Một vùng đất hoang vu rộng lớn, một cây cổ thụ đồ sộ cao to chọc trời, một thiếu niên trẻ tuổi ngồi trên ngọn cây cổ thụ.
Thiếu niên bận võ phục màu xanh nhạt, chân mang giày cỏ, tay phải gã đang cầm một thanh kiếm nhỏ dài.
Thiếu niên này mặt mày tuy không phải là quá anh tuấn, nhưng cũng có thể coi là một mĩ nam tử. Trán cao, mày rậm, hai mắt có thần, sống mũi cao thẳng, tất cả mọi thứ sẽ đều hoàn mĩ nếu như nơi gò má phải của thiếu niên không có một vết sẹo nhỏ.
Vết sẹo này tuy không làm gã trở nên xấu xí, ngược lại còn tô thêm vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ của người nam nhi, nhưng gã không thích vết sẹo này. Nó là gã nhớ đến một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp.
Thiếu niên ngồi yên lặng nhìn lên cành cây cách mình không xa, hai mắt chăm chú nơi một chiếc lá vàng khô.
Chiếc lá này không đặc biệt lắm. Nó rất tầm thường.
Nếu ai quan sát kĩ thì có thể thấy nơi gốc của nó đã mục, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rời ra, làm cho chiếc lá rơi xuống.
Nhưng thiếu niên biết nó chưa hẳn đã rơi xuống vào ngày hôm nay. Bởi vì, gã đã ngồi trên ngọn cây này, chờ nó rơi xuống suốt ba ngày nay.
Nhưng gã thiếu niên ngồi chờ chiếc lá khô này rụng để làm gì? Gã bị điên chăng? Những người bình thường không ai rảnh rỗi để làm một việc vô nghĩa như vậy suốt ba ngày cả.
Nhưng gã không điên. Gã rất tỉnh táo.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc lá khô cũng bị lay động mạnh, gốc của nó gần như rời ra, chỉ còn một sợi gỗ mỏng manh như cọng chỉ níu lại. Xem chừng chỉ chốc nữa là chiếc lá sẽ rơi xuống.
Gió càng mạnh, chiếc lá càng lung lay giữ dội.
Thiếu niên kia vẫn yên lặng ngồi chờ đợi. Hơi thở gã thật nhẹ, dường như không có. Có lẽ, gã sợ nếu mình hít thở nhiều thêm một chút thì từng làn gió kia cũng sẽ càng lớn, càng mạnh mà làm chiếc lá khô rơi xuống.
Nhưng chiếc lá không rơi. Sợi gỗ mỏng manh kia như có một sức mạnh kì lạ, dù cho gió có mạnh bao nhiêu, chiếc lá có lay động mạnh đến bao nhiêu thì sợi gỗ vẫn cứ trơ ra.
Nó mặc kệ gió, mặc kệ những thứ bên ngoài. Nó chỉ biết là mình cần níu giữ chiếc lá này, ngăn không cho chiếc lá rơi xuống đất.
Bởi vì nó cũng là một phần của chiếc lá.
Bởi vì dưới đất có rất nhiều cây cối, cỏ dại tầm thường. Nó sợ chiếc lá khô sẽ bị lạc lối trong đó.
Gió thổi tóc của thiếu niên bay lất phất, nhưng dù gió có mạnh bao nhiêu cũng không thể khiên đôi mắt gã lay động.
Bởi vì gã cũng như sợi gỗ kia, gã sợ mình bỏ lỡ mất khoảnh khắc chiếc lá khô rơi xuống.
Một cành cây, một chiếc lá. Một thiếu niên, một thanh kiếm.
Tất cả đều bất động mặc cho ngoại cảnh có tác động như thế nào.
Đã ba giờ đồng hồ trôi qua. Chiếc lá khô vẫn chưa rơi xuống, gió cũng đã ngừng.
Thiếu niên thở phào một hơi, dường như gã cũng mừng cho chiếc lá khô vừa trải qua sóng gió của đời nó.
Chợt một cánh bướm xuất hiện.
