Tây Phong Thành.
Đã ba tháng trôi qua từ lần đợt thú triều vừa rồi, nhưng đến giờ, mọi người vẫn bàn tán say sưa về những ngày nguy hiểm vừa đi qua. Nhất là chuyện thú triều đột nhiên rút về. những ý kiến của dân chúng trong thành đều hết sức kinh dị, nhưng tất cả đều không tìm ra được manh mối rõ ràng, ngược lại tạo ra rất nhiều phiên bản truyền miệng vô cùng kì diệu. Song hiện tại câu chuyện này lại bị một đề tài khác thay thế.
Vài tên Linh Kiếm Sư bộ dáng mệt mỏi, bụi bặm đi vào tửu lầu.
Lão bản, trước tiên đem đến hai cân Thiên Hạt Linh Tửu ra đây, rồi mang lên vài món nhắm rượu.
Mấy tên Linh Kiếm Sư này nói xong rồi cùng nhau ngồi ở bàn trống gần nhất. Linh tửu và thức ăn mau chóng được đem ra. Mấy người đang cùng nhau ăn uống thì một gã Linh Kiếm sư quần áo gọn gàng đi đến. Vừa nhìn thấy những người này, khuôn mặt gã đã lộ ra vẻ kinh hỉ.
Đây không phải là Lạc huynh sao? Nhiều ngày không gặp, huynh đệ đi đâu phát tài vậy?
Những tên Linh Kiếm Sư nhìn thấy người tới cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, người cầm đầu cả nhóm ha ha cười nói: Thì ra là Phí huynh, không sớm không muộn vừa vặn đúng lúc, uống cùng bọn ta một chén nào.
Ha ha, vậy từ chối là bất kính. Gã Linh Kiếm Sư quần áo gọn gàng kia cũng không khách khí, khẽ cười rồi ngồi xuống cái bàn.
Phí huynh, huynh đệ bọn ta ra ngoài hơn nửa tháng, không biết trong thành hiện nay có chuyện gì? Tên Linh Kiếm Sư họ Lạc kia ân cần rót đầy một chén rượu cho gã họ Phí.
Gã họ Phí kia nhấp một ngụm rượu, rung đùi đắc ý rồi chậm rãi nói: Quả thật là đã có việc xảy ra, ở phía đông Hạt Long Khâu gần đây mới xuất hiện một thế lực thần bí, ở đó khai sơn lập phái. Hiện giờ bọn họ đang phát thiệp mời tới các thế lực các nơi tham gia đại điển khai sơn, thành chủ và hai đại kiếm môn khác đều có thiệp mời. Nhưng ngoài ra họ lại phát ra Quần Anh thiếp, chỉ cần là từ Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm lục giai trở lên đều có thể tiến vào. Các ngươi cũng có thể đến đó. Nghe nói tân khách tham gia đại điển khai sơn đều có tạ lễ.
Hạt Long Khâu? Ngươi nói là Hạt Long Khâu cách Tây Phong Thành về phía Đông sáu trăm dặm hay sao ? Nơi đó không phải có tộc Sa Tinh Hạt và Hoàng Ngọc Địa Long chiếm cứ sao? Bọn họ sao lại dám khai sơn lập phái ở đó? Tên họ Lạc sửng sốt.
Cái này ai biết được cơ chứ ? Có lẽ hai tộc yêu thú kia xem bọn họ là hàng xóm tốt nên không gây phiền toái cho họ. Gã họ Phí nhún vai, vẻ mặt coi như không thèm để ý.
Mấy tên Linh Kiếm Sư kia quay sang nhìn nhau, một người trong đó thấp giọng nói: Chắc không phải là một cái bẫy chứ? Dẫn dụ chúng ta tới đó rồi quăng một mẻ lưới bắt hết?
Cạm bẫy? Đầu ngươi chỉ để trang trí thôi hay sao ? Gã họ Phí khinh thường liếc nhìn người kia: Nơi đó có sào huyệt của yêu thú, yêu thú có thể phát thiệp mời? Nếu chúng có trí tuệ như vậy, nhân tộc chúng ta sớm đã bị diệt sạch rồi.
