Vừa đi lên cầu thang, Châu Tiểu Triện liền nhìn thấy Hàn Trầm đứng cạnh bờ tường hút thuốc.
Đối với vị đại thần này, Châu Tiểu Triện tuy có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể. Cậu ta không còn thái độ tuỳ ý như đối với Bạch Cẩm Hi, mà nghiêm chỉnh chạy đến trước mặt, đưa tài liệu cho anh: “Cảnh sát Hàn, đây là tư liệu của bốn đối tượng tình nghi mới bổ sung”.
Hàn Trầm nhận tập tài liệu: “Ừm”.
Nói xong, anh liền quay người đi vào phòng. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Cảnh sát Hàn…”.
Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cậu ta.
“Lão đại của chúng tôi tuy tính hơi thô lỗ một chút nhưng về bản chất thì rất tốt, lại có năng lực. Thật ra chị ấy luôn sùng bái anh, mong anh hãy khoan dung với chị ấy.”
Hàn Trầm không nói một lời, đẩy cửa đi vào trong. Cuối cùng cũng thành công trong việc giúp lão đại “vuốt đuôi” vị thần thám danh tiếng lẫy lừng, Châu Tiểu Triện rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Vừa đẩy cửa, Hàn Trầm liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của Bạch Cẩm Hi, đang cúi thấp người. Ánh nắng hắt lên thân thể hai người, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Từ Tư Bạch đang ghé sát gương mặt cô.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ngờ lại có người đi vào phòng nên khi nghe thấy tiếng động, Từ Tư Bạch lập tức quay đầu.
Bốn mắt chạm nhau. Hàn Trầm bình thản đi về vị trí của mình, đặt tập hồ sơ lên bàn.
Văn phòng không lớn, bàn làm việc của hai người chỉ cách nhau hơn một mét. Từ Tư Bạch liếc qua Hàn Trầm, chậm rãi đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ. Hàn Trầm cúi xuống xem tài liệu, coi người đàn ông trước mặt như không tồn tại.
“Hu hu…” Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc trong phòng.
Hai người đàn ông đồng thời quay về phía Bạch Cẩm Hi, nơi phát ra tiếng khóc. Trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày đen nháy đang nhíu chặt, thần sắc có chút bi thương. Giây tiếp theo, một giọt lệ từ khoé mắt cô chảy xuống.
Thần sắc Từ Tư Bạch có chút biến đổi, anh cúi xuống nhìn Bạch Cẩm Hi chăm chú. Nhưng vừa định giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, anh liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền tới: “Người ta đã khóc như thế rồi, anh còn hôn được sao?”.
Từ Tư Bạch liền dừng động tác, nhướng mày nhìn đối phương. Nhưng Hàn Trầm vẫn cúi đầu đọc báo, sắc mặt bình thản, giống như không thấy chuyện đang diễn ra.
Cuối cùng Từ Tư Bạch vẫn giơ tay lau nước mắt cho Bạch Cẩm Hi. Dù đang trong mơ nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được sự vỗ về từ thế giới bên ngoài. Cô lẩm bẩm câu gì đó, chân mày giãn ra, nước mắt ngừng rơi.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Châu Tiểu Triện đi vào.
Bắt gặp cảnh lão đại ngủ say, trong khi hai người đàn ông một đứng một ngồi, âm thầm đối mắt, cậu ta cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa mà mỉm cười chào hỏi Từ Tư Bạch rồi đặt một tập tài liệu lên bàn Hàn Trầm: “Cảnh sát Hàn, còn một hồ sơ nữa”.
Từ Tư Bạch xách cặp lồng cơm đi ra ngoài. Đến cửa, anh đột nhiên dừng bước, mở miệng gọi: “Tiểu Triện!”.
“Vâng.” Châu Tiểu Triện quay sang anh.
“Hãy chăm sóc tốt lão đại của cậu.” Từ Tư Bạch điềm nhiên nói: “Đừng để bất cứ người nào… bắt nạt cô ấy”.
Châu Tiểu Triện ngây ra, Hàn Trầm cũng nhướng mày nhìn anh.
Châu Tiểu Triện lén liếc qua Hàn Trầm, nghĩ bụng: Ai có thể bắt nạt lão đại cơ chứ? Có lẽ, người duy nhất bắt nạt chị ấy chính là vị này. Bác sĩ Từ ghen rồi, ghen rồi kìa!
Ngoài mặt, cậu ta không tỏ thái độ, chỉ cười hì hì: “Bác sĩ Từ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc lão đại tử tế”.
Sau khi Từ Tư Bạch ra về, Châu Tiểu Triện cũng đi ra phòng ngoài. Hàn Trầm nhìn Bạch Cẩm Hi một lúc rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Bạch Cẩm Hi lại nằm mơ, vẫn là khu rừng âm u, thác nước trắng xoá, bãi cỏ ẩm ướt ở dưới chân. Người đàn ông vẫn ngồi dưới thác nước, nhìn cô chăm chú.
“Anh là ai?” Cô hỏi.
Anh ta lặng thinh. Mãi cho tới khi đôi mắt đen ngấn nước, anh ta mới cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác”.
Bạch Cẩm Hi nhoẻn miệng cười. Người đàn ông cũng mỉm cười với cô.
Đúng lúc này, Bạch Cẩm Hi đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc của một người phụ nữ. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện chẳng có một ai. Khi cô quay đầu, người đàn ông đã biến mất.
Bốn bề sương mù dày đặc nên chẳng nhìn rõ thứ gì. Cô bỗng phát hiện, bản thân đang khóc. Một mình cô đứng giữa khu rừng rậm âm u như nấm mồ, khóc xé ruột xé gan.
Giấc mơ là sự phản chiếu của thế giới hiện thực. Giấc mơ là một sự lưu đày của tiềm thức. Nhưng nếu cô từng yêu tha thiết một người, từng vì anh mà đau đớn khôn cùng, vậy thì tại sao những năm qua, cô chẳng nhớ gì đến anh? Tại sao cô lại quên sạch mọi ký ức về anh?
Bạch Cẩm Hi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt cô đầu tiên là bàn ghế, tấm bảng trắng, máy tính… quen thuộc, chỉ là xung quanh tối mờ mờ.
Trời đã tối rồi?
Cô lau nước mắt, ngồi thẳng dậy. Hoá ra không phải trời tối mà là rèm cửa sổ bị đóng kín từ bao giờ. Hàn Trầm ngồi ở nơi không có ánh sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt anh.
Mấy hộp cơm trên bàn cũng biến mất, Từ Tư Bạch đã ra về.
Bạch Cẩm Hi khịt khịt mũi. Người đàn ông này giữa ban ngày ban mặt bày ra trò âm u tăm tối như vậy để làm gì chứ?
Kể từ lần đầu tiên cô gặp anh, dường như anh luôn thâm trầm, bí ẩn như vậy.
“Bạch Cẩm Hi!” Anh đột nhiên gọi tên cô.
“Gì thế?” Cô cất giọng hơi khàn khàn. Cuộc đối thoại trong căn phòng tối khiến người ta có một cảm giác trống trải khó tả.
“Cô khóc đã đủ chưa?” Anh hỏi.
Bạch Cẩm Hi đờ người. Quả nhiên anh đã nhìn thấy cô khóc, mất mặt quá đi.
“Tôi sẽ giúp cô phá vụ án này.” Anh nói tiếp.
Bạch Cẩm Hi hơi bất ngờ. Im lặng vài giây, cô hỏi: “Sao tự dưng anh lại tốt bụng thế? Điều kiện là gì?”.
“Ha…” Anh cười khẽ một tiếng. “Điều kiện là cô giúp tôi làm một việc.”
“Việc gì?”
“Việc riêng.”
Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi trả lời dứt khoát: “Được thôi”.
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, đốm lửa lập loè hắt lên gương mặt anh.
Bạch Cẩm Hi đứng dậy kéo sợi dây, mở rèm cửa. Ánh nắng chói chang của buổi chiều lập tức rọi vào phòng. Có lẽ do ánh sáng đến quá đột ngột, Hàn Trầm hơi nghiêng đầu về một bên theo phản xạ.
Bạch Cẩm Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông. Bởi vào thời khắc này, trán anh rịn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đồng thời ửng đỏ một cách bất thường.
Trong phòng bật điều hoà, làm gì có chuyện nóng đến mức này, lẽ nào anh bị đau ở đâu?
“Anh sao thế?” Bạch Cẩm Hi hỏi.
Hàn Trầm quay mặt sang một bên, lãnh đạm trả lời: “Tôi không sao. Chúng ta bắt đầu nói về vụ án đi!”.
Ngữ khí của anh vô cùng lạnh lùng, toát ra một vẻ uy nghiêm, khiến người đối diện bất giác nể sợ. Ngoài ba nghi vấn mà anh chỉ ra trong hôm đầu tiên ở hiện trường, Bạch Cẩm Hi chưa từng nghe anh phân tích cụ thể về vụ án. Liên tưởng đến danh tiếng của anh, trong lòng cô có chút chờ mong.
“Cô hãy treo bản đồ lên!” Hàn Trầm hít một hơi thuốc, cất giọng trầm thấp.
Bạch Cẩm Hi vừa treo tấm bản đồ toàn bộ khu Quan Hồ lên bảng trắng vừa lên tiếng: “Thần thám Hàn này, tuy chúng ta không hợp cạ nhưng con người tôi luôn biết nghĩ đến đại cục. Nếu không được khoẻ thì anh hãy về nghỉ ngơi đi đã. Nếu cần khám bệnh, tôi rất thân quen với chủ nhiệm Triệu của bệnh viện Quan Hồ, y thuật của ông ấy không tồi. Nếu anh muốn khám bác sĩ đông y, tôi cũng quen một người có tay nghề rất giỏi. Anh không cần cảm ơn tôi, chỉ cần xoá bỏ cam kết đánh cược giữa chúng ta là được”.
Sau khi treo bản đồ ngay ngắn, Bạch Cẩm Hi quay đầu về phía anh. Lúc này, sắc mặt anh dường như đã khá hơn, trán không còn mồ hôi, ánh mắt càng trở nên lãnh đạm.
“Không được.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn.
Bạch Cẩm Hi: “Hừ…”.
Hàn Trầm dụi mẩu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy đi về phía bên này, thuận tay cầm cây bút chì trên mặt bàn. Vì khoảng cách rất gần nên cô có thể thấy rõ, chiếc áo sơ mi màu tối, quần đen càng tôn thêm thân hình cao ráo, vai rộng, eo nhỏ và đôi chân dài của anh. Rõ ràng là một người đàn ông tuấn tú nhưng khí chất của anh lại rất lạnh lùng.
Trong cuộc đời, cô chưa từng gặp một người cảnh sát hình sự, một thần thám nào như anh.
Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát tấm bản đồ bằng ánh mắt trầm tĩnh. Bạch Cẩm Hi nổi lòng hiếu kỳ, không biết anh làm cách nào để tìm ra tội phạm trong hơn bảy mươi đối tượng tình nghi.
