Truy Tìm Ký Ức

Chương 27: Bí mật của Châu Tiểu Triện

/73


Là một đồng nghiệp thân thiết kiêm chân sai vặt của Tiểu Bạch, đồng thời giữ vai trò “tiểu tổng quản” kiêm thành viên chuyên về thông tin, tư liệu của tổ Khiên Đen, Châu Tiểu Triện nắm giữ khá nhiều bí mật.

Ví dụ, đừng tưởng Tiểu Bạch bình thường ngông nghênh như bông hoa dại, thật ra khóc cũng rất ác chiến. Ví dụ, Mặt Lạnh bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng trong đời thường còn lắm chuyện hơn cả Lải Nhải: Thớt thái thức ăn sống và đồ chín phải để riêng, tan sở là đi mua cà chua giảm giá ở siêu thị gần đó, và… mẹ ơi, làm gì có cảnh sát hình sự nào giặt riêng quần lót và tất chân?

Ví dụ, thiên hạ đều nói Tiểu Bạch và Từ Tư Bạch là một đôi. Nhưng Châu Tiểu Triện biết, Từ Tư Bạch không phải là người đàn ông của Tiểu Bạch. Bởi vì, mỗi khi nhìn anh bác sĩ, trên khuôn mặt cô không hề có lấy một tia dè dặt, quyến luyến của người phụ nữ đang yêu.

Nhưng kể từ lần đầu tiên cô gặp Hàn Trầm, hình như đã có thứ gì đó biến đổi. Một người phụ nữ vốn thờ ơ với xung quanh lại suốt ngày khiêu khích một người đàn ông, Châu Tiểu Triện biết cô muốn tiến tiếp cận anh, nhưng lại sợ hãi và do dự.

Tuy nhiên, Châu Tiểu Triện cảm thấy, họ nhất định sẽ đến với nhau. Cậu ta có một bí mật nhỏ, chính là hôm Tiểu Bạch và cậu ta đi thăm quan tòa nhà làm việc của Công an tỉnh.

Không một ai chú ý, chỉ mình cậu ta nhìn thấy, khi chiếc xe buýt dừng trước cửa tòa nhà văn phòng, Hàn Trầm đã đi một đoạn khá xa đột nhiên quay lại.

Sau đó, anh theo họ từ tầng một lên tầng mười mấy. Lúc Châu Tiểu Triện và Tiểu Bạch dừng lại ở phòng truyền thống, anh đứng ở góc cầu thang hút thuốc. Khi họ đi qua nhà ăn, ngó ngó nghiêng nghiêng rồi bị giáo viên chủ nhiệm gõ đầu, Hàn Trầm đứng ở một nơi không xa, hai tay đút túi quần, khóe mắt cười cười.

Châu Tiểu Triện không tiết lộ bí mật này với Bạch Cẩm Hi. Lần đầu tiên trong đời, cậu ta chẳng dám đổ thêm dầu vào lửa. Bởi cậu ta chưa rõ, người đàn ông trong con mắt thiên hạ là lãng tử khó nắm bắt như Hàn Trầm liệu có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu Bạch hay không. Dù sao cũng đã từng có một Trần Thế Mỹ vong ân bội nghĩa gây tổn thương cho Tiểu Bạch, khiến cô khóc đau đớn trong giấc mơ.

Hừ, nếu tương lai có dịp gặp người đàn ông đó, Châu Tiểu Triện nhất định sẽ cho anh ta một trận. Tuy bây giờ Hàn Trầm là lão đại của cậu ta nhưng cậu ta quyết định khảo sát xem có nên chấp nhận anh hay không?

Tất nhiên, trong lòng Châu Tiểu Triện còn có một bí mật nho nhỏ ngọt ngào khác, hình như cậu ta đã thích một cô gái vô cùng hoàn hảo.

Cô gái đó chính là hoa khôi của phòng Hồ sơ nằm đối diện văn phòng của tổ Khiên Đen.

Khác với tính cách thô lỗ của Bạch Cẩm Hi, cô gái kia vừa dịu dàng vừa lương thiện, ăn nói nhỏ nhẹ. Châu Tiểu Triện quyết định, đợi khi nào bản thân có chỗ đứng vững chắc trong tổ Khiên Đen, phá mấy vụ án lớn, cậu ta sẽ lập tức theo đuổi đối phương.

Ai ngờ khi cậu ta tiết lộ bí mật lớn này với Bạch Cẩm Hi, cô chỉ cười chế nhạo: “Theo đuổi con gái còn phải đợi đến lúc phá mấy vụ án lớn, cậu quả nhiên là kẻ nhát gan.”

Hừ! Cậu ta còn lâu mới là kẻ nhát gan. Cậu ta chỉ… chỉ hơi nhát mà thôi. Cậu ta giống Tiểu Bạch, thiếu một chút dũng khí trên phương diện tình yêu.

Ngoại truyện về T: Tôi không quay đầu

Lần đầu tiên Tạ Lục được sờ vào súng ống là mùa hè năm lên mười tuổi. Tới kỳ nghỉ hè, bố bận trông coi quán, mẹ từ sáng đến tối không thấy bóng dáng, cậu bé được đưa về nhà ông nội ở quê như thường lệ. Cậu sẽ ở nhà ông cho đến khi khai giảng năm học mới.

Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong năm của Tạ Lục. Ở quê có tôm cá, có vô số trứng chim, quan trọng hơn là có ông nội suốt ngày ở bên cậu. Nhà quê tuy nghèo nhưng bữa nào cậu cũng được no bụng, hơn cả lúc ở thành phố. Buổi tối, hai ông cháu nằm trên chiếc giường tre, Tạ Lục kể cho ông nghe những câu chuyện về người anh hùng mà mình thích nhất trong sách. Ông nội cười tươi, khen cậu thông minh, có trí nhớ tốt, cũng có chí khí.