Nói như vậy thì việc này là sự thật?
Thật hay không thì thực sự không dám nói, nhưng sau khi thú triều rút lui thì Hạt Long Khâu có chút lạ lùng. Phạm vi năm trăm dặm xung quanh khu vực này bị Hoàng Ngọc Địa Long và Sa Tinh Hạt phong tỏa làm cho Linh Kiếm Sư cũng không thể tới gần, nghe nói có người từng nhìn thấy có bóng dáng Linh Kiếm Sư ở bên trong. Nói tới đây gã họ Phí nhìn ngang nhìn dọc rồi thấp giọng ra vẻ thần bí nói: Thành chủ đại nhân một tháng trước có phái người vào trong tra xét, bị một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương thần bí bách lui, đại nhân đoán nới đó đã bị một thế lực bí ẩn nào đó chiếm cứ.
Chà...... vài tên Linh Kiếm sư hít phải một ngụm khí lạnh, một vài tên không thể tin nổi nói: Sai khiến hai tộc đàn yêu thú sao ? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ là do đại kiếm tông nào đó ra tay ?
Gã họ Phí liếc mắt nhìn người kia: Kiếm tông? Đường đường là Tinh Các thượng tông lại đi coi trọng nơi cằn cỗi này sao? Tuy rằng Sa Tinh Hạt và Hoàng ngọc Địa Long sống ở đó có khả năng sẽ có khoáng mạch Hoàng Tinh Sa, lại còn là khoáng mạch nhất giai trung phẩm, nhưng mà phí tổn thu phục được không bằng mất.
Nhưng thế lực kia thực sự là sao? Sa mạc Tây Lăng chúng ta chưa từng nghe nói có thế lực nào giống như vậy.
Cái này không ai có thể biết được, chờ cho đại tiệc khai sơn diễn ra lúc đó tất cả đều rõ ràng. Ta chỉ là chấp sự của phủ thành chủ quản lí ngoại thành, đến lúc đó cũng không có tư cách dự tiệc, vậy việc gì phải để tâm đến chuyện đó. Gã họ Phí không nói thêm gì nữa, chỉ nâng chén rượu lên rồi nhấm nháp hưởng thụ.
Mấy tên Linh Kiếm Sư kia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên không ngừng, vẻ mặt do dự...
oOo
Lý Nghị cầm trong tay một cái thiệp mời luyện chế hoàn toàn từ linh kim, vuốt ve trận văn cấm chế trên thiệp, trên mặt tràn đầy xúc cảm.
Không biết bao lâu sau, Lý Nghị đem thiệp mời ném tới trước mặt bàn : Ngươi thấy thế nào?
Trước mặt gã là trưởng thị vệ Lý Trung. Lý Trung nghiêm túc: Sâu không lường được, nên hết sức tránh việc trở mặt thành thù.
Sâu không lường được... Lý Nghị nhẹ nhàng nghiền ngẫm bốn chữ, lắc lắc đầu: Nói cho cùng bọn họ cũng đã cho chúng ta một đại ân, về sau không cần lo lắng vấn đề thú triều xâm nhập nữa.
Lý Trung cười khổ một chút: Nhưng tài nguyên ở Hạt Long Khâu chúng ta cũng không có cách nào động vào được nữa.
Lý Nghị cười nhẹ: Dù rằng có mất đi nữa, nhưng chúng ta có thể trao đổi tài nguyên Hạt Long Khâu với bọn họ, tuy rằng có thể phí tổn khá cao, nhưng chúng ta không cần mạo hiểm sinh mạng đi săn bắn, tiết kiệm được số lớn phí an trí và phí bồi dưỡng, tính ra chưa chắc chúng ta đã chịu thiệt.
Nói xong Lý Nghị đứng lên: Chuẩn bị một phần hậu lễ, bảy ngày sau chúng ta đến đại điển Tàng Kiếm Môn bí ẩn kia.
