Mau nói ra thân phận, oan tình của ngươi một cách chi tiết. Nếu khai báo thành thật thì thành chủ đại nhân có thể làm chủ cho ngươi. Hắc Phong Thiết Vệ nói với lão thợ săn già đang quỳ trong đại sảnh.
Lão già này tầm năm mươi tuổi, gương mặt đã nhuộm sương gió, tuy quỳ gối nhưng lưng vẫn thẳng tắp thể hiện ý chí bất khuất. Đầu tiên hắn liếc qua chỗ hai tỷ đệ Phương Nhu mang theo vẻ mặt có chút do dự.
Lão nhân, tại sao ngươi không nói gì? Nếu bẩm báo sai nửa lời là bị khép vào tội lừa gạt lại còn ở trước mặt phủ thành chủ thì tội càng nặng hơn! Hắc Phong Thiết Vệ kia nhìn có chút lo lắng. Nếu lão nhân này mà bị khép vào tội lừa gạt thì đám thủ vệ hộ vệ như bọn hắn cũng không thiếu phần trong đó.
Cuối cùng vẻ mặt lão già cũng hơi biến đổi, răng cắn chặt mang theo vẻ lầm vào đường cùng nói: Thành chủ đại nhân tại thượng, tiểu dân tên là Vương Thiết. Từ lâu nhiều thế hệ nhà tiểu dân đều làm nghề săn bắt thú ở Phi Thạch Thành. Hiện tại tiểu dân muốn tố cáo điển dân Ty Không phủ Phi Thạch Thành Đỗ Hắc Thủy âm mưu giết hại con trai tiểu dân cùng tôn nhi*!
Khuôn mặt Phương Nhu hơi biến đổi, định mở miệng nhưng nghĩ đến lời nói của Trương Tể thì đành phải nhịn không nói gì.
Hắc Phong Thiết Vệ tiếp tục gặng hỏi: Vương Thiết, ngươi phải có trách nhiệm với những lời ngươi nói ra. Tuy rằng phẩm hạnh của Đỗ Hắc Thủy không được tốt cho lắm nhưng hắn lại là mệnh quan triều đình. Vu cáo mệnh quan triều đình đã là tội nặng rồi! Huống chi hắn lại là điển dân thì cần gì phải mưu hại con của ngươi cùng tôn nhi?
Vương Thiết không thèm để ý tới, lớn tiếng nói: Tiểu dân không vu cáo. Nếu tiểu dân không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin nổi!
Được, vậy ngươi mau nói tỉ mỉ tình hình cụ thể xem. Thiết Vệ mang vẻ mặt không biểu lộ gì nói.
Dạ. Trên mặt Vương Thiết hiện lên chút đau khổ: Chuyện bắt đầu từ ba năm trước, khi đó là thời điểm cuối thu, yêu thú cấp thấp hoạt động bớt đi thì mùa săn bắn cũng gần hết. Phần lớn hộ săn bắn trong thành cũng chịu cảnh vất vả. Bỗng một ngày, điển dân Ty Không phủ đột nhiên dán bố cáo, thông báo là thiếu người bảo vệ Phi Thạch Thành nên cần tuyển dụng ngay một đội quân dự bị đủ sức khỏe để bổ sung vào. Công việc là đi tuần tra cảnh giới vùng núi, thù lao cũng cực kỳ hậu hĩnh. Con trai của lão liền dẫn tôn nhi tới để tuyển dụng, cả hai cũng dễ dàng vượt qua vòng sát hạch rồi được bố trí vào đội tuần núi tạm thời. Hai lần đầu làm nhiệm vụ tuần núi cũng rất thuận lớn nhưng đến lần thứ ba thì một đi không trở về. Chỉ thấy thông báo là đội tuần núi bị yêu thú cấp năm tập kích bất ngờ nên toàn quân bị diệt! Lúc đó tiểu dân chỉ cảm thấy choáng váng, mỗi ngày trôi qua tiểu dân giống như dùng nước mắt rửa mặt vậy. Vốn loại chuyện này đúng là họa phúc khó lường nên tiểu dân chỉ trách số mệnh của con trai tiểu dân cùng tôn nhi không tốt thôi chứ cũng chả trách ai cả. Nhưng rồi mấy tháng sau lại nhận được tin lần lượt từng đội tuần tra khác đều toàn quân chết hết rồi tới cuối năm thì cả đại đội có hai trăm đội viên mới gia nhập cũng bị giết tới chín phần! Lúc này tiểu dân mới cảm thấy nghi hoặc, tại sao vùng núi rừng ngoài Phi Thạch Thành này lại bỗng dưng xuất hiện nhiêu yêu thú cấp cao như vậy? Vì sao Vệ Quân Thành không điều động ra bao vây tiễu