Một cánh bướm màu tím đẹp mê hồn. Màu tím của nó như là màu tím thuần khiết nhất thế gian này. Cánh bướm lại càng hoàn mĩ hơn nữa, từng hoa văn trên hai cánh đẹp tuyệt vời, trong đời người chắc hẳn hiếm ai có thể thấy được một cánh bướm đẹp đến vậy.
Loài bướm này được gọi là Mỹ Nhân Lệ. Vì sao loài bướm này được đặt tên là Mỹ Nhân Lệ cũng là một câu chuyện dài.
Thuở xưa có một vị tú tài nghèo trên đường lên kinh ứng thí thì gặp một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Cả hai như có duyên trời sắp đặt trước, họ yêu nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Sau bao ngày đêm vui vẻ bên nhau, cô gái này đã thề nguyện cùng vị tú tài kia sống với nhau cho đến răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không chia lìa. Nhưng vị tú tài lại từ chối, chàng cho rằng bản thân mình trong tay vốn không có bất cứ thứ gì để cho cô gái, là một người đàn ông thì không nên để người mình yêu thương phải chịu khổ. Thế là chàng tú tài nghèo đành chia tay cô gái, ước hẹn sau khi mình lên kinh ứng thí, cố gắng thi đậu, có công danh rồi sẽ quay về nơi đây rước nàng về quê, cùng nhau kết duyên vợ chồng.
Cô gái xinh đẹp kia nghe lời. Nàng lập một căn nhà nhỏ ở nơi khu rừng hoang vắng gần đó, sống đơn độc một mình chờ ngày chàng tú tài quay lại.
Khoa thi năm ấy kết thúc. Chàng tú tài vẫn biệt vô âm tín. Nhưng cô gái xinh đẹp kia vẫn đợi.
Một năm, ba năm, bảy năm, rồi mười lăm năm ròng rã.
Cô gái xinh đẹp kia vẫn chờ đợi trong căn nhà gỗ ở khu rừng hoang vắng, nhưng bây giờ tóc nàng đã chuyển sang màu bạc, một màu bạc đầy thê lương và bi ai.
Nàng bạc tóc không phải vì tuổi tác đã già, nàng bạc tóc là vì đã quá nhớ thương chàng tú tài nghèo kia.
Hắn vì sao mà không quay lại? Chẳng lẽ hắn đã quên nàng rồi sao?
Đã bao lần những suy nghĩ này nổi lên nhưng ngay lập tức bị nàng gạt ra khỏi đầu. Bởi vì, nàng vốn tin tưởng vào sự thuỷ chung của vị tú tài kia, nàng tin hắn yêu thương mình thực lòng.
Và trên hết, là nàng yêu thương hắn, yêu thương đến cùng cực.
Vậy chẳng lẽ hắn đã gặp phải chuyện gì không hay sao?
Nghĩ đến đây nàng quyết định lên kinh thành tìm kiếm chàng tú tài. Mặc dù sau mười lăm năm, hi vọng tìm lại được vị tú tài kia dường như bằng không.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc trắng tìm đến kinh thành. Ở một nơi xa lạ mà nàng không quen ai cả.
Từng bước mò mẫm, từng bước dò hỏi, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một người trùng tên với chàng tú tài nghèo năm xưa.
Đó là một vị đại quan lớn của triều đình. Hơn nữa lại đã có vợ, có con, có một gia đình ấm cúng.
Vị đại quan này đã đậu trạng nguyên vào kì thi mười lăm năm trước, sau đó cưới con gái của một vị trọng thần đương thời. Y một bước thăng thiên, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Nhưng có điều, nghe người dân nói lại vị quan này vô cùng hống hách, tham lam, đã từng hại không biết bao nhiêu bá tánh rơi vào cảnh biển khổ lầm than.
Cô gái trẻ đẹp khi nghe đến đây thì lắc đầu cười đùa. Chàng tú tài hiền lành năm xưa không phải vậy. Có lẽ, nàng đã nhầm người rồi!
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô gái xinh đẹp có một thứ gì đó thôi thúc. Nàng muốn gặp mặt người kia, cho dù hắn không phải là vị tú tài năm xưa.
