Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 455: Cúp điện tối om, mặc cảnh thâm cưỡng hôn (2)
/747
|
Người của văn phòng bất động sản báo lại người xử lý sự cố khẩn cấp đã đến, dự tính trong khoảng một tiếng là có thể sửa xong. Quý Noãn nghe vậy mới tắt điện thoại.
Nếu có thể sửa xong trong một tiếng thì Quý Noãn định đợi sửa điện xong rồi mới lên phòng.
Nhưng bây giờ đã là mười một giờ đêm, bốn phía trống trải vắng người, điện thoại di động của cô không còn đến mười phần trăm pin, không thể kéo dài được một tiếng.
Phòng cô ở tầng mười lăm, đi cầu thang bộ cũng không phải không thể, nhưng chắc chắn sẽ mệt đến nhũn cả chân.
Đứng một chỗ cân nhắc thiệt hơn trong chốc lát, rốt cuộc Quý Noãn cũng lấy điện thoại ra, bật đèn pin trên điện thoại lên, mượn ánh sáng và mấy phần trăm pin cuối cùng đi lên cầu thang bộ.
May là hôm nay cô không đi giày cao gót, cô bò được lên đến tầng tám thì đứng tại chỗ thở hồng hộc một lát. Nhưng leo cầu thang bộ cao thì tuyệt đối không được dừng lại nghỉ ngơi, vì càng dừng lại càng không cách nào đi tiếp được. Cô tựa vào tay vịn của cầu thang thở hổn hển nửa ngày rồi mới nặng nề lê chân tiếp tục bước lên.
Đến tầng thứ mười ba, Quý Noãn đã cảm thấy lồng ngực mình bỏng rát muốn nổ tung, cảm giác leo thêm hai tầng nữa thì cô sẽ chết mất.
Cô cắn răng lết lên, vật vã leo lên đến tầng thứ mười lăm, mệt đến bắp chân run lẩy bẩy. Cả người cô không còn sức lực lảo đảo loạng choạng mò mẫm trong bóng tối đến trước cửa phòng.
Vừa rồi điện thoại di động còn chút ít pin lại bị sử dụng liên tục ở cường độ cao nên đã tắt ngóm từ lúc ở tầng mười. Các tầng sau đó cô cứ mò mẫm trong bóng tối mà leo lên.
Không có điện, khóa vân tay hay thẻ từ cũng không ích gì. Cô đút điện thoại di động vào túi xách rồi lục lọi nửa ngày mới tìm thấy cái chìa khóa nằm ở trong ngăn túi ít khi dùng đến. Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa thì bất chợt ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt đâu đây.
Cánh tay đang nắm chìa khóa của cô sững lại. Trong màn đêm tối mù mịt, cô quay sang nhìn về phía hành lang cầu thang bộ theo bản năng, chỉ thấy một đốm đỏ sáng lên trên đầu ngón tay của ai đó. Không ngờ lại có người hơn nửa đêm đứng ở đây hút thuốc.
Ở đây quá tối, không nhìn thấy được gì, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi từ đoạn giữa thang bộ từ tầng mười sáu và tầng mười lăm, bước từng bước về phía cô.
Quý Noãn theo bản năng siết chặt chìa khóa, không thể nhìn thấy rõ cái gì trong bóng tối. Nhưng không phải cô chưa từng nghe nói đến tình hình cướp bóc hay giết người cướp của ở trong nước bao năm nay. Muộn thế này, tối tăm thế này, cô mở cửa ra thì không khác gì mời trộm vào nhà.
Hiện tại chưa có điện nên thang máy không hoạt động, cả cầu thang tối đen một mảng. Căn hộ của cô là loại một căn hộ một thang máy, mỗi tầng chỉ có một nhà, không có hàng xóm ở bên cạnh hay ở dãy đối diện. Nếu cô xảy ra chuyện gì ở đây thì đúng là kêu trời cũng không thấu.
“Ai đấy?” Quý Noãn lạnh giọng cất tiếng, thể hiện mình cũng không phải người dễ trêu chọc.
Nhưng kẻ gian kia không hề tỏ ra bị cô dọa sợ chút nào. Thậm chí cô còn nghe tiếng cười ngắn rất khẽ bật ra từ lồng ngực hắn.
Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, suy nghĩ một chút, đang định hỏi hắn đến đây là có mục đích gì. Nếu muốn tiền thì cô có thể dí cho hắn ít tiền, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả. Sống ở trên đời này mà phô trương làm càn mới là người dại, muốn báo cảnh sát thì cũng phải chờ giữ được cái mạng rồi mới tính tiếp.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy gã đàn ông tiện tay vứt mẩu thuốc xuống đất, chấm đỏ bị hắn giẫm lên. Trong lối đi hành lang cầu thang trống trải an tĩnh bỗng “xì” một tiếng khiến cho người ta run rẩy theo.