Bảy ngày sau, mấy trăm tên Linh Kiếm sư đứng ở trên một cồn cát phía đông Tây Phong Thành, dõi ánh mắt mong đợi về hướng cửa thành, trong đó có cả tên Linh Kiếm Sư họ Lạc và huynh đệ của gã. Nhưng Linh Kiếm sư này đều chờ để tham gia đại điển khai sơn của kiếm môn thần bí ở Hạt Long khâu. Tu vi của những Linh Kiếm Sư này không đồng đều, từ Dưỡng Kiếm thất giai đến Kiếm Mạch kỳ, bọn họ không thuộc bất cứ một thế lực nào, tất cả đều là Linh Kiếm sư tự do ở Tây Phong Thành, do không nắm chắc đối với Hạt Long Khâu nên không thể không đi cùng đoàn người của thành chủ và những hai đại kiếm môn kia.
Đại khái khoảng một canh giờ sau, một đội xe khổng lồ trong thành chậm rãi đi ra. Một chiếc xe ở trung tâm đoàn xe ngựa tạo hình rất kỳ lạ, phía dưới không có bánh xe, chỉ có một tầng bóng loáng cứng nhắc. Thân xe lơ lưng trên không trung hai thước, được kéo bởi một dị thú có một chiếc bướu ở sau lưng. Khi chiếc xe đi qua , mặt đất bị lõm xuống quỷ dị, lộ ra dấu vết bị nghiền áp.
Có tổng cộng hơn mười chiếc xe to lớn như vậy, nhất là chiếc xe đi đầu tiên, so với nhưng cái xe ngựa khác thì nó to lớn gấp hai lần, dài rộng gần hai trượng. Chiếc xe cực kì tinh xảo nhưng lại không mất đi vẻ mảnh mẽ. Đi ở phía trước là bốn con dị thú kéo xe, ngoại hình lớn nhỏ tựa hồ giống nhau như đúc. Đây đúng là tọa giá của thành chủ Tây Phong Thành.
Hai bên đoàn xe có hơn hai mươi tên kỵ sĩ, đều cưỡi Đà Phong Thú, tất cả đều có tu vi Dưỡng kiếm thất giai trở lên. Tên thị vệ trưởng Lý Trung đi tuốt đằng trước, tiếp đó Lý Nghị trong tọa giá theo sát mà đi.
Hơi mười đạo kiếm quang trong thành bay ra, lập tức xẹt qua phía trên đoàn xe, chạy tới đoàn xe phía trước liền ngừng lại. Những người này đều phi hành trên một kiếm cụ cùng mầu, cầm đầu là một lão giả và một phụ nhân* trung niên. Khí tức của cả hai người đều ngưng trọng như núi, đều đã có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ.
*phụ nhân: người đàn bà đã có chồng
Màn xe run run, hai bên tự động tách ra, lộ ra Lý Nghị và một lão giả tóc trắng xóa.
Lý Nghị hướng tới phía trước chắp tay : Lý Nghị bái kiến hai vị môn chủ.
Lão giả phía trên bầu trời liếc mắt qua hơi mười cái xe ngựa, trong mắt thoáng hiện lên một tia khinh thường, không để ý đến Lý Nghị, mà nhìn về phía lão giả đầu bạc: Tôn kiếm hữu, thương thế trên người chuyển biến tốt chứ?
Lão già tóc bạc cười nhẹ: Không dám làm cho Lũng kiếm hữu lo lắng, thân thể xương cốt lão hủ thật sự rất cường tráng, một chút thương thế nhỏ không đáng nhắc đến.
Lão giả họ Lũng gật đầu một cái, nhìn không ra biểu tình. Vị phụ nhân trung niên kia kia mở miệng: Lý thành chủ xem ra cũng tiến về Hạt Long Khâu, không biết có thể đồng hành không?
Lý Nghị mỉm cười: Có thể thể đồng hành cùng nhị vị tiền bối là vinh hạnh của vãn bối, thỉnh tiền bối lên xe.
Phụ nhân trung niên gật đầu, thu kiếm cụ phi hành dưới chân rồi hướng về phía đoàn xe bước đi, lão giả họ Lũng mặt không cảm xúc, cũng bước theo ở phía sau.