Chỉ thỉnh thoảng, những lời bàn tán của hàng xóm khiến cậu không thoải mái: “Tạ Lục, nghe nói bố mày không kiếm ra tiền nên mẹ mày mới bỏ nhà bỏ cửa, đi cặp bồ với người ta.”, “Thảo nào vừa nghỉ hè đã tống con về quê”…

Một ngày, mới sáng sớm, Tạ Lục đã bị ông nội gọi dậy: “Lục Lục, hôm nay ông đưa cháu đi săn”.

Nghe câu này, mắt cậu sáng rực: “Dùng súng thật hả ông?”.

Ông nội cười: “Thằng cháu ngốc, ông lấy đâu ra súng thật? Là súng hơi thôi”.

Tuy nhiên, điều đó cũng đủ khiến Tạ Lục vô cùng phấn khởi. Trước đây, cậu thường nhìn thấy ông nội vác súng đi săn nhưng ông luôn nói cậu còn nhỏ, không bao giờ dẫn đi theo. Hôm nay, cuối cùng cậu cũng được toại nguyện.

Trong cuộc đi săn này, Tạ Lục đã mang đến cho ông nội sự ngạc nhiên to lớn. Đỉnh núi là địa bàn tập trung của các loài chim rừng. Sau mấy phát đầu tiên bắn trượt, được ông nội chỉ bảo, Tạ Lục tỏ ra là một thợ săn lão luyện, mười phát súng cũng trúng đến bảy, tám phát.

“Lục Lục nhà chúng ta đúng là tay súng thần có năng khiếu bẩm sinh.” Ông nội rất vui mừng. Ông vốn là một người thợ săn xuất sắc, cũng chẳng cần biết Tạ Lục tuổi còn nhỏ, mới lần đầu sử dụng súng, có thể nghe hiểu hay không, ông truyền hết kinh nghiệm của mình cho cháu trai.

Tạ Lục chăm chú lắng nghe. Cho đến khi xuống núi, cậu đã có thể bắn phát nào trúng đầu chim rừng phát đó. Buổi tối trước khi đi ngủ, ông nội nói giọng nghiêm túc với Tạ Lục: “Lục Lục, lần này về thành phố, ông sẽ nói với bố mẹ cháu, cho cháu đi học bắn súng. Ông Triệu cùng làng có đứa cháu học lớp năng khiếu bắn súng ở trường thể dục thể thao, sau này có thể làm bộ đội hay cảnh sát, tham gia Olympic, cả đời không cần lo lắng gì cả”.

Tạ Lục ngồi bật dậy: “Thật không ông? Ông sẽ nói với bố mẹ cháu sao?”.

“Tất nhiên là thật rồi, ông hứa với cháu.”

Tối hôm đó, Tạ Lục mất ngủ, trong đầu toàn là hình ảnh cậu cầm khẩu súng, đứng trên bục nhận giải Huy chương vàng Olympic.

Trên thực tế, một thiếu niên mới mười tuổi rất khó có mục tiêu cuộc đời rõ ràng, nhưng một khi đã nung nấu ước mơ, thì đủ để đốt cháy mọi nhiệt huyết và khát vọng chỉ trong thời gian ngắn.

Tuy nhiên, ước mơ của Tạ Lục đã bị hiện thực tàn khốc phá tan. Ông nội không thể thực hiện lời hứa của mình. Lúc ông đưa Tạ Lục về thành phố, bố cậu ta đang bực bội trong quán ăn nhỏ vắng khách. Ông nội bảo cậu ta ngồi đợi, còn ông đi nói chuyện với con trai.

Chẳng bao lâu sau, giọng giận dữ của bố cậu ta truyền tới: “Con làm gì có tiền đưa nó đi trường năng khiếu. Cho nó đi học phổ thông đã là tốt lắm rồi, hết cấp ba lập tức về quán giúp đỡ gia đình.”

“Nhưng Lục Lục có khả năng bẩm sinh…”

“Bố, nó là con trai con, bố khỏi cần lo.”

“Anh cũng biết nó là con trai anh sao? Đây là chuyện liên quan đến tương lai của thằng bé.”

“Bố, con tuyệt đối không đồng ý. Bố mau về đi, muộn tí nữa lại không còn xe buýt bây giờ.”

Hôm đó, Tạ Lục bám vào cửa sổ nhỏ trên tầng hai, dõi theo bóng ông nội mỗi lúc một xa trong ánh chiều tà. Khi đến đây, tay trái ông dắt Tạ Lục, tay phải xách một con gà và túi rau củ. Bây giờ, ông đi về tay không, đầu cúi thấp, làm cậu ta tự dưng cảm thấy ông già đi nhiều.

Ông nội đi đến trạm xe buýt, đợi gần một tiếng đồng hồ. Tạ Lục cũng đứng yên một chỗ dõi theo ông từng ấy thời gian.

Trạm xe ngày càng đông người, cuối cùng, xe buýt cũng xuất hiện. Tạ Lục nhìn thấy ông nội bị đám đông đẩy ra đằng sau. Ông như con cá ra sức bơi về phía trước trong dòng nước nhỏ hẹp, chen lấn lên xe. Trên xe đầy ắp người, Tạ Lục không nhìn thấy bóng dáng của ông nữa.

Kỳ nghỉ hè và nghỉ đông vài năm sau đó, Tạ Lục vẫn về quê ở với ông nội. Tuy nhiên, hai ông cháu không bao giờ nhắc đến chuyện học bắn súng. Một lần, trong lúc đốt củi nấu cơm, Tạ Lục phát hiện khẩu súng hơi mà ông nội yêu quý bị chặt làm đôi, nằm lẫn trong đống củi. Tạ Lục nhìn chằm chằm “thi thể” khẩu súng hồi lâu, cuối cùng ném nó vào đống lửa.

Mặc dù không được bố ủng hộ nhưng Tạ Lục vẫn không ngừng yêu thích súng ống. Ông nội bán trứng gà cho cậu ta tiền tiêu vặt, cậu ta không tiêu lấy một đồng. Ông nội cho tiền ăn sáng, cậu ta nhịn đói, uống nước suông. Để dành được bốn, năm mươi đồng, cậu ta liền ra chợ, mua khẩu súng đồ chơi rẻ tiền với một túi đạn nhựa.

