Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 350: Nhìn thấy xe ngoài cửa sổ lùi vùn vụt về sau, mí mắt cô giật mạnh
/747
|
Trong chớp mắt Phong Lăng nổi lên nghi ngờ. Bỗng nhiên cách đó không xa, bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng kêu la thất thanh.
“Á!!!”
Giọng hét kia không giống như của Quý Noãn, nhưng lại vô cùng hoảng hốt. Tiếng kêu ấy bị chìm ngập trong căn phòng ồn ã, chỉ có người vừa đi đến gần chỗ đó như Phong Lăng mới có thể nghe rõ.
Phong Lăng bước nhanh vào nhà vệ sinh nữ, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa trái!
“Bà Mặc? Cô có ở bên trong không?” Phong Lăng nhíu mày cảnh giác, áp sát cửa, thấp giọng hỏi.
Bên trong yên tĩnh, không có ai trả lời, ngay cả tiếng người vừa rồi hét lên sợ hãi cũng lặn mất tăm.
Phong Lăng bất chợt nhấc chân lên, đạp mạnh lên cửa. Tiếng động lớn làm kinh động đến tất cả mọi người trong phòng tiệc. Ngay khoảnh khắc cửa khóa nhà vệ sinh bị đạp xuống, Phong Lăng vội vã đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén tìm kiếm nhưng bên trong nhà vệ sinh không hề có một bóng người.
Tiếng kêu la thất thanh vừa rồi không phải là của Quý Noãn, nhưng tất cả đồ đạc rơi tán loạn trên sàn nhà vệ sinh đều là của Quý Noãn.
***
Một cơn đau truyền đến từ cổ, Quý Noãn nhíu mày, chậm rãi mở mắt tỉnh lại từ trong cơn mê. Thứ cô thấy đầu tiên chính là ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý. Cô ta đang cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, kề sát lên cổ cô.
Cơn đau và cảm giác lạnh lẽo ở cổ khiến Quý Noãn dần tỉnh táo. Cô co rụt người về sau theo bản năng, đồng thời động tác cầm dao của Tô Tuyết Ý cũng dí về sau giống cô.
“Cô làm gì vậy?” Đầu Quý Noãn rất đau. Trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ nổi tại sao mình bị hôn mê. Nhưng thoạt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý lúc này, lông tơ toàn thân của Quý Noãn đều dựng ngược lên.
“Quý Noãn, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao!” Tô Tuyết Ý trợn trừng mắt, nhìn đăm đăm vào chiếc cổ trắng nõn đang mơ hồ rỉ máu, cảm xúc giống như bị thứ gì đó kích thích càng thêm hăng tiết. Khuôn mặt nở nụ cười u ám, dồn sức dí sát dao vào động mạch cổ cô, nhấn xuống: “Chúng mày hủy hoại tao, tao phải giết mày! Quý Noãn! Tao phải giết mày!”
Quý Noãn cảm giác trong cơ thể vẫn còn sót lại dược tính của thuốc mê, chân tay không có bao nhiêu sức lực. Nhưng khi thấy bàn tay cầm dao vẫn luôn run rẩy của Tô Tuyết Ý, cô thử từ từ giơ tay lên. Thừa dịp Tô Tuyết Ý dốc sức ấn dao trái cây vào cổ cô, Quý Noãn bất ngờ dồn toàn bộ sức lực trên người, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó đẩy mạnh cổ tay cô ta ra, đồng thời cướp lấy con dao.
Tô Tuyết Ý trơ mắt nhìn cơ hội giết cô dần vuột khỏi tầm tay, há hốc miệng nhìn bàn tay trống không, rồi lại trợn đôi mắt rét lạnh nhìn Quý Noãn, nâng hai tay lên muốn bóp cổ cô: “Quý Noãn, tao muốn mày phải chết!”