Thật ra, Bạch Cẩm Hi không phải bó tay hoàn toàn. Dựa vào bản lĩnh của mình, sau khi thẩm vấn hết bảy mươi mấy người, chắc chắn cô có thể tìm ra nghi phạm lớn nhất. Nhưng làm như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa sẽ rút dây động rừng. Ngoài ra, một khi làm lớn chuyện, các nạn nhân sẽ càng bị tổn hại danh dự nhiều hơn. Đó là tình trạng mà cô cũng không muốn đối diện.
Do đó, kể cả khi Hàn Trầm không ra tay, cô cũng sẽ nghĩ cách khác. Bây giờ, anh chịu tham gia… Vậy thì xem anh giải quyết thế nào.
Đúng lúc này, anh liếc cô một cái: “Cô là người mù đường đúng không?”.
Bạch Cẩm Hi: “Đúng thế…”.
“Mù đường đến mức nào?”
“Hả? Tôi thường xuyên tìm không ra phương hướng.”
Hàn Trầm không nhìn cô mà cầm bút chì vẽ hai vòng rồi dừng lại.
“Một bước là có thể phá án.” Anh cất giọng nhàn nhạt.
Bạch Cẩm Hi giật mình, nghe anh nói tiếp: “Nhưng đối với người bị mù đường thì cần ba bước. Cô hãy nghe cho kỹ”.
Khoé miệng Bạch Cẩm Hi giật giật.
“Thứ nhất, mỗi người đều có lộ trình hằng ngày của mình.” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp, giơ tay khoanh tròn mấy điểm trên bản đồ: “Lộ trình của Mã Tiểu Phi và Kỷ Nhã Hinh là nhà, trung tâm thương mại, quán ăn, siêu thị. Mỗi người đều có một tấm bản đồ riêng.” Anh rời đầu bút chì tới nhà máy Lam Tinh, lại khoanh tròn ở đó: “Tội phạm cũng có lộ trình hoạt động của hắn: nhà máy, quán ăn, quán internet… Hắn chọn hai cô gái này làm mục tiêu, nhất định là vì, lộ trình hoạt động thường ngày của họ và tội phạm sẽ giao nhau hay trùng lặp ở một khoảng thời gian và không gian nào đó. Trong cùng một lộ trình, hắn đã phát hiện ra họ”.
Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Câu nói của anh nghe qua có vẻ phức tạp, nhưng chẳng phải là những lời thừa thãi hay sao? Tất nhiên tội phạm tình cờ gặp các nạn nhân, sau đó mới xác định mục tiêu.
Bạch Cẩm Hi trầm tư suy nghĩ. Thời gian, không gian, con người, lộ trình hoạt động… Bộ não cô dường như xuất hiện một tấm bản đồ lập thể, bỏ cả ba đối tượng vào trong đó. Cô đã bắt đầu có cảm giác về những điều Hàn Trầm nêu ra nhưng hình dung này vẫn hết sức mơ hồ.
Hàn Trầm nhìn cô, tiếp tục mở miệng: “Thứ hai, sau khi phát hiện mục tiêu, để nghiên cứu đối tượng, cũng là vì dục vọng xuất phát từ nội tâm, chắc chắn lộ trình hoạt động của tội phạm và hai nạn nhân sẽ thường xuyên trùng lặp. Lời khai của nạn nhân cũng chứng thực điều này”.
Bạch Cẩm Hi giật mình, ý nghĩ rõ ràng hơn ùa vào bộ não. Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.
Hàn Trầm nhanh chóng khoanh tròn nhiều điểm trên tấm bản đồ rồi lần lượt nối chúng lại, sau đó ném cây bút xuống bàn, đút hai tay vào túi quần, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Trước đó, các cô đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở xung quanh hiện trường gây án nhưng chắc chắn tội phạm cũng đã nghĩ tới điều này nên việc làm của các cô không đem lại kết quả.
Bây giờ, các cô phải phác hoạ lộ trình hoạt động của hai nạn nhân trong mấy ngày trước khi xảy ra vụ án. Trên con đường họ đi lại chắc chắn cũng có camera theo dõi. Vậy trong gần tám mươi đối tượng tình nghi đó, ai và nạn nhân cùng xuất hiện ở một chỗ nhiều nhất, kẻ đó chính là thủ phạm”.
Hàn Trầm ngừng vài giây, khoé miệng nhếch lên: “Dù hắn có thông minh đến mức biết đường né tránh camera trong quá trình bám theo nạn nhân, thì trước khi bắt đầu hành vi theo dõi, hắn cũng phải từ nhà máy ngồi xe buýt công cộng hay đi bộ tới những địa điểm nạn nhân thường qua lại. Trên đoạn đường này kiểu gì cũng có camera, người nào có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong một khoảng thời gian nhất định, kẻ đó chính là tội phạm”.
Cho tới lúc này, Bạch Cẩm Hi đã hiểu một cách triệt để suy nghĩ của anh.
Làm gì có vụ án nào không xem xét camera theo dõi? Làm gì có người cảnh sát hình sự nào không biết những điều cơ bản đó?
Nhưng chưa có ai kiểm tra camera theo dõi theo tư duy của anh. Anh đã vượt ra khỏi khuôn mẫu thông thường, nhưng lại thành công trong việc thiết lập mạng lưới tìm kiếm tội phạm mới.
Một bước, đúng là chỉ cần một bước.
Cô đưa ra cả chục suy đoán mới có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi. Trong khi đó, anh chỉ nắm bắt đúng một điểm là có thể tìm ra nghi phạm. Đúng vậy, nghi phạm dù thông minh đến mức nào, cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể né tránh tất cả camera theo dõi trong suốt một ngày hoạt động, vào thời điểm hắn chưa gây án. Quỹ đạo hoạt động của tội phạm trước và sau khi gây án chính là điểm sơ hở của hắn.
Hàn Trầm đã nắm bắt đúng chi tiết then chốt này. Bạch Cẩm Hi đột nhiên hiểu ra, tại sao có người cảnh sát hình sự lâu năm lại khen ngợi Hàn Trầm, bởi tư duy của anh hết sức mạch lạc.
Anh đã dùng phương thức logic đơn giản nhất mà thiên hạ đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng một cách chuẩn xác và tỉ mỉ như vậy.
Sau khi sáng tỏ vấn đề, Bạch Cẩm Hi có chút xúc động, trong lòng tràn ngập sự hưng phấn. Cô cầm cây bút chì chạy đến trước tấm bản đồ, vẽ lại một lần lộ trình anh vừa phác hoạ, đồng thời mở miệng: “Tốt, rất tốt. Thần thám Hàn, anh khá thật đấy”.
Hàn Trầm tựa vào thành bàn. Dường như đã quá quen với những lời tán dương tương tự, thần sắc của anh vẫn thản nhiên như không, mí mắt hơi khép lại.
Bạch Cẩm Hi vẫn còn đang chìm trong tâm trạng phấn khích: “Sau khi xác định được đối tượng tình nghi, chúng ta sẽ lập tức lục soát nhà của hắn, đánh cho hắn trở tay không kịp, chắc chắn sẽ tìm ra chứng cứ…”.
“Khi nào tìm ra nghi phạm, hãy thông báo với tôi.” Nói xong, Hàn Trầm liền đi ra khỏi phòng.
Bạch Cẩm Hi im lặng dõi theo bóng lưng anh.
Sau khi Hàn Trầm rời khỏi đồn cảnh sát Quan Hồ, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp lập tức triển khai cuộc điều tra theo hướng anh chỉ dẫn. Còn anh gọi taxi, quay về khách sạn.
Nơi anh ở là khách sạn nằm bên bờ sông, khung cảnh trang nhã, sạch sẽ và dễ chịu. Hàn Trầm vào phòng, lần lượt tháo giày, cởi hai cúc áo sơ mi, đi đến bàn, lấy lọ thuốc giảm đau từ trong ngăn kéo, đổ ra hai viên, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống cổ họng.
Sau đó, anh đi đến trước bức tường kính, ngồi xuống chiếc sofa đơn, lặng lẽ dõi mắt về phương xa. Chợt nhớ ra điều gì, anh thò tay vào túi quần tìm điện thoại di động.
Lúc anh đang thảo luận với Bạch Cẩm Hi, điện thoại không ngừng rung. Bây giờ bỏ ra xem mới thấy màn hình xuất hiện một đống cuộc gọi nhỡ.
Cuộc gọi đầu tiên là từ Đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh Tần Văn Lang. Anh liền bấm nút gọi lại.
“Hàn Trầm, cậu chơi đã đủ chưa? Kỳ nghỉ của cậu chỉ còn mấy ngày nữa thôi đấy.” Giọng nói nghiêm nghị của Đội trưởng Tần để lộ ý cười sảng khoái. “Mau về đi, cả đống vụ án đang chờ cậu kia kìa.”
“Vâng.” Hàn Trầm rút một điếu thuốc ngậm vào miệng. “Tôi sẽ quay về đúng thời gian đã định.”
Đội trưởng Tần dặn dò vài câu, cuối cùng không quên nhắc Hàn Trầm: “Nhớ mang ít đặc sản của thành phố Giang về đấy”.
Hàn Trầm ậm ừ đáp cho qua chuyện rồi gác máy.
Mười mấy cuộc điện thoại khác cùng do một người gọi. Ngoài ra, màn hình còn hiện bảy tám tin nhắn, Hàn Trầm xem cùng một lượt, sau đó xoá hết tin nhắn và nhật ký cuộc gọi. Cuối cùng, anh ném di động lên giường, tựa vào thành ghế, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai tay đặt lên tay vịn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay âm ỉ cháy. Cho đến khi mẩu thuốc cháy hết, đốm lửa nhỏ chạm vào đầu ngón tay, cảm giác đau rát khiến Hàn Trầm giật mình tỉnh giấc. Anh ném mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, dòng sông như dải lụa mờ ảo uốn lượn quanh thành phố với đèn điện sáng rực rỡ.
Anh ngước nhìn bầu trời thở một hơi dài.
Phđông lộ một vệt trắng bạc. Mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố Giang vẫn nóng bức, chật chội và bận rộn như thường lệ. Hai vụ án cưỡng hiếp xảy ra ở cùng một khu vực trong thành phố chỉ tựa như muối bỏ bể, không hề nổi sóng gió, thậm chí không được nhiều người biết tới.
Chớp mắt lại hai ngày trôi qua. Hôm nay là thứ Bảy, đúng một tuần sau khi xảy ra vụ án đầu tiên mà nạn nhân là Mã Tiểu Phi.
