Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 472: Nhà họ tiêu ở lâm thành, nhà họ mặc ở hải thành (1)
/747
|
Tổng Giám đốc Trương nhìn cô cầm bản hợp đồng sau khi nâng giá trị lên ba trăm triệu thì mặt cũng chẳng vui nổi, đau lòng như bị cắt miếng thịt. Ông ta thật không ngờ người phụ nữ trẻ tuổi như Quý Noãn lại rất giỏi sử dụng đòn tâm lý.
Ông ta không nói thêm gì, lấy lại cặp hồ sơ rồi xoay người bỏ đi, vẻ mặt thối hoắc.
Vừa ra khỏi phòng, Tổng Giám đốc Trương nhìn thấy bà vợ ông ta vẫn còn đứng ở bên ngoài thì lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, chẳng dám bày sắc mặt sầm sì nữa.
Trong phòng, ngón tay Quý Noãn nhẹ nhàng búng vào hợp đồng, nhếch môi, thuận tay ném cho Tiểu Bát: “Cất kỹ.”
Hôm sau, đoạn băng video giám sát của quán karaoke gần dưới lầu Tập đoàn MN được gửi đến máy tính cá nhân bên truyền thông. Chỉ trong một đêm, những tin đồn tình cảm vớ vẩn giữa Quý Noãn và Tổng Giám đốc Trương đều bị xóa sạch. Đừng nói là tấm hình, ngay cả một câu chữ nhục mạ thô tục với Quý Noãn cũng chẳng còn.
***
Trong khoảng thời gian này Quý Noãn rất bận rộn.
Tuy rằng chuyện tin đồn tình cảm lần trước không gây ảnh hưởng lớn tới cô, nhưng tin tức cô chuyển Tập đoàn MN về nước lại lan truyền nhanh chóng khắp nơi trong giới thương nghiệp.
Thật ra rất nhiều người giàu có thật sự trong và ngoài nước không tham dự vào bảng xếp hạng trên Tạp chí Forbes, cũng chưa bao giờ công khai với bên ngoài tài sản trên danh nghĩa của mình có bao nhiêu. Nhưng tương đối mà nói, số người khiêm tốn vẫn chỉ là con số nhỏ.
Ban đầu Mr.Vincent đã từng giúp cô lo liệu chuyện này ở Luân Đôn. Vì để giúp Tập đoàn MN vừa mở rộng vừa có danh tiếng, ông đã tự chủ trương công khai thực lực của Tập đoàn MN lên mọi mặt báo. Vì vậy Quý Noãn mới có thể được bình chọn trên bảng xếp hạng doanh nhân thế giới của Tạp chí Forbes.
Thật ra kiểu xếp hạng này chỉ là một mánh khóe, cô cũng không quan tâm lắm, thậm chí còn cảm thấy có chút áp lực. Nhưng dù sao với tư cách đứng đầu các nữ doanh nhân người Hoa dưới hai lăm tuổi, đài truyền hình và phóng viên Hải Thành đều thi nhau canh chừng dưới lầu Tập đoàn MN, mong có thể phỏng vấn được cô.
Về sau vì để tránh bị đeo bám, Tiểu Bát dứt khoát sắp xếp cho đài truyền hình làm cuộc phỏng vấn đặc biệt với Quý Noãn. Quý Noãn đích thân đến đài truyền hình ghi hình phỏng vấn. Sau khi kết thúc, cô nhận được phản hồi rất tốt, khiến danh tiếng Quý Noãn vang xa ở trong nước, hàng ngày lại càng bị truyền thông đeo bám ráo riết hơn, phiền không chịu nổi.
Quý Noãn vất vả chịu đựng hơn mười ngày, rốt cuộc nhiệt độ truyền thông cũng giảm xuống. Cuộc sống của cô dần dần trở về quỹ đạo bình thường, không bị phóng viên bao vây theo đuôi mỗi ngày, thậm chí có lần bọn họ còn theo dõi đến tận nhà cô.
Bận rộn suốt mấy ngày trời, khó khăn lắm mới đến gần cuối tuần, đột nhiên có một bức thư mời đặc biệt được chuyển đến bàn làm việc của Quý Noãn.
Buổi chiều Quý Noãn về đến văn phòng thì nhìn thấy một phong thư trên bàn. Cô mở ra xem, phát hiện là một thiệp mời màu vàng kim.