Sau đó, cậu ta chui lên gác xép ở tầng hai, nhằm thẳng vào thịt khô, ớt khô, cải thảo… treo ở nhà hàng xóm. Cuối tuần, cậu ta vác súng lên núi, đạn nhựa không bắn được động vật, cậu ta liền bắn lá cây, kiến và côn trùng.

Một lần, Tạ Lục cầm “bản thiết kế” của mình đi tìm thợ rèn, muốn đặt một khẩu súng thật. Ông thợ rèn lập tức từ chối: “Thằng nhóc này to gan thật. Ai dám làm súng thật cho mày? Mày lấy bản thiết kế này ở đâu ra vậy? Mau biến đi!”.

Lần thứ hai, Tạ Lục thông minh hơn. Cậu ta chia bản vẽ thành mấy phần, tìm mấy thợ rèn làm từng linh kiện rời của khẩu súng. Tất cả tốn mất một năm tiền tiết kiệm của cậu ta. Mấy tháng sau, cuối cùng cậu ta cũng có khẩu súng đầu tiên trong cuộc đời. Súng sử dụng đạn chì, bắn không chết người nhưng cũng có thể trở nên tàn phế. Khi bắn trúng một con gà rừng trên núi, cậu ta cảm thấy niềm xúc động và hạnh phúc bị đè nén ở nơi sâu thẳm trong nội tâm đã được giải phóng.

Khẩu súng là điều bí mật của Tạ Lục, cậu ta không tiết lộ với bất cứ người nào, kể cả ông nội. Cậu ta về nhà ngày càng muộn, thường xuyên trốn học, có lúc ở tịt trên núi cả hai ngày cuối tuần. Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến cậu ta nên không người nào phát hiện ra tình trạng bất thường này. Đồ săn bắn được, cậu ta bán cho nhà hàng trong thành phố, đủ tiền sinh hoạt hằng ngày.

Một thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng sống như tay thợ săn chuyên nghiệp, thậm chí có chút tiếng tăm ở khu vực rừng núi ngoại thành, bởi những con vật mà cậu ta săn được đều bị bắn trúng mắt.

Mỗi lần từ trên núi quay về thành phố, về nhà, về trường học, Tạ Lục đều có cảm giác bản thân vô cùng lạc lõng, không thể hòa nhập vào cộng đồng. Nhưng cậu ta cũng biết rõ, mình không thể sống bằng nghề săn bắn cả đời. Quán ăn nhỏ ngắc ngoải của bố đang chờ cậu ta bán mạng. Cậu ta cũng không biết con đường phía trước của mình nằm ở chốn nào.

Năm Tạ Lục mười bốn tuổi, ông nội qua đời. Ông bị bệnh, nhưng có lẽ sợ cậu ta đau lòng nên mãi tới khi tình trạng nguy kịch, nằm bẹp trên giường bất động, ông mới nhờ người thông báo cho bố con cậu ta.

Hai bố con vội vàng về quê, đều chảy nước mắt khi thấy ông trên giường bệnh. Ông nội mỉm cười, nắm tay Tạ Lục: “Cháu hãy sống cho tốt, ông sẽ ở trên thiên đường dõi theo cháu.”

Tạ Lục khóc nức nở, không thể thốt ra lời.

Ông nội lại ra hiệu cho bố cậu ta tiến lại gần, chỉ vào chiếc tủ bên cạnh giường: “Chỗ đó có mười ngàn do bố tiết kiệm tích góp, anh hãy nhận lời với bố, để Lục Lục đi học lớp năng khiếu bắn súng, bằng không, bố chết không nhắm mắt.”

Bố Tạ Lục đi lấy tiền, gật đầu: “Vâng”.

Theo di nguyện của ông nội, thi thể của ông được hỏa táng ba ngày sau đó. Nhà quê có tục lệ chôn cất người chết, ông già họ Tạ trở thành ngoại lệ duy nhất trong bao năm qua. Không ai nói với Tạ Lục nguyên nhân, nhưng cậu ta biết rõ, ông nội quyết định hỏa táng nhằm mục đích tiết kiệm tiền cho cậu ta ăn học.

Nửa tháng sau, Tạ Lục tốt nghiệp cấp hai, trường thể dục thể thao của tỉnh thông báo chiêu sinh, trong đó môn năng khiếu bắn súng có ba suất.

Tạ Lục nhắc bố đăng ký dự thi. Tuy nhiên, bố cậu ta đang đau đầu vì chuyện tiền thuê quán của quý sau nên mỗi lần con trai mở miệng, ông đều gạt đi: “Đợi khi nào tao rảnh rồi nói sau”.

Tạ Lục sợ lỡ mất cơ hội nên tự đi đăng ký, khám sức khỏe, tham gia thi viết… Vì trường thể thao của tỉnh thuộc loại hàng đầu trong cả nước nên hôm thi bắn súng cuối cùng, người đông nghìn nghịt. Tạ Lục ngồi lẫn trong đám thí sinh, xung quanh không phải là học sinh tài năng của trường thể thao thành phố, cũng là quán quân cuộc thi bắn súng thiếu niên toàn quốc. Chỉ một mình cậu ta là vô danh tiểu tốt. Khi đọc tên cậu ta, thầy giáo còn lộ vẻ nghi hoặc: “Tạ Lục? Em chưa tham gia bất cứ cuộc huấn luyện xạ kích nào ư?”.

“Chưa ạ.” Tạ Lục đáp. Lần đầu tiên trong đời, cậu ta mất bình tĩnh, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

Tuy nhiên, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi sau đó, Tạ Lục đã thu hút sự chú ý của tất cả giáo viên môn bắn súng. Thậm chí cả thầy Hiệu trưởng nghe phong thanh tin tức cũng lập tức đến trường bắn, chứng kiến kỹ thuật bắn súng của cậu thiếu niên có tướng mạo thanh tú này.

“Di chuyển bia về phía sau ba mươi mét, thí sinh bắt đầu bắn tự do!”

“Mười điểm, mười điểm, mười điểm…”

“Di chuyển về sau thêm ba mươi mét!”

“Mười điểm, chín phẩy chín bảy điểm, mười điểm.”