trừ mà ngược lại còn liên tục điều động những đội mới thành lập ra bên ngoài tuần núi? Nghi vấn này luôn luôn nằm trong đầu tiểu dân không nói cho bất kỳ ai bởi vì phát hiện đột nhiên có vài vị bằng hữu chết oan chết uổng, mà người nhà của bọn họ cũng có người từng gia nhập đội tuần núi, hơn nữa đúng là từng mất tích ít nhất một người! Tiểu dân lại càng hoảng sợ nêu không bao giờ dám bày tỏ nghi vấn trong lòng ra. Rồi lại qua mấy tháng sau, điển dân Đỗ Hắc Thủy lại dán bố cáo thông báo cần tiếp tục mở rộng tuyển quân để tăng cường lực lượng phòng ngự bên ngoài Phi Thạch Thành, lại còn hứa mức thù lao hậu hĩnh gấp bội. Rất nhiều người động tâm, thậm chí có cả người ngoài thành cũng nhịn không được sự cám dỗ này. Lúc này đội tuần núi cực đông, có khoảng một ngàn người gia nhập! Nhưng vẫn như trước, cứ cách vài ngày là lại có tin tức về một đội tuần núi bị diệt hoàn toàn truyền về. Rất nhanh từ một ngàn người xuống còn năm trăm người, những đội viên trong đội tuần núi may mắn còn sống sót đều nhao nhao xin ra khỏi. Ty Không Phủ không còn cách nào lại đành tăng mức thù lao lên làm cho hơn nửa số người còn lại đó quyết định ở lại. Rồi lúc sau tuy vẫn có đội bị diệt hết nhưng tần suất thì rõ ràng thấp hơn nhiều. Rất nhiều người vì nhận được thù lao hậu hĩnh đó đã làm cho gia đình có được cuộc sống sung túc hẳn lên, cho dù có chút mạo hiểm nhưng không ai thèm để ý tới. Cứ như vậy, Ty Không Phủ lại thông báo hơn mười lần nữa, luôn luôn duy trì quân số của đội tuần núi ở mức năm trăm người. Tiểu dân thầm tính toán thì trong ba năm này đã có tổng cộng hơn ba nghìn người bị yêu thú tập kích giết chết! Vài ngày trước, tiểu dân thật sự không thể chịu được sự giày vò nữa nên quyết định tra ra bằng được chân tướng của sự việc, xem xem có phải con trai tiểu dân cùng tôn nhi vì số khổ mà chết hay không. Tiểu dân liền bám theo đội tuần núi tầm khoảng bốn năm ngày thì phát hiện được chân tướng của sự việc này!
Nói tới đây, đôi mắt của Vương Thiết như bị sự sợ hãi chiếm lấy, nói như kẻ mê sảng: Tiểu dân phát hiện một đội tầm năm mươi người đang đi tới một hẻm núi thì đột nhiên toàn bộ đều chết đổ gục xuống đất. Tiếp theo có một đám che mặt mặc đồ đen từ trong rừng rậm chui ra vác toàn bộ thi thể bọn họ chở đi. Lúc ấy tiểu dân cực kỳ hoảng sợ nên không dám đuổi theo để theo dõi mà trốn thẳng về nhà đóng cửa không ra. Rồi đến tận hôm trước khi nghe thấy vị thành chủ mới tới nhận chức, hơn nữa lại là con trai và cũng là người tương lai sẽ kế vị Định Bắc Hầu. Tiểu dân biết được Định Bắc Hầu là người trấn thủ phương Bắc của nước Triệu, con trai người nhất định cũng là anh hùng nên tiểu dân liều mạng tới đây, khẩn cầu thành chủ đại nhân cùng tiểu thư làm chủ! Vương Thiết nói xong thì cả người quỳ rạp xuống đất, không kìm nổi nước mắt.
Phương Nhu nghe thấy thế thì cảm thấy hoang mang lo sợ. Nàng vốn ở trong một nhà giàu có chốn kinh thành nên làm sao có thể biết được khó khăn của những kẻ dân đen đây? Lòng nàng tràn đầy căm phẫn khi nghe được những lời kể lại của Vương Thiết, nhưng lời nói Trương Tể làm nàng không dám quyết định. Sau một lúc nín nhịn nàng mới nói: Lão nhân gia, trước tiên ngài hãy đứng lên, ta cùng thành chủ đã hiểu chuyện của ngươi rồi. Nhất định chúng ta sẽ truy xét việc này.