Mấy hôm nay, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp bận tối mắt tối mũi. Họ phải kiểm tra tất cả các camera theo dõi trên những tuyến đường hai nạn nhân và tội phạm đi qua, đồng thời tiến hành suy đoán, tính toán, loại trừ. Dù Bạch Cẩm Hi là người mù địa lý nhưng Châu Tiểu Triện và những người cảnh sát hình sự khác đều bình thường nên công việc tiến triển khá thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Trầm không đến văn phòng. Thỉnh thoảng, Bạch Cẩm Hi nghe công an khu vực nói, nhìn thấy thần thám Hàn xuất hiện ở khu dân nghèo và khu “đèn đỏ” ở phía đông thành phố. Không ai biết anh đang làm gì. Tuy nghi hoặc nhưng Bạch Cẩm Hi tạm gác thắc mắc sang một bên, tập trung vào vụ án.
Cho đến tầm chiều tối thứ Bảy, ông trời cũng không phụ người có lòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, ngày càng thường xuyên xuất hiện trong ống kính camera theo dõi.
Đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án cuối cùng cũng lộ diện.
Bạch Cẩm Hi đã có cách nhìn mới về Hàn Trầm.
Tuy trong lần đầu tiên gặp gỡ, anh vặn tay cô, hại cô bị trật khớp, vô số lần sau đó đều mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng hồi tưởng lại mới thấy, cô cũng có một nửa trách nhiệm. Nói chung là “tại anh tại ả, tại cả đôi bên”.
Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, thật ra anh cũng là một người cá tính. Mấy ngày qua nghe đồng nghiệp tán gẫu, nhà họ Hàn tương đối có thế lực trong ngành công an ở Bắc Kinh. Hàn Trầm cũng được coi là con cháu cán bộ xuất thân từ “đại viện”(*). Vậy mà anh lại từ bỏ tiền đồ xán lạn ở Bắc Kinh, cũng không chịu làm chuyên gia ở Bộ Công an, mà về địa phương làm một cảnh sát hình sự bình thường.
(*) “Đại viện” chỉ những khu nhà ở dành riêng cho quan chức các ban ngành, quân đội…
Có điều, trên người anh vẫn toát ra phong thái của công tử nhà quyền quý. Phương diện khác không biết thế nào nhưng riêng khoản trang phục, hút thuốc và cách nói chuyện, hành xử đều khác người bình thường.
Tuy nhiên, nguyên nhân khiến Bạch Cẩm Hi thay đổi cách nhìn về anh, là từ buổi tối hôm hai người cùng truy đuổi tội phạm. Tuy anh vẫn chẳng để ý đến cô nhưng khi biết cô mắc chứng sợ độ cao, anh đã lập tức ra tay giúp đỡ. Có thể thấy, anh không phải loại người lòng dạ sắt đá.
Nguyên nhân thứ hai khiến cô thay đổi suy nghĩ, chính là việc Hàn Trầm chịu giúp cô phá án. Anh đưa ra quan điểm mạch lạc, sắc bén bằng thái độ trung lập và trầm ổn. Tất nhiên, vụ án cưỡng hiếp này có lẽ chỉ thể hiện một phần nhỏ tài năng của anh, nhưng cũng đủ để khiến Bạch Cẩm Hi có cái nhìn khác về anh.
Vì vậy, một chút không vui và so đo hơn thua trong lòng cô đã tan biến theo đà tiến triển của vụ án.
Tầm chạng vạng, Bạch Cẩm Hi ngồi trong thùng xe gặm đùi gà. Trước mặt cô là sáu màn hình theo dõi, lần lượt giám sát mọi nơi trong nhà máy Lam Tinh như cổng ra vào, nhà xưởng, ký túc xá…
Đối tượng tình nghi đã được xác định. Để tránh rút dây động rừng, họ triển khai hoạt động giám sát 24/24, một khi tìm ra chứng cứ, hoặc đối tượng lại có chiều hướng phạm tội, họ sẽ lập tức bắt giữ hắn.
Hôm nay là lịch trực của Bạch Cẩm Hi và một người cảnh sát hình sự tên Tiểu Tề. Tiểu Tề đi mua nước, còn lại một mình Bạch Cẩm Hi căng mắt ra quan sát màn hình.
Màn đêm từ từ buông xuống. Bạch Cẩm Hi xử lý hết hộp cơm, vươn vai vận động xương cốt rồi lại tiếp thục theo dõi.
Một tiếng động vang lên, cửa thùng xe mở ra, có người nhảy lên trên, mang theo không khí nóng bức từ bên ngoài vào. Bạch Cẩm Hi lên tiếng mà không ngoảnh đầu: “Về rồi à?”. Cô cầm túi đựng hộp cơm đưa ra đằng sau: “Tiện tay vứt đi giúp tôi”.
Cô lại giơ tay về phía sau: “Trà sữa của tôi đâu?”.
Đợi mãi cũng không thấy, cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhanh lên, tay chân cậu chậm chạp quá đấy”. Vừa định quay đầu, cô liền nghe thấy một giọng đàn ông trầm thấp, lạnh nhạt truyền tới: “Không có”.
Bạch Cẩm Hi giật mình, lập tức ngoảnh đầu về phía người vừa lên tiếng. Hôm nay, anh mặc áo phông đen, quần thể thao màu xám. Thùng xe tối mờ mờ nên gương mặt anh có chút mông lung, chỉ riêng đôi mắt vẫn hun hút như màn đêm.
Bạch Cẩm Hi vội vàng lên tiếng: “Thần thám Hàn, anh đã đến rồi à? Vừa rồi tôi còn tưởng là Tiểu Tề”. Nên mới sai vặt anh.
Hàn Trầm không có bất cứ biểu hiện nào khác. Anh ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô rồi mở miệng: “Đi rót cho tôi cốc nước”.
Bạch Cẩm Hi: “…”.
Quả nhiên anh làm sao có thể để người khác sai khiến không công cơ chứ?
Góc thùng xe đặt một bình nước khoáng rất lớn, Bạch Cẩm Hi đứng dậy, lặng lẽ đi rót nước đưa cho anh.
Hàn Trầm cầm lấy rồi đưa lên miệng uống. Bạch Cẩm Hi phát hiện, động tác của anh rất tao nhã. Dù có vẻ khát nước nhưng anh vẫn uống tương đối chậm. Cô quan sát một lượt, thấy áo anh ướt đẫm mồ hôi, quần dính vài vết bùn đất, chứng tỏ anh vừa ở bên ngoài một lúc lâu.
Người đàn ông này quả là thần bí.
Liên tưởng đến tin đồn vô tổ chức, vô kỷ luật, thường xuyên xin nghỉ làm và biến mất của anh, lại liên tưởng đến thông tin anh thường ra vào khu phố nghèo và khu “đèn đỏ”, Bạch Cẩm Hi đoán, có lẽ anh đang tìm kiếm thứ gì, hoặc một người nào đó.
Tìm kiếm bao năm vẫn không chịu bỏ cuộc, thần thám Hàn đúng là người có lòng kiên trì.
Hàn Trầm đưa chiếc cốc không cho Bạch Cẩm Hi, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của cô.
Bạch Cẩm Hi coi như đã xoá bỏ hiềm khích trước đó, kề vai tác chiến với anh nên ngữ khí cũng thoải mái hơn: “Thần thám Hàn khát lắm phải không? Có cần uống thêm cốc nữa không?”.
Khoé mắt Hàn Trầm vụt qua ý cười, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm: “Không cần, chúng ta bàn về vụ án!”.
Lúc này, cửa thùng xe lại mở ra, Tiểu Tề xuất hiện ở bên ngoài. Nhìn thấy Hàn Trầm, anh ta hơi bất ngờ, nhưng lập tức tỏ thái độ cung kính. Bạch Cẩm Hi đưa tập tài liệu cho anh, đồng thời mở miệng: “Đối tượng tình nghi tên Trần Ly Giang, năm nay hai mươi bảy tuổi, là thợ kỹ thuật rèn dập bậc một của nhà máy Lam Tinh. Lúc mới vào làm việc, đối tượng từng ở phân xưởng đóng gói hai năm. Đối tượng đã ly hôn, vợ cũ tên Hứa Doanh là hướng dẫn viên du lịch, một năm trước ngoại tình nên ly hôn với anh ta”.
Ba người cùng dõi mắt về một màn hình giám sát. Đó là nhà của Trần Ly Giang. Hắn vừa đi làm về, trên người vẫn mặc bộ đồ công nhân màu xanh. Hắn có thân hình cao lớn và diện mạo sáng sủa.
Những tấm ảnh trong tay họ càng rõ nét hơn. Trần Ly Giang có ngũ quan cân đối, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hai mí sâu hun hút.
Bạch Cẩm Hi tiếp tục lên tiếng: “Căn cứ vào ghi chép đánh giá công việc của nhà máy, Trần Ly Giang có tính cách trầm tĩnh, thái độ làm việc nghiêm túc, cũng tương đối thông minh, nắm bắt rất nhanh. Chỉ là anh ta hơi nóng tính, nhiều lúc thích uống rượu một mình, uống say sẽ động thủ đánh người. Anh ta từng hai lần đánh nhau với đồng nghiệp. Thời điểm xảy ra hai vụ án, anh ta không phải trực, cũng không có chứng cứ ngoại phạm. Trong camera giám sát ở những tuyến đường có liên quan, Trần Ly Giang xuất hiện nhiều nhất, hơn hai mươi lần. Hơn nữa, về thời gian và lộ trình đều có sự trùng lặp với hai nạn nhân”.
Tiểu Tề chỉ tay vào một màn hình giám sát khác: “Lúc lấy vợ Trần Ly Giang có một căn hộ, sau khi ly hôn vẫn thuộc về anh ta. Hiện tại, có lúc anh ta ở nhà, có lúc ở ký túc. Mấy người này là đồng nghiệp sống cùng phòng ký túc với anh ta”. Tiểu Tề đọc tên bọn họ: “Trương Viễn, Tăng Phương Bình, Từ Tử Đạt, đều là công nhân tầm hơn hai mươi tuổi. Trương Viễn có tính cách thật thà chất phác và cởi mở, có mối quan hệ khá tốt với Trần Ly Giang. Từ Tử Đạt là người hướng nội, ít tiếp xúc với nghi phạm.
Tăng Phương Bình trẻ nhất, vừa tròn hai mươi tuổi, tính cách cũng hướng nội, có quan hệ thân thiết với nghi phạm nhất trong ba người, thường đến nhà họ Trần chơi. Nếu muốn bắt đối tượng, chúng ta có thể tìm hiểu tình hình qua ba người công nhân này. Họ cùng sống dưới một mái nhà, một khi Trần Ly Giang có hành vi khác thường, thế nào họ cũng nhận ra điều gì đó”.
Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đồng thời dõi mắt lên màn hình. Hai người công nhân kia đều cao to vạm vỡ, duy chỉ có Tăng Phương Bình là trắng trẻo thanh tú hơn một chút. Cậu ta đang nói điều gì đó với bạn cùng phòng, nhìn qua cũng có thể đoán là người hướng nội, hay mắc cỡ.
Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Bây giờ chẳng có chứng cứ nên chúng tôi không thể manh động. Muốn theo dõi sát sao, chúng tôi cần sự phối hợp của lãnh đạo nhà máy. Chúng tôi đã dặn dò họ, nhất định không thể tiết lộ thông tin ra bên ngoài”.
Báo cáo xong xuôi, Bạch Cẩm Hi tưởng Hàn Trầm sẽ lập tức ra về. Nào ngờ anh vẫn ngồi yên, châm một điếu thuốc. Cô và Tiểu Tề hơi khó xử, đại thần không tự mình rời đi, cô cũng không thể đuổi người ta. Thế là cả ba đều im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Cẩm Hi dán mắt vào màn hình một cách buồn chán. Thỉnh thoảng quay đầu, cô liền nhìn thấy Hàn trầm vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng đưa tay lên miệng, hít một hơi thuốc, dáng vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lúc khát, anh cũng không sai khiến Bạch Cẩm Hi nữa, mà tự mình đi rót nước rồi chậm rãi uống cạn.
Buổi tối nhanh chóng qua đi. Đến mười hai giờ đêm, Châu Tiểu Triện và một đồng nghiệp khác đến thay ca.
Thấy Hàn Trầm vẫn còn ở đó, họ có chút ngạc nhiên nhưng không ai thắc mắc. Bạch Cẩm Hi bàn giao công việc cho Châu Tiểu Triện, chuẩn bị ra về. Cô ngáp dài ngáp ngắn, cầm túi xách của mình, lại len lén liếc Hàn Trầm. Không biết anh định ngồi ở đây bao lâu nữa?
Ai ngờ Hàn Trầm cũng đứng dậy. Thân hình của anh vốn cao lớn nên khi đứng lên, thùng xe trở nên đặc biệt chật chội. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Hàn Trầm bình thản hỏi Bạch Cẩm Hi: “Cô hết giờ làm rồi à?”.
Bạch Cẩm Hi: “… Đúng thế!”.
Anh cúi người nhảy xuống xe, đứng bên cạnh tựa như… chờ cô.
Bạch Cẩm Hi ngây ra nhìn anh, Châu Tiểu Triện ở đằng sau chau mày. Hôm ở văn phòng, cậu ta tận mắt chứng kiến Từ Tư Bạch ghen với Hàn Trầm nên đã sớm lưu tâm. Lúc này, cậu ta hỏi nhỏ bằng một giọng vừa hưng phấn vừa nghi hoặc: “Lão đại, chuyện là thế nào vậy? Tại sao thần thám Hàn lại đến đón chị? Em hồi hộp quá, liệu có cần báo tin cho bác sĩ Từ không?”.
Bạch Cẩm Hi quay đầu trừng mắt với cậu ta: “Cậu-nghĩ-hơi-nhiều-rồi-thì-phải?”.
Sau đó, cô cũng nhảy xuống xe.
Hàn Trầm liếc cô một cái, sải bước dài về phía trước. Bạch Cẩm Hi lập tức đi theo, đến khi cách ô tô một đoạn, cô mới mở miệng: “Có chuyện gì sao?”.
“Ngày kia tôi đi rồi. Tối nay cô hãy giúp tôi một việc.”
Phòng Hồ sơ của Sở Công an thành phố nằm trong một toà nhà cũ kỹ ở ngoại ô phía đông thành phố. Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời mù mịt, mặt đất tối om.
Đi đến cửa phòng Hồ sơ, Bạch Cẩm Hi liếc người đàn ông bên cạnh. Anh đội mũ lưỡi trai kéo vành xuống thấp, che khuất đôi mắt, chỉ để lộ sống mũi và cằm. Trông anh bây giờ rất giống một tên sát thủ.
Bạch Cẩm Hi cũng không hỏi nhiều, cùng Hàn Trầm đi lên cầu thang, gõ cửa phòng trực.
Người trực ca đêm hôm nay là ông già họ Châu, người quen của Bạch Cẩm Hi. Cô biết cách nói chuyện nên rất thân thiết với các phòng ban của Cục Công an, làm việc gì cũng thuận lợi. Có lẽ mấy ngày qua, Hàn Trầm đã nghe được tin cô có mối quan hệ rộng nên mới nhờ cô giúp đỡ.
Ông Châu nhướng đôi mắt lờ đờ nhìn hai người họ, chậm chạp rút chìa khoá: “Tiểu Bạch lại điều tra vụ án thâu đêm đấy à? Cô cũng biết chọn thời điểm thật đấy, tôi vừa mới chợp mắt một lúc”.
Bạch Cẩm Hi cười hì hì: “Cảm ơn chú Châu, hôm khác cháu sẽ biếu chú mấy cây thuốc lá ngon”.
Sau khi mở cửa, ông Châu lại quay về căn phòng nhỏ của mình. Bạch Cẩm Hi giơ tay bật đèn rồi quay sang Hàn Trầm.
Anh đã cởi mũ, ném xuống bàn rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh. Không biết có phải do ảo giác, cô cảm thấy ánh mắt anh dường như có chút biến đổi. Bình thường, đôi mắt ấy chỉ có duy nhất vẻ lạnh lẽo và thâm trầm bức người, nhưng vào thời khắc này, nó lại rất bình tĩnh và tập trung như thể đây mới là việc anh thật sự quan tâm.
“Anh muốn tìm thứ gì? Để tôi giúp anh.” Bạch Cẩm Hi lên tiếng.
“Cô không cần bận tâm.” Hàn Trầm vừa nói vừa đi vào trong dãy tủ đựng hồ sơ.
Bạch Cẩm Hi cũng không miễn cưỡng, tự động tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dõi theo bóng lưng anh.
Về lý mà nói, Đồn trưởng của cô có mối quan hệ khá rộng trong Cục, lại rất sùng bái Hàn Trầm. Vậy mà anh không nhờ Đồn trưởng, lại đi tìm một “tiểu tốt” là cô, còn đến nơi lưu trữ hồ sơ vào lúc nửa đêm, đội mũ che mặt, không thông qua thủ tục đường hoàng. Tất cả điều này chứng tỏ, anh không muốn cho người khác biết.
Được thôi, vậy thì cô cũng tuyệt đối không nhiều lời.
Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế một lúc. Bận rộn suốt cả ngày nên cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Làm nghề cảnh sát hình sự phải rèn luyện bản lĩnh ngủ mọi lúc mọi nơi, cô quan sát chung quanh, cuối cùng quyết định trèo lên bàn nằm ngủ cho thoải mái.
Hàn Trầm đứng trước tủ hồ sơ “Nhân khẩu mất tích và người chết không rõ lai lịch” xem xét một lúc lâu. Sau đó, anh rút ra mười mấy tập hồ sơ. Chỗ này kê tủ san sát rất chật hẹp, cũng không đủ ánh sáng nên anh cầm hồ sơ đi ra ngoài.
Vừa đi khỏi dãy tủ, Hàn Trầm liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi đang nằm ngủ rất say trên bàn. Cô nằm nghiêng về bên phải, quay mặt về phía anh, tư thế ngủ co quắp, thiếu cảm giác an toàn.
Hàn Trầm liếc cô một cái rồi đi tới chiếc ghế ở một góc bàn ngồi xuống, bắt đầu lật giở hồ sơ.
“Khụ khụ… con bé Tiểu Bạch này.” Ông Châu từ ngoài đi vào phòng, trên tay cầm tấm thảm mỏng. Hàn Trầm nhướng mày nhìn ông rồi lại tiếp tục đọc tài liệu.
“Tuy bây giờ là mùa hè nhưng cũng không thể ngủ như vậy.” Ông đắp tấm thảm lên người Bạch Cẩm Hi. “Chàng trai, cậu phải trông chừng con bé chứ.”
Hàn Trầm ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp gương mặt của Bạch Cẩm Hi. Nhìn từ góc độ này, cặp lông mày của cô giãn ra, đôi môi mím lại, má hơi phúng phính. Bộ dạng của cô lúc ngủ không còn vẻ mạnh mẽ, gai góc mà ngược lại có chút ngây thơ như trẻ con.
“Vâng.” Anh khẽ đáp. “Chú, ở đây có thể hút thuốc không?”.
Ông Châu: “Cậu cứ hút đi, cẩn thận đừng để rơi vào giấy tờ là được”.
Hàn Trầm nghiêng đầu châm một điếu thuốc rồi rút một điếu đưa cho ông Châu. Ông cũng không khách sáo, lập tức đưa lên miệng.
“Thuốc ngon thật.” Ông chậc chậc hai tiếng. “Cậu đang tìm ai vậy? Tôi biết rất rõ từng hồ sơ ở đây. Cậu cứ nói ra, tôi sẽ giúp cậu, làm vậy đỡ lãng phí thời gian.”
Hàn Trầm im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tôi muốn tìm một cô gái”.
“Ờ…” Ông Châu gật đầu. “Có tất cả một trăm bốn mươi bảy người phụ nữ bị mất tích hay qua đời mà không rõ lai lịch được lưu giữ hồ sơ ở đây trong mười mấy năm qua. Cậu muốn tìm ai? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Có ảnh không?”
Hàn Trầm quay đầu nhìn ông, hít một hơi thuốc mới đáp: “Không có tên, tôi cũng không rõ dung mạo, không biết cô ấy còn sống hay đã chết. Cô ấy mất tích từ năm năm trước, có lẽ đã qua đời, cũng có thể từ Bắc Kinh đến tỉnh K, Tuổi tác… chắc từ 20 – 30 tuổi. Tôi chỉ biết có thế thôi”.
Ông Châu “a” một tiếng: “Không có tên, cũng không rõ dung mạo. Thế thì tìm kiểu gì?”. Ông ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Bây giờ đúng là chẳng nghĩ ra cô gái nào phù hợp với điều kiện của cậu”.
Hàn Trầm cười cười: “Không sao, cảm ơn chú. Tôi tự tìm là được”. Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tư liệu.
Có lẽ vì không giúp được gì cho anh, ông Châu cảm thấy ái ngại nên lại hỏi: “Chàng trai, người cậu đang tìm là gì của cậu? Sau này tôi sẽ lưu ý giúp cậu”.
Hàn Trầm dừng động tác, im lặng một lúc lâu.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Anh cất giọng trầm trầm.
Ông Châu “ờ” một tiếng, đột nhiên ngẩn người: “Vị hôn thê ư? Vậy tại sao cậu không biết tên tuổi và dung mạo của cô ấy?”.
Hàn Trầm nheo mắt, hít một hơi thuốc, bình thản trả lời: “Năm năm trước, tôi từng bị thương nên nhiều thứ không còn nhớ rõ”.
Đối với vị đại thần này, Châu Tiểu Triện tuy có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể. Cậu ta không còn thái độ tuỳ ý như đối với Bạch Cẩm Hi, mà nghiêm chỉnh chạy đến trước mặt, đưa tài liệu cho anh: “Cảnh sát Hàn, đây là tư liệu của bốn đối tượng tình nghi mới bổ sung”.