“Đổi thành bia di động.”

“Mười điểm, mười điểm, mười điểm.”

Khi cuộc thi kết thúc, Tạ Lục buông súng và quay người, giám khảo tuyên bố thành tích, toàn trường bắn im lặng như tờ. Thầy Hiệu trưởng đập bàn: “Mau đưa thông báo trúng tuyển cho cậu ta. Thằng nhóc này có tố chất tâm lý và kỹ thuật bắn súng đặc biệt… Tôi nhất định sẽ thu nhận nó!”.

Tạ Lục cầm thông báo trúng tuyển còn nóng hổi về nhà. Trên đường, cậu ta tính toán qua toàn bộ chi phí mà nhà trường cho biết. Số tiền ông nội để lại vừa đủ hai năm tiền học và sinh hoạt phí. Còn lại một năm tiền học và những chi phí khác, cậu ta có thể tự nghĩ cách giải quyết.

Cậu thanh niên mười lăm tuổi lần đầu tiên cảm nhận thấy, bản thân đã tiến gần tới ước mơ của mình, cũng là ước mơ của ông nội.

Nhưng cũng chính ngày hôm đó, cậu ta đồng thời cảm nhận được nỗi đau khắc cốt khi giấc mơ bị bóp nát.

Lúc Tạ Lục đưa tờ thông báo trúng tuyển ra trước mặt người bố, ông im lặng hồi lâu.

Tạ Lục lên tiếng: “Đó là tiền ông nội để lại cho con, bố phải trả con.”

Người bố bỗng nổi điên. Ông giật tờ thông báo, xé tan tành. Tạ Lục giật mình, vội lao tới nhưng chỉ còn những mảnh vụn. Sau đó, cậu ta bắt gặp vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, khinh thường và quẫn bách của bố. Ông đập bàn, cất giọng lạnh lùng: “Tao đã nói rồi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, mày phải về cửa hàng giúp một tay. Ông nội mày lúc lâm chung đầu óc không tỉnh táo, mày cũng mơ mộng hão huyền theo hay sao? Mày có biết nuôi một học sinh năng khiếu tốn bao nhiêu tiền không? Còn định học bắn súng? Mày không xem tin tức à? Mấy đứa vô địch Olympic chẳng có cơm ăn, phải đi làm vệ sinh kia kìa. Mày đừng bao giờ nghĩ tới chuyện này nữa”.

Tạ Lục không rõ, sự phẫn nộ ngất trời của bố rốt cuộc từ đâu ra? Ông hận con trai mình hay sao? Không phải, kể từ ngày Tạ Lục hiểu chuyện, ông đã luôn sống trong sự phẫn nộ dai dẳng. Cuộc sống vất vả khiến ông luôn cảm thấy ngứa mắt với mọi người và mọi chuyện.

Tạ Lục nhặt mấy mẩu giấy vụn, đứng dậy nói: “Bố không đưa tiền, con sẽ tự kiếm tiền đi học trường thể thao, từ nay về sau, việc học tập của con không liên quan gì đến bố nữa”.

“Trường thể thao cái đầu mày!” Ông Tạ đạp mạnh vào người con trai, khiến cậu ta ngã dúi dụi. “Tao không cho phép đấy! Mày dám cắt đứt quan hệ với tao à? Hộ khẩu của mày vẫn nằm trong tay tao kia kìa, mày học trường gì là do tao quyết định. Tao mà không cho mày học, liệu có trường nào dám nhận mày? Trường nào dám ép phụ huynh cho con đi học?”

Tạ Lục trầm mặc hồi lâu, sau đó đứng dậy đi lên tầng trên. Bố cậu ta tưởng con trai sợ hãi, không để ý đến cậu ta nữa mà tiếp tục công việc của mình.

Một lúc sau, Tạ Lục đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô đi xuống, bố cậu ta cũng mặc kệ. Nhưng ông không hề hay biết, sau khi bỏ đi, con trai ông sẽ vĩnh viễn không quay về.

Sống ở trên núi ba tháng, Tạ Lục tình cờ gặp người đàn ông đó. Đó là một buổi chiều nắng đẹp, cậu ta ngồi bên bờ suối, rửa con gà rừng vừa săn được, bên cạnh còn đống măng tươi vừa hái, đây là bữa tối của cậu ta. Người đàn ông đó từ trong rừng cây đi ra, theo sau là hai người đàn ông cao to khác. Khác với dáng vẻ cường tráng và lạnh lùng của hai vệ sĩ, người đàn ông đó trông rất trẻ trung, miệng nở nụ cười tươi, giống một công tử nhà giàu đi du ngoạn.

Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Lục, gẩy gẩy con gà đã chết rồi mở miệng hỏi: “Cậu chính là Tạ Lục, người có kỹ thuật bắn súng đáng kinh ngạc trong cuộc thi tuyển vào trường thể thao, người được chọn nhưng đột nhiên biến mất, bây giờ cùng đường mạt lộ?”.

Tạ Lục ngẩng đầu nhìn đối phương, không nói một lời nào.

Người đàn ông quan sát khẩu súng đeo sau lưng Tạ Lục: “Cho tôi xem kỹ thuật bắn của cậu”.

Tạ Lục im lặng vài giây, tay trái vẫn cầm con gà rừng, tay phải nhanh như cắt rút khẩu súng hơi sau lưng, ngón tay đặt vào chỗ bóp cò. Người đàn ông vẫn ngồi yên, không hề hốt hoảng. Hai vệ sĩ đứng đằng sau anh ta biến sắc mặt, lập tức rút súng từ thắt lưng, chĩa thẳng vào đầu Tạ Lục.

Đó là khẩu súng đen bóng mà Tạ Lục chưa từng thấy bao giờ, là một khẩu súng thật. Tạ Lục như không nhìn thấy hai khẩu súng đang nhằm vào mình, cậu ta ngẩng đầu, giơ súng hơi lên cao, bóp cò. Một con chim bói cá đang bay ngang qua bị trúng đạn, rơi xuống giữa Tạ Lục và người đàn ông đó.

