Lãnh Ngự Thần đẩy cửa nhà, trông thấy Từ Giai Oánh đang ngồi thẳng lưng trên ghế sô-pha, tư thế và ánh mắt kia rõ ràng là đang chờ để giáo huấn anh.
Từ Giai Oánh thấy vành mắt anh hơi đỏ, hừ lạnh: “Đi xã giao về sao?”
“Vâng.” Lãnh Ngự Thần thay giày, đáp qua loa một tiếng. Thực ra anh chẳng hề đi xã giao, mà là một mình uống rượu giải sầu, chưa nói vì chuyện của Nhan Hoan mà anh bị Lãnh Thế Hùng chửi mắng chẳng còn mặt mũi, ngay cả việc mấy ngày liên tiếp Lãnh Thị bị công kích cũng đổ hết tội lên đầu anh, trong cơn giận dữ, Lãnh Thế Hùng đã buông lời nói muốn đuổi anh khỏi Lãnh Thị. Anh sầu não không phải vì sẽ bị đuổi khỏi Lãnh Thị, anh không quan tâm đến miếng thịt cỏn con đó, anh chỉ quan tâm đến Nhan Hoan.
“Mẹ đã đi gặp con ranh đó.” Một câu của Từ Giai Oánh khiến trong mắt Lãnh Ngự Thần lóe lên tia sáng sắc lạnh. “Tiểu Mạn đã kể với mẹ mọi chuyện rồi, cũng kể cả chuyện anh thích nó. Trước kia anh không yêu đương, không kết giao bạn gái, mẹ tưởng anh lấy sự nghiệp làm trọng, không để tâm đến chuyện nam nữ nên đã làm ầm một trận, hóa ra là vì con ranh thối tha đó, không thể nào tin được anh lại có thể làm ra chuyện này. Lãnh Ngự Thần, anh giỏi lắm.”
Quăng chìa khóa xe lên mặt bàn, ngữ khí Lãnh Ngự Thần lạnh đi, anh phản bác: “Con không giết người cũng chẳng đốt nhà, chỉ là thích một người, tại sao không thể.”
Thái độ của anh khiến Từ Giai Oánh phát hỏa, bà ta quát lớn: “Anh còn thấy như thế là hay lắm hả! Anh tưởng anh là tình thánh ư! Anh vụng trộm thích nó đã bao nhiêu năm, có đáng không?”
“Đáng.” Ánh mắt Lãnh Ngự Thần vô cùng bình tĩnh cương quyết, đã xá định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, cho dù kết quả cuối cùng không được như mình kỳ vọng, anh vẫn sẽ kiên trì đến cùng.
“Nó có gì tốt? Rốt cuộc nó có cái gì tốt!” Từ Giai Oánh giận dữ, bàn tay đập mạnh xuống ghế sô-pha bằng da làm phát ra tiếng kêu rất lớn. “Nó rốt cuộc là loại phụ nữ nào, anh có biết không? Nó ở bên Tiêu Trạch chính là để trả thù chúng ta, trả thù từng bước một, một đứa con gái mưu mô như thế thì có gì hay ho.”
“Cô ấy không phải người như vậy.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Chính miệng nó thừa nhận nó ở bên Tiêu Trạch là để trả thù, anh còn giải thích hộ nó làm gì.”
Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm người mẹ đang kích động, hồi lâu không nói lời nào. Từ Giai Oánh dịu giọng xoay chuyển: “Anh thông minh như vậy sao có thể cho phép bản thân thích nó, nó là con gái đẻ của cha anh, là người thừa kế đầu tiên sẽ tranh đoạt Lãnh Thị với anh trong tương lai. Để có thể hoàn toàn nắm được Lãnh Thị, anh phải đưa nó rời khỏi thành phố C trước khi cha anh biết nó đã quay lại.”
“Không thể, ba đã biết rồi.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Anh nói cái gì?” Từ Giai Oánh đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, chỉ vào mặt Lãnh Ngự Thần bắt đầu la mắng, “Tôi bị anh làm cho tức mà chết mất, Lãnh Ngự Thần anh cả đời thông minh nhưng nhất thời hồ đồ, tôi cảnh cáo anh mau chóng vứt cái suy nghĩ đó đi, nếu không tôi sẽ cho nó bốc hơi khỏi thành phố C.” Từ Giai Oánh để lại lời nói ác độc rồi sập cửa bỏ đi.
Lãnh Ngự Thần chán nản ngồi xuống thành ghế sô-pha, nghĩ đến lời hứa với Nhan Hoan, anh cầm chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài.
Giữa không gian tĩnh lặng, điện thoại đột nhiên phát sáng, Nhan Hoan tưởng là Tiêu Trạch, kích động cầm lên nhìn dãy số, cô nhớ rõ chủ nhân của dãy số này. Dứt khoát ngắt máy, bây giờ cô không có tâm tư nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ Tiêu Trạch. Nhưng điện thoại lại tiếp tục réo lên, Nhan Hoan bực bội nghe máy, “Lãnh Ngự Thần, hơn nửa đêm anh không ngủ cũng không để cho người khác ngủ sao?”
