Edit & Beta: Cafesvictim
– Chúng ta có thể đến thăm Ranto tiên sinh –
Phòng tắm thoang thoảng hương tinh dầu cam ngọt, độ ấm của nước trong bồn tắm mát xa cũng vừa phải, Augustine xoa huyệt thái dương, tựa lên thành bồn nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tinh thần đầy lo âu của mình một chút.
Điện thoại rung ong ong, màn hình hiển thị là Phillip: “Em vừa nghe được một tin tức.”
“Chuyện gì?” Augustine thờ ơ hỏi.
“Ngày kia chị dâu sẽ đi núi tuyết.” Phillip trả lời.
“Cho nên?” Augustine cũng lười sửa lại cho đúng hai chữ “chị dâu” này.
“Cho nên chẳng lẽ anh không muốn gọi điện thoại? Dù sao cũng là núi tuyết đó.” Phillip ân cần khuyên bảo thiện chí, giọng điệu có vẻ tràn ngập yêu thương cùng kiên nhẫn, trên thực tế là rất muốn thò tay vào trong ống nghe, kéo áo Augustine điên cuồng giật —- khi đối diện với tình cảm, anh quả thực trì độn đến bi thảm.
“Nửa đêm mày gọi điện thoại đến chỉ vì việc này?” Augustine nhíu mày.
“Chẳng lẽ không đủ?” Phillip hỏi lại, sau đó cường điệu, “Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên biểu đạt quan tâm.” Huống gì quan hệ giữa các anh còn không có bình thường.
Augustine trầm mặc.
Phillip rất kiên nhẫn, nhất định muốn đợi câu trả lời.
Sau đó cậu đã bị ngắt máy.
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
Nếu còn cứ như vậy, thật sự không có cách nào kết hôn đâu a!
Mà ở trong nước, Dạ Phong Vũ đang ngồi xếp bằng trên thảm, chậm rãi cho MOKA gặm cục xương lớn.
“Đã liên hệ được nơi gửi thú nuôi rồi, ngày mai sẽ tới đón MOKA qua.” Trình Hạ xoa xoa đầu chó lớn, “Sẽ có rất nhiều bạn nhỏ, cho nên không cần lo lắng.”
“Gâu gâu.” MOKA nhẹ nhàng vẫy đuôi.
“Tao sẽ nhanh chóng kết thúc tập huấn và chụp ảnh.” Dạ Phong Vũ kéo quai hàm nó, “Sau đó trở về với mày.”
MOKA gác chân trước lên ngực anh, làm nũng liếm liếm.
Trình Hạ cảm thấy đây là khung cảnh rất đáng yêu, vì vậy chụp ảnh đăng lên trang chủ. Soái ca cùng với Alaska, lực sát thương tuyệt đối tăng lên gấp bội, không tới nửa giờ đã lên đến hạng nhất.
Phillip lưu ảnh xuống, tiếp tục lo lắng lo lắng, trằn trọc, vẻ mặt hoảng hốt, than thở ————- Cái loại tiến triển bình thường đến kì diệu này, đãi ngộ của Augustine vậy mà còn thua cả MOKA, thật sự là không còn mặt mũi.
Lại qua một ngày, Dạ Phong Vũ lên máy bay, cùng Trình Hạ bay đến núi tuyết ở
– Chúng ta có thể đến thăm Ranto tiên sinh –
Phòng tắm thoang thoảng hương tinh dầu cam ngọt, độ ấm của nước trong bồn tắm mát xa cũng vừa phải, Augustine xoa huyệt thái dương, tựa lên thành bồn nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tinh thần đầy lo âu của mình một chút.
Điện thoại rung ong ong, màn hình hiển thị là Phillip: “Em vừa nghe được một tin tức.”
“Chuyện gì?” Augustine thờ ơ hỏi.
“Ngày kia chị dâu sẽ đi núi tuyết.” Phillip trả lời.
“Cho nên?” Augustine cũng lười sửa lại cho đúng hai chữ “chị dâu” này.
“Cho nên chẳng lẽ anh không muốn gọi điện thoại? Dù sao cũng là núi tuyết đó.” Phillip ân cần khuyên bảo thiện chí, giọng điệu có vẻ tràn ngập yêu thương cùng kiên nhẫn, trên thực tế là rất muốn thò tay vào trong ống nghe, kéo áo Augustine điên cuồng giật —- khi đối diện với tình cảm, anh quả thực trì độn đến bi thảm.
“Nửa đêm mày gọi điện thoại đến chỉ vì việc này?” Augustine nhíu mày.
“Chẳng lẽ không đủ?” Phillip hỏi lại, sau đó cường điệu, “Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng nên biểu đạt quan tâm.” Huống gì quan hệ giữa các anh còn không có bình thường.
Augustine trầm mặc.
Phillip rất kiên nhẫn, nhất định muốn đợi câu trả lời.
Sau đó cậu đã bị ngắt máy.
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
Phillip: “…..”
Nếu còn cứ như vậy, thật sự không có cách nào kết hôn đâu a!
Mà ở trong nước, Dạ Phong Vũ đang ngồi xếp bằng trên thảm, chậm rãi cho MOKA gặm cục xương lớn.
“Đã liên hệ được nơi gửi thú nuôi rồi, ngày mai sẽ tới đón MOKA qua.” Trình Hạ xoa xoa đầu chó lớn, “Sẽ có rất nhiều bạn nhỏ, cho nên không cần lo lắng.”
“Gâu gâu.” MOKA nhẹ nhàng vẫy đuôi.
“Tao sẽ nhanh chóng kết thúc tập huấn và chụp ảnh.” Dạ Phong Vũ kéo quai hàm nó, “Sau đó trở về với mày.”
MOKA gác chân trước lên ngực anh, làm nũng liếm liếm.
Trình Hạ cảm thấy đây là khung cảnh rất đáng yêu, vì vậy chụp ảnh đăng lên trang chủ. Soái ca cùng với Alaska, lực sát thương tuyệt đối tăng lên gấp bội, không tới nửa giờ đã lên đến hạng nhất.
Phillip lưu ảnh xuống, tiếp tục lo lắng lo lắng, trằn trọc, vẻ mặt hoảng hốt, than thở ————- Cái loại tiến triển bình thường đến kì diệu này, đãi ngộ của Augustine vậy mà còn thua cả MOKA, thật sự là không còn mặt mũi.
Lại qua một ngày, Dạ Phong Vũ lên máy bay, cùng Trình Hạ bay đến núi tuyết ở
/106
|