Truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Hoàn Thành
Chương 224: Tổng giám đốc mặc cũng là người hải thành, chẳng lẽ hai người là…
/747
|
Editor: Nguyetmai
Khoảnh khắc Quý Noãn đi tới trước cửa phòng hội nghị, nghe thấy thế cô liền dừng chân, gương mặt cứng ngắc.
Ngày đó, lẽ ra cô không nên quá phức tạp hóa mọi chuyện, không nên tỏ vẻ hoài nghi và thiếu tin tưởng. Lúc đó, cô rất muốn tự hỏi, liệu mình có lưu lại dấu vết tình cảm trên quá khứ trong sạch như tờ giấy trắng của anh hay không.
Bây giờ, thế này có tính là một câu trả lời gián tiếp không đây?
Cô rất quan trọng đối với anh sao?
Cùng lúc đó, Quý Noãn cảm thấy từ phía sau có một ánh mắt quen thuộc dõi theo bóng lưng của mình. Cô đứng ở chỗ cũ, biết rõ nơi này là phòng họp giáo viên, rất nhiều lãnh đạo ngành Giáo dục đang có mặt, thế là cô liền lấy lại bình tĩnh rồi bước nhanh ra ngoài.
Phong Lăng vẫn chờ cô ở bên ngoài. Thấy cô đi ra, Phong Lăng liền bước tới đón, ánh mắt như dò hỏi người ở bên trong có đúng là ông Mặc hay không. Quý Noãn chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng xuống lầu.
Trời đã nhập nhoạng tối, thành phố T vừa lên đèn, ánh sáng rực rỡ. Khuôn viên của trường Đại học T cách đèn đường hơi xa một chút.
Vì Quý Noãn nói muốn ngồi một mình một lát nên Phong Lăng tìm một chỗ cách xa không làm phiền đến cô, đứng lại ở đó trông chừng. Cô thấy Quý Noãn đi đi lại lại trên sân thể dục sau khuôn viên trường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Khoảng một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sắc trời càng lúc càng tối đen, trên tòa nhà giảng đường cũng chỉ có tầng trên cùng còn sáng đèn.
Chợt thoáng nhìn thấy đèn phòng hội nghị ở tầng trên cùng phụt tắt, Quý Noãn liền rảo bước từ cửa sau đi vào. Thấy mấy lãnh đạo trường vừa vặn đi xuống lầu, lại nhìn thấy Giáo sư Lâm đi phía sau, cô bước tới hỏi: "Thưa thầy, hội nghị đã kết thúc rồi ạ?"
"Đã 8 giờ hơn rồi, sao em còn chưa về phòng ngủ?" Giáo sư Lâm kinh ngạc nhìn cô: "Đêm nay gió lớn lắm, em tranh thủ về nghỉ sớm một chút đi, đừng để bị cảm."
"Tất cả mọi người đều đã xuống lầu rồi hả thầy?" Quý Noãn không thấy bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm đâu cả.
"Phía nhà đầu tư đi trước rồi, thầy và mấy lãnh đạo trường họp thêm mấy phút, bây giờ trong hội trường không còn ai hết. Sao vậy? Em muốn tìm ai?" Giáo sư Lâm nhìn cô từ đầu xuống chân mấy lượt: "Thầy và cha em là người quen cũ, nhưng mấy năm nay thật sự là thầy quá bận, cũng không biết nhiều lắm về chuyện nhà em. Tổng Giám đốc Mặc cũng là người Hải Thành, chẳng lẽ hai người là…"
"Anh ấy đã đi trước rồi ạ?" Quý Noãn hơi nhíu mày, cũng không phủ nhận suy đoán của Giáo sư Lâm, coi như ngầm công nhận.
Lúc này Giáo sư Lâm lại nhìn cô một cái, thầm nghĩ ban nãy Mặc Cảnh Thâm nêu đích danh, muốn xem các hạng mục liên quan đến việc đào tạo ngành Quản lý doanh nghiệp của trường Đại học T, xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên…
Hóa ra là vì cô bé Quý Noãn này.
Giáo sư Lâm mỉm cười: "Mới vừa đi chưa bao lâu. Bây giờ nếu em đuổi theo thì có lẽ anh ta vừa mới ra khỏi cổng trường. Lúc này ngoài cổng trường đang là giờ cao điểm kẹt xe, hẳn là xe của anh ta còn chưa nổ máy đâu!"