Tạ Lục lại đeo khẩu súng ra sau lưng rồi tiếp tục rửa con gà rừng. Hai vệ sĩ cũng cất súng về chỗ cũ. Người đàn ông đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần.

“Tạ Lục, cậu hãy đi theo tôi.”

Cậu ta ngẩng đầu hỏi: “Anh là ai? Tại sao tôi phải đi theo anh?”.

Người đàn ông đó cười cười, giơ tay về phía vệ sĩ. Người vệ sĩ rút khẩu súng khỏi thắt lưng, đưa cho anh ta. Anh ta lập tức ném vào lòng Tạ Lục.

“Thứ ở trên lưng cậu không thể gọi là súng. Cuộc sống của cậu bây giờ không phải là cuộc sống mà cậu đáng được hưởng. Người có tài năng bẩm sinh có số phận và phương thức sống đã định. Tôi có thể cho cậu cuộc sống như vậy.”

Tạ Lục đứng dậy: “Dựa vào cái gì bảo tôi tin anh?”.

Người đàn ông trầm lặng trong giây lát rồi nhếch miệng: “Bởi vì tôi có thể hiểu cậu, hiểu cảm giác lạc lõng giữa cuộc đời tầm thường; hiểu cảm giác dù đốt cháy tất cả cũng phải tìm kiếm bằng được khao khát của bản thân. Bởi vì trong quá trình đốt cháy đó, cậu cũng bị sức hút của nó chinh phục. Hãy đi theo tôi, vì chỉ có ở bên tôi, cậu mới được tiếp nhận, vĩnh viễn không bị người khác bắt nạt. Nm nay cậu mười lăm tuổi, tôi có thể cam kết với cậu, tôi sẽ biến cậu trở thành xạ thủ vĩ đại trong vòng năm năm tới. Tất nhiên, cậu cũng là xạ thủ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”

“Sau này sẽ gọi cậu là T.”

“Cái tên này có hàm nghĩa gì không?”

“Cậu có thể cho nó nhiều hàm nghĩa khác nhau, nhưng nó cũng có thể chẳng mang ý nghĩa gì cả. Bởi vì nó chính là cậu.”

Tạ Lục, hay bây giờ còn gọi là T cảm thấy tư tưởng của người đàn ông đó sâu sắc nhưng cũng rõ ràng hơn bất cứ người nào mà hắn từng gặp. Người đàn ông ấy hoàn toàn khác những tên tội phạm nguy hiểm trong ấn tượng của T. Vì vậy, có theo người ấy giết người, T cũng cảm thấy là một điều hiển nhiên.

Từ năm mười lăm đến năm hai mươi ba tuổi, T đã theo người đàn ông đó tám năm, nhưng hắn chỉ ở bên cạnh đối phương ba năm đầu. Bởi vì vào năm thứ ba, vụ án đó đã xảy ra.

Đây cũng là lần đầu tiên T gây án. Hắn được người đàn ông dạy dỗ chu đáo nên phong cách gây án cũng giống hệt đối phương, đó là lên kế hoạch chu đáo, ra tay tàn độc, không một chút sơ hở.

Trong một tuần, có tất cả tám người thiệt mạng mà không để lại dấu vết. Mặc dù được cảnh sát gọi là “tội phạm hoàn hảo” nhưng T biết rõ, bản thân chỉ học được một chút bản lĩnh từ người đàn ông đó mà thôi. Hắn không bao giờ hỏi anh ta, tại sao lại giết những người này. Anh ta bảo hắn giết là hắn tuân lệnh ngay lập tức.

Vào buổi tối tổ chức tiệc mừng công, có người khiêu khích T: “Tuy kỹ thuật bắn súng của cậu lợi hại nhưng thật ra, cách giết người của cậu là vô vị nhất trong số những người ở đây. Ẩn nấp ở một chỗ cách mấy trăm mét, một phát đạn giải quyết xong một mạng thì còn gì là lý thú? Tôi thích ở bên cạnh nạn nhân, trò chuyện với cô ta, tắm cho cô ta, ngửi mùi hương trên thân thể cô ta, chứng kiến nỗi hoảng sợ tích tụ ngày càng nhiều trong đáy mắt cô ta. Sau đó, tôi sẽ từ từ giày vò nạn nhân, từ từ giết cô ta trong nỗi kinh hoàng đó. Đây mới là phương thức giết người thật sự. Thằng nhãi, cậu có muốn thử không?”.

T trả lời ngay: “Tôi không muốn!”.

Bên cạnh có người cười khẽ một tiếng. Đúng lúc này, T nhìn thấy người đàn ông kia đứng ở một nơi không xa, đang lặng lẽ quan sát hắn. T không rõ, ánh mắt của anh ta là tiếc nuối, không vui hay thương hại. Nhưng T biết một điều, những đôi tay đầy máu bủa vây hắn trong giấc mơ mỗi tối sẽ theo hắn suốt cuộc đời này.

Không ai ngờ, cũng vào thời điểm đó, nhóm của bọn hắn suýt nữa bị lôi ra ngoài ánh sáng, thất bại thảm hại.

Có lẽ do đây là lần đầu phạm tội nên T bị phía cảnh sát truy lùng ráo riết. Rõ ràng là một kế hoạch hoàn hảo, nhưng T đã gặp được đối thủ sừng sỏ. Hắn đã nhìn thấy đôi nam nữ cảnh sát đó. Họ còn rất trẻ, nghe nói là cặp tình nhân yêu nhau say đắm. Lần sau gặp lại, họ gần như trở thành thi thể, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

Sau khi vụ án này qua đi, người được T coi như anh cả quyết định giải tán nhóm sát thủ rồi mai danh ẩn tích hoàn toàn.

Tất cả mọi người, bao gồm cả T, bắt đầu cuộc sống riêng của mình.

“Xin lỗi T.” Người đàn ông đó nói. “Tôi đã hứa với cậu năm năm nhưng cuối cùng chỉ dẫn dắt cậu có ba năm.”

T đáp: “Trong cuộc đời này, tôi luôn nghe theo sự sai khiến của anh.”

