Truy Tìm Ký Ức

Chương 22: T thân yêu

/73


Trong khu rừng, sương mù dày đặc. Đội đỏ men theo những bụi cây cao quá đầu người, tiến về phía trước.

Trương Mộ Hàm đi đầu tiên, bạn gái của anh ta tuy tối qua bám dính lấy người yêu nhưng hôm nay lại tỏ ra rất lão luyện. Cô ta vác súng, ngó đông ngó tây, thực hiện trách nhiệm của người “lính gác”.

Cả đội đi hơn một tiếng đồng hồ, sườn núi càng lúc càng cao, xung quanh càng tĩnh lặng. Các thành viên của đội xanh vẫn chưa thấy bóng dáng.

Lại đi thêm một quãng nữa, Trương Mộ Hàm ra hiệu mọi người dừng lại nghỉ ngơi sau một phiến đá lớn. Bạch Cẩm Hi ngồi xuống cạnh Hàn Trầm, uống vài ngụm nước rồi hỏi Tôn Điển ở phía đối diện: “Giáo sư Tôn, anh giảng dạy ở trường đại học nào thế?”.

Tôn Điển đang buộc dây giày, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại cúi xuống: “Cuộc sống hiện thực của tôi không liên quan gì đến trò chơi này”.

Cẩm Hi lại uống thêm một ngụm nước rồi đưa bình cho Hàn Trầm. Anh tu ừng ực, cũng quan sát Tôn Điển.

Trương Mộ Hàm ở bên cạnh cười cười: “Từ trước đến nay, giáo sư Tôn đều một thân một mình, hết sức thần bí. Người đẹp, tại sao cô quan tâm đến anh ta mà không phải là tôi?”. Vừa dứt lời, Hà Tử đang ngồi trong lòng anh ta liền véo mạnh một cái: “Em còn ở đây đấy! Anh muốn chết phải không?”.

Trương Mộ Hàm làm động tác đầu hàng: “Đại tiểu thư! Anh đùa ấy mà!”.

Hà Tử vẫn có chút không vui, liếc qua Hàn Trầm: “Bạn trai người ta đẹp trai hơn anh nhiều, đừng tự làm mất mặt mình”.

Trương Mộ Hàm ôm eo cô ta: “Em đừng giận nữa mà…”. Hai người lại ôm ấp, hôn hít như ở chốn không người.

Tôn Điển từ đầu đến cuối chẳng để ý đến bọn họ. Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau, anh nháy một cái ra hiệu cho cô rồi đứng dậy: “Cẩm Hi, cùng anh ra chỗ kia hút thuốc!”.

“Vâng.” Cẩm Hi liền bước theo anh.

Trương Mộ Hàm ngẩng đầu dặn dò: “Hai người đừng đi xa quá”. Hà Tử đấm vào ngực anh ta: “Anh chẳng tinh ý gì cả, người ta muốn ở riêng ấy mà. Anh chị lãng mạn quá đấy, làm gì thì nhanh lên nhé”.

Hàn Trầm và Cẩm Hi không đáp lời, đi thẳng tới một phiến đá cách đó hơn chục mét. Anh quan sát xung quanh mới ra hiệu cho cô dừng bước.

Cẩm Hi tựa lưng vào phiến đá, còn anh cúi đầu châm điếu thuốc, nói nhỏ: “Lát nữa bắt đầu cuộc chiến, tôi phụ trách tấn công, còn cô bám theo tôi, nhớ quan sát kỹ tình hình”.

Cẩm Hi gật đầu: “Anh hãy chú ý an toàn”.

Ai mà biết được liệu T có ẩn nấp ở nơi nào đó trong rừng với khẩu súng thật trên tay hay không. Súng đạn không có mắt, có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.

“Ừ.” Hàn Trầm nhìn rất cao lớn, vững chãi trong bộ đồ rằn ri và chiếc mũ sắt trên đầu.