Trong một thoáng Quý Noãn còn đang nghĩ không biết người kia có phải hàng xóm nào đó để quên chìa khóa hay là ai khác. Cô còn đang do dự có nên hỏi hắn có phải đến cướp tiền hay không, để tránh xảy ra chuyện hiểu lầm. Thế nhưng trong chớp mắt người đàn ông đã đến gần, theo bản năng tóc gáy cô dựng đứng cả lên. Cô vội vã định hét lên kêu cứu thì lập tức hắn đã đè mạnh cô vào cánh cửa.
“Anh làm gì vậy… cứu tôi… ưm…”
Cơ thể cô lập tức bị giam cầm ở cánh cửa, cô còn chưa kịp phát ra tiếng kêu và uy lực thì đã bị nụ hôn của hắn che lấp lại. Chỉ trong phút chốc mùi thuốc lá xen lẫn trong hơi thở thanh mát sạch sẽ đã bịt kín đôi môi cô.
Đầu óc Quý Noãn đờ đẫn, cô vừa bò hết mười lăm tầng cầu thang, bây giờ cả người vẫn còn trì trệ, chỉ trong một giây hai chân cô càng nhũn ra run lẩy bẩy. Theo bản năng cô muốn giơ tay lên hòng đẩy người ra thì lại càng bị ép vào mạnh hơn.
Đôi môi hôn xuống xâm chiếm hoàn toàn khiến cô nhất thời không nhận ra, trái tim cũng run rẩy lãnh liệt. Cô đang định vận dụng chiêu tự vệ mà Phong Lăng dạy để đối phó, nhưng tay vừa nâng lên thì gã đàn ông như đoán trước được, ngay lập tức siết chặt cổ tay cô, rồi ghì cả hai tay sát bên người cô. Hắn vẫn triền miên mãnh liệt hôn lên đôi môi cô, tận dụng khi cả người Quý Noãn không còn sức lực sau khi leo cầu thang mà dễ dàng cạy mở môi lưỡi cô.
Nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng chiếm đoạt hơn, nhưng lại khiến Quý Noãn đang ra sức phản kháng bỗng dần bình tĩnh lại. Cô yếu ớt dựa vào cửa, giờ phút này không chỉ đôi chân cô mệt mỏi mà đến cả máu trong người cô cũng run rẩy theo.
Vừa rồi cô quá thảng thốt, không kịp nhận ra người đàn ông trước mặt là ai. Nhưng cho dù mùi thuốc lá ảnh hưởng khả năng phân biệt, song nụ hôn triền miên đó, hơi thở đó lại không có gì xa lạ với cô.
Cô chết trân cứng đờ dựa vào cánh cửa không động đậy. So với lúc cô giãy giụa phản kháng, bây giờ anh còn hôn cô mãnh liệt hơn, như chỉ hận không thể cắn nuốt tàn phá đôi môi cô, như chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng để nụ hôn được sâu hơn nữa.
Quý Noãn vốn mệt mỏi đến nỗi chỉ thở thôi cũng cảm thấy lồng ngực bỏng rát, bây giờ lại còn bị tước đoạt không khí, cô bị hôn đến nỗi mắt nổ đom đóm, cứ dựa vào cửa vì không đứng vững.
Anh thấy cô không giãy giụa nữa thì như đóng đinh cô vào cánh cửa, một tay ghì chặt eo cô, tay kia giữ cố định gương mặt không cho cô né tránh. Anh cứ thoải mái hôn cô như thể hận không thể dùng một giờ một phút này mà bù đắp cho toàn bộ ba năm vừa qua.
Cho đến khi anh ngửi thấy mùi máu không biết do lưỡi của anh bị cô cắn phá, hay do cánh môi của cô bị anh mút mát đến rách da, trong khoảnh khắc vị máu tràn ngập trong miệng hai người, nụ hôn của anh dịu đi, vừa như xót xa vừa như không thể nào kiềm chế được ham muốn hút lấy chất ngọt từ miệng cô, cho dù có vị máu thì anh vẫn hạnh phúc cam chịu.
Quý Noãn bị hôn đến ngẩn ngơ, cho đến khi anh buông môi cô ra, tựa trán lên trán cô như đang cố tự kiềm chế, dựa vào người cô để bình ổn hơi thở.
Môi cô ngấm dần không khí lạnh lẽo trong hành lang đen tối.
Cuối cùng cô đã có thể hít thở.
