Không hổ danh là đan dược Nhất giai cực phẩm, công hiệu của nó vô cùng rõ ràng. Những vết thương đáng sợ trên người của Đông Phương Minh đang chậm rãi khép lại, tốc độ khôi phục có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Khí tức trên người gã cũng dần dần tăng cường. Chỉ qua một khắc đồng hồ ngắn ngủi, hơi thở mong manh đã trở nên vững vàng trầm ổn. Lại qua thêm một khắc nữa, vết thương bên ngoài thân thể đã khép lại hơn một nửa, gã cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Đông Phương Minh vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên gã làm là vội vàng nắm linh kiếm của mình thật chặt. Sau khi gã nhìn thấy Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi ở trên người của Đại Hôi, con ngươi lập tức co rút lại, nét mặt vừa hoài nghi vừa khiếp sợ. Nhưng cuối cùng gã vẫn thu kiếm lại, thi lễ với Mạc Vấn : “Hoang Kiếm Môn Đông Phương Minh tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
Mạc Vấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã.
Đông Phương Minh nuốt nước bọt khẽ hỏi : “Xin hỏi tiền bối, những kẻ thù của vãn bối hiện nay thế nào rồi?”
“Đã giết.”
Hai từ hết sức bình thản thốt ra từ trong miệng của Mạc Vấn, không mang theo bất cứ một chút tình cảm sắc thái nào. Đông Phương Minh nghe vậy rùng mình một cái, không biết người này cần phải giết bao nhiêu người mới rèn luyện thành tâm trí như vậy? Việc này giống như chỉ có bốn con kiến chết đi! Hắn ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt của Lôi Dực Thôn Kim Thú như hai chiếc lồng đèn thật lớn đang quan sát hắn, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, một chút toan tính cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Hắn cung kinh nói: “Tiền bối đã giữ đúng lời hứa cứu sống vãn bối, vãn bối cũng nhất định trả thù lao như đã hứa. Quặng đá Địa Nguyên kia ở núi Lôi Minh cách nơi đây hai ngàn dặm. ”
Dẫn đường.
Đông Phương Minh nhìn thoáng qua linh thạch trên phi kiếm dưới chân đã hết sạch linh lực, vẻ mặt có chút khó xử : Tiền bối, bởi vì vãn bối chạy trốn liên tục nên đã dùng hết linh thạch thuộc tính Kim trên người, nên hiện tại không thể sử dụng phi kiếm được.
Linh kiếm sư cảnh giới Kiếm Mạch chỉ có thể dựa vào phi kiếm mới có thể phi hành đường dài được, nếu để cho gã ngự kiếm, có lẽ không bay nổi mười dặm.
Đi lên. Mạc Vấn nói thẳng.
Đông Phương Minh khẽ sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Lôi Dực Thôn Kim Thú đang khó chịu lúc lắc đầu, gã lại nuốt nước bọt một lần nữa. Gã đáp một tiếng vâng, hết sức cẩn thận đi tới đằng sau của Đại Hôi, từ phía sau nhảy lên lưng của nó.
Đại Hôi bất mãn gầm nhẹ một tiếng, thân thể khẽ vặn vẹo. Tuy nhiên Mạc Vấn khẽ vỗ vỗ vài cái vào trên lưng của nó, nó liền ngoan ngoãn im lặng, giương đôi cánh bay lên, chỉ trong chốc lát đã bay tới giữa bầu trời.
Lôi Dực Thôn Kim Thú trưởng thành trên lưng rất rộng rãi, ba bốn người ngồi lên cũng không thấy chật chội. Đông Phương Minh ngồi phần sau trên người của Đại Hôi, nhưng trong lòng bất ổn không yên. Tại vì hiện tại gã không biết được tâm tính của vị ân nhân cứu mạng mình, hắn có giết người diệt khẩu hay không? Nhìn hắn giết bốn tên đệ tử của Cứ Kiếm Môn một cách nhẹ nhàng hờ hững như thế, khả năng diệt khẩu rất lớn. Trong lúc nhất thời Đông Phương Minh càng cảm thấy bất an hơn.