“Tối qua, anh loại Trương Mộ Hàm khỏi danh sách đối tượng tình nghi bằng cách nào?” Cẩm Hi hỏi nhỏ.

Anh quay người, tựa vào phiến đá như cô, vừa hút thuốc vừa trả lời: “Anh ta là người cuối cùng rút thăm”.

Cẩm Hi nhướng mày nhìn Hàn Trầm, góc độ phân tích của anh hoàn toàn khác cô.

Tư duy bị kích thích, Cẩm Hi đột nhiên muốn hút thuốc, thế là giơ tay về phía anh: “Cho tôi xin một điếu!”.

Hàn Trầm ngậm điếu thuốc, thò tay vào túi quần sờ lần, sau đó xòe tay không: “Chỉ còn ba điếu, không có phần của cô”, anh thản nhiên nói: “Cô ngửi mùi đi!”.

Cẩm Hi hết nói nổi, người đàn ông này thật là…

Thuốc lá ở trong túi quần bên trái của anh, còn cô đứng bên phải nên đành chịu. Hàn Trầm hít vài hơi rồi nhả ra khói thuốc nhàn nhạt. Câu nói vừa rồi của anh có tác dụng sinh lý nên cô cũng thật sự hít hít mùi khói thuốc.

Anh không bỏ qua động tác nhỏ này của Cẩm Hi. Đầu mũi xinh xinh của cô hơi chúm lại, đôi mắt đen láy vụt qua ý cười tinh nghịch, làm khói thuốc trong mũi anh bỗng như có cảm ứng. Nó giống dòng nước ngầm quấn quýt, len lỏi vào tận lục phủ ngũ tạng của anh.

Hàn Trầm hít vài hơi rồi ném một nửa mẩu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt. Cẩm Hi có chút bất ngờ trước hành động “lãng phí” này, nhưng sắc mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào.

Hàn Trầm ngẩng đầu, tiếp tục phân tích: “Một loạt vụ bắn chết người của T có đặc điếm chung là được lên kế hoạch chu đáo và có tính chủ đạo rất mạnh. Lần này, hắn bố trí trước cuộc thi, chọn địa điểm, người tham gia, thậm chí đưa ra yêu cầu hai đội tấn công từ hướng nào. Hắn nhất định có một kế hoạch hết sức tỉ mỉ. Do đó, nếu trà trộn trong những người tham gia thi đấu, hắn không thể là người rút thăm cuối cùng, để người khác quyết định hắn ở đội nào, cùng với những ai”.

“Ý của anh là, hắn đã giở trò trong quá trình rút thăm?”

“Mặc dù que thăm do T cung cấp nhưng thời gian rút quá nhanh nên chúng ta không kịp nhìn ra điều gì.” Anh đáp. “Tuy nhiên, chắc chắn T biết que nào là màu đỏ, que nào là màu xanh.”

Bạch Cẩm Hi gật đầu tán thành.

“Quan điểm của cô thì sao?” Hàn Trầm hỏi.

Cẩm Hi cười cười: “Có lẽ hôm nay, T ngụy trang thành một thân phận khác với tính cách khác con người thật của hắn. Là sát thủ chuyên nghiệp, chắc chắn hắn từng trải qua cuộc huấn luyện như vậy. Nhưng tình cảm nam nữ không thể đánh lừa người khác. Từ hôm qua đến giờ, Trương Mộ Hàm và bạn gái tỏ ra rất tự nhiên, những cử chỉ vô ý đụng chạm, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối, vòng tay ôm thắm thiết… Chắc chắn họ là đôi nam nữ đang yêu nhau say đắm thực sự. Điều này không phù hợp với chân dung của T, một người có tâm lý đè nén, hơn nữa đã buông hết tất cả, không còn điều gì bận lòng, đồng thời quyết định tự thú”.