“Đây là cái gì?” Cô vừa lấy thiệp ra vừa hỏi.
Tiểu Bát đáp: “Là người của Tập đoàn Lăng Tiêu đưa đến. Nghe nói Chủ tịch Tiêu Chấn Quân của họ mừng sinh nhật năm mươi tuổi, mời các công ty lớn và những người có tiếng tăm trong nước đến tham gia tiệc mừng thọ. Nhà họ Tiêu thường xuyên làm ăn qua lại với các công ty lớn ở Hải Thành, định đặt tiệc ở đây, nên đặc biệt mời chị…”
“Đặc biệt mời?”
Quý Noãn không nhớ mình có quan hệ gì với người của Tập đoàn Lăng Tiêu, lại càng không có qua lại với người nhà họ Tiêu. Nếu nói có quan hệ gì, có lẽ là lần cô bị Tiêu Lộ Dã nhốt tại biệt thự lưng chừng núi ba năm trước, vì vậy càng không thể có khả năng dính líu gì với bọn họ.
Cho dù là mời các nhân vật lớn và tri thức công chúng đến tham gia tiệc mừng thọ, thì chẳng qua cũng chỉ là một cái tên mời mà thôi, sao cô lại được đặc biệt mời?
Quý Noãn mở thiệp ra xem, đúng là phía trên viết mấy chữ thiệp mời đặc biệt.
“Đúng rồi, vừa nãy người đưa thiệp mời tới nói Tổng Giám đốc Tiêu của bọn họ định mời chị làm bạn tiệc đi cùng đến tham gia tiệc mừng thọ. Nếu như chị có bất kỳ thắc mắc gì, có thể gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Tiêu.” Tiểu Bát chỉ một góc danh thiếp màu đen bị một xấp hồ sơ đè bên dưới: “Suýt nữa em quên mất, đó là danh thiếp của Tổng Giám đốc Tiêu.”
Quý Noãn rút danh thiếp màu đen bên dưới hồ sơ ra xem, bên trên ghi tên Tiêu Lộ Dã.
Tập đoàn Lăng Tiêu và nhà tổ nhà họ Tiêu không nằm ở Hải Thành mà ở Lâm Thành, cách Hải Thành rất gần. Mấy năm qua, bọn họ cũng là một sự tồn tại có trọng lượng trong giới thương nghiệp. Nghe nói khi Chủ tịch Tiêu Chấn Quân của Tập đoàn Lăng Tiêu còn trẻ, ông từng có qua lại với tứ đại gia tộc ở Hải Thành, hơn nữa, còn có quan hệ khá thân thiết với ba cô. Quý Noãn đã quên mất mình nghe chuyện này từ đâu. Nhưng từ khi biết nhận thức đến nay, cô chưa từng gặp người họ Tiêu này xuất hiện ở nhà họ Quý. Sau này cô loáng thoáng nghe Quý Hoằng Văn kể chuyện lúc còn trẻ, nhưng khi đó cô còn nhỏ nên không để trong lòng, vì vậy không hề có ấn tượng gì đối với gia tộc nhà họ Tiêu.
Về sau khi biết đến nhà họ Tiêu, Quý Noãn cũng chỉ biết người nắm quyền nhà họ Tiêu hiện tại là con cháu gia đình lão thành cách mạng. Mấy chục năm trước, cả gia tộc đã bắt đầu phục vụ các lãnh đạo cấp cao trong nước, thậm chí vài người cháu chắt chút chít của nhà họ Tiêu đều đang giữ quân hàm rất cao trong quân đội nhà nước. Là gia tộc hoạt động trên cả ba giới thương nghiệp, chính phủ, quân đội, địa vị trong nước của bọn họ gần như ngang hàng với nhà họ Mặc.
Năm xưa nhà họ Mặc cũng có quan hệ qua lại với những lãnh đạo cấp cao này, nhưng về sau bởi vì những tranh giành đấu đá bên trên mà nhà họ Mặc phải rút ra, xem như là đã nhìn rõ lợi thế của giới quân đội và chính trị cùng những nguy hiểm đối lập, nên dốc lòng theo nghiệp thương nhân. Hơn nữa vì để tránh bị hiềm nghi mà bọn họ còn chuyển gốc rễ công ty gia tộc trong nước sang Mỹ, coi như đã chuẩn bị không ít đường lui sau này, không hoàn toàn cắm gốc rễ ở trong nước. Cho nên, hiện giờ nhìn bề ngoài nhà họ Mặc chỉ có địa vị vững vàng trong giới kinh doanh trong nước, nhưng thật ra đối với nhiều tay lão làng trong giới kinh doanh mà nói thì nhà họ Mặc và nhà họ Tiêu đều là sự tồn tại ưu việt, là tổ tông không thể chọc vào.
