hành động, thu đồ đệ, xâu chuỗi những đầu mối này lại thì có vẻ như cũng không phải Mộ Thanh Thanh gặp phải nguy hiểm mà là gặp được một kỳ ngộ...
Mạc Vấn không biết vì sao lúc này lại trở về Chú Kiếm sơn trang, nhìn sơn môn đã được tu sửa lại, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dắt ngựa đi tới.
Két...
Cổng lớn của sơn trang tự động mở ra, từng đội từng đội kiếm sư mặc trang phục của Chú Kiếm sơn trang đi ra, mấy trăm người xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước sơn môn quỳ một chân xuống trước Mạc vấn: Thuộc hạ tham kiến Thiếu trang chủ!
Mạc Vấn liền biến sắc mặt, định xoay người rời đi, có điều bước chân định bước đi rốt cuộc cũng không đặt nổi xuống đất, bởi khi hắn nhìn thấy vị phu nhân tóc trắng xóa trước mặt hắn này, tất cả những suy nghĩ rối ren trong lòng cuối cùng chỉ còn một chữ.
Mẹ...
Thức thứ ba của Đại Vân Vũ kiếm quyết, Dung vân hóa vũ!
Giờ phút này Mạc Vấn thi triển kiếm thức này càng thêm xuất chúng, nhẹ nhàng thoải mái, kiếm mang đen huyền to lớn như một dòng chảy màu đen quét ngang trời, kiếm mang mà hai tên linh kiếm sư cửu giai sơ kỳ phát ra trong vỡ tan trong nháy mắt, tiếp đó, kiếm mang màu đen này vẫn tiếp tục đánh lên hai người mà khí thế không hề suy giảm.
Hộ thể kiếm linh được hai tên linh kiếm sư huyễn hóa mà thành chớp tắt không ngừng, cuối cùng vỡ tan tành, bắn về phía sau như hai quả đạn pháo, mạnh mẽ đập vỡ bức tường phía sau.
Chỉ một kiếm mà đã mạnh mẽ đến vậy ư!
Toàn trường lại một lần nữa rung động, bốn tên linh kiếm sư còn lại trong đó có Dư lão bất giác lùi lại nửa bước, sâu trong mắt hiện ra vẻ kiêng kỵ.
Mạc Vấn khẽ rung trường kiếm trong tay, thân kiếm thon dài bỗng chốc hóa thành từng đốm từng đốm phấn bạc rơi xuống, kiếm khí bình thường không thể nào chịu nổi kiếm khí hùng hậu đến thế truyền vào, kết cấu bên trong hoàn toàn sụp đổ.
Hắn lại vẫy tay, một thanh kiếm khí phổ thông bắn lên khỏi mặt đất rơi vào trong tay rồi lạnh lùng liếc bốn người một cái.
Bốn người Dư lão kinh hãi, đồng thời xuất kiếm ngăn cản, cuối cùng phải bốn tên linh kiếm sư cấp chín hợp lực khó khăn lắm mới đỡ hết được uy lực một kiếm này của Mạc Vấn.
Các hạ! Chúng ta nguyện ý rút khỏi Chú Kiếm sơn trang! Dư lão kinh sợ hô lớn.
Mạc Vấn vứt thanh kiếm trụi lủi trong tay đi, lại hút tiếp một thanh kiếm khí bình thường vào tay nhẹ nhàng vẽ ra một chiêu Phong sinh thủy khởi, một lão giả cấp chín sơ kỳ không kịp phản ứng liền bị hơi nước vô hình từ giữa trán xé rách, thi thể đổ rầm xuống đất, lục phủ ngũ tạng tung tóe đầy đất.
Ba lão giả còn lại bỗng ngừng hô hấp, lúc này không còn chút tâm lý cầu may nào nữa, người mặt bạc ở trước mặt này có thực lực chôn vùi toàn bộ bọn họ! Rốt cuộc thực lực của hắn cao đến mức nào chứ? Chẳng lẽ là Kiếm Thánh hay sao?
Các hạ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Bọn ta nguyện ý thề trọn đời không mạo phạm Chú Kiếm sơn trang, tôn Mạc gia làm huynh!
