- Cường nhi…
Trong hộp cũng không phải bảo vật gì, mà là đầu lâu con của hắn Nhiếp Cường!
Thậm chí có người lấy đầu lâu của Nhiếp Cường làm lễ vật đưa tới!
- Là Nhiếp Cường!
- Nhiếp Cường vậy mà bị người giết?
- Lạc Thủy thành ai dám to gan như vậy? Chẳng lẽ không muốn sống chăng?
Ba tộc trưởng khác cũng nhìn rõ ràng đồ vật trong hộp, giật nảy cả mình.
Giết Nhiếp Cường, tiễn đưa đầu lâu tới, quả thực là trần trụi khiêu khích!
- Hạo Thiên tộc trưởng đối với lễ vật này của ta hài lòng hay không? Đây chính là ta hao tốn rất nhiều tâm huyết, suy nghĩ thật lâu mới chuẩn bị đấy.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng cười nhàn nhạt, có vài bóng người đi đến.
- Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên, Phùng Tiêu, Dương Ngạn, Trần Tinh?
Đi đầu tới đúng là phụ tử Nhiếp Vân cùng Nhiếp Khiếu Thiên mà mọi người vẫn muốn bắt, ba người Phùng Tiêu thì theo ở sau lưng.
- Tiêu nhi, tại sao ngươi cùng bọn hắn đi cùng một chỗ? Nhanh tới đây!
Phùng Thiên Long không nghĩ tới con mình sẽ cùng Nhiếp Vân lăn lộn cùng một chỗ, biến sắc, vội vàng hét lớn.
- Trần Tinh, ngươi cũng tới, đây là sự tình trong gia tộc bọn hắn, ngươi tốt nhất không nên trộn vào!
Trần Đồng Sinh cũng vội vàng nói.
Tuy ngày đó nhi tử xoay người rời đi, bọn hắn cũng chỉ coi là thiếu niên tâm tính, qua mấy ngày sẽ trở về, không nghĩ tới trở về là trở về rồi, nhưng lại giết Nhiếp Cường, còn cùng bọn người Nhiếp Vân đi chung một chỗ?
Không nói chuyện Nhiếp Cường chết, chỉ nói Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên là đối tượng nhóm người mình tất sát, theo chân bọn họ cùng một chỗ, đây không phải tự làm mất mặt sao?
- Phụ thân, thu tay lại đi! Ngươi cũng biết đây là sự tình trong gia tộc bọn hắn, ngươi còn trộn vào làm gì? Chúng ta về nhà a!
Nghe được phụ thân nói, Trần Tinh lắc đầu.
Vốn hắn lựa chọn đi theo hai người Phùng Tiêu, chỉ là vì thế cục suy nghĩ, đánh bạc một lần, hiện tại xem ra, hoàn toàn thành công rồi!
Nhiếp Vân đơn thương độc mã đi Phủ Thành chủ, chẳng những giết Nhiếp Cường, còn giết sạch sẽ tất cả trưởng lão vây quanh, thời điểm mình nghe được tin tức này, thiếu chút nữa sợ tới mức bất tỉnh!
Một hơi đánh chết mười cao thủ Thành Cương cảnh, cho dù cường giả Binh Giáp cảnh cũng làm không được a, nhưng thiếu niên trước mắt này làm được, điều này cũng cho mình xác nhận một điểm, đi theo phía sau hắn, tuyệt đối tốt hơn đi theo Nhiếp Hạo Thiên nhiều lắm!
- Làm càn, phụ thân làm chuyện gì còn cần ngươi quản sao?
Nghe được nhi tử ở trước mặt mọi người giáo huấn mình, sắc mặt Trần Đồng Sinh trầm xuống.
- Được rồi Trần Tinh, yên tâm đi, ta sẽ không giết phụ thân của ngươi, bất quá, tộc trưởng vị của hắn cũng nên chấm dứt, ta sẽ để cho ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng!
Nghe được hai cha con nói chuyện, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Không giết ta? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Nếu ngươi một mực ẩn núp, chúng ta không có biện pháp tìm được thì thôi, hiện tại dám tới đây, ngươi cảm thấy còn có thể đi được sao?
Nghe được thiếu niên nói, Trần Đồng Sinh thiếu chút nữa cười điên.
Mình là Binh Giáp cảnh đỉnh phong, dám nói chuyện với mình như vậy, lá gan cũng quá mập đi à nha!