Hàn Trầm nhận tập tài liệu: “Ừm”.
Nói xong, anh liền quay người đi vào phòng. Châu Tiểu Triện ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Cảnh sát Hàn…”.
Hàn Trầm ngoảnh đầu nhìn cậu ta.
“Lão đại của chúng tôi tuy tính hơi thô lỗ một chút nhưng về bản chất thì rất tốt, lại có năng lực. Thật ra chị ấy luôn sùng bái anh, mong anh hãy khoan dung với chị ấy.”
Hàn Trầm không nói một lời, đẩy cửa đi vào trong. Cuối cùng cũng thành công trong việc giúp lão đại “vuốt đuôi” vị thần thám danh tiếng lẫy lừng, Châu Tiểu Triện rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Vừa đẩy cửa, Hàn Trầm liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của Bạch Cẩm Hi, đang cúi thấp người. Ánh nắng hắt lên thân thể hai người, anh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Từ Tư Bạch đang ghé sát gương mặt cô.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ngờ lại có người đi vào phòng nên khi nghe thấy tiếng động, Từ Tư Bạch lập tức quay đầu.
Bốn mắt chạm nhau. Hàn Trầm bình thản đi về vị trí của mình, đặt tập hồ sơ lên bàn.
Văn phòng không lớn, bàn làm việc của hai người chỉ cách nhau hơn một mét. Từ Tư Bạch liếc qua Hàn Trầm, chậm rãi đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ. Hàn Trầm cúi xuống xem tài liệu, coi người đàn ông trước mặt như không tồn tại.
“Hu hu…” Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc trong phòng.
Hai người đàn ông đồng thời quay về phía Bạch Cẩm Hi, nơi phát ra tiếng khóc. Trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày đen nháy đang nhíu chặt, thần sắc có chút bi thương. Giây tiếp theo, một giọt lệ từ khoé mắt cô chảy xuống.
Thần sắc Từ Tư Bạch có chút biến đổi, anh cúi xuống nhìn Bạch Cẩm Hi chăm chú. Nhưng vừa định giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, anh liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền tới: “Người ta đã khóc như thế rồi, anh còn hôn được sao?”.
Từ Tư Bạch liền dừng động tác, nhướng mày nhìn đối phương. Nhưng Hàn Trầm vẫn cúi đầu đọc báo, sắc mặt bình thản, giống như không thấy chuyện đang diễn ra.
Cuối cùng Từ Tư Bạch vẫn giơ tay lau nước mắt cho Bạch Cẩm Hi. Dù đang trong mơ nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được sự vỗ về từ thế giới bên ngoài. Cô lẩm bẩm câu gì đó, chân mày giãn ra, nước mắt ngừng rơi.
Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Châu Tiểu Triện đi vào.
Bắt gặp cảnh lão đại ngủ say, trong khi hai người đàn ông một đứng một ngồi, âm thầm đối mắt, cậu ta cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu xa mà mỉm cười chào hỏi Từ Tư Bạch rồi đặt một tập tài liệu lên bàn Hàn Trầm: “Cảnh sát Hàn, còn một hồ sơ nữa”.
Từ Tư Bạch xách cặp lồng cơm đi ra ngoài. Đến cửa, anh đột nhiên dừng bước, mở miệng gọi: “Tiểu Triện!”.
“Vâng.” Châu Tiểu Triện quay sang anh.
“Hãy chăm sóc tốt lão đại của cậu.” Từ Tư Bạch điềm nhiên nói: “Đừng để bất cứ người nào… bắt nạt cô ấy”.
Châu Tiểu Triện ngây ra, Hàn Trầm cũng nhướng mày nhìn anh.
Châu Tiểu Triện lén liếc qua Hàn Trầm, nghĩ bụng: Ai có thể bắt nạt lão đại cơ chứ? Có lẽ, người duy nhất bắt nạt chị ấy chính là vị này. Bác sĩ Từ ghen rồi, ghen rồi kìa!
Ngoài mặt, cậu ta không tỏ thái độ, chỉ cười hì hì: “Bác sĩ Từ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc lão đại tử tế”.
Sau khi Từ Tư Bạch ra về, Châu Tiểu Triện cũng đi ra phòng ngoài. Hàn Trầm nhìn Bạch Cẩm Hi một lúc rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.
Bạch Cẩm Hi lại nằm mơ, vẫn là khu rừng âm u, thác nước trắng xoá, bãi cỏ ẩm ướt ở dưới chân. Người đàn ông vẫn ngồi dưới thác nước, nhìn cô chăm chú.
“Anh là ai?” Cô hỏi.
Anh ta lặng thinh. Mãi cho tới khi đôi mắt đen ngấn nước, anh ta mới cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác”.
Bạch Cẩm Hi nhoẻn miệng cười. Người đàn ông cũng mỉm cười với cô.
Đúng lúc này, Bạch Cẩm Hi đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc của một người phụ nữ. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện chẳng có một ai. Khi cô quay đầu, người đàn ông đã biến mất.
Bốn bề sương mù dày đặc nên chẳng nhìn rõ thứ gì. Cô bỗng phát hiện, bản thân đang khóc. Một mình cô đứng giữa khu rừng rậm âm u như nấm mồ, khóc xé ruột xé gan.
Giấc mơ là sự phản chiếu của thế giới hiện thực. Giấc mơ là một sự lưu đày của tiềm thức. Nhưng nếu cô từng yêu tha thiết một người, từng vì anh mà đau đớn khôn cùng, vậy thì tại sao những năm qua, cô chẳng nhớ gì đến anh? Tại sao cô lại quên sạch mọi ký ức về anh?
Bạch Cẩm Hi từ từ mở mắt.
Đập vào mắt cô đầu tiên là bàn ghế, tấm bảng trắng, máy tính… quen thuộc, chỉ là xung quanh tối mờ mờ.
Trời đã tối rồi?
Cô lau nước mắt, ngồi thẳng dậy. Hoá ra không phải trời tối mà là rèm cửa sổ bị đóng kín từ bao giờ. Hàn Trầm ngồi ở nơi không có ánh sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt anh.
Mấy hộp cơm trên bàn cũng biến mất, Từ Tư Bạch đã ra về.
Bạch Cẩm Hi khịt khịt mũi. Người đàn ông này giữa ban ngày ban mặt bày ra trò âm u tăm tối như vậy để làm gì chứ?
Kể từ lần đầu tiên cô gặp anh, dường như anh luôn thâm trầm, bí ẩn như vậy.
“Bạch Cẩm Hi!” Anh đột nhiên gọi tên cô.
“Gì thế?” Cô cất giọng hơi khàn khàn. Cuộc đối thoại trong căn phòng tối khiến người ta có một cảm giác trống trải khó tả.
“Cô khóc đã đủ chưa?” Anh hỏi.
Bạch Cẩm Hi đờ người. Quả nhiên anh đã nhìn thấy cô khóc, mất mặt quá đi.
“Tôi sẽ giúp cô phá vụ án này.” Anh nói tiếp.
Bạch Cẩm Hi hơi bất ngờ. Im lặng vài giây, cô hỏi: “Sao tự dưng anh lại tốt bụng thế? Điều kiện là gì?”.
“Ha…” Anh cười khẽ một tiếng. “Điều kiện là cô giúp tôi làm một việc.”
“Việc gì?”
“Việc riêng.”
Bạch Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi trả lời dứt khoát: “Được thôi”.
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, đốm lửa lập loè hắt lên gương mặt anh.
Bạch Cẩm Hi đứng dậy kéo sợi dây, mở rèm cửa. Ánh nắng chói chang của buổi chiều lập tức rọi vào phòng. Có lẽ do ánh sáng đến quá đột ngột, Hàn Trầm hơi nghiêng đầu về một bên theo phản xạ.
Bạch Cẩm Hi kinh ngạc nhìn người đàn ông. Bởi vào thời khắc này, trán anh rịn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đồng thời ửng đỏ một cách bất thường.
Trong phòng bật điều hoà, làm gì có chuyện nóng đến mức này, lẽ nào anh bị đau ở đâu?
“Anh sao thế?” Bạch Cẩm Hi hỏi.
Hàn Trầm quay mặt sang một bên, lãnh đạm trả lời: “Tôi không sao. Chúng ta bắt đầu nói về vụ án đi!”.
Ngữ khí của anh vô cùng lạnh lùng, toát ra một vẻ uy nghiêm, khiến người đối diện bất giác nể sợ. Ngoài ba nghi vấn mà anh chỉ ra trong hôm đầu tiên ở hiện trường, Bạch Cẩm Hi chưa từng nghe anh phân tích cụ thể về vụ án. Liên tưởng đến danh tiếng của anh, trong lòng cô có chút chờ mong.
“Cô hãy treo bản đồ lên!” Hàn Trầm hít một hơi thuốc, cất giọng trầm thấp.
Bạch Cẩm Hi vừa treo tấm bản đồ toàn bộ khu Quan Hồ lên bảng trắng vừa lên tiếng: “Thần thám Hàn này, tuy chúng ta không hợp cạ nhưng con người tôi luôn biết nghĩ đến đại cục. Nếu không được khoẻ thì anh hãy về nghỉ ngơi đi đã. Nếu cần khám bệnh, tôi rất thân quen với chủ nhiệm Triệu của bệnh viện Quan Hồ, y thuật của ông ấy không tồi. Nếu anh muốn khám bác sĩ đông y, tôi cũng quen một người có tay nghề rất giỏi. Anh không cần cảm ơn tôi, chỉ cần xoá bỏ cam kết đánh cược giữa chúng ta là được”.
Sau khi treo bản đồ ngay ngắn, Bạch Cẩm Hi quay đầu về phía anh. Lúc này, sắc mặt anh dường như đã khá hơn, trán không còn mồ hôi, ánh mắt càng trở nên lãnh đạm.
“Không được.” Hàn Trầm đáp ngắn gọn.
Bạch Cẩm Hi: “Hừ…”.
Hàn Trầm dụi mẩu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy đi về phía bên này, thuận tay cầm cây bút chì trên mặt bàn. Vì khoảng cách rất gần nên cô có thể thấy rõ, chiếc áo sơ mi màu tối, quần đen càng tôn thêm thân hình cao ráo, vai rộng, eo nhỏ và đôi chân dài của anh. Rõ ràng là một người đàn ông tuấn tú nhưng khí chất của anh lại rất lạnh lùng.
Trong cuộc đời, cô chưa từng gặp một người cảnh sát hình sự, một thần thám nào như anh.
Hàn Trầm ngẩng đầu quan sát tấm bản đồ bằng ánh mắt trầm tĩnh. Bạch Cẩm Hi nổi lòng hiếu kỳ, không biết anh làm cách nào để tìm ra tội phạm trong hơn bảy mươi đối tượng tình nghi.