Tìm đủ trăm phương nghìn kế, rốt cuộc nàng đã lọt được vào phủ đệ của vị quan với danh phận tỳ nữ.
Đến đây nàng hoàn toàn có cơ hội gặp mặt với vị quan kia. Nhưng bây giờ trong lòng nàng lại có một tâm trạng khác. Dường như nàng sợ tên quan ôn thần ác bá kia sẽ biến thành chàng tú tài nghèo nhút nhát năm nào.
Chần chừ, chần chừ mãi…
Nhưng cái gì đên thì cũng phải đến.
Một hôm vào mượn dịp được cử vào rửa chân cho tên quan, nàng đã có dịp được thấy mặt hắn.
Khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên cũng là lúc tên quan sửng sờ. Không chỉ có tên quan mà ngay cả nàng cũng không tin nổi.
Chàng tú tài nghèo, hiền lành nhút nhát.
Thề nguyền cùng nhau chung sống đến răng long đầu bạc…
Từng đoàn kí ức ùa về trong lòng cả hai.
Cô gái xinh đẹp cõi lòng tan nát, mọi nhớ thương chờ đợi bao năm nay chợt biến thành sự thù hận.
Nàng rút dao ra kề vào cổ vị quan kia. Nàng hỏi tại sao lại quên nàng, phản bội nàng.
Nhưng hắn không trả lời, chỉ khẽ cười.
Đúng lúc này vợ hắn cũng vừa bước vào phòng, dẫn theo đứa con nhỏ chừng sáu bảy tuổi.
Vợ hắn thấy cảnh tượng giữa hai người thì hốt hoảng, vội quỳ xuống lạy lục xin tha cho hắn.
Nhưng tên quan thì không đáp. Hắn chỉ nhìn con trai với vợ mình bằng ánh mắt yêu thương âu yếm, sau đó nhắm mặt lại, sẵn sàng chịu cái chết.
Lúc này thì cô gái tóc bạc đã hiểu. Người mà chàng tú tài kia yêu thực sự là vợ hắn bây giờ kia. Hắn, đối với nàng cũng như bèo dạt mây trôi, hái hoa bên đường thôi.
Nàng khẽ cười đau đớn rồi dùng con dao tự kết liễu đời mình.
Khoảnh khắc nàng ngã xuống, trên má nàng còn vương lại một dòng lệ nóng, thấm đượm chân tình.
Chàng tú tài năm xưa lúc này đã thấy có một cánh bướm màu tím đẹp đến mê ly bay vào, đậu trên má cô gái tóc bạc, uống giọt nước mắt kia, rồi chắp cánh bay đi.
Truyền thuyết về Mỹ Nhân Lệ bắt đầu từ đây.
Lúc này gã thiếu niên đang ngồi trên ngọn cây, trông thấy Mỹ Nhân Lệ, cánh bướm tím đột ngột đậu trên chiếc lá khô, đứng lại giang rộng hai cánh mình ra, như muốn phô diễn những thứ đẹp nhất của mình.
Thiếu niên như thần hồn điên đảo, không nhịn nổi mà mắt khẽ động, nhích lên, chuyển mục tiêu về cánh bướm màu tím.
Nào ngờ khoảnh khắc gã lướt mắt đi thì cũng là lúc chiếc lá khô rơi xuống.
Nó rơi vì Mỹ Nhân Lệ đã đậu trên nó. Một giọt nước mắt mỹ nhân, như chứa hết bao u oán tình sầu trên thế gian…
Nhưng kiếm của thiếu niên cũng đã tuốt khỏi vỏ. Một kiếm nhanh như điện xẹt, nhanh như sao băng lướt qua bầu trời ban đêm.
Gã đã chờ khoảnh khắc này suốt ba ngày. Cao thủ luyện kiếm chính là vừa luyện tâm, vừa luyện kiếm.
Gã chờ chính là luyện tâm, nay tuốt kiếm ra chính là luyện kiếm.
Theo như phán đoán của thiếu niên thì lưỡi kiếm sẽ lướt qua, cắt chiếc lá khô thành hai chiếc lá khác, nhưng hai chiếc lá này đương nhiên sẽ mỏng hơn, vì, chúng gợp lại thì chính là chiếc lá ban đầu.