Nói xong, Giáo sư Lâm cảm thấy chỉ dẫn như vậy cũng là vừa đủ, liền bỏ đi.
Chuyện của lớp trẻ, ông không có quyền hỏi đến. Nhưng vì Quý Noãn mà trường Đại học T thu hút được một nhà đầu tư lớn như vậy, thật sự có thể nói Quý Noãn có công rất lớn đối với thư viện và trường Đại học T.
Quý Noãn lưỡng lự hai ba giây, rồi vụt một cái, cô xoay người chạy ra ngoài.
Cô chạy một mạch ra tới cổng trường, nhìn thấy bên ngoài cổng có mấy chiếc xe đang đỗ, cũng không biết chiếc nào là của Mặc Cảnh Thâm.
Chiếc Ghost của anh không chạy tới thành phố T. Tuy thành phố T có công ty con của Tập đoàn Mặc thị, nhưng cô cũng không biết chiếc nào là xe công ty hoặc là xe dự phòng của anh ở đây. Trước kia cô thấy anh từng lái một chiếc xe việt dã màu đen. Nhưng lúc này cũng không thấy chiếc xe đó đâu cả.
Quý Noãn nhìn ra bãi đỗ xe bên ngoài trường. Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, cầm điện thoại di động gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Điện thoại đổ chuông, nhưng rất lâu không có người nhận cuộc gọi, cuối cùng tự tắt.
Trong khoảng thời gian đó, Quý Noãn cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại truyền ra từ chiếc xe nào gần đó cả.
Nói cách khác, Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi.
Cứ như vậy mà đi sao?
Quý Noãn chưa từ bỏ ý định, lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có ai nhận cuộc gọi.
Bất chợt, Quý Noãn giận dữ bóp chặt chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, trừng mắt nhìn từng chiếc xe một trong bãi đỗ xe.
Được lắm, Mặc Cảnh Thâm, anh đúng là đồ thù dai!
Quý Noãn xoay người lại quay về. Thấy Quý Noãn có vẻ không tìm được Mặc Cảnh Thâm, Phong Lăng từ xa đi tới, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của cô.
"Quý…" Phong Lăng thấy xung quanh không có sinh viên nào khác, liền nói nhỏ: "Bà Mặc, người tới hôm nay đúng là ông Mặc sao? Ông ấy đâu?"
"Không biết!"
Nghe giọng điệu tức tối của Quý Noãn, Phong Lăng ngẩn ra: "…"
***
Đêm nay Bạch Vi một mình đi ra ngoài gặp gỡ với mấy người bạn. Khi trở về, tâm tình cô rất vui vẻ, nhân tiện mua mấy lon bia về.
Biết Quý Noãn không uống bia rượu, cho nên cô định cùng Phong Lăng uống mấy lon.
Kết quả là đêm nay, lần đầu tiên trong đời, Quý Noãn cầm hai lon bia từ trên giường cô ấy, vừa ngồi xuống là uống một hơi, trông dáng vẻ như là muốn xem tửu lượng của mình cao thấp cỡ nào.
"Cái này… Em ấy làm sao vậy?" Bạch Vi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng bình tĩnh nói: "Có lẽ là vì nổi cáu."
"Ai mà có bản lĩnh khiến em ấy nổi giận thành như vậy? Hơn nữa, chẳng phải em ấy nói không thể uống rượu bia sao? Có nên can ngăn một câu không đây?"
"Thôi đi, cứ để cô ấy uống, uống xong nằm xuống ngủ một giấc thật say, bây giờ có ngăn cản cũng không được." Phong Lăng lại liếc nhìn Quý Noãn, biết lúc này Quý Noãn thật sự muốn uống rượu, cũng hiểu được tâm trạng của cô. Chỉ cần đêm nay Quý Noãn không ra khỏi cửa, cô muốn uống thế nào thì uống.
Bạch Vi thấy Quý Noãn đã uống hết hai lon bia, lúc này lại nhìn về phía mình, đôi mắt đầy vẻ mong đợi nhìn vào hai lon bia khác trong túi của cô.
"Hai người không uống sao?" Tửu lượng của Quý Noãn vốn không cao, mới uống hai lon bia có nồng độ không cao lắm thì vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ lên.
