Trời về chiều đang thưởng thức trà chiều nàng nhận được ám hiệu của tiểu thư, tiểu thư muốn nàng tìm nàng ta. Mò mẫm một lát nàng đứng trước một vườn đào. Nàng nhận ra là trận Pháp hoa đào, theo tiểu thư nhiều năm, tiểu thư có sở thích nghiên cứu trận pháp. Tuy không am hiểu trận pháp như tiểu thư nhưng nàng biết tiểu thư sẽ để lại ám hiệu chỉ đường. Ở lối vào có vài tên thích khách mặc áo đen nằm lăn ở đó. Nàng có chút khẩn trương, tiểu thư võ công không cao, liệu nàng ta... đừng nghĩ bậy, nàng ta sẽ không sao. Như tự trấn định mình nàng vội vàng bước vào bên trong rừng hoa đào. Nhưng nhìn những vết máu vương trên dấu hiệu tiểu thư để lại lòng nàng lại có chút hoảng loạn.
Theo tiểu thư nhiều năm, tiểu thư luôn đối xử với nàng thật tốt. Nàng bất giác coi tiểu thư như người thân, chỉ là nàng luôn tự dối gạt mình vì sợ tổn thương. Nhớ tới ngày ấy mẫu thân chết trên tay mình toàn thân nàng không ngừng run rẩy, chân loạng choạng ngã trên đất. Ôm lấy thân mình đang không ngừng run lên, nàng cảm nhận thấy sát khí nhưng cơ thể ngay lúc này lại không nghe lời.
Thân mình cứng đờ của nàng được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Hắn vừa giao đấu với địch nhân vừa cảm nhận thân mình người trong lòng không ngừng run rẩy, nàng ta không hề hô hấp. Nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt kia hắn thật nhanh rời khỏi trận pháp hoa đào tìm Thiên Nhạc. Thiên Nhạc làm gì đó mà nàng ta gọi là thôi miên, một lúc sau thì Hồng Linh thở trở lại, khuôn mặt đã có sắc hồng hơn trước.
Thấy nàng ta đã ổn hắn đi tìm Vương gia. Vương gia là người đã cho hắn mọi thứ, cứu sống hắn từ tay kẻ thù, chôn cất những người thân của hắn, cho hắn một cuộc sống mới. Nhưng hắn chọn đi theo ngài, vì thế hắn vào Phong Linh sát, trở thành kẻ giỏi nhất, trở nên cánh tay đắc lực cho vương gia. Hắn muốn trả ân tình hắn nợ, cuộc đời hắn nợ. Hắn luôn đặt tính mạng vương gia cao hơn cả sinh mạng bản thân.
Khi hắn đến thì chính là lúc ngài đang nghênh chiến với kẻ địch. Máu thấm ướt trường bào, thân hình ngài lảo đảo muốn ngã. Mắt hắn hằn lên những tia máu, chưa bao giờ hắn giận dữ như thế. Hắn biết là vì hắn chậm trễ, hắn biết địch nhân là theo sát Hồng Linh và hắn mà tới.Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lúc đó ý nghĩ cứu sống nàng ta chiếm toàn bộ tâm trí khiến hắn bỏ qua những kẻ đó. Rất nhanh hắn giải quyết hết bọn chúng trong sự giận dữ, khi trấn tĩnh lại thì vương gia đã được Thiên nhạc chữa trị. Thiên Nhạc nhìn hắn rồi cười nhạt:
- Cô bé tên Hồng Linh đó thật có bản lĩnh khiến cho huynh trong một ngày có đến hai vẻ mặt.
- Muội có ý gì? - Hắn lạnh giọng nói, đè nén cơn tức gận xuống trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
- Không phải sao, lúc nãy ôm nàng ta đến tìm ta, huynh có chút bối rối, giờ lại giận dữ. Tuy nói ta hiện giờ là Thiên Nhạc nhưng cơ thể ta là Ngọc Phượng, một trong những kẻ từng rất yêu huynh. Sao có thể không hiểu huynh chứ? - Hừm, nghĩ cũng thật buồn cười, nàng ta vì huynh mà tự hủy hoại linh hồn mình vì biết ngày Minh Phương chết nàng ta và bất cứ nữ nhân nào cũng dừng hòng bước vào lòng huynh. Vậy mà chỉ vài lần gặp nữ nhân kia cư nhiên khiến huynh lộ ra vẻ lúng túng của ngày Minh Phương chết. Nàng giận dữ quát vào mặt Hằng Phong rồi xoay người bước đi.
Sự giận dữ đó là cõi lòng của Ngọc Phượng, nàng ta đau lòng từ bỏ đến đánh mất linh hồn nên nàng mới có cơ hội ở trong thân thể này. Chiếm mất thân thể của Ngọc Phượng, lại hạnh phúc vì gặp được Triệu Tề khiến nàng muôn vàn áy náy.