Hai người quay về đội, Trương Mộ Hàm đứng lên: “Rất có thể chúng ta sẽ đụng độ họ ở phía trước. Tôi bố trí đội hình như sau: Hàn Trầm và Cẩm Hi phụ trách tấn công bên trái; tôi và Hà Tử bên phải. Giáo sư Tôn vừa bắn giỏi vừa nhanh nhẹn, phụ trách khu vực giữa và bọc hậu. Chúng ta không được phân tán, phương hướng tấn công dựa vào động tác chỉ huy của tôi”.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến. Đội đỏ nhanh chóng triển khai thành hình tam giác, lặng lẽ tiến về ngọn núi trước mặt.

Bây giờ đã gần mười giờ sáng, sương mù tan hết, mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi xuống mặt đất, khiến khu rừng trở nên rõ nét hơn. Năm người đều tránh nơi có ánh nắng, men theo bụi cây rậm rạp, từ từ di chuyển.

Bạch Cẩm Hi bám theo sau Hàn Trầm. Anh đi, cô cũng đi, anh dừng, cô lập tức dừng lại. Thỉnh thoảng, thân thể hai người đụng chạm vào nhau, gương mặt gần kề.

Đến một sườn núi nhấp nhô mọc đầy cây dương xỉ cao lớn, Cẩm Hi ngẩng đầu, liền bắt gặp một hình bóng vụt qua sau rặng cây phía trước. Cô giật mình, Hàn Trầm nhanh tay kéo cô vào lòng, hai người liền nấp vào bụi cây. Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên dày đặc.

Cuộc chiến đấu bắt đầu.

Hai mươi phút sau.

Ở một rặng cây khác cách hơn một trăm mét là nơi chiếm cứ của năm người đội xanh. Lý Minh Nguyệt nằm sau một gò đất thấp, thỉnh thoảng thò đầu nhả đạn về phía đối phương. Du Xuyên di chuyển bên tay phải, thân thủ nhanh nhẹn hơn cô ta nhiều, vừa bắn súng vừa né tránh thoăn thoắt. Hai người họ trở thành bức tường hỏa lực mạnh mẽ chống lại đội đỏ.

Kha Phàm và Nhan Nhĩ ở bên trái và bên phải hai người kia, tạo thành hình tam giác, dùng hỏa lực mở rộng phạm vi tấn công. Phương Tự ở vị trí cách xa nhất, anh ta trốn đằng sau hai tảng đá cao cao, nổ súng qua khe hở.

Chiến đấu một lúc, Nhan Nhĩ chạy đến bên Kha Phàm, nói nhỏ: “Đại Kha, cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn. Tôi tưởng sẽ nhanh chóng giải quyết được bọn họ, ai ngờ tên Hàn Trầm tương đối lợi hại, chỉ một mình cũng có thể khống chế Minh Nguyệt và Tiểu Du”.

Lý Minh Nguyệt ở gần đó liếc anh ta một cái: “Còn lâu tôi mới bị khống chế. Ngược lại, vai anh bị bạn gái của Hàn Trầm bắn trúng phải không?”.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa.” Kha Phàm nghiêm giọng, ngẫm nghĩ vài giây rồi đưa tay lên miệng huýt sáo.

Du Xuyên ở phía xa thu súng, khom người chạy về, yểm hộ cho Kha Phàm.

Kha Phàm rút một tấm bản đồ trải xuống đất.

Thấy họ tụ tập về một chỗ, Phương Tự cũng len lén chạy tới, mở miệng nói: “Tay Hàn Trầm này mạnh thật. Chúng ta tạm thời không đấu với hắn. Hà Tử là người yếu nhất trong đội đó, chúng ta tập trung hỏa lực giải quyết con bé đó trước. Thế nào tinh thần của Trương Mộ Hàm cũng bị ảnh hưởng”.

Mọi người đều nhất trí. Du Xuyên bất chợt lên tiếng: “Chúng ta nên dụ họ đuổi theo rồi tiến hành tập kích”.

