Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 329: Ném hai tiếng bà mặc qua một bên, cô cũng chẳng là cái thá gì cả!
/747
|
Quý Noãn cũng không ngạc nhiên khi thấy Tô Tri Lam tìm đến bệnh viện.
Mà cô chỉ thấy lạ ở chỗ, chẳng lẽ cô ta không ngồi yên được sao? Mới gặp mặt ở quán trà chưa lâu, chẳng mấy chốc cô ta đã tìm tới bệnh viện rồi?
Quý Noãn trong phòng tắm bước ra, bộ đồng phục bệnh nhân trên người cô hơi rộng và nhàu, vạt áo cũng chưa cài hết nút. Cô đang lau tóc thì chợt thấy Tô Tri Lam đẩy cửa bước vào.
“Cô Tô?” Khi vừa nhìn thấy cô ta, Quý Noãn hơi kinh ngạc.
Vừa vào phòng, Tô Tri Lam đứng ở trước cửa, nhìn thấy dáng vẻ của Quý Noãn là biết cô mới tắm xong. Cổ áo Quý Noãn mở rộng, Tô Tri Lam chợt nhận thấy một vết màu đỏ mờ ám trên cổ cô. Ánh mắt cô ta lóe sáng, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi cứ tưởng ai bị bệnh, không ngờ là cô Quý cũng nằm viện. Cô bị cảm hay là khó chịu ở đâu? Vừa nghe nói cô ở trong này, tôi liền tới đây thăm cô, cô không phiền chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, tuy nhiên nếu cô tới sớm vài phút, có thể tôi vẫn còn ở trong phòng tắm.” Quý Noãn tiếp tục lau tóc, rồi bỏ khăn xuống, vừa chỉnh lại quần áo trên người, vừa lạnh nhạt nói: “Cô Tô tới bệnh viện với mục đích gì?”
“Tôi nghe nói Cảnh Thâm bị thương?”
Quý Noãn không dừng động tác vuốt tay áo, mắt cũng không thèm nhướng lên, nói: “Ai nói cho cô biết?”
Tô Tri Lam cong môi: “Tôi có quen biết vài người trong căn cứ của Nam Hành. Dù sao thì trong giới buôn bán vũ khí, nhà họ Tô cũng có địa vị quan trọng. Chỉ là hiện nay nhà họ Tô không hoàn toàn dựa vào việc đó để kiếm sống mà thôi. Bởi vậy, mấy năm nay nhà họ Tô cũng ít liên hệ với người trong giới, nhưng trước kia căn cứ XI và nhà họ Tô coi như cũng từng có quan hệ khăng khít. Tôi nghe được một số tin tức liên quan từ họ cũng là chuyện bình thường.”
Quý Noãn không trả lời, vẫn tiếp tục xắn tay áo.
Tối hôm qua Mặc Cảnh Thâm cũng thật quá đáng, anh gần như bắt nạt cô suốt đêm, cánh tay cô cũng bị đè nặng. Bộ quần áo này cô mới mặc hôm qua sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng chỉ sau một đêm, nó đã trở nên nhàu nhĩ không ra hình thù gì nữa. Ai không biết còn tưởng cô mặc bộ quần áo này đã nhiều ngày chưa thay.
Thấy dáng vẻ ung dung điềm tĩnh như không quá để ý tới bất cứ việc gì của cô, Tô Tri Lam cười nói: “Hẳn là cô Quý biết tình trạng vết thương của Cảnh Thâm? Vết thương của anh ấy có nghiêm trọng lắm không? Tôi thấy có nhiều người của căn cứ XI canh gác quanh bệnh viện. Nghe nói ngay cả người của Sĩ quan đặc công Ân cũng đã được điều động tới, tôi rất lo lắng cho vết thương của Mặc Cảnh Thâm.”