Đoạn đường khoảng cách hơn hai ngàn dặm với tốc độ nhanh như chớp của Đại Hôi, chẳng qua chỉ mất gần ba canh giờ. Mặt trời còn chưa lặn, hai người một thú đã đến nơi.
Trước mặt bọn họ là một dãy núi liên miên trùng điệp. So với những dãy núi xanh tươi tràn ngập sự sống, nơi này hoàn toàn trái ngược, khắp nơi xơ xác tiêu điều. Chỉ trong một vài góc núi khuất gió, một vài bụi cây thấp bé cùng với dây leo xám tro chỉ tồn tại duy nhất ở Cửu Hàn Châu sinh trưởng, làm cho không khí càng thêm trầm lặng.
Tiền bối, nơi này chính là núi Lôi Minh. Đông Phương Minh cẩn thận nói, sợ Mạc Vấn không tin, lại vội vàng bổ sung thêm: Vãn bối phát hiện quặng đá kia ở trong một hẻm núi cách đây hơn ba trăm dặm. Vãn bối ban đầu muốn đi hái một chút cỏ Lôi Linh , nhưng không may gặp phải sấm sét giáng xuống, đi bậy đi bạ vào trong hẻm núi kia để tránh tạm, không ngờ lại gặp được quặng đá kia.
Hai mắt Mạc Vấn bên dưới áo choàng đang nhìn tới chỗ sâu trong núi Lôi Minh, bởi vì ở chỗ đó, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng cuồng bạo. Đại Hôi ở phía dưới cũng mở to đôi mắt như đèn lồng, quan sát sâu trong dãy núi. Nếu không có Mạc Vấn ở nơi này, chỉ sợ nó đã xông vào trong đó.
Núi Lôi Minh. . . Mạc Vấn cân nhắc một chút, trong bản đồ dường như cũng có vài câu giới thiệu về dãy núi Lôi Minh này, nơi này chính là một trong bảy cấm địa lớn của Tử Vân Tinh Các. Dãy núi này không lớn, phạm vi diện tích chỉ có khoảng ba nghìn dặm. Nhưng dãy núi này lại vô cùng quỷ dị, thỉnh thoảng nơi này sẽ có sấm sét giáng xuống. Nhất là trong một ngàn dặm trung tâm, sấm sét dày đặc đan xen như lôi trạch, cho dù là lão quái cảnh giới Kiếm Nguyên gặp phải cũng đành nhượng bộ rút lui. Bởi vì thiên lôi này mặc dù không phải kiếp lôi, nhưng rất có thể sẽ dẫn dắt lôi kiếp Kiếm Thai giáng xuống.
Không biết là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào có thể tạo thành một khu vực đặt biệt như thế ? Thiên lôi là thứ không phải là nhân lực bình thường có thể điều khiển được .
Tiền bối, đi vào trong dãy Lôi Minh tốt nhất là nên đi bộ, nếu không rất dễ dẫn tới sét đánh. Đông Phương Minh nói.
Mạc Vấn trầm ngâm một hồi, vỗ nhẹ vào đầu của Đại Hôi. Đại Hôi có vẻ không bằng lòng mà hạ thấp độ cao, sát vào triền núi bay vào sâu trong dãy núi.
Đông Phương Minh sợ hãi toát hết mồ hôi, nhìn thấy cảnh này gần như muốn khóc . Linh khí trong núi Lôi Minh cuồng bạo rối loạn, đối với linh lực ba động phi thường nhạy cảm. Phi hành trên bầu trời nhất định sẽ bị sét đánh ! Dù vậy gã thấy Mạc Vấn không hề có ý định hạ xuống bên dưới, chỉ có thể âm thầm cầu xin Kiếm Tổ phù hộ.
Đùng đoàng !
Đột nhiên một tia sét lớn như thùng nước xé rách bầu trời, giáng xuống một ngọn núi cách bọn họ hơn trăm trượng. Ngọn núi cao ngàn trượng này lập tức bị bổ ra một vết sâu dài trăm trượng .