Kiếm đã lướt qua. Chiếc lá cũng đã rơi xuống.
Nhưng chiếc lá không bị tách làm hai. Chỉ có một dòng máu màu tím, máu của Mỹ Nhân Lệ.
Lệ của mỹ nhân phải chăng là cũng màu tím?
Gã thiếu niên thở dài, kiếm lại tra vào vỏ, đi nhanh mà về cũng nhanh.
- Thất bại. Chỉ vì một cánh bướm đẹp mà Phong Vô Ảnh ta đã thất bại sao.
Thiếu niên tên là Phong Vô Ảnh. Vân vốn vô hình, phong vốn vô ảnh.
Cái tên đã nói lên tất cả. Phong Vô Ảnh vốn là người nhanh nhất thế gian này.
Kiếm nhanh đệ nhất, phán đoán nhanh cũng vào hạng đệ nhất, thân pháp của gã tuy không ít người ngang bằng nhưng cũng thuộc vào hạng đệ nhất.
Nhưng đây là về võ công, còn những chuyện khác thì Phong Vô Ảnh vốn không nhanh. Gã vốn rất chậm.
Một người có kiếm pháp tuyệt thế vô song như gã lại chưa hề có bất kì danh tiếng gì trong chốn giang hồ.
Không phải vì gã ít đi lại, cũng không phải vì gã chưa từng giết người.
Người ư? Gã đã từng giết rất nhiều, hơn nữa toàn là tuyệt thế cao thủ. Vậy lý do gì mà khiến gã không thể nổi danh?
Chẳng lẽ gã không muốn được nổi danh sao? Sai rồi, Phong Vô Ảnh muốn nhất là nổi danh, vì nổi danh là một trong ba nguyện vọng mẹ gã trước khi lâm chung đã dặn dò.
Cuộc đời của Phong Vô Ảnh nhất định phải nổi danh, không những nổi mà còn phải thật nổi, mẹ gã muốn danh tiếng gã phải bao trùm võ lâm, trở thành nhất đại kiêu hùng.
Nói Phong Vô Ảnh không nổi danh cũng là không đúng. Gã có nổi danh, nhưng là danh xấu.
Cướp của, giết người, trộm đồ, cưỡng hiếp phụ nữ… Không tội danh nào không có. Chỉ có điều là không ai biết tới kiếm thuật của gã, không biết nó nhanh tới thế nào. Trong mắt tất cả thì Phong Vô Ảnh cũng chỉ là một gã tép riu, đầu trộm đuôi cướp mà thôi.
Phong Vô Ảnh thở dài xong, thân hình cũng như cơn gió nhảy khỏi ngọn cây, đáp xuống đất. Thân pháp gã, quả thật rất nhanh.
Phong Vô Ảnh lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội khuyết nửa. Trên mặt ngọc bội khắc hình một con chim phượng, nhưng một nửa mảnh ngọc bội lại bị khuyết hãm, nếu đem bán thì cũng chẳng còn giá trị gì.
Nhưng đối với người khác không giá trị, còn đối với Phong Vô Ảnh thì có.
Đây là di vật mẹ gã để lại cho gã. Là điều thứ hai trong ba tâm nguyện lúc lâm chung của bà.
Bây giờ Phong Vô Ảnh phải đi thực hiện nó.
Gã xoay người bước đi, lần này không dùng thân pháp nhanh như gió cuốn nữa.
Gã đi rất chậm rãi, rồi dần dần mất bóng trong nơi hoang vu vắng vẻ này,
Nơi gốc cây cổ thụ cao chọc trời kia, chiếc lá khô cũng đã rơi xuống từ lâu. Nhưng hiện giờ nó lại bị gió thổi qua, đem nó cuốn vào trong đám cỏ khô, hoa dại ven đường.
Trên chiếc lá khô vẫn còn đọng lại một giọt máu màu tím, có lẽ thứ duy nhất mà nó nhớ trước khi bị hoà vào những thứ cây lá hỗn tạp kia cũng chính là giọt máu này.
Mỹ Nhân Lệ.