“Lo lắng thì cô trực tiếp đến gặp anh ấy đi, tới chỗ tôi làm cái gì?” Quý Noãn nhếch môi, như cười như không, nhướng mắt nhìn cô ta: “Nếu cô Tô đã quen thuộc với người của căn cứ đến mức như người một nhà, thì hẳn là người bên ngoài khu phòng bệnh cũng không dám ngăn cản cô. Cô thấy cần đến đâu thì cứ đi, chuyện đi thăm bệnh xã giao này cô không cần giải thích với tôi làm gì. Tôi còn chưa khắt khe đến mức ngay cả bạn bè của chồng đến thăm mà cũng khó chịu.”
Tô Tri Lam nhìn Quý Noãn, im lặng một lát mới nói: “Hàng năm căn cứ liên tục nhận thêm người mới, dù sao cũng có vài người không nhận ra tôi. Nếu tôi cứ đi bừa thì cũng hơi bất tiện, chẳng may bị ngăn cản thì xấu hổ lắm!”
Quý Noãn thầm cười nhạt.
Rõ ràng là cô ta đã tới đó rồi, nhưng bị chặn ngoài cửa, ngay cả mặt của Mặc Cảnh Thâm cũng không được nhìn thấy.
Xấu hổ thì cũng đã xấu hổ rồi, còn chạy tới đây bám lấy mình làm gì?
Người mới?
Rõ ràng người canh gác bên ngoài khu phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm đều là những người có thâm niên của căn cứ như Phong Lăng. Đám người như A K đã đi theo Nam Hành nhiều năm, sao họ không nhận ra Tô Tri Lam được.
“Cũng đúng, bị người mà mình tự cho là rất quen thuộc chặn ngoài cửa, quả thật rất xấu hổ.” Quý Noãn thản nhiên nói một câu, rồi đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, vừa mở điện thoại đọc tin, vừa hờ hững nói: “Chỗ tôi cũng không có gì thú vị để xem. Hơn nữa, tôi và cô Tô cũng không quen biết gì nhiều, gọi là thăm thì cũng đã thăm xong rồi, không khí trong bệnh viện không tốt, cô nên nhanh chóng về đi! Tôi sẽ nói một tiếng với Cảnh Thâm là cô có tới, tấm lòng của cô, vợ chồng tôi xin ghi nhận.”
Quý Noãn không cần quá lịch sự với cô ta, thậm chí ngay cả một câu khách sáo bảo cô ta tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, cô cũng không thèm nói.
Nhưng Tô Tri Lam hoàn toàn không có ý định rời đi, cô ta bước tới bên giường, chỉ vào chiếc ghế đặt bên cạnh, hỏi: “Tôi ngồi được chứ?”
Quý Noãn vẫn nhìn vào điện thoại, chỉ hơi nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói: “Muốn ngồi thì cứ việc.”
“Dường như cô Quý rất e dè tôi.” Tô Tri Lam nhìn cô một cái, vừa nói vừa tự kéo ghế ngồi đối diện với Quý Noãn.
Nghe vậy, Quý Noãn bật cười: “Tôi không muốn nói chuyện nhiều, kẻo vô tình lại làm cô bị tổn thương.”
Đôi mày thanh tú của Tô Tri Lam khẽ nhướng lên, cô ta đang định lên tiếng thì Quý Noãn đã buông điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn cô ta.
Mái tóc ướt nước của Quý Noãn xõa sau lưng, dáng vẻ vừa mới tắm xong tuy trông hết sức tươi tắn sạch sẽ, nhưng cũng gần như không có lợi thế so với nhan sắc của Tô Tri Lam. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, thái độ của Quý Noãn vẫn rất điềm đạm thong dong.
Tình huống như vậy khiến Tô Tri Lam khó có thể suy đoán tâm tình của Quý Noãn như thế nào.
Cô ta đã tìm hiểu tính cách của Quý Noãn, Tô Tuyết Ý cũng cho cô ta biết Quý Noãn là một người thoạt nhìn đơn giản, nhưng không dễ bắt nạt.
Thực tế cũng đã chứng minh, Quý Noãn không hề bị tác động bởi tấm ảnh và chiếc nhẫn kia.