Thật ra, Bạch Cẩm Hi không phải bó tay hoàn toàn. Dựa vào bản lĩnh của mình, sau khi thẩm vấn hết bảy mươi mấy người, chắc chắn cô có thể tìm ra nghi phạm lớn nhất. Nhưng làm như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa sẽ rút dây động rừng. Ngoài ra, một khi làm lớn chuyện, các nạn nhân sẽ càng bị tổn hại danh dự nhiều hơn. Đó là tình trạng mà cô cũng không muốn đối diện.
Do đó, kể cả khi Hàn Trầm không ra tay, cô cũng sẽ nghĩ cách khác. Bây giờ, anh chịu tham gia… Vậy thì xem anh giải quyết thế nào.
Đúng lúc này, anh liếc cô một cái: “Cô là người mù đường đúng không?”.
Bạch Cẩm Hi: “Đúng thế…”.
“Mù đường đến mức nào?”
“Hả? Tôi thường xuyên tìm không ra phương hướng.”
Hàn Trầm không nhìn cô mà cầm bút chì vẽ hai vòng rồi dừng lại.
“Một bước là có thể phá án.” Anh cất giọng nhàn nhạt.
Bạch Cẩm Hi giật mình, nghe anh nói tiếp: “Nhưng đối với người bị mù đường thì cần ba bước. Cô hãy nghe cho kỹ”.
Khoé miệng Bạch Cẩm Hi giật giật.
“Thứ nhất, mỗi người đều có lộ trình hằng ngày của mình.” Hàn Trầm cất giọng trầm thấp, giơ tay khoanh tròn mấy điểm trên bản đồ: “Lộ trình của Mã Tiểu Phi và Kỷ Nhã Hinh là nhà, trung tâm thương mại, quán ăn, siêu thị. Mỗi người đều có một tấm bản đồ riêng.” Anh rời đầu bút chì tới nhà máy Lam Tinh, lại khoanh tròn ở đó: “Tội phạm cũng có lộ trình hoạt động của hắn: nhà máy, quán ăn, quán internet… Hắn chọn hai cô gái này làm mục tiêu, nhất định là vì, lộ trình hoạt động thường ngày của họ và tội phạm sẽ giao nhau hay trùng lặp ở một khoảng thời gian và không gian nào đó. Trong cùng một lộ trình, hắn đã phát hiện ra họ”.
Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Câu nói của anh nghe qua có vẻ phức tạp, nhưng chẳng phải là những lời thừa thãi hay sao? Tất nhiên tội phạm tình cờ gặp các nạn nhân, sau đó mới xác định mục tiêu.
Bạch Cẩm Hi trầm tư suy nghĩ. Thời gian, không gian, con người, lộ trình hoạt động… Bộ não cô dường như xuất hiện một tấm bản đồ lập thể, bỏ cả ba đối tượng vào trong đó. Cô đã bắt đầu có cảm giác về những điều Hàn Trầm nêu ra nhưng hình dung này vẫn hết sức mơ hồ.
Hàn Trầm nhìn cô, tiếp tục mở miệng: “Thứ hai, sau khi phát hiện mục tiêu, để nghiên cứu đối tượng, cũng là vì dục vọng xuất phát từ nội tâm, chắc chắn lộ trình hoạt động của tội phạm và hai nạn nhân sẽ thường xuyên trùng lặp. Lời khai của nạn nhân cũng chứng thực điều này”.
Bạch Cẩm Hi giật mình, ý nghĩ rõ ràng hơn ùa vào bộ não. Cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng ngời.
Hàn Trầm nhanh chóng khoanh tròn nhiều điểm trên tấm bản đồ rồi lần lượt nối chúng lại, sau đó ném cây bút xuống bàn, đút hai tay vào túi quần, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Trước đó, các cô đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở xung quanh hiện trường gây án nhưng chắc chắn tội phạm cũng đã nghĩ tới điều này nên việc làm của các cô không đem lại kết quả.
Bây giờ, các cô phải phác hoạ lộ trình hoạt động của hai nạn nhân trong mấy ngày trước khi xảy ra vụ án. Trên con đường họ đi lại chắc chắn cũng có camera theo dõi. Vậy trong gần tám mươi đối tượng tình nghi đó, ai và nạn nhân cùng xuất hiện ở một chỗ nhiều nhất, kẻ đó chính là thủ phạm”.
Hàn Trầm ngừng vài giây, khoé miệng nhếch lên: “Dù hắn có thông minh đến mức biết đường né tránh camera trong quá trình bám theo nạn nhân, thì trước khi bắt đầu hành vi theo dõi, hắn cũng phải từ nhà máy ngồi xe buýt công cộng hay đi bộ tới những địa điểm nạn nhân thường qua lại. Trên đoạn đường này kiểu gì cũng có camera, người nào có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong một khoảng thời gian nhất định, kẻ đó chính là tội phạm”.
Cho tới lúc này, Bạch Cẩm Hi đã hiểu một cách triệt để suy nghĩ của anh.
Làm gì có vụ án nào không xem xét camera theo dõi? Làm gì có người cảnh sát hình sự nào không biết những điều cơ bản đó?
Nhưng chưa có ai kiểm tra camera theo dõi theo tư duy của anh. Anh đã vượt ra khỏi khuôn mẫu thông thường, nhưng lại thành công trong việc thiết lập mạng lưới tìm kiếm tội phạm mới.
Một bước, đúng là chỉ cần một bước.
Cô đưa ra cả chục suy đoán mới có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi. Trong khi đó, anh chỉ nắm bắt đúng một điểm là có thể tìm ra nghi phạm. Đúng vậy, nghi phạm dù thông minh đến mức nào, cẩn thận đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể né tránh tất cả camera theo dõi trong suốt một ngày hoạt động, vào thời điểm hắn chưa gây án. Quỹ đạo hoạt động của tội phạm trước và sau khi gây án chính là điểm sơ hở của hắn.
Hàn Trầm đã nắm bắt đúng chi tiết then chốt này. Bạch Cẩm Hi đột nhiên hiểu ra, tại sao có người cảnh sát hình sự lâu năm lại khen ngợi Hàn Trầm, bởi tư duy của anh hết sức mạch lạc.
Anh đã dùng phương thức logic đơn giản nhất mà thiên hạ đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng một cách chuẩn xác và tỉ mỉ như vậy.
Sau khi sáng tỏ vấn đề, Bạch Cẩm Hi có chút xúc động, trong lòng tràn ngập sự hưng phấn. Cô cầm cây bút chì chạy đến trước tấm bản đồ, vẽ lại một lần lộ trình anh vừa phác hoạ, đồng thời mở miệng: “Tốt, rất tốt. Thần thám Hàn, anh khá thật đấy”.
Hàn Trầm tựa vào thành bàn. Dường như đã quá quen với những lời tán dương tương tự, thần sắc của anh vẫn thản nhiên như không, mí mắt hơi khép lại.
Bạch Cẩm Hi vẫn còn đang chìm trong tâm trạng phấn khích: “Sau khi xác định được đối tượng tình nghi, chúng ta sẽ lập tức lục soát nhà của hắn, đánh cho hắn trở tay không kịp, chắc chắn sẽ tìm ra chứng cứ…”.
“Khi nào tìm ra nghi phạm, hãy thông báo với tôi.” Nói xong, Hàn Trầm liền đi ra khỏi phòng.
Bạch Cẩm Hi im lặng dõi theo bóng lưng anh.
Sau khi Hàn Trầm rời khỏi đồn cảnh sát Quan Hồ, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp lập tức triển khai cuộc điều tra theo hướng anh chỉ dẫn. Còn anh gọi taxi, quay về khách sạn.
Nơi anh ở là khách sạn nằm bên bờ sông, khung cảnh trang nhã, sạch sẽ và dễ chịu. Hàn Trầm vào phòng, lần lượt tháo giày, cởi hai cúc áo sơ mi, đi đến bàn, lấy lọ thuốc giảm đau từ trong ngăn kéo, đổ ra hai viên, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống cổ họng.
Sau đó, anh đi đến trước bức tường kính, ngồi xuống chiếc sofa đơn, lặng lẽ dõi mắt về phương xa. Chợt nhớ ra điều gì, anh thò tay vào túi quần tìm điện thoại di động.
Lúc anh đang thảo luận với Bạch Cẩm Hi, điện thoại không ngừng rung. Bây giờ bỏ ra xem mới thấy màn hình xuất hiện một đống cuộc gọi nhỡ.
Cuộc gọi đầu tiên là từ Đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh Tần Văn Lang. Anh liền bấm nút gọi lại.
“Hàn Trầm, cậu chơi đã đủ chưa? Kỳ nghỉ của cậu chỉ còn mấy ngày nữa thôi đấy.” Giọng nói nghiêm nghị của Đội trưởng Tần để lộ ý cười sảng khoái. “Mau về đi, cả đống vụ án đang chờ cậu kia kìa.”
“Vâng.” Hàn Trầm rút một điếu thuốc ngậm vào miệng. “Tôi sẽ quay về đúng thời gian đã định.”
Đội trưởng Tần dặn dò vài câu, cuối cùng không quên nhắc Hàn Trầm: “Nhớ mang ít đặc sản của thành phố Giang về đấy”.
Hàn Trầm ậm ừ đáp cho qua chuyện rồi gác máy.
Mười mấy cuộc điện thoại khác cùng do một người gọi. Ngoài ra, màn hình còn hiện bảy tám tin nhắn, Hàn Trầm xem cùng một lượt, sau đó xoá hết tin nhắn và nhật ký cuộc gọi. Cuối cùng, anh ném di động lên giường, tựa vào thành ghế, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai tay đặt lên tay vịn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay âm ỉ cháy. Cho đến khi mẩu thuốc cháy hết, đốm lửa nhỏ chạm vào đầu ngón tay, cảm giác đau rát khiến Hàn Trầm giật mình tỉnh giấc. Anh ném mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, dòng sông như dải lụa mờ ảo uốn lượn quanh thành phố với đèn điện sáng rực rỡ.
Anh ngước nhìn bầu trời thở một hơi dài.
Phđông lộ một vệt trắng bạc. Mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố Giang vẫn nóng bức, chật chội và bận rộn như thường lệ. Hai vụ án cưỡng hiếp xảy ra ở cùng một khu vực trong thành phố chỉ tựa như muối bỏ bể, không hề nổi sóng gió, thậm chí không được nhiều người biết tới.
Chớp mắt lại hai ngày trôi qua. Hôm nay là thứ Bảy, đúng một tuần sau khi xảy ra vụ án đầu tiên mà nạn nhân là Mã Tiểu Phi.