Không gian trong xe ngựa rộng lớn, bốn người ngồi chung cũng không sợ chật chội. Bốn con thú kéo xe bắt đầu chậm rãi tiến lên, bốn người không nói gì đều nhắm mắt dưỡng thần. Mặc cho bọn họ ngầm lục đục với nhau như thế nào nhưng dù sao cũng là cùng ở Tây Phong Thành, vì vậy đều muốn giữ gìn hòa khí giữa mọi người.
Đoàn xe nhập hợp hơn ba mươi tên Linh Kiếm Sư vừa phi hành tới nên có vẻ đông đúc hơn không ít. Tốc độ của đoàn xe cũng không thể nói là chậm. Ngoài trừ lúc mới cất bước, sức chạy cả những con Đà Phong Thú này so với danh câu ngày đi ngàn dặm cũng không kém hơn là bao.
Cát bụi đầy trời nổi lên, đoàn xe đi vào một dải đất vàng rộng lớn mênh mông, cửa thành cách đó không xa, những tên Linh Kiếm Sư ở đó cũng đều xuất phát, theo đuôi tam đại thế lực đứng đầu Tây Phong Thành mà đi.
Hôm đó đoàn xe cũng không thể lập tức tới Hạt Long Khâu. Dêm đó đoàn xe dừng chân cách Hạt Long Khâu hai trăm dặm nghỉ ngơi hồi phục rồi mới tiếp tục xuất phát. Sau khi đi khoảng một canh giờ, ven đường đột nhiên xuất hiện những lùm cây thưa thớt, đây đều là sản vật thực vật đặc trưng của sa mạc Tây Lăng, đất đai dưới chân vẫn còn nguyên vết tích ẩm ướt.
Dừng xe!
Ba vị Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kì bao gồm cả Lý Nghị đều đi ra khỏi xe, ngưng trọng cảm nhận sự biến hóa xung quanh.
Thiên địa linh khí nơi này bắt đầu có xu hướng cân bằng, đây là khí tức của linh mạch! Hạt Long Khâu này cũng có linh mạch sao ? Vẻ mặt lão già họ Lũng có chút khó tin.
Ánh mắt phụ nhân trung niên lóe ra: Điều này chỉ sợ có mình Tàng Kiếm Môn là biết rõ, nhưng trước kia có người chuyên môn tra xét cũng không phát hiện ra linh mạch tồn tại, nếu không đã sớm bị chiếm lấy rồi.
Chẳng lẽ bọn họ còn có khả năng tự tạo ra một cái linh mạch? Nơi này linh khí tuy loãng nhưng độ tinh thuần chắc chắn đã đạt đến nhị giai, đúng là không biết bọn họ như thế nào lại làm được. Lão giả họ Lũng thu lại vẻ khinh thường, bắt đầu thận trọng đứng lên.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, cây cối lại càng nhiều hơn. Khi bọn họ đi tới gần cách Hạt Long Khâu năm mươi dặm, một cảnh tượng làm cho người ta rung động hiện ra trước mắt.
Trước đó xuất hiện một lớp màn che chắn, nói đúng hơn là một lớp màn che tạo thành từ những dòng cát chảy. Những hạt cát phía dưới như một vật sống, tự động phóng lên trời cao, tao thành một dòng thác cát không ngừng chuyển động, làm cho người ta không khỏi tượng tượng đến cảnh trong sa mạc này cát tự động di chuyển.
Tất cả mọi người trong đoàn xe hít phải một ngụm khí lạnh, ba vị Kiếm Cương sơ kỳ kia không hẹn mà cùng ngự kiếm bay lên, hướng lên trời phóng đi, ở trên cao mấy nghìn thước nhìn xuống, ba người hít phải một ngụm khí lạnh. Lớp màn cát này tạo thành hình bán cầu, tỏa ra phạm vi trăm dặm trên mặt đất
Đây là kiếm trận nhị giai siêu phẩm Cửu Khúc Phi Sa, không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy loại kiếm trận trong truyền thuyết này, lão phu thực sự rất ngạc nhiên về Tàng Kiếm Môn. Lão già tóc bạc kia thở dài.