Tô Tri Lam thoáng do dự rồi chợt đi thẳng vào vấn đề: “Cô Quý, cô nói trước khi nhận được tấm ảnh kia, cô cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, như vậy bây giờ cô đã biết tôi là ai rồi sao?”
Quý Noãn nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ trào phúng: “Cô đã từng giới thiệu, cũng đã đưa nhẫn đính hôn ra, không cần phải tự giới thiệu lần nữa. Đối với tên và thân phận của cô, tôi cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không đủ nhẫn nại để nghe đi nghe lại nhiều lần.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quý Noãn, Tô Tri Lam im lặng một hồi, rồi đột nhiên nhếch môi, cũng không nói lời thừa, cất tiếng: “Cô Quý, đúng là tôi đến đây với ý đồ không tốt. Tôi cũng thừa nhận mục tiêu của mình chính là Mặc Cảnh Thâm, một người đàn ông từng có tình cảm chân thành với mình, bây giờ lại trở thành chồng của một người phụ nữ đến sau. Đổi lại là ai trong trường hợp này cũng đều không thể chấp nhận được. Thế nhưng thái độ của cô cho thấy, cô chỉ cần ôm chân Mặc Cảnh Thâm không buông là được rồi, hoàn toàn không bận tâm đến việc anh ấy đã từng có người phụ nữ nào hay chưa?”
Ngừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Cô không phải là một phụ nữ nhẫn nại, mà trùng hợp là tôi cũng không. Tôi có thể nói rõ để cô biết, Mặc Cảnh Thâm đối xử tốt với cô, chỉ vì cô là vợ của anh ấy. Nếu anh ấy cưới một người khác làm vợ thì cũng vậy thôi. Cô đừng tưởng rằng cô là ngoại lệ, cũng đừng quá bận tâm đến địa vị trong cuộc hôn nhân này. Ném hai tiếng ‘bà Mặc’ qua một bên, cô cũng chẳng là cái thá gì cả!”
Mà cô chỉ thấy lạ ở chỗ, chẳng lẽ cô ta không ngồi yên được sao? Mới gặp mặt ở quán trà chưa lâu, chẳng mấy chốc cô ta đã tìm tới bệnh viện rồi?
Quý Noãn trong phòng tắm bước ra, bộ đồng phục bệnh nhân trên người cô hơi rộng và nhàu, vạt áo cũng chưa cài hết nút. Cô đang lau tóc thì chợt thấy Tô Tri Lam đẩy cửa bước vào.
“Cô Tô?” Khi vừa nhìn thấy cô ta, Quý Noãn hơi kinh ngạc.
Vừa vào phòng, Tô Tri Lam đứng ở trước cửa, nhìn thấy dáng vẻ của Quý Noãn là biết cô mới tắm xong. Cổ áo Quý Noãn mở rộng, Tô Tri Lam chợt nhận thấy một vết màu đỏ mờ ám trên cổ cô. Ánh mắt cô ta lóe sáng, cố gắng lắm mới miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác, bình tĩnh nói: “Lúc trước tôi cứ tưởng ai bị bệnh, không ngờ là cô Quý cũng nằm viện. Cô bị cảm hay là khó chịu ở đâu? Vừa nghe nói cô ở trong này, tôi liền tới đây thăm cô, cô không phiền chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, tuy nhiên nếu cô tới sớm vài phút, có thể tôi vẫn còn ở trong phòng tắm.” Quý Noãn tiếp tục lau tóc, rồi bỏ khăn xuống, vừa chỉnh lại quần áo trên người, vừa lạnh nhạt nói: “Cô Tô tới bệnh viện với mục đích gì?”
“Tôi nghe nói Cảnh Thâm bị thương?”
Quý Noãn không dừng động tác vuốt tay áo, mắt cũng không thèm nhướng lên, nói: “Ai nói cho cô biết?”