Kha Phàm sáng mắt, gật đầu tán thành. Anh ta nghiên cứu bản đồ rồi đưa ra quyết định: “Bây giờ, mặt trời đang ở đằng đông, chúng ta sẽ giải quyết Hà Tử trước, sau đó dụ họ đi theo hướng tây, tìm một nơi mai phục. Nhan Nhĩ, lát nữa cậu đi tiên phong, tôi và Tiểu Du sẽ yểm hộ”.

Nhan Nhĩ chỉ vào vai mình: “Tôi đã bị trúng đạn, bây giờ rất dễ toi mạng. Anh đổi người khác đi”.

Lý Minh Nguyệt và Phương Tự ở bên cạnh cười khẽ một tiếng. Kha Phàm quay sang Du Xuyên: “Tiểu Du, cậu đi đi, nhớ chú ý an toàn”.

Du Xuyên gật đầu.

Đánh một lúc, Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cảm thấy hỏa lực của đối phương yếu dần. Cô hỏi nhỏ: “Làm thế nào bây giờ?”.

“Cứ bình tĩnh xem xét tình hình rồi tính sau.” Hàn Trầm cúi xuống xem giờ.

Bây giờ là mười giờ rưỡi. Đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua mà T vẫn chưa ra tay.

Đột nhiên, đằng xa vang lên tiếng súng, ngày càng dày đặc. Hai người đưa mắt nhìn nhau, liền cầm súng chạy qua bên đó. Kết quả, họ nhìn thấy Hà Tử ngồi sau tảng đá cách mấy chục mét, mặt bí xị. Trương Mộ Hàm và giáo sư Tôn đang ở bên trái và bên phải ra sức bắn trả. Hà Tử giơ tay tháo bộ phận cảm ứng hình vuông cài trước ngực ném xuống đất. Hành động này có nghĩa là, cô ta đã bị đối phương “bắn chết”, bị loại khỏi cuộc chơi. Vì vậy, bộ phận cảm ứng cũng trở nên vô dụng.

Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi lập tức giương súng, lao vào cuộc chiến. Trương Mộ Hàm rút về bên Hà Tử, cười nói: “Không sao, anh sẽ trả thù cho em”. Ai ngờ Hà Tử đẩy mạnh vai anh ta, làm anh ta suýt nữa ngã xuống đất.

“Nếu không phải vừa rồi anh đẩy em, em đâu có chết nhanh thế? Anh có phải là đàn ông không đấy?” Hà Tử tỏ ra phẫn nộ, cô ta nói to đến mức Hàn Trầm và Cẩm Hi đều nghe thấy.

Trương Mộ Hàm hơi xấu hổ, cười gượng gạo: “Anh cũng không còn cách nào khác. Anh là chỉ huy, nếu mà chết, đội mình sẽ ra sao?”.

Hà Tử đứng dậy: “Mặc kệ anh, người bắn chết em là Tiểu Du. Vừa rồi em đã thấy rõ, anh nhất định phải trả thù cho em”.

“Được!” Trương Mộ Hàm trả lời dứt khoát, kéo cô ta ra sau lưng, lại giơ súng bắn trả.

Khoảng thời gian tiếp theo hoàn toàn là cuộc hỗn chiến. Khu rừng phía trước không ngừng thấp thoáng bóng người. Trương Mộ Hàm một lòng muốn trả thù, ôm súng chạy đi, đồng thời chỉ huy đồng đội: “Giữ nguyên đội hình, đuổi theo!”.

Tôn Điển và Hà Tử liền lao về phía trước. Hàn Trầm và Cẩm Hi cũng lập tức cất bước.

Đội hình bên phía đội xanh hết sức linh hoạt. Năm người vừa bắn trả vừa rút về phía tây. Lúc này, họ mới phát hiện, địa hình ở đây tương đối bằng phẳng, không thích hợp tiến hành mai phục. Trong khi đó, đội đỏ bám riết phía sau với hỏa lực tương đối mạnh. Thế là Kha Phàm quyết định tiếp tục di chuyển về phía trước. Gần đó có một lối nhỏ, họ men theo lối đi này, tiến về phía tây, rời xa địa điểm chiến đấu ban đầu.