Thiếu niên bận võ phục màu xanh nhạt, chân mang giày cỏ, tay phải gã đang cầm một thanh kiếm nhỏ dài.
Thiếu niên này mặt mày tuy không phải là quá anh tuấn, nhưng cũng có thể coi là một mĩ nam tử. Trán cao, mày rậm, hai mắt có thần, sống mũi cao thẳng, tất cả mọi thứ sẽ đều hoàn mĩ nếu như nơi gò má phải của thiếu niên không có một vết sẹo nhỏ.
Vết sẹo này tuy không làm gã trở nên xấu xí, ngược lại còn tô thêm vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ của người nam nhi, nhưng gã không thích vết sẹo này. Nó là gã nhớ đến một đoạn hồi ức không mấy tốt đẹp.
Thiếu niên ngồi yên lặng nhìn lên cành cây cách mình không xa, hai mắt chăm chú nơi một chiếc lá vàng khô.
Chiếc lá này không đặc biệt lắm. Nó rất tầm thường.
Nếu ai quan sát kĩ thì có thể thấy nơi gốc của nó đã mục, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rời ra, làm cho chiếc lá rơi xuống.
Nhưng thiếu niên biết nó chưa hẳn đã rơi xuống vào ngày hôm nay. Bởi vì, gã đã ngồi trên ngọn cây này, chờ nó rơi xuống suốt ba ngày nay.
Nhưng gã thiếu niên ngồi chờ chiếc lá khô này rụng để làm gì? Gã bị điên chăng? Những người bình thường không ai rảnh rỗi để làm một việc vô nghĩa như vậy suốt ba ngày cả.
Nhưng gã không điên. Gã rất tỉnh táo.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc lá khô cũng bị lay động mạnh, gốc của nó gần như rời ra, chỉ còn một sợi gỗ mỏng manh như cọng chỉ níu lại. Xem chừng chỉ chốc nữa là chiếc lá sẽ rơi xuống.
Gió càng mạnh, chiếc lá càng lung lay giữ dội.
Thiếu niên kia vẫn yên lặng ngồi chờ đợi. Hơi thở gã thật nhẹ, dường như không có. Có lẽ, gã sợ nếu mình hít thở nhiều thêm một chút thì từng làn gió kia cũng sẽ càng lớn, càng mạnh mà làm chiếc lá khô rơi xuống.
Nhưng chiếc lá không rơi. Sợi gỗ mỏng manh kia như có một sức mạnh kì lạ, dù cho gió có mạnh bao nhiêu, chiếc lá có lay động mạnh đến bao nhiêu thì sợi gỗ vẫn cứ trơ ra.
Nó mặc kệ gió, mặc kệ những thứ bên ngoài. Nó chỉ biết là mình cần níu giữ chiếc lá này, ngăn không cho chiếc lá rơi xuống đất.
Bởi vì nó cũng là một phần của chiếc lá.
Bởi vì dưới đất có rất nhiều cây cối, cỏ dại tầm thường. Nó sợ chiếc lá khô sẽ bị lạc lối trong đó.
Gió thổi tóc của thiếu niên bay lất phất, nhưng dù gió có mạnh bao nhiêu cũng không thể khiên đôi mắt gã lay động.
Bởi vì gã cũng như sợi gỗ kia, gã sợ mình bỏ lỡ mất khoảnh khắc chiếc lá khô rơi xuống.
Một cành cây, một chiếc lá. Một thiếu niên, một thanh kiếm.
Tất cả đều bất động mặc cho ngoại cảnh có tác động như thế nào.
Đã ba giờ đồng hồ trôi qua. Chiếc lá khô vẫn chưa rơi xuống, gió cũng đã ngừng.
Thiếu niên thở phào một hơi, dường như gã cũng mừng cho chiếc lá khô vừa trải qua sóng gió của đời nó.
Chợt một cánh bướm xuất hiện.
Một cánh bướm màu tím đẹp mê hồn. Màu tím của nó như là màu tím thuần khiết nhất thế gian này. Cánh bướm lại càng hoàn mĩ hơn nữa, từng hoa văn trên hai cánh đẹp tuyệt vời, trong đời người chắc hẳn hiếm ai có thể thấy được một cánh bướm đẹp đến vậy.
