Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 685: Trong một thoáng, mặt mặc cảnh thâm còn trắng bệch hơn cả quý noãn
/747
|
TRONG MỘT THOÁNG, MẶT MẶC CẢNH THÂM CÒN TRẮNG BỆCH HƠN CẢ QUÝ NOÃN
Khi bị A Đồ Thái bắt giữ cô cũng không có cảm giác sợ hãi như thế này. Cô khẳng định trong tay Mặc Cảnh Thâm bây giờ không có súng, đám A K cũng không thể quay trở lại trong thời gian ngắn, mà Mặc Cảnh Thâm sợ cô bị thương nên vẫn bế cô, nếu hai gã này nổ súng thì chắc chắn anh sẽ không né kịp.
Quý Noãn túm chặt ống tay áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Anh đi mau đi, mặc kệ em…”
Mặc Cảnh Thâm vẫn bình tĩnh bế Quý Noãn lên, dường như không để ý đến họng súng của hai gã kia đang chĩa về phía mình. Ánh mắt anh khẽ quét qua vết máu trên bánh xe của chiếc SUV, đáy mắt âm trầm. Rõ ràng anh bị chĩa súng vào người nhưng vì thái độ quá bình tĩnh khiến cho ánh mắt của hai gã đang cầm súng vô cùng dè dặt, ngón tay luôn để sẵn ở cò súng, gương mặt rất cảnh giác.
Mặc Cảnh Thâm vững vàng bế Quý Noãn lên, dường như không nghe thấy lời cô vừa nói. Quý Noãn tựa vào ngực anh tiếp tục thầm thì: “Mặc Cảnh Thâm…”
“Đừng nói nữa.” Anh liếc nhìn hai tay súng người Campuchia bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng lại dịu dàng nói với Quý Noãn.
Quý Noãn im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về hai gã kia, nhìn khẩu súng trong tay bọn chúng, cô không nghi ngờ về bản lĩnh của Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ anh đang bế cô, anh không thể nào cướp súng hay tự vệ được.
“Mr. Control, bảo người của anh thả đại ca của chúng tôi ra!” Một gã phun ra một tràng tiếng Anh: “Đằng sau A Đồ Thái còn có mấy trăm anh em, kể cả hôm nay đại ca có bị bắt đi thì cũng coi như lấy mạng đổi mạng, anh cũng sẽ bỏ mạng trong tay chúng tôi thôi!”
“Đại ca chúng tôi chỉ muốn lấy được thứ anh ấy cần ở chỗ anh, chứ không phải tính mạng của anh, đừng ép chúng tôi phải nổ súng!”
Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, bế Quý Noãn quay người đi thẳng. Hai gã kia thoáng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau rồi chợt xông lên, áp súng vào lưng anh: “Đứng lại!”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới dừng lại, nhưng anh vẫn bế Quý Noãn không buông ra. Quý Noãn nắm chặt ống tay áo của anh, lo lắng ngước mắt lên nhưng chỉ nhìn thấy khuôn cằm lạnh lùng và nét mặt sắt đá của anh.
Hai gã người Campuchia vừa cẩn trọng dí súng vào lưng anh vừa lạnh giọng nói: “Mr. Control, tuy đại ca chúng tôi không muốn lấy mạng anh trước khi có được thứ anh ấy cần, nhưng nếu ngày hôm nay đại ca chúng tôi chết trong tay các anh thì mạng của anh cũng không giữ lại được! Đừng tưởng chúng tôi sẽ không nổ súng!”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới nghiêng đầu nhìn hai gã hung hãn đằng sau qua khóe mắt, lãnh đạm nói: “Súng này là các người cướp của thành viên căn cứ XI phải không?”
Hai gã ngẩn người ra, ánh mắt thoáng do dự liếc khẩu súng trong tay. Quả thật vừa rồi bọn chúng giết xong người của căn cứ XI trong hai chiếc xe kia thì súng hết đạn, nên đã lục soát súng trên người họ.
“Chẳng lẽ tôi lại không biết súng này có đạn hay không sao? Các người cứ thử nổ súng thử đi, xem tôi có chết được không.” Mặc Cảnh Thâm cười lạnh, giọng nói lãnh đạm nhưng lại khiến cho hai gã kia sợ hết vía.
Sao lại không có đạn?