So với cô, Lãnh Ngự Thần tương đối bình tĩnh, nhìn khung cửa sổ sáng đèn trên đỉnh đầu, nói: “Ngủ được không?”
“Ngủ được hay không cũng chẳng liên quan tới anh!”
“Anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống đi.”
Ra lệnh cho ai đó! Nhan Hoan hừ lạnh: “Không xuống.”
“Vậy anh đi lên.”
“…”
“Anh thật sự sẽ đi lên, Nhan Hoan.”
“Lãnh Ngự Thần, anh đừng có quá đáng.” Nhan Hoan cúp máy, nghĩ lại mới quyết định đi xuống.
Giữa đêm khuya gió thu lành lạnh, Lãnh Ngự Thần đứng bên cạnh xe, đèn đường lờ mờ trong khu cư xá hắt lên gương mặt đầy tâm sự. Nhan Hoan bực dọc xụ mặt nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Mẹ anh đã tới tìm em?”
“Biết rồi còn hỏi.” Nhan Hoan liếc anh ta.
Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm cô đến nửa phút, mới nói: “Nhan Hoan, rất xin lỗi.”
“Nếu như anh xin lỗi thay cho mẹ anh, vậy thì không cần, anh không phải bà ta, lại chẳng làm chuyện gì có lỗi với tôi.”
“Anh nói xin lỗi không chỉ vì mẹ, anh đã nói sẽ không để người của Lãnh gia tới quấy rầy em, nhưng anh đã thất hứa. Nhan Hoan, xin em đừng đi.”
Lần đầu tiên trong đời Lãnh Ngự Thần thất hứa, đối phương lại là người mà anh thích nhất, trong lòng không hề dễ chịu. Tuy rằng chuyện xảy ra không phải tại anh.
Nhan Hoan thở dài, đi sao? Có thể đi đâu, tim đã thuộc về người đó, còn có thể đi đâu được nữa. “Tôi đi hay không không liên quan tới anh, dứt bỏ quan hệ với Lãnh gia chưa nói, tôi với anh được xem là gì? Không phải người yêu cũng chẳng phải bạn bè, cùng lắm được coi là người quen. Có phải anh đã quan tâm quá mức rồi không.” Nhan Hoan vuốt mái tóc bị gió thổi tung, “Lần trước tôi đã nói rất rõ, giữa chúng ta không có khả năng.”
“Vậy em cảm thấy em và Tiêu Trạch có khả năng sao?” Lãnh Ngự Thần nhìn cô, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Nhan Hoan trầm mặc.
Lãnh Ngự Thần bình tĩnh nói: “Tờ báo sáng nay đừng nói em chỉ xem mục giải trí. Hoa Thần gần như lũng đoạn toàn bộ thị trường tiêu thụ sản phẩm ô tô điện tử, khiến sản phẩm mới của Lãnh Thị bị tồn kho, ngân sách không thể nào thu hồi trong thời gian ngắn, Lãnh Thị chịu thiệt hại không nhỏ, Tần Vũ cũng chẳng khá hơn chút nào.
Có lẽ em không biết đợt hàng điện tử gắn nhãn Lãnh Thị lần này thực ra đều là Tần Vũ bỏ tiền, Lãnh Thị chỉ phụ trách nghiên cứu và cung cấp kỹ thuật. Sản phẩm đời thứ hai xuất ra thị trường là lập tức sẽ xuất hiện sản phẩm đời thứ ba, thứ tư, nếu tiêu thụ chậm, hàng tồn chất trong kho sẽ thành phế phẩm, nếu Tiêu tổng biết được Tần Vũ trở thành vật hi sinh khi Diêu tổng trả thù Lãnh Thị, chắc sẽ rất tức giận.
Em cảm thấy ông ấy sẽ để con trai mình ở bên con gái của người phụ nữ đã tự tay hủy diệt Tần Vũ sao? Phải biết rằng đối với Tiêu Kiến Đông, Tần Vũ còn quan trọng hơn con trai.”
Diêu tổng? Nếu như anh ta ám chỉ Diêu Bội Bội thì Nhan Hoan thật sự bái phục anh ta, “Chuyện làm ăn trên thương trường tôi không can dự, người đối phó với Lãnh Thị là mẹ tôi chứ không phải tôi.”
“Nhưng em là con gái bà ấy, em không tránh được liên can.”
“Nhưng tôi chẳng làm gì hết.”
“Em cảm thấy mình rất vô tội sao?” Lãnh Ngự Thần cười chua chát, “Vậy còn anh? Anh đã làm gì sai? Chỉ vì anh là con trai của Từ Giai Oánh mà em chối bỏ anh. Cũng vì anh là kẻ yêu thầm hèn mọn trước mặt em, cho nên em khinh thường anh. Nhan Hoan, anh tìm em mười năm, yêu em mười năm, mười năm nay anh chưa từng có một người bạn gái, chưa từng hẹn hò một mình với người khác giới, người vô tội nhất phải là anh mới đúng.”
“Tôi đâu có bắt anh phải thích tôi.” Nhan Hoan trừng mắt nói.