Quý Noãn hít vào một hơi thật sâu, cánh tay đang dán lên cánh cửa dần dần siết lại thành nắm đấm, khàn giọng lạnh lẽo nói: “Mặc Tổng, anh làm vậy là có ý gì?”
Nếu có thể sửa xong trong một tiếng thì Quý Noãn định đợi sửa điện xong rồi mới lên phòng.
Nhưng bây giờ đã là mười một giờ đêm, bốn phía trống trải vắng người, điện thoại di động của cô không còn đến mười phần trăm pin, không thể kéo dài được một tiếng.
Phòng cô ở tầng mười lăm, đi cầu thang bộ cũng không phải không thể, nhưng chắc chắn sẽ mệt đến nhũn cả chân.
Đứng một chỗ cân nhắc thiệt hơn trong chốc lát, rốt cuộc Quý Noãn cũng lấy điện thoại ra, bật đèn pin trên điện thoại lên, mượn ánh sáng và mấy phần trăm pin cuối cùng đi lên cầu thang bộ.
May là hôm nay cô không đi giày cao gót, cô bò được lên đến tầng tám thì đứng tại chỗ thở hồng hộc một lát. Nhưng leo cầu thang bộ cao thì tuyệt đối không được dừng lại nghỉ ngơi, vì càng dừng lại càng không cách nào đi tiếp được. Cô tựa vào tay vịn của cầu thang thở hổn hển nửa ngày rồi mới nặng nề lê chân tiếp tục bước lên.
Đến tầng thứ mười ba, Quý Noãn đã cảm thấy lồng ngực mình bỏng rát muốn nổ tung, cảm giác leo thêm hai tầng nữa thì cô sẽ chết mất.
Cô cắn răng lết lên, vật vã leo lên đến tầng thứ mười lăm, mệt đến bắp chân run lẩy bẩy. Cả người cô không còn sức lực lảo đảo loạng choạng mò mẫm trong bóng tối đến trước cửa phòng.
Vừa rồi điện thoại di động còn chút ít pin lại bị sử dụng liên tục ở cường độ cao nên đã tắt ngóm từ lúc ở tầng mười. Các tầng sau đó cô cứ mò mẫm trong bóng tối mà leo lên.
Không có điện, khóa vân tay hay thẻ từ cũng không ích gì. Cô đút điện thoại di động vào túi xách rồi lục lọi nửa ngày mới tìm thấy cái chìa khóa nằm ở trong ngăn túi ít khi dùng đến. Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa thì bất chợt ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt đâu đây.
Cánh tay đang nắm chìa khóa của cô sững lại. Trong màn đêm tối mù mịt, cô quay sang nhìn về phía hành lang cầu thang bộ theo bản năng, chỉ thấy một đốm đỏ sáng lên trên đầu ngón tay của ai đó. Không ngờ lại có người hơn nửa đêm đứng ở đây hút thuốc.
Ở đây quá tối, không nhìn thấy được gì, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi từ đoạn giữa thang bộ từ tầng mười sáu và tầng mười lăm, bước từng bước về phía cô.
Quý Noãn theo bản năng siết chặt chìa khóa, không thể nhìn thấy rõ cái gì trong bóng tối. Nhưng không phải cô chưa từng nghe nói đến tình hình cướp bóc hay giết người cướp của ở trong nước bao năm nay. Muộn thế này, tối tăm thế này, cô mở cửa ra thì không khác gì mời trộm vào nhà.
Hiện tại chưa có điện nên thang máy không hoạt động, cả cầu thang tối đen một mảng. Căn hộ của cô là loại một căn hộ một thang máy, mỗi tầng chỉ có một nhà, không có hàng xóm ở bên cạnh hay ở dãy đối diện. Nếu cô xảy ra chuyện gì ở đây thì đúng là kêu trời cũng không thấu.
“Ai đấy?” Quý Noãn lạnh giọng cất tiếng, thể hiện mình cũng không phải người dễ trêu chọc.
Nhưng kẻ gian kia không hề tỏ ra bị cô dọa sợ chút nào. Thậm chí cô còn nghe tiếng cười ngắn rất khẽ bật ra từ lồng ngực hắn.
Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, suy nghĩ một chút, đang định hỏi hắn đến đây là có mục đích gì. Nếu muốn tiền thì cô có thể dí cho hắn ít tiền, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả. Sống ở trên đời này mà phô trương làm càn mới là người dại, muốn báo cảnh sát thì cũng phải chờ giữ được cái mạng rồi mới tính tiếp.
Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy gã đàn ông tiện tay vứt mẩu thuốc xuống đất, chấm đỏ bị hắn giẫm lên. Trong lối đi hành lang cầu thang trống trải an tĩnh bỗng “xì” một tiếng khiến cho người ta run rẩy theo.