Đông Phương Minh hoảng sợ thiếu chút nữa thì nhảy xuống, cả người gục xuống ôm chặt lấy lưng Đại Hôi, giống như đà điểu sợ hãi chui đầu vào trong cát, dù nói gì cũng nhất quyết không thò đầu ra .
Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên lưng của Đại Hôi, híp mắt quan sát vết rách do thiên lôi bổ xuống. Hắn không thể cảm ứng được sự hình thành của đạo thiên lôi này , nhưng chắc chắn cùng thiên địa linh khí cuồng bạo có liên quan. Theo lý thuyết, thiên địa linh khí là một loại năng lượng ôn hòa luôn đạt tới trạng thái cân bằng, không thể vô duyên vô cớ rối loạn như thế được.
Đột nhiên ánh mắt của Mạc Vấn chợt lóe lên, Đại Hôi ở bên dưới cảm nhận được tâm ý của Mạc Vấn, nhanh chóng hạ thấp xuống một đỉnh núi.
Khi bọn hắn chạm chân xuống đất, ngay bên cạnh có một cây cỏ đuôi chó toàn than màu bạc, xen lẫn đường chỉ màu vàng. Mỗi mảnh lá cây đều dài cỡ một xích, bên trong ẩn chứa khí tức hủy diệt nhàn nhạt.
Đại Hôi vừa tới nơi ngay lập tức chú ý tới đám cỏ này, nước bọt chảy ra, bởi vì bên trong những chiếc lá ẩn chứa lôi lực! Nếu không phải có Mạc Vấn ở đây quản lý, nó đã nhào tới đem đống cỏ này nuốt sạch rồi.
Cỏ Lôi Linh ! Đông Phương Minh kêu lên kinh hãi, trong thanh âm cảm nhận được vui mừng cùng hâm mộ. Gã hâm mộ bởi biết rõ cỏ Lôi Linh này sẽ không thuộc về mình.
Mạc Vấn nhảy xuống sau lưng của Đại Hôi, nhanh chóng đi tới bên cạnh bụi cỏ Lôi Linh kia. Hắn rút toàn bộ bụi cỏ này ra , tổng cộng có mười mấy mảnh lá cây. Hắn giữ lại ba lá để nghiên cứu, phần còn lại đều đưa cho Đại Hôi.
Đại Hôi hưng phấn gầm lên một tiếng, nhét toàn bộ số cỏ Lôi Linh này nhét vào trong miệng, nuốt chửng chẳng thèm suy nghĩ.
Khóe mắt của Đông Phương Minh hơi co quắp, cái gì là trâu ăn mẫu đơn chứ? Chẳng phải đang nói tới cảnh tượng này hay sao! Hắn nghĩ tới một mảnh lá cây Lôi Linh đem ra ngoài phố bán được hơn một trăm linh thạch, lại bị con súc sinh này nuốt chửng hơn mười lá. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tim mình đau như dao cắt.
Mạc Vấn cất ba lá Lôi Linh đi, tiếp tục lên đường.
Trên đường đi bọn hắn gặp thêm mấy bụi cỏ Lôi Linh , Mạc Vấn chỉ giữ lại một phần nhỏ, còn thừa đều đưa cho Đại Hôi. Hắn có thể cảm nhận được, sau khi Đại Hôi ăn cỏ Lôi Linh, một tia lôi lực ẩn chứa bên trong lá cây bị nó hấp thụ cực nhanh, yêu hồn bổn nguyên đang biến hóa từng chút một. Có lẽ không bao lâu nữa , con Lôi Dực Thôn Kim Thú này sẽ tiến hóa lên cấp hai!
Chốc lát sau, hai người một thú xuất hiện trên một hẻm núi dài ngàn trượng. Bọn hắn nhìn hẻm núi không lớn lắm, khóe mắt Mạc Vấn khẽ giật. Nơi đây nào phải hẻm núi, rõ ràng là một cái khe do thiên lôi bổ ra!
Núi Lôi Minh này thật chẳng hổ danh là một trong bảy tuyệt địa. Nếu như không phải có Lôi Dực Thôn Kim Thú Đại Hôi có khả năng tránh né lôi điện, hắn cũng không dám bước vào nơi này. Bởi vì chỉ sơ xẩy đôi chút, hắn sẽ bị thiên lôi cuồng bạo chém thành phấn vụn! Kiếm thể dưới lực lượng mạnh mẽ như thế, căn bản không hề có chút tác dụng nào.