Quý Noãn xem danh thiếp, hồi tưởng lại những ngày bị nhốt ở biệt thự trên sườn núi ba năm trước. Tuy rằng sau đó cô không nghĩ đến nữa, nhưng đến bây giờ vẫn không thể hiểu được tại sao lúc đó Tiêu Lộ Dã nhốt cô ở biệt thự sườn núi nhiều ngày, nhưng chẳng làm gì, cũng không làm hại cô, rốt cuộc anh ta có ý gì.
Chuyện khác thường tất có trá. Đúng là sau này Tiêu Lộ Dã chẳng có động tĩnh gì, trừ việc hai năm trước anh ta và Tần Tư Đình gây chiến vì tranh giành Thời Niệm Ca mà khiến Hải Thành sóng gió ngập trời, thì cũng chẳng nghe thấy chuyện gì về anh nữa. Thật ra Tiêu Lộ Dã luôn là kẻ rất thần bí kín tiếng. Ở trong nước, nhà họ Tiêu cường thịnh, Tập đoàn Lăng Tiêu cũng là công ty không thể lay chuyển trong giới người Hoa, nhưng anh ít khi đích thân ra mặt.
Ba năm trước cô đã cảm thấy kỳ quái, hiện giờ thư mời này tới lại càng khó hiểu hơn.
Cô có từng đụng chạm đến nhà họ Tiêu sao?
Không có.
Đặc biệt mời cô làm bạn tiệc? Anh ta tính toán gì đây?
Đang yên đang lành sao không tranh phụ nữ với Tần Tư Đình nữa đi, quay sang mời cô làm bạn tiệc làm gì?
Đừng nói trước đây cô và Tiêu Lộ Dã hoàn toàn không quen, cô cứ cho rằng chuyện ba năm trước là chuyện đã qua nên không còn truy cứu nữa. Hơn nữa cô cũng không quen biết ba anh là Tiêu Chấn Quân. Tại sao anh phải dùng phương thức này để mời cô?
Ông ta không nói thêm gì, lấy lại cặp hồ sơ rồi xoay người bỏ đi, vẻ mặt thối hoắc.
Vừa ra khỏi phòng, Tổng Giám đốc Trương nhìn thấy bà vợ ông ta vẫn còn đứng ở bên ngoài thì lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười, chẳng dám bày sắc mặt sầm sì nữa.
Trong phòng, ngón tay Quý Noãn nhẹ nhàng búng vào hợp đồng, nhếch môi, thuận tay ném cho Tiểu Bát: “Cất kỹ.”
Hôm sau, đoạn băng video giám sát của quán karaoke gần dưới lầu Tập đoàn MN được gửi đến máy tính cá nhân bên truyền thông. Chỉ trong một đêm, những tin đồn tình cảm vớ vẩn giữa Quý Noãn và Tổng Giám đốc Trương đều bị xóa sạch. Đừng nói là tấm hình, ngay cả một câu chữ nhục mạ thô tục với Quý Noãn cũng chẳng còn.
***
Trong khoảng thời gian này Quý Noãn rất bận rộn.
Tuy rằng chuyện tin đồn tình cảm lần trước không gây ảnh hưởng lớn tới cô, nhưng tin tức cô chuyển Tập đoàn MN về nước lại lan truyền nhanh chóng khắp nơi trong giới thương nghiệp.
Thật ra rất nhiều người giàu có thật sự trong và ngoài nước không tham dự vào bảng xếp hạng trên Tạp chí Forbes, cũng chưa bao giờ công khai với bên ngoài tài sản trên danh nghĩa của mình có bao nhiêu. Nhưng tương đối mà nói, số người khiêm tốn vẫn chỉ là con số nhỏ.
