Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 315: Uất ức muốn ôm vợ nhưng lại không thể
/747
|
Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn lẩm nhẩm tên anh trong lòng, khom người xuống, hôn nhẹ lên vết bầm trên chân mày anh, lại hôn lên mắt anh, sống mũi cao, rồi cuối cùng là đôi môi nhạt màu của anh.
Tuy nhiên, cô không dám hôn quá mạnh, chỉ chạm nhẹ vào môi anh là đã muốn đứng dậy.
Kết quả, cô vừa định lùi lại thì đôi mắt vốn luôn lặng lẽ nhắm chặt của anh lúc này từ từ mở ra. Lúc môi cô cách môi anh mấy centimetre, đôi môi mỏng nhạt màu hé mở: “Sáng sớm đã bị em hôn tỉnh ngủ, đây có phải là phần thưởng cho sự trở về lành lặn bình an của anh không?”
Giọng anh trầm thấp, nhưng từng chữ lại như gõ vào trái tim cô.
Vẻ mặt Quý Noãn lúng túng, nhưng cô không lùi lại, mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, dõi theo ánh mắt anh mang theo vài phần tỉnh táo nhưng vẫn sâu thẳm như biển: “Anh tỉnh khi nào vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, cười nhẹ: “Mới tỉnh.”
“Bây giờ mới hơn sáu giờ thôi, bác sĩ nói tác dụng của thuốc mê ít nhất phải sau mười mấy tiếng mới hết, sao bây giờ anh đã tỉnh rồi?”
Cô gái đang khom người bên cạnh giường bệnh gầy hơn nhiều khi ở thành phố T. Cằm cô nhọn đi, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm rõ ràng vì không ngủ ngon. Dù ánh đèn không được sáng lắm, nhưng cũng thể nào che giấu được thần sắc trên mặt.
Anh chau mày lại, trầm giọng nói: “Đừng nói đã qua mười tiếng, dù bây giờ mới chích thuốc mê xong, em đến hôn anh thế này, anh cũng sẽ tỉnh giống vậy.”
Quý Noãn mỉm cười, định lấy cái ghế con trong phòng bệnh đến bên giường để ngồi với anh, chăm sóc anh.
Kết quả, cô vừa định đi lấy cái ghế thì bỗng nghe Mặc Cảnh Thâm nói: “Đừng ngồi, lại đây, nằm xuống.”
Quý Noãn nghe thấy anh khẽ động đậy, như là muốn nhường nửa chỗ trên giường bệnh cho cô.
Cô vội vàng quay đầu: “Anh đừng cử động. Lúc đầu miệng vết thương của anh đã bị giày vò qua mấy lần, bây giờ khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, anh phải tịnh dưỡng nhiều hơn, trong vòng mấy ngày không được cử động!”
“Quầng thâm rõ đến nỗi không che giấu được, mới sáu giờ đã chạy đến chỗ anh, em tưởng mình là thần tiên, không cần đi ngủ nghỉ ngơi sao?” Trong giọng nói của anh nhiễm chút thói quen chỉ bảo, anh ra hiệu bằng mắt, ý bảo cô đi qua.
Quý Noãn đành phải trở về, ngồi xuống mép giường: “Em đã ngủ rồi, nhưng những gì mắt thấy tai nghe vào mấy ngày trước thật sự quá dữ dội, sẽ mơ thấy ác mộng. Có thể phải cần một thời gian em mới trở lại bình thường. Anh còn nói em? Mấy ngày trước anh không ăn không uống, không phải cũng còn sống đó sao, em chỉ thiếu ngủ một chút thôi, ai mới là thần tiên hả?”
Mặc Cảnh Thâm không quan tâm đến sự cãi chày cãi cối của Quý Noãn, anh biết rõ tình trạng tâm lý gần đây của cô thay đổi.
Cô cần thời gian để xoa dịu những nỗi khiếp sợ kia. Anh cũng không thể cứ đứng một bên nhìn cô đứng đó sợ hãi một mình được.