“Nhưng em cho phép Tiêu Trạch thích em.” Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lãnh Ngự Thần trở nên hung ác, “Nhan Hoan, ai cũng được, chỉ Tiêu Trạch là không được, cậu ta không xứng, không xứng có được em. Anh tuyệt đối sẽ không để một người đàn ông thua kém mọi mặt cướp em đi mất.”
“Vậy anh xứng sao?” Nhan Hoan phát hỏa phản bác lại: “Trên đời này, người có tư cách nói anh ấy xứng hay không xứng có được tôi chỉ có một, đó là tôi.
Có lẽ trong mắt các người, Tiêu Trạch là một thiếu gia chơi bời lêu lổng, nhưng trong mắt tôi, anh ấy là một người đàn ông tốt, một người đàn ông thật lòng đối tốt với tôi, tôi thích anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy mãi mãi, không ai có thể chia rẽ chúng tôi, những mâu thuẫn gia tộc và bất lợi trên thương trường kia, tôi nghĩ anh ấy sẽ giải quyết vô cùng tốt, sẽ không để chúng trở thành chướng ngại giữa chúng tôi.”
Lúc Nhan Hoan nói những lời này, trong lòng cô rõ ràng đang lo lắng, nhưng lại cố tỏ ra tự tin vào tương lai ngập tràn hi vọng của hai người, cô nhìn Lãnh Ngự Thần bằng ánh mắt vô cùng giận dữ.
Gào xong, Nhan Hoan bình tĩnh lại, nói: “Lãnh Ngự Thần, nếu như tôi thích anh thì cũng sẽ không quan tâm anh là con trai của Từ Giai Oánh, con trai tội phạm giết người hay là con trai của kẻ ăn mày. Giữa tôi và anh không phải thiếu thốn thân phận hay địa vị, mà là tình yêu. Từ cuối cùng là để giúp anh làm rõ những lời ban nãy, về tôi, trước nay anh chưa bao giờ có được, tại sao Tiêu Trạch lại có thể. Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Trước nay chưa bao giờ có được!
Yêu mười năm mà không nhận được chút nào đáp lại, Lãnh Ngự Thần bị những lời này của cô đâm vô cùng đau đớn, tất cả sự tỉnh táo và kiềm chế dần dần rạn nứt, đáy mắt mờ mịt như lóe lên ham muốn chiếm giữ đáng sợ.
Người tỉnh táo một khi bộc phát sẽ đáng sợ đến mức nào, anh bước tới kéo giật cánh tay mảnh khảnh của Nhan Hoan vào lòng, sức mạnh khủng khiếp đến dọa người.
“Buông ra, Lãnh Ngự Thần.” Nhan Hoan nghiêm mặt quát lớn.
Lơ đi sự phản kháng của cô, Lãnh Ngự Thần híp nửa con mắt, nói: “Trái tim của người phụ nữ như em không chỉ làm từ băng mà còn rất độc ác tàn nhẫn, thế nhưng anh vẫn thích em, yêu em, thậm chí từng giây từng phút đều muốn ở bên em.”
Nhan Hoan hung hăng trừng mắt: “Anh nghe không hiểu lời tôi nói à? Giữa chúng ta không có tình yêu, tôi không hề thích anh, không muốn ở bên anh, một khắc cũng không muốn. Người tôi thích là… Ưm…”
Nụ hôn bất ngờ phủ lên môi cô, cái tên chưa kịp thốt ra đã bị bắt phải nuốt trở lại, hai mắt Nhan Hoan trừng lớn, đến khi có phản ứng liền lập tức liều mạng phản kháng, đẩy anh ta, đá anh ta, vung mạnh nắm đấm, giống như một con thú nhỏ hung bạo. Mà Lãnh Ngự Thần nếm được vị ngọt mềm lại càng như một con dã thú điên cuồng, không ngừng chà đạp, giày vò đôi môi cô.
Nhan Hoan cắn chặt răng, không để cho anh ta bất cứ cơ hội nào, cho tới khi ánh đèn chói mắt rọi thẳng vào mặt hai người…
Dưới ngọn đèn sáng sủa, Lãnh Ngự Thần mới dừng hành vi ức hiếp người, nheo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái trong xe. Trong đầu Nhan Hoan nổ ầm một tiếng, giãy giụa khỏi anh ta như tránh bệnh dịch, mắt đỏ hoe cố gắng dùng tay áo lau miệng.
Động tác đó khiến tim Lãnh Ngự Thần nguội lạnh.
Tiêu Trạch đầu bốc hỏa đẩy cửa xuống xe, lực sập cửa quá lớn khiến xe chấn động, anh dồn sức tung nắm đấm về phía cái cằm đẹp của Lãnh Ngự Thần.
Lãnh Ngự Thần làm việc trái với lương tâm nên phản ứng chậm chạp, bị một cú đánh mạnh làm cho lảo đảo lùi lại suýt nữa ngã sấp xuống, Tiêu Trạch phẫn nộ liên tục đấm vào người vào mặt Lãnh Ngự Thần, bộ dạng điên cuồng như muốn dồn người ta vào chỗ chết khiến Nhan Hoan sợ hãi. Cô hét lên bảo anh dừng tay lại, Tiêu Trạch làm ngơ tiếp tục đánh nhau với Lãnh Ngự Thần, tiếng ồn ào quấy nhiễu hàng xóm giữa đêm khuya yên tĩnh, có người mở cửa sổ trông thấy liền báo cảnh sát.