Đa tạ tiểu thư và thành chủ đại nhân. Lúc này Vương Thiết mới thẳng người lên, có điều vẫn quỳ như trước.
Hắc Phong Thiết Vệ kia hơi trầm ngâm một chút rồi nói: Vương Thiết, ý của ngươi là điển dân Đỗ Hắc Thủy là kẻ đứng đằng sau giật dây làm toàn bộ đội viên tuần núi đều mất tích sao?
Vâng, đúng là hắn ký tên lên bố cáo tuyển quân, hơn nữa đội tuần núi kia đều chịu sự chỉ huy của hắn, từng nhiệm vụ tuần núi đều do hắn bố trí.
Hắc Phong Thiết Vệ nhìn về hướng Phương Nhu gật đầu vài cái rồi mới quay sang nói tiếp: Lão nhân gia, vụ án này sẽ được thành chủ phái người đi thăm dò trước. Nhưng vì sự an toàn của ngươi nên ngươi không thể ra ngoài nữa. Ta sẽ bố trí cho ngươi ở lại trong phú. Đến lúc vụ án được làm sáng tỏ thì ngươi mới được ra ngoài. Ngươi thấy thế nào?
Toàn bộ đều theo sự sắp xếp của thành chủ đại nhân và tiểu thư! Vương Thiết kích động lại quỳ mọp xuống.
Đợi đến lúc Vương Thiết được Hắc Phong Thiết Vệ dẫn đi thì cửa bên của đại sảnh được mở ra, Trương Tể đẩy xe lăn đi ra từ đó.
Trương thúc, chuyện này giải quyết thế nào đây? Có nên bắt Đỗ Hắc Thủy lại không? Trên gương mặt xinh đẹp của Phương Nhu hiện lên vẻ dữ tợn hiếm thấy, cô con gái của Định Bắc Hầu này cũng ghét ác như kẻ thù vậy.
Trương Tể khẽ lắc đầu: Bắt một tên Đỗ Hắc Thủy thì chỉ là chuyện dễ dàng nhưng lại đánh rắn động cỏ. Việc khẩn cấp của chúng ta bây giờ là phải biết rõ bọn hắn cần nhiều người như vậy để làm gì.
Người đứng đằng sau? Không phải Vương Thiết đã nói bọn họ đều đã bị giết chết sao?
Dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng này. Nhưng theo ta nghĩ thì khả năng lớn nhất là đám người đó không bị giết chết mà chỉ bị đánh thuốc mê nhưng Vương Thiết lại lầm tưởng là bị giết chết. Nếu đã muốn giết người thì không cần phải chuẩn bị. . .lắm thứ đến như vậy.
Vậy Trương thúc có kế sách gì không?
Trương Tể gật đầu, trong mắt phun ra hai đường sáng sắc nhọn: Thu hồi binh quyền của những kẻ tập huấn duyệt binh!
Cùng ngày, phủ thành chủ ban bố dụ lệnh yêu cầu ba ngày sau toàn quân phải có mặt ở giáo trường, toàn bộ những quân chức nhất định phải có mặt sau giờ Thìn!
Ty Không phủ, Ty Không Hoàng Nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao, hai mắt khép hờ, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Phía dưới Kiền Chúc Quan cùng hai vị võ quan khác mang vẻ mặt trầm ngâm thầm nghĩ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Nhân Kiến cầm lên chén trà nhấp một ngụm rồi nói: Lão Sử, ngươi nó cho ta xem chuyện này là thế nào đây?
Điển hình Phi Thạch Thành Sử Nhất Cân run người, cố nuốt nước bọt cúi đầu nói: Ty Không đại nhân, là tại hạ quan không làm tròn bổn phận.
Hừ, ta hỏi ngươi là giải quyết thế nào ? Hoàng Nhân Kiến hừ nhẹ một tiếng.
Hạ quan, ngày mai hạ quan nhất định sẽ đi túm cổ lão già kia mang về!
Túm về ư? Ngươi làm cách nào đây? Nơi đó là phủ thành chủ! Không phải là cái nhà dân đen để ngươi tùy ý làm bậy đâu! Hoàng Nhân Kiếm đập chén trà đánh bộp một tiếng xuống bàn, nước trà văng tung tóe.