Tô Tri Lam cong môi: “Tôi có quen biết vài người trong căn cứ của Nam Hành. Dù sao thì trong giới buôn bán vũ khí, nhà họ Tô cũng có địa vị quan trọng. Chỉ là hiện nay nhà họ Tô không hoàn toàn dựa vào việc đó để kiếm sống mà thôi. Bởi vậy, mấy năm nay nhà họ Tô cũng ít liên hệ với người trong giới, nhưng trước kia căn cứ XI và nhà họ Tô coi như cũng từng có quan hệ khăng khít. Tôi nghe được một số tin tức liên quan từ họ cũng là chuyện bình thường.”
Quý Noãn không trả lời, vẫn tiếp tục xắn tay áo.
Tối hôm qua Mặc Cảnh Thâm cũng thật quá đáng, anh gần như bắt nạt cô suốt đêm, cánh tay cô cũng bị đè nặng. Bộ quần áo này cô mới mặc hôm qua sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng chỉ sau một đêm, nó đã trở nên nhàu nhĩ không ra hình thù gì nữa. Ai không biết còn tưởng cô mặc bộ quần áo này đã nhiều ngày chưa thay.
Thấy dáng vẻ ung dung điềm tĩnh như không quá để ý tới bất cứ việc gì của cô, Tô Tri Lam cười nói: “Hẳn là cô Quý biết tình trạng vết thương của Cảnh Thâm? Vết thương của anh ấy có nghiêm trọng lắm không? Tôi thấy có nhiều người của căn cứ XI canh gác quanh bệnh viện. Nghe nói ngay cả người của Sĩ quan đặc công Ân cũng đã được điều động tới, tôi rất lo lắng cho vết thương của Mặc Cảnh Thâm.”
“Lo lắng thì cô trực tiếp đến gặp anh ấy đi, tới chỗ tôi làm cái gì?” Quý Noãn nhếch môi, như cười như không, nhướng mắt nhìn cô ta: “Nếu cô Tô đã quen thuộc với người của căn cứ đến mức như người một nhà, thì hẳn là người bên ngoài khu phòng bệnh cũng không dám ngăn cản cô. Cô thấy cần đến đâu thì cứ đi, chuyện đi thăm bệnh xã giao này cô không cần giải thích với tôi làm gì. Tôi còn chưa khắt khe đến mức ngay cả bạn bè của chồng đến thăm mà cũng khó chịu.”
Tô Tri Lam nhìn Quý Noãn, im lặng một lát mới nói: “Hàng năm căn cứ liên tục nhận thêm người mới, dù sao cũng có vài người không nhận ra tôi. Nếu tôi cứ đi bừa thì cũng hơi bất tiện, chẳng may bị ngăn cản thì xấu hổ lắm!”
Quý Noãn thầm cười nhạt.
Rõ ràng là cô ta đã tới đó rồi, nhưng bị chặn ngoài cửa, ngay cả mặt của Mặc Cảnh Thâm cũng không được nhìn thấy.
Xấu hổ thì cũng đã xấu hổ rồi, còn chạy tới đây bám lấy mình làm gì?
Người mới?
Rõ ràng người canh gác bên ngoài khu phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm đều là những người có thâm niên của căn cứ như Phong Lăng. Đám người như A K đã đi theo Nam Hành nhiều năm, sao họ không nhận ra Tô Tri Lam được.
“Cũng đúng, bị người mà mình tự cho là rất quen thuộc chặn ngoài cửa, quả thật rất xấu hổ.” Quý Noãn thản nhiên nói một câu, rồi đi thẳng tới bên giường ngồi xuống, vừa mở điện thoại đọc tin, vừa hờ hững nói: “Chỗ tôi cũng không có gì thú vị để xem. Hơn nữa, tôi và cô Tô cũng không quen biết gì nhiều, gọi là thăm thì cũng đã thăm xong rồi, không khí trong bệnh viện không tốt, cô nên nhanh chóng về đi! Tôi sẽ nói một tiếng với Cảnh Thâm là cô có tới, tấm lòng của cô, vợ chồng tôi xin ghi nhận.”