Đội xanh nhanh chóng chạy đến tận cùng con đường, phía trước là vách núi dựng đứng. Lúc này, bầu trời đã trở nên u ám, bắt đầu mưa lất phất. Bên dưới vách núi là một con sông rộng hơn một trăm mét cuồn cuộn chảy qua. Một cây cầu treo trông có vẻ chắc chắn nối ngọn núi bên này với ngọn núi bên kia. Trên đỉnh núi xa xa, mây mù bao phủ, báo hiệu trời sắp đổ cơn mưa lớn.

Địa hình của ngọn núi bên kia có vẻ khúc khuỷu, phức tạp hơn, rõ ràng là một địa điểm mai phục rất tốt. Thế là năm thành viên đội đỏ nhanh chóng đi qua cây cầu.

Lúc Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đến đầu bên này cầu treo, ba người còn lại của đội xanh đã kịp đi qua, chuẩn bị tiến vào khu rừng rậm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, thần sắc lộ vẻ cảnh giác và nghiêm nghị.

Dòng sông, cầu treo, ngọn núi cô độc… tất cả đều là môi trường xa lạ và khép kín.

Trước đó ở núi Điểu Lâm, cho dù địa hình phức tạp, mọi người không có phương tiện liên lạc nhưng ít ra còn có một con đường nối với thế giới bên ngoài. Đầu đường tập trung vô số cảnh sát mai phục, chỉ cần xảy ra tình huống bất thường, họ có thể rút lui, đồng thời tìm kiếm chi viện.

Bây giờ, một khi tất cả đi qua cây cầu treo này, nếu nó bị phá hủy, họ sẽ không thể trở về. Cảnh sát muốn tìm bọn họ, e rằng cũng không dễ dàng.

T đang chờ đợi họ ở nơi này sao?

Hàn Trầm túm sợi dây trên cầu treo, hét lớn: “Quay về ngay! Mọi người không thể qua cầu!”. Ai ngờ anh vừa dứt lời, một tiếng “bụp” nhẹ vang lên. Hàn Trầm phản ứng rất nhanh, kéo Cẩm Hi vào lòng rồi nằm rạp xuống đất.

Ba người của đội đỏ ở bờ bên kia đồng thời quay đầu, nhìn họ nhưng vẫn tiếp tục chạy vào trong rừng.

Cẩm Hi bị Hàn Trầm đè dưới đất. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy một vết máu trên má Hàn Trầm, chảy xuống tai. Cô thót tim, liền nâng mặt anh: “Hàn Trầm, anh có sao không?”.

Tai trái vẫn kêu ù ù, anh giơ tay lau vết máu, trong khi một tay vẫn ôm chặt eo cô: “Tôi không sao, chỉ bị sượt qua thôi”.

Cẩm Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập thình thịch. Hai người đồng thời quay đầu về phía bờ tường ở sau lưng.

Ngay chỗ Hàn Trầm vừa đứng, một viên đạn chỉ có thể xuất phát từ khẩu súng bắn tỉa găm sâu vào tường đá.

Mưa bắt đầu rơi ào ào. Mặt sông mờ mịt như có lớp sương mù che phủ, cây cầu treo càng tròng trành, lắc lư trong mưa gió.

Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi đành phải qua cầu. Trước mặt họ là khu rừng rậm rạp, tiếng mưa che lấp mọi âm thanh khác, trong phạm vi tầm nhìn của họ không có lấy một bóng người.

Cẩm Hi bắt đầu cảm thấy quần áo dính nhơm nhớp, bùn đất dưới chân nhão nhoét khó mà cất bước.

Hàn Trầm đi bên cạnh cô, trên mặt đã không còn rỉ máu, chỉ lưu lại vết thương mờ mờ, tựa như muốn ám chỉ: họ đang ở trong sự giám sát của T, cần phải tiếp tục trò chơi theo đúng quy tắc, bằng không, hắn sẽ ra tay giết người bất cứ lúc nào.