Quả thật là Dư não cuống cả lên rồi, thực lực người mặt bạc này quỷ dị đáng sợ quá thể, hắn giết linh kiếm sư cấp chín như thể giết chó!
Kiếm thứ ba Vân sinh vụ ải của Mạc Vấn đã đánh ra, vô số Đại Vân Vũ kiếm khí sắc bén bắn tới ba người Dư lão.
Dư lão và Tốn lão hết sức ngăn cản, vất vả lắm mới chặn được tất cả kiếm khí lại, nhưng trên người vẫn bị vạch ra mấy vết thương đáng sợ, mà lão giả cấp chín còn lại thì không may mắn như vậy, hộ thể kiếm linh chỉ chống được một hơi liền ào ào sụp đổ, khắp người bị kiếm khí xuyên thủng như một cái sàng, thi thể gần như không còn hình người.
A!
Dư lão máu me đầy người hét lớn một tiếng: Đi!
Hai lão giả cấp chín trung kỳ dồn sức lao về hai phía, hoảng sợ như chó nhà có tang. Bọn họ đúng là không còn dũng khí đối mặt với người mặt bạc này nữa.
Mạc Vấn lẳng lặng đứng trên đỉnh một tòa kiến trúc lạnh lùng nhìn thân ảnh đệ tử lục đại thế gia ở khắp bốn phương tám hướng phía ngoài sơn trang đang dũng mãnh lao tới nhưng không hề ra tay ngăn cản.
Không lâu sau, có tiếng kêu hoảng sợ truyền đến: Sao ta không ra được thế này? Làm sao quay lại được chỗ cũ bây giờ?
A! Đây là nơi nào? Thất ca! Ca ở đâu?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao ta không thấy gì cả?
Mơ, đây nhất định chỉ là mơ thôi!
...
Khắp cả sơn trang, mấy ngàn đệ tử lục đại gia tộc đảo tới đảo lui như ruồi mất đầu, trong mắt bọn hắn cái gọi là phương hướng lúc này căn bản không tồn tại, hai người mặt đối mặt mà như không quen biết. Cứ như thể cảnh tượng mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau vậy.
Những đệ tử Chú Kiếm sơm trang cùng hai nhà Mộ, Liễu trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng này, những địch nhân này cứ như bị trúng tà vậy, rõ ràng ngay ở trước mắt bọn hắn thôi mà bọn hắn lại không thể thấy được mà đi loạn lên như mất đầu vậy.
Đôi mắt Mạc Vấn nhìn xuống khắp sơn trang, vẻ ngoan lệ tuyệt nhiên trong mắt càng lúc càng đậm, rốt cuộc linh quang trong tay lóe lên, một trận bàn xuất hiện trong tay hắn, phía trên có khảm ba viên linh thạch thuộc tính thủy trong suốt lấp lánh ánh sáng mờ ảo.
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm giật mình kinh dị nhìn về phía Mạc Vấn ở phía trên kiến trúc.
Hắn muốn làm gì vậy? Liễu Thanh Lâm hỏi.
Ta cảm giác có một luồng sát cơ vô cùng mãnh liệt, chắc là hắn muốn... Mộ Lôi lẩm bẩm nói.
Liễu Thanh Lâm liền biến sắc mặt: Hắn muốn giết toàn bộ những người này sao?
Phán đoán hoang đường này khiến người ta khó mà tin tưởng được, nhưng sát cơ nồng nặc trên người Mạc Vấn khiến lòng người kinh hãi tuyệt đối không giống như nói chơi!
Hành động kế tiếp của Mạc Vấn đã cho thấy mục đích của hắn. Ba viên linh thạch cấp một thuộc tính thủy trên trận bàn Tam Chuyển Thủy Vân lần lượt sáng lên, quang mang rực rỡ đến mức còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Vân sinh!
Hai tiếng nhẹ nhàng thốt lên từ miệng Mạc Vấn, khắp Chú Kiếm sơn trang bỗng dưng xuất hiện rất nhiều sương mù, sương mù bao phủ toàn bộ sơn trang có phạm vi vài dặm.
Kiếm ngưng!