Nhan Hoan xông tới vừa kéo cánh tay Tiêu Trạch vừa cầu xin: “Xin anh đừng đánh nữa.”
Tiêu Trạch giận đỏ mắt nhìn cánh môi đỏ mọng bị cắn rách, đúng lúc đó má phải bị trúng một cú đấm nặng nề từ Lãnh Ngự Thần.
Nhan Hoan kinh ngạc nhìn anh chật vật ngã lăn ra đất.
Tiêu Trạch lau vết máu nơi khóe miệng, dữ dằn trừng cô, tiếp tục đứng dậy phản công Lãnh Ngự Thần, hai người lao vào nhau ra sức đánh đấm.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa, hai người càng đánh dữ dội, Nhan Hoan siết chặt nắm đấm hét lên: “Đừng đánh nữa!”
Hai người dừng tay, nhìn đối phương chằm chằm, Lãnh Ngự Thần thu lại nắm đấm, nhìn xoáy vào Nhan Hoan rồi mang ánh mắt căm phẫn ngồi vào xe bỏ đi. Tiêu Trạch nhổ ra máu, ánh mắt dữ tợn nhìn cô như muốn ăn thịt người, sải bước đến chiếc xe của mình, ngồi vào ghế lái, sập cửa thật mạnh.
Lúc cảnh sát đến nơi, vụ ẩu đả đã kết thúc. Nhân vật nữ chính gây ra chiến tranh trốn trong phòng tắm, đứng trước gương điên cuồng đánh răng, lau miệng, nhổ ra bọt nước còn vương những tơ máu đỏ hồng…
*
Đối với Tần Vũ có nghiệp vụ kinh doanh trên phạm vi rộng, sản phẩm ô tô điện tử vừa tung ra thị trường đã bị tồn kho không thể nào bán hết, tuy rằng chưa đến mức uy hiếp với cả tập đoàn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Tiêu Kiến Đông biết Tần Vũ bị liên lụy bởi Lãnh Thị nên không thể tránh được sóng gió này, nhưng ông lo lắng đây mới chỉ là bắt đầu.
Nhờ quyền đại lý phân phối sản phẩm cùng loại từ Mạch Kha, Tần Vũ nắm bốn mươi phần trăm định mức thị trường, hôm nay có buổi họp báo để mở rộng quảng bá cho sản phẩm mới, danh sách công chức tham dự đã sớm công bố với truyền thông, trong đó có Tiêu Trạch, người có công số một trong việc giành quyền đại lý. Trong văn phòng, vị này lại đang trưng ra khuôn mặt bị thương tím bầm, dáng vẻ không nên tới gần.
Amy cúi đầu nhìn đồng hồ, yếu ớt nói: “Ông chủ, cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi.”
Tiêu Trạch làm như không nghe thấy, đôi mắt sắc bén nheo lại, nắm tay cuộn chặt. Amy im bặt không nói nữa.
Tiêu Kiến Đông đi vào, nhìn thấy khóe miệng bầm máu của con trai, lông mày nhíu lại: “Đánh nhau với người ta?”
“…”
“Vì phụ nữ?” Tiêu Kiến Đông đi tới ghế sô-pha, ngồi xuống, Amy bưng trà đặt xuống bàn.
“…”
“Khá lắm.” Tiêu Kiến Đông thích nhất loại trà nóng này, nâng chén trà lên thổi rồi hớp một ngụm nhỏ, nói: “Họp báo sắp bắt đầu rồi, còn ngồi đần ra đấy làm gì? Nhân vật chính không đi, đám ký giả kia sẽ lại viết bậy những tin đồn thất thiệt.”
“Không gì nói lên sống động bằng việc đại diện hai nhà cùng bị thương xuất hiện trước ống kính.” Tiêu Trạch đứng dậy cài lại cúc áo Âu phục, đi ra cửa, Amy chào Chủ tịch rồi theo sau.
Tiêu Kiến Đông bưng chén trà nóng nhíu chặt đôi mày.
Không lẽ là đánh nhau với Lãnh Ngự Thần.
Đầu óc không bằng người ta thì thôi, đến đánh nhau cũng đánh không lại.
Đồ đần!
Nhan Hoan trắng đêm không ngủ lái GTR chạy về hướng tập đoàn Tần Vũ. Cứ với cảm xúc ngột ngạt bất an, vừa giận vừa buồn phiền thế này mà đợi Tiêu Trạch trở về thì cô sẽ phát điên, cô phải chủ động xuất kích, nói rõ sự tình.
Một cỗ Aston Martin màu bạc lao vun vút trước mặt, là Tiêu Trạch chở Amy, Nhan Hoan giảm bớt tốc độ, Tiêu Trạch lại làm nh không nhìn thấy, phóng vụt qua nhanh như tên bắn, Nhan Hoan quay đầu xe đuổi theo…
Từ Giai Oánh thấy vành mắt anh hơi đỏ, hừ lạnh: “Đi xã giao về sao?”