“Tô Tuyết Ý, cô tỉnh táo chút đi!” Quý Noãn tránh thoát khỏi tay cô ta, giơ cánh tay lên, dồn sức đẩy cô ta ra. Lúc này, Quý Noãn liếc mắt nhìn thấy xe cộ bên ngoài cửa đang lùi vùn vụt về sau, mí mắt cô giật mạnh.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao hai người lại ở trên xe?
Cảnh vật ngoài cửa xe giống như là ở đâu đó trên đường cao tốc, hai bên đường rất vắng vẻ, không có gì cả.
Đột nhiên bị Quý Noãn quát một tiếng, cả người Tô Tuyết Ý run rẩy, cô ta nhìn cô đăm đăm: “Mày cho rằng mày có thể hại tao sao? Quý Noãn, cho dù mày muốn lấy mạng tao, tao cũng muốn mày chết chung với tao! Tao muốn mày phải chết trước!”
Nghe thấy lời này, Quý Noãn chợt nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý: “Không phải cô đánh thuốc mê tôi sao?”
Tô Tuyết Ý tựa như nghe thấy chuyện nực cười: “Mày còn giả bộ? Mày dựa vào bản lĩnh giả vờ vô tội mới khiến Mặc Cảnh Thâm một lòng một dạ với mày phải không? Rõ ràng là chúng mày đánh thuốc mê tao! Thật may là tao tỉnh lại trước! Thật may là trước khi đi tiệc tao đã bỏ thêm dao vào túi! Bất cứ lúc nào tao cũng có thể lấy mạng mày!”
Không phải là Tô Tuyết Ý…
Hai người bọn họ đều bị đánh thuốc mê cùng lúc sao?
Tô Tuyết Ý vừa nói xong lại muốn nhào đến, Quý Noãn lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Cô tỉnh táo lại cho tôi trước đi!”
Đồng thời tay Quý Noãn đè chặt cổ tay Tô Tuyết Ý, ngước mắt lên quan sát chiếc xe.
Đây là một chiếc BMW kiểu mới, đang lao như tên bắn trên đường cao tốc. Vị trí của cô và Tô Tuyết Ý là ở phía sau xe, cách chỗ ngồi của tài xế một vách ngăn tựa như kính hoặc nhựa dày, không thể nhìn thấy người lái xe phía trước là ai.
Với cảnh vật đang lùi vùn vụt ngoài cửa sổ, cô có thể đoán tốc độ của chiếc xe này ít nhất là một trăm năm mươi cây số một giờ.
Tại sao hai người đều bị đánh thuốc mê rồi bị ném lên xe?
Quý Noãn đè tay lên trán, nhớ lại lúc mình vào phòng vệ sinh thì nhìn thấy Tô Tuyết Ý đang ở bên trong.
Lúc đó, Tô Tuyết Ý đang đứng trước gương của nhà vệ sinh tô son đỏ, vừa tô vừa nhìn Quý Noãn đi ngang qua sau lưng. Đáy mắt cô ta tựa như vực sâu muốn cắn nuốt Quý Noãn vậy. Ánh mắt đó rất quỷ dị, lộ ra sự hận thù điên cuồng giống như bây giờ.
Quý Noãn chỉ mới bước vào trong hai bước, nhưng lại lập tức lùi về sau theo bản năng. Cô không muốn ở chung một chỗ với kẻ đầu óc không bình thường.
Kết quả cô còn chưa đi ra, đột nhiên sau lưng có hai người phụ nữ gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh. Cô không thấy rõ hai người kia, nhưng quả thật lúc này cô cũng muốn đi vệ sinh, hơn nữa, cả tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh này. Khi thấy nơi này không chỉ có riêng cô và Tô Tuyết Ý nữa, Quý Noãn mới tránh né cô ta, bước về phía cánh cửa xa hơn.
Đến khi cô bước từ gian vệ sinh ra thì đã không còn thấy bóng dáng Tô Tuyết Ý.