Đã ba tháng trôi qua từ lần đợt thú triều vừa rồi, nhưng đến giờ, mọi người vẫn bàn tán say sưa về những ngày nguy hiểm vừa đi qua. Nhất là chuyện thú triều đột nhiên rút về. những ý kiến của dân chúng trong thành đều hết sức kinh dị, nhưng tất cả đều không tìm ra được manh mối rõ ràng, ngược lại tạo ra rất nhiều phiên bản truyền miệng vô cùng kì diệu. Song hiện tại câu chuyện này lại bị một đề tài khác thay thế.
Vài tên Linh Kiếm Sư bộ dáng mệt mỏi, bụi bặm đi vào tửu lầu.
Lão bản, trước tiên đem đến hai cân Thiên Hạt Linh Tửu ra đây, rồi mang lên vài món nhắm rượu.
Mấy tên Linh Kiếm Sư này nói xong rồi cùng nhau ngồi ở bàn trống gần nhất. Linh tửu và thức ăn mau chóng được đem ra. Mấy người đang cùng nhau ăn uống thì một gã Linh Kiếm sư quần áo gọn gàng đi đến. Vừa nhìn thấy những người này, khuôn mặt gã đã lộ ra vẻ kinh hỉ.
Đây không phải là Lạc huynh sao? Nhiều ngày không gặp, huynh đệ đi đâu phát tài vậy?
Những tên Linh Kiếm Sư nhìn thấy người tới cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, người cầm đầu cả nhóm ha ha cười nói: Thì ra là Phí huynh, không sớm không muộn vừa vặn đúng lúc, uống cùng bọn ta một chén nào.
Ha ha, vậy từ chối là bất kính. Gã Linh Kiếm Sư quần áo gọn gàng kia cũng không khách khí, khẽ cười rồi ngồi xuống cái bàn.
Phí huynh, huynh đệ bọn ta ra ngoài hơn nửa tháng, không biết trong thành hiện nay có chuyện gì? Tên Linh Kiếm Sư họ Lạc kia ân cần rót đầy một chén rượu cho gã họ Phí.
Gã họ Phí kia nhấp một ngụm rượu, rung đùi đắc ý rồi chậm rãi nói: Quả thật là đã có việc xảy ra, ở phía đông Hạt Long Khâu gần đây mới xuất hiện một thế lực thần bí, ở đó khai sơn lập phái. Hiện giờ bọn họ đang phát thiệp mời tới các thế lực các nơi tham gia đại điển khai sơn, thành chủ và hai đại kiếm môn khác đều có thiệp mời. Nhưng ngoài ra họ lại phát ra Quần Anh thiếp, chỉ cần là từ Linh Kiếm Sư Dưỡng Kiếm lục giai trở lên đều có thể tiến vào. Các ngươi cũng có thể đến đó. Nghe nói tân khách tham gia đại điển khai sơn đều có tạ lễ.
Hạt Long Khâu? Ngươi nói là Hạt Long Khâu cách Tây Phong Thành về phía Đông sáu trăm dặm hay sao ? Nơi đó không phải có tộc Sa Tinh Hạt và Hoàng Ngọc Địa Long chiếm cứ sao? Bọn họ sao lại dám khai sơn lập phái ở đó? Tên họ Lạc sửng sốt.
Cái này ai biết được cơ chứ ? Có lẽ hai tộc yêu thú kia xem bọn họ là hàng xóm tốt nên không gây phiền toái cho họ. Gã họ Phí nhún vai, vẻ mặt coi như không thèm để ý.
Mấy tên Linh Kiếm Sư kia quay sang nhìn nhau, một người trong đó thấp giọng nói: Chắc không phải là một cái bẫy chứ? Dẫn dụ chúng ta tới đó rồi quăng một mẻ lưới bắt hết?
Cạm bẫy? Đầu ngươi chỉ để trang trí thôi hay sao ? Gã họ Phí khinh thường liếc nhìn người kia: Nơi đó có sào huyệt của yêu thú, yêu thú có thể phát thiệp mời? Nếu chúng có trí tuệ như vậy, nhân tộc chúng ta sớm đã bị diệt sạch rồi.
Nói như vậy thì việc này là sự thật?