- Dám giết con ta, hôm nay mặc kệ ngươi có chỗ dựa gì, cũng phải chết! Người tới, bắt những người này lại cho ta!
Bưng lấy đầu lâu của nhi tử, hai tay không ngừng run rẩy, sắc mặt của Nhiếp Hạo Thiên dữ tợn.
- Người tới, nhanh bắt những người này lại cho ta!
Hô một tiếng, không có bất cứ động tĩnh gì, Nhiếp Hạo Thiên lần nữa hô một câu, bất quá hô xong, bên ngoài như trước không có bất kỳ hồi âm.
- Không cần hô, thuộc hạ trung thực của ngươi đã chết hết rồi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, còn chưa nói xong, chợt nghe trước đại điện có tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám thi thể bay đến, xếp thành một đống!
Đúng là thuộc hạ của Nhiếp Hạo Thiên.
- Cái gì? Đây là Nhiếp Dương trưởng lão, Nhiếp Hâm trưởng lão... Không ngờ ngươi lại giết bọn hắn?
Nhìn thi thể khắp nơi trên đất, toàn thân Nhiếp Hạo Thiên run rẩy như là sắp điên.
Mới vừa rồi hắn còn tràn ngập tự tin, hiện tại chẳng những nhìn thấy đầu lâu của nhi tử mà còn chứng kiến thi thể của các tộc nhân, cảm giác rung động thị giác mãnh liệt khiến cho toàn thân hắn run rẩy, khó mà tin được.
- Các ngươi dám động thủ với trưởng lão, người thừa kế thứ nhất của gia tộc sao? Các ngươi tội ác tày trời, hôm nay các ngươi phải chết.
Nhiếp Hạo Thiên rất nhanh đã khôi phục lại tỉnh táo, gào thét một tiếng.
- Phải chết? Ha ha, dường như ngươi còn chưa nhận rõ thực lực của mình hiện tại a. Chúng ta đã dám tới tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngày hôm nay mình có thể may mắt thoát khỏi hay sao?
Nhìn Nhiếp Hạo Thiên trước mắt, ánh mắt của Nhiếp Vân như là đang nhìn kẻ điên vậy.
Tên này cũng quá lợi hại a, hắn đã dám chém đầu của nhi tử đối phương, nếu không có nắm chắc thì sao dám làm như vậy chứ?
- chỉ bằng vào đám rác rưởi như các ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong là có thể là đối thủ của ta?
Ha ha, nói cho người biết Thành Cương cảnh và Binh Giáp cảnh hoàn toàn là hai khái niệm bất động, ngày hôm nay ngươi phải chết.
Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, hiện tại đối phương bất quá cũng chỉ là Thành Cương cảnh đỉnh phong mà thôi, Nhiếp Hạo Thiên âm thầm thở dài một hơi.
- Nó là Thành Cương cảnh đỉnh phong quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nếu như thăng thêm ta thì sao?
Nhiếp Hạo Thiên vừa mới dứt lời thì một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, Nhiếp Khiếu Thiên tiến lên phía trước một bước.
- Chỉ bằng vào phế vật như ngươi sao? Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt lão tử, khí hải của ngươi đã sớm tổn hại, còn muốn giao đấu với ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình còn là thiên tài năm đó sao? Đừng có nằm mơ. Hiện tại đừng nói là giết người, cho ngươi con gà sợ rằng ngươi cũng khó có thể giết chết nổi a.
Nhiếp Hạo Thiên cũng không phải người ngu, tuy rằng ngoài miệng nói nhẹ nhõm như vậy, thế nhưng nhìn thấy những người trước mắt này không sợ hãi, hắn sợ Nhiếp Vân còn có át chủ bài gì đó. Nhưng khi nhìn thấy át chủ bài là Nhiếp Khiếu Thiên, trong lòng hắn cười thiếu chút nữa tới mức co quắp.
Tu luyện giả Khí hải một khi bị tổn hại Khí hải chẳng khác nào xe ngựa không có bánh xe, cung không có dây, muốn giết đấu, muốn giết người, chỉ sợ cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ lúc nằm mơ mà thôi.
Cho dù Nhiếp Khiếu Thiên này tự mình ra tay, cả đời này cũng đừng mong chữa trị khí hải, còn dám ở trước mắt hắn giả vờ trang bức sao? Chẳng lẽ đối phương còn cho rằng mình là tuyệt thế thiên tài năm đó?