Sau đó Quý Noãn đi rửa tay, vừa nhúng tay vào nước, thình lình cô nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt truyền từ trong gian cách âm gần nhất, tiếng hét đó rất giống của Tô Tuyết Ý. Cô nghe thấy mà cả người run lên, vô thức muốn chạy ra ngoài. Ngay lúc này thì cánh cửa sau lưng bật mở, có người xông từ bên trong ra. Chân Quý Noãn còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh thì người đã bị kéo trở về, đồng thời cửa phòng vệ sinh bị hai người phụ nữ có sức lực rất lớn khóa trái. Mũi Quý Noãn bị bịt lại bằng một mảnh vải ướt, mùi vị gay mũi khiến cô từ từ lịm dần, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác.
Tất cả chỉ phát sinh trong vòng hai ba giây, cô vốn không kịp phản ứng.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ mình và Tô Tuyết Ý đều bị đánh thuốc mê một lượt, lại còn đồng thời bị đưa đi?
“Cô nghe đây! Bây giờ không phải là lúc nổi điên!” Quý Noãn nhìn đường cao tốc ngoài cửa xe và đồi núi sông ngòi hoang vu hai bên đường, nghiêm túc nói: “Có lẽ hai chúng ta đều bị bắt cóc cùng lúc. Trước đó là ai mời cô đến buổi tiệc? Là Tô Tri Lam mời cô đi chung, hay là cô chủ động muốn đi theo cô ta?”
Ánh mắt Tô Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào Quý Noãn: “Mày còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa tao và chị họ à?”
“Hiện giờ mạng sống hai chúng ta đã bị cột vào nhau rồi! Tôi còn châm ngòi cái gì hả?” Quý Noãn nhịn không được mà mở miệng mắng sự bộp chộp nóng nảy của cô ta: “Hiện tại chúng ta còn chẳng biết mình đang ở đâu, đang lâm vào tình cảnh gì nữa đấy! Cô mau trả lời tôi, có phải Tô Tri Lam mời cô đi dự tiệc không?”
“Á!!!”
Giọng hét kia không giống như của Quý Noãn, nhưng lại vô cùng hoảng hốt. Tiếng kêu ấy bị chìm ngập trong căn phòng ồn ã, chỉ có người vừa đi đến gần chỗ đó như Phong Lăng mới có thể nghe rõ.
Phong Lăng bước nhanh vào nhà vệ sinh nữ, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa trái!
“Bà Mặc? Cô có ở bên trong không?” Phong Lăng nhíu mày cảnh giác, áp sát cửa, thấp giọng hỏi.
Bên trong yên tĩnh, không có ai trả lời, ngay cả tiếng người vừa rồi hét lên sợ hãi cũng lặn mất tăm.
Phong Lăng bất chợt nhấc chân lên, đạp mạnh lên cửa. Tiếng động lớn làm kinh động đến tất cả mọi người trong phòng tiệc. Ngay khoảnh khắc cửa khóa nhà vệ sinh bị đạp xuống, Phong Lăng vội vã đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén tìm kiếm nhưng bên trong nhà vệ sinh không hề có một bóng người.
Tiếng kêu la thất thanh vừa rồi không phải là của Quý Noãn, nhưng tất cả đồ đạc rơi tán loạn trên sàn nhà vệ sinh đều là của Quý Noãn.
***
Một cơn đau truyền đến từ cổ, Quý Noãn nhíu mày, chậm rãi mở mắt tỉnh lại từ trong cơn mê. Thứ cô thấy đầu tiên chính là ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý. Cô ta đang cầm một con dao gọt trái cây sắc bén, kề sát lên cổ cô.
Cơn đau và cảm giác lạnh lẽo ở cổ khiến Quý Noãn dần tỉnh táo. Cô co rụt người về sau theo bản năng, đồng thời động tác cầm dao của Tô Tuyết Ý cũng dí về sau giống cô.