Ban đầu Mr.Vincent đã từng giúp cô lo liệu chuyện này ở Luân Đôn. Vì để giúp Tập đoàn MN vừa mở rộng vừa có danh tiếng, ông đã tự chủ trương công khai thực lực của Tập đoàn MN lên mọi mặt báo. Vì vậy Quý Noãn mới có thể được bình chọn trên bảng xếp hạng doanh nhân thế giới của Tạp chí Forbes.
Thật ra kiểu xếp hạng này chỉ là một mánh khóe, cô cũng không quan tâm lắm, thậm chí còn cảm thấy có chút áp lực. Nhưng dù sao với tư cách đứng đầu các nữ doanh nhân người Hoa dưới hai lăm tuổi, đài truyền hình và phóng viên Hải Thành đều thi nhau canh chừng dưới lầu Tập đoàn MN, mong có thể phỏng vấn được cô.
Về sau vì để tránh bị đeo bám, Tiểu Bát dứt khoát sắp xếp cho đài truyền hình làm cuộc phỏng vấn đặc biệt với Quý Noãn. Quý Noãn đích thân đến đài truyền hình ghi hình phỏng vấn. Sau khi kết thúc, cô nhận được phản hồi rất tốt, khiến danh tiếng Quý Noãn vang xa ở trong nước, hàng ngày lại càng bị truyền thông đeo bám ráo riết hơn, phiền không chịu nổi.
Quý Noãn vất vả chịu đựng hơn mười ngày, rốt cuộc nhiệt độ truyền thông cũng giảm xuống. Cuộc sống của cô dần dần trở về quỹ đạo bình thường, không bị phóng viên bao vây theo đuôi mỗi ngày, thậm chí có lần bọn họ còn theo dõi đến tận nhà cô.
Bận rộn suốt mấy ngày trời, khó khăn lắm mới đến gần cuối tuần, đột nhiên có một bức thư mời đặc biệt được chuyển đến bàn làm việc của Quý Noãn.
Buổi chiều Quý Noãn về đến văn phòng thì nhìn thấy một phong thư trên bàn. Cô mở ra xem, phát hiện là một thiệp mời màu vàng kim.
“Đây là cái gì?” Cô vừa lấy thiệp ra vừa hỏi.
Tiểu Bát đáp: “Là người của Tập đoàn Lăng Tiêu đưa đến. Nghe nói Chủ tịch Tiêu Chấn Quân của họ mừng sinh nhật năm mươi tuổi, mời các công ty lớn và những người có tiếng tăm trong nước đến tham gia tiệc mừng thọ. Nhà họ Tiêu thường xuyên làm ăn qua lại với các công ty lớn ở Hải Thành, định đặt tiệc ở đây, nên đặc biệt mời chị…”
“Đặc biệt mời?”
Quý Noãn không nhớ mình có quan hệ gì với người của Tập đoàn Lăng Tiêu, lại càng không có qua lại với người nhà họ Tiêu. Nếu nói có quan hệ gì, có lẽ là lần cô bị Tiêu Lộ Dã nhốt tại biệt thự lưng chừng núi ba năm trước, vì vậy càng không thể có khả năng dính líu gì với bọn họ.
Cho dù là mời các nhân vật lớn và tri thức công chúng đến tham gia tiệc mừng thọ, thì chẳng qua cũng chỉ là một cái tên mời mà thôi, sao cô lại được đặc biệt mời?
Quý Noãn mở thiệp ra xem, đúng là phía trên viết mấy chữ thiệp mời đặc biệt.
“Đúng rồi, vừa nãy người đưa thiệp mời tới nói Tổng Giám đốc Tiêu của bọn họ định mời chị làm bạn tiệc đi cùng đến tham gia tiệc mừng thọ. Nếu như chị có bất kỳ thắc mắc gì, có thể gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Tiêu.” Tiểu Bát chỉ một góc danh thiếp màu đen bị một xấp hồ sơ đè bên dưới: “Suýt nữa em quên mất, đó là danh thiếp của Tổng Giám đốc Tiêu.”
Quý Noãn rút danh thiếp màu đen bên dưới hồ sơ ra xem, bên trên ghi tên Tiêu Lộ Dã.