Đông Phương Minh vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên gã làm là vội vàng nắm linh kiếm của mình thật chặt. Sau khi gã nhìn thấy Mạc Vấn đang khoanh chân ngồi ở trên người của Đại Hôi, con ngươi lập tức co rút lại, nét mặt vừa hoài nghi vừa khiếp sợ. Nhưng cuối cùng gã vẫn thu kiếm lại, thi lễ với Mạc Vấn : “Hoang Kiếm Môn Đông Phương Minh tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”
Mạc Vấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn gã.
Đông Phương Minh nuốt nước bọt khẽ hỏi : “Xin hỏi tiền bối, những kẻ thù của vãn bối hiện nay thế nào rồi?”
“Đã giết.”
Hai từ hết sức bình thản thốt ra từ trong miệng của Mạc Vấn, không mang theo bất cứ một chút tình cảm sắc thái nào. Đông Phương Minh nghe vậy rùng mình một cái, không biết người này cần phải giết bao nhiêu người mới rèn luyện thành tâm trí như vậy? Việc này giống như chỉ có bốn con kiến chết đi! Hắn ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt của Lôi Dực Thôn Kim Thú như hai chiếc lồng đèn thật lớn đang quan sát hắn, trong lòng càng thêm lạnh lẽo, một chút toan tính cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Hắn cung kinh nói: “Tiền bối đã giữ đúng lời hứa cứu sống vãn bối, vãn bối cũng nhất định trả thù lao như đã hứa. Quặng đá Địa Nguyên kia ở núi Lôi Minh cách nơi đây hai ngàn dặm. ”
Dẫn đường.
Đông Phương Minh nhìn thoáng qua linh thạch trên phi kiếm dưới chân đã hết sạch linh lực, vẻ mặt có chút khó xử : Tiền bối, bởi vì vãn bối chạy trốn liên tục nên đã dùng hết linh thạch thuộc tính Kim trên người, nên hiện tại không thể sử dụng phi kiếm được.
Linh kiếm sư cảnh giới Kiếm Mạch chỉ có thể dựa vào phi kiếm mới có thể phi hành đường dài được, nếu để cho gã ngự kiếm, có lẽ không bay nổi mười dặm.
Đi lên. Mạc Vấn nói thẳng.
Đông Phương Minh khẽ sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Lôi Dực Thôn Kim Thú đang khó chịu lúc lắc đầu, gã lại nuốt nước bọt một lần nữa. Gã đáp một tiếng vâng, hết sức cẩn thận đi tới đằng sau của Đại Hôi, từ phía sau nhảy lên lưng của nó.
Đại Hôi bất mãn gầm nhẹ một tiếng, thân thể khẽ vặn vẹo. Tuy nhiên Mạc Vấn khẽ vỗ vỗ vài cái vào trên lưng của nó, nó liền ngoan ngoãn im lặng, giương đôi cánh bay lên, chỉ trong chốc lát đã bay tới giữa bầu trời.
Lôi Dực Thôn Kim Thú trưởng thành trên lưng rất rộng rãi, ba bốn người ngồi lên cũng không thấy chật chội. Đông Phương Minh ngồi phần sau trên người của Đại Hôi, nhưng trong lòng bất ổn không yên. Tại vì hiện tại gã không biết được tâm tính của vị ân nhân cứu mạng mình, hắn có giết người diệt khẩu hay không? Nhìn hắn giết bốn tên đệ tử của Cứ Kiếm Môn một cách nhẹ nhàng hờ hững như thế, khả năng diệt khẩu rất lớn. Trong lúc nhất thời Đông Phương Minh càng cảm thấy bất an hơn.
Đoạn đường khoảng cách hơn hai ngàn dặm với tốc độ nhanh như chớp của Đại Hôi, chẳng qua chỉ mất gần ba canh giờ. Mặt trời còn chưa lặn, hai người một thú đã đến nơi.