“Bây giờ vẫn còn sớm, em cũng cần phải nghỉ ngơi, ngủ một mình lại gặp ác mộng, vậy thì ngủ ở chỗ anh, hửm?”
Anh nằm ngửa, không cựa quậy theo lời cô, chỉ kiên nhẫn ấm áp nói, dỗ dành cô cùng nằm xuống.
Mặc dù đây là giường đơn, nhưng vẫn to hơn một chút so với giường bệnh ở bệnh viện bình thường. Nếu Quý Noãn thật sự lên đó nằm, thì không gian cũng thoải mái.
Trong chăn chỉ có anh, cô ngồi ở mép giường, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lại nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Vậy anh cam đoan là không được cử động đi. Lỡ như vì em mà gây ra vấn đề gì ở chỗ mới khâu sau lưng, em sẽ không đến phòng bệnh chăm sóc anh nữa!”
Anh dường như nở nụ cười, tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực, không vạch trần ý nghĩ muốn nằm nhưng lại ngại của cô, mà chỉ nói: “Ừ.”
Quý Noãn nhận lấy một góc chăn, sau khi vén lên liền nghiêng người nằm xuống. Tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, nhưng Quý Noãn lại vỗ nhè nhẹ lên tay anh rồi cẩn thận rút tay mình ra: “Đã nói là không được cử động!”
“Tay cũng không được sao?” Mặc Cảnh Thâm nói bên tai cô.
“Không được, cử động ngón tay thì sẽ động đến xương ngón tay, mà động đến xương ngón tay thì sẽ động đến cánh tay, sau đó là đến bả vai, rồi sau đó nữa sẽ tổn thương tới lưng và cổ, một chút cũng không được cử động!”
Quý Noãn vừa nói vừa cẩn thận nằm xuống giống như gặp đại dịch, không dám động vào người anh.
Sao cô có thể nghĩ đến có ngày mình ngủ bên cạnh Mặc Cảnh Thâm nhưng lại không dám chạm vào anh chút nào chứ.
“Em nghĩ anh yếu đến vậy sao? Nắm tay cũng có thể làm tổn thương đến lưng?” Câu nói này của anh rõ ràng là bình tĩnh trần thuật, nhưng lại nghe như trêu chọc, thậm chí còn dường như xen lẫn chút uất ức muốn ôm vợ nhưng lại không thể.
Quý Noãn nằm ngửa, nhìn lên chiếc đèn dây tóc bằng thủy tinh trên trần nhà, cảm thán bệnh viện này không chỉ mạnh về trình độ chữa bệnh, mà ngay cả trang thiết bị được lắp đặt trong phòng bệnh đặc biệt này cũng thật sự sang trọng. Nếu tông màu chủ đạo không gần với màu trắng, nếu chiếc giường bệnh này không phải màu trắng, thì thật sự có thể so sánh với khách sạn năm sao.
Để không ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh, cô nhẹ nhàng trở người trên giường, xoay mặt về phía anh: “Vậy em nhìn anh ngủ, được không?”
“… Em nhìn anh như thế thì anh ngủ thế nào được?” Giọng điệu của anh như cười mà không phải cười.
Quý Noãn: “Em làm thế là ảnh hưởng đến anh hả? Vậy em về phòng bệnh của mình nhé?”
Anh dừng một lát rồi chậm rãi rụt cái tay đang định nắm lấy tay cô lại, dè dặt trả lời: “Hay em cứ nằm đây đi.”
Câu tiếp theo, “… Lúc gặp ác mộng em rất dễ bị hoảng sợ. Em ở đây thì anh có thể trấn an em bất cứ lúc nào.”
Quý Noãn im lặng hai giây.
“Trước đây em thường gặp ác mộng lắm sao?”
Mặc Cảnh Thâm bỗng lườm cô: “Trí nhớ của em còn có thể kém hơn nữa không?”
“…”
“Mấy tháng trước em phát sốt, cứ ôm lấy tay anh xin anh đừng đi, cả người run cầm cập rồi bị ác mộng đeo bám không tỉnh lại được, em không nhớ sao?”