"Chị tiện đường mua ít bia, chỉ mua bốn lon. Nếu như thật sự muốn uống cho đã, thì chúng đến quán Pub đối diện trường mình cùng uống một chầu?" Bạch Vi thấy đêm nay Lăng Phi Phi không về, vừa vặn mấy người bọn cô có thể cùng nhau uống bia tán gẫu, cũng khó có dịp như thế này, bèn đề nghị: "Quán Pub kia cũng không tệ, không có bọn người chuyên quậy phá, chỉ có hai ca sĩ thường trực hát những tình khúc buồn bã ủy mị. Chị từng tới đó hai lần, ca sĩ hát không tệ, cảnh vật cũng được, các loại rượu cũng phong phú."
"Được, chúng ta đi!" Quý Noãn cầm lấy lon bia thứ ba, vừa mở nắp vừa nói.
Thấy tâm trạng của Quý Noãn vì say mà trở nên hăng hái, Phong Lăng nói thẳng: "Không được, đã 9 giờ hơn rồi, ngồi trong phòng uống vài lon thôi, uống xong rồi ngủ."
Như không nghe thấy lời nói của Phong Lăng, Quý Noãn cầm lấy áo khoác mặc vào rồi lại ngồi bên mép giường thay giày, vừa buộc dây giày vừa nói: "Đi thôi đi thôi, em mời."
Nói xong, cô lại nhìn về phía Phong Lăng đang không hề có ý định để cô ra ngoài: "Cùng đi đi, cô đi cùng tôi, sợ cái gì?"
Đâu phải là Phong Lăng sợ.
Nếu Quý Noãn thật sự muốn ra ngoài, thì cô sẽ theo Quý Noãn, chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được. Hơn nữa, một tháng qua, cũng không biết ông Mặc làm cái gì đối với nhà họ Tô bên Mỹ. Bên đó lúc này không thấy động tĩnh gì, hẳn là sẽ không thò tay tới nơi này làm phiền Quý Noãn.
Điều Phong Lăng lo lắng nhất không phải là sự an nguy của Quý Noãn, mà là hiện giờ Quý Noãn đã uống bia rồi, nếu như ông Mặc ở ngay gần đây vẫn chưa đi mà biết được Quý Noãn uống đồ có cồn…
Cô chỉ sợ sẽ phải đối mặt với lần thất nghiệp đầu tiên trong đời mình.
Khoảnh khắc Quý Noãn đi tới trước cửa phòng hội nghị, nghe thấy thế cô liền dừng chân, gương mặt cứng ngắc.
Ngày đó, lẽ ra cô không nên quá phức tạp hóa mọi chuyện, không nên tỏ vẻ hoài nghi và thiếu tin tưởng. Lúc đó, cô rất muốn tự hỏi, liệu mình có lưu lại dấu vết tình cảm trên quá khứ trong sạch như tờ giấy trắng của anh hay không.
Bây giờ, thế này có tính là một câu trả lời gián tiếp không đây?
Cô rất quan trọng đối với anh sao?
Cùng lúc đó, Quý Noãn cảm thấy từ phía sau có một ánh mắt quen thuộc dõi theo bóng lưng của mình. Cô đứng ở chỗ cũ, biết rõ nơi này là phòng họp giáo viên, rất nhiều lãnh đạo ngành Giáo dục đang có mặt, thế là cô liền lấy lại bình tĩnh rồi bước nhanh ra ngoài.
Phong Lăng vẫn chờ cô ở bên ngoài. Thấy cô đi ra, Phong Lăng liền bước tới đón, ánh mắt như dò hỏi người ở bên trong có đúng là ông Mặc hay không. Quý Noãn chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng xuống lầu.
Trời đã nhập nhoạng tối, thành phố T vừa lên đèn, ánh sáng rực rỡ. Khuôn viên của trường Đại học T cách đèn đường hơi xa một chút.
Vì Quý Noãn nói muốn ngồi một mình một lát nên Phong Lăng tìm một chỗ cách xa không làm phiền đến cô, đứng lại ở đó trông chừng. Cô thấy Quý Noãn đi đi lại lại trên sân thể dục sau khuôn viên trường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Khoảng một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sắc trời càng lúc càng tối đen, trên tòa nhà giảng đường cũng chỉ có tầng trên cùng còn sáng đèn.
Chợt thoáng nhìn thấy đèn phòng hội nghị ở tầng trên cùng phụt tắt, Quý Noãn liền rảo bước từ cửa sau đi vào. Thấy mấy lãnh đạo trường vừa vặn đi xuống lầu, lại nhìn thấy Giáo sư Lâm đi phía sau, cô bước tới hỏi: "Thưa thầy, hội nghị đã kết thúc rồi ạ?"