Sương mù cuồn cuộn bốc lên phía trời cao bao la cách đó vài chục trượng rồi hội tụ lại, chậm rãi ngưng thành vụ kiếm, một thanh, hai thanh, ba thanh... chi chít cho đến khi cả bầu trời chỉ toàn là vụ kiếm!
Vụ kiếm kinh khủng kia tạo thành một rừng kiếm dày đặc lơ lửng trong không trung, nhưng đệ tử lục tộc bên dưới không hề phát giác, chỉ có hai tên linh kiếm sư cấp chín là Dư lão và Tôn lão cảm giác được đôi chút, chúng hoảng sợ nhìn lên không trung, mặc dù không nhìn ra rốt cuộc trên bầu trời có gì, nhưng bọn chúng nhận thấy một luồng áp lực đang hội tụ lên linh hồn bọn chúng, chỉ chờ lúc để đánh cho bọn chúng một đòn hủy diệt!
Cái này, đây là thủ đoạn gì chứ!?
Liễu Thanh Lâm trợn tròn hai mắt cũng đang sợ hãi nhìn lên bầu trời, lúc này hắn không hề nghi ngờ chút nào mà hoàn toàn có thể khẳng định rằng chỉ cần những thanh vụ kiếm này rơi xuống là sẽ không có một đệ tử lục đại gia tộc nào còn may mắn sống sót!
Bỗng Mộ Lôi nhìn chăm chú về phía Liễu Thanh Lâm, khẽ quát: Nhị đệ, rốt cục hắn là ai?
Liễu Thanh Lâm hơi ngập ngừng một chút, nói theo bản năng: Hắn là Vấn...
Nhưng đột nhiên hắn bừng tỉnh ngộ, vội vàng đổi cách nói: Hỏi ta, ta biết hỏi ai?
(Ở đây khó truyền đạt hết ý được nên đành chú thích bên ngoài, dù chỉ là chi tiết nhỏ thôi. Ban đầu Liễu Thanh Lâm định nói là 'Vấn (nhi)', nhưng chợt nhận ra không nên tiết lộ điều này, vì vậy đổi thành 'Vấn ngã, ngã vấn thùy' (hỏi ta, ta biết hỏi ai?), chữ vấn (có nghĩa là 'hỏi'), nhưng đã lái câu nói trước sang một hướng khác, hay còn gọi là đánh trống lảng, cùng một chữ 'vấn' nên chưa tiết lộ tung tích của Mạc Vấn)
Mộ Lôi nhìn chằm chằm Liễu Thanh Lâm như thể muốn nhìn thấu nội tâm của hắn, Liễu Thanh Lâm chột dạ liền ngó lơ sang hết chỗ này tới chỗ khác.
Thôi bỏ đi, kết cục của những tên này đã định, chúng ta đi xem Tam đệ ra sao rồi. Mộ Lôi thở dài rồi đứng dậy.
Liễu Thanh Lâm gật đầu, dìu Mộ Lôi đi tới nơi Mạc Thiên ngã xuống.
Trên bầu trời, sau khi tất cả vụ kiếm hoàn tất lần ngưng tụ cuối cùng, linh khí hành thủy kinh khủng như một con sóng mênh mông bắt đầu cuộn trào trên đỉnh Chú Kiếm sơn trang, uy thế đáng sợ như muốn đánh sập cả bầu trời.
Mạc Vấn nắm chặt tay lại, phun ra một từ lạnh lẽo: Giết!
Mấy nghìn thanh vụ kiếm vô thanh vô tức lao xuống dưới như mưa, trong chớp mắt biến mất vào trong sơn trang.
Trong khoảnh khắc, tiếng thét thê lương thảm thiết vang dội khắp sơn trang, mấy nghìn người đồng thời bị vụ kiếm xuyên thủng thân thể, cướp đi sinh cơ, cùng lúc đó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cảnh tượng đáng sợ như vậy chẳng khác nào luyện ngục chốn nhân gian!