Loài bướm này được gọi là Mỹ Nhân Lệ. Vì sao loài bướm này được đặt tên là Mỹ Nhân Lệ cũng là một câu chuyện dài.
Thuở xưa có một vị tú tài nghèo trên đường lên kinh ứng thí thì gặp một cô gái xinh đẹp tuyệt trần. Cả hai như có duyên trời sắp đặt trước, họ yêu nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Sau bao ngày đêm vui vẻ bên nhau, cô gái này đã thề nguyện cùng vị tú tài kia sống với nhau cho đến răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi không chia lìa. Nhưng vị tú tài lại từ chối, chàng cho rằng bản thân mình trong tay vốn không có bất cứ thứ gì để cho cô gái, là một người đàn ông thì không nên để người mình yêu thương phải chịu khổ. Thế là chàng tú tài nghèo đành chia tay cô gái, ước hẹn sau khi mình lên kinh ứng thí, cố gắng thi đậu, có công danh rồi sẽ quay về nơi đây rước nàng về quê, cùng nhau kết duyên vợ chồng.
Cô gái xinh đẹp kia nghe lời. Nàng lập một căn nhà nhỏ ở nơi khu rừng hoang vắng gần đó, sống đơn độc một mình chờ ngày chàng tú tài quay lại.
Khoa thi năm ấy kết thúc. Chàng tú tài vẫn biệt vô âm tín. Nhưng cô gái xinh đẹp kia vẫn đợi.
Một năm, ba năm, bảy năm, rồi mười lăm năm ròng rã.
Cô gái xinh đẹp kia vẫn chờ đợi trong căn nhà gỗ ở khu rừng hoang vắng, nhưng bây giờ tóc nàng đã chuyển sang màu bạc, một màu bạc đầy thê lương và bi ai.
Nàng bạc tóc không phải vì tuổi tác đã già, nàng bạc tóc là vì đã quá nhớ thương chàng tú tài nghèo kia.
Hắn vì sao mà không quay lại? Chẳng lẽ hắn đã quên nàng rồi sao?
Đã bao lần những suy nghĩ này nổi lên nhưng ngay lập tức bị nàng gạt ra khỏi đầu. Bởi vì, nàng vốn tin tưởng vào sự thuỷ chung của vị tú tài kia, nàng tin hắn yêu thương mình thực lòng.
Và trên hết, là nàng yêu thương hắn, yêu thương đến cùng cực.
Vậy chẳng lẽ hắn đã gặp phải chuyện gì không hay sao?
Nghĩ đến đây nàng quyết định lên kinh thành tìm kiếm chàng tú tài. Mặc dù sau mười lăm năm, hi vọng tìm lại được vị tú tài kia dường như bằng không.
Cô gái xinh đẹp với mái tóc bạc trắng tìm đến kinh thành. Ở một nơi xa lạ mà nàng không quen ai cả.
Từng bước mò mẫm, từng bước dò hỏi, rốt cuộc nàng đã tìm thấy một người trùng tên với chàng tú tài nghèo năm xưa.
Đó là một vị đại quan lớn của triều đình. Hơn nữa lại đã có vợ, có con, có một gia đình ấm cúng.
Vị đại quan này đã đậu trạng nguyên vào kì thi mười lăm năm trước, sau đó cưới con gái của một vị trọng thần đương thời. Y một bước thăng thiên, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Nhưng có điều, nghe người dân nói lại vị quan này vô cùng hống hách, tham lam, đã từng hại không biết bao nhiêu bá tánh rơi vào cảnh biển khổ lầm than.
Cô gái trẻ đẹp khi nghe đến đây thì lắc đầu cười đùa. Chàng tú tài hiền lành năm xưa không phải vậy. Có lẽ, nàng đã nhầm người rồi!
Nhưng không hiểu sao trong lòng cô gái xinh đẹp có một thứ gì đó thôi thúc. Nàng muốn gặp mặt người kia, cho dù hắn không phải là vị tú tài năm xưa.
Tìm đủ trăm phương nghìn kế, rốt cuộc nàng đã lọt được vào phủ đệ của vị quan với danh phận tỳ nữ.