Trước mặt bọn họ là một dãy núi liên miên trùng điệp. So với những dãy núi xanh tươi tràn ngập sự sống, nơi này hoàn toàn trái ngược, khắp nơi xơ xác tiêu điều. Chỉ trong một vài góc núi khuất gió, một vài bụi cây thấp bé cùng với dây leo xám tro chỉ tồn tại duy nhất ở Cửu Hàn Châu sinh trưởng, làm cho không khí càng thêm trầm lặng.
Tiền bối, nơi này chính là núi Lôi Minh. Đông Phương Minh cẩn thận nói, sợ Mạc Vấn không tin, lại vội vàng bổ sung thêm: Vãn bối phát hiện quặng đá kia ở trong một hẻm núi cách đây hơn ba trăm dặm. Vãn bối ban đầu muốn đi hái một chút cỏ Lôi Linh , nhưng không may gặp phải sấm sét giáng xuống, đi bậy đi bạ vào trong hẻm núi kia để tránh tạm, không ngờ lại gặp được quặng đá kia.
Hai mắt Mạc Vấn bên dưới áo choàng đang nhìn tới chỗ sâu trong núi Lôi Minh, bởi vì ở chỗ đó, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng cuồng bạo. Đại Hôi ở phía dưới cũng mở to đôi mắt như đèn lồng, quan sát sâu trong dãy núi. Nếu không có Mạc Vấn ở nơi này, chỉ sợ nó đã xông vào trong đó.
Núi Lôi Minh. . . Mạc Vấn cân nhắc một chút, trong bản đồ dường như cũng có vài câu giới thiệu về dãy núi Lôi Minh này, nơi này chính là một trong bảy cấm địa lớn của Tử Vân Tinh Các. Dãy núi này không lớn, phạm vi diện tích chỉ có khoảng ba nghìn dặm. Nhưng dãy núi này lại vô cùng quỷ dị, thỉnh thoảng nơi này sẽ có sấm sét giáng xuống. Nhất là trong một ngàn dặm trung tâm, sấm sét dày đặc đan xen như lôi trạch, cho dù là lão quái cảnh giới Kiếm Nguyên gặp phải cũng đành nhượng bộ rút lui. Bởi vì thiên lôi này mặc dù không phải kiếp lôi, nhưng rất có thể sẽ dẫn dắt lôi kiếp Kiếm Thai giáng xuống.
Không biết là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào có thể tạo thành một khu vực đặt biệt như thế ? Thiên lôi là thứ không phải là nhân lực bình thường có thể điều khiển được .
Tiền bối, đi vào trong dãy Lôi Minh tốt nhất là nên đi bộ, nếu không rất dễ dẫn tới sét đánh. Đông Phương Minh nói.
Mạc Vấn trầm ngâm một hồi, vỗ nhẹ vào đầu của Đại Hôi. Đại Hôi có vẻ không bằng lòng mà hạ thấp độ cao, sát vào triền núi bay vào sâu trong dãy núi.
Đông Phương Minh sợ hãi toát hết mồ hôi, nhìn thấy cảnh này gần như muốn khóc . Linh khí trong núi Lôi Minh cuồng bạo rối loạn, đối với linh lực ba động phi thường nhạy cảm. Phi hành trên bầu trời nhất định sẽ bị sét đánh ! Dù vậy gã thấy Mạc Vấn không hề có ý định hạ xuống bên dưới, chỉ có thể âm thầm cầu xin Kiếm Tổ phù hộ.
Đùng đoàng !
Đột nhiên một tia sét lớn như thùng nước xé rách bầu trời, giáng xuống một ngọn núi cách bọn họ hơn trăm trượng. Ngọn núi cao ngàn trượng này lập tức bị bổ ra một vết sâu dài trăm trượng .
Đông Phương Minh hoảng sợ thiếu chút nữa thì nhảy xuống, cả người gục xuống ôm chặt lấy lưng Đại Hôi, giống như đà điểu sợ hãi chui đầu vào trong cát, dù nói gì cũng nhất quyết không thò đầu ra .