Thật hay không thì thực sự không dám nói, nhưng sau khi thú triều rút lui thì Hạt Long Khâu có chút lạ lùng. Phạm vi năm trăm dặm xung quanh khu vực này bị Hoàng Ngọc Địa Long và Sa Tinh Hạt phong tỏa làm cho Linh Kiếm Sư cũng không thể tới gần, nghe nói có người từng nhìn thấy có bóng dáng Linh Kiếm Sư ở bên trong. Nói tới đây gã họ Phí nhìn ngang nhìn dọc rồi thấp giọng ra vẻ thần bí nói: Thành chủ đại nhân một tháng trước có phái người vào trong tra xét, bị một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Cương thần bí bách lui, đại nhân đoán nới đó đã bị một thế lực bí ẩn nào đó chiếm cứ.
Chà...... vài tên Linh Kiếm sư hít phải một ngụm khí lạnh, một vài tên không thể tin nổi nói: Sai khiến hai tộc đàn yêu thú sao ? Điều này sao có thể? Chẳng lẽ là do đại kiếm tông nào đó ra tay ?
Gã họ Phí liếc mắt nhìn người kia: Kiếm tông? Đường đường là Tinh Các thượng tông lại đi coi trọng nơi cằn cỗi này sao? Tuy rằng Sa Tinh Hạt và Hoàng ngọc Địa Long sống ở đó có khả năng sẽ có khoáng mạch Hoàng Tinh Sa, lại còn là khoáng mạch nhất giai trung phẩm, nhưng mà phí tổn thu phục được không bằng mất.
Nhưng thế lực kia thực sự là sao? Sa mạc Tây Lăng chúng ta chưa từng nghe nói có thế lực nào giống như vậy.
Cái này không ai có thể biết được, chờ cho đại tiệc khai sơn diễn ra lúc đó tất cả đều rõ ràng. Ta chỉ là chấp sự của phủ thành chủ quản lí ngoại thành, đến lúc đó cũng không có tư cách dự tiệc, vậy việc gì phải để tâm đến chuyện đó. Gã họ Phí không nói thêm gì nữa, chỉ nâng chén rượu lên rồi nhấm nháp hưởng thụ.
Mấy tên Linh Kiếm Sư kia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lóe lên không ngừng, vẻ mặt do dự...
oOo
Lý Nghị cầm trong tay một cái thiệp mời luyện chế hoàn toàn từ linh kim, vuốt ve trận văn cấm chế trên thiệp, trên mặt tràn đầy xúc cảm.
Không biết bao lâu sau, Lý Nghị đem thiệp mời ném tới trước mặt bàn : Ngươi thấy thế nào?
Trước mặt gã là trưởng thị vệ Lý Trung. Lý Trung nghiêm túc: Sâu không lường được, nên hết sức tránh việc trở mặt thành thù.
Sâu không lường được... Lý Nghị nhẹ nhàng nghiền ngẫm bốn chữ, lắc lắc đầu: Nói cho cùng bọn họ cũng đã cho chúng ta một đại ân, về sau không cần lo lắng vấn đề thú triều xâm nhập nữa.
Lý Trung cười khổ một chút: Nhưng tài nguyên ở Hạt Long Khâu chúng ta cũng không có cách nào động vào được nữa.
Lý Nghị cười nhẹ: Dù rằng có mất đi nữa, nhưng chúng ta có thể trao đổi tài nguyên Hạt Long Khâu với bọn họ, tuy rằng có thể phí tổn khá cao, nhưng chúng ta không cần mạo hiểm sinh mạng đi săn bắn, tiết kiệm được số lớn phí an trí và phí bồi dưỡng, tính ra chưa chắc chúng ta đã chịu thiệt.
Nói xong Lý Nghị đứng lên: Chuẩn bị một phần hậu lễ, bảy ngày sau chúng ta đến đại điển Tàng Kiếm Môn bí ẩn kia.