Trong hộp cũng không phải bảo vật gì, mà là đầu lâu con của hắn Nhiếp Cường!
Thậm chí có người lấy đầu lâu của Nhiếp Cường làm lễ vật đưa tới!
- Là Nhiếp Cường!
- Nhiếp Cường vậy mà bị người giết?
- Lạc Thủy thành ai dám to gan như vậy? Chẳng lẽ không muốn sống chăng?
Ba tộc trưởng khác cũng nhìn rõ ràng đồ vật trong hộp, giật nảy cả mình.
Giết Nhiếp Cường, tiễn đưa đầu lâu tới, quả thực là trần trụi khiêu khích!
- Hạo Thiên tộc trưởng đối với lễ vật này của ta hài lòng hay không? Đây chính là ta hao tốn rất nhiều tâm huyết, suy nghĩ thật lâu mới chuẩn bị đấy.
Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng cười nhàn nhạt, có vài bóng người đi đến.
- Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên, Phùng Tiêu, Dương Ngạn, Trần Tinh?
Đi đầu tới đúng là phụ tử Nhiếp Vân cùng Nhiếp Khiếu Thiên mà mọi người vẫn muốn bắt, ba người Phùng Tiêu thì theo ở sau lưng.
- Tiêu nhi, tại sao ngươi cùng bọn hắn đi cùng một chỗ? Nhanh tới đây!
Phùng Thiên Long không nghĩ tới con mình sẽ cùng Nhiếp Vân lăn lộn cùng một chỗ, biến sắc, vội vàng hét lớn.
- Trần Tinh, ngươi cũng tới, đây là sự tình trong gia tộc bọn hắn, ngươi tốt nhất không nên trộn vào!
Trần Đồng Sinh cũng vội vàng nói.
Tuy ngày đó nhi tử xoay người rời đi, bọn hắn cũng chỉ coi là thiếu niên tâm tính, qua mấy ngày sẽ trở về, không nghĩ tới trở về là trở về rồi, nhưng lại giết Nhiếp Cường, còn cùng bọn người Nhiếp Vân đi chung một chỗ?
Không nói chuyện Nhiếp Cường chết, chỉ nói Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên là đối tượng nhóm người mình tất sát, theo chân bọn họ cùng một chỗ, đây không phải tự làm mất mặt sao?
- Phụ thân, thu tay lại đi! Ngươi cũng biết đây là sự tình trong gia tộc bọn hắn, ngươi còn trộn vào làm gì? Chúng ta về nhà a!
Nghe được phụ thân nói, Trần Tinh lắc đầu.
Vốn hắn lựa chọn đi theo hai người Phùng Tiêu, chỉ là vì thế cục suy nghĩ, đánh bạc một lần, hiện tại xem ra, hoàn toàn thành công rồi!
Nhiếp Vân đơn thương độc mã đi Phủ Thành chủ, chẳng những giết Nhiếp Cường, còn giết sạch sẽ tất cả trưởng lão vây quanh, thời điểm mình nghe được tin tức này, thiếu chút nữa sợ tới mức bất tỉnh!
Một hơi đánh chết mười cao thủ Thành Cương cảnh, cho dù cường giả Binh Giáp cảnh cũng làm không được a, nhưng thiếu niên trước mắt này làm được, điều này cũng cho mình xác nhận một điểm, đi theo phía sau hắn, tuyệt đối tốt hơn đi theo Nhiếp Hạo Thiên nhiều lắm!
- Làm càn, phụ thân làm chuyện gì còn cần ngươi quản sao?
Nghe được nhi tử ở trước mặt mọi người giáo huấn mình, sắc mặt Trần Đồng Sinh trầm xuống.
- Được rồi Trần Tinh, yên tâm đi, ta sẽ không giết phụ thân của ngươi, bất quá, tộc trưởng vị của hắn cũng nên chấm dứt, ta sẽ để cho ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng!
Nghe được hai cha con nói chuyện, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
- Không giết ta? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao? Nếu ngươi một mực ẩn núp, chúng ta không có biện pháp tìm được thì thôi, hiện tại dám tới đây, ngươi cảm thấy còn có thể đi được sao?
Nghe được thiếu niên nói, Trần Đồng Sinh thiếu chút nữa cười điên.
Mình là Binh Giáp cảnh đỉnh phong, dám nói chuyện với mình như vậy, lá gan cũng quá mập đi à nha!