Trong lúc nhất thời, cả đám câm như hến, tên điển dân béo như lợn Đỗ Hắc Thủy móc tay lấy ra một cái khăn tay trắng có mùi thơm ngát, vừa run rẩy vừa lau mồ hôi trên đầu, cả gan chõ mồm vào: Ty Không đại nhân bớt giận. Lão già kia cũng chỉ là tên thợ săn bình thường thì biết được cái gì đâu? Cùng lắm thì chỉ tố cáo được với thành chủ đại nhân về vài việc không liên quan gì đó thôi. Tất cả đều được chúng ta che dấu kĩ càng rồi mà. Mà cái Phi Thạch Thành này vẫn còn đang phải dựa vào chúng ta mới có thể hoạt động được bình thường.
Hoàng Nhân Kiến phủi phủi tay áo đẫm nước mà không thèm liếc mắt nhìn Sử Nhất Cân. Đám người ở đây đều khẽ thở dài một hơi xem như vấn đề này đã được bỏ qua.
Vậy việc hôm nay phủ thành chủ ban bố dụ lệnh thì các ngươi thấy thế nào?
Vài người liếc nhìn nhau, điển úy Vương Phách nói oang oang: Ty Không đại nhân, phải chăng thành chủ đại nhân muốn thu hồi binh quyền?
Hoàng Nhân Kiến liếc nhìn hắn: Coi như ngươi còn có chút đầu óc, nếu đã biết như vậy thì nên làm thế nào?
Ánh mắt Vương Phách hiện lộ ra chút ác độc, hắn nuốt ngụm nước bọt: Con bà nó, cái thằng oắt chưa cai sữa kia vừa mới mò tới thành được vài ngày đã đòi thu hồi binh quyền của lão tử à? Không có cửa đâu con! Duyệt binh ư? Hắc Hắc, duyệt con mẹ nó đám quỷ binh đi! Cho dù hắn có là thành chủ hay không đi nữa thì Tứ Vệ binh mã Thành Vệ Quân ta vẫn cứ mặc kệ, đến lúc đó một người cũng không tới xem hắn duyệt cái gì!
Hoàng Nhân Kiến khẽ gật đầu: Có điều phải nhắc nhở với Ngụy Viêm và Triệu Thanh Sơn Dã. Mỗi tháng năm phần cấp dưỡng đã làm bọn chúng phải suy nghĩ kế mưu sinh rồi, nếu muốn ôm chân thành chủ thì cứ thế mà bảo thành chủ cấp dưỡng cho.
Ty Không đại nhân cao minh, hạ quan bội phục! Điển kho Bàng Quang vội vàng vỗ mông ngựa theo, nhưng hắn lại vỗ mông không đúng lúc.
Hoàng Nhân Kiến liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: Thế ngươi định làm thế nào?
Mặt Bàng Quang lập tức biến đổi giống như vừa ăn phải con ruồi vậy. Hắn vội vâng vâng dạ dạ nói: Hạ quan, hạ quan đang lo liệu, có điều. . .có điều là vẫn chưa có tiến triển gì. Sau khi phủ thành chủ tới nhận chức thì lập tức sa thải hết toàn bộ người hầu, thị nữ. Trong phủ của thành chủ hiện giờ đến một người hầu cũng không có nên hạ quan cũng chả còn tai mắt nào. Hơn nữa hắn còn chả thèm nói đến việc bố trí người hầu khác với hạ quan, hoàn toàn quân sự hóa việc quản lý trong phủ. Cái đám Hắc Giáp Binh đầu to kia toàn là một lũ mặt lạnh như băng chả có chút con người nào nên khả năng dùng tiền mua chuộc là gần như không thể!
Hoàng Nhân Kiến nhíu mày: Không phải còn một tên Văn Mặc làm giáo tập kiếm kỹ sao? Hình như hắn không phải người ở phủ.
Bàng Quang mang vẻ mặt khổ sở: Người này đúng là con đường duy nhất để tiếp cận, có điều từ khi hắn đến phủ thành chủ tới giờ vẫn chưa từng bước ra ngoài cửa nên hạ quan căn bản không có cách nào ra tay. Có điều hạ quan đã phái người theo dõi mọi tình hình ở bên ngoài phủ thành chủ, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hành động.
Tốt lắm, ta nghe nói tên Văn Mặc này tuổi còn trẻ mà đã có kiếm thuật vượt qua nhất lưu, nên chỉ sợ thân phận của hắn không đơn giản đâu. Có điều ở Phi Thạch Thành này thì ngay cả vua cũng phải nhường ta ba phần! Ngươi nắm chắc rồi hẵng làm. Trước tiên dùng thủ đoạn dụ dỗ lôi kéo, nếu hắn không thức thời thì phải dạy cho hắn biết.