“Vâng.” Lãnh Ngự Thần thay giày, đáp qua loa một tiếng. Thực ra anh chẳng hề đi xã giao, mà là một mình uống rượu giải sầu, chưa nói vì chuyện của Nhan Hoan mà anh bị Lãnh Thế Hùng chửi mắng chẳng còn mặt mũi, ngay cả việc mấy ngày liên tiếp Lãnh Thị bị công kích cũng đổ hết tội lên đầu anh, trong cơn giận dữ, Lãnh Thế Hùng đã buông lời nói muốn đuổi anh khỏi Lãnh Thị. Anh sầu não không phải vì sẽ bị đuổi khỏi Lãnh Thị, anh không quan tâm đến miếng thịt cỏn con đó, anh chỉ quan tâm đến Nhan Hoan.
“Mẹ đã đi gặp con ranh đó.” Một câu của Từ Giai Oánh khiến trong mắt Lãnh Ngự Thần lóe lên tia sáng sắc lạnh. “Tiểu Mạn đã kể với mẹ mọi chuyện rồi, cũng kể cả chuyện anh thích nó. Trước kia anh không yêu đương, không kết giao bạn gái, mẹ tưởng anh lấy sự nghiệp làm trọng, không để tâm đến chuyện nam nữ nên đã làm ầm một trận, hóa ra là vì con ranh thối tha đó, không thể nào tin được anh lại có thể làm ra chuyện này. Lãnh Ngự Thần, anh giỏi lắm.”
Quăng chìa khóa xe lên mặt bàn, ngữ khí Lãnh Ngự Thần lạnh đi, anh phản bác: “Con không giết người cũng chẳng đốt nhà, chỉ là thích một người, tại sao không thể.”
Thái độ của anh khiến Từ Giai Oánh phát hỏa, bà ta quát lớn: “Anh còn thấy như thế là hay lắm hả! Anh tưởng anh là tình thánh ư! Anh vụng trộm thích nó đã bao nhiêu năm, có đáng không?”
“Đáng.” Ánh mắt Lãnh Ngự Thần vô cùng bình tĩnh cương quyết, đã xá định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, cho dù kết quả cuối cùng không được như mình kỳ vọng, anh vẫn sẽ kiên trì đến cùng.
“Nó có gì tốt? Rốt cuộc nó có cái gì tốt!” Từ Giai Oánh giận dữ, bàn tay đập mạnh xuống ghế sô-pha bằng da làm phát ra tiếng kêu rất lớn. “Nó rốt cuộc là loại phụ nữ nào, anh có biết không? Nó ở bên Tiêu Trạch chính là để trả thù chúng ta, trả thù từng bước một, một đứa con gái mưu mô như thế thì có gì hay ho.”
“Cô ấy không phải người như vậy.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Chính miệng nó thừa nhận nó ở bên Tiêu Trạch là để trả thù, anh còn giải thích hộ nó làm gì.”
Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm người mẹ đang kích động, hồi lâu không nói lời nào. Từ Giai Oánh dịu giọng xoay chuyển: “Anh thông minh như vậy sao có thể cho phép bản thân thích nó, nó là con gái đẻ của cha anh, là người thừa kế đầu tiên sẽ tranh đoạt Lãnh Thị với anh trong tương lai. Để có thể hoàn toàn nắm được Lãnh Thị, anh phải đưa nó rời khỏi thành phố C trước khi cha anh biết nó đã quay lại.”
“Không thể, ba đã biết rồi.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Anh nói cái gì?” Từ Giai Oánh đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, chỉ vào mặt Lãnh Ngự Thần bắt đầu la mắng, “Tôi bị anh làm cho tức mà chết mất, Lãnh Ngự Thần anh cả đời thông minh nhưng nhất thời hồ đồ, tôi cảnh cáo anh mau chóng vứt cái suy nghĩ đó đi, nếu không tôi sẽ cho nó bốc hơi khỏi thành phố C.” Từ Giai Oánh để lại lời nói ác độc rồi sập cửa bỏ đi.
Lãnh Ngự Thần chán nản ngồi xuống thành ghế sô-pha, nghĩ đến lời hứa với Nhan Hoan, anh cầm chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài.
Giữa không gian tĩnh lặng, điện thoại đột nhiên phát sáng, Nhan Hoan tưởng là Tiêu Trạch, kích động cầm lên nhìn dãy số, cô nhớ rõ chủ nhân của dãy số này. Dứt khoát ngắt máy, bây giờ cô không có tâm tư nói chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ Tiêu Trạch. Nhưng điện thoại lại tiếp tục réo lên, Nhan Hoan bực bội nghe máy, “Lãnh Ngự Thần, hơn nửa đêm anh không ngủ cũng không để cho người khác ngủ sao?”
So với cô, Lãnh Ngự Thần tương đối bình tĩnh, nhìn khung cửa sổ sáng đèn trên đỉnh đầu, nói: “Ngủ được không?”