Bảy ngày sau, mấy trăm tên Linh Kiếm sư đứng ở trên một cồn cát phía đông Tây Phong Thành, dõi ánh mắt mong đợi về hướng cửa thành, trong đó có cả tên Linh Kiếm Sư họ Lạc và huynh đệ của gã. Nhưng Linh Kiếm sư này đều chờ để tham gia đại điển khai sơn của kiếm môn thần bí ở Hạt Long khâu. Tu vi của những Linh Kiếm Sư này không đồng đều, từ Dưỡng Kiếm thất giai đến Kiếm Mạch kỳ, bọn họ không thuộc bất cứ một thế lực nào, tất cả đều là Linh Kiếm sư tự do ở Tây Phong Thành, do không nắm chắc đối với Hạt Long Khâu nên không thể không đi cùng đoàn người của thành chủ và những hai đại kiếm môn kia.
Đại khái khoảng một canh giờ sau, một đội xe khổng lồ trong thành chậm rãi đi ra. Một chiếc xe ở trung tâm đoàn xe ngựa tạo hình rất kỳ lạ, phía dưới không có bánh xe, chỉ có một tầng bóng loáng cứng nhắc. Thân xe lơ lưng trên không trung hai thước, được kéo bởi một dị thú có một chiếc bướu ở sau lưng. Khi chiếc xe đi qua , mặt đất bị lõm xuống quỷ dị, lộ ra dấu vết bị nghiền áp.
Có tổng cộng hơn mười chiếc xe to lớn như vậy, nhất là chiếc xe đi đầu tiên, so với nhưng cái xe ngựa khác thì nó to lớn gấp hai lần, dài rộng gần hai trượng. Chiếc xe cực kì tinh xảo nhưng lại không mất đi vẻ mảnh mẽ. Đi ở phía trước là bốn con dị thú kéo xe, ngoại hình lớn nhỏ tựa hồ giống nhau như đúc. Đây đúng là tọa giá của thành chủ Tây Phong Thành.
Hai bên đoàn xe có hơn hai mươi tên kỵ sĩ, đều cưỡi Đà Phong Thú, tất cả đều có tu vi Dưỡng kiếm thất giai trở lên. Tên thị vệ trưởng Lý Trung đi tuốt đằng trước, tiếp đó Lý Nghị trong tọa giá theo sát mà đi.
Hơi mười đạo kiếm quang trong thành bay ra, lập tức xẹt qua phía trên đoàn xe, chạy tới đoàn xe phía trước liền ngừng lại. Những người này đều phi hành trên một kiếm cụ cùng mầu, cầm đầu là một lão giả và một phụ nhân* trung niên. Khí tức của cả hai người đều ngưng trọng như núi, đều đã có tu vi Kiếm Cương sơ kỳ.
*phụ nhân: người đàn bà đã có chồng
Màn xe run run, hai bên tự động tách ra, lộ ra Lý Nghị và một lão giả tóc trắng xóa.
Lý Nghị hướng tới phía trước chắp tay : Lý Nghị bái kiến hai vị môn chủ.
Lão giả phía trên bầu trời liếc mắt qua hơi mười cái xe ngựa, trong mắt thoáng hiện lên một tia khinh thường, không để ý đến Lý Nghị, mà nhìn về phía lão giả đầu bạc: Tôn kiếm hữu, thương thế trên người chuyển biến tốt chứ?
Lão già tóc bạc cười nhẹ: Không dám làm cho Lũng kiếm hữu lo lắng, thân thể xương cốt lão hủ thật sự rất cường tráng, một chút thương thế nhỏ không đáng nhắc đến.
Lão giả họ Lũng gật đầu một cái, nhìn không ra biểu tình. Vị phụ nhân trung niên kia kia mở miệng: Lý thành chủ xem ra cũng tiến về Hạt Long Khâu, không biết có thể đồng hành không?
Lý Nghị mỉm cười: Có thể thể đồng hành cùng nhị vị tiền bối là vinh hạnh của vãn bối, thỉnh tiền bối lên xe.
Phụ nhân trung niên gật đầu, thu kiếm cụ phi hành dưới chân rồi hướng về phía đoàn xe bước đi, lão giả họ Lũng mặt không cảm xúc, cũng bước theo ở phía sau.