Mạc Vấn ngồi ngay ngắn trên lưng của Đại Hôi, híp mắt quan sát vết rách do thiên lôi bổ xuống. Hắn không thể cảm ứng được sự hình thành của đạo thiên lôi này , nhưng chắc chắn cùng thiên địa linh khí cuồng bạo có liên quan. Theo lý thuyết, thiên địa linh khí là một loại năng lượng ôn hòa luôn đạt tới trạng thái cân bằng, không thể vô duyên vô cớ rối loạn như thế được.
Đột nhiên ánh mắt của Mạc Vấn chợt lóe lên, Đại Hôi ở bên dưới cảm nhận được tâm ý của Mạc Vấn, nhanh chóng hạ thấp xuống một đỉnh núi.
Khi bọn hắn chạm chân xuống đất, ngay bên cạnh có một cây cỏ đuôi chó toàn than màu bạc, xen lẫn đường chỉ màu vàng. Mỗi mảnh lá cây đều dài cỡ một xích, bên trong ẩn chứa khí tức hủy diệt nhàn nhạt.
Đại Hôi vừa tới nơi ngay lập tức chú ý tới đám cỏ này, nước bọt chảy ra, bởi vì bên trong những chiếc lá ẩn chứa lôi lực! Nếu không phải có Mạc Vấn ở đây quản lý, nó đã nhào tới đem đống cỏ này nuốt sạch rồi.
Cỏ Lôi Linh ! Đông Phương Minh kêu lên kinh hãi, trong thanh âm cảm nhận được vui mừng cùng hâm mộ. Gã hâm mộ bởi biết rõ cỏ Lôi Linh này sẽ không thuộc về mình.
Mạc Vấn nhảy xuống sau lưng của Đại Hôi, nhanh chóng đi tới bên cạnh bụi cỏ Lôi Linh kia. Hắn rút toàn bộ bụi cỏ này ra , tổng cộng có mười mấy mảnh lá cây. Hắn giữ lại ba lá để nghiên cứu, phần còn lại đều đưa cho Đại Hôi.
Đại Hôi hưng phấn gầm lên một tiếng, nhét toàn bộ số cỏ Lôi Linh này nhét vào trong miệng, nuốt chửng chẳng thèm suy nghĩ.
Khóe mắt của Đông Phương Minh hơi co quắp, cái gì là trâu ăn mẫu đơn chứ? Chẳng phải đang nói tới cảnh tượng này hay sao! Hắn nghĩ tới một mảnh lá cây Lôi Linh đem ra ngoài phố bán được hơn một trăm linh thạch, lại bị con súc sinh này nuốt chửng hơn mười lá. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy tim mình đau như dao cắt.
Mạc Vấn cất ba lá Lôi Linh đi, tiếp tục lên đường.
Trên đường đi bọn hắn gặp thêm mấy bụi cỏ Lôi Linh , Mạc Vấn chỉ giữ lại một phần nhỏ, còn thừa đều đưa cho Đại Hôi. Hắn có thể cảm nhận được, sau khi Đại Hôi ăn cỏ Lôi Linh, một tia lôi lực ẩn chứa bên trong lá cây bị nó hấp thụ cực nhanh, yêu hồn bổn nguyên đang biến hóa từng chút một. Có lẽ không bao lâu nữa , con Lôi Dực Thôn Kim Thú này sẽ tiến hóa lên cấp hai!
Chốc lát sau, hai người một thú xuất hiện trên một hẻm núi dài ngàn trượng. Bọn hắn nhìn hẻm núi không lớn lắm, khóe mắt Mạc Vấn khẽ giật. Nơi đây nào phải hẻm núi, rõ ràng là một cái khe do thiên lôi bổ ra!
Núi Lôi Minh này thật chẳng hổ danh là một trong bảy tuyệt địa. Nếu như không phải có Lôi Dực Thôn Kim Thú Đại Hôi có khả năng tránh né lôi điện, hắn cũng không dám bước vào nơi này. Bởi vì chỉ sơ xẩy đôi chút, hắn sẽ bị thiên lôi cuồng bạo chém thành phấn vụn! Kiếm thể dưới lực lượng mạnh mẽ như thế, căn bản không hề có chút tác dụng nào.
/375
|