Đến đây nàng hoàn toàn có cơ hội gặp mặt với vị quan kia. Nhưng bây giờ trong lòng nàng lại có một tâm trạng khác. Dường như nàng sợ tên quan ôn thần ác bá kia sẽ biến thành chàng tú tài nghèo nhút nhát năm nào.
Chần chừ, chần chừ mãi…
Nhưng cái gì đên thì cũng phải đến.
Một hôm vào mượn dịp được cử vào rửa chân cho tên quan, nàng đã có dịp được thấy mặt hắn.
Khoảnh khắc nàng ngẩng mặt lên cũng là lúc tên quan sửng sờ. Không chỉ có tên quan mà ngay cả nàng cũng không tin nổi.
Chàng tú tài nghèo, hiền lành nhút nhát.
Thề nguyền cùng nhau chung sống đến răng long đầu bạc…
Từng đoàn kí ức ùa về trong lòng cả hai.
Cô gái xinh đẹp cõi lòng tan nát, mọi nhớ thương chờ đợi bao năm nay chợt biến thành sự thù hận.
Nàng rút dao ra kề vào cổ vị quan kia. Nàng hỏi tại sao lại quên nàng, phản bội nàng.
Nhưng hắn không trả lời, chỉ khẽ cười.
Đúng lúc này vợ hắn cũng vừa bước vào phòng, dẫn theo đứa con nhỏ chừng sáu bảy tuổi.
Vợ hắn thấy cảnh tượng giữa hai người thì hốt hoảng, vội quỳ xuống lạy lục xin tha cho hắn.
Nhưng tên quan thì không đáp. Hắn chỉ nhìn con trai với vợ mình bằng ánh mắt yêu thương âu yếm, sau đó nhắm mặt lại, sẵn sàng chịu cái chết.
Lúc này thì cô gái tóc bạc đã hiểu. Người mà chàng tú tài kia yêu thực sự là vợ hắn bây giờ kia. Hắn, đối với nàng cũng như bèo dạt mây trôi, hái hoa bên đường thôi.
Nàng khẽ cười đau đớn rồi dùng con dao tự kết liễu đời mình.
Khoảnh khắc nàng ngã xuống, trên má nàng còn vương lại một dòng lệ nóng, thấm đượm chân tình.
Chàng tú tài năm xưa lúc này đã thấy có một cánh bướm màu tím đẹp đến mê ly bay vào, đậu trên má cô gái tóc bạc, uống giọt nước mắt kia, rồi chắp cánh bay đi.
Truyền thuyết về Mỹ Nhân Lệ bắt đầu từ đây.
Lúc này gã thiếu niên đang ngồi trên ngọn cây, trông thấy Mỹ Nhân Lệ, cánh bướm tím đột ngột đậu trên chiếc lá khô, đứng lại giang rộng hai cánh mình ra, như muốn phô diễn những thứ đẹp nhất của mình.
Thiếu niên như thần hồn điên đảo, không nhịn nổi mà mắt khẽ động, nhích lên, chuyển mục tiêu về cánh bướm màu tím.
Nào ngờ khoảnh khắc gã lướt mắt đi thì cũng là lúc chiếc lá khô rơi xuống.
Nó rơi vì Mỹ Nhân Lệ đã đậu trên nó. Một giọt nước mắt mỹ nhân, như chứa hết bao u oán tình sầu trên thế gian…
Nhưng kiếm của thiếu niên cũng đã tuốt khỏi vỏ. Một kiếm nhanh như điện xẹt, nhanh như sao băng lướt qua bầu trời ban đêm.
Gã đã chờ khoảnh khắc này suốt ba ngày. Cao thủ luyện kiếm chính là vừa luyện tâm, vừa luyện kiếm.
Gã chờ chính là luyện tâm, nay tuốt kiếm ra chính là luyện kiếm.
Theo như phán đoán của thiếu niên thì lưỡi kiếm sẽ lướt qua, cắt chiếc lá khô thành hai chiếc lá khác, nhưng hai chiếc lá này đương nhiên sẽ mỏng hơn, vì, chúng gợp lại thì chính là chiếc lá ban đầu.