“Ngủ được hay không cũng chẳng liên quan tới anh!”
“Anh đang ở dưới lầu nhà em, xuống đi.”
Ra lệnh cho ai đó! Nhan Hoan hừ lạnh: “Không xuống.”
“Vậy anh đi lên.”
“…”
“Anh thật sự sẽ đi lên, Nhan Hoan.”
“Lãnh Ngự Thần, anh đừng có quá đáng.” Nhan Hoan cúp máy, nghĩ lại mới quyết định đi xuống.
Giữa đêm khuya gió thu lành lạnh, Lãnh Ngự Thần đứng bên cạnh xe, đèn đường lờ mờ trong khu cư xá hắt lên gương mặt đầy tâm sự. Nhan Hoan bực dọc xụ mặt nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Mẹ anh đã tới tìm em?”
“Biết rồi còn hỏi.” Nhan Hoan liếc anh ta.
Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm cô đến nửa phút, mới nói: “Nhan Hoan, rất xin lỗi.”
“Nếu như anh xin lỗi thay cho mẹ anh, vậy thì không cần, anh không phải bà ta, lại chẳng làm chuyện gì có lỗi với tôi.”
“Anh nói xin lỗi không chỉ vì mẹ, anh đã nói sẽ không để người của Lãnh gia tới quấy rầy em, nhưng anh đã thất hứa. Nhan Hoan, xin em đừng đi.”
Lần đầu tiên trong đời Lãnh Ngự Thần thất hứa, đối phương lại là người mà anh thích nhất, trong lòng không hề dễ chịu. Tuy rằng chuyện xảy ra không phải tại anh.
Nhan Hoan thở dài, đi sao? Có thể đi đâu, tim đã thuộc về người đó, còn có thể đi đâu được nữa. “Tôi đi hay không không liên quan tới anh, dứt bỏ quan hệ với Lãnh gia chưa nói, tôi với anh được xem là gì? Không phải người yêu cũng chẳng phải bạn bè, cùng lắm được coi là người quen. Có phải anh đã quan tâm quá mức rồi không.” Nhan Hoan vuốt mái tóc bị gió thổi tung, “Lần trước tôi đã nói rất rõ, giữa chúng ta không có khả năng.”
“Vậy em cảm thấy em và Tiêu Trạch có khả năng sao?” Lãnh Ngự Thần nhìn cô, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Nhan Hoan trầm mặc.
Lãnh Ngự Thần bình tĩnh nói: “Tờ báo sáng nay đừng nói em chỉ xem mục giải trí. Hoa Thần gần như lũng đoạn toàn bộ thị trường tiêu thụ sản phẩm ô tô điện tử, khiến sản phẩm mới của Lãnh Thị bị tồn kho, ngân sách không thể nào thu hồi trong thời gian ngắn, Lãnh Thị chịu thiệt hại không nhỏ, Tần Vũ cũng chẳng khá hơn chút nào.
Có lẽ em không biết đợt hàng điện tử gắn nhãn Lãnh Thị lần này thực ra đều là Tần Vũ bỏ tiền, Lãnh Thị chỉ phụ trách nghiên cứu và cung cấp kỹ thuật. Sản phẩm đời thứ hai xuất ra thị trường là lập tức sẽ xuất hiện sản phẩm đời thứ ba, thứ tư, nếu tiêu thụ chậm, hàng tồn chất trong kho sẽ thành phế phẩm, nếu Tiêu tổng biết được Tần Vũ trở thành vật hi sinh khi Diêu tổng trả thù Lãnh Thị, chắc sẽ rất tức giận.
Em cảm thấy ông ấy sẽ để con trai mình ở bên con gái của người phụ nữ đã tự tay hủy diệt Tần Vũ sao? Phải biết rằng đối với Tiêu Kiến Đông, Tần Vũ còn quan trọng hơn con trai.”
Diêu tổng? Nếu như anh ta ám chỉ Diêu Bội Bội thì Nhan Hoan thật sự bái phục anh ta, “Chuyện làm ăn trên thương trường tôi không can dự, người đối phó với Lãnh Thị là mẹ tôi chứ không phải tôi.”
“Nhưng em là con gái bà ấy, em không tránh được liên can.”
“Nhưng tôi chẳng làm gì hết.”
“Em cảm thấy mình rất vô tội sao?” Lãnh Ngự Thần cười chua chát, “Vậy còn anh? Anh đã làm gì sai? Chỉ vì anh là con trai của Từ Giai Oánh mà em chối bỏ anh. Cũng vì anh là kẻ yêu thầm hèn mọn trước mặt em, cho nên em khinh thường anh. Nhan Hoan, anh tìm em mười năm, yêu em mười năm, mười năm nay anh chưa từng có một người bạn gái, chưa từng hẹn hò một mình với người khác giới, người vô tội nhất phải là anh mới đúng.”
“Tôi đâu có bắt anh phải thích tôi.” Nhan Hoan trừng mắt nói.