"Đã 8 giờ hơn rồi, sao em còn chưa về phòng ngủ?" Giáo sư Lâm kinh ngạc nhìn cô: "Đêm nay gió lớn lắm, em tranh thủ về nghỉ sớm một chút đi, đừng để bị cảm."
"Tất cả mọi người đều đã xuống lầu rồi hả thầy?" Quý Noãn không thấy bóng dáng của Mặc Cảnh Thâm đâu cả.
"Phía nhà đầu tư đi trước rồi, thầy và mấy lãnh đạo trường họp thêm mấy phút, bây giờ trong hội trường không còn ai hết. Sao vậy? Em muốn tìm ai?" Giáo sư Lâm nhìn cô từ đầu xuống chân mấy lượt: "Thầy và cha em là người quen cũ, nhưng mấy năm nay thật sự là thầy quá bận, cũng không biết nhiều lắm về chuyện nhà em. Tổng Giám đốc Mặc cũng là người Hải Thành, chẳng lẽ hai người là…"
"Anh ấy đã đi trước rồi ạ?" Quý Noãn hơi nhíu mày, cũng không phủ nhận suy đoán của Giáo sư Lâm, coi như ngầm công nhận.
Lúc này Giáo sư Lâm lại nhìn cô một cái, thầm nghĩ ban nãy Mặc Cảnh Thâm nêu đích danh, muốn xem các hạng mục liên quan đến việc đào tạo ngành Quản lý doanh nghiệp của trường Đại học T, xem ra cũng không phải là ngẫu nhiên…
Hóa ra là vì cô bé Quý Noãn này.
Giáo sư Lâm mỉm cười: "Mới vừa đi chưa bao lâu. Bây giờ nếu em đuổi theo thì có lẽ anh ta vừa mới ra khỏi cổng trường. Lúc này ngoài cổng trường đang là giờ cao điểm kẹt xe, hẳn là xe của anh ta còn chưa nổ máy đâu!"
Nói xong, Giáo sư Lâm cảm thấy chỉ dẫn như vậy cũng là vừa đủ, liền bỏ đi.
Chuyện của lớp trẻ, ông không có quyền hỏi đến. Nhưng vì Quý Noãn mà trường Đại học T thu hút được một nhà đầu tư lớn như vậy, thật sự có thể nói Quý Noãn có công rất lớn đối với thư viện và trường Đại học T.
Quý Noãn lưỡng lự hai ba giây, rồi vụt một cái, cô xoay người chạy ra ngoài.
Cô chạy một mạch ra tới cổng trường, nhìn thấy bên ngoài cổng có mấy chiếc xe đang đỗ, cũng không biết chiếc nào là của Mặc Cảnh Thâm.
Chiếc Ghost của anh không chạy tới thành phố T. Tuy thành phố T có công ty con của Tập đoàn Mặc thị, nhưng cô cũng không biết chiếc nào là xe công ty hoặc là xe dự phòng của anh ở đây. Trước kia cô thấy anh từng lái một chiếc xe việt dã màu đen. Nhưng lúc này cũng không thấy chiếc xe đó đâu cả.
Quý Noãn nhìn ra bãi đỗ xe bên ngoài trường. Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, cầm điện thoại di động gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Điện thoại đổ chuông, nhưng rất lâu không có người nhận cuộc gọi, cuối cùng tự tắt.
Trong khoảng thời gian đó, Quý Noãn cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại truyền ra từ chiếc xe nào gần đó cả.
Nói cách khác, Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi.
Cứ như vậy mà đi sao?
Quý Noãn chưa từ bỏ ý định, lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có ai nhận cuộc gọi.
Bất chợt, Quý Noãn giận dữ bóp chặt chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, trừng mắt nhìn từng chiếc xe một trong bãi đỗ xe.
Được lắm, Mặc Cảnh Thâm, anh đúng là đồ thù dai!
Quý Noãn xoay người lại quay về. Thấy Quý Noãn có vẻ không tìm được Mặc Cảnh Thâm, Phong Lăng từ xa đi tới, liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của cô.
"Quý…" Phong Lăng thấy xung quanh không có sinh viên nào khác, liền nói nhỏ: "Bà Mặc, người tới hôm nay đúng là ông Mặc sao? Ông ấy đâu?"