“Cô làm gì vậy?” Đầu Quý Noãn rất đau. Trong lúc nhất thời, cô không thể nhớ nổi tại sao mình bị hôn mê. Nhưng thoạt nhìn ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý lúc này, lông tơ toàn thân của Quý Noãn đều dựng ngược lên.
“Quý Noãn, cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao!” Tô Tuyết Ý trợn trừng mắt, nhìn đăm đăm vào chiếc cổ trắng nõn đang mơ hồ rỉ máu, cảm xúc giống như bị thứ gì đó kích thích càng thêm hăng tiết. Khuôn mặt nở nụ cười u ám, dồn sức dí sát dao vào động mạch cổ cô, nhấn xuống: “Chúng mày hủy hoại tao, tao phải giết mày! Quý Noãn! Tao phải giết mày!”
Quý Noãn cảm giác trong cơ thể vẫn còn sót lại dược tính của thuốc mê, chân tay không có bao nhiêu sức lực. Nhưng khi thấy bàn tay cầm dao vẫn luôn run rẩy của Tô Tuyết Ý, cô thử từ từ giơ tay lên. Thừa dịp Tô Tuyết Ý dốc sức ấn dao trái cây vào cổ cô, Quý Noãn bất ngờ dồn toàn bộ sức lực trên người, nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó đẩy mạnh cổ tay cô ta ra, đồng thời cướp lấy con dao.
Tô Tuyết Ý trơ mắt nhìn cơ hội giết cô dần vuột khỏi tầm tay, há hốc miệng nhìn bàn tay trống không, rồi lại trợn đôi mắt rét lạnh nhìn Quý Noãn, nâng hai tay lên muốn bóp cổ cô: “Quý Noãn, tao muốn mày phải chết!”
“Tô Tuyết Ý, cô tỉnh táo chút đi!” Quý Noãn tránh thoát khỏi tay cô ta, giơ cánh tay lên, dồn sức đẩy cô ta ra. Lúc này, Quý Noãn liếc mắt nhìn thấy xe cộ bên ngoài cửa đang lùi vùn vụt về sau, mí mắt cô giật mạnh.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao hai người lại ở trên xe?
Cảnh vật ngoài cửa xe giống như là ở đâu đó trên đường cao tốc, hai bên đường rất vắng vẻ, không có gì cả.
Đột nhiên bị Quý Noãn quát một tiếng, cả người Tô Tuyết Ý run rẩy, cô ta nhìn cô đăm đăm: “Mày cho rằng mày có thể hại tao sao? Quý Noãn, cho dù mày muốn lấy mạng tao, tao cũng muốn mày chết chung với tao! Tao muốn mày phải chết trước!”
Nghe thấy lời này, Quý Noãn chợt nhìn vào ánh mắt điên cuồng của Tô Tuyết Ý: “Không phải cô đánh thuốc mê tôi sao?”
Tô Tuyết Ý tựa như nghe thấy chuyện nực cười: “Mày còn giả bộ? Mày dựa vào bản lĩnh giả vờ vô tội mới khiến Mặc Cảnh Thâm một lòng một dạ với mày phải không? Rõ ràng là chúng mày đánh thuốc mê tao! Thật may là tao tỉnh lại trước! Thật may là trước khi đi tiệc tao đã bỏ thêm dao vào túi! Bất cứ lúc nào tao cũng có thể lấy mạng mày!”
Không phải là Tô Tuyết Ý…
Hai người bọn họ đều bị đánh thuốc mê cùng lúc sao?
Tô Tuyết Ý vừa nói xong lại muốn nhào đến, Quý Noãn lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Cô tỉnh táo lại cho tôi trước đi!”
Đồng thời tay Quý Noãn đè chặt cổ tay Tô Tuyết Ý, ngước mắt lên quan sát chiếc xe.
Đây là một chiếc BMW kiểu mới, đang lao như tên bắn trên đường cao tốc. Vị trí của cô và Tô Tuyết Ý là ở phía sau xe, cách chỗ ngồi của tài xế một vách ngăn tựa như kính hoặc nhựa dày, không thể nhìn thấy người lái xe phía trước là ai.