“Nhưng em cho phép Tiêu Trạch thích em.” Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lãnh Ngự Thần trở nên hung ác, “Nhan Hoan, ai cũng được, chỉ Tiêu Trạch là không được, cậu ta không xứng, không xứng có được em. Anh tuyệt đối sẽ không để một người đàn ông thua kém mọi mặt cướp em đi mất.”
“Vậy anh xứng sao?” Nhan Hoan phát hỏa phản bác lại: “Trên đời này, người có tư cách nói anh ấy xứng hay không xứng có được tôi chỉ có một, đó là tôi.
Có lẽ trong mắt các người, Tiêu Trạch là một thiếu gia chơi bời lêu lổng, nhưng trong mắt tôi, anh ấy là một người đàn ông tốt, một người đàn ông thật lòng đối tốt với tôi, tôi thích anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy mãi mãi, không ai có thể chia rẽ chúng tôi, những mâu thuẫn gia tộc và bất lợi trên thương trường kia, tôi nghĩ anh ấy sẽ giải quyết vô cùng tốt, sẽ không để chúng trở thành chướng ngại giữa chúng tôi.”
Lúc Nhan Hoan nói những lời này, trong lòng cô rõ ràng đang lo lắng, nhưng lại cố tỏ ra tự tin vào tương lai ngập tràn hi vọng của hai người, cô nhìn Lãnh Ngự Thần bằng ánh mắt vô cùng giận dữ.
Gào xong, Nhan Hoan bình tĩnh lại, nói: “Lãnh Ngự Thần, nếu như tôi thích anh thì cũng sẽ không quan tâm anh là con trai của Từ Giai Oánh, con trai tội phạm giết người hay là con trai của kẻ ăn mày. Giữa tôi và anh không phải thiếu thốn thân phận hay địa vị, mà là tình yêu. Từ cuối cùng là để giúp anh làm rõ những lời ban nãy, về tôi, trước nay anh chưa bao giờ có được, tại sao Tiêu Trạch lại có thể. Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Trước nay chưa bao giờ có được!
Yêu mười năm mà không nhận được chút nào đáp lại, Lãnh Ngự Thần bị những lời này của cô đâm vô cùng đau đớn, tất cả sự tỉnh táo và kiềm chế dần dần rạn nứt, đáy mắt mờ mịt như lóe lên ham muốn chiếm giữ đáng sợ.
Người tỉnh táo một khi bộc phát sẽ đáng sợ đến mức nào, anh bước tới kéo giật cánh tay mảnh khảnh của Nhan Hoan vào lòng, sức mạnh khủng khiếp đến dọa người.
“Buông ra, Lãnh Ngự Thần.” Nhan Hoan nghiêm mặt quát lớn.
Lơ đi sự phản kháng của cô, Lãnh Ngự Thần híp nửa con mắt, nói: “Trái tim của người phụ nữ như em không chỉ làm từ băng mà còn rất độc ác tàn nhẫn, thế nhưng anh vẫn thích em, yêu em, thậm chí từng giây từng phút đều muốn ở bên em.”
Nhan Hoan hung hăng trừng mắt: “Anh nghe không hiểu lời tôi nói à? Giữa chúng ta không có tình yêu, tôi không hề thích anh, không muốn ở bên anh, một khắc cũng không muốn. Người tôi thích là… Ưm…”
Nụ hôn bất ngờ phủ lên môi cô, cái tên chưa kịp thốt ra đã bị bắt phải nuốt trở lại, hai mắt Nhan Hoan trừng lớn, đến khi có phản ứng liền lập tức liều mạng phản kháng, đẩy anh ta, đá anh ta, vung mạnh nắm đấm, giống như một con thú nhỏ hung bạo. Mà Lãnh Ngự Thần nếm được vị ngọt mềm lại càng như một con dã thú điên cuồng, không ngừng chà đạp, giày vò đôi môi cô.
Nhan Hoan cắn chặt răng, không để cho anh ta bất cứ cơ hội nào, cho tới khi ánh đèn chói mắt rọi thẳng vào mặt hai người…
Dưới ngọn đèn sáng sủa, Lãnh Ngự Thần mới dừng hành vi ức hiếp người, nheo mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái trong xe. Trong đầu Nhan Hoan nổ ầm một tiếng, giãy giụa khỏi anh ta như tránh bệnh dịch, mắt đỏ hoe cố gắng dùng tay áo lau miệng.
Động tác đó khiến tim Lãnh Ngự Thần nguội lạnh.
Tiêu Trạch đầu bốc hỏa đẩy cửa xuống xe, lực sập cửa quá lớn khiến xe chấn động, anh dồn sức tung nắm đấm về phía cái cằm đẹp của Lãnh Ngự Thần.
Lãnh Ngự Thần làm việc trái với lương tâm nên phản ứng chậm chạp, bị một cú đánh mạnh làm cho lảo đảo lùi lại suýt nữa ngã sấp xuống, Tiêu Trạch phẫn nộ liên tục đấm vào người vào mặt Lãnh Ngự Thần, bộ dạng điên cuồng như muốn dồn người ta vào chỗ chết khiến Nhan Hoan sợ hãi. Cô hét lên bảo anh dừng tay lại, Tiêu Trạch làm ngơ tiếp tục đánh nhau với Lãnh Ngự Thần, tiếng ồn ào quấy nhiễu hàng xóm giữa đêm khuya yên tĩnh, có người mở cửa sổ trông thấy liền báo cảnh sát.