"Không biết!"
Nghe giọng điệu tức tối của Quý Noãn, Phong Lăng ngẩn ra: "…"
***
Đêm nay Bạch Vi một mình đi ra ngoài gặp gỡ với mấy người bạn. Khi trở về, tâm tình cô rất vui vẻ, nhân tiện mua mấy lon bia về.
Biết Quý Noãn không uống bia rượu, cho nên cô định cùng Phong Lăng uống mấy lon.
Kết quả là đêm nay, lần đầu tiên trong đời, Quý Noãn cầm hai lon bia từ trên giường cô ấy, vừa ngồi xuống là uống một hơi, trông dáng vẻ như là muốn xem tửu lượng của mình cao thấp cỡ nào.
"Cái này… Em ấy làm sao vậy?" Bạch Vi kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng bình tĩnh nói: "Có lẽ là vì nổi cáu."
"Ai mà có bản lĩnh khiến em ấy nổi giận thành như vậy? Hơn nữa, chẳng phải em ấy nói không thể uống rượu bia sao? Có nên can ngăn một câu không đây?"
"Thôi đi, cứ để cô ấy uống, uống xong nằm xuống ngủ một giấc thật say, bây giờ có ngăn cản cũng không được." Phong Lăng lại liếc nhìn Quý Noãn, biết lúc này Quý Noãn thật sự muốn uống rượu, cũng hiểu được tâm trạng của cô. Chỉ cần đêm nay Quý Noãn không ra khỏi cửa, cô muốn uống thế nào thì uống.
Bạch Vi thấy Quý Noãn đã uống hết hai lon bia, lúc này lại nhìn về phía mình, đôi mắt đầy vẻ mong đợi nhìn vào hai lon bia khác trong túi của cô.
"Hai người không uống sao?" Tửu lượng của Quý Noãn vốn không cao, mới uống hai lon bia có nồng độ không cao lắm thì vành mắt đã bắt đầu ửng đỏ lên.
"Chị tiện đường mua ít bia, chỉ mua bốn lon. Nếu như thật sự muốn uống cho đã, thì chúng đến quán Pub đối diện trường mình cùng uống một chầu?" Bạch Vi thấy đêm nay Lăng Phi Phi không về, vừa vặn mấy người bọn cô có thể cùng nhau uống bia tán gẫu, cũng khó có dịp như thế này, bèn đề nghị: "Quán Pub kia cũng không tệ, không có bọn người chuyên quậy phá, chỉ có hai ca sĩ thường trực hát những tình khúc buồn bã ủy mị. Chị từng tới đó hai lần, ca sĩ hát không tệ, cảnh vật cũng được, các loại rượu cũng phong phú."
"Được, chúng ta đi!" Quý Noãn cầm lấy lon bia thứ ba, vừa mở nắp vừa nói.
Thấy tâm trạng của Quý Noãn vì say mà trở nên hăng hái, Phong Lăng nói thẳng: "Không được, đã 9 giờ hơn rồi, ngồi trong phòng uống vài lon thôi, uống xong rồi ngủ."
Như không nghe thấy lời nói của Phong Lăng, Quý Noãn cầm lấy áo khoác mặc vào rồi lại ngồi bên mép giường thay giày, vừa buộc dây giày vừa nói: "Đi thôi đi thôi, em mời."
Nói xong, cô lại nhìn về phía Phong Lăng đang không hề có ý định để cô ra ngoài: "Cùng đi đi, cô đi cùng tôi, sợ cái gì?"
Đâu phải là Phong Lăng sợ.
Nếu Quý Noãn thật sự muốn ra ngoài, thì cô sẽ theo Quý Noãn, chắc chắn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được. Hơn nữa, một tháng qua, cũng không biết ông Mặc làm cái gì đối với nhà họ Tô bên Mỹ. Bên đó lúc này không thấy động tĩnh gì, hẳn là sẽ không thò tay tới nơi này làm phiền Quý Noãn.
Điều Phong Lăng lo lắng nhất không phải là sự an nguy của Quý Noãn, mà là hiện giờ Quý Noãn đã uống bia rồi, nếu như ông Mặc ở ngay gần đây vẫn chưa đi mà biết được Quý Noãn uống đồ có cồn…
Cô chỉ sợ sẽ phải đối mặt với lần thất nghiệp đầu tiên trong đời mình.
/747
|