- Dám giết con ta, hôm nay mặc kệ ngươi có chỗ dựa gì, cũng phải chết! Người tới, bắt những người này lại cho ta!
Bưng lấy đầu lâu của nhi tử, hai tay không ngừng run rẩy, sắc mặt của Nhiếp Hạo Thiên dữ tợn.
- Người tới, nhanh bắt những người này lại cho ta!
Hô một tiếng, không có bất cứ động tĩnh gì, Nhiếp Hạo Thiên lần nữa hô một câu, bất quá hô xong, bên ngoài như trước không có bất kỳ hồi âm.
- Không cần hô, thuộc hạ trung thực của ngươi đã chết hết rồi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, còn chưa nói xong, chợt nghe trước đại điện có tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám thi thể bay đến, xếp thành một đống!
Đúng là thuộc hạ của Nhiếp Hạo Thiên.
- Cái gì? Đây là Nhiếp Dương trưởng lão, Nhiếp Hâm trưởng lão... Không ngờ ngươi lại giết bọn hắn?
Nhìn thi thể khắp nơi trên đất, toàn thân Nhiếp Hạo Thiên run rẩy như là sắp điên.
Mới vừa rồi hắn còn tràn ngập tự tin, hiện tại chẳng những nhìn thấy đầu lâu của nhi tử mà còn chứng kiến thi thể của các tộc nhân, cảm giác rung động thị giác mãnh liệt khiến cho toàn thân hắn run rẩy, khó mà tin được.
- Các ngươi dám động thủ với trưởng lão, người thừa kế thứ nhất của gia tộc sao? Các ngươi tội ác tày trời, hôm nay các ngươi phải chết.
Nhiếp Hạo Thiên rất nhanh đã khôi phục lại tỉnh táo, gào thét một tiếng.
- Phải chết? Ha ha, dường như ngươi còn chưa nhận rõ thực lực của mình hiện tại a. Chúng ta đã dám tới tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngày hôm nay mình có thể may mắt thoát khỏi hay sao?
Nhìn Nhiếp Hạo Thiên trước mắt, ánh mắt của Nhiếp Vân như là đang nhìn kẻ điên vậy.
Tên này cũng quá lợi hại a, hắn đã dám chém đầu của nhi tử đối phương, nếu không có nắm chắc thì sao dám làm như vậy chứ?
- chỉ bằng vào đám rác rưởi như các ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong là có thể là đối thủ của ta?
Ha ha, nói cho người biết Thành Cương cảnh và Binh Giáp cảnh hoàn toàn là hai khái niệm bất động, ngày hôm nay ngươi phải chết.
Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, hiện tại đối phương bất quá cũng chỉ là Thành Cương cảnh đỉnh phong mà thôi, Nhiếp Hạo Thiên âm thầm thở dài một hơi.
- Nó là Thành Cương cảnh đỉnh phong quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nếu như thăng thêm ta thì sao?
Nhiếp Hạo Thiên vừa mới dứt lời thì một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, Nhiếp Khiếu Thiên tiến lên phía trước một bước.
- Chỉ bằng vào phế vật như ngươi sao? Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt lão tử, khí hải của ngươi đã sớm tổn hại, còn muốn giao đấu với ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình còn là thiên tài năm đó sao? Đừng có nằm mơ. Hiện tại đừng nói là giết người, cho ngươi con gà sợ rằng ngươi cũng khó có thể giết chết nổi a.
Nhiếp Hạo Thiên cũng không phải người ngu, tuy rằng ngoài miệng nói nhẹ nhõm như vậy, thế nhưng nhìn thấy những người trước mắt này không sợ hãi, hắn sợ Nhiếp Vân còn có át chủ bài gì đó. Nhưng khi nhìn thấy át chủ bài là Nhiếp Khiếu Thiên, trong lòng hắn cười thiếu chút nữa tới mức co quắp.
Tu luyện giả Khí hải một khi bị tổn hại Khí hải chẳng khác nào xe ngựa không có bánh xe, cung không có dây, muốn giết đấu, muốn giết người, chỉ sợ cũng chỉ có thể ngẫm nghĩ lúc nằm mơ mà thôi.
Cho dù Nhiếp Khiếu Thiên này tự mình ra tay, cả đời này cũng đừng mong chữa trị khí hải, còn dám ở trước mắt hắn giả vờ trang bức sao? Chẳng lẽ đối phương còn cho rằng mình là tuyệt thế thiên tài năm đó?
/322
|