Bây giờ, muốn ngăn cản T, Hàn Trầm và Cẩm Hi chỉ còn hai cách: Một là tìm ra hắn. Hai là nhanh chóng kết thúc trò chơi, tập hợp tất cả mọi người vào một chỗ. Như vậy, hắn sẽ không thể giở trò.

Chỉ có điều, địa hình nơi này vô cùng phức tạp, mưa lại quá lớn, xóa nhòa các dấu chân. Muốn tập hợp mọi người, đâu phải việc dễ dàng. Họ chạy hơn nửa tiếng đồng hồ, mới nghe loáng thoáng tiếng súng lẫn trong tiếng mưa.

Hàn Trầm giơ tay, ra hiệu Cẩm Hi cùng mình đi vòng qua một bên sườn núi. Ai ngờ, vừa đi vài bước, họ liền nghe thấy tiếng lên nòng súng ở trên cao. Cả hai đồng thời ngẩng đầu, bắt gặp một ngươi đứng trên dốc núi đang chĩa súng vào họ. Hàn Trầm nhanh như chớp giơ súng, lên nòng, bắn vào đối phương trước khi anh ta kịp bóp cò.

Người đó ngây ra vài giây rồi buông thõng khẩu súng. Lúc này, Cẩm Hi mới nhìn rõ mặt đối phương qua màn mưa trắng xóa. Đó là Nhan Nhĩ của đội xanh.

Nhan Nhĩ xì một tiếng, ném súng xuống đất rồi tháo bộ cảm ứng trên người mình. Hàn Trầm và Cẩm Hi tiếp tục leo lên chỗ anh ta.

“Anh phản ứng cũng nhanh thật đấy.” Có lẽ đã quá mệt, Nhan Nhĩ ngồi phịch xuống đất, lau nước mưa trên mặt. “Sớm biết vậy, tôi đã bắn lén từ đằng sau.”

Hàn Trầm không để ý đến câu oán trách của đối phương, anh ngó nghiêng xung quanh, hạ giọng hỏi: “Những người khác đâu rồi?”.

Nhan Nhĩ ngẩng đầu liếc anh một cái mang hàm ý sâu xa, uể oải trả lời: “Tôi không biết. Mưa lớn quá nên đội hình tan rã, tôi đợi mãi mới gặp hai người”.

Hàn Trầm và Cẩm Hi đưa mắt nhìn nhau. Nhan Nhĩ là người đầu tiên họ gặp sau khi qua cầu treo. Vừa rồi, viên đạn của T cũng bắn từ hướng này.

Cẩm Hi ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, cười hì hì: “Nhan Nhĩ, dù sao anh cũng “chết” rồi, đối với anh, đội nào thắng mà chẳng như nhau? Anh mau nói cho chúng tôi biết, họ đi về hướng nào đi”.

Nhan Nhĩ liếc cô một cái: “Nói với hai người, tôi được lợi gì chứ?”.

Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu chúng tôi thắng cuộc, sẽ chia cho anh một ít tiền thưởng”.

Nhan Nhĩ ngồi thẳng người, nửa cười nửa không nhìn cô: “Chia bao nhiêu?”.

Ngữ khí của anh ta có vẻ nghiêm túc, giống một người ham tiền thật sự, Cẩm Hi đáp: “Mười ngàn”. Nói nhiều hơn có lẽ anh ta sẽ không tin.

Quả nhiên, Nhan Nhĩ hết nhìn cô lại quay sang Hàn Trầm: “Bạn gái anh có giữ lời không đấy?”.

Hàn Trầm gật đầu: “Có”.

Nhan Nhĩ cười cười: “Tôi biết anh sẽ nghe lời bạn gái mà”. Anh ta nói với Cẩm Hi: “OK”, rồi chỉ tay về khu rừng bên phải: “Tôi bị lạc mất người của đội xanh. Tuy nhiên, đội đỏ các anh vừa đi theo hướng đó”.