Nàng biết Hằng Phong cũng không không hạnh phúc gì, cái chết của Minh Phương khiến một sát hủ hàng đầu như hắn cư nhiên không thể giết người trong cả một năm. Nàng biết hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng, thế nên hắn mới dùng cả tính mạng trả ân tình cho Triệu Ngạn. Nên hắn mới không thể giết người sau cái chết của Minh Phương, và đóng chặt lòng mình tạo khoảng cách nhất định với các nữ nhân xung quanh hắn. Hắn cũng thật đáng thương nhưng nàng cảm thấy thật uất ức cho Ngọc Phượng, không hẳn vậy còn có áy náy của nàng nữa. Đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình nàng sửng sốt, Triệu Tề!!hắn cư nhiên nghe tất cả. Vội vàng đuổi theo bóng dáng người trong lòng nàng bỏ lại Triệu Ngạn đang thọ thương cùng Hằng Phong đang bất động suy nghĩ gì đó.
Khi Hồng Linh tỉnh lại là khi nàng trông thấy tiểu thư và kẻ thù của tiểu thư là Chính Vương Triệu Ngạn đang ôm nhau. Tiểu thư không muốn trả thù nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch của tiểu thư thay đổi, nàng ta sai nàng điều tra Nhị nương của nàng ta. Sao cũng được, miễn tiểu thư không nguy hiểm là tốt rồi, còn việc điều tra nàng cư quăng cho Vũ Đình là xong, việc ấy hắn làm rất tốt. Nàng Nhìn sang phía trước tiểu viện (nhà nhỏ) Hằng Phong đang bất động đứng đó rơi vào trầm tư, khẽ lắc mình một cái Hồng Linh rời khỏi.
Hằng Phong suy nghĩ về những gì Thiên Nhạc nói, đúng là hắn và Hồng Linh chỉ gặp qua vài lần thế nhưng hắn lại vì nàng ta mà giao động. Nhớ đến cái chết của Minh Phượng hắn rùng mình, hắn thật sự không muốn nhắc đến, ký ức ấy quá mức đáng sợ với hắn. Thân hình cao lớn kia có chút lay động như chìm trong ác mộng, tay hắn có chút run rẩy, hình ảnh Minh Phượng thân nhiễn đỏ máu tươi từ từ ngã xuống. Hắn thật sự không thể hiểu suy nghĩ của nàng ta lúc đó, sao nàng ta có thể tàn nhẫn như vậy với hắn. Theo như Thiên Nhạc nói thì có vẻ như tiểu yêu nữ Hồng Linh kia có ảnh hưởng tới hắn khá nhiều. Từ nay tốt nhất là tránh xa nàng ta một chút, hắn gật gù vì ý tưởng này(đâu có dễ vậy lão huynh, từ chương sau linh tỷ sẽ bắt đầu đeo bám huynh rồi >.<... cái này ta chắc phải sửa nhìu...).
Theo tiểu thư nhiều năm, tiểu thư luôn đối xử với nàng thật tốt. Nàng bất giác coi tiểu thư như người thân, chỉ là nàng luôn tự dối gạt mình vì sợ tổn thương. Nhớ tới ngày ấy mẫu thân chết trên tay mình toàn thân nàng không ngừng run rẩy, chân loạng choạng ngã trên đất. Ôm lấy thân mình đang không ngừng run lên, nàng cảm nhận thấy sát khí nhưng cơ thể ngay lúc này lại không nghe lời.
Thân mình cứng đờ của nàng được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Hắn vừa giao đấu với địch nhân vừa cảm nhận thân mình người trong lòng không ngừng run rẩy, nàng ta không hề hô hấp. Nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt kia hắn thật nhanh rời khỏi trận pháp hoa đào tìm Thiên Nhạc. Thiên Nhạc làm gì đó mà nàng ta gọi là thôi miên, một lúc sau thì Hồng Linh thở trở lại, khuôn mặt đã có sắc hồng hơn trước.
Thấy nàng ta đã ổn hắn đi tìm Vương gia. Vương gia là người đã cho hắn mọi thứ, cứu sống hắn từ tay kẻ thù, chôn cất những người thân của hắn, cho hắn một cuộc sống mới. Nhưng hắn chọn đi theo ngài, vì thế hắn vào Phong Linh sát, trở thành kẻ giỏi nhất, trở nên cánh tay đắc lực cho vương gia. Hắn muốn trả ân tình hắn nợ, cuộc đời hắn nợ. Hắn luôn đặt tính mạng vương gia cao hơn cả sinh mạng bản thân.