“…”
Hình như thật sự có chuyện này.
“Hình như lâu rồi em chưa gặp lại những cơn ác mộng đó.” Cô dựa vào anh, cẩn thận áp mặt mình vào bên bả vai không bị thương của anh, buồn bã nói nhỏ.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn cô hai giây: “Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”
“Ừm.”
Dù thật sự không thể động đậy, nhưng anh vẫn chậm rãi nắm lấy tay cô trong chăn.
“Trên thế giới này không chỉ có đất nước hòa bình, chỉ cần muốn đi trải nghiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đất nước còn hỗn loạn hơn cả Campuchia. Những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường quốc gia sẽ chỉ càng khốc liệt hơn. Dành chút thời gian xem nhiều tin tức chiến trường một chút thì em sẽ không mơ thấy ác mộng vì sự sống chết của những tên tội phạm liều mạng này nữa. Máu kia là bọn chúng nên đổ, mạng kia là bọn chúng tự mình vứt đi. Tính mạng của con người quả thật rất yếu ớt, sống trong thế giới hòa bình thì càng nên trân trọng phần yên ổn này.”
“Ừm.” Quý Noãn biết anh đang hỗ trợ tâm lý cho cô.
Lúc trước cô từng nghe nói có nhiều người thoát khỏi vài tai nạn hơi đặc biệt hoặc quốc gia loạn lạc đều phải tìm đến bác sĩ tâm lý để hỗ trợ tâm lý. Vì vậy, có những người cả đời cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh máu me chết chóc này.
Tâm lý của cô không yếu đến vậy.
Vì biên độ di chuyển tay của Mặc Cảnh Thâm không lớn, nên Quý Noãn không đẩy tay anh ra, mà ngoan ngoãn để mặc anh nắm lấy tay mình, năm ngón tay đan nhau.
Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn lẩm nhẩm tên anh trong lòng, khom người xuống, hôn nhẹ lên vết bầm trên chân mày anh, lại hôn lên mắt anh, sống mũi cao, rồi cuối cùng là đôi môi nhạt màu của anh.
Tuy nhiên, cô không dám hôn quá mạnh, chỉ chạm nhẹ vào môi anh là đã muốn đứng dậy.
Kết quả, cô vừa định lùi lại thì đôi mắt vốn luôn lặng lẽ nhắm chặt của anh lúc này từ từ mở ra. Lúc môi cô cách môi anh mấy centimetre, đôi môi mỏng nhạt màu hé mở: “Sáng sớm đã bị em hôn tỉnh ngủ, đây có phải là phần thưởng cho sự trở về lành lặn bình an của anh không?”
Giọng anh trầm thấp, nhưng từng chữ lại như gõ vào trái tim cô.
Vẻ mặt Quý Noãn lúng túng, nhưng cô không lùi lại, mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh, dõi theo ánh mắt anh mang theo vài phần tỉnh táo nhưng vẫn sâu thẳm như biển: “Anh tỉnh khi nào vậy?”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, cười nhẹ: “Mới tỉnh.”
“Bây giờ mới hơn sáu giờ thôi, bác sĩ nói tác dụng của thuốc mê ít nhất phải sau mười mấy tiếng mới hết, sao bây giờ anh đã tỉnh rồi?”
Cô gái đang khom người bên cạnh giường bệnh gầy hơn nhiều khi ở thành phố T. Cằm cô nhọn đi, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm rõ ràng vì không ngủ ngon. Dù ánh đèn không được sáng lắm, nhưng cũng thể nào che giấu được thần sắc trên mặt.
Anh chau mày lại, trầm giọng nói: “Đừng nói đã qua mười tiếng, dù bây giờ mới chích thuốc mê xong, em đến hôn anh thế này, anh cũng sẽ tỉnh giống vậy.”
Quý Noãn mỉm cười, định lấy cái ghế con trong phòng bệnh đến bên giường để ngồi với anh, chăm sóc anh.