Nghe nói người của căn cứ XI trước khi chết cũng sẽ thủ tiêu hết đạn của mình, không lưu lại một viên nào cho kẻ thù, không lẽ là thật sao? Chẳng lẽ súng của bọn họ chỉ có một số đạn cố định, trước khi chết thì họ đã dùng hết rồi? Nhưng rõ ràng bọn họ bị bắn gục chết ngay, không có thời gian thủ tiêu đạn…
Tuy trong thâm tâm hai gã kia vẫn chắc chắn trong súng có đạn, nhưng vì lời nói của Mặc Cảnh Thâm mà thoáng do dự.
Khi hai gã còn đang do dự nhìn súng trong tay mình, thì vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Mặc Cảnh Thâm bất ngờ bế Quý Noãn quay người đạp mạnh về phía hai gã gần như đang đứng chung một chỗ. Cùng lúc đó, A K đang ở phía trước hai trăm mét cũng đã phát hiện ra tình huống, vội vàng lái xe đến. Khi súng trong tay hai gã kia bị đạp xuống, đồng thời hai gã lảo đảo lùi mấy bước ra sau thì A K đã lái xe đến nơi, giận dữ húc bay bọn chúng.
Ngay khi tiếng va chạm dữ dội vang lên, Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ nét mặt lạnh tanh. Anh giơ tay lên bịt kín mắt Quý Noãn, không cho cô nhìn thấy cảnh hai gã kia bị xe húc thẳng vào, bay người lên rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng chỉ qua âm thanh, Quý Noãn cũng biết A K lái xe đến vô cùng nhanh. Hai người đứng tại chỗ bị đâm vào, dù không chết thì chắc cũng chẳng còn được mấy hơi nữa.
Quý Noãn tựa vào lòng anh, không giãy giụa cũng không có ý định muốn kéo tay của anh xuống để xem. Cho đến khi tất cả yên ắng, hai gã kia bị ngã xuống đất đau đến không rên nổi một tiếng thì A K vẫn nổ hai phát súng về phía bọn chúng. Hai gã nằm dưới đất co giật vài cái rồi trợn trừng mắt, không cam lòng tắt thở.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới lấy bàn tay đang bịt mắt Quý Noãn ra, đồng thời nhẹ nhàng đặt cô xuống. Ngay khi đôi chân Quý Noãn vừa chạm đất, anh quay sang gọi A K đến: “Đỡ cô ấy lên xe đi.”
A K gật đầu, bước nhanh đến đỡ lấy Quý Noãn gần như không còn đứng vững, đồng thời đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm âm trầm đi đến bên cạnh hai gã người Campuchia vừa mất mạng. Anh đạp lên vết máu đầy đất, chậm rãi cúi xuống, nhặt hai khẩu súng vừa bị văng ra khỏi tay bọn họ lên.
A K biết ông Mặc đang nhìn mã số của hai khẩu súng để xác định ai là thành viên trong căn cứ bị chúng giết.
Khi A K quay người định đỡ Quý Noãn lên xe thì bất chợt một họng súng màu đen lặng lẽ lộ ra từ cửa sổ ghế dưới của một chiếc xe mà hai gã Campuchia kia mới lái đến.
A K đã quay người đỡ Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm ở đằng trước đang dồn mắt nhìn vào mã số của khẩu súng, chỉ có Quý Noãn đang được dìu chuẩn bị bước lên xe vẫn ngoái lại nhìn Mặc Cảnh Thâm mới nhìn thấy khẩu súng này đầu tiên.
“Đoàng!”
“Cẩn thận!” Ngay khi tiếng súng vang lên, Quý Noãn chợt dùng toàn bộ sức lực cạn kiệt đang có, đẩy A K ở bên cạnh ra rồi lảo đảo nhào về phía Mặc Cảnh Thâm đang đứng cách mình không xa.
Một tích tắc trước khi tiếng súng vang lên, Mặc Cảnh Thâm cũng đã bất chợt đảo mắt qua nhưng đã không còn kịp nữa, Quý Noãn đẩy bật anh ra đồng thời nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh. Mặc Cảnh Thâm kinh ngạc rồi bàng hoàng, ngay khoảnh khắc cô run rẩy mềm oặt đổ vào lòng anh vì bị trúng đạn thì trán anh lập tức nổi đầy gân xanh, tất cả dường như nổ tung trong nháy mắt!
“Quý Noãn!”
“Bà Mặc!”
Đạn bắn trúng vị trí cách gáy cô hai đến ba tấc, không xa vết thương ở lưng khi cô bị va vào giá kim loại trong kho hàng tăm tối lúc trước. Máu lập tức trào ra ướt nửa lưng cô, khiến cho bộ quần áo đã bị nhuốm máu đỏ nay càng đỏ hơn.