Khi hắn đến thì chính là lúc ngài đang nghênh chiến với kẻ địch. Máu thấm ướt trường bào, thân hình ngài lảo đảo muốn ngã. Mắt hắn hằn lên những tia máu, chưa bao giờ hắn giận dữ như thế. Hắn biết là vì hắn chậm trễ, hắn biết địch nhân là theo sát Hồng Linh và hắn mà tới.Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lúc đó ý nghĩ cứu sống nàng ta chiếm toàn bộ tâm trí khiến hắn bỏ qua những kẻ đó. Rất nhanh hắn giải quyết hết bọn chúng trong sự giận dữ, khi trấn tĩnh lại thì vương gia đã được Thiên nhạc chữa trị. Thiên Nhạc nhìn hắn rồi cười nhạt:
- Cô bé tên Hồng Linh đó thật có bản lĩnh khiến cho huynh trong một ngày có đến hai vẻ mặt.
- Muội có ý gì? - Hắn lạnh giọng nói, đè nén cơn tức gận xuống trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
- Không phải sao, lúc nãy ôm nàng ta đến tìm ta, huynh có chút bối rối, giờ lại giận dữ. Tuy nói ta hiện giờ là Thiên Nhạc nhưng cơ thể ta là Ngọc Phượng, một trong những kẻ từng rất yêu huynh. Sao có thể không hiểu huynh chứ? - Hừm, nghĩ cũng thật buồn cười, nàng ta vì huynh mà tự hủy hoại linh hồn mình vì biết ngày Minh Phương chết nàng ta và bất cứ nữ nhân nào cũng dừng hòng bước vào lòng huynh. Vậy mà chỉ vài lần gặp nữ nhân kia cư nhiên khiến huynh lộ ra vẻ lúng túng của ngày Minh Phương chết. Nàng giận dữ quát vào mặt Hằng Phong rồi xoay người bước đi.
Sự giận dữ đó là cõi lòng của Ngọc Phượng, nàng ta đau lòng từ bỏ đến đánh mất linh hồn nên nàng mới có cơ hội ở trong thân thể này. Chiếm mất thân thể của Ngọc Phượng, lại hạnh phúc vì gặp được Triệu Tề khiến nàng muôn vàn áy náy.
Nàng biết Hằng Phong cũng không không hạnh phúc gì, cái chết của Minh Phương khiến một sát hủ hàng đầu như hắn cư nhiên không thể giết người trong cả một năm. Nàng biết hắn là kẻ ngoài lạnh trong nóng, thế nên hắn mới dùng cả tính mạng trả ân tình cho Triệu Ngạn. Nên hắn mới không thể giết người sau cái chết của Minh Phương, và đóng chặt lòng mình tạo khoảng cách nhất định với các nữ nhân xung quanh hắn. Hắn cũng thật đáng thương nhưng nàng cảm thấy thật uất ức cho Ngọc Phượng, không hẳn vậy còn có áy náy của nàng nữa. Đang trầm tư trong suy nghĩ của chính mình nàng sửng sốt, Triệu Tề!!hắn cư nhiên nghe tất cả. Vội vàng đuổi theo bóng dáng người trong lòng nàng bỏ lại Triệu Ngạn đang thọ thương cùng Hằng Phong đang bất động suy nghĩ gì đó.
Khi Hồng Linh tỉnh lại là khi nàng trông thấy tiểu thư và kẻ thù của tiểu thư là Chính Vương Triệu Ngạn đang ôm nhau. Tiểu thư không muốn trả thù nữa, nàng thở phào nhẹ nhõm. Kế hoạch của tiểu thư thay đổi, nàng ta sai nàng điều tra Nhị nương của nàng ta. Sao cũng được, miễn tiểu thư không nguy hiểm là tốt rồi, còn việc điều tra nàng cư quăng cho Vũ Đình là xong, việc ấy hắn làm rất tốt. Nàng Nhìn sang phía trước tiểu viện (nhà nhỏ) Hằng Phong đang bất động đứng đó rơi vào trầm tư, khẽ lắc mình một cái Hồng Linh rời khỏi.
Hằng Phong suy nghĩ về những gì Thiên Nhạc nói, đúng là hắn và Hồng Linh chỉ gặp qua vài lần thế nhưng hắn lại vì nàng ta mà giao động. Nhớ đến cái chết của Minh Phượng hắn rùng mình, hắn thật sự không muốn nhắc đến, ký ức ấy quá mức đáng sợ với hắn. Thân hình cao lớn kia có chút lay động như chìm trong ác mộng, tay hắn có chút run rẩy, hình ảnh Minh Phượng thân nhiễn đỏ máu tươi từ từ ngã xuống. Hắn thật sự không thể hiểu suy nghĩ của nàng ta lúc đó, sao nàng ta có thể tàn nhẫn như vậy với hắn. Theo như Thiên Nhạc nói thì có vẻ như tiểu yêu nữ Hồng Linh kia có ảnh hưởng tới hắn khá nhiều. Từ nay tốt nhất là tránh xa nàng ta một chút, hắn gật gù vì ý tưởng này(đâu có dễ vậy lão huynh, từ chương sau linh tỷ sẽ bắt đầu đeo bám huynh rồi >.<... cái này ta chắc phải sửa nhìu...).
/40
|