Tiếng kêu thảm thiết xuất hiện nhanh chóng, biến mất cũng nhanh chóng như thể bị người ta mạnh mẽ cắt đứt, khoảng bốn, năm ngàn người cùng lúc đó bị mất mạng ngay tại trận, máu tươi gần như nhuộm đỏ từng góc sơn trang. Trong số này có linh kiếm sư cấp trung, cấp thấp, cũng có linh kiếm sư cấp bảy, tám, thậm chí là hai tên linh kiếm sư cấp chín!
Một trận ở Chú Kiếm sơn trang này khiến cho bốn châu phương Nam của nước Triệu ngay lập tức mất đi năm thành số lượng linh kiếm sư cấp trung, cấp cao! Đó là bởi không chỉ có các đệ tử tinh nhuệ của lục đại thế gia Chính đạo mà còn có mấy ngàn linh kiếm sư tinh nhuệ của Tà đạo Tam Vương, đám người này gần như đã chiếm năm thành của cả bốn châu phương Nam rồi!
Những người thuộc Chú Kiếm sơn trang còn may mắn sống sót cùng với đệ tử hai nhà Mộ, Liễu vô cùng kinh hãi nhìn cảnh tượng như luyện ngục chốn nhân gian này, có một số tâm lý tố chất hơi kém liền nôn mửa ngay tại trận. Chú Kiếm sơn trang bị vây những nửa tháng, tổng số người chết cộng lại cũng không nhiều bằng vừa rồi, thật sự là quá ác liệt!
Mọi người nhìn về phía bóng người đơn độc trên kiến trúc nọ, ánh mắt hoàn toàn đổi sang kính sợ và ngưỡng mộ như thể thần tiên, chỉ còn thiếu nước quỳ bái nữa thôi.
Tam đệ! Có nặng lắm không?
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm đỡ Mạc Thiên đứng dậy, hơi thở trên người Mạc Thiên yếu ớt, hắn miễn cưỡng tìm hiểu bí thuật Phần tâm để tăng mạnh cảnh giới tu vi vốn dĩ là đánh đổi bằng mệnh nguyên, vừa rồi lại liên tiếp miễn cưỡng thúc dục Phần tâm , mệnh nguyên đã sắp sửa khô kiệt.
Tam đệ, tội tình gì ngươi phải làm thế? Dù ngươi không nghĩ cho đệ muội thì cũng phải suy nghĩ cho Mạc gia chứ? Ngươi làm vậy...
Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm xót xa trong lòng, bọn họ đương nhiên có thể cảm ứng được Mạc Thiên giờ như đèn đã cạn dầu.
Mạc gia ta còn có tương lai sao?
Mạc Thiên cười nhạt, đẩy tay Mộ Lôi và Liễu Thanh Lâm ra, run run đứng thẳng người dậy, chắp hai tay lạy về phía người mặc bạc trên kiến trúc nọ.
Mạc Thiên thay mặt cho hơn ngàn đệ tử Chú Kiếm sơn trang bái tạ ơn cứu mạng của ân nhân.
Nhưng bóng người trên kiến trúc đột nhiên lóe lên rồi hạ xuống nóc một căn nhà cách đó vài chục trượng, né tránh lạy này của Mạc Thiên.
Tam đệ! Không được!
Liễu Thanh Lâm ở bên cạnh cuống lên, cha lạy con, đây chẳng khác nào muốn bị thiên lôi đánh chết!
Mạc Thiên khẽ cau mày: Nhị ca? Sao lại không được?
Liễu Thanh Lâm cứng họng, quanh co một hồi vẫn không thể nói được một lý do ra hồn.
Mạc Thiên lại nhìn về phía người mặt bạc: Vì sao ân công không nhận một lạy của Mạc Thiên? Hay ân công cảm thấy lễ này của Mạc Thiên quá sơ sài?
Nói đoạn lại hất vạt áo quỳ xuống.
Liễu Thanh Lâm cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hắn nổi khùng lên, đẩy mạnh từ phía sau lưng Mạc Thiên khiến hắn đang từ tư thế quỳ lạy bổ nhào về phía trước, cái quỳ này tự nhiên cũng không thành rồi.
Lão nhị! Ngươi làm gì thế? Mộ Lôi phẫn nộ quát.