Hạ quan đã rõ.
-------------------------------------------------------------------------------------
*tôn nhi: cháu đích tôn.
Lão già này tầm năm mươi tuổi, gương mặt đã nhuộm sương gió, tuy quỳ gối nhưng lưng vẫn thẳng tắp thể hiện ý chí bất khuất. Đầu tiên hắn liếc qua chỗ hai tỷ đệ Phương Nhu mang theo vẻ mặt có chút do dự.
Lão nhân, tại sao ngươi không nói gì? Nếu bẩm báo sai nửa lời là bị khép vào tội lừa gạt lại còn ở trước mặt phủ thành chủ thì tội càng nặng hơn! Hắc Phong Thiết Vệ kia nhìn có chút lo lắng. Nếu lão nhân này mà bị khép vào tội lừa gạt thì đám thủ vệ hộ vệ như bọn hắn cũng không thiếu phần trong đó.
Cuối cùng vẻ mặt lão già cũng hơi biến đổi, răng cắn chặt mang theo vẻ lầm vào đường cùng nói: Thành chủ đại nhân tại thượng, tiểu dân tên là Vương Thiết. Từ lâu nhiều thế hệ nhà tiểu dân đều làm nghề săn bắt thú ở Phi Thạch Thành. Hiện tại tiểu dân muốn tố cáo điển dân Ty Không phủ Phi Thạch Thành Đỗ Hắc Thủy âm mưu giết hại con trai tiểu dân cùng tôn nhi*!
Khuôn mặt Phương Nhu hơi biến đổi, định mở miệng nhưng nghĩ đến lời nói của Trương Tể thì đành phải nhịn không nói gì.
Hắc Phong Thiết Vệ tiếp tục gặng hỏi: Vương Thiết, ngươi phải có trách nhiệm với những lời ngươi nói ra. Tuy rằng phẩm hạnh của Đỗ Hắc Thủy không được tốt cho lắm nhưng hắn lại là mệnh quan triều đình. Vu cáo mệnh quan triều đình đã là tội nặng rồi! Huống chi hắn lại là điển dân thì cần gì phải mưu hại con của ngươi cùng tôn nhi?
Vương Thiết không thèm để ý tới, lớn tiếng nói: Tiểu dân không vu cáo. Nếu tiểu dân không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin nổi!
Được, vậy ngươi mau nói tỉ mỉ tình hình cụ thể xem. Thiết Vệ mang vẻ mặt không biểu lộ gì nói.
Dạ. Trên mặt Vương Thiết hiện lên chút đau khổ: Chuyện bắt đầu từ ba năm trước, khi đó là thời điểm cuối thu, yêu thú cấp thấp hoạt động bớt đi thì mùa săn bắn cũng gần hết. Phần lớn hộ săn bắn trong thành cũng chịu cảnh vất vả. Bỗng một ngày, điển dân Ty Không phủ đột nhiên dán bố cáo, thông báo là thiếu người bảo vệ Phi Thạch Thành nên cần tuyển dụng ngay một đội quân dự bị đủ sức khỏe để bổ sung vào. Công việc là đi tuần tra cảnh giới vùng núi, thù lao cũng cực kỳ hậu hĩnh. Con trai của lão liền dẫn tôn nhi tới để tuyển dụng, cả hai cũng dễ dàng vượt qua vòng sát hạch rồi được bố trí vào đội tuần núi tạm thời. Hai lần đầu làm nhiệm vụ tuần núi cũng rất thuận lớn nhưng đến lần thứ ba thì một đi không trở về. Chỉ thấy thông báo là đội tuần núi bị yêu thú cấp năm tập kích bất ngờ nên toàn quân bị diệt! Lúc đó tiểu dân chỉ cảm thấy choáng váng, mỗi ngày trôi qua tiểu dân giống như dùng nước mắt rửa mặt vậy. Vốn loại chuyện này đúng là họa phúc khó lường nên tiểu dân chỉ trách số mệnh của con trai tiểu dân cùng tôn nhi không tốt thôi chứ cũng chả trách ai cả. Nhưng rồi mấy tháng sau lại nhận được tin lần lượt từng đội tuần tra khác đều toàn quân chết hết rồi tới cuối năm thì cả đại đội có hai trăm đội viên mới gia nhập cũng bị giết tới chín phần! Lúc này tiểu dân mới cảm thấy nghi hoặc, tại sao vùng núi rừng ngoài Phi Thạch Thành này lại bỗng dưng xuất hiện nhiêu yêu thú cấp cao như vậy? Vì sao Vệ Quân Thành không điều động ra bao vây tiễu trừ mà ngược lại còn liên tục điều động những đội mới thành lập ra bên ngoài tuần núi? Nghi