Kết quả, cô vừa định đi lấy cái ghế thì bỗng nghe Mặc Cảnh Thâm nói: “Đừng ngồi, lại đây, nằm xuống.”
Quý Noãn nghe thấy anh khẽ động đậy, như là muốn nhường nửa chỗ trên giường bệnh cho cô.
Cô vội vàng quay đầu: “Anh đừng cử động. Lúc đầu miệng vết thương của anh đã bị giày vò qua mấy lần, bây giờ khó khăn lắm mới phẫu thuật xong, anh phải tịnh dưỡng nhiều hơn, trong vòng mấy ngày không được cử động!”
“Quầng thâm rõ đến nỗi không che giấu được, mới sáu giờ đã chạy đến chỗ anh, em tưởng mình là thần tiên, không cần đi ngủ nghỉ ngơi sao?” Trong giọng nói của anh nhiễm chút thói quen chỉ bảo, anh ra hiệu bằng mắt, ý bảo cô đi qua.
Quý Noãn đành phải trở về, ngồi xuống mép giường: “Em đã ngủ rồi, nhưng những gì mắt thấy tai nghe vào mấy ngày trước thật sự quá dữ dội, sẽ mơ thấy ác mộng. Có thể phải cần một thời gian em mới trở lại bình thường. Anh còn nói em? Mấy ngày trước anh không ăn không uống, không phải cũng còn sống đó sao, em chỉ thiếu ngủ một chút thôi, ai mới là thần tiên hả?”
Mặc Cảnh Thâm không quan tâm đến sự cãi chày cãi cối của Quý Noãn, anh biết rõ tình trạng tâm lý gần đây của cô thay đổi.
Cô cần thời gian để xoa dịu những nỗi khiếp sợ kia. Anh cũng không thể cứ đứng một bên nhìn cô đứng đó sợ hãi một mình được.
“Bây giờ vẫn còn sớm, em cũng cần phải nghỉ ngơi, ngủ một mình lại gặp ác mộng, vậy thì ngủ ở chỗ anh, hửm?”
Anh nằm ngửa, không cựa quậy theo lời cô, chỉ kiên nhẫn ấm áp nói, dỗ dành cô cùng nằm xuống.
Mặc dù đây là giường đơn, nhưng vẫn to hơn một chút so với giường bệnh ở bệnh viện bình thường. Nếu Quý Noãn thật sự lên đó nằm, thì không gian cũng thoải mái.
Trong chăn chỉ có anh, cô ngồi ở mép giường, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lại nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Vậy anh cam đoan là không được cử động đi. Lỡ như vì em mà gây ra vấn đề gì ở chỗ mới khâu sau lưng, em sẽ không đến phòng bệnh chăm sóc anh nữa!”
Anh dường như nở nụ cười, tiếng cười nhẹ phát ra từ lồng ngực, không vạch trần ý nghĩ muốn nằm nhưng lại ngại của cô, mà chỉ nói: “Ừ.”
Quý Noãn nhận lấy một góc chăn, sau khi vén lên liền nghiêng người nằm xuống. Tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô, nhưng Quý Noãn lại vỗ nhè nhẹ lên tay anh rồi cẩn thận rút tay mình ra: “Đã nói là không được cử động!”
“Tay cũng không được sao?” Mặc Cảnh Thâm nói bên tai cô.
“Không được, cử động ngón tay thì sẽ động đến xương ngón tay, mà động đến xương ngón tay thì sẽ động đến cánh tay, sau đó là đến bả vai, rồi sau đó nữa sẽ tổn thương tới lưng và cổ, một chút cũng không được cử động!”
Quý Noãn vừa nói vừa cẩn thận nằm xuống giống như gặp đại dịch, không dám động vào người anh.
Sao cô có thể nghĩ đến có ngày mình ngủ bên cạnh Mặc Cảnh Thâm nhưng lại không dám chạm vào anh chút nào chứ.