Không gian trong xe ngựa rộng lớn, bốn người ngồi chung cũng không sợ chật chội. Bốn con thú kéo xe bắt đầu chậm rãi tiến lên, bốn người không nói gì đều nhắm mắt dưỡng thần. Mặc cho bọn họ ngầm lục đục với nhau như thế nào nhưng dù sao cũng là cùng ở Tây Phong Thành, vì vậy đều muốn giữ gìn hòa khí giữa mọi người.
Đoàn xe nhập hợp hơn ba mươi tên Linh Kiếm Sư vừa phi hành tới nên có vẻ đông đúc hơn không ít. Tốc độ của đoàn xe cũng không thể nói là chậm. Ngoài trừ lúc mới cất bước, sức chạy cả những con Đà Phong Thú này so với danh câu ngày đi ngàn dặm cũng không kém hơn là bao.
Cát bụi đầy trời nổi lên, đoàn xe đi vào một dải đất vàng rộng lớn mênh mông, cửa thành cách đó không xa, những tên Linh Kiếm Sư ở đó cũng đều xuất phát, theo đuôi tam đại thế lực đứng đầu Tây Phong Thành mà đi.
Hôm đó đoàn xe cũng không thể lập tức tới Hạt Long Khâu. Dêm đó đoàn xe dừng chân cách Hạt Long Khâu hai trăm dặm nghỉ ngơi hồi phục rồi mới tiếp tục xuất phát. Sau khi đi khoảng một canh giờ, ven đường đột nhiên xuất hiện những lùm cây thưa thớt, đây đều là sản vật thực vật đặc trưng của sa mạc Tây Lăng, đất đai dưới chân vẫn còn nguyên vết tích ẩm ướt.
Dừng xe!
Ba vị Linh Kiếm sư Kiếm Cương sơ kì bao gồm cả Lý Nghị đều đi ra khỏi xe, ngưng trọng cảm nhận sự biến hóa xung quanh.
Thiên địa linh khí nơi này bắt đầu có xu hướng cân bằng, đây là khí tức của linh mạch! Hạt Long Khâu này cũng có linh mạch sao ? Vẻ mặt lão già họ Lũng có chút khó tin.
Ánh mắt phụ nhân trung niên lóe ra: Điều này chỉ sợ có mình Tàng Kiếm Môn là biết rõ, nhưng trước kia có người chuyên môn tra xét cũng không phát hiện ra linh mạch tồn tại, nếu không đã sớm bị chiếm lấy rồi.
Chẳng lẽ bọn họ còn có khả năng tự tạo ra một cái linh mạch? Nơi này linh khí tuy loãng nhưng độ tinh thuần chắc chắn đã đạt đến nhị giai, đúng là không biết bọn họ như thế nào lại làm được. Lão giả họ Lũng thu lại vẻ khinh thường, bắt đầu thận trọng đứng lên.
Đoàn xe tiếp tục tiến về phía trước. Càng đi sâu vào bên trong, cây cối lại càng nhiều hơn. Khi bọn họ đi tới gần cách Hạt Long Khâu năm mươi dặm, một cảnh tượng làm cho người ta rung động hiện ra trước mắt.
Trước đó xuất hiện một lớp màn che chắn, nói đúng hơn là một lớp màn che tạo thành từ những dòng cát chảy. Những hạt cát phía dưới như một vật sống, tự động phóng lên trời cao, tao thành một dòng thác cát không ngừng chuyển động, làm cho người ta không khỏi tượng tượng đến cảnh trong sa mạc này cát tự động di chuyển.
Tất cả mọi người trong đoàn xe hít phải một ngụm khí lạnh, ba vị Kiếm Cương sơ kỳ kia không hẹn mà cùng ngự kiếm bay lên, hướng lên trời phóng đi, ở trên cao mấy nghìn thước nhìn xuống, ba người hít phải một ngụm khí lạnh. Lớp màn cát này tạo thành hình bán cầu, tỏa ra phạm vi trăm dặm trên mặt đất
Đây là kiếm trận nhị giai siêu phẩm Cửu Khúc Phi Sa, không ngờ ở đây lại có thể nhìn thấy loại kiếm trận trong truyền thuyết này, lão phu thực sự rất ngạc nhiên về Tàng Kiếm Môn. Lão già tóc bạc kia thở dài.
/375
|