Kiếm đã lướt qua. Chiếc lá cũng đã rơi xuống.
Nhưng chiếc lá không bị tách làm hai. Chỉ có một dòng máu màu tím, máu của Mỹ Nhân Lệ.
Lệ của mỹ nhân phải chăng là cũng màu tím?
Gã thiếu niên thở dài, kiếm lại tra vào vỏ, đi nhanh mà về cũng nhanh.
- Thất bại. Chỉ vì một cánh bướm đẹp mà Phong Vô Ảnh ta đã thất bại sao.
Thiếu niên tên là Phong Vô Ảnh. Vân vốn vô hình, phong vốn vô ảnh.
Cái tên đã nói lên tất cả. Phong Vô Ảnh vốn là người nhanh nhất thế gian này.
Kiếm nhanh đệ nhất, phán đoán nhanh cũng vào hạng đệ nhất, thân pháp của gã tuy không ít người ngang bằng nhưng cũng thuộc vào hạng đệ nhất.
Nhưng đây là về võ công, còn những chuyện khác thì Phong Vô Ảnh vốn không nhanh. Gã vốn rất chậm.
Một người có kiếm pháp tuyệt thế vô song như gã lại chưa hề có bất kì danh tiếng gì trong chốn giang hồ.
Không phải vì gã ít đi lại, cũng không phải vì gã chưa từng giết người.
Người ư? Gã đã từng giết rất nhiều, hơn nữa toàn là tuyệt thế cao thủ. Vậy lý do gì mà khiến gã không thể nổi danh?
Chẳng lẽ gã không muốn được nổi danh sao? Sai rồi, Phong Vô Ảnh muốn nhất là nổi danh, vì nổi danh là một trong ba nguyện vọng mẹ gã trước khi lâm chung đã dặn dò.
Cuộc đời của Phong Vô Ảnh nhất định phải nổi danh, không những nổi mà còn phải thật nổi, mẹ gã muốn danh tiếng gã phải bao trùm võ lâm, trở thành nhất đại kiêu hùng.
Nói Phong Vô Ảnh không nổi danh cũng là không đúng. Gã có nổi danh, nhưng là danh xấu.
Cướp của, giết người, trộm đồ, cưỡng hiếp phụ nữ… Không tội danh nào không có. Chỉ có điều là không ai biết tới kiếm thuật của gã, không biết nó nhanh tới thế nào. Trong mắt tất cả thì Phong Vô Ảnh cũng chỉ là một gã tép riu, đầu trộm đuôi cướp mà thôi.
Phong Vô Ảnh thở dài xong, thân hình cũng như cơn gió nhảy khỏi ngọn cây, đáp xuống đất. Thân pháp gã, quả thật rất nhanh.
Phong Vô Ảnh lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội khuyết nửa. Trên mặt ngọc bội khắc hình một con chim phượng, nhưng một nửa mảnh ngọc bội lại bị khuyết hãm, nếu đem bán thì cũng chẳng còn giá trị gì.
Nhưng đối với người khác không giá trị, còn đối với Phong Vô Ảnh thì có.
Đây là di vật mẹ gã để lại cho gã. Là điều thứ hai trong ba tâm nguyện lúc lâm chung của bà.
Bây giờ Phong Vô Ảnh phải đi thực hiện nó.
Gã xoay người bước đi, lần này không dùng thân pháp nhanh như gió cuốn nữa.
Gã đi rất chậm rãi, rồi dần dần mất bóng trong nơi hoang vu vắng vẻ này,
Nơi gốc cây cổ thụ cao chọc trời kia, chiếc lá khô cũng đã rơi xuống từ lâu. Nhưng hiện giờ nó lại bị gió thổi qua, đem nó cuốn vào trong đám cỏ khô, hoa dại ven đường.
Trên chiếc lá khô vẫn còn đọng lại một giọt máu màu tím, có lẽ thứ duy nhất mà nó nhớ trước khi bị hoà vào những thứ cây lá hỗn tạp kia cũng chính là giọt máu này.
Mỹ Nhân Lệ.
/15
|