Người đàn ông gật đầu, dõi mắt về phía mặt trời lặn đỏ rực như quả cầu lửa. T biết rất rõ, vụ án đó không chỉ “đốt cháy” Hàn Trầm và bạn gái anh ta, mà còn cả người đàn ông ở bên cạnh.

Sau khi rời khỏi đối phương, T cũng chẳng thông thạo làm việc gì ngoài giết người. Thế là hắn bắt đầu nhận sự ủy thác và “đơn đặt hàng”. Hắn nhanh chóng tích lũy được danh tiếng và tiền bạc. Tuy đã rời xa người đàn ông kia nhưng lần nào T cũng gửi một nửa số tiền kiếm được cho anh ta. Hắn tin những “chiến hữu” khác cũng sẽ làm vậy.

Có điều, giết người ngày càng nhiều, bàn tay đẫm máu xâu xé hắn trong giấc mơ cũng ngày càng kịch liệt. Nhiều lúc nửa đêm giật mình tỉnh giấc, T liền cầm khẩu súng để bên cạnh mà không biết bắn vào đâu.

Hắn cũng từng quay về thăm bố. Quán ăn nhỏ năm nào đã không còn tồn tại, chỉ có một người đàn ông rõ ràng mới ngoài bốn mươi tuổi nhưng già nua như đã ngoài lục tuần, cầm cái chổi quét rác trên đường phố. Ông vẫn đầy vẻ phẫn nộ như xưa, có người ném tờ giấy lộn xuống chỗ ông vừa quét, ông sẽ trừng mắt với người ta nhưng không dám bày tỏ ý kiến.

T đi đến trước mặt người bố. Vì làm sát thủ chuyên nghiệp nên hắn thông thạo việc hóa trang. Lúc bấy giờ, hắn đội mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, nước da bôi đen một chút, còn dán bộ râu khá dày. Bố hắn không nhận ra con trai mình. Ông chỉ liếc T một cái rồi lẩm bẩm: “Mau tránh ra để tôi còn quét đường!”.

T đứng tránh sang một bên. Hắn chợt phát hiện, dáng người cúi khom của bố trông khá giống ông nội năm xưa. T ném một cái túi nặng xuống chân ông, bên trong là số tiền mặt đủ để ông an hưởng tuổi già.

Lúc này, ông mới kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu gì ơi, túi của cậu…”.

T lập tức quay người rời đi. Đi một đoạn, hắn liền nghe thấy giọng nói nghi hoặc pha lẫn xúc động ở đằng sau: “Cậu có phải là… có phải là Lục Lục nhà tôi không?”

T không quay đầu, tiếp tục bước nhanh. Bố, kể từ ngày bố không chịu hiểu con, cuộc đời của con đã không còn là cuộc đời mà bố có thể lý giải nữa rồi.

Những năm sau đó, tình trạng mất ngủ của T ngày càng nghiêm trọng. Hắn thường mở mắt thao láo cho đến khi trời sáng, sau đó chợp mắt khoảng hai tiếng đồng hồ rồi tỉnh giấc vào một thời khắc cố định, hôm nào cũng vậy.

Tìm hiểu qua sách vở, T biết được tình trạng của mình gọi là bệnh trầm cảm. Tuy nhiên, nội tâm của hắn vẫn rất bình tĩnh. Hắn nghĩ, người đàn ông đó nói, con người sống trên đời cần phải đốt cháy bản thân. Có lẽ hắn đã giết nhiều người nên mới đốt cháy quá nhanh, bụi bặm tích lũy trong lòng ngày càng dày, đến mức không thể rũ sạch. Hắn đã không thể nhìn rõ thế giới này.

Một lần, hắn thất thủ trong lúc làm nhiệm vụ. Chắc là do trạng thái tinh thần không tỉnh táo, cũng có thể do bên cạnh mục tiêu xuất hiện một bé trai tầm bốn, năm tuổi, nên hắn ba lần đặt tay lên cò súng rồi lại buông xuống.

Cuối cùng, T thất thểu rời khỏi tòa cao ốc, bị camera giám sát thu được hình ảnh. Tuy chỉ là bộ dạng sau khi hóa trang nhưng cũng đủ để phía cảnh sát phong tỏa và truy bắt hắn. Cuối cùng, hắn trúng hai phát đạn, lẩn trốn vào rừng núi.

Rừng núi là địa bàn mà T quen thuộc nhất. Hắn dùng dao và lửa, tự lấy đầu đạn trên người mình, sau đó di chuyển suốt mười một ngày. Cuối cùng cũng cắt đuôi được những người cảnh sát ở phía sau, nhưng T đã sức tàn lực kiệt. Hắn không hề hay biết, mình đã ở trong khu vực rừng núi có địa thế hiểm trở nhất của tỉnh K.

Buổi tối ngày thứ hai, T trượt chân rơi xuống vách núi. Hắn bị hôn mê bất tỉnh, mấy khẩu súng tùy thân cũng rơi xuống dòng suối chảy xiết. Hắn bị sốt cao, vết thương ở chân đau buốt. Trong cơn mê man, hắn lại nằm mơ thấy vô số bàn tay thò ra từ vách núi, kéo hắn xuống vực sâu. Hắn nghĩ: Cứ chết đi như thế này cũng tốt. Vì người đàn ông đó từng nói, dù có xây dựng một thế giới mới đi chăng nữa, loại người như chúng ta cuối cùng rồi cũng lặng lẽ chết đi trong thế giới bình thường.

Khi tỉnh lại, T phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ sơ sài. Một ông già ngồi dưới ánh đèn, quay lưng về phía hắn. Ông già đang khâu áo sơ mi của hắn.

Bắt gặp cảnh tượng này, T suýt rơi lệ.

“Ông nội… Ông nội…” T gọi to.

Ông già quay đầu. Đây chỉ là một ông già nông thôn bình thường chứ không phải là gương mặt mà hắn quen thuộc. Ông hom hem và già nua hơn ông nội trong ký ức của hắn nhiều. Nhưng nụ cười trên gương mặt ông lại có điểm tương đồng.