“Noãn Noãn!” Trong giây lát, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm còn trắng bệch hơn cả Quý Noãn.
Khi bị A Đồ Thái bắt giữ cô cũng không có cảm giác sợ hãi như thế này. Cô khẳng định trong tay Mặc Cảnh Thâm bây giờ không có súng, đám A K cũng không thể quay trở lại trong thời gian ngắn, mà Mặc Cảnh Thâm sợ cô bị thương nên vẫn bế cô, nếu hai gã này nổ súng thì chắc chắn anh sẽ không né kịp.
Quý Noãn túm chặt ống tay áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Anh đi mau đi, mặc kệ em…”
Mặc Cảnh Thâm vẫn bình tĩnh bế Quý Noãn lên, dường như không để ý đến họng súng của hai gã kia đang chĩa về phía mình. Ánh mắt anh khẽ quét qua vết máu trên bánh xe của chiếc SUV, đáy mắt âm trầm. Rõ ràng anh bị chĩa súng vào người nhưng vì thái độ quá bình tĩnh khiến cho ánh mắt của hai gã đang cầm súng vô cùng dè dặt, ngón tay luôn để sẵn ở cò súng, gương mặt rất cảnh giác.
Mặc Cảnh Thâm vững vàng bế Quý Noãn lên, dường như không nghe thấy lời cô vừa nói. Quý Noãn tựa vào ngực anh tiếp tục thầm thì: “Mặc Cảnh Thâm…”
“Đừng nói nữa.” Anh liếc nhìn hai tay súng người Campuchia bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng lại dịu dàng nói với Quý Noãn.
Quý Noãn im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về hai gã kia, nhìn khẩu súng trong tay bọn chúng, cô không nghi ngờ về bản lĩnh của Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ anh đang bế cô, anh không thể nào cướp súng hay tự vệ được.
“Mr. Control, bảo người của anh thả đại ca của chúng tôi ra!” Một gã phun ra một tràng tiếng Anh: “Đằng sau A Đồ Thái còn có mấy trăm anh em, kể cả hôm nay đại ca có bị bắt đi thì cũng coi như lấy mạng đổi mạng, anh cũng sẽ bỏ mạng trong tay chúng tôi thôi!”
“Đại ca chúng tôi chỉ muốn lấy được thứ anh ấy cần ở chỗ anh, chứ không phải tính mạng của anh, đừng ép chúng tôi phải nổ súng!”
Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, bế Quý Noãn quay người đi thẳng. Hai gã kia thoáng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau rồi chợt xông lên, áp súng vào lưng anh: “Đứng lại!”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới dừng lại, nhưng anh vẫn bế Quý Noãn không buông ra. Quý Noãn nắm chặt ống tay áo của anh, lo lắng ngước mắt lên nhưng chỉ nhìn thấy khuôn cằm lạnh lùng và nét mặt sắt đá của anh.
Hai gã người Campuchia vừa cẩn trọng dí súng vào lưng anh vừa lạnh giọng nói: “Mr. Control, tuy đại ca chúng tôi không muốn lấy mạng anh trước khi có được thứ anh ấy cần, nhưng nếu ngày hôm nay đại ca chúng tôi chết trong tay các anh thì mạng của anh cũng không giữ lại được! Đừng tưởng chúng tôi sẽ không nổ súng!”
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới nghiêng đầu nhìn hai gã hung hãn đằng sau qua khóe mắt, lãnh đạm nói: “Súng này là các người cướp của thành viên căn cứ XI phải không?”
Hai gã ngẩn người ra, ánh mắt thoáng do dự liếc khẩu súng trong tay. Quả thật vừa rồi bọn chúng giết xong người của căn cứ XI trong hai chiếc xe kia thì súng hết đạn, nên đã lục soát súng trên người họ.
“Chẳng lẽ tôi lại không biết súng này có đạn hay không sao? Các người cứ thử nổ súng thử đi, xem tôi có chết được không.” Mặc Cảnh Thâm cười lạnh, giọng nói lãnh đạm nhưng lại khiến cho hai gã kia sợ hết vía.
Sao lại không có đạn?
Nghe nói người của căn cứ XI trước khi chết cũng sẽ thủ tiêu hết đạn của mình, không lưu lại một viên nào cho kẻ thù, không lẽ là thật sao? Chẳng lẽ súng của bọn họ chỉ có một số đạn cố định, trước khi chết thì họ đã dùng hết rồi? Nhưng rõ ràng bọn họ bị bắn gục chết ngay, không có thời gian thủ tiêu đạn…
Tuy trong thâm tâm hai gã kia vẫn chắc chắn trong súng có đạn, nhưng vì lời nói của Mặc Cảnh Thâm mà thoáng do dự.