Cẩm Hi đứng dậy. Hàn Trầm nói với Nhan Nhĩ: “Chúng ta cùng đi!”.

Nhan Nhĩ không nhúc nhích. Anh ta ngắt một phiến lá lớn che mặt rồi nằm thẳng xuống đất: “Tôi mệt chết đi được. Đằng nào cũng thua rồi, tôi nghỉ ở đây thôi”.

Bạch Cẩm Hi lại khuyên vài câu nhưng anh ta nhất quyết không nghe. Phía trước còn bảy người, họ không thể chần chừ lâu hơn. Hàn Trầm lên tiếng: “Cậu hãy đi đến đầu cầu chờ chúng tôi hoặc là ở yên chỗ này. Nhớ chú ý an toàn”.

Nhan Nhĩ xua tay: “Yên tâm đi, anh bắn súng giỏi hơn tôi, nhưng kỹ năng sinh tồn ở bên ngoài chưa chắc đã bằng tôi”.

Hai người lại đi theo hướng Nhan Nhĩ chỉ hơn mười phút, quả nhiên nhìn mấy bóng hình đang mai phục trong khu rừng phía trước. Hàn Trầm huýt mấy tiếng sáo theo ám hiệu đã thỏa thuận với Trương Mộ Hàm.

Đối phương hồi đáp rất nhanh. Năm người liền tụ họp,

“Tình hình thế nào rồi?” Hàn Trầm hỏi.

Trương Mộ Hàm đáp: “Phương Tự rớt lại một mình. Chúng tôi bám theo anh ta đến đây. Anh ta đi lên triền núi một lúc mà vẫn chưa thấy lộ diện. Chúng tôi đang đợi anh ta xuất hiện để giải quyết. ình hình hai người thế nào rồi?”.

Hàn Trầm dõi mắt về sườn núi ở phía trước, đáp khẽ: “Chúng tôi đã giải quyết Nhan Nhĩ rồi”.

Hà Tử “hừ” một tiếng, đẩy Trương Mộ Hàm: “Anh thấy chưa, vẫn là người ta lợi hại hơn”.

Trương Mộ Hàm có chút không vui, cất giọng lạnh nhạt: “Sao tự dưng em lắm lời thế?”.

Nhân lúc họ nói chuyện, Bạch Cẩm Hi ghé sát tai Hàn Trầm hỏi nhỏ: “Tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì?”.

Hàn Trầm đặt tay lên vai cô, thì thầm: “Phải tìm ra Phương Tự rồi nghĩ cách đưa họ tới chỗ cây cầu”.

Cẩm Hi gật đầu tán thành.

Đợi thêm một lúc, đối phương vẫn không thấy bóng dáng. Hàn Trầm cầm khẩu súng: “Tôi đi xem tình hình thế nào”.

Cẩm Hi tiếp lời: “Tôi cũng đi”.

Có người xung phong mạo hiểm, Trương Mộ Hàm đương nhiên tán thành. Hàn Trầm và Cẩm Hi lặng lẽ đi vòng ra sau sườn núi nhưng nơi đó không một bóng người. Phương Tự đã bỏ trốn từ lâu.

Hàn Trầm vừa định giơ tay ra hiệu với Trương Mộ Hàm, từ phía xa bỗng vang lên tiếng thét hãi hùng của người phụ nữ “Aaaa…”. Tiếng kêu xuyên qua màn mưa và rừng rậm, truyền đến tai mỗi người.

Hàn Trầm và Cẩm Hi giật mình, đồng thời ngẩng. Đám Trương Mộ Hàm cũng quay về hướng đó. Giây tiếp theo, hai người đã chạy như bay về nơi phát ra tiếng kêu.

Máu đỏ lênh láng dưới đất, hòa lẫn với nước mưa. Máu tươi chảy từ chỗ người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất.