“Cháu trai…”, ông già đi đến bên T, “Cháu bị rơi xuống vách núi, gãy cả chân, ông phải cõng cháu về đây đấy. Cháu đừng lo, ông đã đắp thảo dược cho cháu rồi, chắc sẽ khỏi nhanh thôi”.

“Tại sao ông lại giúp tôi?” Sắc mặt T không có bất cứ biểu cảm nào.

Ông già ngẩn người, một lúc sau mới lên tiếng: “Ông họ Quách, cháu cứ gọi ông là ông Quách đi.”

Ông Quách rất bận rộn. Gà vừa gáy ông liền thức dậy, đi tưới nước và bón phân cho mảnh ruộng sau nhà rồi quay về chuẩn bị bữa sáng. Ông phải nấu bữa sáng cho cả gia đình lớn. T nhìn qua cửa số, phát hiện xung quanh ngôi nhà gỗ này còn mấy ngôi nhà ngói đỏ. Theo lời ông Quách, con trai ông và mấy đứa cháu sống ở đó.

Bây giờ có thêm T, ông Quách phải nấu thêm phần ăn của một người. Tuy nhiên, khu vực núi non đất đai cằn cỗi, nhiều lúc gạo không đủ ăn. Ông Quách phải dành phần cơm của mình cho T, còn ông húp bát cháo loãng. Ông cười nói: “Ông già rồi nên ăn từng này là đủ. Cháu đang dưỡng bệnh, cần ăn nhiều một chút.”

T cũng không từ chối ý tốt của ông già. Là một sát thủ, hắn biết rõ, hiện tại sức chiến đấu của bản thân bằng không.

Điều này khiến hắn thiếu cảm giác an toàn. Nếu không hồi phục thể lực, sinh mạng của hắn sẽ bị đe dọ bất cứ lúc nào.

Sống ở đó mấy ngày, T phát hiện ra sự bất thường của gia đình này. Ví dụ, mấy đứa cháu vạm vỡ của ông Quách đều không lấy vợ. Ví dụ, ông không cho họ biết đến sự tồn tại của hắn, giống như ông đang sợ hãi điều gì đó hoặc muốn bảo vệ hắn. Ông Quách giấu hắn trong gian nhà nhỏ. Khi có người đi vào, ông sẽ lập tức lấy chiếu trùm lên tấm phản gỗ mà hắn đang nằm. Ông không giải thích nguyên nhân, T cũng không hỏi.

Bình thường, hai ông cháu ở nhà cũng ít khi trò chuyện. Ông Quách là người kiệm lời. Đến buổi tối, ông kéo chiếc ghế đẩu ngồi ở cửa, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngơ ngẩn hồi lâu. Còn T cũng đã lâu không được nhìn thấy ánh trăng tinh khiết như vậy, hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn đã khỏi bệnh mất ngủ, mỗi ngày đều ngủ một giấc đến khi trời sáng. Thậm chí, nhiều lần ông Quách đánh thức, hắn mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy gương mặt hiền hậu, chất phác của ông già và một bát cháo nóng hổi do ông mang tới.

Thỉnh thoảng trò chuyện, ông Quách hỏi: “Cháu trai, cháu làm công việc gì vậy?”.

“Cháu làm nghề IT.” T đáp.

Thấy ông Quách không hiểu, hắn liền giải thích: “Là máy tính ạ”.

“À, trước đây ông cũng từng nghe nói, cháu giỏi thật đấy.” Ngừng vài giây, ông nói tiếp: “Vùng núi này rộng lớn, có nhiều dã thú, cháu cũng tham gia hoạt động dã ngoại nên mới đến đây đúng không? Sau này, cháu đừng đến đây nữa, nên đi mấy nơi danh lam thắng cảnh đông người ấy.”

T nhìn ông Quách, lại nhớ đến mấy người đàn ông vạm vỡ ban ngày đi qua đi lại ngoài cửa sổ. Sát thủ luôn có trực giác rất nhạy bén nên hắn đoán ra ý tứ của ông già.

Chân của T vẫn chưa lành hẳn. Một hôm, ông Quách bê bát canh gà về cho hắn, bên trong có mấy miếng thịt, đều là chỗ kém nhất trên mình con gà như đầu, phao câu, cổ… T nhận lấy, uống một hơi hết sạch. Lần đầu tiên, hắn thốt ra câu: “Cảm ơn ông”.

Ông Quách lại nở nụ cười hiền từ. Buổi tối hôm đó, T một mình nằm trong gian nhà nhỏ, nghe thấy bên ngoài có tiếng mắng chửi: “Ông già, đó là gà biết đẻ trứng, vậy mà ông đem giết. Đầu óc ông có bệnh à? Già rồi nên lẩm cẩm đúng không?”.

Sau đó là tiếng ông Quách: “Ông thấy gần đây thằng Sáu không được khỏe nên muốn bồi bổ cho nó…”

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng đấm đá thình thịch: “Ông già chết tiệt! Tôi thấy ông muốn ăn thì có. Đầu gà đâu? Phao câu đâu? Ông đã ăn hết rồi đúng không?”.

Giọng nói yếu ớt của ông Quách truyền đến: “Ông ăn rồi, ông ăn rồi…”

T nằm trên giường, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm rồi lại thả lỏng. Buổi tối hôm đó, ông Quách ho khù khụ, mãi đến khi trời gần sáng, ông mới đỡ hơn một chút.

“Bọn họ chẳng phải là con cháu của ông hay sao?” T không nhịn nổi, mở miệng hỏi: “Tại sao họ lại đối xử với ông như vậy?”.

Ồng Quách im lặng hồi lâu mới đáp: “Cháu trai, cháu thử nói xem, nếu trái tim con người bị một thứ bẩn thỉu che lấp thì phải làm thế nào mới có thể khiến nó khôi phục sự trong sạch?”.

T không trả lời. Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Đợi vết thương của cháu lành lại, ông hãy theo cháu về thành phố. Cháu sẽ mua nhà cho ông, thuê người chăm sóc ông, để ông có thể an hưởng tuổi già.”

Ông Quách lắc đầu: “Ông sống ở đây, chết ở đây thôi”.