Liễu Thanh Lâm gào lên một tiếng, chỉ vào Mạc Vấn lớn tiếng nói: Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn hắn phải quỳ xuống trước mặt ngươi ngươi mới hài lòng hay sao?
Hai nắm tay Mạc Vấn nắm chặt, thân mình run rẩy, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: Ngươi không cần lạy ta, ta không nhận nổi một lạy của ngươi, Chú Kiếm sơn trang và Mạc gia không nợ gì ta cả, mà từ giờ ta cũng không thiếu nợ các ngươi.
Thanh quang dưới chân lóe sáng, thân mình hắn lao vút ra ngoài sơn trang.
Ngươi đứng lại! Liễu Thanh Lâm tựa như mãnh hổ bị chọc giận, gầm lớn về phía bóng lưng Mạc Vấn: Ngươi nói ngươi không nợ ai? Cái mạng của ngươi là ai cho ngươi mà có? Nếu quả thật ngươi muốn phủi mông cắt đứt quan hệ thì trước hết hãy trả mạng lại đây đã!
Thân hình Mạc Vấn ngưng lại một chút, vẫn quay lưng về phía đó thản nhiên nói: Cái mạng ta khi trước đã sớm trả lại cho hắn, mạng ta hiện giờ không hề có một chút quan hệ nào với hắn cả.
Thối lắm! Ai bảo ngươi là một chút quan hệ cũng không có? Vì ngươi mà hắn đã phải chịu bao nhiêu áp lực? Giờ ngươi xem xem hắn đã thành ra thế này là bởi vì ai? Ngươi thử hỏi lương tâm ngươi xem ngươi đang làm vậy với ai chứ? Ngươi đã làm được gì cho hắn chứ? Chẳng lẽ chỉ bằng ân huệ chó má lần này đã muốn vứt bỏ quan hệ sao? Có phải ngươi cũng không thiết cả mẹ ngươi nữa đúng không?
Tiếng gầm của Liễu Thanh Lâm khiến cho tất cả mọi người chấn động trong lòng, chỉ đôi câu vài lời như vậy đã đủ để bọn họ đoán được vài điều. Đặc biệt là Mạc Thiên và Mộ Lôi, hai người nhìn chằm chằm bóng người mặt bạc, mà con ngươi Mạc Hư lại càng co rút mãnh liệt, khuôn mặt hắn cũng tỏ vẻ hoảng sợ không thể tin nổi.
Lão nhị! Rốt cuộc hắn là ai? Mộ Lôi hung hăng trừng mắt với Liễu Thanh Lâm.
Mắt Mạc Thiên như nhòa đi, khó khăn lắm hắn mới run rẩy cất lên được vài lời: Nhị ca, hắn là ai vậy?
Ôi! Liễu Thanh Lâm thở dài: Chuyện đã tới nước này cũng không cần phải giấu giếm nữa, hắn chính là...
Phụ thân! Một thanh niên tướng mạo có vài phần tương tự Mộ Lôi đột nhiên lao đến, hoảng loạn nói: Tiểu muội mất tích rồi! Ta đã tìm khắp sơn trang cũng không thấy nó!
Sắc mặt trắng bệch của Mộ Lôi càng thêm tái nhợt: Ngươi nói cái gì? Thanh nhi nó...
Thanh niên vội vàng nói: Tiểu muội không chết, ở nơi này cũng không có thi thể của nó.
Ta biết nàng ở đâu.
Mạc Vũ bị băng kín khắp người, được hai tên đệ tử của sơn trang dìu tới, trước hết hắn nhìn người mặt bạc trên nóc nhà, sau đó chậm rãi nói: Chắc là nàng bị Phong Ma của Phong Ma bảo bắt đi, lần cuối ta nhìn thấy nàng rơi vào tay Phong Ma.
Phong Ma hả? Sắc mặt thanh niên cũng trở nên trắng bệch: Không thể nào! Linh kiếm sư của Tà đạo ngay từ lúc bị lục tộc trở mặt thì đã bị giết sạch, sao hắn lại bắt Thanh nhi đi được?
Mạc Vũ lắc đầu: Vừa rồi ta đã cho người xem xét, ở nơi này không có thi thể của Phong Ma.