Trong một thoáng Quý Noãn còn đang nghĩ không biết người kia có phải hàng xóm nào đó để quên chìa khóa hay là ai khác. Cô còn đang do dự có nên hỏi hắn có phải đến cướp tiền hay không, để tránh xảy ra chuyện hiểu lầm. Thế nhưng trong chớp mắt người đàn ông đã đến gần, theo bản năng tóc gáy cô dựng đứng cả lên. Cô vội vã định hét lên kêu cứu thì lập tức hắn đã đè mạnh cô vào cánh cửa.
“Anh làm gì vậy… cứu tôi… ưm…”
Cơ thể cô lập tức bị giam cầm ở cánh cửa, cô còn chưa kịp phát ra tiếng kêu và uy lực thì đã bị nụ hôn của hắn che lấp lại. Chỉ trong phút chốc mùi thuốc lá xen lẫn trong hơi thở thanh mát sạch sẽ đã bịt kín đôi môi cô.
Đầu óc Quý Noãn đờ đẫn, cô vừa bò hết mười lăm tầng cầu thang, bây giờ cả người vẫn còn trì trệ, chỉ trong một giây hai chân cô càng nhũn ra run lẩy bẩy. Theo bản năng cô muốn giơ tay lên hòng đẩy người ra thì lại càng bị ép vào mạnh hơn.
Đôi môi hôn xuống xâm chiếm hoàn toàn khiến cô nhất thời không nhận ra, trái tim cũng run rẩy lãnh liệt. Cô đang định vận dụng chiêu tự vệ mà Phong Lăng dạy để đối phó, nhưng tay vừa nâng lên thì gã đàn ông như đoán trước được, ngay lập tức siết chặt cổ tay cô, rồi ghì cả hai tay sát bên người cô. Hắn vẫn triền miên mãnh liệt hôn lên đôi môi cô, tận dụng khi cả người Quý Noãn không còn sức lực sau khi leo cầu thang mà dễ dàng cạy mở môi lưỡi cô.
Nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng chiếm đoạt hơn, nhưng lại khiến Quý Noãn đang ra sức phản kháng bỗng dần bình tĩnh lại. Cô yếu ớt dựa vào cửa, giờ phút này không chỉ đôi chân cô mệt mỏi mà đến cả máu trong người cô cũng run rẩy theo.
Vừa rồi cô quá thảng thốt, không kịp nhận ra người đàn ông trước mặt là ai. Nhưng cho dù mùi thuốc lá ảnh hưởng khả năng phân biệt, song nụ hôn triền miên đó, hơi thở đó lại không có gì xa lạ với cô.
Cô chết trân cứng đờ dựa vào cánh cửa không động đậy. So với lúc cô giãy giụa phản kháng, bây giờ anh còn hôn cô mãnh liệt hơn, như chỉ hận không thể cắn nuốt tàn phá đôi môi cô, như chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng để nụ hôn được sâu hơn nữa.
Quý Noãn vốn mệt mỏi đến nỗi chỉ thở thôi cũng cảm thấy lồng ngực bỏng rát, bây giờ lại còn bị tước đoạt không khí, cô bị hôn đến nỗi mắt nổ đom đóm, cứ dựa vào cửa vì không đứng vững.
Anh thấy cô không giãy giụa nữa thì như đóng đinh cô vào cánh cửa, một tay ghì chặt eo cô, tay kia giữ cố định gương mặt không cho cô né tránh. Anh cứ thoải mái hôn cô như thể hận không thể dùng một giờ một phút này mà bù đắp cho toàn bộ ba năm vừa qua.
Cho đến khi anh ngửi thấy mùi máu không biết do lưỡi của anh bị cô cắn phá, hay do cánh môi của cô bị anh mút mát đến rách da, trong khoảnh khắc vị máu tràn ngập trong miệng hai người, nụ hôn của anh dịu đi, vừa như xót xa vừa như không thể nào kiềm chế được ham muốn hút lấy chất ngọt từ miệng cô, cho dù có vị máu thì anh vẫn hạnh phúc cam chịu.
Quý Noãn bị hôn đến ngẩn ngơ, cho đến khi anh buông môi cô ra, tựa trán lên trán cô như đang cố tự kiềm chế, dựa vào người cô để bình ổn hơi thở.
Môi cô ngấm dần không khí lạnh lẽo trong hành lang đen tối.
Cuối cùng cô đã có thể hít thở.
Quý Noãn hít vào một hơi thật sâu, cánh tay đang dán lên cánh cửa dần dần siết lại thành nắm đấm, khàn giọng lạnh lẽo nói: “Mặc Tổng, anh làm vậy là có ý gì?”
/747
|