Khi hai gã còn đang do dự nhìn súng trong tay mình, thì vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Mặc Cảnh Thâm bất ngờ bế Quý Noãn quay người đạp mạnh về phía hai gã gần như đang đứng chung một chỗ. Cùng lúc đó, A K đang ở phía trước hai trăm mét cũng đã phát hiện ra tình huống, vội vàng lái xe đến. Khi súng trong tay hai gã kia bị đạp xuống, đồng thời hai gã lảo đảo lùi mấy bước ra sau thì A K đã lái xe đến nơi, giận dữ húc bay bọn chúng.
Ngay khi tiếng va chạm dữ dội vang lên, Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ nét mặt lạnh tanh. Anh giơ tay lên bịt kín mắt Quý Noãn, không cho cô nhìn thấy cảnh hai gã kia bị xe húc thẳng vào, bay người lên rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
Nhưng chỉ qua âm thanh, Quý Noãn cũng biết A K lái xe đến vô cùng nhanh. Hai người đứng tại chỗ bị đâm vào, dù không chết thì chắc cũng chẳng còn được mấy hơi nữa.
Quý Noãn tựa vào lòng anh, không giãy giụa cũng không có ý định muốn kéo tay của anh xuống để xem. Cho đến khi tất cả yên ắng, hai gã kia bị ngã xuống đất đau đến không rên nổi một tiếng thì A K vẫn nổ hai phát súng về phía bọn chúng. Hai gã nằm dưới đất co giật vài cái rồi trợn trừng mắt, không cam lòng tắt thở.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới lấy bàn tay đang bịt mắt Quý Noãn ra, đồng thời nhẹ nhàng đặt cô xuống. Ngay khi đôi chân Quý Noãn vừa chạm đất, anh quay sang gọi A K đến: “Đỡ cô ấy lên xe đi.”
A K gật đầu, bước nhanh đến đỡ lấy Quý Noãn gần như không còn đứng vững, đồng thời đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm âm trầm đi đến bên cạnh hai gã người Campuchia vừa mất mạng. Anh đạp lên vết máu đầy đất, chậm rãi cúi xuống, nhặt hai khẩu súng vừa bị văng ra khỏi tay bọn họ lên.
A K biết ông Mặc đang nhìn mã số của hai khẩu súng để xác định ai là thành viên trong căn cứ bị chúng giết.
Khi A K quay người định đỡ Quý Noãn lên xe thì bất chợt một họng súng màu đen lặng lẽ lộ ra từ cửa sổ ghế dưới của một chiếc xe mà hai gã Campuchia kia mới lái đến.
A K đã quay người đỡ Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm ở đằng trước đang dồn mắt nhìn vào mã số của khẩu súng, chỉ có Quý Noãn đang được dìu chuẩn bị bước lên xe vẫn ngoái lại nhìn Mặc Cảnh Thâm mới nhìn thấy khẩu súng này đầu tiên.
“Đoàng!”
“Cẩn thận!” Ngay khi tiếng súng vang lên, Quý Noãn chợt dùng toàn bộ sức lực cạn kiệt đang có, đẩy A K ở bên cạnh ra rồi lảo đảo nhào về phía Mặc Cảnh Thâm đang đứng cách mình không xa.
Một tích tắc trước khi tiếng súng vang lên, Mặc Cảnh Thâm cũng đã bất chợt đảo mắt qua nhưng đã không còn kịp nữa, Quý Noãn đẩy bật anh ra đồng thời nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh. Mặc Cảnh Thâm kinh ngạc rồi bàng hoàng, ngay khoảnh khắc cô run rẩy mềm oặt đổ vào lòng anh vì bị trúng đạn thì trán anh lập tức nổi đầy gân xanh, tất cả dường như nổ tung trong nháy mắt!
“Quý Noãn!”
“Bà Mặc!”
Đạn bắn trúng vị trí cách gáy cô hai đến ba tấc, không xa vết thương ở lưng khi cô bị va vào giá kim loại trong kho hàng tăm tối lúc trước. Máu lập tức trào ra ướt nửa lưng cô, khiến cho bộ quần áo đã bị nhuốm máu đỏ nay càng đỏ hơn.
“Noãn Noãn!” Trong giây lát, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm còn trắng bệch hơn cả Quý Noãn.
/747
|