Quý Noãn không cần quá lịch sự với cô ta, thậm chí ngay cả một câu khách sáo bảo cô ta tìm một chỗ trong phòng ngồi xuống, cô cũng không thèm nói.
Nhưng Tô Tri Lam hoàn toàn không có ý định rời đi, cô ta bước tới bên giường, chỉ vào chiếc ghế đặt bên cạnh, hỏi: “Tôi ngồi được chứ?”
Quý Noãn vẫn nhìn vào điện thoại, chỉ hơi nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói: “Muốn ngồi thì cứ việc.”
“Dường như cô Quý rất e dè tôi.” Tô Tri Lam nhìn cô một cái, vừa nói vừa tự kéo ghế ngồi đối diện với Quý Noãn.
Nghe vậy, Quý Noãn bật cười: “Tôi không muốn nói chuyện nhiều, kẻo vô tình lại làm cô bị tổn thương.”
Đôi mày thanh tú của Tô Tri Lam khẽ nhướng lên, cô ta đang định lên tiếng thì Quý Noãn đã buông điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn cô ta.
Mái tóc ướt nước của Quý Noãn xõa sau lưng, dáng vẻ vừa mới tắm xong tuy trông hết sức tươi tắn sạch sẽ, nhưng cũng gần như không có lợi thế so với nhan sắc của Tô Tri Lam. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, thái độ của Quý Noãn vẫn rất điềm đạm thong dong.
Tình huống như vậy khiến Tô Tri Lam khó có thể suy đoán tâm tình của Quý Noãn như thế nào.
Cô ta đã tìm hiểu tính cách của Quý Noãn, Tô Tuyết Ý cũng cho cô ta biết Quý Noãn là một người thoạt nhìn đơn giản, nhưng không dễ bắt nạt.
Thực tế cũng đã chứng minh, Quý Noãn không hề bị tác động bởi tấm ảnh và chiếc nhẫn kia.
Tô Tri Lam thoáng do dự rồi chợt đi thẳng vào vấn đề: “Cô Quý, cô nói trước khi nhận được tấm ảnh kia, cô cũng không biết đến sự tồn tại của tôi, như vậy bây giờ cô đã biết tôi là ai rồi sao?”
Quý Noãn nhìn cô ta, ánh mắt lộ vẻ trào phúng: “Cô đã từng giới thiệu, cũng đã đưa nhẫn đính hôn ra, không cần phải tự giới thiệu lần nữa. Đối với tên và thân phận của cô, tôi cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không đủ nhẫn nại để nghe đi nghe lại nhiều lần.”
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quý Noãn, Tô Tri Lam im lặng một hồi, rồi đột nhiên nhếch môi, cũng không nói lời thừa, cất tiếng: “Cô Quý, đúng là tôi đến đây với ý đồ không tốt. Tôi cũng thừa nhận mục tiêu của mình chính là Mặc Cảnh Thâm, một người đàn ông từng có tình cảm chân thành với mình, bây giờ lại trở thành chồng của một người phụ nữ đến sau. Đổi lại là ai trong trường hợp này cũng đều không thể chấp nhận được. Thế nhưng thái độ của cô cho thấy, cô chỉ cần ôm chân Mặc Cảnh Thâm không buông là được rồi, hoàn toàn không bận tâm đến việc anh ấy đã từng có người phụ nữ nào hay chưa?”
Ngừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp: “Cô không phải là một phụ nữ nhẫn nại, mà trùng hợp là tôi cũng không. Tôi có thể nói rõ để cô biết, Mặc Cảnh Thâm đối xử tốt với cô, chỉ vì cô là vợ của anh ấy. Nếu anh ấy cưới một người khác làm vợ thì cũng vậy thôi. Cô đừng tưởng rằng cô là ngoại lệ, cũng đừng quá bận tâm đến địa vị trong cuộc hôn nhân này. Ném hai tiếng ‘bà Mặc’ qua một bên, cô cũng chẳng là cái thá gì cả!”
/747
|