Tập đoàn Lăng Tiêu và nhà tổ nhà họ Tiêu không nằm ở Hải Thành mà ở Lâm Thành, cách Hải Thành rất gần. Mấy năm qua, bọn họ cũng là một sự tồn tại có trọng lượng trong giới thương nghiệp. Nghe nói khi Chủ tịch Tiêu Chấn Quân của Tập đoàn Lăng Tiêu còn trẻ, ông từng có qua lại với tứ đại gia tộc ở Hải Thành, hơn nữa, còn có quan hệ khá thân thiết với ba cô. Quý Noãn đã quên mất mình nghe chuyện này từ đâu. Nhưng từ khi biết nhận thức đến nay, cô chưa từng gặp người họ Tiêu này xuất hiện ở nhà họ Quý. Sau này cô loáng thoáng nghe Quý Hoằng Văn kể chuyện lúc còn trẻ, nhưng khi đó cô còn nhỏ nên không để trong lòng, vì vậy không hề có ấn tượng gì đối với gia tộc nhà họ Tiêu.
Về sau khi biết đến nhà họ Tiêu, Quý Noãn cũng chỉ biết người nắm quyền nhà họ Tiêu hiện tại là con cháu gia đình lão thành cách mạng. Mấy chục năm trước, cả gia tộc đã bắt đầu phục vụ các lãnh đạo cấp cao trong nước, thậm chí vài người cháu chắt chút chít của nhà họ Tiêu đều đang giữ quân hàm rất cao trong quân đội nhà nước. Là gia tộc hoạt động trên cả ba giới thương nghiệp, chính phủ, quân đội, địa vị trong nước của bọn họ gần như ngang hàng với nhà họ Mặc.
Năm xưa nhà họ Mặc cũng có quan hệ qua lại với những lãnh đạo cấp cao này, nhưng về sau bởi vì những tranh giành đấu đá bên trên mà nhà họ Mặc phải rút ra, xem như là đã nhìn rõ lợi thế của giới quân đội và chính trị cùng những nguy hiểm đối lập, nên dốc lòng theo nghiệp thương nhân. Hơn nữa vì để tránh bị hiềm nghi mà bọn họ còn chuyển gốc rễ công ty gia tộc trong nước sang Mỹ, coi như đã chuẩn bị không ít đường lui sau này, không hoàn toàn cắm gốc rễ ở trong nước. Cho nên, hiện giờ nhìn bề ngoài nhà họ Mặc chỉ có địa vị vững vàng trong giới kinh doanh trong nước, nhưng thật ra đối với nhiều tay lão làng trong giới kinh doanh mà nói thì nhà họ Mặc và nhà họ Tiêu đều là sự tồn tại ưu việt, là tổ tông không thể chọc vào.
Quý Noãn xem danh thiếp, hồi tưởng lại những ngày bị nhốt ở biệt thự trên sườn núi ba năm trước. Tuy rằng sau đó cô không nghĩ đến nữa, nhưng đến bây giờ vẫn không thể hiểu được tại sao lúc đó Tiêu Lộ Dã nhốt cô ở biệt thự sườn núi nhiều ngày, nhưng chẳng làm gì, cũng không làm hại cô, rốt cuộc anh ta có ý gì.
Chuyện khác thường tất có trá. Đúng là sau này Tiêu Lộ Dã chẳng có động tĩnh gì, trừ việc hai năm trước anh ta và Tần Tư Đình gây chiến vì tranh giành Thời Niệm Ca mà khiến Hải Thành sóng gió ngập trời, thì cũng chẳng nghe thấy chuyện gì về anh nữa. Thật ra Tiêu Lộ Dã luôn là kẻ rất thần bí kín tiếng. Ở trong nước, nhà họ Tiêu cường thịnh, Tập đoàn Lăng Tiêu cũng là công ty không thể lay chuyển trong giới người Hoa, nhưng anh ít khi đích thân ra mặt.
Ba năm trước cô đã cảm thấy kỳ quái, hiện giờ thư mời này tới lại càng khó hiểu hơn.
Cô có từng đụng chạm đến nhà họ Tiêu sao?
Không có.
Đặc biệt mời cô làm bạn tiệc? Anh ta tính toán gì đây?
Đang yên đang lành sao không tranh phụ nữ với Tần Tư Đình nữa đi, quay sang mời cô làm bạn tiệc làm gì?
Đừng nói trước đây cô và Tiêu Lộ Dã hoàn toàn không quen, cô cứ cho rằng chuyện ba năm trước là chuyện đã qua nên không còn truy cứu nữa. Hơn nữa cô cũng không quen biết ba anh là Tiêu Chấn Quân. Tại sao anh phải dùng phương thức này để mời cô?
/747
|