vấn này luôn luôn nằm trong đầu tiểu dân không nói cho bất kỳ ai bởi vì phát hiện đột nhiên có vài vị bằng hữu chết oan chết uổng, mà người nhà của bọn họ cũng có người từng gia nhập đội tuần núi, hơn nữa đúng là từng mất tích ít nhất một người! Tiểu dân lại càng hoảng sợ nêu không bao giờ dám bày tỏ nghi vấn trong lòng ra. Rồi lại qua mấy tháng sau, điển dân Đỗ Hắc Thủy lại dán bố cáo thông báo cần tiếp tục mở rộng tuyển quân để tăng cường lực lượng phòng ngự bên ngoài Phi Thạch Thành, lại còn hứa mức thù lao hậu hĩnh gấp bội. Rất nhiều người động tâm, thậm chí có cả người ngoài thành cũng nhịn không được sự cám dỗ này. Lúc này đội tuần núi cực đông, có khoảng một ngàn người gia nhập! Nhưng vẫn như trước, cứ cách vài ngày là lại có tin tức về một đội tuần núi bị diệt hoàn toàn truyền về. Rất nhanh từ một ngàn người xuống còn năm trăm người, những đội viên trong đội tuần núi may mắn còn sống sót đều nhao nhao xin ra khỏi. Ty Không Phủ không còn cách nào lại đành tăng mức thù lao lên làm cho hơn nửa số người còn lại đó quyết định ở lại. Rồi lúc sau tuy vẫn có đội bị diệt hết nhưng tần suất thì rõ ràng thấp hơn nhiều. Rất nhiều người vì nhận được thù lao hậu hĩnh đó đã làm cho gia đình có được cuộc sống sung túc hẳn lên, cho dù có chút mạo hiểm nhưng không ai thèm để ý tới. Cứ như vậy, Ty Không Phủ lại thông báo hơn mười lần nữa, luôn luôn duy trì quân số của đội tuần núi ở mức năm trăm người. Tiểu dân thầm tính toán thì trong ba năm này đã có tổng cộng hơn ba nghìn người bị yêu thú tập kích giết chết! Vài ngày trước, tiểu dân thật sự không thể chịu được sự giày vò nữa nên quyết định tra ra bằng được chân tướng của sự việc, xem xem có phải con trai tiểu dân cùng tôn nhi vì số khổ mà chết hay không. Tiểu dân liền bám theo đội tuần núi tầm khoảng bốn năm ngày thì phát hiện được chân tướng của sự việc này!
Nói tới đây, đôi mắt của Vương Thiết như bị sự sợ hãi chiếm lấy, nói như kẻ mê sảng: Tiểu dân phát hiện một đội tầm năm mươi người đang đi tới một hẻm núi thì đột nhiên toàn bộ đều chết đổ gục xuống đất. Tiếp theo có một đám che mặt mặc đồ đen từ trong rừng rậm chui ra vác toàn bộ thi thể bọn họ chở đi. Lúc ấy tiểu dân cực kỳ hoảng sợ nên không dám đuổi theo để theo dõi mà trốn thẳng về nhà đóng cửa không ra. Rồi đến tận hôm trước khi nghe thấy vị thành chủ mới tới nhận chức, hơn nữa lại là con trai và cũng là người tương lai sẽ kế vị Định Bắc Hầu. Tiểu dân biết được Định Bắc Hầu là người trấn thủ phương Bắc của nước Triệu, con trai người nhất định cũng là anh hùng nên tiểu dân liều mạng tới đây, khẩn cầu thành chủ đại nhân cùng tiểu thư làm chủ! Vương Thiết nói xong thì cả người quỳ rạp xuống đất, không kìm nổi nước mắt.
Phương Nhu nghe thấy thế thì cảm thấy hoang mang lo sợ. Nàng vốn ở trong một nhà giàu có chốn kinh thành nên làm sao có thể biết được khó khăn của những kẻ dân đen đây? Lòng nàng tràn đầy căm phẫn khi nghe được những lời kể lại của Vương Thiết, nhưng lời nói Trương Tể làm nàng không dám quyết định. Sau một lúc nín nhịn nàng mới nói: Lão nhân gia, trước tiên ngài hãy đứng lên, ta cùng thành chủ đã hiểu chuyện của ngươi rồi. Nhất định chúng ta sẽ truy xét việc này.
Đa tạ tiểu thư và thành chủ đại nhân. Lúc này Vương Thiết mới thẳng người lên, có điều vẫn quỳ như trước.