Đó là Nhan Nhĩ. Anh ta mở mắt trừng trừng, nằm bất động, ngực áo rằn ri nhuốm đầy máu. Cổ anh ta bị một vết dao cắt rất sâu, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng bên trong. Máu vẫn tiếp tục tuôn ra như suối.

Kha Phàm, Du Xuyên và Phương Tự đứng cách đó mấy mét, dường như sợ đến mức quên cả phản ứng. Người vừa phát ra tiếng thét là Lý Minh Nguyệt, cô ta ngồi bệt dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Chứng kiến cảnh tượng này, Hàn Trầm và Cẩm Hi không khỏi chấn động. Hàn Trầm lập tức đi đến, định giữ cổ Nhan Nhĩ, không cho máu chảy ra. Tuy nhiên, anh ta đã hoàn toàn tắt thở.

Hai người mới rời khỏi Nhan Nhĩ chưa đến nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này, đám Trương Mộ Hàm cũng vừa vặn tới nơi. Nhìn thấy thi thể ở dưới đất, Hà Tử hét lên một tiếng kinh hoàng.

“Chuyện này là thế nào vậy? Anh ta chết rồi ư? Ai đã giết anh ta?” Trương Mộ Hàm cất giọng run run, đảo mắt qua từng người.

“Ở kia có chữ viết!” Kha Phàm lên tiếng, chỉ tay về một thân cây bên cạnh xác chết. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi đó. Hàn Trầm và Cẩm Hi đứng gần nhất nên thấy rõ, có người dùng con dao găm dính đầy máu, khắc lên thân cây ba chữ: Người đầu tiên.

“Người đầu tiên…” Phương Tự lắp bắp.

“Ý gì vậy? Cái gì đầu tiên cơ?” Hà Tử nhào vào lòng Trương Mộ Hàm, cất giọng nghẹn ngào.

Đúng lúc này, Lý Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu, nhìn mọi người bằng ánh mắt khó diễn tả thành lời. Cô ta đứng bật dậy, rút con dao găm từ giày bốt rồi chạy thục mạng về hướng cây cầu treo.

Lý Minh Nguyệt vừa hành động, những người khác cũng bừng tỉnh, lập tức chạy theo cô ta, tựa như muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hàn Trầm và Cẩm Hi chạy đằng sau bọn họ, không quên quan sát nhất cử nhất động của mỗi người, để ngăn chặn T lại một lần nữa ra tay.

Nửa tiếng đồng hồ sau, khi chạy đến con sông ngăn cách giữa hai ngọn núi, cả nhóm hoàn toàn chết sững.

Cây cầu treo không biết đã bị cắt đứt từ bao giờ. Mặt sông cuồn cuộn, một đầu cầu treo rơi xuống ở bờ bên kia, đung đưa trong mưa gió.

“Aaaa…” Hà Tử lại hét lên một tiếng điếc tai.

Mưa ngày càng nặng hạt, nhóm người như những pho tượng điêu khắc đứng sững ở đó, Hà Tử run rẩy trong lòng bạn trai. Lý Minh Nguyệt đã hoàn toàn yên tĩnh, thần sắc ngây dại.

Đang mải quan sát mặt sông, Cẩm Hi chợt cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng, Hàn Trầm lặng lẽ nắm tay cô.

Cô xoay lại, siết chặt tay anh.

Đúng lúc này, Kha Phàm đứng trên cùng đột nhiên quay về phía hai người.

Anh ta rút con dao găm chĩa vào bọn họ. Chứng kiến hành động này, Du Xuyên, Phương Tự và Lý Minh Nguyệt ngẩn ra vài giây, đồng thời cầm dao. Trương Mộ Hàm và Hà Tử đứng sau lưng hai người, cũng nhanh chóng rút dao găm. Chỉ riêng giáo sư Tôn không làm vậy, mà lùi lại phía sau vài bước.

“Trong danh sách tham gia cuộc thi đấu, chỉ có hai vị là người mới.” Giọng Kha Phàm có chút khàn khàn. “Có phải hai người làm không? Tại sao chứ?”


/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status