Thanh nhi... Mộ Lôi chấn động toàn thân, tức giận công tâm dẫn phát thương thế toàn thân liền phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống mặt đất.
Phụ thân!
Thanh niên hét lớn, Liễu Thanh Lâm và Mạc Thiên cũng lao tới, nhất thời không ai để ý tới bóng người mặt bạc kia đã mất đi tăm tích.
...
Phong Ma bảo thuộc địa phận Giang Châu, chiếm một góc có địa thế hiểm ác ở phía Tây Nam, cách Chú Kiếm sơn trang hơn tám trăm dặm. Mạc Vấn cưỡi Yến vân bảo mã đi suốt đêm không ngủ, trước giờ Mão rạng sáng ngày thứ hai đã chạy tới dưới chân núi Phong Ma.
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà xông thẳng luôn vào Phong Ma bảo.
Ai đó?
Vài tên đệ tử Phong Ma bảo phát hiện ra vị khách không mời mà đến Mạc Vấn này trước tiên.
Mạc Vấn lấy tay thay kiếm, một đạo kiếm khí quét ra, những tên đệ tử Phong Ma bảo xông đến ngăn cản ngoại trừ một tên đứng nguyên tại chỗ, còn lại đều bị kiếm khí sắc bén chém đứt ngang lưng.
Mạc Vấn đưa tay túm lấy tên đệ tử Phong Ma bảo kia hỏi: Phong Ma giờ ở đâu?
Tên đệ tử kia bị một đòn vừa rồi của Mạc Vấn sợ ngây người, nghe Mạc Vấn hỏi vậy hơi sững người lại, nhưng một khắc sau đó Mạc Vấn đã bóp nát cổ hắn.
Vứt thi thể tên đệ tử này qua một bên, Mạc Vấn tiếp tục xông vào sâu trong Phong Ma bảo, hễ nhìn thấy nhóm người nào là giết sạch đám người đó, chỉ lưu lại một người sống, sau đó truy hỏi tung tích của Phong Ma.
Đến tốp thứ năm, sáu gì đó, một tên linh kiếm sư cấp sáu mới run rẩy chỉ vào một đại điện ở sâu trong Phong Ma bảo.
Trong đại sảnh rộng thênh thang chỉ có duy nhất một cái giường khổng lồ buông màn mỏng tang, mấy chục thân thể trắng nõn như ẩn như hiện sau màn, những tiếng rên rỉ vang lên không dứt.
Ầm!
Cửa điện bằng đồng dày tới vài đốt ngón tay bỗng bị một luồng sức mạnh lớn lao đánh vỡ tan biến thành mấy chục miếng đồng nát rơi trên bề mặt đại sảnh.
Sau màn che, mấy chục thân thể đang quấn quýt lại với nhau lập tức nổ tung, tiếng thét chói tai đồng loạt vang lên, vài thân thể trắng như tuyết lăn từ trên giường xuống, mạch không còn đập nữa.
Khốn kiếp! Kẻ nào dám quấy rầy khi bổn tọa đang cao hứng thế?
Chợt một tiếng quát truyền ra từ trên giường, tấm màn khổng lồ như bị một luồng lực lượng vô hình xé tan thành mảnh nhỏ, tình cảnh trên giường cũng hiện ra lồ lộ.
Chỉ thấy một lão giả năm, sáu chục tuổi đang nằm vắt ngang giường, thân thể trần truồng, cái của quý xấu xí dựng thẳng. Hai ả thiếu nữ mỹ lệ, môi đôi anh đào chìa ra, cái lưỡi thơm tho liếm láp bên phải bên trái, mặc kệ bên ngoài xảy chuyện vẫn làm mặc kệ.
Mạc Vấn nhìn lướt qua đại điện, trong linh giác cũng không hề có khí tức quen thuộc, có điều sát cơ vẫn mênh mông mãnh liệt, dưới chân khẽ động, thân thể đã vọt lên trên giường, những nữ tử kia đều bị hắn nhẹ nhàng đánh bay ra, một chân đạp lên của quý lão giả.
Có thể thấy rõ cái của quý giương cao bị hắn dẫm gãy, sau đó thành thịt nhão.