Hắc Phong Thiết Vệ kia hơi trầm ngâm một chút rồi nói: Vương Thiết, ý của ngươi là điển dân Đỗ Hắc Thủy là kẻ đứng đằng sau giật dây làm toàn bộ đội viên tuần núi đều mất tích sao?
Vâng, đúng là hắn ký tên lên bố cáo tuyển quân, hơn nữa đội tuần núi kia đều chịu sự chỉ huy của hắn, từng nhiệm vụ tuần núi đều do hắn bố trí.
Hắc Phong Thiết Vệ nhìn về hướng Phương Nhu gật đầu vài cái rồi mới quay sang nói tiếp: Lão nhân gia, vụ án này sẽ được thành chủ phái người đi thăm dò trước. Nhưng vì sự an toàn của ngươi nên ngươi không thể ra ngoài nữa. Ta sẽ bố trí cho ngươi ở lại trong phú. Đến lúc vụ án được làm sáng tỏ thì ngươi mới được ra ngoài. Ngươi thấy thế nào?
Toàn bộ đều theo sự sắp xếp của thành chủ đại nhân và tiểu thư! Vương Thiết kích động lại quỳ mọp xuống.
Đợi đến lúc Vương Thiết được Hắc Phong Thiết Vệ dẫn đi thì cửa bên của đại sảnh được mở ra, Trương Tể đẩy xe lăn đi ra từ đó.
Trương thúc, chuyện này giải quyết thế nào đây? Có nên bắt Đỗ Hắc Thủy lại không? Trên gương mặt xinh đẹp của Phương Nhu hiện lên vẻ dữ tợn hiếm thấy, cô con gái của Định Bắc Hầu này cũng ghét ác như kẻ thù vậy.
Trương Tể khẽ lắc đầu: Bắt một tên Đỗ Hắc Thủy thì chỉ là chuyện dễ dàng nhưng lại đánh rắn động cỏ. Việc khẩn cấp của chúng ta bây giờ là phải biết rõ bọn hắn cần nhiều người như vậy để làm gì.
Người đứng đằng sau? Không phải Vương Thiết đã nói bọn họ đều đã bị giết chết sao?
Dĩ nhiên không thể loại trừ khả năng này. Nhưng theo ta nghĩ thì khả năng lớn nhất là đám người đó không bị giết chết mà chỉ bị đánh thuốc mê nhưng Vương Thiết lại lầm tưởng là bị giết chết. Nếu đã muốn giết người thì không cần phải chuẩn bị. . .lắm thứ đến như vậy.
Vậy Trương thúc có kế sách gì không?
Trương Tể gật đầu, trong mắt phun ra hai đường sáng sắc nhọn: Thu hồi binh quyền của những kẻ tập huấn duyệt binh!
Cùng ngày, phủ thành chủ ban bố dụ lệnh yêu cầu ba ngày sau toàn quân phải có mặt ở giáo trường, toàn bộ những quân chức nhất định phải có mặt sau giờ Thìn!
Ty Không phủ, Ty Không Hoàng Nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao, hai mắt khép hờ, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Phía dưới Kiền Chúc Quan cùng hai vị võ quan khác mang vẻ mặt trầm ngâm thầm nghĩ trong lòng.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Nhân Kiến cầm lên chén trà nhấp một ngụm rồi nói: Lão Sử, ngươi nó cho ta xem chuyện này là thế nào đây?
Điển hình Phi Thạch Thành Sử Nhất Cân run người, cố nuốt nước bọt cúi đầu nói: Ty Không đại nhân, là tại hạ quan không làm tròn bổn phận.
Hừ, ta hỏi ngươi là giải quyết thế nào ? Hoàng Nhân Kiến hừ nhẹ một tiếng.
Hạ quan, ngày mai hạ quan nhất định sẽ đi túm cổ lão già kia mang về!
Túm về ư? Ngươi làm cách nào đây? Nơi đó là phủ thành chủ! Không phải là cái nhà dân đen để ngươi tùy ý làm bậy đâu! Hoàng Nhân Kiếm đập chén trà đánh bộp một tiếng xuống bàn, nước trà văng tung tóe.