“Em nghĩ anh yếu đến vậy sao? Nắm tay cũng có thể làm tổn thương đến lưng?” Câu nói này của anh rõ ràng là bình tĩnh trần thuật, nhưng lại nghe như trêu chọc, thậm chí còn dường như xen lẫn chút uất ức muốn ôm vợ nhưng lại không thể.
Quý Noãn nằm ngửa, nhìn lên chiếc đèn dây tóc bằng thủy tinh trên trần nhà, cảm thán bệnh viện này không chỉ mạnh về trình độ chữa bệnh, mà ngay cả trang thiết bị được lắp đặt trong phòng bệnh đặc biệt này cũng thật sự sang trọng. Nếu tông màu chủ đạo không gần với màu trắng, nếu chiếc giường bệnh này không phải màu trắng, thì thật sự có thể so sánh với khách sạn năm sao.
Để không ảnh hưởng đến miệng vết thương của anh, cô nhẹ nhàng trở người trên giường, xoay mặt về phía anh: “Vậy em nhìn anh ngủ, được không?”
“… Em nhìn anh như thế thì anh ngủ thế nào được?” Giọng điệu của anh như cười mà không phải cười.
Quý Noãn: “Em làm thế là ảnh hưởng đến anh hả? Vậy em về phòng bệnh của mình nhé?”
Anh dừng một lát rồi chậm rãi rụt cái tay đang định nắm lấy tay cô lại, dè dặt trả lời: “Hay em cứ nằm đây đi.”
Câu tiếp theo, “… Lúc gặp ác mộng em rất dễ bị hoảng sợ. Em ở đây thì anh có thể trấn an em bất cứ lúc nào.”
Quý Noãn im lặng hai giây.
“Trước đây em thường gặp ác mộng lắm sao?”
Mặc Cảnh Thâm bỗng lườm cô: “Trí nhớ của em còn có thể kém hơn nữa không?”
“…”
“Mấy tháng trước em phát sốt, cứ ôm lấy tay anh xin anh đừng đi, cả người run cầm cập rồi bị ác mộng đeo bám không tỉnh lại được, em không nhớ sao?”
“…”
Hình như thật sự có chuyện này.
“Hình như lâu rồi em chưa gặp lại những cơn ác mộng đó.” Cô dựa vào anh, cẩn thận áp mặt mình vào bên bả vai không bị thương của anh, buồn bã nói nhỏ.
Mặc Cảnh Thâm đưa mắt nhìn cô hai giây: “Ngủ đi, có anh ở đây rồi.”
“Ừm.”
Dù thật sự không thể động đậy, nhưng anh vẫn chậm rãi nắm lấy tay cô trong chăn.
“Trên thế giới này không chỉ có đất nước hòa bình, chỉ cần muốn đi trải nghiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được đất nước còn hỗn loạn hơn cả Campuchia. Những điều mắt thấy tai nghe trên chiến trường quốc gia sẽ chỉ càng khốc liệt hơn. Dành chút thời gian xem nhiều tin tức chiến trường một chút thì em sẽ không mơ thấy ác mộng vì sự sống chết của những tên tội phạm liều mạng này nữa. Máu kia là bọn chúng nên đổ, mạng kia là bọn chúng tự mình vứt đi. Tính mạng của con người quả thật rất yếu ớt, sống trong thế giới hòa bình thì càng nên trân trọng phần yên ổn này.”
“Ừm.” Quý Noãn biết anh đang hỗ trợ tâm lý cho cô.
Lúc trước cô từng nghe nói có nhiều người thoát khỏi vài tai nạn hơi đặc biệt hoặc quốc gia loạn lạc đều phải tìm đến bác sĩ tâm lý để hỗ trợ tâm lý. Vì vậy, có những người cả đời cũng không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh máu me chết chóc này.
Tâm lý của cô không yếu đến vậy.
Vì biên độ di chuyển tay của Mặc Cảnh Thâm không lớn, nên Quý Noãn không đẩy tay anh ra, mà ngoan ngoãn để mặc anh nắm lấy tay mình, năm ngón tay đan nhau.
/747
|