Mấy hôm nay, Bạch Cẩm Hi và các đồng nghiệp bận tối mắt tối mũi. Họ phải kiểm tra tất cả các camera theo dõi trên những tuyến đường hai nạn nhân và tội phạm đi qua, đồng thời tiến hành suy đoán, tính toán, loại trừ. Dù Bạch Cẩm Hi là người mù địa lý nhưng Châu Tiểu Triện và những người cảnh sát hình sự khác đều bình thường nên công việc tiến triển khá thuận lợi.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Trầm không đến văn phòng. Thỉnh thoảng, Bạch Cẩm Hi nghe công an khu vực nói, nhìn thấy thần thám Hàn xuất hiện ở khu dân nghèo và khu “đèn đỏ” ở phía đông thành phố. Không ai biết anh đang làm gì. Tuy nghi hoặc nhưng Bạch Cẩm Hi tạm gác thắc mắc sang một bên, tập trung vào vụ án.
Cho đến tầm chiều tối thứ Bảy, ông trời cũng không phụ người có lòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, ngày càng thường xuyên xuất hiện trong ống kính camera theo dõi.
Đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án cuối cùng cũng lộ diện.
Bạch Cẩm Hi đã có cách nhìn mới về Hàn Trầm.
Tuy trong lần đầu tiên gặp gỡ, anh vặn tay cô, hại cô bị trật khớp, vô số lần sau đó đều mặt nặng mày nhẹ với cô, nhưng hồi tưởng lại mới thấy, cô cũng có một nửa trách nhiệm. Nói chung là “tại anh tại ả, tại cả đôi bên”.
Ngẫm nghĩ kỹ mới thấy, thật ra anh cũng là một người cá tính. Mấy ngày qua nghe đồng nghiệp tán gẫu, nhà họ Hàn tương đối có thế lực trong ngành công an ở Bắc Kinh. Hàn Trầm cũng được coi là con cháu cán bộ xuất thân từ “đại viện”(*). Vậy mà anh lại từ bỏ tiền đồ xán lạn ở Bắc Kinh, cũng không chịu làm chuyên gia ở Bộ Công an, mà về địa phương làm một cảnh sát hình sự bình thường.
(*) “Đại viện” chỉ những khu nhà ở dành riêng cho quan chức các ban ngành, quân đội…
Có điều, trên người anh vẫn toát ra phong thái của công tử nhà quyền quý. Phương diện khác không biết thế nào nhưng riêng khoản trang phục, hút thuốc và cách nói chuyện, hành xử đều khác người bình thường.
Tuy nhiên, nguyên nhân khiến Bạch Cẩm Hi thay đổi cách nhìn về anh, là từ buổi tối hôm hai người cùng truy đuổi tội phạm. Tuy anh vẫn chẳng để ý đến cô nhưng khi biết cô mắc chứng sợ độ cao, anh đã lập tức ra tay giúp đỡ. Có thể thấy, anh không phải loại người lòng dạ sắt đá.
Nguyên nhân thứ hai khiến cô thay đổi suy nghĩ, chính là việc Hàn Trầm chịu giúp cô phá án. Anh đưa ra quan điểm mạch lạc, sắc bén bằng thái độ trung lập và trầm ổn. Tất nhiên, vụ án cưỡng hiếp này có lẽ chỉ thể hiện một phần nhỏ tài năng của anh, nhưng cũng đủ để khiến Bạch Cẩm Hi có cái nhìn khác về anh.
Vì vậy, một chút không vui và so đo hơn thua trong lòng cô đã tan biến theo đà tiến triển của vụ án.
Tầm chạng vạng, Bạch Cẩm Hi ngồi trong thùng xe gặm đùi gà. Trước mặt cô là sáu màn hình theo dõi, lần lượt giám sát mọi nơi trong nhà máy Lam Tinh như cổng ra vào, nhà xưởng, ký túc xá…
Đối tượng tình nghi đã được xác định. Để tránh rút dây động rừng, họ triển khai hoạt động giám sát 24/24, một khi tìm ra chứng cứ, hoặc đối tượng lại có chiều hướng phạm tội, họ sẽ lập tức bắt giữ hắn.
Hôm nay là lịch trực của Bạch Cẩm Hi và một người cảnh sát hình sự tên Tiểu Tề. Tiểu Tề đi mua nước, còn lại một mình Bạch Cẩm Hi căng mắt ra quan sát màn hình.
Màn đêm từ từ buông xuống. Bạch Cẩm Hi xử lý hết hộp cơm, vươn vai vận động xương cốt rồi lại tiếp thục theo dõi.
Một tiếng động vang lên, cửa thùng xe mở ra, có người nhảy lên trên, mang theo không khí nóng bức từ bên ngoài vào. Bạch Cẩm Hi lên tiếng mà không ngoảnh đầu: “Về rồi à?”. Cô cầm túi đựng hộp cơm đưa ra đằng sau: “Tiện tay vứt đi giúp tôi”.
Cô lại giơ tay về phía sau: “Trà sữa của tôi đâu?”.
Đợi mãi cũng không thấy, cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Nhanh lên, tay chân cậu chậm chạp quá đấy”. Vừa định quay đầu, cô liền nghe thấy một giọng đàn ông trầm thấp, lạnh nhạt truyền tới: “Không có”.
Bạch Cẩm Hi giật mình, lập tức ngoảnh đầu về phía người vừa lên tiếng. Hôm nay, anh mặc áo phông đen, quần thể thao màu xám. Thùng xe tối mờ mờ nên gương mặt anh có chút mông lung, chỉ riêng đôi mắt vẫn hun hút như màn đêm.
Bạch Cẩm Hi vội vàng lên tiếng: “Thần thám Hàn, anh đã đến rồi à? Vừa rồi tôi còn tưởng là Tiểu Tề”. Nên mới sai vặt anh.
Hàn Trầm không có bất cứ biểu hiện nào khác. Anh ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô rồi mở miệng: “Đi rót cho tôi cốc nước”.
Bạch Cẩm Hi: “…”.
Quả nhiên anh làm sao có thể để người khác sai khiến không công cơ chứ?
Góc thùng xe đặt một bình nước khoáng rất lớn, Bạch Cẩm Hi đứng dậy, lặng lẽ đi rót nước đưa cho anh.
Hàn Trầm cầm lấy rồi đưa lên miệng uống. Bạch Cẩm Hi phát hiện, động tác của anh rất tao nhã. Dù có vẻ khát nước nhưng anh vẫn uống tương đối chậm. Cô quan sát một lượt, thấy áo anh ướt đẫm mồ hôi, quần dính vài vết bùn đất, chứng tỏ anh vừa ở bên ngoài một lúc lâu.
Người đàn ông này quả là thần bí.
Liên tưởng đến tin đồn vô tổ chức, vô kỷ luật, thường xuyên xin nghỉ làm và biến mất của anh, lại liên tưởng đến thông tin anh thường ra vào khu phố nghèo và khu “đèn đỏ”, Bạch Cẩm Hi đoán, có lẽ anh đang tìm kiếm thứ gì, hoặc một người nào đó.
Tìm kiếm bao năm vẫn không chịu bỏ cuộc, thần thám Hàn đúng là người có lòng kiên trì.
Hàn Trầm đưa chiếc cốc không cho Bạch Cẩm Hi, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của cô.
Bạch Cẩm Hi coi như đã xoá bỏ hiềm khích trước đó, kề vai tác chiến với anh nên ngữ khí cũng thoải mái hơn: “Thần thám Hàn khát lắm phải không? Có cần uống thêm cốc nữa không?”.
Khoé mắt Hàn Trầm vụt qua ý cười, nhưng giọng nói vẫn lãnh đạm: “Không cần, chúng ta bàn về vụ án!”.
Lúc này, cửa thùng xe lại mở ra, Tiểu Tề xuất hiện ở bên ngoài. Nhìn thấy Hàn Trầm, anh ta hơi bất ngờ, nhưng lập tức tỏ thái độ cung kính. Bạch Cẩm Hi đưa tập tài liệu cho anh, đồng thời mở miệng: “Đối tượng tình nghi tên Trần Ly Giang, năm nay hai mươi bảy tuổi, là thợ kỹ thuật rèn dập bậc một của nhà máy Lam Tinh. Lúc mới vào làm việc, đối tượng từng ở phân xưởng đóng gói hai năm. Đối tượng đã ly hôn, vợ cũ tên Hứa Doanh là hướng dẫn viên du lịch, một năm trước ngoại tình nên ly hôn với anh ta”.
Ba người cùng dõi mắt về một màn hình giám sát. Đó là nhà của Trần Ly Giang. Hắn vừa đi làm về, trên người vẫn mặc bộ đồ công nhân màu xanh. Hắn có thân hình cao lớn và diện mạo sáng sủa.
Những tấm ảnh trong tay họ càng rõ nét hơn. Trần Ly Giang có ngũ quan cân đối, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt hai mí sâu hun hút.
Bạch Cẩm Hi tiếp tục lên tiếng: “Căn cứ vào ghi chép đánh giá công việc của nhà máy, Trần Ly Giang có tính cách trầm tĩnh, thái độ làm việc nghiêm túc, cũng tương đối thông minh, nắm bắt rất nhanh. Chỉ là anh ta hơi nóng tính, nhiều lúc thích uống rượu một mình, uống say sẽ động thủ đánh người. Anh ta từng hai lần đánh nhau với đồng nghiệp. Thời điểm xảy ra hai vụ án, anh ta không phải trực, cũng không có chứng cứ ngoại phạm. Trong camera giám sát ở những tuyến đường có liên quan, Trần Ly Giang xuất hiện nhiều nhất, hơn hai mươi lần. Hơn nữa, về thời gian và lộ trình đều có sự trùng lặp với hai nạn nhân”.
Tiểu Tề chỉ tay vào một màn hình giám sát khác: “Lúc lấy vợ Trần Ly Giang có một căn hộ, sau khi ly hôn vẫn thuộc về anh ta. Hiện tại, có lúc anh ta ở nhà, có lúc ở ký túc. Mấy người này là đồng nghiệp sống cùng phòng ký túc với anh ta”. Tiểu Tề đọc tên bọn họ: “Trương Viễn, Tăng Phương Bình, Từ Tử Đạt, đều là công nhân tầm hơn hai mươi tuổi. Trương Viễn có tính cách thật thà chất phác và cởi mở, có mối quan hệ khá tốt với Trần Ly Giang. Từ Tử Đạt là người hướng nội, ít tiếp xúc với nghi phạm.
Tăng Phương Bình trẻ nhất, vừa tròn hai mươi tuổi, tính cách cũng hướng nội, có quan hệ thân thiết với nghi phạm nhất trong ba người, thường đến nhà họ Trần chơi. Nếu muốn bắt đối tượng, chúng ta có thể tìm hiểu tình hình qua ba người công nhân này. Họ cùng sống dưới một mái nhà, một khi Trần Ly Giang có hành vi khác thường, thế nào họ cũng nhận ra điều gì đó”.
Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm đồng thời dõi mắt lên màn hình. Hai người công nhân kia đều cao to vạm vỡ, duy chỉ có Tăng Phương Bình là trắng trẻo thanh tú hơn một chút. Cậu ta đang nói điều gì đó với bạn cùng phòng, nhìn qua cũng có thể đoán là người hướng nội, hay mắc cỡ.