Với cảnh vật đang lùi vùn vụt ngoài cửa sổ, cô có thể đoán tốc độ của chiếc xe này ít nhất là một trăm năm mươi cây số một giờ.
Tại sao hai người đều bị đánh thuốc mê rồi bị ném lên xe?
Quý Noãn đè tay lên trán, nhớ lại lúc mình vào phòng vệ sinh thì nhìn thấy Tô Tuyết Ý đang ở bên trong.
Lúc đó, Tô Tuyết Ý đang đứng trước gương của nhà vệ sinh tô son đỏ, vừa tô vừa nhìn Quý Noãn đi ngang qua sau lưng. Đáy mắt cô ta tựa như vực sâu muốn cắn nuốt Quý Noãn vậy. Ánh mắt đó rất quỷ dị, lộ ra sự hận thù điên cuồng giống như bây giờ.
Quý Noãn chỉ mới bước vào trong hai bước, nhưng lại lập tức lùi về sau theo bản năng. Cô không muốn ở chung một chỗ với kẻ đầu óc không bình thường.
Kết quả cô còn chưa đi ra, đột nhiên sau lưng có hai người phụ nữ gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh. Cô không thấy rõ hai người kia, nhưng quả thật lúc này cô cũng muốn đi vệ sinh, hơn nữa, cả tầng lầu chỉ có một nhà vệ sinh này. Khi thấy nơi này không chỉ có riêng cô và Tô Tuyết Ý nữa, Quý Noãn mới tránh né cô ta, bước về phía cánh cửa xa hơn.
Đến khi cô bước từ gian vệ sinh ra thì đã không còn thấy bóng dáng Tô Tuyết Ý.
Sau đó Quý Noãn đi rửa tay, vừa nhúng tay vào nước, thình lình cô nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt truyền từ trong gian cách âm gần nhất, tiếng hét đó rất giống của Tô Tuyết Ý. Cô nghe thấy mà cả người run lên, vô thức muốn chạy ra ngoài. Ngay lúc này thì cánh cửa sau lưng bật mở, có người xông từ bên trong ra. Chân Quý Noãn còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh thì người đã bị kéo trở về, đồng thời cửa phòng vệ sinh bị hai người phụ nữ có sức lực rất lớn khóa trái. Mũi Quý Noãn bị bịt lại bằng một mảnh vải ướt, mùi vị gay mũi khiến cô từ từ lịm dần, cho đến khi hoàn toàn mất đi tri giác.
Tất cả chỉ phát sinh trong vòng hai ba giây, cô vốn không kịp phản ứng.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ mình và Tô Tuyết Ý đều bị đánh thuốc mê một lượt, lại còn đồng thời bị đưa đi?
“Cô nghe đây! Bây giờ không phải là lúc nổi điên!” Quý Noãn nhìn đường cao tốc ngoài cửa xe và đồi núi sông ngòi hoang vu hai bên đường, nghiêm túc nói: “Có lẽ hai chúng ta đều bị bắt cóc cùng lúc. Trước đó là ai mời cô đến buổi tiệc? Là Tô Tri Lam mời cô đi chung, hay là cô chủ động muốn đi theo cô ta?”
Ánh mắt Tô Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào Quý Noãn: “Mày còn muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa tao và chị họ à?”
“Hiện giờ mạng sống hai chúng ta đã bị cột vào nhau rồi! Tôi còn châm ngòi cái gì hả?” Quý Noãn nhịn không được mà mở miệng mắng sự bộp chộp nóng nảy của cô ta: “Hiện tại chúng ta còn chẳng biết mình đang ở đâu, đang lâm vào tình cảnh gì nữa đấy! Cô mau trả lời tôi, có phải Tô Tri Lam mời cô đi dự tiệc không?”
/747
|