Trong lúc nhất thời, cả đám câm như hến, tên điển dân béo như lợn Đỗ Hắc Thủy móc tay lấy ra một cái khăn tay trắng có mùi thơm ngát, vừa run rẩy vừa lau mồ hôi trên đầu, cả gan chõ mồm vào: Ty Không đại nhân bớt giận. Lão già kia cũng chỉ là tên thợ săn bình thường thì biết được cái gì đâu? Cùng lắm thì chỉ tố cáo được với thành chủ đại nhân về vài việc không liên quan gì đó thôi. Tất cả đều được chúng ta che dấu kĩ càng rồi mà. Mà cái Phi Thạch Thành này vẫn còn đang phải dựa vào chúng ta mới có thể hoạt động được bình thường.
Hoàng Nhân Kiến phủi phủi tay áo đẫm nước mà không thèm liếc mắt nhìn Sử Nhất Cân. Đám người ở đây đều khẽ thở dài một hơi xem như vấn đề này đã được bỏ qua.
Vậy việc hôm nay phủ thành chủ ban bố dụ lệnh thì các ngươi thấy thế nào?
Vài người liếc nhìn nhau, điển úy Vương Phách nói oang oang: Ty Không đại nhân, phải chăng thành chủ đại nhân muốn thu hồi binh quyền?
Hoàng Nhân Kiến liếc nhìn hắn: Coi như ngươi còn có chút đầu óc, nếu đã biết như vậy thì nên làm thế nào?
Ánh mắt Vương Phách hiện lộ ra chút ác độc, hắn nuốt ngụm nước bọt: Con bà nó, cái thằng oắt chưa cai sữa kia vừa mới mò tới thành được vài ngày đã đòi thu hồi binh quyền của lão tử à? Không có cửa đâu con! Duyệt binh ư? Hắc Hắc, duyệt con mẹ nó đám quỷ binh đi! Cho dù hắn có là thành chủ hay không đi nữa thì Tứ Vệ binh mã Thành Vệ Quân ta vẫn cứ mặc kệ, đến lúc đó một người cũng không tới xem hắn duyệt cái gì!
Hoàng Nhân Kiến khẽ gật đầu: Có điều phải nhắc nhở với Ngụy Viêm và Triệu Thanh Sơn Dã. Mỗi tháng năm phần cấp dưỡng đã làm bọn chúng phải suy nghĩ kế mưu sinh rồi, nếu muốn ôm chân thành chủ thì cứ thế mà bảo thành chủ cấp dưỡng cho.
Ty Không đại nhân cao minh, hạ quan bội phục! Điển kho Bàng Quang vội vàng vỗ mông ngựa theo, nhưng hắn lại vỗ mông không đúng lúc.
Hoàng Nhân Kiến liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: Thế ngươi định làm thế nào?
Mặt Bàng Quang lập tức biến đổi giống như vừa ăn phải con ruồi vậy. Hắn vội vâng vâng dạ dạ nói: Hạ quan, hạ quan đang lo liệu, có điều. . .có điều là vẫn chưa có tiến triển gì. Sau khi phủ thành chủ tới nhận chức thì lập tức sa thải hết toàn bộ người hầu, thị nữ. Trong phủ của thành chủ hiện giờ đến một người hầu cũng không có nên hạ quan cũng chả còn tai mắt nào. Hơn nữa hắn còn chả thèm nói đến việc bố trí người hầu khác với hạ quan, hoàn toàn quân sự hóa việc quản lý trong phủ. Cái đám Hắc Giáp Binh đầu to kia toàn là một lũ mặt lạnh như băng chả có chút con người nào nên khả năng dùng tiền mua chuộc là gần như không thể!
Hoàng Nhân Kiến nhíu mày: Không phải còn một tên Văn Mặc làm giáo tập kiếm kỹ sao? Hình như hắn không phải người ở phủ.
Bàng Quang mang vẻ mặt khổ sở: Người này đúng là con đường duy nhất để tiếp cận, có điều từ khi hắn đến phủ thành chủ tới giờ vẫn chưa từng bước ra ngoài cửa nên hạ quan căn bản không có cách nào ra tay. Có điều hạ quan đã phái người theo dõi mọi tình hình ở bên ngoài phủ thành chủ, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức hành động.
Tốt lắm, ta nghe nói tên Văn Mặc này tuổi còn trẻ mà đã có kiếm thuật vượt qua nhất lưu, nên chỉ sợ thân phận của hắn không đơn giản đâu. Có điều ở Phi Thạch Thành này thì ngay cả vua cũng phải nhường ta ba phần! Ngươi nắm chắc rồi hẵng làm. Trước tiên dùng thủ đoạn dụ dỗ lôi kéo, nếu hắn không thức thời thì phải dạy cho hắn biết.
Hạ quan đã rõ.
-------------------------------------------------------------------------------------
*tôn nhi: cháu đích tôn.
/375
|