Bạch Cẩm Hi lên tiếng: “Bây giờ chẳng có chứng cứ nên chúng tôi không thể manh động. Muốn theo dõi sát sao, chúng tôi cần sự phối hợp của lãnh đạo nhà máy. Chúng tôi đã dặn dò họ, nhất định không thể tiết lộ thông tin ra bên ngoài”.
Báo cáo xong xuôi, Bạch Cẩm Hi tưởng Hàn Trầm sẽ lập tức ra về. Nào ngờ anh vẫn ngồi yên, châm một điếu thuốc. Cô và Tiểu Tề hơi khó xử, đại thần không tự mình rời đi, cô cũng không thể đuổi người ta. Thế là cả ba đều im lặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bạch Cẩm Hi dán mắt vào màn hình một cách buồn chán. Thỉnh thoảng quay đầu, cô liền nhìn thấy Hàn trầm vẫn ngồi ở đó, thỉnh thoảng đưa tay lên miệng, hít một hơi thuốc, dáng vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lúc khát, anh cũng không sai khiến Bạch Cẩm Hi nữa, mà tự mình đi rót nước rồi chậm rãi uống cạn.
Buổi tối nhanh chóng qua đi. Đến mười hai giờ đêm, Châu Tiểu Triện và một đồng nghiệp khác đến thay ca.
Thấy Hàn Trầm vẫn còn ở đó, họ có chút ngạc nhiên nhưng không ai thắc mắc. Bạch Cẩm Hi bàn giao công việc cho Châu Tiểu Triện, chuẩn bị ra về. Cô ngáp dài ngáp ngắn, cầm túi xách của mình, lại len lén liếc Hàn Trầm. Không biết anh định ngồi ở đây bao lâu nữa?
Ai ngờ Hàn Trầm cũng đứng dậy. Thân hình của anh vốn cao lớn nên khi đứng lên, thùng xe trở nên đặc biệt chật chội. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Hàn Trầm bình thản hỏi Bạch Cẩm Hi: “Cô hết giờ làm rồi à?”.
Bạch Cẩm Hi: “… Đúng thế!”.
Anh cúi người nhảy xuống xe, đứng bên cạnh tựa như… chờ cô.
Bạch Cẩm Hi ngây ra nhìn anh, Châu Tiểu Triện ở đằng sau chau mày. Hôm ở văn phòng, cậu ta tận mắt chứng kiến Từ Tư Bạch ghen với Hàn Trầm nên đã sớm lưu tâm. Lúc này, cậu ta hỏi nhỏ bằng một giọng vừa hưng phấn vừa nghi hoặc: “Lão đại, chuyện là thế nào vậy? Tại sao thần thám Hàn lại đến đón chị? Em hồi hộp quá, liệu có cần báo tin cho bác sĩ Từ không?”.
Bạch Cẩm Hi quay đầu trừng mắt với cậu ta: “Cậu-nghĩ-hơi-nhiều-rồi-thì-phải?”.
Sau đó, cô cũng nhảy xuống xe.
Hàn Trầm liếc cô một cái, sải bước dài về phía trước. Bạch Cẩm Hi lập tức đi theo, đến khi cách ô tô một đoạn, cô mới mở miệng: “Có chuyện gì sao?”.
“Ngày kia tôi đi rồi. Tối nay cô hãy giúp tôi một việc.”
Phòng Hồ sơ của Sở Công an thành phố nằm trong một toà nhà cũ kỹ ở ngoại ô phía đông thành phố. Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời mù mịt, mặt đất tối om.
Đi đến cửa phòng Hồ sơ, Bạch Cẩm Hi liếc người đàn ông bên cạnh. Anh đội mũ lưỡi trai kéo vành xuống thấp, che khuất đôi mắt, chỉ để lộ sống mũi và cằm. Trông anh bây giờ rất giống một tên sát thủ.
Bạch Cẩm Hi cũng không hỏi nhiều, cùng Hàn Trầm đi lên cầu thang, gõ cửa phòng trực.
Người trực ca đêm hôm nay là ông già họ Châu, người quen của Bạch Cẩm Hi. Cô biết cách nói chuyện nên rất thân thiết với các phòng ban của Cục Công an, làm việc gì cũng thuận lợi. Có lẽ mấy ngày qua, Hàn Trầm đã nghe được tin cô có mối quan hệ rộng nên mới nhờ cô giúp đỡ.
Ông Châu nhướng đôi mắt lờ đờ nhìn hai người họ, chậm chạp rút chìa khoá: “Tiểu Bạch lại điều tra vụ án thâu đêm đấy à? Cô cũng biết chọn thời điểm thật đấy, tôi vừa mới chợp mắt một lúc”.
Bạch Cẩm Hi cười hì hì: “Cảm ơn chú Châu, hôm khác cháu sẽ biếu chú mấy cây thuốc lá ngon”.
Sau khi mở cửa, ông Châu lại quay về căn phòng nhỏ của mình. Bạch Cẩm Hi giơ tay bật đèn rồi quay sang Hàn Trầm.
Anh đã cởi mũ, ném xuống bàn rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh. Không biết có phải do ảo giác, cô cảm thấy ánh mắt anh dường như có chút biến đổi. Bình thường, đôi mắt ấy chỉ có duy nhất vẻ lạnh lẽo và thâm trầm bức người, nhưng vào thời khắc này, nó lại rất bình tĩnh và tập trung như thể đây mới là việc anh thật sự quan tâm.
“Anh muốn tìm thứ gì? Để tôi giúp anh.” Bạch Cẩm Hi lên tiếng.
“Cô không cần bận tâm.” Hàn Trầm vừa nói vừa đi vào trong dãy tủ đựng hồ sơ.
Bạch Cẩm Hi cũng không miễn cưỡng, tự động tìm một chiếc ghế ngồi xuống, dõi theo bóng lưng anh.
Về lý mà nói, Đồn trưởng của cô có mối quan hệ khá rộng trong Cục, lại rất sùng bái Hàn Trầm. Vậy mà anh không nhờ Đồn trưởng, lại đi tìm một “tiểu tốt” là cô, còn đến nơi lưu trữ hồ sơ vào lúc nửa đêm, đội mũ che mặt, không thông qua thủ tục đường hoàng. Tất cả điều này chứng tỏ, anh không muốn cho người khác biết.
Được thôi, vậy thì cô cũng tuyệt đối không nhiều lời.
Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế một lúc. Bận rộn suốt cả ngày nên cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Làm nghề cảnh sát hình sự phải rèn luyện bản lĩnh ngủ mọi lúc mọi nơi, cô quan sát chung quanh, cuối cùng quyết định trèo lên bàn nằm ngủ cho thoải mái.
Hàn Trầm đứng trước tủ hồ sơ “Nhân khẩu mất tích và người chết không rõ lai lịch” xem xét một lúc lâu. Sau đó, anh rút ra mười mấy tập hồ sơ. Chỗ này kê tủ san sát rất chật hẹp, cũng không đủ ánh sáng nên anh cầm hồ sơ đi ra ngoài.
Vừa đi khỏi dãy tủ, Hàn Trầm liền nhìn thấy Bạch Cẩm Hi đang nằm ngủ rất say trên bàn. Cô nằm nghiêng về bên phải, quay mặt về phía anh, tư thế ngủ co quắp, thiếu cảm giác an toàn.
Hàn Trầm liếc cô một cái rồi đi tới chiếc ghế ở một góc bàn ngồi xuống, bắt đầu lật giở hồ sơ.
“Khụ khụ… con bé Tiểu Bạch này.” Ông Châu từ ngoài đi vào phòng, trên tay cầm tấm thảm mỏng. Hàn Trầm nhướng mày nhìn ông rồi lại tiếp tục đọc tài liệu.
“Tuy bây giờ là mùa hè nhưng cũng không thể ngủ như vậy.” Ông đắp tấm thảm lên người Bạch Cẩm Hi. “Chàng trai, cậu phải trông chừng con bé chứ.”
Hàn Trầm ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp gương mặt của Bạch Cẩm Hi. Nhìn từ góc độ này, cặp lông mày của cô giãn ra, đôi môi mím lại, má hơi phúng phính. Bộ dạng của cô lúc ngủ không còn vẻ mạnh mẽ, gai góc mà ngược lại có chút ngây thơ như trẻ con.
“Vâng.” Anh khẽ đáp. “Chú, ở đây có thể hút thuốc không?”.
Ông Châu: “Cậu cứ hút đi, cẩn thận đừng để rơi vào giấy tờ là được”.
Hàn Trầm nghiêng đầu châm một điếu thuốc rồi rút một điếu đưa cho ông Châu. Ông cũng không khách sáo, lập tức đưa lên miệng.
“Thuốc ngon thật.” Ông chậc chậc hai tiếng. “Cậu đang tìm ai vậy? Tôi biết rất rõ từng hồ sơ ở đây. Cậu cứ nói ra, tôi sẽ giúp cậu, làm vậy đỡ lãng phí thời gian.”
Hàn Trầm im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tôi muốn tìm một cô gái”.
“Ờ…” Ông Châu gật đầu. “Có tất cả một trăm bốn mươi bảy người phụ nữ bị mất tích hay qua đời mà không rõ lai lịch được lưu giữ hồ sơ ở đây trong mười mấy năm qua. Cậu muốn tìm ai? Tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Có ảnh không?”
Hàn Trầm quay đầu nhìn ông, hít một hơi thuốc mới đáp: “Không có tên, tôi cũng không rõ dung mạo, không biết cô ấy còn sống hay đã chết. Cô ấy mất tích từ năm năm trước, có lẽ đã qua đời, cũng có thể từ Bắc Kinh đến tỉnh K, Tuổi tác… chắc từ 20 – 30 tuổi. Tôi chỉ biết có thế thôi”.
Ông Châu “a” một tiếng: “Không có tên, cũng không rõ dung mạo. Thế thì tìm kiểu gì?”. Ông ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Bây giờ đúng là chẳng nghĩ ra cô gái nào phù hợp với điều kiện của cậu”.
Hàn Trầm cười cười: “Không sao, cảm ơn chú. Tôi tự tìm là được”. Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục nghiên cứu tư liệu.
Có lẽ vì không giúp được gì cho anh, ông Châu cảm thấy ái ngại nên lại hỏi: “Chàng trai, người cậu đang tìm là gì của cậu? Sau này tôi sẽ lưu ý giúp cậu”.
Hàn Trầm dừng động tác, im lặng một lúc lâu.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Anh cất giọng trầm trầm.
Ông Châu “ờ” một tiếng, đột nhiên ngẩn người: “Vị hôn thê ư? Vậy tại sao cậu không biết tên tuổi và dung mạo của cô ấy?”.
Hàn Trầm nheo mắt, hít một hơi thuốc, bình thản trả lời: “Năm năm trước, tôi từng bị thương nên nhiều thứ không còn nhớ rõ”.
/73
|