Nhan Hoan xông tới vừa kéo cánh tay Tiêu Trạch vừa cầu xin: “Xin anh đừng đánh nữa.”
Tiêu Trạch giận đỏ mắt nhìn cánh môi đỏ mọng bị cắn rách, đúng lúc đó má phải bị trúng một cú đấm nặng nề từ Lãnh Ngự Thần.
Nhan Hoan kinh ngạc nhìn anh chật vật ngã lăn ra đất.
Tiêu Trạch lau vết máu nơi khóe miệng, dữ dằn trừng cô, tiếp tục đứng dậy phản công Lãnh Ngự Thần, hai người lao vào nhau ra sức đánh đấm.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa, hai người càng đánh dữ dội, Nhan Hoan siết chặt nắm đấm hét lên: “Đừng đánh nữa!”
Hai người dừng tay, nhìn đối phương chằm chằm, Lãnh Ngự Thần thu lại nắm đấm, nhìn xoáy vào Nhan Hoan rồi mang ánh mắt căm phẫn ngồi vào xe bỏ đi. Tiêu Trạch nhổ ra máu, ánh mắt dữ tợn nhìn cô như muốn ăn thịt người, sải bước đến chiếc xe của mình, ngồi vào ghế lái, sập cửa thật mạnh.
Lúc cảnh sát đến nơi, vụ ẩu đả đã kết thúc. Nhân vật nữ chính gây ra chiến tranh trốn trong phòng tắm, đứng trước gương điên cuồng đánh răng, lau miệng, nhổ ra bọt nước còn vương những tơ máu đỏ hồng…
*
Đối với Tần Vũ có nghiệp vụ kinh doanh trên phạm vi rộng, sản phẩm ô tô điện tử vừa tung ra thị trường đã bị tồn kho không thể nào bán hết, tuy rằng chưa đến mức uy hiếp với cả tập đoàn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Tiêu Kiến Đông biết Tần Vũ bị liên lụy bởi Lãnh Thị nên không thể tránh được sóng gió này, nhưng ông lo lắng đây mới chỉ là bắt đầu.
Nhờ quyền đại lý phân phối sản phẩm cùng loại từ Mạch Kha, Tần Vũ nắm bốn mươi phần trăm định mức thị trường, hôm nay có buổi họp báo để mở rộng quảng bá cho sản phẩm mới, danh sách công chức tham dự đã sớm công bố với truyền thông, trong đó có Tiêu Trạch, người có công số một trong việc giành quyền đại lý. Trong văn phòng, vị này lại đang trưng ra khuôn mặt bị thương tím bầm, dáng vẻ không nên tới gần.
Amy cúi đầu nhìn đồng hồ, yếu ớt nói: “Ông chủ, cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi.”
Tiêu Trạch làm như không nghe thấy, đôi mắt sắc bén nheo lại, nắm tay cuộn chặt. Amy im bặt không nói nữa.
Tiêu Kiến Đông đi vào, nhìn thấy khóe miệng bầm máu của con trai, lông mày nhíu lại: “Đánh nhau với người ta?”
“…”
“Vì phụ nữ?” Tiêu Kiến Đông đi tới ghế sô-pha, ngồi xuống, Amy bưng trà đặt xuống bàn.
“…”
“Khá lắm.” Tiêu Kiến Đông thích nhất loại trà nóng này, nâng chén trà lên thổi rồi hớp một ngụm nhỏ, nói: “Họp báo sắp bắt đầu rồi, còn ngồi đần ra đấy làm gì? Nhân vật chính không đi, đám ký giả kia sẽ lại viết bậy những tin đồn thất thiệt.”
“Không gì nói lên sống động bằng việc đại diện hai nhà cùng bị thương xuất hiện trước ống kính.” Tiêu Trạch đứng dậy cài lại cúc áo Âu phục, đi ra cửa, Amy chào Chủ tịch rồi theo sau.
Tiêu Kiến Đông bưng chén trà nóng nhíu chặt đôi mày.
Không lẽ là đánh nhau với Lãnh Ngự Thần.
Đầu óc không bằng người ta thì thôi, đến đánh nhau cũng đánh không lại.
Đồ đần!
Nhan Hoan trắng đêm không ngủ lái GTR chạy về hướng tập đoàn Tần Vũ. Cứ với cảm xúc ngột ngạt bất an, vừa giận vừa buồn phiền thế này mà đợi Tiêu Trạch trở về thì cô sẽ phát điên, cô phải chủ động xuất kích, nói rõ sự tình.
Một cỗ Aston Martin màu bạc lao vun vút trước mặt, là Tiêu Trạch chở Amy, Nhan Hoan giảm bớt tốc độ, Tiêu Trạch lại làm nh không nhìn thấy, phóng vụt qua nhanh như tên bắn, Nhan Hoan quay đầu xe đuổi theo…
/69
|