Mấy ngày sau, họ bắt cô gái tên Cố Nhiên về chỗ ở. Hôm đó, trời mưa rất to, mưa như trút nước từ sáng đến tối. T đã có thể ngồi dậy nhưng vẫn chưa thể đi lại. Hắn ngồi ở tấm phản gỗ, nghe tiếng cười nói ồn ào từ ngôi nhà bên cạnh truyền tới.

Ông Quách bận rộn nấu cơm, hâm nóng rượu. Lúc về nhà, người con trai thứ ba ném xuống một đống thịt, rượu và rau cỏ. Chắc hắn dùng số tiền cướp được trên người cô gái xuống núi mua đồ.

Sau khi nấu nướng xong rồi bê qua nhà con cháu, ông Quách mệt mỏi rã rời. Ông ngồi ở cửa nhà, bỗng chảy nước mắt.

“Con bé còn rất trẻ.” Ông nói với T: “Đúng là tạo nghiệt”.

T trầm mặc một lát rồi mở miệng hỏi: “Bọn họ sẽ làm gì?”.

Ông Quách cất giọng run run: “Chúng sẽ ném con bé xuống nước cho nó chết cóng. Sau này, có người đến tìm, chúng lại vớt xác chết lên”.

T chau mày ngẫm nghĩ, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Kể từ khi bước chân vào nghề sát thủ, hắn luôn coi mạng ngưòi như cỏ rác. Trong mơ có thể khắc khoải nhưng khi tỉnh dậy, hắn vẫn là T lạnh lùng, vô tình. Cô gái đó rơi vào tay đám người này thì đó là số phận của cô ta, chẳng liên quan gì đến hắn.

Ông Quách đột nhiên đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một bình rượu ra tu ừng ực. T lặng lẽ dõi theo ông, không mở miệng khuyên can. Nếu rượu có thể giúp ông dễ chịu một chút thì cứ để ông uống đi.

Ai ngờ mói uống được nửa bình, ông Quách bỗng mở miệng: “Ông phải đi tìm tụi nó mới được. Không thể để tụi nó giết con bé. Nếu chúng không thả người, ông sẽ xuống núi báo công an!”.

T nhướng mày nhìn ông: “Ông không thể đi!”.

Ông Quách mở cửa đi ra ngoài.

T muốn đứng dậy, nhưng do cử động quá vội vàng, hắn ngã sõng soài xuống đất: “Ông Quách! Ông mà đi sẽ mất mạng đó!”.

Tuy nhiên, ông già đã khuất dạng. Ngày hôm đó, ông Quách không quay về. T ngồi trên giường chờ đợi. Cho đến hơn tám giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng vật nặng rơi tõm xuống nước. Có người chửi một câu: “Ông già chết tiệt cuối cùng cũng đi đời rồi”.

T vẫn ngồi bất động. Cho đến ba giờ sáng, thời khắc con người ngủ say nhất, hắn lấy cây gậy gỗ ở bên cạnh giường làm nạng chống, từ từ đứng dậy.

Hắn biết mình không thể ở lại đây lâu hơn. Ông Quách đã chết, ngày mai, thế nào đám người đó cũng vào đây lục đồ hoặc cho một mồi lửa đốt cháy sạch sẽ.

Tuy vết thương trên người vẫn chưa khỏi hẳn, lúc bước đi toàn thân đau đớn, nhưng thân thủ cơ bản của một sát thủ vẫn còn nguyên vẹn. Hắn lặng lẽ đi vào sân nhà bên cạnh. Trong sân, bát đĩa ngổn ngang, đa phần say đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ có hai người vẫn tỉnh táo, vừa hút thuốc vừa bàn bạc. Đó là con trai và cháu trai trưởng của ông Quách.

“Ngày mai ném con bé kia xuống chỗ nào?”

“Con suối ở sau núi. Nơi đó nước rất lạnh, hai ngày nay còn bị sạt lở nữa.”

“Được.”

T đi vòng qua bọn họ, nhanh chóng tìm thấy cô gái bị trói bằng sợi xích sắt ở trong gian chứa củi khô.

Cô gái rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, có làn da trắng mịn. Lúc này, cô giống như tượng gỗ, nằm sấp trên nền đất, không còn một chút sinh khí. Thấy T đi vào, cô chỉ nhướng mày rồi lại nhắm mắt.

T đi đến trước mặt Cố Nhiên, cúi đầu nói: “Hôm nay đã có người mất mạng vì cô”.

Cố Nhiên lại mở mắt, sắc mặt đờ đẫn: “Là ông già đó…”.

T từ tốn mở miệng: “Hôm nay, tôi không thể cứu cô. Nhưng nếu có nguyện vọng gì, cô hãy nói ra, tôi sẽ giúp cô hoàn thành. Tôi nợ ông ấy một mạng. Bây giờ vì cứu cô, ông ấy đã bỏ mạng. Vậy thì tôi sẽ vì cô mà xông vào dầu sôi lửa bỏng”.

Cố Nhiên cất giọng yếu ớt: “Anh có thể trả thù giúp tôi không?”.

“Có thể. Cô chỉ cần cho tôi tên của kẻ đó.”

Cố Nhiên lại nhướng mày nhìn hắn. T giữ im lặng. Trong gian phòng tối mờ mờ, hai con người vốn không có bất cứ mối quan hệ nào, bởi vì tội ác lớn nhất và sự lương thiện nhỏ bé nhất trên thế gian mà đạt được thỏa thuận.

“Nhạc Lạc Hà.” Cố Nhiên mở miệng. “Cô ta đánh cắp la bàn và bản đồ của tôi.”

“Kha Phàm, Phương Tự và Nhan Nhĩ đã làm nhục tôi.”

“Lý Minh Nguyệt, Trương Mộ Hàm, Nhạc Lạc Hà… họ đều ở trong bụi cây…”

“Giáo sư Tôn… từ chối dẫn tôi về nơi tập trung.”

“Cuối cùng… là những người ở đây. Tôi mong họ chết hết, không chừa một mạng.”



“Anh có thể hứa với tôi không?”

“Tôi hứa với cô.”


/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status