Lão giả gào thét khản giọng, tiếng rú thảm thiết khiến cho da đầu người nghe phải tê dại. Đối mặt với Mạc Vấn, một linh kiếm sư cấp tám như hắn không hề có chút sức lực nào để chống cự.
Mộ Thanh Thanh ở đâu?
Trong mắt Mạc Vấn không hề có một chút thương hại nào, một cước này không chỉ đạp nát của quý của lão giả mà cũng làm đan điền lão vỡ nát, cả tu vi đều trôi theo dòng nước.
Phong Ma gần như đau muốn ngất đi, nhưng lúc nào cũng có một luồng lực lượng kích thích tinh thần hắn khiến hắn luôn tỉnh táo không thể hôn mê được. Hắn run rẩy đôi môi khó nhọc nói: Cái gì, Mộ gì cơ, Thanh Thanh á?
Mạc Vấn di chân xuống phía dưới đạp lên đùi Phong Ma, rắc, tiếng xương vỡ nghe rõ mồn một khiến người nghe phải răng va lập cập, một chân trái của Phong Ma từ [...] bị đạp gãy!
A!
Phong Ma trợn tròn hai mắt, cái miệng như cá lúc mở lúc đóng. Rú lên như tê tâm liệt phế: Ta không biết mà!
Mạc Vấn không chút chần chừ lại đạp lên một chân khác.
Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, cô gái bị ngươi cướp về giờ ở đâu?
Đôi môi Phong Ma run rẩy, nói đứt đoạn: Trên, trên đường ta bắt nàng trở về thì, nửa đường, nửa đường bị người khác cướp đi...
Là ai? Mạc Vấn đặt chân lên trên một cánh tay của lão giả.
Phong Ma gần như muốn phát rồ lên đến nơi, lớn tiếng gào thét: Ta không biết, quả thật là ta không biết, đó là một lão phụ nhân! Bà ta rất mạnh, chỉ một ánh mắt của bà ta đã khiến ta mất năng lực hành động, là bà ta đã bắt cô gái đó đi, nói muốn thu nàng làm đồ đệ!
Ánh mắt Mạc Vấn âm tình bất định, bên chân đang giơ lên rốt cuộc rút ra khỏi cánh tay Phong Ma, lóe một cái thân thể đã xuất hiện ở cửa đại điện, có điều trong khoảnh khắc hắn biến mất, một đạo kiếm khí phá không bay tới chém đứt lìa cổ Phong Ma.
Mạc Vấn lại lần tìm từng góc một khắp cả Phong Ma bảo nhưng cũng không phát hiện bóng dáng Mộ Thanh Thanh, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cho một mồi lửa đốt trụi Phong Ma bảo.
Khi đang cưỡi trên Yến vân bảo mã, Mạc Vấn lâm vào trầm tư, lão phụ nhân, mạnh đến mức chỉ cần một ánh mắt đã đủ khiến cho linh kiếm sư cấp tám mất đi năng lực hành động, thu đồ đệ, xâu chuỗi những đầu mối này lại thì có vẻ như cũng không phải Mộ Thanh Thanh gặp phải nguy hiểm mà là gặp được một kỳ ngộ...
Mạc Vấn không biết vì sao lúc này lại trở về Chú Kiếm sơn trang, nhìn sơn môn đã được tu sửa lại, hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng dắt ngựa đi tới.
Két...
Cổng lớn của sơn trang tự động mở ra, từng đội từng đội kiếm sư mặc trang phục của Chú Kiếm sơn trang đi ra, mấy trăm người xếp thành hàng chỉnh tề đứng trước sơn môn quỳ một chân xuống trước Mạc vấn: Thuộc hạ tham kiến Thiếu trang chủ!
Mạc Vấn liền biến sắc mặt, định xoay người rời đi, có điều bước chân định bước đi rốt cuộc cũng không đặt nổi xuống đất, bởi khi hắn nhìn thấy vị phu nhân tóc trắng xóa trước mặt hắn này, tất cả những suy nghĩ rối ren trong lòng cuối cùng chỉ còn một chữ.
Mẹ...
/375
|